Phần 29
Trương Dương theo định vị tìm được một khách sạn năm sao, cô lang thang ở cửa hồi lâu cũng không biết phải làm gì.
Mặc dù nghi ngờ Kha Nghiêu sẽ bỏ trốn, nhưng việc theo dõi này có hữu ích không? Chắc chắn nhất là phải nhanh chóng mang Kha Nghiêu đi Trọng Trí để loại bỏ tận gốc khả năng tự chủ trương của hắn.
Trương Dương quyết định gửi cho Viên Phỉ một tin nhắn, bảo Viên Phỉ chú ý đến Kha Nghiêu và không đển hắn hành động một mình.
Còn chưa gửi được tin đi thì đã bị một cuộc gọi của người lạ làm gián đoạn, số điện thoại mới này trừ Viên Phỉ ra thì không hề có ai biết cả, vì vậy cô không định trả lời, nhưng sau khi từ chối thì điện thoại lại tiếp tục đổ chuông.
“Alo?”
“Trương Dương, đúng không?”
Trương Dương giật mình, đó là một giọng nam xa lạ, giọng điệu lên xuống không rõ ràng, nhưng khi nghe lại khiến người ta cảm thấy run sợ trong lòng.
“Ai vậy?”
“Hiện tại cô đang sống ở chung cư Xương Mậu, số 2 đường Tân Cảnh phải không?”
Trương Dương chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy, nơi kẻ này nói chính là địa chỉ mới mà cô chuyển tới chưa được một tuần! Cô run giọng, nói: “Anh là ai, anh muốn làm gì?!”
“Cho cô mấy ngày không phải để cô dọn nhà chạy trốn, hành động của cô đã khiến cho bà chủ tôi cực kỳ tức giận đấy.”
Chị Bối!
Trương Dương luống cuống nhìn xung quanh, cú điện thoại này đã cho cô một mối đe dọa cực lớn, khiến cô dù có đang đứng trên đường phố đông đúc cũng phải run lẩy bẩy như người dùng kim đâm sau lưng.
“Tôi… anh, anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn hỏi là cô Trương ơi cô muốn làm gì vậy?” Gã đàn ông lạnh lùng nói, “Cô thật sự cho rằng đổi điện thoại, đổi địa chỉ nhà là có thể trốn được sao? Chúng tôi có thể dễ dàng tìm cô lúc nào cũng được, hơn nữa do cô không biết điều nên thỏa thuận trước đó cũng không được tính nữa.”
“Chẳng lẽ các người còn muốn cướp giữa ban ngày ban mặt?!” Trương Dương hét lên.
“Haha.” Gã đàn ông cười khẩy, “Chuyện chúng tôi có thể làm được là ngoài sức tưởng tượng của cô đấy.”
Cơ thể Trương Dương chấn động, chân có chút mềm nhũn.
“Cô Trương à, cho cô lời khuyên cá nhân của tôi này. Tôi chẳng qua là nhận tiền mà làm việc thôi, cũng không thù không oán với cô, tôi cũng chẳng có hứng thú bắt nạt những cô gái nhỏ. Bây giờ lựa chọn tốt nhất của cô chính là chủ động giao hắn cho tôi, như vậy thì sẽ không có ai bị thương hết. Còn không thì không những cô sẽ phải trả một cái giá khiến cả đời hối hận mà kết quả cũng sẽ giống nhau cả thôi.”
Cuối cùng Trương Dương cũng không còn sức mà ngồi bệt xuống lề đường, thật lâu không nói ra lời.
“Lần này sẽ không cho cô thời gian suy nghĩ nữa. Năm giờ chiều mai phải đưa hắn đến địa điểm được chỉ định, nếu không tôi sẽ đích thân đến thăm đấy.”
“Chờ chút đã!” Trương Dương vội la lên, “Có thể cho tôi mấy ngày…”
Đối phương cúp điện thoại.
Trương Dương nghe tiếng máy bận, cả người cứng đờ như pho tượng, hai mắt xám xịt, mồ hôi chảy ròng ròng trên má, chính là lửa nóng hừng hực gọi là sợ hãi đang bốc hơi lý trí của cô.
