Giấu Đi

Chương 80


– Chỗ ăn cơm có đèn.
Ván thứ ba, bởi vì Du Trùng phản bội bản lại quân mình, Lâm Hòa Tây nhanh chóng giành thắng lợi.
Chu Huyên bị dán mấy mảnh giấy trên mặt, cậu ta kéo lấy mảnh giấy Dương Quyển cầm trong tay định dán cho Du Trùng, còn hừ lạnh một tiếng:
~ Để tôi tự tay trừng phạt tên phản đồ này.
Lâm Hòa Tây vươn tay cản cậu ta, cười híp mắt lên tiếng:
ju phạt thay cậu ấy.
Chu Huyên sững người, nhìn Du Trùng ngồi bên giường.
Vẻ mặt Du Trùng vẫn bình thường, không có bất cứ ý kiến gì với lời Lâm Hòa Tây nói.
Chu Huyên thầm nghiến răng, đè nén cơn ghen tị trong lòng mình, cầm mảnh giấy kia dán lên mặt Lâm Hòa Tây.
Du Trùng bất ngờ vươn một tay ra cản trước mặt Lâm Hòa Tây.
~ Lại làm sao nữa vậy? - Chu Huyên khó chịu hỏi - Không phải ông muốn tôi hủy bỏ hình phạt đấy chứ? Không hủy được đâu đấy nhé, không có lý nào mọi người đều làm theo quy tắc bình thường chỉ có hai
người...
~ Tôi bảo ông hủy bỏ khi nào? - Du Trùng ngắt lời lải nhải của cậu ta, chẳng hề khách khí đập văng cánh tay sắp sửa dán lên mặt Lâm Hòa Tây - Phạt có thể, không được sờ mặt.
Chu Huyên trố mắt nhìn:
~ Sờ mặt cái gì? Chẳng phải đã cách một mảnh giấy rồi hay sao?
Du Trùng nói:
~ Cách giấy cũng là sờ.
Chu Huyên chỉ có thể nhịn cơn tức nhét mảnh giấy vào trong tay anh:
~ Vậy ông dán đi.
Du Trùng vừa lòng quay đầu sang, ngoắc tay ra hiệu Lâm Hòa Tây đang ngồi trên giường:
~ Quay mặt qua đây.
Lâm Hòa Tây rướn người về trước, ghé mặt mình đến gần Du Trùng.
Du Trùng cầm mảnh giấy kia hỏi:
~ Dán vào đâu.
Lâm Hòa Tây phối hợp nghiêng mặt qua, chỉ vào má mình:
~ Dán ở đây.
Song mãi một lúc lâu mà không thấy cảm giác hơi lạnh của mảnh giấy dán lên.
Cậu khó hiểu quay đầu sang, bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chằm gương mặt mình của Du Trùng.
Lâm Hòa Tây hỏi:
~ Sao thế?
Du Trùng không nói gì, vươn tay ấn mảnh giấy lên má cậu, nhưng không buông tay ra ngay mà ghé sát lại bên tai cậu, cất giọng trầm trầm:
~ Em có biết dáng vẻ ban nãy của em giống như đang làm gì không?
Lâm Hòa Tây ngây đơ một giây:
~ Giống đang làm gì?
Giọng Du Trùng tràn đầy ý cười rõ rệt:
~ Giống như đang đòi anh hôn ấy.
Lâm Hòa Tây cũng bật cười, quen thói trêu ngược lại anh:
~ Bây giờ mặt em đang dán đầy giấy, anh cũng hôn được à?
Nghe vậy, Du Trùng trưng ra vẻ mặt không hề để tâm:
~ Đương nhiên là anh hôn được.
Anh chậm rãi lùi về sau, ung dung liếc nhìn Chu Huyên và Triệu Độ ngồi đối diện đang nhìn chằm chằm vào hai người họ:
~ Chỉ sợ có người không nhìn nổi sẽ chen ngang thôi.
Lâm Hòa Tây nghe vậy quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hai đôi mắt u tối sâu không thấy đáy của hai người kia.
Bọn họ biết dừng đúng lúc, xáo bài xong bắt đầu ván mới.
Lâm Hòa Tây có thể hối lộ Du Trùng một lần, nhưng không thể lần nào cũng hối lộ Du Trùng như vậy được.

