Gió Đêm Hôn Tia Nắng - Thẩm Thanh Lí

Chương 26

Du Dực không phủ nhận, mà ngược lại còn tiến gần hơn về phía Thang Vị Hi, hai người gần như chạm sát tai vào nhau.

“Anh sống trong đại gia đình hơn hai mươi năm rồi, cũng thấy mệt mỏi. Sau này chỉ muốn có một gia đình nhỏ đơn giản thôi, cắt đứt quan hệ với họ.”

Mỗi lần cảm thấy mình sắp bắt kịp nhịp bước của Du Dực, thì anh đã lại nhanh chóng tiến thêm một bước thật xa.

Lần trước cô từng bảo anh hãy đi chậm lại, lần này thì quyết định phớt lờ.

“Vậy còn em trai, em gái anh thì sao? Không cần nữa à?”

“Bọn nó đều lớn hết rồi, anh lười quản.”

Quả thật, em trai anh đã có bạn gái, em gái dù nhỏ tuổi hơn thì cũng đã trưởng thành, ai nấy đều có cuộc sống riêng của mình.

“Sau khi chương trình kết thúc, em có dự định gì không?” Du Dực hỏi.

Thang Vị Hi vốn định nói sẽ về nhà, nhưng vừa nghe anh nhắc đến chuyện “đại gia đình và gia đình nhỏ”, cô liền đổi ý, không nói nữa, sợ anh nghĩ ngợi lung tung.

“Em sẽ về Thượng Hải, Hoa ca đã sắp xếp cho em vài hoạt động thương mại.”

Du Dực trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì.

“Còn anh thì sao, về Hải Đảo à?”

Em trai em gái của anh đều ở đó, hẳn là anh và Cốc Yên cũng sẽ quay về chứ?

“Không về.”

“Không quan tâm chuyện em gái nữa à?”

“Anh đã lo cho nó bao lâu rồi, giờ đến lượt Dụ Diễm lo rồi, chẳng lẽ cứ để mình anh nhọc lòng mãi?” Du Dực vừa nói, vừa nhìn cô, tay đưa ra nhẹ nhàng vuốt lọn tóc nơi đuôi của cô, “Anh muốn ở lại ThượngHải để bên cạnh bạn gái của mình.”

Một làn ngọt ngào trào lên trong lòng Thang Vị Hi, nhưng mặt cô vẫn giữ vẻ nghiêm túc:

“Không cần phải ở bên em suốt đâu, em còn phải làm việc nữa.”

“Anh có thể vừa ở bên, vừa cùng em làm việc.”

Thang Vị Hi bật cười không nhịn được.

Du Dực lại nói tiếp: “Em đi thử vai, anh giúp em đọc lời thoại. Em quay quảng cáo, anh phụ em chỉnh ánh sáng. Em đóng phim, anh…”

“Anh làm đạo diễn cho em à?”

“Anh cũng muốn thế thật.”

“Thật luôn? Cho em làm nữ chính của anh?”

“Cũng không phải không thể.” Du Dực nhíu mày, vẻ như đang đắn đo khổ sở, “Lẽ nào anh làm đạo diễn mà không nâng đỡ bạn gái mình, lại đi nâng người khác sao?”

Không phải anh ấy đang thật sự nghĩ chuyện đó đấy chứ?

Thang Vị Hi vội xua tay ngăn lại: “Em chỉ nói đùa thôi. Em thấy Tiểu Cốc rất hợp vai đó.”

Khí chất của Cốc Yên thiên về cổ điển, nhưng khi cô ấy mặc đồ theo phong cách phim khoa học viễn tưởng, đôi mắt dài và mày mảnh lại toát lên vẻ lạnh lùng, trông rất có cảm giác “máy móc” hiện đại.

“Thật sự không cần?” Du Dực nghiêm túc hỏi lại.

Thang Vị Hi vừa định trả lời thì chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. “Anh trêu em!”

Nói rồi cô giơ tay đấm anh mấy cái.

Mà đấm cũng không nhẹ, khiến ngực Du Dực đau nhói.

“Phu nhân tha mạng.”

“Ai là phu nhân của anh chứ?”

Du Dực mỉm cười, “Anh tạm thời chưa thể để em làm nữ chính, kẻo người ta lại bảo anh thiên vị người thân.”

“Ai là người thân của anh đây?”

Vừa dứt lời, Thang Vị Hi chợt cảm thấy có gì đó bất thường.

Du Dực dường như lại tiến gần hơn.

Cô định lùi lại, nhưng vai đã bị anh ôm chặt.

Tim Thang Vị Hi bắt đầu loạn nhịp, chẳng còn đường thoát, đành nhắm mắt làm ngơ như muốn tự trốn tránh.

Là một nụ hôn rất nhẹ.

Anh chỉ khẽ chạm môi mình vào môi cô như chuồn chuồn lướt nước.

“Căng thẳng vậy sao?”

Thang Vị Hi cúi đầu, vùi mặt vào vai anh, khe khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”

Du Dực cúi xuống, lại đặt một nụ hôn lên trán cô.