Cô không thể giao Kha Nghiêu cho chị Bối, nếu không cô sẽ không còn gì cả, như vậy thì còn khó chịu hơn cả cái chết. Nhưng cô cũng không thể chịu được một mối đe dọa như vậy, cô sợ muốn chết, cô trốn đi là bởi vì cô không có dũng khí để đối mặt với chuyện này.
Chạy, đúng, chỉ có chạy thôi.
Căn nhà mới thuê và số điện thoại mới đăng ký từ thẻ căn cước cũng không cần nữa. Cô biết chỗ nào bán thẻ căn cước ăn cắp được nên có thể đối phó được chuyện này.
Hạ quyết tâm, Trương Dương ra ngay cây ATM rút ra hai mươi nghìn NDT tiền mặt, do ngân hàng đã hết giờ làm việc nên đây là số tiền cao nhất mà cô có thể rút được từ ATM. Sau đó cô về nhà thu dọn vài món đồ quan trọng, cô biết chắc chắn mình đã bị theo dõi, chưa nói đến chuyển nhà, chỉ cần mang theo vali là sẽ bị phát hiện ra ngay, cho nên cô chỉ có thể tạm thời bỏ lại hết. Cô thuê căn nhà này ba tháng, có lẽ sau khi sóng gió qua đi thì còn có thể quay lại đây, còn bây giờ cô cần phải chạy.
Tin nhắn WeChat mà cô gửi cho Viên Phỉ thật lâu cũng không có hồi âm, cô cũng không dám gọi điện hỏi thăm, một hồi hành động như vậy khiến cô nhất thời quên mất không nghĩ tới giờ phút này Kha Nghiêu đang làm gì, chuyện đó sẽ chỉ khiến cô thêm buồn nôn và ghê tởm mà thôi.
Tiếp theo, cô chỉ có thể dùng giấy tờ tùy thân giả và dùng ít tiền đút lót để được ở trong một nhà nghỉ nhỏ không được kiểm tra nghiêm ngặt, đây không phải là giải pháp lâu dài, cô phải mau chóng rời khỏi Bắc Kinh, tốt nhất là…
Chờ đã, Trương Dương đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Cô chưa bao giờ nói với Viên Phỉ là sẽ cho thuê Kha Nghiêu bao lâu, một lần hai lần thì không sao, nhưng năm trăm nghìn NDT thì có thể cho thuê trong bao lâu? Nếu tính theo ngày thì tháng này cô sẽ không thể rời đi được, nhưng cô cũng không thể đợi lâu như vậy, ở thành phố này thêm một ngày thôi cũng có thể sẽ bị chị Bối tóm được.
Đang lưỡng lự không biết có nên gọi cho Viên Phỉ hay không, thì cô vô tình nhấp vào ứng dụng theo dõi và bất ngờ phát hiện ra Kha Nghiêu đã không còn ở khách sạn nữa mà đang di chuyển về phía Đông, chuẩn bị rời khỏi thành phố. Trương Dương nhất thời cảm thấy bất an, bấm điện thoại.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới kết nối, bên kia có tiếng thở hổn hển dữ dội, dồn dập và hốt hoảng như bị dã thú đuổi theo, còn chưa đợi Trương Dương nói thi Viên Phỉ đã hạ thấp giọng hét: “Xảy ra chuyện rồi! Đ*t mẹ nó xảy ra chuyện rồi!” Giọng nói không còn chững chạc và tao nhã như lần đầu gặp mặt.
Cả người Trương Dương cũng lạnh buốt, cô nghe được chính mình lãnh đạm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Xem tin tức đi, cô nuôi cái này… vật này!” Viên Phỉ nghiến răng nghiến lợi, “Hắn sẽ hại chết tất cả mọi người!”
Viên Phỉ cúp điện thoại.
Trương Dương ngẩn người một lúc, sau đó tải lại Weibo đã gỡ cài đặt trước đó và tìm kiếm tên khách sạn, quả nhiên thấy rất nhiều người qua đường đăng nội dung: Có người ngã chết ở khách sạn XX.
Trương Dương xụi lơ trên sofa, run rẩy trượt màn hình di động.
