Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 20

Cứ nghĩ đến khuôn mặt của Dực Thụ là trái tim Tình Mỹ như muốn nghẹn thở. Tất cả những kí ức ngọt ngào trước đây giờ đều trở thành nguyên nhân để rơi lệ. Cô không thể thuyết phục bản thân cô đã thực sự mất Dực Thụ…

Cô thường nghĩ mình chưa tỉnh lại, mình vẫn đang mơ, nghĩ rằng chỉ cần tỉnh lại sẽ lại được nhìn thấy Dực Thụ mỉm cười dịu dàng với mình.

“Đã ba năm qua đi rồi, ba năm nay, anh ta không hỏi han gì đến cậu. Cậu đã lãng phí ba năm rồi, giờ vẫn còn định đầy đọa bản thân như vậy sao?”

“Ba năm, nhưng tại sao ba năm rồi mà tớ vẫn đau đớn thế, tớ không thể nào quên được! Tớ khó chịu lắm Thuần Hạ ạ, tớ thật sự rất khó chịu, ngày nào cũng sống rất đau khổ, không biết phải làm thế nào?”

Thuần Hạ nhìn Tình Mỹ, khóc òa lên: “Tình Mỹ, cậu không được thế này, cậu có biết tớ rất lo cho cậu không? Cậu nên quên cậu ta đi! Tình Mỹ bây giờ phải trở thành Tình Mỹ của ba năm sau, đừng có buồn bã vì cậu ta nữa. Cậu vẫn còn có tớ và Sâm Trí, chúng ta chẳng phải là người một nhà, mãi mãi không xa rời hay sao?”

Thực ra trong lòng Tình Mỹ hiểu rất rõ!

Nhưng cô phải làm sao để chấp nhận hiện thức đã mất Dực Thụ đây? Tình Mỹ cảm thấy trái tim mình như bị người ta xé nát, đau buốt đến tận xương tủy. Cô ôm siết lấy Thuần Hạ, bật khóc nức nở, khóc như thể muốn trút hết nỗi đau đớn ra ngoài.

“Đừng khóc, Tình Mỹ! Tớ sẽ ở bên cậu, giúp cậu quên đi cậu ta. Sau đó bắt đầu lại cuộc sống. Tình Mỹ, đừng khóc nữa!”. Thuần Hạ nghẹn ngào, vuốt nhẹ mái tóc Tình Mỹ, giống như một người mẹ đang vỗ về đứa con thơ.

Nhưng nỗi đau ấy phải làm sao để quên?

Thời tiết buổi chiều rất mát mẻ, giờ đã là mùa thu, những tán lá xanh đã bắt đầu ngả vàng, chỉ có những loài cây thường xanh mới còn xanh mướt như lúc mùa hè.

Tình Mỹ uống thuốc rồi cảm thấy đỡ hơn nhiều. Thuần Hạ không đến cửa hàng nữa mà đẩy xe đưa Tình Mỹ đi dạo trên con đường gần đó.

Ba năm đã qua đi, nhưng Tình Mỹ chỉ cảm thấy mình như vừa mới ngủ một giấc dài tỉnh lại, đột nhiên phát hiện ra mọi sự thay đổi đến chóng mặt, những cảnh vật xung quanh cũng trở nên xa lạ, một vài tòa kiến trúc cổ đã không còn, thay vào đó là những tòa nhà cao tầng.

Thuần Hạ đưa Tình Mỹ đến công viên nơi cô và Dực Thụ thường đi. Nơi đó đã bị thay thế bằng những tòa chung cư cao tầng, hai hàng cây ngô đồng ở hai bên đường cũng trở nên to lớn và già cỗi hơn ba năm về trước.

“Tình Mỹ, cậu thấy chưa? Đây chính là sự thay đổi của ba năm, tất cả đều đã thay đổi!”. Thuần Hạ bùi ngùi nói, lặng người ngắm nhìn những chiếc lá ngô đồng khiêu vũ trong làn gió.

