Gió Đêm Hôn Tia Nắng - Thẩm Thanh Lí

Chương 6

Khi lời này vừa dứt, mặt Hàn Huyên lập tức đỏ bừng không nói nổi một câu.

Thứ nhất là không thể phản bác, vì đúng thật trong số những người có mặt hôm nay có không ít người lần đầu gặp mặt, thứ hai là không dám phản bác bởi vì cách Du Dực nói chuyện với đạo diễn Thẩm rất tùy ý, hiển nhiên hai người quen biết khá thân.

Thang Vị Hi cảm thấy hả dạ vô cùng suýt nữa thì bật cười thành tiếng, may mà còn nhịn được.

“Bình thường em toàn ở đoàn phim quay phim ít khi để ý đến chuyện trên mạng, không ngờ chị Huyên lại quan tâm đến mấy lời đồn về em như vậy. Xem ra em đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của tin đồn rồi, về sau chắc phải chú ý đính chính chính kịp thời thôi.”

“Người của công chúng thì bị bàn tán cũng là bình thường thôi,” Phùng Khôn liền tiếp lời, cười nói, “Càng nổi thì càng bị bàn tán nhiều. Nếu chuyện gì cũng phản hồi thì chẳng phải mệt chết sao?”

Ông ta năm nay gần bốn mươi, nhưng có lẽ do thường xuyên tập gym nên nhìn không hề bóng bẩy chút nào, ngược lại là kiểu chú đẹp trai đang thịnh hành.

Đạo diễn Thẩm cuối cùng cũng mở miệng: “Khó khăn lắm mới tụ họp được vẫn nên nói về phim ảnh đi, cứ bàn mấy chuyện không đâu thế này chẳng phải là hạ thấp mình xuống ngang với mấy tờ báo lá cải ven đường sao?”

Các vị đạo diễn kịp thời kéo đề tài quay lại với điện ảnh.

Thang Vị Hi quay sang nhìn Du Dực, dường như anh vừa cười khẽ một cái nhưng cô không chắc lắm bởi vì anh vừa cầm muỗng múc cho mình nửa bát canh gà dừa.

“Chị Lam, mình kết bạn WeChat nhé?” Thang Vị Hi nhỏ giọng nói với Lý Thanh Lam, đồng thời lấy điện thoại ra.

Điện thoại của Lý Thanh Lam đang đặt sẵn trên bàn, cô ấy lướt mấy cái rồi đẩy qua cho Đường Vị Hi.

Thang Vị Hi quét mã.

Cô luôn rất thích Lý Thanh Lam.

Lý Thanh Lam có vẻ đẹp đoan trang, thanh thoát, lông mày lá liễu, mắt phượng, mang vẻ đẹp cổ điển phương Đông hoàn toàn khác với tiêu chuẩn thẩm mỹ kiểu Hàn Quốc hiện nay.

Đôi mắt của cô ấy rất đẹp, chỉ một cú đặc tả cũng đủ truyền tải ngàn lời, không cần thoại.

Trước đây từng gặp Lý Thanh Lam ở các sự kiện, nhưng vì không có ai giới thiệu nên Thang Vị Hi ngại chủ động bắt chuyện. Hôm nay hiếm khi có cơ hội tất nhiên phải làm quen một chút.

Sau khi kết bạn xong cô gửi cho Lý Thanh Lam một biểu cảm cười vẫy tay, Lý Thanh Lam nhanh chóng đáp lại bằng một sticker hình trái tim.

Thang Vị Hi ngẩng đầu lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Lý Thanh Lam. Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Các đạo diễn vẫn đang tiếp tục thảo luận về chủ đề phim ảnh.

Cô không chen lời được, chỉ có thể yên lặng ngồi nghe.

Có người bên cạnh chạm nhẹ vào tay cô.

“Dạ?” Thang Vị Hi quay đầu lại.

Du Dực đặt điện thoại lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía cô.

Trên màn hình là một mã QR thật to.

“Quét cái này luôn nhé?”

Du Dực muốn kết bạn với cô?

Thang Vị Hi chớp chớp mắt, tai bỗng nhiên nóng lên.

