Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em

Chương 17

Tôi cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đè lên.

Ánh mắt dần trở nên mơ hồ:

“Cậu thật sự... đã lo cho tôi sao?”

“Chị hỏi thừa!”

“Bác sĩ nói chị bị ngộ độc cồn, hệ thần kinh trung ương bị ức chế dẫn đến hôn mê. Chị biết nếu nghiêm trọng hơn sẽ thế nào không?”

Tôi cúi đầu, lặng người.

Nhìn gương mặt cậu, lòng tôi lặng lẽ nảy nở một niềm vui nho nhỏ:

“Tôi không muốn biết. Vì mấy điều tồi tệ đó chẳng liên quan gì nữa. Bởi vì tôi đã tỉnh lại... và thấy cậu đầu tiên.”

Cậu nhìn tôi, không nói gì, như đang đợi tôi tiếp tục.

Tôi hít một hơi sâu, đè nén trái tim đang loạn nhịp, cuối cùng vẫn dũng cảm thốt lên:

“Tống Tiếu, tỉnh dậy và thấy cậu đầu tiên... thật sự rất tuyệt!”

Khóe môi cậu cong lên—nụ cười dịu dàng khiến người khác ngừng thở.

Và sau đó, một hành động khiến tôi c.h.ế.t lặng—

Cậu nắm lấy tay tôi, cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên hàng mi tôi.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập.

Đôi mắt sáng lấp lánh kia kề sát tôi, tay cậu nhẹ vuốt má tôi:

“Từ giờ, chị không được trốn tôi nữa…”

Mặt tôi đỏ bừng.

Khi tôi vừa kịp hiểu ra hàm ý của cậu, thì cậu đã đứng dậy.

Tôi kéo mình ra khỏi mớ cảm xúc lộn xộn:

“Rõ ràng là cậu không thèm để ý tôi trước mà…”

“Xin lỗi chị… Mấy ngày qua tôi cũng khổ sở lắm. Chị mau khỏe lại đi, sau đó chị muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được.”

Ánh mắt cậu kiên định như đang nói:

“Tôi sẽ để chị biết—chị quan trọng với tôi đến nhường nào.”

Thì ra, cảm giác được ai đó đặt ở vị trí đặc biệt nhất trong tim... lại ngọt ngào đến thế!

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra—

Tống Tiếu chính là làn gió mát lướt qua nơi tàn úa của con đường tình tôi đầy chông gai,

Là tổ ấm duy nhất cho cánh chim mỏi mệt giữa biển lớn.

Là mảnh đất vững chắc cho hạt giống trôi nổi suốt bao năm bây giờ mới có thể đâm rễ, nảy mầm.

Bốn mùa trong năm:

Xuân gió nhẹ, hạ rực rỡ, thu sắc vàng, đông nắng ấm…

Nhưng tất cả những điều đẹp đẽ ấy,

khi đứng cạnh cậu, đều trở nên mờ nhạt.

11

Thưởng lớn đầu tiên công ty dành cho tôi sau khi giành được hợp đồng chính là — được nằm yên mà không bị ai quấy rầy.

Lúc Tống Lạc đến bệnh viện, tôi đang nửa nằm trên giường, vừa xem video của “ông chồng quốc dân” Mạc Chiến, vừa được Tống Tiếu đút cho ăn.

“Chồng tớ đẹp trai quá đi!” — Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, nước miếng suýt chảy ròng.

Ngay giây tiếp theo, tôi cảm thấy luồng khí lạnh sắc bén như tia laser quét qua mặt mình.

Cơn lạnh ấy làm tôi ngừng nhai, cả sống lưng cũng tê dại.

Tôi quay đầu chậm rãi, đối diện là ánh mắt sắc như d.a.o của Tống Tiếu, lộ rõ sát khí.

Tôi thừa nhận, tôi sợ rồi!

“Đẹp trai đến mức nào?”

Giọng cậu sắc lạnh, “Giang Yên, chị thấy việc ngồi ngay trước mặt tôi mà dám mê trai khác như thế là hợp lẽ à?”

Cậu đưa tay nâng cằm tôi lên:

“Lại còn gọi ‘chồng’ ngọt xớt như vậy?”

Tôi lập tức lúng túng, nhưng rồi lại cố tình trêu đùa:

“Ơ? Ghen à?”

“Tất nhiên! Chị tin không, tôi cho chị ăn đ.ấ.m đấy!”

“Không tin!” — Tôi ngẩng đầu nhìn cậu gần sát bên mình,

“Cậu không nỡ ra tay đâu.”

“Vậy thử xem?”

Cậu đột ngột cúi người về phía tôi.

“Khoan! Tôi sai rồi!”

Cậu dừng lại, cách môi tôi chỉ vài centimet.

Giọng nhẹ nhàng vang lên:

“Sai chỗ nào? Suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

“Tôi… tôi không nên trước mặt cậu… Tống Tiếu, mà ngắm người khác, lại còn gọi là chồng…”

Tôi cố ý nhấn mạnh chữ “trước mặt”.

“Còn chấp nhận được.”

Cậu tỉnh rụi nói xong thì trợn mắt:

“Không đúng! Ý chị là sau lưng tôi vẫn định ngắm người khác chứ gì?”

Cậu lại áp trán vào tôi, giọng nghiêm nghị:

“Giang Yên, nghe cho rõ này, từ giờ trở đi, ngoài tôi – Tống Tiếu – ra, chị đừng mơ nhìn ai khác! Chỉ được nhìn tôi thôi!”

Nói xong, cậu cúi đầu, hôn lên môi tôi.

Môi cậu mềm mại, dịu dàng mà mãnh liệt, như đánh thẳng vào linh hồn tôi.

Bình Luận (0)
Comment