Ván bài tiếp theo đã chứng minh lời cậu từng nói, trong bài bạc thì không có bạn trai.
Giữa đường hình phạt được nâng cấp, ví dụ như bên thua là nông dân, vậy thì số bài còn lại trên tay ba người nông dân sẽ quyết định bọn họ bị dán bao nhiêu mảnh giấy.
Sau mười mấy ván đấu địa chủ, Lâm Hòa Tây và Triệu Độ bị dán nhiều giấy trên mặt nhất.

Lâm Hòa Tây còn có chỗ chưa bị dán, chứ mặt Triệu Độ đã

của cậu ta đâu nữa rồi.
che kín bởi giấy, sắp không nhìn thấy đôi mắt hoàn chỉnh
Ván này Du Trùng thắng, anh xòe tay ra với Dương Quyển ý bảo cậu ta đưa giấy cho mình.
Dương Quyển với tay ra sau chỉ sờ vào không khí, bèn quay đầu nhìn, giờ mới phát hiện ra phía sau trống không, chỉ đành cầm bút lên nói với Du Trùng:
~ Hết giấy rồi, chỉ còn cái này thôi.
Du Trùng nhận lấy bút ký màu đen, nhướng mày nhìn Chu Huyên và Triệu Độ:
~ Hai người ai tới trước.
Chu Huyên thở dài, cố đấm ăn xôi đánh thức chút tình hữu nghị đã chẳng còn lại bao nhiêu của đôi bạn lớn lên cùng nhau:
~ Không thể để bạn trai ông lên trước à?
Lâm Hòa Tây ở bên cạnh lười biếng xen vào:
~ Nếu như bạn trai không có quyền lợi xếp hàng sau cùng vậy còn gọi gì là bạn trai nữa?
Chu Huyên tức giận, nhưng không nói được gì, chỉ có thể nhắm mắt mặc cho Du Trùng cầm bút vẽ lên mặt mình.
Rất nhanh, trên mặt cậu ta và Triệu Độ có thêm một con rùa đen to tướng.

Chu Huyên thay đổi vẻ mặt giận dữ ban nãy bằng vẻ chờ mong khi người khác gặp họa, đứng bên giường thúc giục Du Trùng ra tay
với Lâm Hòa Tây, còn không quên châm chọc một câu:
~ Bạn trai thì thế nào? Chẳng phải cũng sẽ bị Du Trùng vẽ rùa lên mặt hay sao?
Lâm Hòa Tây bình tĩnh lựa chọn không đáp trả, nhắm mắt đưa mặt về phía Du Trùng:
~ Làm đi.
Du Trùng cũng chẳng hề khách sáo với bạn trai của mình, vươn tay nắm cằm cậu, kéo mặt cậu sang bên phải, đặt bút ký tên vẽ lên trên má trái cậu.
Mười giây sau đó, trong phòng không ai nói gì, bầu không khí im lặng đến mức thậm chí có thể nghe thấy tiếng ma sát khe khẽ của đầu bút lên da Lâm Hòa Tây.
Lâm Hòa Tây không lên tiếng chỉ thầm cảm thấy nghỉ ngờ trong lòng.