“Đúng thế, thay đổi hết rồi, tất cả đều đã thay đổi!”, Tình Mỹ lẩm bẩm, trong lòng nặng trĩu, dấy lên một cảm giác trống rỗng. Cô nghi ngờ không biết có phải tim mình đã trở thành một cái vỏ bọc trống rỗng? Gió lạnh lùa đến, toàn thân lạnh như băng, chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào.

“Không cần biết kí ức của cậu thế nào, nhưng tất cả đều đã là dĩ vãng không bao giờ trở lại. Cậu nhất định phải chấp nhận hiện thực, cậu phải sống tốt hơn bất kì ai!”

Chiếc xe đẩy của Tình Mỹ dừng bánh, Thuần Hạ ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

Nhìn ánh mắt kiên định của Thuần Hạ, nước mắt Tình Mỹ lại lã chã tuôn rơi. Cô khẽ lắc đầu, ngẩng cổ nhìn những chiếc lá đang khiêu vũ trong không gian.

Phải chấp nhận ra sao đây?

Phải làm sao để chấp nhận hiện thực là cô đã mất di Dực Thụ, vị thần hộ mệnh của cuộc đời mình, người đã vì cô mà có thể từ bỏ tất cả?

Dực Thụ là nguồn gốc của hạnh phúc, là tất cả sức mạnh mà cô có. Cô không thể nào giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô đã không thể nào tìm lại được niềm vui sống trước đây.

“Tớ phải chấp nhận ra sao đây? Tớ không muốn chấp nhận! Hiện thực quá tàn khốc, tớ không muốn chấp nhận. Thuần Hạ, tại sao tất cả những lời thề thốt đều thay đổi? Trên đời này liệu có cái gì thật sự là vĩnh hằng không?”

“Sao lại không có? Tình cảm của tớ với Sâm Trí dành cho cậu chẳng lẽ không phải là vĩnh hằng sao?”. Mặt Thuần Hạ đỏ bừng lên, hai mắt đỏ hoe, cô đứng dậy lùi ra sau mấy bước, buồn bã nhìn Tình Mỹ.

“Không, không không… Tớ không muốn nghĩ, tớ không muốn nghĩ cái gì nữa hết! Tớ không muốn chấp nhận, tớ cũng không muốn quên!”

Tình Mỹ bịt chặt hai tai, nếu như nói trên thế giới này có ai đó khiến cô không nỡ buông tay thì đó chính là Thuần Hạ và Sâm Trí. Nhưng cô không cách nào quên được Dực Thụ, cô cũng không muốn quên.

Bảo cô phải quên tất cả những gì có liên quan đến Dực Thụ, cô không làm được.

Nếu như chết có thể khiến cô được lưu giữ tất cả kỉ niệm, cô sẵn sàng chết. Cô muốn ghi nhớ từng li từng tí về anh, từng khoảnh khắc hai người ở bên nhau. Mỗi niềm vui, nỗi buồn của anh, cô đều không muốn quên.

Bốp!

Một bạt tai giáng mạnh vào mặt Tình Mỹ, tóc cô rối tung lên.

Thuần Hạ gào lên: “Cậu cứ như thế này thì bảo tớ phải làm sao hả? Rốt cuộc trong lòng cậu, tớ với Sâm Trí là cái gì? Không là cái gì chứ gì? Thế nên cậu mới không thèm đoái hoài đến cảm nhận của bọn tớ, ích kỉ tự đày đọa bản thân phải không? Cậu có biết cái bộ dạng này của cậu khiến bọn tớ đau khổ đến thế nào không hả?”

Thuần Hạ ngồi gục xuống bên đường, khóc tu tu, cảm giác bức bối và đau đớn khiến Tình Mỹ dần điềm tĩnh lại.

Tình Mỹ lặng lẽ nhìn Thuần Hạ ngồi trước mặt, đây là người chị em tốt nhất của mình mà! Từ nhỏ cô ấy đã kiên cường, cho dù người khác có mắng mỏ, làm khó thế nào cô ấy cũng không bao giờ khóc.

Thế mà bây giờ cô ấy lại khóc như một đứa trẻ con.