Thang Vị Hi lại nhắm mắt.

Không hiểu sao, chỉ cần nhắm mắt, cô liền có thêm thật nhiều dũng khí.

Cô từ từ ngẩng đầu lên.

Môi của Du Dực từ trán cô trượt xuống sống mũi, rồi tới chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

Lần này, không còn là chuồn chuồn điểm nước nữa.

Nếu Thang Vị Hi là con chuồn chuồn kia, thì lần này cô đã rơi xuống nước.

Cô đắm chìm, thậm chí gần như ngạt thở.

Khi môi hai người rời nhau, Thang Vị Hi gần như không thở nổi.

Du Dực nhìn đôi môi đỏ hồng mỏng manh của cô, lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Hi Hi, nếu anh nói… thật ra anh cũng rất hồi hộp, em có tin không?”

“Không tin.”

Làm gì có chuyện Du Dực hồi hộp? Mọi việc anh làm đều ung dung tự tại, ngay cả khi hôn cũng vậy.

Cô như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển, còn anh là người dẫn đường, đưa cô vượt sóng ra khơi, đến bến bờ bình yên.

“Anh cũng không tin, nhưng đó là sự thật.”

“Vẫn không tin.”

“Ví dụ như nụ hôn vừa rồi. Anh đã muốn hôn em từ lâu, nhưng đến khi thật sự làm, anh lại sợ mình sẽ dọa em bỏ chạy.” Giọng Du Dực trầm thấp, như tiếng sóng vỗ trong đêm khuya, từng đợt len lỏi vào tim, “Hi Hi, có thể em không nhìn ra, nhưng khi đối mặt với em, anh thực sự có chút hồi hộp.”

Trái tim của Thang Vị Hi như thể được thứ gì đó mềm mại bao bọc lại, khiến cô tan chảy thành một vũng nước.

Cô dựa vào lòng Du Dực, nhìn sân nhỏ rực rỡ ánh đèn và vầng trăng tròn trên bầu trời, cảm thấy: hạnh phúc có lẽ chỉ đến vậy là cùng.

“Quay xong chương trình, thật sự em sẽ quay về Thượng Hải sao?”

“Ừm.” Thang Vị Hi nói thật, năm ngoái cuối cùng cô cũng kết thúc cuộc sống thuê nhà, mua được một căn hộ ở Thượng Hải nơi đó xem như đã là nhà của cô rồi.

Du Dực gật đầu.

“Anh có chỗ nào ở tạm tại Thượng Hải chưa?”

“Vậy em giúp anh chọn một khách sạn đi.”

Thang Vị Hi hơi bối rối.

Gần nhà cô đúng là có một khách sạn năm sao rất ổn, nhưng nếu giới thiệu chỗ đó cho anh, chẳng lẽ anh sẽ chạy đến nhà cô mỗi ngày sao…

“Lại đang nghĩ vớ vẩn gì đó? Có phải đang tính tống anh đi vùng biên cương nào không?”

Tên này đúng là quá thông minh rồi.

Thang Vị Hi nhỏ giọng, nói ngược với lòng mình: “Anh kén chọn như thế, em đang nghĩ xem khách sạn nào mới đáp ứng được yêu cầu của anh.”

“Khách sạn nào?”

“Cũng có một nơi khá được, trước đây em từng tới dự sự kiện ở đó, phòng thì không rộng bằng nơi anh ở trên đảo, nhưng phong cách chắc là anh sẽ thích.”

“Phong cách gì?”

“Phong cách gỗ mộc đơn giản.”

“Ừ, đúng là anh thích kiểu đó. Còn em thì sao?”

“Em cũng thích.”

“Vậy nhà em cũng theo phong cách đó?”

Tên này chẳng lẽ đang định tiến thẳng vào nhà người ta à?

Thang Vị Hi lập tức nghiêm túc cảnh giác: “Không có, nhà em chẳng có phong cách gì cả.”

“Vậy càng nên đến xem một chút.”

Xem một chút… cũng không phải không thể.

“Để sau đi, Hoa ca sắp xếp lịch cho em kín lắm, khi nào rảnh thì mời anh đi uống trà.”

Du Dực gật đầu, “Còn một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?”

“Dụ Diễm và Dụ Việt muốn mời em ăn cơm, em có muốn đi không?”

Thang Vị Hi từng nghe Cốc Yên kể rất nhiều chuyện về gia đình Du Dực, trong lòng cũng có phần tò mò với hai người em của anh.

Nhưng giữa cô và Du Dực mới quen chưa đến một tháng, hôm nay mới chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, mà giờ đã gặp người nhà, liệu có hơi nhanh quá không?

“Yên tâm, không phải ra mắt gì đâu. Nếu không hợp được hai đứa nó, em có thể đi luôn.”

“Làm gì mà không hợp người ta. Họ là người thân của anh, em cũng sẽ yêu quý họ theo anh thôi.”

“Yêu quý cả người lẫn nhà, thành ngữ này anh rất thích.”

Thang Vị Hi hừ nhẹ một tiếng: “Ít ra còn tốt hơn cái kiểu chỉ dùng người thân quen.”

