Cảnh trong mơ lại chuyển tiếp, cô ở thư viện ôn tập, chỉ là vừa xoay đi lấy nước một lúc, trở về thì phát hiện sách đều bị người ta quăn rơi đầy đất.Trên mặt đất vô cùng hỗn độn, làm cho cô nghĩ đến mấy năm trước trong gian phòng học kia, bàn ghế của mình ngồi cũng bị đẩy ngã, văn phòng phẩm, sách giáo khoa cũng bị ai đó vứt rơi đầy đất.Khi cô một mình nhặt lại tất cả đồ vật, cả phòng học đều là những bạn học đã sớm chiều ở chung, trong mắt chỉ có vui cười hoặc lạnh nhạt.Mà những cuộc trêu đùa kia, người khởi xướng phía sau, tất cả đều là Thang Vũ.Vãn Gia bị điện thoại đánh thức.Người gọi đến rất chấp nhất, gọi hết cuộc gọi này lại đến cuộc gọi khác.Sau khi người nhận bắt máy, giọng nói của Lư Đồng lập tức vang lên: “Cậu có biết vừa rồi tớ gặp ai hay không?”“Ai?”“Thang Vũ!”Hai chữ này thật là âm hồn không tan, làm người ta vừa nghe thấy đã mệt mỏi, Vãn Gia ngồi dậy, đi tới phòng bếp nấu nước.Trong điện thoại, Lư Đồng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.Trong lời nói của cô ấy rất kích động, cảm xúc còn nhiều hơn cả nội dung, cũng may đầu đuôi ngọn nguồn cũng không quá mức phức tạp.Là Thang Vũ đột nhiên thêm WeChat của cô ấy, sau khi cùng cô ấy trò chuyện ôn lại hồi ức một thời gian lại bắt đầu nói bóng nói gió hỏi về Vãn Gia, còn hướng về phía cô ấy muốn xin WeChat của Vãn Gia.Vãn Gia nấu nước xong liền trở về lại phòng khách, ngồi xuống, sau đó nói thẳng: “Cho cô ta đi.”“Đừng mà, tớ mới không tin cô ta chỉ nghĩ cùng cậu ôn chuyện, hay là tớ từ chối nhé? Bịa đại là khoảng thời gian trước hai chúng ta xảy ra mâu thuẫn, đã xóa kết bạn lẫn nhau.” So với Vãn Gia dứt khoát, Lư Đồng vẫn còn đang chần chờ.“Không sao, cứ cho cô ta đi.”Lư Đồng buồn bực: “Lâu rồi đâu có liên lạc, đột nhiên cô ta muốn tìm cậu làm gì chứ?”Giác quan thứ sáu của phụ nữ làm cho cô ấy luôn có cảm giác chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.Vãn Gia đong đưa gói thuốc cảm mạo trên tay: “Phan Phùng Khải lúc này đang đi công tác, hẳn là chủ yếu đi gặp Thang Vũ.”Lư Đồng sợ ngây người, mắng to một tiếng: “Họ Phan có phải hay không…… Điên rồi?” Dính vào ai không dính, lại cố tình muốn cùng Thang Vũ nối lại quan hệ!Vãn Gia xé mở miệng gói thuốc, bỏ thuốc vào ly nước để pha thuốc rồi nhìn chằm chằm ly nước đang bốc lên sương mù, tâm trạng cô cứ thơ thẩn như thế một hồi lâu.“Người bạn tốt” Thang Vũ này đừng có xuất hiện thì càng tốt, khi Vãn Gia đang uống ly thuốc nước vừa mới pha xong kia, vừa mở điện thoại lên đập vào mắt là tin nhắn mà Phan Phùng Khải vừa mới gửi tới.Là mấy bức ảnh chụp váy lễ phục, lụa mỏng cùng ren đều có, đủ kiểu dạng đủ màu sắc, muốn thanh lịch hay diêm dúa đều có tất.Dạng váy xòe ô làn váy phết đất không nói, còn đi kèm theo khăn đội đầu, khác nào váy cưới đâu chứ.Sau ảnh chụp là tin nhắn Phan Phùng Khải hỏi cô thích bộ lễ phục nào.Anh ta luôn là như vậy, trước sau vẫn luôn tự cho mình là trung tâm của mọi thứ, rồi sẽ lại cho cô ám chỉ, làm cho cô luôn có cảm giác bản thân vẫn có thể vãn hồi lại mọi chuyện.Thời gian trôi qua cũng không lâu lắm, yêu cầu thêm bạn tốt của Thang Vũ rốt cuộc cũng đã tới.Vừa mới được thông qua, cô ta lập tức gửi tới một tin nhắn “Chúc mừng” cho cô.Chân trước vừa đi chân sau vừa tới, hai người bọn họ thật sự là vô cùng ăn ý.『 Chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng đã được như ước nguyện, được cùng anh ấy tu thành chính quả.
