Gió Chiều Chưa Lặng - Trạm Dao Tiểu Sinh

Chương 16

Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, khép mắt ngủ. Ta hôn lên trán con, khẽ nói: "Tinh Tinh, bất kể thế nào, mẫu phi vẫn luôn yêu con."

 

Khi Tinh Tinh đã ngủ say, ta rời khỏi phòng, gặp Dẫn Thu đang đứng chờ ở cửa. Ta khẽ dặn: "Mang cho ta một bình rượu."

 

Đêm xuống, cái oi bức dần tan đi, hơi lạnh bắt đầu len lỏi. Ta ngồi trên hành lang, ôm gối, ngửa bình rượu lên uống. Rượu mạnh mát lạnh khi mới vào miệng, nhưng càng xuống càng nóng, như thiêu đốt từ cổ họng đến ruột gan, rồi dần dần thiêu cháy cả tâm hồn ta.

 

Một vầng trăng khuyết đã lên đến giữa trời, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên mái nhà, tĩnh lặng và cô đơn. Ở Cảnh Lộ Cung kia, không biết giờ này họ đang làm gì. Cùng dưới một bầu trời, sao có người cười mà cũng có người khóc?

 

Cơn say từng chút một chiếm lấy tâm trí của ta, không biết từ khi nào bình rượu đã rời tay, lăn lóc trên mặt đất, va vào bậc thang tạo nên một âm thanh nhỏ vang lên giữa đêm. Ta lười biếng, chẳng muốn nhấc tay lên nhặt lại, chỉ nhắm mắt, tựa đầu vào cột gỗ. Cơn say ngày càng nặng nề, đến khi đầu ta sắp gục xuống, thì có một đôi tay vừa khéo đỡ lấy đầu ta.

 

"Ngồi đây làm gì? Cẩn thận kẻo trúng gió đấy."

 

Giọng nói này sao nghe quen thuộc quá. Ta cố gắng mở mắt nhìn, người trước mặt sao lại trông giống hệt Triệu Minh Huy nhỉ?

 

"Ngươi là ai?" Ta nheo mắt hỏi, cố nhìn rõ khuôn mặt hắn.

 

"Ân Nhi, mới bao lâu mà ngươi đã không nhận ra trẫm rồi?" Hắn nói, định kéo ta đứng dậy.

 

Ta đầu óc quay cuồng, gạt tay hắn ra: "Nói bậy bạ. Hoàng thượng đang ở Cảnh Lộ Cung với Trân phi, làm sao có thể ở đây?"

 

Hắn cười khẽ: "Vậy đây là lý do ngươi uống say đến mức này?"

 

Say? Ai say chứ? Ta chẳng thích nghe câu đó chút nào. Ta chỉ vào hắn, cảnh cáo: "Ngươi có thể đứng yên được không? Trước mặt ta có mấy cái bóng, làm ta hoa mắt."

 

"Ngươi rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu rồi vậy." Hắn phàn nàn, cởi áo choàng khoác lên người ta, cúi xuống nói nhỏ: "Để trẫm đi nấu bát canh giải rượu cho ngươi, được không?"

 

"Hừ, nam nhân kia." Ta cười lạnh, "Trò này ngươi giữ lại mà đi dỗ Trân phi đi, bổn cung không ăn đâu."

 

Hắn ngồi xổm trước mặt ta, nghiêm túc hỏi: "Ân Nhi, ngươi có phải đang giận Triệu Minh Huy không? Ta có thể bảo hắn đến giải thích cho ngươi."

 

Một câu nói đ.â.m trúng tim ta. Ta úp mặt vào cánh tay, lầm bầm: "Giận gì chứ, ta đâu dám giận. Ta vốn chỉ là kẻ thay thế, giờ người thật đã trở lại rồi, ta mà còn giận, hắn càng không đến chỗ ta nữa."

 

"Thôi, đứng lên rồi nói tiếp nào." Triệu Minh Huy nhíu mày, định kéo ta dậy.

 

"Đừng động vào ta!" Ta gạt tay hắn ra, trong cơn say la hét: "Ta thế nào cũng được, nhưng còn con của ta thì sao? Nó ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, nếu ta không còn nữa, ai sẽ bảo vệ Tinh Tinh đây..."

 

Nếu một ngày nào đó, ta có kết cục như Trần Vân Vân, liệu Tinh Tinh của ta còn có ai thương yêu không?