Trái tim lạnh giá của Tình Mỹ bỗng cảm nhận được một chút hơi ấm. Cô rời khỏi xe đẩy, ngồi xuống bên cạnh Thuần Hạ, ôm chặt lấy cô ấy và nói: “Xin lỗi… xin lỗi Thuần Hạ… Là tớ không đúng, tớ cứ mải đắm chìm trong nỗi đau khổ của mình, tớ ích kỉ, là tớ không đúng… Xin lỗi cậu!”

Thuần Hạ ôm chầm lấy Tình Mỹ, những giọt nước mắt nóng hổi rơi lã chã xuống áo Tình Mỹ.

“Thuần Hạ, vì cậu và Sâm Trí, tớ sẽ lấy lại tinh thần, tớ sẽ cố bước ra khỏi nỗi đau, cho dù không thể quên được Dực Thụ, nhưng tớ sẽ cố gắng sống tiếp!”, Tình Mỹ cảm thấy nước mắt đang bốc hơi trong không khí. Cô biết mình phải sống vì Thuần Hạ và Sâm Trí.

Kể từ sau hôm đó, Tình Mỹ vẫn rất ngoan ngoãn phối hợp điều trị với bác sĩ, ngày nào cũng uống thuốc đúng giờ, sức khỏe ngày một tốt lên. Nhưng cũng kể từ đó, cô bắt đầu cảm nhận có gì đó khác lạ.

Ngày nào Thuần Hạ và Sâm Trí cũng cùng đến thăm cô. Khi ánh mắt của hai người ấy chạm nhau… cô loáng thoáng nhận ra một sự tình tứ và ấm áp. Tình Mỹ bắt đầu chú ý đến họ, trong lòng vô cùng tò mò, chẳng lẽ hai người họ đã yêu nhau rồi?

Suy nghĩ này khiến trái tim đang đắm chìm trong đau thương của cô trở nên vui vẻ hơn.

Tình Mỹ tìm cơ hội hỏi Thuần Hạ: “Thuần Hạ, cậu và Sâm Trí có vẻ là lạ đấy nhé!”

Cô mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhìn Thuần Hạ. Mặt Thuần Hạ đỏ bừng lên, do dự một lát rồi nói:

“Này, tớ nói rồi cậu không được cười tớ đâu nhé! Tớ và Sâm Trí đã yêu nhau hai năm nay rồi!”

“Thật không?”, Tình Mỹ có hơi bất ngờ.

“Thật! Lúc ấy cậu bị thương mãi mà không tỉnh, tớ rất đau lòng, khóc đến mức ngã bệnh. Sau đó Sâm Trí hết lòng chăm sóc cho tớ… tớ cũng không biết thế nào, nhưng sau đó hai đứa tự nhiên đến bên nhau!”, Thuần Hạ đỏ bừng mặt, mỗi khi nhắc đến Sâm Trí, đôi mắt cô lại ánh lên vẻ ngọt ngào.

“Tốt quá rồi!”. Tình Mỹ vui vẻ ôm lấy Thuần Hạ, thật lòng cảm thấy vui mừng cho bạn. Thuần Hạ thích Sâm Trí bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cô ấy đã có được hạnh phúc, còn Sâm Trí, cũng có thể thoát ra khỏi nỗi đau do cô đem lại.

“Hai người nói gì mà vui thế?”

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Sâm Trí xách một hộp cơm vào, mùi canh gà thoang thoảng tỏa ra khắp phòng. Tình Mỹ hít một hơi thật sâu, nhìn Sâm Trí cười bảo: “Ôi thơm quá! Sâm Trí, cậu lại làm món gì ngon cho tớ thế?”

“Tớ hầm canh gà, cậu phải ăn nhiều một chút đấy! Như thế mới mau hồi phục!”

Sâm Trí múc canh gà ra bát, rồi cẩn thận thổi cho nguội. Tình Mỹ đưa tay ra định đón lấy nhưng Sâm Trí đã giật lại.

“Sức khỏe của cậu chưa hồi phục hẳn, để tớ bón cho!”

Tình Mỹ chớp chớp mắt, trong lòng vô cùng ấm áp, sau đó gật mạnh đầu, cảm giác mắt mình lại như mờ đi. Đúng thế, Sâm Trí và Thuần Hạ đối xử với mình tốt như thế, sao mình có thể ích kỉ, bỏ mặc họ như vậy được?

