Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm đang giờ hành chính, Sầm Dương vừa mới đến trung tâm điều trị, đã thấy các đồng nghiệp của mình tụ tập một chỗ, sôi nổi bàn tán tin tức sốt dẻo gì đấy. Công việc tại trung tâm điều trị vốn nhạt nhẽo và nhàm chán, thường các nghiên cứu viên đụng mặt nhau nhiều lắm là gật đầu chào nhau một cái với gương mặt vô cảm, không dư hơi thừa sức bồi thêm cảm xúc chi hết.

Lâu lắm rồi không được nhìn thấy khung cảnh cả đám người tụ tập vào một chỗ chuyện trò rôm rả như hôm nay.

Sầm Dương tò mò, dảnh tai lên nghe ngóng thử.

Đại khái nói rằng giáo sư Hoàng ở viện thú y lúc tan ca trên đường về nhà bị bọn cướp chặn đường, trong lúc giằng co bảo vệ cặp tài liệu bị đối phương đâm một nhát, khi được đưa đến bệnh viện thì đã không qua khỏi nữa rồi.

Anh chau mày, coi ra cái chết của bác sĩ Hoàng không phải chỉ đơn giản như bề ngoài vậy, tám phần là bị người đứng đằng sau thủ tiêu bịt đầu mối.

“Trời ạ, ông ấy làm việc vất vả cả đời rồi, cũng sắp tới tuổi về hưu, rốt cuộc tự dưng khi không lại gặp tai nạn bất ngờ vậy, tới chết cũng chả được yên thân.”

Có người cầm cốc cà phê khó hiểu hỏi, “Sao lúc đó ông ấy không kêu cứu nhỉ?”

“Nghe nói hôm đấy ông ấy có việc phải tăng ca ở viện, tới gần sáng mới đi về nhà. Giờ đó thì làm gì có ai ở ngoài đường chứ? Ngay cả chó hoang phỏng còn chẳng có nữa là.”

“Haizzz —— vậy những người thường xuyên tăng ca làm đêm như chúng ta đây, chẳng phải rất nguy hiểm sao?”

Có đồng nghiệp tinh mắt nhìn thấy Sầm Dương vừa đi ngang qua, vội vàng đưa ánh mắt ý bảo mọi người xung quanh đừng nói nữa, chờ anh bước vào thang máy rồi, mới nói tiếp lời, “Lúc giáo sư Hoàng còn sống quý nhất cậu Sầm Dương ấy, giờ xảy ra chuyện như thế, chắc cậu ấy đau lòng lắm đây.”

“Nếu không thì mấy người thường xuyên phải tăng ca như tụi mình tạo nhóm chat đi, rồi hẹn nhau đi về chung, ban đêm đi ngoài đường có người bầu bạn vẫn tốt hơn chỉ có một mình, cũng an toàn hơn nhiều nữa.”

Tất cả mọi người đều đồng ý với lời đề nghị này, lấy di động ra quét mã QR vào nhóm chat, “Đúng đúng đúng, này cũng là một cách hay đó.”

......

Vào phòng thay đồ mặc xong áo blouse trắng rồi, Sầm Dương chỉ thấy bực bội, mục tiêu theo đuôi lâu như vậy bỗng nhiên bị giết bịt đầu mối, đội trưởng thì không biết nguyên nhân sao mà hôn mê bất tỉnh, giờ anh như ruồi mất đầu bay trong sương mù, bay loạng choạng một hồi, vẫn không tìm được phương hướng chính xác.

Anh lấy ra sơ đồ các mối quan hệ trước đó đội đã lập sẵn, phân tích lại một lần nữa: Niên Hoành, chủ tịch xí nghiệp Niên thị, là một xí nghiệp gia đình thành công trong mắt mọi người; cô con gái duy nhất của ông ta là Niên Trĩ, định gả vào nhà họ Quý, là vợ sắp cưới của đội trưởng; mẹ của Niên Trĩ, lại là học viên của Học viện quân sự thành phố A, là bạn học với bà Thẩm Mạn vợ của Quý Bá Lễ.