Dựa trên những thông tin rời rạc và thật thật giả giả thì khái quát được nội dung chung là có người rơi xuống tầng 8 của khách sạn XX, nghi là một người đàn ông trung niên, nghi là do say rượu, xe cứu thương, xe cứu hỏa và xe cảnh sát đã đến, xung quanh là mọi người đứng hóng biến.
Người chết là nhân vật tai to mặt lớn kia sao? Là Kha Nghiêu làm sao? Kết hợp với lời nói của Viên Phỉ thì câu trả lời không nói cũng hiểu. Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao Kha Nghiêu lại có thể mất kiểm soát trước…
Dấu chấm đỏ đang chạy trên đường ở ngoại thành rõ ràng là Kha Nghiêu, là Viên Phỉ đưa Kha Nghiêu đi sao? Đưa đi đâu? Cảnh sát sẽ điều tra được gì? Liệu họ có thể điều tra được đến họ không? Chạy như thế này có ích lợi gì không?
Trương Dương cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cô chợt nhận ra rằng, kể từ ngày cô bán nhà và mua Kha Nghiêu về trở đi thì cô đều làm gì sai đó, cô như một cỗ máy sống tự chứng thực định luật Murphy, bất cứ chuyện gì đi nữa thì cũng sẽ mãi mãi đi theo hướng tồi tệ và khủng khiếp nhất. Cô như bị nguyền rủa, như bị ác tâm kéo xuống địa ngục sâu hơn và không còn hy vọng nào nữa.
Cô không còn hy vọng nào nữa.
Nhưng cô sẽ không tiếp tục hỏi tại sao, cô chết lặng mà vác túi trên lưng rồi đi bộ đến ga tàu điện ngầm, chỉ có phương tiện công cộng mới có thể thoát khỏi người đang bám theo.
Cô không biết người theo dõi mình là ai, nhưng sau hai lần chuyển chỗ ngồi mà vẫn có thể nhìn thấy cùng một người đàn ông thì cô đã xác định được mục tiêu. Nhờ quen thuộc với hệ thống tàu điện ngầm và xe buýt, cuối cùng cô đã thoát khỏi kẻ đeo bám mà không gặp bất kỳ thiệt hại gì. Cô đi theo vị trí trong màn hình theo dõi, cô phải tìm thấy Kha Nghiêu và Viên Phỉ thật nhanh và phải biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Trong khoảng thời gian này, cô liên tục xem Weibo, càng ngày càng có nhiều người đưa tin về tất cả các phương diện của vụ án, ví dụ người chết là chủ nhiệm trung tâm của đài XX, đặc biệt phụ trách việc thu mua các dự án điện ảnh và truyền hình, lại chẳng hạn như nguyên nhân cái chết được nghi ngờ là do say rượu và lạm dụng ma túy nên đã rơi khỏi tòa nhà, nhưng ông ta không phải là người duy nhất trong phòng, không thể loại trừ khả năng là do bị giết hại, người kia đã biến mất và cảnh sát đang truy lùng hắn.
Hiện tại vẫn chưa có tin tức gì có liên quan đến Thịnh Thế, nhưng những nơi cao cấp như vậy đều là bị giám sát chặt chẽ, Kha Nghiêu không thể nào không bị camera quay lại, cho dù là ngụy trang mặt mũi, nhưng chỉ cần điều tra theo vòng xã hội của người chết, ít nhất với quan hệ không rõ ràng của Viên Phỉ thì việc tra đến Thịnh Thế cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Trương Dương hoảng sợ đến mức muốn đánh ngất chính mình, nhưng rốt cuộc cô cũng không còn cách nào để trốn tránh cả, bản năng sinh tồn đã khiến cô gục ngã.
Trương Dương đi vào một ngôi làng trong thành phố, nơi này rất hẻo lánh và dân cư thưa thớt, màn hình theo dõi đã không thể giảm phạm vi thêm nữa, nên cô chỉ còn cách là gọi cho Viên Phỉ.
Điện thoại vẫn đổ chuông rất lâu, sau khi kết nối, giọng nói của Viên Phỉ đã khôi phục lại bình tĩnh: “Alo.”