Trực giác nói với cậu, nét bút trên mặt không giống như đang vẽ rùa.
Cậu còn đang nhắm mắt suy nghĩ, Du Trùng đã buông ra, anh nói:
~ Được rồi đấy.
Lâm Hòa Tây mở mắt, thu trọn biểu cảm khác nhau của ba người kia vào sâu trong mắt.
Cậu vô thức vươn tay lên sờ mặt, nhưng giữa đường kịp dừng lại:
~ Sao thế?
Du Trùng đóng nắp bút rồi quăng cho Dương Quyển, sau đó nhìn lướt qua gương mặt Lâm Hòa Tây, tỏ ra rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Trong lòng Lâm Hòa Tây cảm thấy có gì đó, vội xuống giường đeo dép đi vào phòng tắm.
Trước bồn rửa mặt có một chiếc gương lớn, Lâm Hòa Tây vươn tay bật đèn bên tường.
Phòng tắm thoáng chốc sáng bừng, Lâm Hòa Tây khẽ nghiêng đầu qua nhìn má trái của mình trong gương.
Sau đó cậu sững sờ.
Trên khuôn mặt trong gương nào có con rùa, chỉ có chữ ký rồng bay phượng múa của Du Trùng.
Ánh mắt cậu di chuyển lên trên, nhìn thấy Du Trùng xuất hiện phía sau qua gương.
Anh khoanh tay dựa vào tường, giọng điệu thờ ơ:
~ Ký tên của anh rồi thì là của anh.
Trái tim trong lồng ngực Lâm Hòa Tây đập thình thịch nhanh hơn, nhưng mặt chẳng hề để lộ chút phản ứng nào, đôi mắt thoáng cái đã trào dâng nét cười:
~ Anh không sợ bọn họ lên án anh phạm quy à?
Du Trùng nhoẻn miệng cười:
~ Bác bỏ lên án.
Trái tim Lâm Hòa Tây nảy lên, cậu xoay người chắn trước cửa phòng tắm, khẽ hất hàm, vừa cười vừa chỉ chỉ vào môi mình với Du Trùng:
~ Ban nãy không phải đòi hôn.

- Cậu khẽ hé miệng - Bây giờ mới phải.
Dứt lời, cậu bám đầu vai Du Trùng, hôn lên môi anh.
Nhưng khi môi hai người sắp chạm vào nhau, Lâm Hòa Tây thay đổi ý định, buông tay và lùi về sau, soi má trái của mình trong gương rồi khẽ thở phào:
~ Thôi bỏ đi, lỡ như khi hôn làm nhòe mất chữ ký trên mặt em, vậy thì mất nhiều hơn được.
Du Trùng vừa tức vừa buồn cười.
Hai người tắt đèn phòng tắm đi ra ngoài, quả nhiên Chu Huyên mở miệng chỉ trích Du Trùng:
~ Ông làm vậy là phạm quy.

Du Trùng không phản bác lại lời lên án của cậu ta, anh chỉ ra vẻ suy nghĩ, sau đó ngước mắt lên nhìn cậu ta, cười như không cười nói:
~ Vậy để công bằng, ông lau con rùa trên mặt đi, tôi cũng ký tên cho ông, thế nào?
Chu Huyên đứng hình, trong đầu nghĩ tới hình ảnh Du Trùng ký tên lên mặt mình, tức thì cậu ta cảm thấy toàn thân rét lạnh, lắc đầu chê b;
~ Tôi thà vẽ con rùa còn hơn.
Du Trùng liếc mắt nhìn sang Triệu Độ đứng bên cạnh:
~ Ông thì sao?
Triệu Độ gật đầu lia lịa, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn:
~ Tôi cũng vẽ rùa là được.
Nửa tiếng sau, gần đến giờ cơm, Chu Huyên và Triệu Độ đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó gọi ba người còn lại đi ăn.
Năm người chuẩn bị ra ngoài, khi đi đến thang máy, nhìn thấy trên mặt Lâm Hòa Tây vẫn còn chữ ký, Du Trùng cảm thấy bất ngờ bèn lên tiếng nhắc nhở:
~ Em có cần về rửa mặt không?
Lâm Hòa Tây hỏi anh:
~ Tại sao phải rửa mặt?
Du Trùng bật cười:
~ Em định mang theo chữ ký của anh ra ngoài đấy à?
Lâm Hòa Tây chẳng hề bất ngờ với lời anh nói, rõ ràng không hề quên trên mặt mình vẫn còn chữ ký của anh.

Cậu tỏ ra không quan tâm:
~ Dù sao trời tối cũng không ai nhìn thấy.
Du Trùng nói:
~ Chỗ ăn cơm có đèn.
Lâm Hòa Tây quay sang, nhìn thẳng vào mắt anh:
~ Vậy cứ để bọn họ nhìn là được.

- Vẻ mặt cậu tỉnh bơ, ánh mắt chuyên chú và thản nhiên - Cũng đâu phải thứ gì đáng xấu hổ.
Du Trùng hơi sững người, nhìn cậu không chớp mắt, cố gắng kiềm chế xúc động hôn cậu trước mặt bạn bè của mình.
Năm người ăn cơm tối ở khu thương mại ven sông, sau đó đi bộ qua chiếc cầu bắc ngang đến công viên phía đối diện.
Trời về khuya, khách trong công viên nhân dân không giảm bớt mà càng ngày càng đông hơn.