Nếu mình xảy ra chuyện gì, người buồn bã nhất có lẽ chính là họ. Vì vậy mình nhất định phải nhanh chóng hồi phục.

Thuần Hạ nhìn động tác của Sâm Trí, hơi ngoảnh mặt đi chỗ khác, ánh mắt lấp lánh, có vẻ hơi không tự nhiên. Cô cắn môi, lại gần Sâm Trí, định đón lấy bát canh từ tay anh: “Sâm Trí, để em bón cho!”

Sâm Trí vội vàng né đi, nhoẻn miệng cười: “Cứ để anh bón cho!”

Hai tay Thuần Hạ buông thõng xuống, cô đứng ngây ra.

“Không, tớ thích Thuần Hạ bón cơ, để Thuần Hạ bón cho tớ đi!”. Tình Mỹ không muốn nhìn thấy cảm giác hụt hẫng trong mắt Thuần Hạ, cô không muốn ích kỉ độc chiếm Sâm Trí, giờ Sâm Trí là của Thuần Hạ rồi.

Sâm Trí dường như cũng nhận ra có chút không ổn, hơi ngại ngần nhìn Thuần Hạ rồi chuyển bát canh cho cô ấy.

Ăn canh xong, nghỉ ngơi một lát, Tình Mỹ đòi Thuần Hạ phải dẫn cô ra ngoài đi dạo. Nằm trong bệnh viện quá lâu, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cô thấy buồn nôn, cô rất muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Thuần Hạ và Sâm Trí đưa Tình Mỹ đi tản bộ, quay trở lại căn hộ mà họ từng thuê. Thuần Hạ nói với Tình Mỹ, bọn họ vẫn ở trong căn hộ đó, không hề chuyển đi đâu, chỉ đợi cô tỉnh lại, ba người sẽ lại đoàn tụ như xưa.

Gần chỗ nhà trọ có một công viên, mặc dù đã bị xây dựng lại nhưng rất nhiều chỗ vẫn được giữ nguyên. Cái hành lang dài kia chính là nơi cô và Dực Thụ thường nắm tay nhau đến đó ngắm sao lúc Dực Thụ chuyển đến đây ở.

Mắt Tình Mỹ bỗng mờ đi. Cô ngoảnh mặt đi nơi khác, nghiêng đầu nhìn căn nhà trọ màu trắng hiện ra trước mắt.

Vẫn là căn nhà lớn ấy, khoảng thời gian ba năm đã để lại dấu vết thời gian trên nó, trước cổng có rơi rụng một vài cánh hoa gì đó không rõ tên.

Tình Mỹ vội vàng bước đến, nhưng sức khỏe của cô chưa hồi phục hoàn toàn, chân bước hơi chệch, Tình Mỹ lảo đảo vài bước. Thuần Hạ vội vàng đỡ lấy bạn.

“Cẩn thận một chút, về nhà cảm thấy thế nào? Có phải rất vui không?”

Tình Mỹ nhìn quanh một lượt, để mặc cho nước mắt từ khóe mắt trào ra, khẽ gật đầu nói: “Vẫn như ngày trước, không thay đổi nhiều!”

“Đương nhiên rồi, tớ và Sâm Trí vẫn luôn chờ cậu tỉnh, hi vọng cậu tỉnh lại sẽ về sống với bọn tớ như trước đây. Ba chúng ta vui vẻ sống chung, không bao giờ chia lìa!”, Thuần Hạ vừa mở cửa vừa nói.

Ba người…

Tình Mỹ đứng phía sau Thuần Hạ, trong đầu hiện lên một khuôn mặt đẹp như hoa tường vi.

Đã từng… có bốn người trong căn nhà này, có mình, Thuần Hạ, Sâm Trí, và cả anh ấy…

Dực Thụ.

Phải làm sao mới có thể quên được đây? Nếu như tỉnh lại mà mất đi trí nhớ, có khi cô sẽ thấy hạnh phúc hơn chăng? Nhưng hiện giờ muốn bắt đầu lại cuộc sống mới thật sự rất khó khăn. Trái tim lại bắt đầu nhoi nhói đau, Tình Mỹ ngoảnh mặt đi, không để Thuần Hạ và Sâm Trí nhìn thấy mình khóc.