Quá nhiều sự trùng hợp giữa nhà họ Niên và nhà họ Quý, vậy rốt cuộc là duyên số do vận mệnh sắp đặt, hay là có người nào đó trốn sau bức màn âm thầm cố ý sắp xếp hết cả?

Sầm Dương quyết định tối nay đi tìm Chu Trừng để hội ý, bàn bạc với anh ta xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.

“Sầm Dương, sao cậu còn ở đây nữa?”

Ngay lập tức anh đổi sang vẻ ngụy trang thường ngày, làm bộ như đang đứng đây đọc tin tức.

Đồng nghiệp thấy mới sáng ra Sầm Dương đã trốn ở phòng thay đồ đọc tin tức, còn tưởng rằng anh đang xem tin phát tang của bác sĩ Hoàng, vội vàng an ủi mấy câu, sau đó mới vào chủ đề chính, “Nhưng mà việc quan trọng nhất bây giờ là đến gặp sếp mới của chúng ta, đến chậm là mất việc như chơi đấy.”

Giải thích rõ ràng tình huống hiện giờ, anh ta vội vàng lôi kéo Sầm Dương chạy vọt ra ngoài.

“Sếp mới gì chứ?”

“Cậu không biết sao? Thụy Khang bị Quý thị tách ra sáp nhập vào Niên thị rồi, toàn bộ những hạng mục thuộc trung tâm chúng ta sau này sẽ do cô chủ nhà họ Niên làm người phụ trách, hôm nay là ngày đầu tiên cổ đến nhậm chức. Hình như cô ấy là diễn viên hay sao đấy, tên là gì nhỉ...”

Sầm Dương nhắc lời anh ta, “Niên Trĩ.”

“Đúng đúng đúng, cậu nghĩ thử xem, mới đính hôn có bốn tháng, là có thể nắm trọn trong tay 25% cổ phần của nhà họ Quý thêm cả trung tâm điều trị do cậu Quý tự tay thành lập, chắc chắn người phụ nữ này bản lĩnh không hề đơn giản. Chúng ta mà đến trễ, nhỡ đâu bị cô ta hạch sách này kia, thì làm sao bây giờ.”

......

Nhân viên mới Niên Trĩ ngày đầu tiên đến nhậm chức, đã triệu tập ban lãnh đạo các viện và người chịu trách nhiệm của từng hạng mục đến, mở một cuộc hội họp hết sức là vô nghĩa, nói nào là “chăm chỉ nỗ lực”, “giữ tâm lý vững vàng” linh tinh lang tang nói tới nói lui, rồi cho mọi người đi về.

Ngoại trừ Sầm Dương.

Quả nhiên vẫn bị gây khó dễ, trước khi đi đồng nghiệp còn để lại cho Sầm Dương ánh mắt với ý “tự giải quyết cho tốt nhé”.

Niên Trĩ ra hiệu người cuối cùng rời khỏi đóng cửa phòng họp lại xong hết, mới đi tới trước mặt Sầm Dương, “Vẻ mặt này của anh, ý là có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?”

“Cô đính hôn với cậu chủ, thực sự là vì tài sản của anh ấy sao?”

Lấy bình giữ nhiệt rót một tách cà phê đưa cho Sầm Dương, Niên Trĩ bất ngờ nói, “Câu hỏi này của anh rất thú vị, người khác đều nghĩ rằng tôi giấu nghề giấu tài, tâm tư khó dò. Vậy anh nói xem, rốt cuộc tôi có phải vì tiền hay không?”

Hương thơm cà phê nồng nàn phảng phất ở giữa hai người, dây thần kinh đang căng chặt của Sầm Dương thoáng thả lỏng, “Cô và cậu chủ, ba năm trước đây cùng học ở Yale, hai người là một cặp đúng chứ.”

“Hử? Vậy ra anh là cái người đào mấy tin này tung lên trên mạng đó hả?”

Sầm Dương nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu, “Không phải tôi, tôi chỉ trùng hợp đọc được mà thôi. Năm đó anh Quý đi du học ở Yale cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ, lúc đó thể trạng của anh ấy rất kém, mắc chứng biếng ăn cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng mà, sau khi từ trường về, anh ấy đã bình phục trở lại.”