Thời gian bắn pháo hoa ban đầu là tám rưỡi nhưng bị lùi đến mười
chín giờ rồi mới mua về ngồi thuyền đi ngắm cảnh sông vào đêm.
lờ, mấy người đi dạo quanh công viên tới
Phía xa hai bên bờ sông đều là lầu cao vút, lấp lánh ánh đèn neon.

Dưới ánh đèn đường bên bờ sông, những bóng người san sát nhau, có thể nhìn thấy những chiếc bờm tóc phát sáng và bóng bay lơ lửng
giữa không trung chuyển động theo dòng người.
Bốn mươi phút sau, thuyền ngắm cảnh cập bến.

Bọn họ bước xuống và đi dọc theo bờ sông về phía ít người, cuối cùng ngồi xuống ở một nơi tầm nhìn ra bờ sông rộng rãi, không có cây cối che chắn, đợi ngắm
pháo hoa.
Phía sau lưng họ, những gương mặt xa lạ đi tới đi lui, không chỉ những đứa trẻ thấp bé mà ngay cả rất nhiều sinh viên đại học cũng cầm bóng bay đủ hình dạng trong tay.
Người phụ nữ trung niên bán bóng bay cầm một bó bóng bay lớn đứng gần đó rao.
Lâm Hòa Tây quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Nhận thấy động tác quay đầu của cậu, khóe môi Du Trùng khẽ nhếch lên:
~ Em cũng muốn mua bóng bay à?
Nghe vậy, Lâm Hòa Tây quay đầu bật cười:
~ Làm gì có chuyện ấy? Em có phải trẻ con đâu.

- Cậu chậm chạp thả lỏng hai chân - Em chỉ cảm thấy tò mò tại sao có nhiều người lớn cầm bóng bay đến thế?

Triệu Độ ngồi trước bọn họ quay đầu giải thích:
~ Tôi nghe nói lúc 0 giờ sang năm mới mọi người đều sẽ viết nguyện vọng năm mới lên bóng bay, sau đó thả nó đi.
Chu Huyên nhướng mày tiếp lời:
~ Nghe cũng ý nghĩa đấy nhỉ, xem pháo hoa xong chúng ta đi mua nhé.
Triệu Độ:
~ Nhưng chúng ta không có bút.
Dương Quyển nghe thấy thế, cúi đầu lục lọi trong túi áo phao của mình, cuối cùng tìm được cây bút ký tên Du Trùng đã từng dùng:
~ Tôi có này.
Chu Huyên bật cười:
~ Vừa hay có tác dụng.
Dương Quyển còn định mở miệng nói gì đó thì chợt nghe thấy đám người đông đúc trước mặt dần ồn ào hản lên.
Lâm Hòa Tây cầm điện thoại xem giờ, nhắc nhở ba người ở hàng trên:
~ Sắp bắt đầu bắn pháo hoa rồi.
Vừa dứt lời, thời gian trên điện thoại nhảy đến 10 giờ đúng.
Bờ sông phía xa truyền tới âm thanh pháo hoa vút lên trời cao, pháo hoa rực rỡ chói mắt nở tung trên bầu trời đêm u tối, tầm nhìn trước mắt chợt sáng lên.
Ba người hàng trên vội vàng quay đầu ngửa mặt lên nhìn không trung.

Nhờ ánh sáng yếu ớt ấy, Lâm Hòa Tây vô thức quay sang nhìn Du Trùng.
Nhưng chỉ kịp nhìn sống mũi cao thẳng của anh, pháo hoa trên không trung đã tắt, chỉ còn tia lửa và tro tàn rơi xuống mặt nước.
Ngay sau đó, chùm pháo hoa thứ hai lại vút thẳng lên trời cao và bừng sáng.
Chùm thứ ba.
Thứ tư.
Lâm Hòa Tây quay mặt sang, chạm phải ánh mắt Du Trùng giữa màn trời pháo hoa.
Giây tiếp theo, cả cậu và Du Trùng xích đến gần đối phương, nghiêng đầu hôn nhau.
Pháo hoa trên không trung giống như gương mặt cười tạo thành từ những nụ hoa.
Chu Huyên không nhịn được quay đầu, muốn nói chuyện với Du Trùng nhưng chỉ nhìn thấy góc nghiêng khi hôn môi của Du Trùng và Lâm Hòa Tây trong màn pháo hoa nở rộ.
Lời nói đã đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống.

