Mãi đến lúc được Quý Sơ ôm ra khỏi cửa biệt thự nhà họ Niên, nhận thức của Niên Trĩ vẫn còn rất mơ hồ.
Hơi thở mang theo hương gỗ tươi mát dần dần xua tan đi những ký ức đen tối ấy, cô cẩn thận nắm lấy vạt áo của Quý Sơ, sợ rằng anh đến nơi này chỉ là một giấc mộng hư vô của cô.
Quý Sơ cũng nhìn ra người trong lòng mình có gì đó không ổn, anh thả chậm bước chân, chậm rãi đem Niên Trĩ đặt ở chỗ ngồi đằng sau, mang dây an toàn cho cô, mở tấm cách âm giữa ghế trước và ghế sau.
“Muốn đi đâu? Nếu em không muốn đến Thiên Hoa Lãng Uyển, anh sẽ đưa em đến khách sạn ở tạm, hoặc về nhà tổ, nếu có em cùng đến đó mẹ và bà nội sẽ vui lắm.”Niên Trĩ lắc lắc đầu.
“Thiên Hoa Lãng Uyển đi, tôi không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.”Quý Sơ gật gật đầu, hạ vách ngăn cách âm xuống bảo tài xế lái xe đến Thiên Hoa Lãng Uyển.
Xe chạy một đường vững vàng vào khu dân cư sang trọng ở trung tâm thành phố, dừng lại trước cổng một khu nhà.
Tầm mắt Quý Sơ nhìn nhiệt độ bên ngoài trên màn hình di động, cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Niên Trĩ, sau đó mới ôm cô xuống xe.
Ở một góc mà họ không để ý tới, một chiếc camera giấu kín trong bụi cỏ đã ghi lại chi tiết kỹ càng toàn bộ quá trình.
“Trong tủ giày có dép dự phòng, các ngăn tủ trong phòng vệ sinh đều có sẵn đồ dùng vệ sinh cá nhân. Tay của em chắc bị phỏng nhẹ, anh đã gọi cho bác sĩ gia đình rồi, khoảng tầm mười phút nữa ông ấy sẽ đến.”Quý Sơ để Niên Trĩ ngồi trên ghế sô pha, đi tới tủ lạnh cầm túi nước đá đến chườm cho Niên Trĩ.
“Chuyện xảy ra đêm nay, đừng nói cho người khác biết, được không?”Lông mi Niên Trĩ ướt đẫm dính vào nhau, phe phẩy lên xuống. Cô nhìn chăm chú vào mắt Quý Sơ, thật dè dặt hỏi.
Quý Sơ đang cẩn thận kiểm tra vết thương trên tay Niên Trĩ, nghe cô hỏi như vậy, anh nhìn lại trao cho cô ánh mắt yên tâm.
“Ừm.”Bác sĩ gia đình vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy là biết bị Quý Sơ gọi từ trên giường chạy đến đây. Ông còn thật cẩn thận thoa thuốc cho Niên Trĩ, sau đó còn dặn dò một số việc mà vết thương phỏng cần chú ý, rồi đóng hộp y tế lại vội vàng rời khỏi.
Chờ Niên Trĩ yên ổn mọi thứ nằm ở trên giường, buồn chán tới nỗi phát ngốc, chợt phát hiện đèn ở phòng khách lầu một vẫn còn sáng.
Khí hậu của thành phố Bắc khô hanh, buổi tối ngày hè thì mát mẻ.
Niên Trĩ không nghĩ đến chuyện nào khác nữa, chân trần chạy ra phòng ngủ.
Trong phòng khách, Quý Sơ nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha, ôm máy tính tổ chức cuộc họp video cùng các lãnh đạo công ty. Tiếng Anh của anh cực kỳ lưu loát, chất giọng Anh thuần tuý nhất, trông cực kỳ giống một vị quý tộc thời xưa ưu nhã ngồi trong trang viên thưởng rượu nho.
Điều này, lúc Niên Trĩ còn học ở Ivy League đã biết được.
Lúc đó, cô luôn quấn quít lấy Quý Sơ đòi anh đọc truyện cho cô nghe trước khi ngủ, từ 《 Hamlet 》[1] tới 《 Sự ra đời của Bi kịch 》[2], từ Shakespeare đến Friedrich Nietzsche, từ chính kịch đến mỹ học cùng triết học.
[1] Hamlet (tên đầy đủ là The Tragedy of Hamlet, Prince of Denmark) là vở bi – hài kịch của nhà văn, nhà soạn kịch người Anh William Shakespeare, có lẽ được sáng tác vào năm 1601.
