Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 100

Vì mưu cầu giữ mạng nên thời gian này Trì Đằng đã khai ra toàn bộ những gì mình biết về Bạch Phúc giáo, vất vả lắm mới yên ổn ăn được hai bữa cơm đã nghe chuyện Mộc Triệt bày kế bắt cóc Khổ Hựu, nhất thời không ngừng kêu khổ.

Không phải hắn ta không muốn nói, mà quả thật là không biết chỗ ẩn náu của Mộc Triệt ở nơi nào. Đối phương cực kỳ giảo hoạt, hang ổ trải rộng khắp vùng Tây Nam bình thường đã khó tìm, tình hình bây giờ không phải càng mất hình mất dạng luôn sao?

“Để không bại lộ hành tung, Mộc Triệt rất hiếm khi phái người tới mỏ ngọc thạch, phần lớn đều đưa tin bằng thanh diêu.” Trì Đằng nói, “Gã đích thân thuần dưỡng một đàn diều hâu lông xanh mắt đỏ, thông minh hơn bồ câu lại còn hung ác dị thường, tốc độ phi nhanh như chớp giật.”

Lương Thú nhìn hắn ta: “Trong lòng Mộc Triệt, ngươi đáng giá bao nhiêu?”

“… Ta?” Trán Trì Đằng đổ mồ hôi ròng ròng. Hắn ta biết rõ hiện tại bản thân mình không còn một xu giá trị đối với Mộc Triệt, còn lâu mới xứng đổi lấy Khổ Hựu, huống chi xưa nay Bạch Phúc giáo luôn nổi tiếng ra tay tàn nhẫn với đám phản đồ. Nghĩ đến đây đã lạnh cả sống lưng, hắn ta liền nói, “Từ trước đến nay Mộc Triệt luôn xem người ngoài là con sâu cái kiến, cả đời gã phụng sự thần minh cho nên đã coi mình trở thành thần rồi.”

Advertisement

Các tín đồ cuồng nhiệt sùng bái Bạch Phúc Phật Mẫu, mà Mộc Triệt lại tắm trong những lời truy phủng mãnh liệt này đương nhiên cũng sinh ra tâm tính đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh. Giờ phút này khó mà nói trong mắt Mộc Triệt, thiên tử Đại Diễm có tính là con kiến không, nhưng ít nhất có thể khẳng định gã đã cho là mình có tư cách ngồi trên cao mà quản lý vạn vật.

Trình Tố Nguyệt âm thầm chửi một tiếng, chỉ là một tên điên cuồng vọng chui rúc dưới cống ngầm.

“Vương gia!” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp, “Ngoài cổng đại doanh đột nhiên xuất hiện một con thanh diêu cổ quái, trên đùi cột một bức thư!”

Sáp niêm phong là đồ đằng của Bạch Phúc giáo, mở ra đúng là thư yêu cầu trao đổi của Mộc Triệt.

Cao Lâm thò đầu xem thử, tròng mắt như muốn văng ra ngoài: “Mộc Triệt điên thật rồi đúng không, còn không buồn đổi sang điều kiện nào thực tế hơn. Bằng này vàng bạc thôi đã đủ nhét đầy gần trăm chiếc xe, chưa kể đá quý và trân châu phải chất cao thành núi. Bọn họ có hiểu lầm giá trị của Khổ Hựu ở chỗ nào không vậy?”

Tổng thống lĩnh quân đồn trú Tây Nam đương nhiên là đáng giá, nhưng sẽ không thể giá trị ngang quốc khố của cả một quốc gia. Hắn khó hiểu: “Ăn dày thế, không phải là chờ chúng ta đi mặc cả đấy chứ?”

Trì Đằng bạo gan chen lời: “Có lẽ… có lẽ gã đang muốn Vương gia thay gã lấy lại đồ đã mất.”

Cao Lâm trợn mắt nghi hoặc hỏi: “Vật bị mất, ngươi đang nhắc đến số tài bảo bị bộ tộc trong rừng lấy đi à, số lượng khổng lồ đến mức này thật sao?”

“Ta không rõ ràng số lượng cụ thể, nhưng căn cứ vào phản ứng của Mộc Triệt lúc ấy, hẳn là phải tổn thất đến phân nửa tài sản.” Trì Đằng nói, “Gã biết ta đã bị bắt, cũng biết ta chắc chắn xem hiểu mục đích sau lưng con số tiền chuộc này, có lẽ đúng là nhiều đến thế thật.”

Liễu Huyền Triệt nghĩ thầm, đầu tiên là dùng quỷ đồng tử bức bách, sau lại bắt luôn Khổ thống lĩnh, xem ra số tiền bị lấy trộm đúng là một cái gai nhọn cắm sâu trong lòng Mộc Triệt. Hắn nhìn về phía Lương Thú, thấy đối phương đang nhíu mày như cân nhắc lời Trì Đằng, liền hỏi: “Vương gia muốn đáp ứng yêu cầu của Mộc Triệt sao?”

Lương Thú đáp: “Chuyện này đối với chúng ta cũng không có chỗ nào không tốt.”

Nếu đáp ứng điều kiện, một là có thể kéo dài thời gian tạm thời giữ mạng cho Khổ Hựu, hai là, số lượng tài phú khổng lồ như núi kia đều là của cải mồ hôi nước mắt mà tà giáo vơ vét của bá tánh, không lý nào trơ mắt để yên trong tay Mộc Triệt, cũng không thể làm lợi cho bộ tộc quỷ quái gì đó trong rừng, dù sao chỗ nào trên đất Đại Diễm cũng cần dùng tới tiền bạc.

