Gió Đêm Hôn Tia Nắng - Thẩm Thanh Lí

Chương 21

[Thần Hi: Ừm, hơi bận.]

Tin nhắn của Du Dực hiện ra sau ba giây.

[Gia Phong : Ngày mai anh về nước.]

Về nước?

[Thần Hi: Anh tìm được em gái rồi à?]

[Gia Phong : Ừ, con bé không chịu về nhà, anh đưa nó về nước trước, đỡ để nó chạy lung tung.]

[Gia Phong : Em đang ghi hình ở đâu?]

[Thần Hi: Một ngôi làng rất đẹp ở Chiết Giang, tên là thôn Cát Tường.]

[Gia Phong : Ừ.]

“Ừ” là ý gì?

Là anh ấy đã biết rồi, hay là định tới đó?

Cô đang bận quay chương trình, dù anh có định tới thì cũng chưa chắc đã gặp được.

[Thần Hi: Du Dực, em muốn xác nhận một chuyện.]

[Gia Phong : Hửm?]

[Thần Hi: Anh đang độc thân à?]

Khoảng nửa phút sau, Du Dực gọi điện thoại đến.

Thang Vị Hi hơi ngập ngừng, nhưng vẫn ấn nút nghe.

“Vì sao lại hỏi thế?”

“Trước giờ em chưa từng hỏi, chỉ là… chỉ là muốn xác nhận lại một chút, để sau này khỏi rắc rối.”

“Anh trông không đáng tin vậy sao?”

“Anh trả lời trước đi.”

“Cũng… xem như độc thân.”

Trả lời thật là miễn cưỡng.

Tim Thang Vị Hi trĩu xuống: “Là mới độc thân, hay độc thân đã lâu rồi?”

“Ừm…” Du Dực bên kia dường như đang suy nghĩ, “Nói lâu thì cũng không hẳn, nhưng cũng được một thời gian rồi. Vị Hi, em muốn anh kể hết chuyện tình cảm trước đây sao?”

Cũng không cần thiết lắm.

Tuy Thang Vị Hi có hơi tò mò, nhưng cô không muốn hỏi. Với sự tinh ranh của Du Dực, chắc chắn sẽ phản đòn, tra hỏi ngược lại cô về mấy anh bạn trai cũ.

Đúng là bị Lâm Giai Giai đoán trúng rồi, có lẽ Du Dực đã chia tay với Cốc Yên từ tháng Tư, tháng Năm gì đó.

“Yên tâm chưa?” Giọng Du Dực mang theo thứ từ tính lạ lùng, vừa cất tiếng đã khiến tim Thang Vị Hi ngứa ngáy.

“Anh cũng có thể yên tâm, em đang độc thân.”

Du Dực dường như khẽ bật cười: “Nói mới nhớ, vừa nãy anh có lên mạng xem, sao em vẫn quay chương trình với cái anh họ Phùng đó vậy?”

Sao anh rảnh đến mức đi xem mấy tin đồn mạng thế?

“Khách mời cố định mà tổ chương trình chọn không phải anh ta, nhưng người kia bị trẹo chân không đi nổi, đoàn quay không dễ gì tìm được người thay thế nên tạm thời gọi anh ta.”

“Bọn họ nghĩ em dễ bắt nạt à?”

Thang Vị Hi cũng không hoàn toàn trách tổ chương trình, liền lên tiếng giải thích: “Cũng là do tình huống đột xuất thôi, em cũng không để ý lắm, dù sao với em cũng chỉ là một công việc.”

“Nhưng em không thấy, với người khác đó không chỉ là một công việc sao?”

“Với ai? Lê Hạ Âm? Phùng Kha Dị? Mạnh Nhạc Đông?”

Du Dực im lặng. Một lúc sau, anh lảng sang chuyện khác: “Hôm nay làm việc đồng áng gì vậy?”

“Nhổ cỏ suốt.”

“Có khó không?”

“Làm nông thì không khó, chủ yếu là lặp đi lặp lại mấy công việc cơ học, làm cả ngày thì rất mệt.”

“Em nói nghe nhẹ nhàng thật, hay là em thường xuyên làm?”