“Được ạ.” Cô nhanh chóng đồng ý, giơ điện thoại lên quét mã kết bạn.

Ảnh đại diện của Du Dực là một hòn đảo không theo hình dạng nào cố định, tên là Gia Phong.

Anh đúng là rất thích đảo.

Sau khi gửi lời mời kết bạn xong, Thang Vị Hi lập tức khoá màn hình điện thoại lại.

Lúc này, các đạo diễn đang bàn về một bộ phim quốc tế mới ra rạp gần đây, rồi bắt đầu nói đến sự xuống dốc của Hollywood.

Thang Vị Hi nghe mà cảm thấy rất có lý.

Giờ đây các phim bom tấn của Hollywood ngày càng chạy theo công nghệ, mải mê theo đuổi hiệu ứng thị giác, trong khi nội dung lại ngày càng trở nên nhạt nhẽo.

Nghe thêm một lúc nữa, đạo diễn Thẩm nói: “Hôm nay cũng không còn sớm nữa, chúng ta dừng ở đây nhé, ngày mai gặp lại ở phòng chiếu số 9.”

“Cũng được, hẹn gặp lại ngày mai.” Mọi người lần lượt đứng dậy.

Thang Vị Hi cũng đứng dậy theo chào tạm biệt các đạo diễn. Thấy mọi người đều đã rời khỏi phòng, trong đầu cô vẫn còn đang thắc mắc phòng chiếu số 9 là sao.

Cô vốn định hỏi Lý Thanh Lam, nhưng cô ấy đang đi nhanh bên cạnh Phùng Khôn, căn bản không có cơ hội bắt chuyện. Ngược lại, Hàn Huyên liếc cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Đợi đến khi mọi người đã đi hết, Thang Vị Hi quay lại, phát hiện Du Dực vẫn còn ngồi đó ung dung ăn ốc.

“Đạo diễn Du, ngon lắm à?”

“Ừm.” Du Dực khẽ hừ một tiếng bằng mũi.

Phần lớn món ăn trên bàn vẫn còn nguyên. Tối nay nào là thảm đỏ, nào là lễ khai mạc, nào là xã giao, Thang Vị Hi thật sự đã đói rồi.

Dù sao thì bây giờ hai người cũng đã kết bạn WeChat, xem như là quen biết, chắc không cần phải giữ kẽ quá đâu.

Cô ngồi xuống lại, định ăn thêm chút gì đó.

“Bàn này lộn xộn quá rồi.” Du Dực nói, “Đổi chỗ khác tiếp tục nhé?”

“Ơ…”

Ánh mắt Du Dực dần trở nên sâu thẳm, khiến Thang Vị Hi càng thêm bối rối.

Đổi chỗ khác tiếp tục?

Tiếp tục gì cơ?

Câu này nghe cứ như lời thoại của mấy tay sát gái trong phim điện ảnh.

Một nam một nữ gặp nhau ở quán bar, sau vài chén rượu người đàn ông đề nghị “đổi chỗ khác tiếp tục”, rồi người phụ nữ theo anh ta vào khách sạn. Chuyển cảnh một cái là quần áo vương vãi khắp nơi, hai người say giấc trong chăn.

“Không muốn đi à?”

Từ trong “bộ phim tự tưởng tượng” trong đầu mình tỉnh lại, Thang Vị Hi nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu vậy?”

Tuy cô có cảm tình với Du Dực, tuy Du Dực là "đoá hoa cao không với tới" trong giới giải trí, nhưng hôm nay là lần đầu tiên họ gặp mặt, hơn nữa lại không hề uống rượu vì thếThang Vị Hi thật sự không thể tự thuyết phục bản thân đổi chỗ nói chuyện với anh.

“Chỗ này.” Du Dực bật cười, đứng dậy, đẩy cửa kính của phòng bao ra, thì ra bên ngoài là một ban công ngắm cảnh nhỏ.

Quả nhiên là cô nghĩ nhiều quá, Thang Vị Hi có cảm giác như bị tát nhẹ vào mặt, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ăn cơm thì tốt, cô cũng có thể nhân cơ hội này thăm dò tin tức về bộ phim mới của đạo diễn Thẩm.