[2] “Sự ra đời của Bi kịch” là tác phẩm mỹ học và triết học của nhà triết học người Đức tên là Friedrich Nietzsche, được xuất bản vào năm 1872.
Quý Sơ còn hay chọc ghẹo cô chỉ xem anh như phát thanh viên của đài truyền hình.
Bây giờ đột nhiên lại được nghe anh nói tiếng Anh, Niên Trĩ cứ thấy có cảm giác hiu quạnh cảnh còn người mất.
Cô đứng yên ở đó không nói gì, lẳng lặng nhìn theo Quý Sơ bắt đầu rồi lại kết thúc hội nghị.
Khác hẳn với “Thẩm Sơ” ngây ngô năm đó, Quý Sơ của hiện tại mặc quần áo cắt may vừa vặn, bộ âu phục thẳng thớm, ngồi ngay ngắn trên sô pha, giơ tay nhấc chân đều mang theo dáng vẻ chính chắn và điềm đạm của một người thành đạt.
“Sao em lại ra đây?” Sau khi Quý Sơ khép máy tính lại vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy được Niên Trĩ đang chân trần đứng ở trên cầu thang.
Anh nhíu nhíu mày, bước tới ôm người kia quay về phòng ngủ.
“Trời lạnh, nền nhà cũng lạnh, đừng đi chân trần nữa.”Niên Trĩ nằm trên giường nắm lấy góc chăn.
“Anh không đi sao?”Vừa rồi anh nói liên miên bàn giao nhiều công việc như vậy, rõ ràng là có việc phải đi.
Vốn dĩ Quý Sơ muốn thu xếp cho Niên Trĩ thật tốt xong, rồi mới quay về công ty giải quyết công việc. Nhưng trước khi đi bác sĩ gia đình có lòng dặn dò, nói rằng vết thương bị phỏng có khả năng cao sẽ bị nhiễm trùng, có thể buổi tối sẽ có triệu chứng phát sốt.
Anh do dự một lúc lâu, vẫn quyết định ở nhà chăm Niên Trĩ.
“Công việc còn lại ở công ty không cần anh về giải quyết, nên mới ở lại.”Niên Trĩ gật gật đầu.
“Nếu như vậy, anh nói chuyện với tôi một lát có được không? Tôi không ngủ được.”Quý Sơ kéo kéo góc chăn giúp Niên Trĩ, ngồi bên giường.
“Ừm.”“Tình cảm của chú và dì thật tốt, hai người họ gặp nhau như thế nào vậy?”Quý Sơ nhớ lại chút chuyện xưa mà trước đó bà nội kể cho anh nghe.
“Lúc đó mẹ anh là đại đội trưởng, nhà của ba anh làm chủ thầu một hạng mục công trình quân sự, hai người gặp nhau trong dự án nghiên cứu phát triển hạng mục mới.”“Hạng mục công trình quân sự? Sao tôi chưa nghe nhắc tới bao giờ, có phải bị thua lỗ dưới tay anh rồi không.”Thấy Niên Trĩ vẫn có thể nói giỡn, Quý Sơ nhẹ nhàng thở ra.
“Đúng vậy, anh chính là cái người vô dụng nhất nhà, không còn bao lâu nữa đâu, toàn bộ tài sản của gia đình sẽ thua sạch hết. Em gả cho anh rồi, hai người chúng ta chính là một đôi phá gia chi tử[3].”[3] Có nghĩa là: đứa con làm tan nát tài sản của gia đình; cũng dùng để chỉ kẻ ăn chơi hoang toàng.
Lời anh nói nghe ra tình ý chân thành, chọc tới lòng Niên Trĩ cũng cười theo.
Hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, tới lúc kết thúc, Quý Sơ đứng dậy định đi, chợt Niên Trĩ kéo tay anh lại.
“Tối nay không phải tôi cố tình gây sự, tôi chỉ nghĩ tới... Nghĩ tới chuyện ba năm trước, lòng thấy rất khó chịu.”Lời này không giống với Niên Trĩ lúc bình thường sẽ nói, đôi mắt Quý Sơ tối sầm, đưa tay sờ sờ trán Niên Trĩ.
Quả nhiên lên cơn sốt.
Chờ anh đi mở hộp y tế lấy nhiệt kế và thuốc hạ sốt, vội vàng quay trở lại thì thấy Niên Trĩ hai mắt ngấn lệ.
Cô gái nhỏ co ro dưới tấm chăn khóc sướt mướt, hai bả vai rung lên nức nở.
Thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
“Sao mà lâu như vậy rồi vẫn chưa chịu lớn.”Quý Sơ bất đắc dĩ mà thở dài, khóe môi còn nở nụ cười thật khẽ.
Sau khi ngã bệnh Niên Trĩ ngược lại cực kỳ ngoan ngoãn, bảo ngậm nhiệt kế thì ngậm nhiệt kế, cho uống thuốc thì uống thuốc, giống như con búp bê tuỳ ý để mặc cho Quý Sơ đùa nghịch.
Lăn qua lăn lại tới nửa đêm, cuối cùng tới lúc ánh trăng cao treo trên đầu, nhiệt độ cơ thể của Niên Trĩ cuối cùng cũng hạ xuống.
“Tiểu Sơ.” Niên Trĩ từ trong chăn vươn tay ra, kéo lấy Quý Sơ đang muốn rời đi.
“Ừm, em nói đi.”Quý Sơ ngoảnh đầu lại nhìn cô, thấy cô vẫn nhắm chặt mắt, có lẽ đang mơ thấy gì đó.
“Vì sao tối nay lại đến tìm tôi?”Lúc này, Quý Sơ nhìn ánh trăng sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong, dừng ở bên giường Niên Trĩ.
Trong căn phòng yên tĩnh an nhiên.
Hồi lâu sau, thanh âm dịu dàng của Quý Sơ vang lên trong phòng, giọng nói nhẹ nhàng, giống như là nói mơ.
“Bởi vì, muốn gặp em.”*
Ngủ mê man suốt một buổi sáng, lúc Niên Trĩ thức dậy thì cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong cuống họng giống như đang có một quả cầu gai mắc vào.
Cô mơ màng mà nhìn quanh bốn phía, thấy cách bài trí của căn phòng này không hề giống với căn phòng công chúa lộng lẫy của cô.
!!!
Đây là đâu?
Niên Trĩ đột nhiên ngồi bật dậy, ký ức đêm qua lần lượt hiện về.
Lúc này mới nhận ra được đây là phòng cưới của cô và Quý Sơ, không thể không nói thẩm mỹ của Quý Sơ kia cũng không tệ lắm, nội thất trong phòng ngủ được bày trí đơn giản vẫn hàm chứa nhiều tính toán và sự khéo léo, không khó nhìn ra chủ nhân của nó đã đặt rất nhiều tâm tư vào nơi này.
Tủ đầu giường đặt một ly nước ấm, bên cạnh có thêm một túi thuốc, là những viên thuốc đủ màu sắc mà tối qua bác sĩ đã kê đơn.
Vẻ mặt Niên Trĩ đau khổ, khó xử mà nhìn mấy viên thuốc con nhộng, tự hỏi phải lén bỏ mấy viên thuốc này như thế nào để không bị ai phát hiện.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên giữa các ngón tay truyền đến cảm giác bỏng rát, đau tới nỗi Niên Trĩ trợn mắt há mồm, mày nhíu chặt.
Mấy viên thuốc này chắc chắn không thể không uống.
Do dự một hồi lâu, giữa sợ đau và sợ đắng, cuối cùng Niên Trĩ vẫn phải buộc lòng thoả hiệp với mấy viên thuốc nhỏ bé kia.
Cô để thuốc vào lòng bàn tay, cho tất cả vào miệng, sau đó bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch.
Toàn bộ động tác có phần giống như tráng sĩ chặt cổ tay[4].
[4] Nguyên văn 壮士断腕 – Tráng sĩ đoạn oản: Tráng sĩ chặt tay – truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ.
Uống thuốc xong, cô tìm kiếm xung quanh, lấy điện thoại di động ở dưới gối nằm ra, trên màn hình hiển thị một giờ chiều.
Mình ngủ lâu như vậy sao?
Niên Trĩ nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô lôi kéo Quý Sơ nói đủ thứ chuyện, rốt cuộc không biết nói đến đề tài gì rồi nữa, thì cô đây lại vì vết thương bị nhiễm trùng mà lên cơn sốt.
Lúc đó đầu óc đang mê man, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, dường như có bóng dáng người nào đó bận rộn qua lại bên người cô.
Nhưng mà lúc này dẫu cô có cố gắng nhớ lại như thế nào, trong đầu vẫn chỉ có duy nhất bóng dáng mơ hồ của người đó.
Quên đi, không nghĩ nữa, đại khái chắc là Quý Sơ mời y tá hoặc là dì đến đây thôi, suy cho cùng cũng không thể là cái tên đàn ông lạnh lùng vô tình Quý Sơ kia được.