“Lúc nghỉ đông hay nghỉ hè trước đây, em cũng thường làm mà.”

“Làm việc nhà?”

“Ừ.”

Thang Vị Hi nghĩ đến thân phận gia thế thần bí của Du Dực, cảm thấy vẫn nên nói rõ một chút về hoàn cảnh gia đình mình, sợ sau này anh biết rồi sẽ bị sốc: “Em là cô gái từ miền núi, khác anh một trời một vực. Trước khi nổi tiếng, hễ có thời gian là em về nhà phụ giúp ở vườn trà.”

Phản ứng của Du Dực lại rất bình thản: “Anh biết mà.”

“Anh biết?” Thang Vị Hi có chút ngạc nhiên.

“Em bận như thế, không trả lời tin nhắn anh, nên lúc rảnh anh lên mạng xem mấy video phỏng vấn cũ của em.”

Khi mới vào nghề, Thang Vị Hi bị gán cho mấy cái mác như “sinh viên đại học”, “cô gái nông thôn”, “đạo diễn phát hiện”, nên các cuộc phỏng vấn cũng xoay quanh mấy chủ đề đó.

Lúc đó cô chưa có quản lý, đạo diễn Diệp cũng khá tùy hứng, ai hỏi gì cô trả lời nấy.

Nếu Du Dực đã xem hết mấy cuộc phỏng vấn đó, thì chắc cũng nắm được bảy tám phần tình hình gia đình cô rồi.

“Anh đang đào bới quá khứ đen của em đấy ư.” Thang Vị Hi tức giận nói.

“Thì anh biết làm sao được? Không gặp được em, chỉ có thể ‘vọng mai chỉ khát’ thôi.”

“Quả là lạm dụng thành ngữ!” Thang Vị Hi không nhịn được bật cười.

“Em sắp ngủ rồi à?”

“Ừm, cũng đến giờ ngủ rồi.” Nhưng Thang Vị Hi lại không nỡ cúp máy, bên phía Du Dực cũng chẳng có động tĩnh gì, hai người cứ yên lặng cầm máy như thế.

Một lúc sau, Du Dực nhẹ giọng thúc giục:

“Ngủ thôi nào.”

“Ừm.” Thang Vị Hi đồng ý, nhưng vẫn quyến luyến chưa chịu cúp máy.

Du Dực khẽ cười.

“Hi Hi, hôm nay vốn tâm trạng anh không tốt, nhưng giờ thì vui rồi.”

“Sao lại không vui? Không phải anh đã tìm được em gái rồi à?”

“Vì em cố tình không trả lời tin nhắn của anh.”

Thang Vị Hi sững người, anh nhận ra cô cố tình không trả lời sao?

“Sao lại không trả lời?”

“Có người kể cho em nghe vài chuyện tình cảm trước đây của anh.”

Du Dực có chút bất ngờ:

“Bên cạnh em còn có người quen của anh à?”

“Không phải người quen của anh đâu, cô ấy cũng không quen biết gì anh, chỉ là tình cờ biết được, rồi kể với em như chuyện tám linh tinh thôi.”

“Vậy cũng tốt.”

Thang Vị Hi không đoán được ý của anh. Tính cô thẳng thắn, có gì nói nấy:

“Không phải vì anh có bạn gái cũ mà em không trả lời. Chỉ là người kể chuyện biết một nửa, nói như thể anh hiện giờ vẫn đang có bạn gái vậy. Vậy nên em lo lắng, rồi không biết hỏi thế nào, vì thế mới không dám nhắn.”

“Hi Hi, em không cần giải thích nhiều vậy đâu.”

“Phù.” Thang Vị Hi thật ra cũng không muốn giải thích dài dòng, nhưng chuyện này đè nặng trong lòng cả ngày trời, khó chịu không chịu nổi. Giờ nói ra được, cô thấy nhẹ nhõm hẳn. “Em nói nhiều quá rồi, anh sợ chưa?”

“Nếu anh nói anh không độc thân, em có sợ không?”

Không độc thân?

Đang đùa cô đấy à?