“Là anh sai rồi, cho dù em là nữ chính do anh chọn, thì cũng không phải dùng người quen đâu, mà là vì tài diễn xuất, khí chất và nhan sắc của em.”

Đúng là giỏi nói lời đường mật mà.

Tít-

Chuông báo thức mà Thang Vị Hi cài để nhắc đi ngủ vang lên.

Thang Vị Hi ra chỉ trò chuyện một lúc mà đã mười hai giờ rồi.

“Về ngủ thôi?”

“Ừm.”

Cô đặt chuông là để mình ngủ đúng giờ. Tuy da cô khá đẹp, nhưng lại nhạy cảm, mỗi lần ngủ không đủ là quầng thâm lộ ra ngay.

Nói là về ngủ, nhưng cả hai vẫn chưa ai đứng dậy.

Im lặng ôm nhau một lúc, Du Dực nói: “Hay là mình ngồi ở đây cả đêm luôn nhé?”

“Ai thèm ngồi cả đêm với anh chứ?”

“Là em đó.”

Anh đúng là rất tự tin.

“Đợi đã…” Thang Vị Hi định nói lại thôi.

“Đợi gì?”

Căn hộ của cô ở tầng cao nhất, bên ngoài phòng ngủ có ban công riêng, phong cảnh rất đẹp, có thể nhìn thẳng ra sông. Cô luôn muốn trang trí lại chỗ đó, khi nào rảnh thì mời bạn bè tới uống rượu, nướng BBQ ngoài ban công.

Trước giờ cô nghĩ sẽ mời hội bạn thân.

Còn nếu mời Du Dực… ban công đó lại nằm ngay ngoài phòng ngủ… Mời anh vào phòng ngủ, nghĩ sao cũng thấy kỳ kỳ.

Đang lúng túng suy nghĩ, tay Du Dực đang đặt trên vai cô đột nhiên chạm lên má cô.

“Sao mặt lại nóng vậy?”

“Không có.” Thang Vị Hi đẩy tay anh ra.

“Một mình nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy?” Du Dực không chịu buông tha, hạ thấp giọng truy hỏi, “Còn mặt đỏ rần lên nữa? Có phải đang nghĩ thứ gì đó… không lành mạnh không?”

“Anh mới thế!”

Thang Vị Hiang Vị Hiang bị anh đoán trúng, lập tức phản bác: “Còn không phải tại anh…”

“Anh làm sao?”

“Anh chính là…”

“Chính là gì?”

“Chính là kiểu người vừa nhìn đã biết trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện không lành mạnh!”

Du Dực đỡ trán.

Có vẻ hình tượng của mình trong mắt bạn gái… không ra làm sao cả.

Anh nắm lấy vai cô, nghiêm túc nói: “Cô Thang, anh là bạn trai của em, cho dù có muốn làm chuyện không lành mạnh thì cũng là chuyện rất lành mạnh, hiểu chưa?”

Cái gì mà quanh co vậy?

Thang Vị Hi không muốn hiểu, nhưng Du Dực nói nghiêm túc như thế, cô không hiểu cũng phải hiểu.

“Biết… biết rồi.”

Du Dực hài lòng với câu trả lời của cô, thưởng cho cô một nụ hôn, rồi kéo cô đứng dậy.

“Về ngủ thôi.”

Anh rất không nỡ rời đi, nhưng bạn gái anh là nghệ sĩ, hình tượng quan trọng, nếu ngủ muộn rồi ngày mai lên hình mà không xinh, chắc chắn cô sẽ không vui.

“Ừm.”

Hai người nắm tay nhau xuống núi, đi qua bờ ruộng, gần đến sân nhỏ mới buông tay.

“Anh vào trước đi.” Thang Vị Hi nói.

“Phải là anh nhìn em vào chứ.”

Nghe cũng có lý.

Thang Vị Hi vẫy tay chào anh, đi được mấy bước lại bị Du Dực kéo trở lại ôm vào lòng.

“Này, mình tạm biệt nhau rồi mà!”

Đáp lại cô lại là một nụ hôn nữa.

Thang Vị Hi xoa trán, tranh thủ lúc anh lơ đãng liền vội vã quay về sân nhỏ.

Người trong sân đều nhìn sang, cô vờ như không thấy gì, nhanh chóng quay về phòng tập thể.

Vừa vào phòng, Lê Hạ Âm và Cốc Yên mặc đồ ngủ đang ngồi trên giường nói chuyện.

“Các cậu chưa ngủ à?” Thang Vị Hi hơi bất ngờ, nhìn biểu cảm của hai người bọn họ có vẻ là có chuyện gì đó không ổn, “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải chuyện lớn, nhưng liên quan đến cậu đấy.”

“Hả?”

“Chị dâu xem đi.” Cốc Yên đưa điện thoại của mình qua.

Thang Vị Hi cầm lên xem, là trang Weibo của Mạnh Hân.

Chia tay?

Phùng Kha Dị chia tay với Mạnh Hân?

Bình Luận (0)
Comment