Niên Trĩ kìm nén sự kích động trong lòng, chuẩn bị xuống giường tắm rửa.
“Leng keng ——”Mới từ toilet bước ra, chuông cửa chợt vang lên.
Niên Trĩ tưởng Quý Sơ quên mang theo chìa khóa, xỏ dép lê từ từ chạy xuống lầu mở cửa.
“Chị Trĩ Trĩ, thật sự là chị!”Cửa vừa mới hé ra, còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, đối phương liền nhào đến ôm chầm lấy Niên Trĩ.
Được rồi, phong cách hành sự như này, chắc chắn là cô trợ lý nhỏ Trình Hoan của cô.
Trình Hoan thay dép lê ở cửa, xách theo túi to túi nhỏ đi vào phòng khách.
“Sáng nay lúc người đàn ông kia gọi điện thoại cho em, em còn tưởng anh ta là bọn lừa đảo, không ngờ tới chị thật sự ở chỗ này.”Sau khi Trình Hoan bước vào nhà Niên Trĩ đã nghe được mùi đồ ăn, cô tháo bao tay chống thấm nước trên tay ra, ngồi vào bàn ăn.
“Vậy rốt cuộc sao em lại tin lời anh ta?”“Anh ta cho chị nói chuyện với em mà, chị không nhớ gì sao?”Niên Trĩ lúc này mới nhớ ra, lúc sáng cô còn đang ngủ, quả thật Quý Sơ có ở bên cạnh mình hỏi đông hỏi tây, còn nói linh tinh cái gì mà “Trợ lý” gì gì đó.
Nhưng mà lúc đó cô vẫn còn đang mê man chưa tỉnh, còn tưởng rằng mình nằm mơ.
Niên Trĩ vội ho một tiếng, nhận lấy hộp cơm Trình Hoan đưa tới.
“Anh ta còn nói gì với em không?”Trình Hoan dọn đồ ăn ra cho Niên Trĩ xong, sau đó bày ra vẻ mặt hóng hớt hỏi.
“Chị Trĩ Trĩ, chị đính hôn thật sao?”Niên Trĩ vốn cũng không có ý định giấu giếm, gật gật đầu.
“Vậy nhà chồng sắp cưới của chị cũng có tiền quá chứ, em đã tra giá nhà ở đây, về cơ bản phải cầm trong tay khoảng tám ngàn vạn mới có thể mua được đó.”Lại là tám ngàn vạn nữa, bộ đời này của cô có duyên với con số tám ngàn vạn này hay sao?
“Đính hôn thương mại mà thôi.”Niên Trĩ không muốn nói quá nhiều về đề tài mối quan hệ của mình và Quý Sơ, thuận miệng trả lời cho có lệ.
Ngoại trừ người đại diện Lương Hà, gia cảnh thật sự của Niên Trĩ ngay cả trợ lý kề cận bên cô cũng không được biết.
Mọi người trong giới chỉ nghĩ gia cảnh của cô cùng lắm cũng chỉ giàu có khá giả thôi.
Kết quả không biết con nhóc Trình Hoan kia hiểu lầm cái gì, nắm lấy tay cô với ánh nhìn cảm thông.
“Chị Trĩ Trĩ à, nhất định sau này em sẽ đối xử thật tốt với chị, sẽ không bao giờ khiến chị phải buồn phiền.”Khoé miệng Niên Trĩ co giật, trong đầu con nhóc này chắc đang diễn vở kịch với nội dung ân oán giữa các gia đình giàu có.
Chờ tới lúc cô dùng hết sức lực rút tay mình ra khỏi tay Trình Hoan, vùi đầu ăn mấy ngụm cơm, chợt nghe thấy Trình Hoan lên giọng cảm thán.
“Ai da, hoá ra chị và chồng sắp cưới không hề có tình cảm với nhau, vậy chẳng phải sẽ uổng phí món đồ tốt em đã mua sao.”“Cái gì vậy?”Trình Hoan lấy một hộp gì đó trong đống đồ cô ấy mang theo, giơ lên trước mặt Niên Trĩ.
“Kiểu dáng mỏng nhẹ thoáng khí bao ^ cao ^ su.”Tác giả có lời muốn nói:
Trĩ Trĩ: Bây giờ byt còn có loại mỏng nhẹ thoáng khí nữa sao?
Cô bạn nhỏ Trình Hoan thì biết cái gì chứ, khẳng định là do tên đàn ông chó má Quý Sơ kia xúi giục.
Cách xa đó Sở Sở đang bận họp ở công ty:???