Anh nói thêm nữa, “Tôi cho rằng trên phương diện này phần lớn công lao đều nhờ cả vào cô. Nói không lừa cô đâu, lúc trước khi hay tin cô và cậu chủ đính hôn, tôi còn cảm thấy bực mình sao anh ấy có thể quên được cô bạn gái cũ năm ấy dễ vậy chứ. Bây giờ coi ra, anh ấy chưa từng quên, anh ấy vẫn nhớ nhung hơn bất kì ai khác. Chị gái à, ở thành phố Bắc này có thể có cặp vợ chồng nhà giàu nào đó lấy nhau vì lợi ích, nhưng chắc chắc không phải là hai người, tuyệt đối không phải.”

Sầm Dương vẫn còn trẻ, trừ việc bên ngoài phải tuân thủ nghiêm khắc các quy định về bảo mật công tác của mình, chuyện trong lòng căn bản chẳng bận tâm giấu diếm. Anh không hiểu hai người này đến cùng còn phải luẩn quẩn quanh co vậy làm chi, nếu cả hai đã yêu nhau, thì cứ thế về bên nhau thôi chẳng phải tốt sao?

Niên Trĩ chợt mỉm cười, dáng vẻ tươi cười như khi đi trên đường vô tình nhìn thấy một đứa nhóc đáng yêu vậy, “Sầm Dương, hôm nay nhìn anh rồi tôi mới biết, tuổi trẻ thực là một điều đẹp đẽ biết bao, không lo âu sợ hãi. Chẳng trách tất cả mọi người đều mong muốn được trẻ mãi không già.”

Có ý gì đây?

Sầm Dương khó hiểu nhìn Niên Trĩ.

“Như anh nói đó, nếu anh ta vẫn luôn nhớ mãi, vậy sao lúc đó lại chia tay tôi, do thấy tôi đây quá thật tình đùa giỡn chắc vui lắm có phải hay không? Anh ta đúng là buồn cười thật đó, thực sự cho rằng ba năm sau gặp lại nhau rồi, giở chút mánh khoé đơn giản thì có thể khiến tôi yêu anh ta thêm lần nữa sao? Đúng thật tôi không vì lợi ích chi hết, tôi chỉ muốn trả thù một vố cái người đã phụ tình tôi mà thôi.”

Sầm Dương sốt ruột đứng lên muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng anh không thể nói thẳng ra hết mọi chuyện được, chỉ có thể nói với Niên Trĩ mấy câu cứng nhắc, “Chị gái à, không phải như vậy đâu, cậu chủ anh ấy có nổi khổ riêng mà.”

“Được rồi.”

Giọng Niên Trĩ trầm xuống, nghe rõ ràng chân thật sự uy nghiêm trong lời nói, “Trong giờ làm việc đừng có bàn tán chuyện đời tư người khác, đặc biệt là chuyện riêng tư của sếp anh. Tôi kêu anh ở lại, tại vì tôi nghe mọi người nói trước đó anh là học trò cưng nhất của bác sĩ Hoàng, vậy những tài liệu nghiên cứu của ông ấy, có lưu ở chỗ anh chứ?”

Bác sĩ Hoàng? Cô muốn lấy thứ gì từ bác sĩ Hoàng?

Sầm Dương bắt đầu cảnh giác, nhìn thẳng vào đôi mắt của Niên Trĩ nói, “Tài liệu riêng thầy đều cất giữ rất cẩn thận, ngay cả trợ lý của ông ấy cũng không được đụng vào, huống hồ chi một đứa học trò không liên can gì đến như tôi đây.”

Niên Trĩ gật gật đầu, trên gương mặt không nhìn thấy được vẻ thất vọng, giống như vốn dĩ chẳng mong chờ việc lấy được thứ gì đó từ chỗ của anh.

“Được, tôi biết rồi, anh đi về trước đi. Nhớ kỹ, làm cho tốt việc của mình, mới là chuyện quan trọng trước mắt của anh.”

Sầm Dương tỏ ra kính cẩn ngoan ngoãn hết mình, “Hiểu rồi.”