Dực Thụ chắc đã sống hạnh phúc với Thái Vận rồi.

Trong thế giới của anh không có sự tồn tại của cô, không còn cần đến cô nữa. Vậy mà cô vẫn ngày nhớ đêm mong, như thế là đúng hay sai?

Nhưng cho dù là đúng hay sai, cô đã cố gắng hết sức rồi.

“Dực Thụ, em sẽ không quên anh, thế giới không có anh đã trở thành một đống hoang tàn, nếu như không còn những kí ức về anh, em phải sống tiếp ra sao…”, Tình Mỹ ngẩng đầu lên trời, lẩm bẩm nói.

“Tình Mỹ, cậu ngồi ngoan đi, tớ đi rót cho cậu cốc nước. Ban nãy đi lâu vậy chắc là mệt lắm hả?”, Sâm Trí cắt đứt dòng suy nghĩ của Tình Mỹ.

Sâm Trí nói rồi liền đi vào trong bếp.

Thuần Hạ đứng bên cạnh Tình Mỹ, ngây ra nhìn theo cái bóng của Sâm Trí, trong mắt thoáng một chút buồn bã.

“Thuần Hạ…”

“Hả?”, Thuần Hạ ngoảnh đầu lại nhìn Tình Mỹ, thấy Tình Mỹ đang nhìn mình liền vội vàng nhoẻn miệng cười: “Sao thế?”

Tình Mỹ xoa xoa vai Thuần Hạ, hỏi: “Thuần Hạ, cậu với Sâm Trí bên nhau có hạnh phúc không?”

Thuần Hạ khẽ ngoảnh đầu đi, không đáp.

Tình Mỹ biết, Thuần Hạ cảm thấy Sâm Trí vẫn không thể quên được Tình Mỹ, thế nên Tình Mỹ liền dí mạnh đầu Thuần Hạ: “Đồ Thuần Hạ ngốc nghếch, tớ biết cậu đang nghĩ cái gì đấy!”

Thuần Hạ có hơi bối rối, vội vàng ngẩng phắt đầu nhìn Tình Mỹ: “Cậu… cậu biết á?”

“Cậu đang nghĩ gì tớ không biết chắc? Cậu biết trái tim tớ mà, tớ không thể quên Dực Thụ. Hơn nữa, tình cảm tớ dành cho Sâm Trí chỉ là tình thân, điều này không bao giờ thay đổi. Nếu như cậu thật lòng yêu cậu ấy, hãy trân trọng nó! Đừng vì bản thân cảm thấy không an toàn mà hủy hoại hạnh phúc của mình. Trong lòng Sâm Trí có cậu, vì vậy mới ở bên cậu, cậu ấy đối xử với tớ tốt như vậy là bởi vì cậu ấy coi tớ là người thân. Tớ với cậu ấy mãi mãi chỉ có thể là bạn bè thôi, cậu hiểu không?”

Thuần Hạ tròn mắt nhìn Tình Mỹ hồi lâu, sau đó ôm chầm lấy Tình Mỹ: “Tình Mỹ, xin lỗi cậu, tớ không nên nghi ngờ cậu, tớ nên tin tưởng vào Sâm Trí. Xin lỗi!”

Tình Mỹ khẽ cười.

Tối qua trời đổ mưa, trên trời còn có cầu vồng xuất hiện. Những ngọn cỏ non hừng hực sức sống đang trỗi dậy sau cơn mưa. Tình Mỹ hít một hơi thật sâu, cảm giác thật sảng khoái!

Tình Mỹ cố gắng biến cuộc sống trở nên đơn giản và vui vẻ, thỉnh thoảng đi qua những con đường quen thuộc, Tình Mỹ lại tự nhiên đỏ mặt. Những hồi ức bên Dực Thụ lại ùa về, cho dù cô có giả bộ vui vẻ trước mặt Thuần Hạ và Sâm Trí nhưng nội tâm của cô vẫn đau đớn khôn cùng.

Tại sao bản thân mình lại vô dụng đến thế, tại sao không thể quên anh?