Chu Huyên cười lạnh một tiếng, vừa quay đầu vừa vươn tay khoác lên vai Dương Quyển và Triệu Độ, nhấc bàn tay lên ấn cái đầu đang định quay về phía sau kia
lại.
Hai người đồng thời nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu.
Chu Huyên không nói gì hết, chỉ thờ ơ vỗ đầu hai người họ, giọng nói vừa mang ý cười, vừa lười biếng:
~ Tập trung ngắm pháo hoa đi.
Pháo hoa kết thúc vào nửa tiếng sau.
Những người ngồi ở bờ sông lần lượt đứng dậy, đến quảng trường trung tâm công viên đợi đếm ngược qua năm mới.
Triệu Độ kéo Dương Quyển đi mua bóng bay nhưng ngại không dám cầm trước mặt mọi người bèn buộc cả năm quả bóng vào cổ tay Dương Quyển, sau đó dẫn Dương Quyển về địa điểm tập hợp của năm
người.
Khi hai người đến, Chu Huyên còn cười nói với cậu ta:
~ Ông lại bắt nạt Dương Quyển rồi.
Triệu Độ chột dạ sờ sờ chóp mũi:
~Ai bảo cậu ấy là người nhỏ nhất trong số chúng ta chứ.
Đợi được hai người, năm người cũng đi theo dòng người về phía quảng trường đếm ngược mừng năm mới.
Quảng trường ở công viên trung tâm vừa rộng rãi vừa sáng sủa, càng ngày càng đông những người đến đợi đón năm mới, tiếng nói, tiếng cười hòa vào nhau.
Mọi người chỉ cần đứng ở quảng trường là có thể nhìn thấy đầy đủ cả ngọn tháp lớn với những chiếc đèn neon không ngừng lấp lánh chuyển động, sừng sững trong trời đêm.
Năm người ngồi xuống cạnh bồn hoa, cúi đầu viết chữ lên bong bóng.
Chiếc bút trong túi Dương Quyển đi theo thứ tự, cuối cùng đến tay người cuối cùng là cậu ta.
Chu Huyên viết xong, nhì
¡ dung của Triệu Độ và Dương Quyển trước, sau đó mới ngó sang bóng bay trong tay Du Trùng.
Anh đã viết xong và để bóng bay lơ lửng, không cho cậu ta nhìn.
Chu Huyên thực sự rất tò mò, không nhịn được hỏi:
~ Ông viết gì thế?
Du Trùng nói:
~ Nếu như đã là nguyện vọng năm mới, sao có thể cho ông xem được?
Chu Huyên nghe vậy, khẽ chậc một tiếng:
~ Ông không nói thì tôi cũng đoán được.

- Cậu ta vô cùng tin tưởng vào phán đoán của mình - Những người đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt thì nhất định sẽ viết mấy thứ như “sẽ không bao giờ
rời xa”.
Cậu ta nhướng mày, như thể ta đây biết hết:
~ Tôi đoán có đúng không?

Du Trùng chỉ mỉm cười nhìn cậu ta, không nói đúng hay sai.
Mắt thấy không hỏi được gì từ Du Trùng, Chu Huyên quay sang Lâm Hòa Tây, hỏi ẩn ý:
~ Cậu không viết cái này à?
Lâm Hòa Tây ngước mắt lên nhìn cậu ta một lát mới chậm rì rì thốt ra hai từ:
~ Bí mật.
Chu Huyên không còn lời nào để nói, cuối cùng ủ rũ đi tránh xa khỏi hai người.
Lâm Hòa Tây không hỏi Du Trùng viết gì, cũng không nói với Du Trùng mình viết gì.
Chỉ còn mấy phút nữa là tới không giờ, bằng điện tử trên ngọn tháp phía xa bắt đầu hiện lên thời gian màu đỏ.
Đám người trên quảng trường dần trở nên phấn khích, năm người đứng dậy khỏi bồn hoa, bước về phía trước đứng ở vị trí nhìn thẳng về tòa tháp.
Lâm Hòa Tây rời mắt khỏi những gương mặt xa lạ xung quanh, ngước mắt lên nhìn ngọn tháp cao trong đêm.
Du Trùng không nhìn ngọn tháp mà nhìn cậu:
~ Em không hỏi anh viết gì à?
Lâm Hòa Tây nghe vậy thì bật cười:
~ Anh cũng không hỏi em mà?
Du Trùng chậm rãi nhướng mày:
~ Em đang so anh với em ai nhịn được lâu hơn à?
~ Em có nói như vậy đâu.

