Từ năm tư đại học đến lúc ra trường đi làm, tròn hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm.
Biết bao lần trái tim tan vỡ, tôi mượn tiếng ca để trút nỗi cô đơn trong những đêm dài;
Biết bao lần đau đớn, tôi lặng lẽ chịu đựng giữa chốn phồn hoa náo nhiệt.
Trái tim tôi, từ lâu đã kết thành một khối băng cô độc!
Dù là khóc hay buồn, là buông bỏ hay chẳng nỡ rời,
Cuối cùng, cũng chỉ là khoảnh khắc trong chớp mắt, hoa rụng theo dòng nước trôi xa.
Cả buổi tiệc, tôi ăn uống một cách hờ hững, chỉ mong mau chóng kết thúc.
Phó Viễn với dáng vẻ tinh thần phơi phới như gặp chuyện vui, hăng hái muốn kéo cả bọn đi hát karaoke.
Tất nhiên là tôi cũng bị Tống Lạc kéo đi bằng mọi cách. Như cô ấy đã nói:
“Giang Yên, có gì mà phải lùi bước? Phó Viễn là ai chứ? Cậu phải vượt qua anh ta! Không chỉ vượt qua, mà còn phải trèo lên đỉnh kim tự tháp, khiến anh ta phải ngước nhìn, hối hận đến chết!”
“Đỉnh kim tự tháp á? Chẳng phải là... mộ tổ quy mô lớn à? Tớ ngồi trên đó thì cũng không hợp lắm nhỉ?”
Tống Lạc bị câu nói của tôi làm cho cười không nổi:
“Giang Yên, mấy cái kiến thức lịch sử của cậu học từ bí kíp võ lâm nào vậy? Lệch cả đường rồi!”
“Thôi nào, đùa cậu chút thôi, bảo bối Lạc Lạc, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ mà. Tớ là ai chứ? Giang Yên này là thân thể bách độc bất xâm, kim cang bất hoại đấy! Cậu yên tâm đi, qua đêm nay rồi, dù là Phó Viễn hay Phó Gần, ông đây cũng mặc kệ hết!”
Phó Viễn? Phó Gần? Tôi vậy mà còn cười được, vô thức ngân nga:
“Khoảng cách giữa chúng ta, dường như khi gần khi xa...”
Tống Lạc chậc lưỡi: “Đúng là tự học võ công rồi học lộn hết cả!”
3
Khi tôi và Tống Lạc đến nơi, Phó Viễn và Trần Mộ Tuyết đang quấn lấy nhau trên ghế sofa trong phòng karaoke, hôn nhau say đắm như hai dây leo cuốn chặt, nồng nhiệt đến mức khiến người khác đỏ mặt.
Tôi lập tức rối loạn, tim như bị bóp nghẹn, chỉ muốn quay đầu bỏ đi.
Tống Lạc giữ chặt tôi lại, lắc đầu ra hiệu bằng ánh mắt: Đừng yếu đuối nữa, đối mặt đi! Tránh né mãi đâu có ích gì?
“Ồ! Có vẻ bọn tôi đến không đúng lúc nhỉ?” – Tống Lạc liếc lạnh về phía họ –
“Phó Viễn, đừng trách tôi không biết nhìn thời điểm nhé, ai ngờ hai người lại gấp gáp đến mức này cơ chứ?”
Động tác thân mật của hai người họ lập tức dừng lại.
Phó Viễn cười một cách thong dong: “Không sao, các cậu cứ tự nhiên, vui là được.”
Trần Mộ Tuyết khẽ nghiêng người, tay vuốt tóc, yểu điệu núp sau lưng Phó Viễn, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ quyến rũ.
Thì ra, loại mà Phó Viễn thích chính là kiểu như trái đào chín mọng thế này.
“Hay là... hai người cứ tiếp tục đi? Bọn tôi coi như không nhìn thấy gì cả!”
Tống Lạc kéo tôi ngồi xuống ghế ở đầu bên kia sofa.
Tôi thẫn thờ ngồi xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót và đau đớn mãnh liệt.
Tôi đã tự nhủ hàng nghìn lần: Đến lúc phải buông rồi, phải bước ra rồi!
Thế nhưng khi mọi thứ phơi bày ngay trước mắt, tôi vẫn không thể kìm được nỗi buồn đang trào dâng.
Tôi lặng lẽ nâng ly rượu lên. Tống Lạc không nói gì, chỉ im lặng ngồi uống cùng tôi.
Người ta nói rất đúng:
“Thuốc lá dành cho nỗi cô đơn của một người, còn rượu là dành cho sự im lặng giữa hai người.”
Không biết đã bao lâu trôi qua, rượu bắt đầu ngấm, cảm xúc lặng lẽ trào lên,
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi như bị cuốn vào dòng suy nghĩ hỗn độn.
Căn phòng càng náo nhiệt, tôi lại càng thấy lạc lõng.
Phải rồi, nỗi cô đơn đôi khi lại rất rực rỡ, con người ta đôi khi vẫn có thể cuồng vui một mình.