Ban công này không rộng, chỉ có một chiếc bàn gỗ cao đặt sát lan can, đối diện với biển cả.

Du Dực là người ngồi xuống trước, Thang Vị Hi ngồi bên cạnh anh, hai người sóng vai nhìn ra biển.

Gió từ biển thổi tới mang theo chút mằn mặn, nhưng lại rất trong lành.

Đã hơn mười giờ đêm, nhưng bầu trời không hề tối đen mà mang một sắc tím đậm kỳ ảo.

Thang Vị Hi chống cằm hơi nheo mắt lại, cảm nhận làn gió biển lướt qua mặt, bỗng cảm thấy một sự yên bình chưa từng có.

“Mệt rồi sao?”

“Không phải,” Thang Vị Hi lắc đầu, vẫn luyến tiếc chưa mở mắt ra, chỉ híp mắt nói: “Em từng đến đảo này vài lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên không làm gì cả, chỉ yên tĩnh ngồi đây ngắm biển, đón gió.”

Mỗi lần Giai Giai đều đặt phòng hướng biển cho cô, nhưng cô bận rộn công việc nào có thời gian mà ngắm cảnh.

“Anh Du, anh rất quen thuộc với khách sạn này sao?”

Du Dực gật đầu: “Tôi đã ở đây được một tháng rồi.”

Ở khách sạn cả tháng trời?

“Trên mạng nói anh đang chuẩn bị kịch bản cho bộ phim tiếp theo?”

“Ừ.”

Sống ở khách sạn sang trọng thế này để viết kịch bản, xem ra mấy tin đồn trên mạng về tài sản của Du Dực là thật rồi.

“Vì anh ở đây nên mới tham gia liên hoan phim lần này ư?”

Thang Vị Hi từng nghe Hoa ca nói sau khi Du Dực nổi tiếng, anh nhận được vô số lời mời thương mại, mà vì là đạo diễn nên phần lớn đều là hợp đồng cao cấp, nhưng anh đều từ chối. Hơn nữa, anh cũng rất ít khi xuất hiện ở các sự kiện lớn.

“Cũng gần như vậy, tôi với đạo diễn Thẩm có chút giao tình nên coi như đến ủng hộ anh ấy, tiện thể gặp mặt.”

Liên hoan phim được cả mạng quan tâm, mà trong mắt anh chỉ là tiện thể ăn bữa cơm với bạn cũ.

Thang Vị Hi bắt đầu lẩm bẩm trong lòng.

Nếu đã có quan hệ thân thiết với đạo diễn Thẩm, vậy chắc chắn anh biết không ít tin tức về phim mới của ông ấy nhỉ?

“Muốn ăn gì không?” Du Dực hỏi.

“Em sao cũng được.”

Anh nghiêng người nhìn Thang Vị Hi, thấy tóc cô bị gió biển thổi tung.

“Lạnh không?”

“Cũng không lạnh lắm.” Gió lớn, nhưng không buốt.

Du Dực cởi áo vest đang mặc ra, đưa cho Thang Vị Hi.

“Cảm ơn.” Thang Vị Hihkhông từ chối, khoác áo lên vai.

Trên áo có mùi nước hoa thoang thoảng, mùi hương ấy bao quanh lấy cô, khiến Thang Vị Hi có một cảm giác rất lạ.

Tất nhiên, cô cũng rất tận hưởng khoảnh khắc này. Dưới bầu trời đêm, tiếng sóng biển du dương cộng với gió thổi nhè nhẹ, và… người đàn ông điển trai bên cạnh.

Du Dực ấn chuông gọi trên bàn, nhân viên phục vụ khi nãy mở cửa phòng bao nhanh chóng bước vào, cung kính đưa máy tính bảng để chọn món.

“Không biết em thích ăn gì, nên tôi chọn vài món tôi hay ăn.” Du Dực đưa máy lại cho nhân viên để họ mang món lên.

“Ừm, anh gọi là được rồi, em không kén ăn đâu.” Thang Vị Hi rất muốn hỏi thẳng về phim mới của đạo diễn Thẩm, nhưng sợ quá đường đột sẽ khiến Du Dực khó chịu.