Thang Vị Hi nổi giận:

“Anh mới nói rõ ràng là…”

“Chính xác mà nói, tình trạng độc thân của anh là do em quyết định chứ không phải anh.”

Lời Du Dực nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại đánh mạnh vào trái tim Thang Vị Hi.

“Ưmm…” Cô phát ra một tiếng mũi kéo dài, nhưng không trả lời ngay.

Người này bị gì vậy chứ? Sao lại là cô quyết định chuyện anh có độc thân hay không? Đúng là vô lại!

“Em không trả lời…”

“Em không trả lời, cũng không có nghĩa là ngầm đồng ý.”

“Ừ, không ngầm đồng ý.” Giọng Du Dực trở nên dịu dàng lạ thường: “Chờ anh về rồi, chúng ta xác nhận chính thức.”

Xác nhận chính thức?

Qua điện thoại, cách cả ngàn dặm, Thang Vị Hi đã hồi hộp muốn chết. Thật sự đối mặt rồi, không biết sẽ như thế nào nữa đây.

“Ừ, được.” Cô đáp nhanh như chớp, rồi nói tiếp: “Muộn thật rồi, em phải ngủ đây.”

Cô biết Du Dực sẽ đợi cô cúp máy trước, nên không chờ anh đáp, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Du Dực chưa kịp nói lời tạm biệt, nhưng gửi ngay một biểu tượng mặt trăng do hệ thống mặc định.

Anh nói chuyện luôn ngắn gọn súc tích, dùng biểu cảm cũng là loại mặc định có sẵn. Thế mà chỉ mấy lời đơn giản, một cái biểu tượng đơn giản, cũng đủ khiến tim Thang Vị Hi loạn nhịp.

Đêm nay có trăng không nhỉ?

Ở trong làng chắc có thể nhìn thấy trăng.

Lúc này cô chẳng buồn ngủ tí nào. Nổi hứng, khoác áo ra ngoài sân.

Sân sau có một cái đình nhỏ, Đông ca và Kinh ca đang chơi ghita, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười sảng khoái.

Làm khách mời chính cũng chẳng dễ dàng, bất cứ lúc nào cũng phải nghĩ cách tạo nội dung cho chương trình.

Thang Vị Hi giơ điện thoại, chụp một tấm trăng khuyết trên trời.

“Em đang chụp trăng à?”

Phùng Kha Dị?

Thang Vị Hi lập tức cất điện thoại, quay người lại, quả nhiên thấy Phùng Kha Dị đang đứng dưới mái hiên.

Anh ta mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, tóc ướt sũng rũ xuống, chắc vừa tắm xong.

“Không phải mấy người đang hát sao?”

“Chỉ có một phòng tắm, Đông ca bảo mọi người thay phiên nhau.”

Làm nông cả ngày, ai cũng cần tắm, đúng là phải chia nhau dùng.

“Ồ.”

Thang Vị Hi gật đầu, coi như chào hỏi.

Đối với Phùng Kha Dị, cô chẳng có gì để nói, cảm thấy nói chuyện với anh ta phí lời.

“Vừa rồi em chụp trăng, là định gửi cho Du Dực à?”

Sao anh ta lại…

Thang Vị Hi ngẩn ra, định quát anh ta đừng gây chuyện, nhưng lại nhớ quanh sân có vài cái camera, nên cố nhịn, không nổi giận:

“Anh biết chúng ta đang quay chương trình chứ?”

Nói chuyện tùy tiện như vậy, dù đạo diễn không cố tình tạo chiêu trò, nếu nhân viên rò rỉ clip thì cũng đủ rắc rối.

“Dù sao tôi cũng biết Du Dực thích em. Lần trước ở rạp chiếu phim, tôi nhìn ánh mắt anh ta nhìn em là biết.”

Ánh mắt của Du Dực, thật sự rõ ràng đến thế sao?

Một cảm giác ngọt ngào chợt vụt qua trong đầu Thang Vị Hi.

“Chuyện này liên quan gì đến anh?”