Buổi chiều, bầu trời sầm sập, chắc là sắp mưa rồi.

Tình Mỹ nhìn đồng hồ, Thuần Hạ và Sâm Trí đi chợ mua đồ ăn vẫn chưa về, mà chợ thì cách nhà xa như vậy, cũng không biết họ có bị mưa ướt không nữa.

Tình Mỹ nhìn lên bầu trời, trên đường có lác đác vài người qua lại, tiếng gió gào thét, một cái túi ni lông trắng bị gió cuốn bay lên không trung. Tình Mỹ cầm theo hai cái ô, vội vàng đi ra chợ.

Áo sơ mi màu trắng tinh, chiếc quần bò bạc màu, người ấy hai tay đút túi quần, thong dong bước đi, khác hẳn với những người đang hối hả trên đường. Cái dáng vẻ ung dung ấy trở nên cô quạnh trong không gian âm u này.

Tim Tình Mỹ như đập liên hồi.

Bóng dáng ấy sao mà quen thuộc thế? Mặc dù không dám tin nhưng trong đầu cô lập tức hiện ra một khuôn mặt, khuôn mặt ấy mỗi khi hiện lên luôn làm cô đau đớn đến nghẹn thở.

Gió lớn thổi bay tóc mái của anh, anh hơi nghiêng đầu, giống hệt như một cảnh quay trong phim.

Đùng…

Một tia chớp chói mắt rạch ngang bầu trời, một tiếng nổ lớn vang lên giòn giã.

Xung quanh bỗng chìm vào yên lặng, những chiếc ô cầm trong tay chẳng biết đã rơi xuống đất từ khi nào. Tình Mỹ cảm thấy thế giới xung quanh như yên tĩnh hẳn, cô chẳng nhìn thấy gì nữa, ngoại trừ khuôn mặt quen thuộc kia.

Dực Thụ…

Làn da trắng muốt của anh trở nên xanh xao trong ánh sáng hắt lại từ tia chớp, khuôn mặt thon dài hiện lên càng rõ nét trong không gian u ám, hàng lông mi rậm và dài, gần như che kín con mắt, khó mà nhận ra được nhiều biểu cảm của anh, điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là nỗi buồn và sự trống trải trong đáy mắt anh.

Trong đó không còn ánh mặt trời, không còn niềm vui thân thuộc mà cô từng thấy nữa.

Anh sao vậy?

Tại sao trông anh lại buồn bã như vậy?

Chẳng phải anh đang sống rất vui vẻ và hạnh phúc bên Thái Vận sao?

Nước mắt chẳng biết lăn ra từ lúc nào, Tình Mỹ cúi xuống nhặt những chiếc ô trên mặt đất, ôm thật chặt trong lòng, không dám nhìn tiếp. Anh đã không còn thuộc về mình nữa, anh đã đính hôn với người khác rồi, không bao giờ có thể quay trở lại bên mình nữa.

Vì vậy, cho dù anh vui hay buồn, cô đều nên coi như không nhìn thấy.

“Tình Mỹ, quên anh ấy đi! Quên Dực Thụ đi, bắt đầu lại cuộc sống!”

Tình Mỹ thầm nhủ với bản thân, sau đó cố gắng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục sải bước. Mưa bắt đầu rơi, trong không gian u ám, cô đi lướt qua vai anh.

Cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, cho đến khi đi ngang qua anh, anh cũng không ngẩng đầu nhìn cô.

Có lẽ, anh đã quên cô thật rồi.

Đau quá!

Trái tim đau quá!

Móng tay Tình Mỹ bấm chặt vào lòng bàn tay, nước mắt tí tách tuôn rơi, Dực Thụ, anh đã quên em thật rồi!

Đột nhiên một bàn tay kéo lấy cánh tay cô, bước chân cô như khựng lại. Cả con tim của Tình Mỹ như bị ai đó siết chặt trong lòng bàn tay. Khoảnh khắc ấy tim cô như ngừng đập, không dám hít thở, không dám ngoảnh đầu lại.

Là anh đã nắm tay mình ư?

Là anh ư?
Bình Luận (0)
Comment