 

Khi đã say, cảm xúc dễ tràn ra. Ta càng nói, nước mắt càng tuôn xuống không ngừng.

 

"Ân Nhi..." Triệu Minh Huy trông có vẻ rất đau lòng, hắn muốn ôm ta.

 

Nhưng ta lại càng khóc to hơn, đánh đ.ấ.m loạn xạ vào hắn. Ta nhận ra hắn rồi, hắn là Triệu Minh Huy, là người đã lợi dụng ta, là người không đến thăm Tinh Tinh, là người hứa sẽ nhớ ta nhưng lại đem lòng yêu thương người khác.

 

Triệu Minh Huy không hề chống lại, để mặc ta đánh. Cuối cùng, ta mệt mỏi ngã vào lòng hắn, khóc không thành tiếng: "Người trong bức tranh đã trở về, ta thậm chí còn không phải là kẻ thay thế, ta chẳng là gì cả..."

 

Triệu Minh Huy vẫn ôm ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, còn dịu dàng hơn cả khi dỗ Tinh Tinh. Ta khóc đến kiệt sức, yếu ớt nằm trong lòng hắn, dần dần yên tĩnh trở lại.

 

Hắn vuốt tóc ta, thở dài nói: "Bảo sao ngươi có nhiều oán hận như vậy. Nghĩ vớ vẩn gì thế, Trân phi và người trong bức tranh không phải là một người đâu."

 

Ta khóc đến mụ mẫm, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt giàn giụa.

 

Triệu Minh Huy nhẹ nhàng nói: "Người trong bức tranh, từ lâu đã không còn trên đời nữa rồi."

 

Hắn kéo ta vào bếp nhỏ, nói sẽ nấu cho ta bát canh giải rượu. Ta ngồi xiêu vẹo trên đống củi, phải cố hết sức mới không để cơn buồn nôn trào ra.

 

Triệu Minh Huy thêm củi vào lò, đốt lửa, bắt đầu nấu. Hắn làm tất cả những việc này rất thành thạo, rõ ràng là đã từng quen với những công việc nặng nhọc.

 

Hắn dùng muôi khuấy nhẹ canh trong nồi, giọng nói bình thản: "Nữ tử trong bức tranh, quả thực là người mà trẫm yêu khi còn trẻ. Chỉ tiếc rằng, nàng không chờ được đến ngày chúng ta gặp lại."

 

Hơi nước trong nồi bốc lên, bóng dáng Triệu Minh Huy trong làn sương mờ ảo biến thành một đường nét thanh tú và cao lớn.

 

"Nàng từng cứu mạng trẫm, và giúp trẫm vượt qua những năm tháng khó khăn nhất. Nàng không còn người thân nào trên đời, ta chỉ nghĩ rằng, ta nên ghi nhớ nàng. Nếu ta cũng quên nàng, thì trên thế gian này, nàng sẽ thực sự trở thành một cô hồn không ai đoái hoài."

 

Ta cúi đầu hỏi: "Vậy nên, Trân phi nương nương giống nàng ấy, phải không?"

Hồng Trần Vô Định

 

Triệu Minh Huy múc một bát canh đưa cho ta, cười bất đắc dĩ: "Thật ra, ta cũng không biết Trân phi có giống nàng ấy hay không. Khi ta gặp nàng, nàng luôn đội mũ che mặt. Ta chỉ từng nhìn thoáng qua đôi mắt của nàng, nhưng đến bây giờ, ta cũng gần như đã quên mất chúng trông thế nào rồi."

 

Ta chớp chớp mắt, câu chuyện này dường như khác xa so với những gì ta từng nghĩ.

 

Hắn kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi trước mặt ta, có chút lơ đễnh nói: "Ai ai cũng muốn lợi dụng nhược điểm này của trẫm, một bước lên trời. Nhưng người đã khuất thì đã khuất, trẫm chẳng lẽ không thể một lần nữa yêu ai đó và sống cuộc đời bình thường sao?"

 

Ta cầm bát, hít hít mũi nói: "Hoàng thượng giờ đây cưng chiều Trân phi như thế, hẳn đã tìm thấy người đó rồi."

 

"Ngươi đúng là gỗ đá." Hắn lắc đầu cười khẽ: "Trân phi, nàng là người của Giang Diễn."

Bình Luận (0)
Comment