Vất vả lắm mới tiễn được cậu bạn nhỏ này đi, Niên Trĩ mệt mỏi xoa xoa giữa đầu mày, lấy điện thoại ra gọi báo cáo tiến độ cho Niên Hoành. Cô biết việc gọi điện thoại báo tin cũng chỉ là làm cho có lệ, trong căn phòng này đây, mỗi lời nói mỗi hành động của cô, Niên Hoành đều thấy rất rõ ràng chi tiết.

Cái cảm giác bị người khác theo dõi rình mò sau lưng mình, giống như có con quái vật to lớn mồm đầy máu tươi ẩn nấp trong màn đêm sâu tối, sẽ có thể nhảy vồ ra dùng răng nanh móng vuốt xé xác cô đây bất cứ lúc nào.

Niên Trĩ thở dài một hơi, rót cho mình một tách cà phê.

Hồi nhỏ cô thích nhất là đọc thơ ca, nhớ một câu cô rất thích trong bài《 Hải yến 》của Maksim Gorky.

“Hải yến nói, mây đen không che được ánh mặt trời. [1]”

Đúng vậy, ánh bình minh rạng rỡ của ngày mới, sắp đến đây rồi.

Điện thoại di động trên bàn đột ngột rung lên, Niên Trĩ đưa mắt liếc nhìn sang, là Tống Ninh, “A lô, đại cảnh sát Tống à, đang giờ làm việc lại gọi điện cho mình, đây không phải là tác phong làm việc chuyên nghiệp thường ngày của cậu nhe.”

“Hu hu hu, Trĩ Trĩ, mình thất tình rồi, cậu có thể đến nhà mình uống rượu cùng mình không?”

Đầu dây bên này Niên Trĩ không nhịn được trợn trừng hai mắt, Tống Ninh tính tình thẳng thắn, gương mặt xinh đẹp, gia cảnh lại tốt. Tất cả những điểm này buff thêm cho cô nàng nên từ tấm bé đã được các bạn học nam yêu mến rồi, xưa giờ chỉ thấy Tống Ninh dạo chơi khắp chốn muôn hoa, một nhành lá cũng chẳng vương vấn lòng,[1] chuyện cô nàng kêu thất tình, chắc là lần đầu tiên nghe chính miệng cô nàng nói ra ấy.

[1] 万花丛中过,  片叶不沾身 – vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người theo đuổi nhưng con tim chẳng hề rung động với bất kì ai.

Giọng có ý thăm dò thử, “Cậu chắc chắn bây giờ cậu vẫn còn tỉnh táo hả, không phải uống say xong rồi nói sảng đó chứ?”

Tống Ninh yếu ớt đáp lời, “Con nhóc họ Niên kia, nội trong vòng mười phút nữa mà cậu không đứng dưới sảnh chung cư nhà mình, mình bảo đảm ngày mai cậu sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.”

Tốt lắm, có thể doạ dẫm người khác như thế, coi ra vẫn còn tỉnh táo lắm.

Niên Trĩ lia lịa đáp lời, “Được rồi được rồi, nhất định trong vòng mười phút nữa tiểu nhân sẽ có mặt ở đó, nhất quyết không để cho Tống đại nhân ngài chờ lâu.”

Anh Vương biết Niên Trĩ chuẩn bị đi chè chén với bạn của cô, đặc biệt chuẩn bị nào là thuốc giải rượu nào là sữa chua sẵn trên xe cho cô.

Tài xế tốt nhất Trung Quốc, không ai khác ngoài anh rồi.

Nhà của Tống Ninh ở trên tầng cao nhất, trên sân thượng có một mảnh vườn nhỏ cũng là của cô ấy. Lúc trước khi bắt tay vào trang trí, Niên Trĩ và cô nàng, đã dựng một giàn hoa ở đấy, chọn ra một vài giống hoa tốt trồng vào, còn mời thêm một nhà thiết kế riêng đến bày biện bàn ghế và xích đu theo phong cách Bắc Âu.

Địa điểm tuyệt vời để đêm về mời bạn bè đến tiệc tùng.