Phùng Kha Dị nhún vai, thấy ánh mắt ghét bỏ của cô, liền cười lấy lòng:

“Hi Hi, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

“Lần trước chỉ mới nói vài câu, bị dân mạng mắng ra sao anh không biết chắc?”

“Biết chứ, nên tôi mới muốn nói chuyện với em lần nữa.”

Thấy cô không đồng ý, anh ta cúi đầu thở dài:

“Tôi ra bờ ruộng hút điếu thuốc, chỗ đó không có camera. Nếu em muốn nói chuyện, thì ra đó.”

Nói xong, anh ta tự mình rời khỏi sân.

Thang Vị Hi chẳng thèm đi theo. Lần trước chỉ vài lời mà bị chụp lại, rồi bị thổi phồng lên mạng.

Làng quê thì hẻo lánh thật, nhưng fan của Phùng Kha Dị lúc nào cũng bám sát, không chừng chụp được.

Hơn nữa, cô cũng chẳng muốn nói gì với anh ta.

Cô quay về phòng.

Vừa nãy chụp được vài tấm ảnh trăng, có một tấm rất đẹp, trăng khuyết, bóng cây, trời đêm, rất có hồn.

Cô gửi tấm đó cho Du Dực.

Mười giây sau, có tin nhắn trả lời.

[Gia Phong]: “Trăng treo đầu ngọn liễu, hẹn người sau buổi hoàng hôn? Hi Hi, anh nhất định sẽ đến đúng hẹn.”

Cô đâu có hẹn anh!

Đúng hẹn? Hẹn gì chứ?

Tim Thang Vị Hi đập loạn xạ, ôm điện thoại lăn qua lăn lại hai vòng trên giường.

Ý Du Dực là gì vậy?

Là định sớm đến gặp cô sao?

Chắc là vậy rồi…

Mặt cô nóng bừng lên. Chương trình còn quay hai mươi ngày nữa, hai mươi ngày sau thật sự có thể gặp mặt sao?

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.

“Ai đấy?” Không phải Phùng Kha Dị chứ?

Nếu thật sự là anh ta, cô có bỏ chương trình cũng phải lật mặt cho bằng được.

“Đạo diễn An bảo quay chút tư liệu sinh hoạt ngày đầu tiên của nữ khách mời.”

Là Lê Hạ Âm.

“Biết rồi.” Thang Vị Hi không muốn vì 《Tứ Thời Nông Trang》 mà mang tiếng thiếu chuyên nghiệp. Cô bỏ điện thoại xuống, mở cửa.

Lê Hạ Âm bình thản nhìn cô, như thể đã quên chuyện không vui lần trước.

“Đi thôi.”

Hai người một trước một sau đi vào ký túc xá nữ. Vừa bước vào phòng, Thang Vị Hi đã nằm úp mặt lên giường, trùm chăn kín người.

“Mệt chết mất, Hạ Hạ, tôi ngủ trước nhé.”

Lê Hạ Âm rất phối hợp:

“Cậu thật sự là mệt rồi. Nghe Kinh ca nói hai cậu đã làm được một phần tư ruộng cỏ, giỏi ghê.”

“Làm xong bên tôi, sẽ qua giúp tụi cậu.” Thang Vị Hi trùm chăn nói khách sáo.

“Chắc không cần đâu. Đông ca nói mai sẽ có khách mời bay đến, đến lúc đó tụi mình sẽ đỡ vất vả hơn.”

“Ngày mai ai đến vậy?”

“Không biết nữa, tổ tiết mục giữ bí mật kỹ lắm, bảo là muốn tạo bất ngờ.”

“Hy vọng là bất ngờ, đừng thành kinh hoàng.”

Thang Vị Hi và Lê Hạ Âm đều là diễn viên, phối hợp ăn ý, vừa nói vừa cười. Lúc chương trình phát sóng, khán giả kiểu gì cũng nghĩ hai người là chị em tốt.

Hai người nói mấy câu chuyện vặt vãnh chừng mười phút, Thang Vị Hi mới vén chăn ngồi dậy.

“Vất vả rồi, Hi tỷ.”

“Cậu cũng vất vả rồi, Hạ tỷ.”

Bình Luận (0)
Comment