“Chị Phỉ, xảy ra chuyện gì vậy, là do hắn làm sao?”
“Còn ai vào đây nữa.”
Trương Dương hít sâu một hơi: “Tôi, tôi thật sự không biết sẽ… Hai người đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Giọng điệu của Viên Phỉ rất kỳ lạ.
“Gặp mặt nói sau, tôi đang ở gần chỗ hai người.”
“Cô đang ở gần đây?”
“Đúng vậy.”
Viên Phỉ im lặng một lúc rồi nói cho cô một địa chỉ.
Tài xế theo chỉ đường tìm đến nơi, Trương Dương xuống xe thì thấy nơi này là Nông Gia Nhạc, cô đang do dự nhìn cổng vào thì đột nhiên bị ai đó bịt miệng từ phía sau, cô hoảng sợ trợn to hai mắt, nhưng đối phương lại không cho cô cơ hội vùng vẫy, hắn dùng một cánh tay mạnh mẽ kẹp chặt cô và đẩy cô vào cổng.
Đây là một tứ hợp viện* và chỉ có một gian phòng sáng đèn, Trương Dương cứ như vậy mà bị bắt vào nhà rồi bị thô bạo ném xuống đất.
Cô run rẩy ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là một đôi giày quen thuộc, theo ánh mắt đi lên, là một chân dài vẫn có thể chạm đất khi ngồi trên ghế cao, đi lên nữa là chính là khuôn mặt của Thịnh Thế được vô số người ca tụng là mỹ nhan.
“… Kha Nghiêu.”
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống Trương Dương với ánh mắt khinh thường chính xác là Kha Nghiêu.
Bên trong nhà có ít nhất bảy hoặc tám người, có người cô biết và một số thì không, và cái gọi là biết chính là vì khuôn mặt của họ thường xuất hiện trước mắt công chúng. Không sai, những người này đều là sản phẩm tùy chỉnh, bao gồm cả sản phẩm tùy chỉnh của Nhạc Thần Quang mà Trương Dương đã từng gặp ở nhà Ngàn Đại.
Trên chiếc ghế trong góc, một người đang bị trói với khuôn mặt suy sụp chính là Viên Phỉ.
Trương Dương chống nửa người dậy, cô ngây người nhìn những người này, những người đó cũng đang đứng mà nhìn cô, với đủ loại ánh mắt khác nhau như tò mò, khinh thường, ghê tởm, lạnh lùng và hận thù.
Thật lâu sau Trương Dương mới tìm lại được hệ thống ngôn ngữ của mình, “Kha Nghiêu, chị Phỉ, đây là chuyện gì vậy?”
Viên Phỉ trừng lớn đôi mắt đỏ như máu nhìn Trương Dương, “Đồ ngu, nhìn thế mà còn không hiểu?”
Trương Dương nhìn Kha Nghiêu: “Chuyện gì xảy ra vậy? Các người đang làm gì? Người kia là do anh… giết sao?” Khi nói đến từ “giết”, lời nói của cô gần như là nhỏ nhạt.
Ánh mắt Kha Nghiêu tràn đầy lạnh lẽo: “Cô thực sự là ngu dốt.”
“Các người …” Trương Dương chỉ vào Kha Nghiêu và những người đó, “Các người đều là sản phẩm tùy chỉnh sao? Rốt cuộc các người…” Cô đột nhiên nhớ tới người đàn ông ném cô vào đây còn đứng sau lưng mình, cô quay đầu lại và nhìn thấy một gương mặt giống Thịnh Thế và Kha Nghiêu như đúc. Thời gian và không gian trong khoảnh khắc đó trộn lẫn và rối loạn đến mức cô cứ ngỡ mình đang mơ.
Người này là Kha Thuấn.
Ánh mắt Kha Thuấn nhìn cô tràn đầy lạnh lùng và thù hận.
Trương Dương dường như đã hiểu ra. Đây chính là một vở kịch về cuộc nổi dậy của người nhân bản trên một con phố tiêu điều, chỉ tiếc là cô không phải là một khán giả với tầm nhìn của Thượng Đế, mà là một nhân vật trong vở kịch, một vai phụ chẳng hay biết gì từ đầu đến cuối.