Nhưng bây giờ đương ban ngày ban mặt, cho nên Tống Ninh chỉ có thể ngồi một mình trên sô pha, vừa xem phim tình cảm đẫm nước mắt vừa uống rượu giải sầu. Càng xem càng khóc, càng khóc càng xem, hai con mắt đỏ hồng hệt như là mắt thỏ.

Lúc Niên Trĩ đến nơi, đập vào mắt là bộ dạng vừa thảm thương vừa buồn cười này của cô nàng kia.

Muốn cười nhưng không thể cười, nén nghẹn tới nổi âm giọng cũng thay đổi, “Nhóc Ninh, sao thế này, không phải hôm nay là ngày làm việc sao, sao cậu lại một mình ngồi đây uống rượu giải sầu vậy?”

Trông thấy bạn thân yêu đến, Tống Ninh ném chai rượu sang một bên, ôm cổ Niên Trĩ, giọng nói yếu ớt vừa sụt sùi khóc vừa nói khẽ, “Hu hu hu...... Trĩ Trĩ, bây giờ mình giống như đang nằm trên lò nướng vậy, vừa đau đớn vừa giày vò.”

Niên Trĩ nhẹ nhàng vỗ về giúp Tống Ninh thuận khí, “Không sao không sao mà, nói từ từ thôi, mình sẽ dành trọn ngày hôm nay cho cậu.”

Người nằm trong lòng ngồi thẳng dậy, nước mắt giàn giụa mà mở lời, “Trĩ Trĩ, cậu còn nhớ cái tên học trò mà trước kia ba mình rất tự hào không?”

Tống Ninh và Niên Trĩ có thể chơi chung với nhau, chính là bởi vì hai cô nàng đều có chung dã tâm xưng hùng xưng bá một phương. Năm ấy, lúc bọn họ còn là những đứa nhóc nghịch ngợm học trường cấp hai dành riêng cho con nhà giàu có, Niên Trĩ ngồi trên ngai vàng ở phương Bắc, Tống Ninh nắm trong tay giang sơn phía Nam.

Hai chị đại hẹn mai này gặp mặt, nhưng vẫn chưa kịp quyết đấu một trận phân tranh cao thấp, đã bị chi hội trưởng hội học sinh trường cấp ba lúc ấy bắt ngay tại trận. Vốn hai người còn định vác kiếm dạo quanh năm châu bốn bể, chưa kịp ra khỏi cổng trường, kiếm đã bị vị tiền bối kia dùng uy quyền đoạt mất.

Niên Trĩ không quan tâm, không dụng võ được, thì cô đây dùng văn, nói đến việc chửi nhau, từ xưa tới giờ cô đây chưa từng thua bất kì ai hết. Nhưng mà Tống Ninh nuốt không trôi cục tức này, từ đó về sau cố gắng hết sức, vào trường cấp ba rồi, tham gia vào hội học sinh, bãi bỏ một loạt các điều lệ quy tắc mà vị tiền bối kia lập ra, khi cậu ta còn đương chức.

Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.

Nếu câu chuyện xưa đã tiến triển đến mức đấy, ân oán tình thù đã quá rõ ràng, tất nhiên Tống Ninh sẽ không tiếp tục lằng nhằng với tiền bối kia nữa.

Thế nhưng, hai năm sau đó, Tống Ninh cuối cấp ba. Cha Tống già cả lo lắng con gái mình không theo kịp bài vở, trả giá thật cao mời cậu học trò cưng đang theo mình học nghiên cứu sinh, về làm gia sư tại nhà cho Tống Ninh.

Oan gia ngõ hẹp, gia sư tại nhà và tiền bối cướp mất uy quyền của cô, là cùng một người. Đối với Tống Ninh mà nói khoảng thời gian đó, hình dung duy nhất chính là mịt mù tăm tối, hằng ngày mới bốn giờ sáng cô đã bị cuộc gọi đòi mạng từ tiền bối gọi đến kiểm tra bài, thứ bảy chủ nhật ngay cả nửa tiếng đồng hồ để chơi game thôi cũng không có.

