Giề? Hotboy Á? Chụy Đây Đố Thèm Nhá!

Chương 6

Gấp lại quyển sách vừa đọc xong, cô đưa mắt nhìn xung quanh bàn ăn của mình.

Nhỏ Tử Băng sau khi mắng onii_chan của cô một trận đã đời thì tiếp tục xử lí phần ăn của mình.

Còn onii_chan của cô thì không biết lôi đâu ra quyển sách đang rất nghiêm túc ngồi đọc.

Cái tên bên cạnh cô thì đang đeo headphone nghe nhạc.

Chỉ có nhỏ Hiểu Vy vẫn còn nước bọt bay tứ phía rất khí thế ngồi mắng tên Vương Thế Vũ kia.

Còn tên Vương Thế Vũ đó cũng rất ngoan ngoãn ngồi nghe không chút phản khán.

Bỗng mắt cô sáng quắc lên khi thấy tên Vương Thế Vũ đó cầm ly nước của nhỏ Hiểu Vy lên uống. Ngay tức khắc cô và Tử Băng không hẹn mà cùng quay qua trao đổi ánh mắt, sau đó cả hai liền nở nụ cười nham hiểm khiến hai thằng con trai bên cạnh lạnh sống lưng thầm tội nghiệp cho người bị tính kế.

Nó là người mở lời trước

- Linh Lan này, uống chung một ly nước có phải là hôn gián tiếp không nhỉ?

Cô nghe nhỏ nói liền gật đầu hưởng ứng

- Chứ còn gì nữa.

Sau câu nói của cô nó liền gật gù như hiểu ra trưng bộ mặt ngây thơ vô (số) tội nói

- Dậy lúc nãy tao thấy Thế Vũ uống ly nước của nhỏ Hiểu Vy. Dậy là tụi nó mới hôn gián tiếp hả mày?

Cô cũng liền giả vờ ngạc nhiên nói

- Dậy sao? Như dậy đích thị là hôn gián tiếp rồi còn gì nữa.

Sau câu nói của cô trái đất như ngừng quay. Nhỏ Hiểu Vy đang chửi khí thế cũng im bặt.

1...2...3...

BÙM.

Núi lửa chính thức phun trào và chị Hiểu Vy nhà ta cũng đã bùng nổ theo.

Nhỏ hai mắt đùng đùng lửa giận càng chửi tên Vương Thế Vũ ghê gớm hơn.

Em trai tội nghiệp nào đó thì chỉ biết ôm tai ngồi nghe.

Còn hai đứa châm ngòi thì lại đang ngồi cười như mấy đứa trốn trại khi thấy người khác gặp họa.

Không sợ thiên hạ loạn, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Điển hình của câu nói đó là đây.

Vương Thế Vũ đưa ánh mắt hận thù nhìn hai con người đang cười như điên kia thì đều nhận lại hai ánh mắt hả hê không chút thương tình

Tử Băng: Như vậy là còn nhẹ đấy cưng ạ. Lần sau đừng có mà dại dột đi tán tỉnh chế nha cưng.

Linh Lan: Dám tự tiện động vào người bà thì bị như vậy còn nhẹ chán. Đáng đời.

Vương Thế Vũ hậm hực nhìn hai người đang hả hê kia sau đó đưa ánh mắt cầu cứu sang hai thằng bạn nhưng chỉ nhận được hai cái nhún vai tỏ vẻ bất lực.

Qua sự việc vừa rồi hai thằng cũng rút ra được bài học là đụng ai chứ đừng đụng tới hai con nhỏ này. Chứ nếu không là xác cmn định một đi hai không trở lại.

Và ngoài ra hai thằng cũng có chung 1 ý nghĩ: "em gái mình thật cao siêu".

Sau khi cười một trận đã đời nó bỗng quay qua cô nói

- Ê mày có thấy hình như tụi mình quên cái gì thì phải.

- Tao cũng thấy dậy á mày.

- Hình như là...

Cô và nhỏ ngước mặt nhìn lên phía trước thì thấy 3 cô gái đi với 3 người con trai đang ngồi cạnh họ mà họ "vô tình" bỏ quên.

3 cô nàng đó nãy giờ bị xem như không khí nên đang rất tức tối.

Linh Lan thấy vậy cũng tốt bụng nhắc nhở mọi người

- E hèm, nãy giờ chúng ta có bỏ quên vài người đó. Còn con Vy kia, mày có im đi không thì bảo?

Sau câu nói của cô Hiểu Vy liền im bặt. Tất nhiên là vì nhỏ không muốn nghe "bài ca không kết" của cô.

Bài ca của cô sức công phá còn lớn hơn gấp trăm lần lúc nãy nhỏ chửi tên Vương Thế Vũ kia.

Có thể nói ai nghe cô ca xong về mua máy trợ thính đi là vừa.

Những người khác vì mới chứng kiến vụ việc vừa rồi nên cũng rất ngoan ngoãn lắng nghe không dám nói gì.

Thấy tất cả ổn định cô mới ra hiệu cho nó nói.

Thấy vậy nó liền chỉ tay vào 3 người kia thấp giọng hỏi

- Họ là ai dậy?

Những người khác giờ mới (chịu) để ý đến 3 người mà nãy giờ bị xem như không khí kia.

Vương Thế Vũ nhếch môi cười

- Nãy giờ cứ tưởng mấy người biến rồi chứ. Đúng là bám dai như đỉa đói.

Hiểu Vy thấy hắn nói khó nghe như vậy liền bực mình cãi lại

- Không phải lúc nãy anh ôm ấp cô ấy rất thân mật sao? Giờ lại đối xử với bọn họ là thế nào hả? Các người...

- Thôi đi Vy, chuyện của họ cậu đừng xen vào.

- Nhưng mà...

Hiểu Vy chưa nói hết câu thì Linh Lan đã xen vào mắng khiến nhỏ chỉ biết ấp úng.

Lãnh Phong đưa đôi mắt lãnh lẽo nhìn 3 cô gái kia lạnh lùng gằng giọng

- Sao còn chưa đi

3 cô gái kia tuy tức tối nhưng thấy Lãnh Phong như vậy thì sợ hãi chỉ biết hậm hực bỏ đi.

Không khí bàn ăn phút chốc trở nên u ám.

.......................................................

Hi! Có chap mới rùi nờ. M.n đọc rùi cho Au ý kiến cái hen.

Thanks nhìu >o<
Bình Luận (0)
Comment