- Lâm Hòa Tây bỡn cợt - Nhưng mà chính anh đã nói nguyện vọng năm mới không được nói ra đấy?
Du Trùng khẽ cười lạnh một tiếng, quả nhiên không nhắc đến nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, thời gian đã đếm ngược còn mười giây cuối cùng.
Vẫn còn mười giây là năm nay sẽ qua đi, một năm mới sẽ tới.
Thời gian điện tử trên ngọn tháp biến mất, con số đỏ đếm ngược mười giây lập tức xuất hiện trong tầm mắt.
Những người đứng ở quảng trường lục tục gia nhập vào hàng ngũ đếm ngược, giọng đếm dõng dạc và chỉnh tề vang vọng cả không trung quảng trường, mang theo hưng phấn cùng kích động.
Khi đếm ngược đến số cuối cùng, bảng điện tử hiển thị thời gian trên tòa tháp đột ngột nháy về 0 giờ đêm.
Lâm Hòa Tây bỏ sợi dây trong tay ra, ngửa đầu nhìn quả bóng trên tay mình bay vào không trung, sau đó nhanh chóng hòa vào cả nghìn quả bóng bay khác, rồi dần dần thu nhỏ thành một điểm tròn nhỏ xíu
trong tầm mắt, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Bên tai nhanh chóng bị bao phủ bởi những tiếng hô hào như sóng của những người xa lạ, trong những âm thanh ồn ào huyên náo này, Lâm Hòa Tây quay người ôm lấy Du Trùng:
~ Chúc mừng năm mới.
Du Trùng cũng ôm lại cậu:
~ Chúc mừng năm mới.
Lâm Hòa Tây chậm rãi cong khóe môi:
~ Năm mới đã đến rồi, nguyện vọng năm mới sẽ được thực hiện, cho nên có thể nói ra nguyện vọng viết từ năm ngoá
Du Trùng hỏi:
~ Em viết gì?
Lâm Hòa Tây ngừng một lát, khẽ mở miệng nói:
~ Hi vọng năm sau chúng ta cũng sẽ được đón năm mới cùng nhau.
Du Trùng nhìn chằm chằm cậ
~ Chỉ vậy thôi à?
Lâm Hòa Tây ngây ngốc gật đầu.
Du Trùng nói:
~ Không đủ.
~ Như vậy không đủ.

- Anh lặp lại thêm lần nữa, sau đó nghiêm giọng thúc giục cậu - Bây giờ đến em hỏi anh.
Lâm Hòa Tây bèn hỏi:
~ Vậy anh đã viết gì?
Du Trùng không trả lời mà vươn tay che tai phải của cậu trước.
Tiếng ồn ào bên tai phải dần rút đi như thủy triều, Du Trùng áp tay lên tai trái của cậu nói:
~ Anh viết rằng...
Anh nhỏ giọng chậm rãi nói hai câu với cậu, tiếp đó buông cánh tay đặt bên tai cậu ra, dang rộng hai tay ôm chặt cậu.
Âm thanh của cả thế giới nháy mắt ùn ùn kéo tới.
Chúng chen chúc, xô đẩy, tranh giành nhau chui vào lỗ tai cậu.
Nhưng trong tai cậu chỉ vang vọng giọng nói rõ ràng của Du Trùng.
Du Trùng cười một tiếng:
~ Chu Huyên nói cũng không sai.
Anh nói:
~ Hi vọng sau này mỗi khi đến năm mới, chúng ta đều có thể đón năm mới cùng nhau..

Bình Luận (0)
Comment