Trước khi cô nàng bị toán lý hoá tra tấn đến mức thấu hiểu triệt để, thì kỳ thi đại học cuối cùng cũng kết thúc. Tống Ninh được giải phóng hệt như con khỉ Tôn được tháo vòng kim cô, toàn tâm toàn ý nghĩ đủ thứ biện pháp trả thù vị tiền bối kia.

“Nhớ mà nhớ mà, chẳng phải năm đó cậu còn theo đuổi anh ta, muốn anh ta làm bạn trai cậu sao?”

Tống Ninh lắc đầu, “Thì tại vì lúc đó mình muốn gài bẫy anh ta, để ba mình đuổi phức anh ta đi mà. Trĩ Trĩ, cậu nhớ hôm trước mình có nói với cậu, mình đã ngủ chung với sư phụ rồi không?”

“Thì nhớ mà, chính là cảnh sát Giang Bân đoá hoa cao ngạo trong đội của cậu chứ còn ai nữa.”

“Thì cái anh tiền bối kiêm luôn gia sư dạy kèm lúc trước, đều tên Giang Bân.”

????!!!

Chắc bọn họ không phải cùng một người đâu ha?

Niên Trĩ mắt trừng to nhìn vào Tống Ninh, đối phương như chẳng còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa mà gật đầu, khẳng định suy đoán đáng sợ đấy là hoàn toàn đúng.

“Vậy thì duyên phận hai người đúng là nghiệt ngã thật, còn có nhiều...... vướng mắc nữa.”

Trong đầu cô đột ngột xẹt ngang một tia điện, chợt nhận ra lời này lời kia của Tống Ninh có ý nghĩa gì, “Nè không lẽ cậu thích anh ta hả? Nhưng mà, chẳng phải nhà cậu đã tìm cho cậu một ông chồng tương lai điều kiện rất tốt rồi sao?”

Tống Ninh tự lấy chai bia rót cho mình, thút tha thút thít nức nở mà đáp lời, “Từ cái lúc sau khi mình bị tên nghi phạm trong vụ án giết người rình rập trả thù không thành công đó, Giang Bân bảo mình đến nhà anh ấy ở, để có thể dễ dàng bảo vệ mình bất cứ lúc nào, dù sao mình cũng coi như là một nửa nhân chứng trong vụ đó. Lúc phát hiện mình thích anh ấy, mình đã chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi đó rồi.”

Nhớ đến chuyện hoang đàng xảy ra đêm đó, nước mắt sắp sửa ngừng rơi, tiếp tục ào ào chảy xuống, “Nhưng mà không ngờ rằng, tiệc dọn nhà mình uống say bét nhè, rồi không kiềm chế được bản thân. Hai ngày trước anh ấy còn đến tìm mình, nói muốn chịu trách nhiệm, anh ấy có thể nào đừng tốt như vậy nữa có được không hả hu hu hu......”

Niên Trĩ hiểu được sự bất đắc dĩ Tống Ninh, dẫu rằng từ nhỏ cô nàng này thích đối nghịch với chú Tống, nhưng vẫn hiểu rõ chuyện nào nên coi trọng hơn hết. Cô ấy hiểu rõ nên đưa ra lựa chọn như thế nào, mới có thể lấy được lợi ích về cho cả gia đình dòng họ mình. Về căn bản, hai người bọn cô đều như nhau cả, tỉnh táo và lý trí, nhưng luôn buộc phải đấu tranh giữa ham muốn và tình cảm của bản thân.

Tống Ninh níu lấy ống tay áo của Niên Trĩ, “Trĩ Trĩ, hôm nay ba mình gọi điện thoại đến, nói đã chọn ngày cưới cho mình và chồng tương lai xong hết rồi, mình còn chưa từng nhìn thấy mặt người đàn ông đó lần nào. Còn nữa, sáng hôm nay anh ấy, xin nghỉ làm một buổi. Nghe đồng nghiệp nói, anh ấy đi xem mắt rồi, người ta là con gái bạn chiến hữu của ba anh ấy, khả năng thành đôi là rất cao.”