Cậu là một cô gái tốt, anh ấy đã từng nói qua, cậu là món quà ông trời ban cho anh ấy.』Từ trong xưng hô của hai người không thể nói là không ổn, lại có cảm giác ái muội mà trong lòng hiểu rõ mà lại không nói ra ngoài, nhưng như vậy cũng đủ để cho người ta bị đau đến tận tâm can.Thang Vũ thật sự cao minh hơn nhiều so với những người khác, vừa chủ động kɧıêυ ҡɧíɧ vừa để lại đường lui cho mình, mà mặc kệ là thuật lại động tác của bản thân, hay là thuật lại lời nói, đều đã khơi gợi được cho người ta một không gian liên tưởng đầy vi diệu.Vãn Gia trả lời cô ta: 『 Đã nhận được lời chúc phúc, cảm ơn.
』『 Hy vọng lần tới có thể nhìn thấy cậu.
』Đây là câu tiếp theo mà Thang Vũ gửi tới.Vãn Gia kéo xụp hai lỗ tai mình xuống, van cảm xúc lúc này như bị kéo ra, có chút dấu vết muốn phát tiết ra bên ngoàiTừ bỏ không khó, cô sớm đã chán ghét chuyện luôn phải ủy khuất cầu toàn, chịu đủ chuyện bản thân phải cắn răng nuốt xuống máu giận, nhưng nếu nói là tiêu sái đến mức không có dao động, cô cũng thật sự đánh giá cao khả năng chịu đựng của chính mình.Phan Phùng Khải tự đại, nhận định chuyện nào anh ta làm cho cô cô đều sẽ vui mừng gật đầu, càng chắc chắn cô sẽ không so đo những thứ vụn vặt.Khi thấy anh ta cùng người đó “lo liệu chu toàn” cho cuộc sống của cô, trạng thái của cô cũng dần chuyển từ khó chịu đến chết lặng, cuối cùng đã không thể bộc lộ gì nữa rồi.Nhưng nếu chuyện có liên quan đến Thang Vũ, cô cam đoan sẽ nhịn không nổi.Sau một trận cảm giác choáng váng qua đi, Vãn Gia một lần nữa khởi động lại di động.Trở về trong diễn đàn công việc, cô mở ra tìm kiếm phương thức liên lạc người kia, cũng không tính là khó tìm.Cô click mở khung thoại, Vãn Gia nhanh chóng gõ qua một tin nhắn: 『 Nghĩ kỹ rồi, tôi nguyện ý.
』Vốn tưởng rằng uống xong rượu, đối phương lúc này khẳng định là đã sớm ngủ, nào ngờ không lâu sau bên kia liền có hồi âm.Sau khi nhận được điện thoại gọi đến, đầu tiên là một trận trầm mặc.“Thật sự nghĩ kỹ rồi sao?” Thanh âm Chúc Ngộ Thanh vô cùng rõ ràng, không mang theo bất luận men say nào.“ Ừ, nghĩ kỹ rồi.”“Sổ hộ khẩu ở trong tay cô sao?”“Ừ.” Từ sau khi học đại học, cô bắt đầu mang theo sổ hộ khẩu ở bên người mình.“Cục Dân Chính 9 giờ bắt đầu làm việc, ngày mai khi nào tôi tới đón cô thì hợp lý?”“Buổi sáng tôi xin nghỉ, mấy giờ ngài đến cũng được.”“Vậy được, 9 giờ rưỡi tôi sẽ đến dưới lầu nhà cô, đêm nay cô cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”Đoạn đối thoại này diễn ra thật trôi chảy, tự nhiên, giọng điệu của hai người cũng vô cùng bình thản giống như chuyện này đã được họp bàn từ lâu.Đến khi kết thúc cuộc trò chuyện, Chúc Ngộ Thanh thả chậm giọng điệu, nhẹ nhàng nói với Vãn Gia: “Ngủ ngon.”Hai tay Vãn Gia chống ở mặt bàn: “Ngài cũng ngủ ngon.”Sau khi cúp điện thoại, nương theo cảm xúc vẫn còn động lại, Vãn Gia mở khung thoại nhắn tin của Thang Vũ: 『 Thời điểm tổ chức hôn lễ nhất định sẽ phát thiệp mời cho cô.
』.