Vừa rồi đã nghĩ trong đầu hàng chục lần, vẫn cảm thấy không thể quá trực tiếp như vậy, “Cảm ơn anh vừa rồi đã giúp em giải vây.”

“Ý em là cô diễn viên lúc ăn cơm đó?”

“Ừm.”

“Tôi thực sự không quen cô ấy.”

Thang Vị Hi không nhịn được che mặt lại, sau khi bình tĩnh lại mới nói: “Cô ấy tên là Hàn Huyên, đã đóng không ít phim rồi nhưng em cũng mới gặp cô ấy lần đầu, không hiểu sao lại nhắm vào em như vậy.”

“Thật sự không biết?” Du Dực hỏi lại.

Tim Thang Vị Hi đập thình thịch, cuối cùng cũng chạm đến điểm mấu chốt rồi.

“Là vì phim mới của đạo diễn Thẩm sao?”

“Cô ấy được một đạo diễn khác dẫn đến.”

Du Dực nói rất ngắn gọn, nhưng Thang Vị Hilập tức hiểu ra.

Phùng Khôn, Lý Thanh Lam đều từng đóng phim của đạo diễn Thẩm, là bạn cũ ăn cơm chung cũng hợp lý. Nhưng Hàn Huyên lại là do đạo diễn khác dẫn tới, rất rõ ràng là để giới thiệu cô ta với các đạo diễn khác, thậm chí là muốn đề cử cho đạo diễn Thẩm.

“Vậy còn em là…” Cô là do Du Dực dẫn vào, chẳng lẽ anh định giới thiệu cô sao?

Nhưng họ nào có quen biết, chỉ mới gặp nhau chưa đến một tiếng đồng hồ, lẽ nào Du Dực vừa nhìn đã thấy thích cô?

Thang Vị Hi có chút đắc ý, lại không dám quá tự mãn.

“Lúc lễ khai mạc diễn ra máy quay toàn chiếu cận mặt em, đạo diễn Thẩm nói em rất ăn hình.” Du Dực nói thong thả, nhưng Thang Vị Hi nghe mà tim căng thẳng. “Tôi thấy em đứng đó không có việc gì nên tiện dẫn em theo, em không để bụng chứ?”

Không để bụng, sao mà để bụng được!

Thang Vị Hi lúc đầu còn vì đạo diễn cứ quay cận cô mà bực mình, giờ nghe Du Dực nói vậy lập tức vui vẻ trở lại.

“Dĩ nhiên là không, lúc đó… em thật sự không có gì để nói với mấy người kia. Đúng rồi anh Du, đạo diễn Thẩm nói mai gặp ở phòng số 9 là có ý gì vậy?”

Theo lịch trình của liên hoan phim từ ngày mai sẽ bắt đầu chiếu phim, đồng thời còn có các lớp học chuyên đề chia thành nhiều mảng như đạo diễn, biên kịch, diễn viên để thảo luận chuyên sâu.

“Anh Du, món anh gọi đã đủ cả rồi.” Nhân viên phục vụ bưng khay quay lại.

Có hàu nướng, sò điệp, một đĩa sashimi tôm hùm và một đĩa cơm chiên hải sản to tướng, còn có hai trái dừa tươi, chẳng khác nào đang ở chợ đêm.

“Thử xem.” Du Dực rất hào hứng với đồ ăn, món vừa lên là lập tức dồn sự chú ý sang đồ ăn, “Hôm nay tôm hùm ở khách sạn rất tươi, sashimi chắc chắn ngon.”

Thang Vị Hi cố nén tò mò, nếm một miếng sashimi tôm hùm — quả thật ngọt và tươi vô cùng.

“Ngon lắm.”

Du Dực uống một ngụm nước dừa.

“Phòng số 9 sẽ chiếu một bộ phim mà đạo diễn Thẩm rất thích, sau khi chiếu xong, ông ấy sẽ cùng mọi người thảo luận, có thể còn thử diễn một vài cảnh.”

Thử vai?

Mắt Thang Vị Hi lập tức sáng rực lên.

Bình Luận (0)
Comment