“Giờ mình cũng không biết mình thấy khó chịu gì nữa đây...... Rõ ràng hôm đó anh ấy tới tìm, là chính miệng mình đuổi ảnh đi, đáng đời mình mà. Đời mình chỉ mơ mộng thêm lần này nữa thôi, ngày mai, phải tỉnh cơn mê này.”

Ngón tay trắng ngần của Nian Zhi nắm lấy lon bia bên cạnh, một tay mở nắp lon, cụng ly với Tống Ninh, “Được thôi, cùng nhau mơ nào.”

Tống Ninh đưa tay đẩy cô ra, “Cậu tránh ra đi, đời sống tình cảm của cậu hạnh phúc đầm ấm vậy mà, mơ mộng làm cái gì, nói xui nói xui, xí xí xí.”

“Đừng có xí, hai ngày này cậu không nhìn thấy hot search sao? Mình và Quý Sơ chia tay rồi.”

Hở!?

Viền mắt Tống Ninh càng đỏ hơn, cô nàng bưng lấy gương mặt Niên Trĩ, đau lòng nhìn cô, “Không thể được, sao hai người các cậu có thể chia tay được? Cậu không biết sao, mỗi khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của Quý Sơ, người ta đều muốn chết chìm vào trong đấy. Hai người đang yên lành như vậy, sao lại thế hả?”

“Con chó ngốc này, cần gì nhiều lý do như vậy chứ, không thể bên nhau thì không bên nhau nữa thôi. Nào, cụng ly!”

“Cậu nói phải ha, cần gì nhiều lý do như thế, cam chịu số phận là được rồi, cụng ly.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Sở: chương này tôi vẫn, vào phân đoạn “diễn cảnh giường chiếu” như cũ, mỉm cười. jpg

Các tình yêu ơi xem《 The Suicide Squad 2 》 đi, King Shark rất đáng yêu, rất thích hợp làm nam chính của Tấn Giang nhỉ ha ha ha ha ha ha.

Chú thích: [1] lấy từ bài thơ《 Hải Yến[2] 》theo thể văn xuôi của nhà văn Maksim Gorky[3] đó là câu: Chim tin rằng, mây đen không che được ánh mặt trời —— đúng vậy, không che được.

Mai gặp nhé.

King Shark dễ thương thiệt =))

[2] Hải yến là một họ chim trong bộ Procellariiformes. Các loài hải yến trong họ này thường sinh sống ở bán cầu Bắc, chúng là loài chim sinh sống ở biển khơi, chỉ đến đất liền khi sinh sản.

[3] Dành một đoạn để nói về nhà văn yêu thích của mình nhó QAQ

Tên đầy đủ là Aleksey Maksimovich Peshkov (28/03/1868 – 18/06/1936), ông nổi tiếng với bút danh Maksim Gorky (Bút danh “Gorky” có nghĩa là “sự cay đắng”). Ông là một nhà văn kiệt xuất của nền văn học nước Nga vào thế kỷ 20, người đặt nền móng cho trường phái hiện thực xã hội trong văn chương và đồng thời là một nhà chính trị lỗi lạc. Cuộc đời và sự nghiệp văn học của ông nằm trong dòng chảy của nền văn chương Nga vĩ đại khi ấy. Mình có đọc một đoạn giới thiệu về ông trên báo VNexpress như thế này: “Nếu tác giả “Thời thơ ấu” tự tử thành công vào năm 20 tuổi, nước Nga đã mất đi một trí thức lớn, một nhân cách đáng kính, một người kể chuyện kỳ tài của thế kỷ 20.”

Nếu mọi người chưa biết đến ông, và nếu cảm thấy hứng thú thì có thể tìm đọc một vài cuốn sách nổi tiếng của ông được xuất bản tại Việt Nam như:

– Người mẹ;

– Thời thơ ấu;

– Kalinin, trên thảo nguyên, dưới đáy.

Bài thơ được nhắc đến trong chương 35 còn có tên là Bài ca Chim báo bão, mình không tìm được bản dịch ưng ý nên sẽ không trích vào đây, nếu mọi người muốn tìm hiểu thêm có thể google với tên Bài ca Chim báo bão nhé, cảm ơn đã nghe mình lải nhải, hí hí hí:’’>
Bình Luận (0)
Comment