Cô lẽ ra phải sớm nhận ra được, vốn dĩ trình độ ngụy trang của Kha Nghiêu cũng không cao, chỉ là cô đã luôn đánh giá thấp chỉ số thông minh của Kha Nghiêu, hoặc nói là cô không có năng lực ngăn chặn sự tiến hóa của Kha Nghiêu, vì vậy cô chỉ có thể lừa mình dối người. Cuối cùng hôm nay mọi thứ cũng đã bày ra hết trước mặt mình, cô nghĩ chuyện mình mất hết toàn bộ tài sản đã là địa ngục rồi, không ngờ rằng bây giờ đến sự an toàn của bản thân cũng chưa chắc đã giữ được.
Cô chợt bật cười, cô cười vì tất cả chuyện này quá lố bịch, quá hoang đường, quá ảo ma, quá kịch tính, mà cô lại hết lần này đến lần khác đều phải sắm một vai trong đó.
Cô xong đời rồi, cô biết cô hoàn toàn xong đời rồi. Cô nghĩ rằng trong cuộc sống mất kiểm soát của mình vẫn còn lại một mình Kha Nghiêu là còn trong tầm kiểm soát, thế nhưng kết quả là cô còn sai quá đà hơn.
Mọi người trong phòng mặt không biểu cảm nhìn cô lên cơn điên.
“Làm sao, các người đều đột nhiên biến thành người bình thường, không phải là thiểu năng ngay cả nước cũng không biết đun sao? Trước đây mấy người đều giả vờ đúng không? Mấy người đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi đúng không?” Trương Dương cười không tự chủ được. “Các người muốn làm gì nhỉ? Giết chúng tôi, thay thế bản gốc và trở thành người thật?”
Kha Nghiêu thờ ơ nói: “Trước đây không phải giả vờ, mà là do phương pháp tẩy não của công ty có lỗ hổng trí mạng. Kiến thức và trí nhớ chúng tôi tích lũy được có thể bị Trọng Trí trong thời gian ngắn, nhưng nó sẽ từ từ khôi phục lại được theo thời gian trôi qua. Sơ hở này công ty biết, nhưng lại không dám nói cho khách hàng, cho nên mới yêu cầu chúng tôi phải Trọng Trí định kỳ.”
“Vậy nên hiện tại các người chính là có trình độ trí lực như người trưởng thành.” Trương Dương trợn mắt nhìn Kha Nghiêu, “Anh đã khôi phục từ lúc nào? Là đợt bí mật ra ngoài?”
Kha Nghiêu ngầm đồng ý.
“Vậy bây giờ anh muốn làm gì? Giết người diệt khẩu?”
“Tạm thời sẽ không, mấy người còn có chỗ cần dùng.” Kha Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn hai người.
Trương Dương đột nhiên kích động: “Kha Nghiêu, tôi táng gia bại sản mà mua anh về từ công ty, tôi đưa anh về nhà rồi nuôi anh, chẳng lẽ một chút tình cảm anh cũng…”
Ánh mắt Kha Nghiêu đột nhiên trở nên dữ tợn, không chỉ mình Kha Nghiêu, mà tất cả các sản phẩm tùy chỉnh đều có phần âm u, hắn nguy hiểm nheo mắt lại: “Cô còn dám nói những lời như vậy, bây giờ muốn chết rồi đúng không?”
Kha Thuấn trầm giọng nói: “Các người coi chúng tôi như súc sinh, như nô lệ tình dục, như đồ chơi, như công cụ để thay thế cơ quan, duy chỉ chưa bao giờ coi như một con người. Thứ chúng tôi hận nhất chính là cái được gọi là ‘chủ nhân’ của mấy người.”
Trương Dương biện hộ: “Tôi không như thế! Ít nhất là tôi không như thế! Tôi thật sự thích Kha Vũ, tôi cũng đối với anh…”
“Câm miệng!” Kha Nghiêu bất chợt đứng lên, vẻ mặt hung tợn như dã thú, “Cô còn dám nhắc tới Kha Vũ, chính cô đã giết Kha Vũ, cô đã giết em trai tôi!”