Lúc trước chỉ nghĩ cùng lắm là mấy chục rương vàng bạc cho nên không ai quan tâm, bây giờ Mộc Triệt đã khơi mào ra, mặc kệ tính như thế nào cũng phải để mắt tới một chút.

Cao Lâm và Trình Tố Nguyệt thấy nhiều thành quen, ta biết mà, nhất định là Vương gia lại muốn đi cướp tiền rồi.

Nhưng vấn đề mới lập tức xuất hiện, làm sao mới lấy lại được tiền? Lão cương thi bay nhảy tán loạn trong rừng già chướng khí như Mộc Triệt mà còn không có cách nào chống lại bộ tộc thần bí kia, người thường chắc chắn còn khó giải quyết hơn nữa, dù sao cũng không thể dùng đến hạ sách kéo đại quân vào chặt cây phá núi được đúng không?

Trong lòng mọi người đều bối rối không biết Lương Thú sẽ quyết định thế nào.

“Vạn vật có linh,” Thời điểm dùng cơm trưa, Liễu Huyền An nói, “Không nên đuổi tận giết tuyệt.”

Lương Thú kéo suy nghĩ trở về, gõ lên đầu y: “Nghĩ linh tinh gì thế, làm sao ta lại thật sự đi đốt trụi núi được?”

Liễu Huyền An “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Thế Vương gia có tính toán gì chưa?”

“Ta nhớ hồi tấn công phản quân Hoàng Vọng Hương ngươi từng chế tạo một đám cánh lượn.” Lương Thú nói, “Nếu có thể chế lớn hơn một chút, càng dễ thao tác hơn một chút, cưỡi gió bay lên cao mấy trăm mấy ngàn dặm, như vậy chúng ta sẽ tìm ra phương vị cụ thể của bộ tộc kia.”

Ý tưởng không tồi, Liễu Huyền An nói: “Nhưng cánh lượn không thể bay cao đến mấy trăm mấy ngàn dặm, có lẽ rất rất lâu sau này người ta sẽ bay lên được độ cao đó, nhưng bây giờ thì chắc chắn không được.”

“Ta cũng chỉ tưởng tượng thử một chút.” Lương Thú gắp thức ăn cho y, “Được rồi, ăn cơm của ngươi trước đi.”

“Nhưng chúng ta vẫn có thể cải tiến cánh lượn để cho nó bay được cao hơn.” Liễu Huyền An nói, “Chỉ cần bay lên đủ cao là thấy được nơi xa hơn rồi.”

“Lỡ như bị gió thổi bay mất thì tính sao?”

“Có thể dùng một sợi dây thừng cố định nó lại.”

Nói phải làm ngay, Liễu Huyền An bỏ cả bữa cơm ăn dở, vội vàng lau miệng chạy vào thư phòng vẽ bản thiết kế. Liễu Huyền Triệt đã ở sẵn trong thư phòng, bệnh nhân bị người ta bắt cóc khiến tâm trạng hắn cũng cực kỳ u ám nặng nề như một túi sét kêu xẹt xẹt chực chờ nổ tung.

Hắn hỏi đệ đệ: “Đệ chạy gấp thế làm gì?”

“Ta đang suy nghĩ cách cải tiến lại cánh lượn.” Liễu Huyền An khoa tay múa chân, “Loại giống con diều, to đủ cho hai người ngồi.”

Liễu Huyền Triệt đã biết chuyện y từng dùng cánh lượn hiệp trợ Lương Thú công thành cho nên không hề trách cứ ý tưởng rõ ràng nghe giống như nằm mơ của đệ đệ, còn chủ động dọn trống nửa cái bàn cho y vẽ. Mặt trời ngoài cửa sổ dần dần lặn xuống, A Ninh vào phòng thắp đèn lên, Liễu Huyền An xoa xoa đôi mắt đau nhức, ngậm một viên kẹo thanh mát vào miệng rồi tiếp tục vẽ bản thiết kế.

A Ninh khuyên: “Công tử nghỉ ngơi một lát đi.”

“Ta phải tranh thủ thời gian.” Liễu Huyền An nói, “Phải làm xong trước mùng bốn tháng tư.”

“Mùng bốn tháng tư thì có gì đặc biệt?”

“Trên vách đá kia viết như vậy.” Liễu Huyền An nói, “’Tiên nhân’ sáng lập ra Thập Diện Cốc hạ phàm vào ngày mùng bốn tháng tư, mỗi năm vào ngày này trong rừng sẽ tỏa hào quang vạn trượng, sương mù tiêu tán, có vẻ là ngày ánh mặt trời chiếu sáng nhất, chướng khí giảm mạnh, là ngày có tầm nhìn tốt nhất.”

“Nhưng hôm nay cách mùng bốn tháng tư không đến mấy ngày nữa.”

“Cho nên ta mới phải tranh thủ thời gian.”

Vì thế Liễu đại công tử liền phát hiện ra nếu đệ đệ sâu lười nhà mình chịu tập trung làm việc thật sự không khác gì những đệ tử còn lại trong Bạch Hạc Sơn Trang, khi thì mặc tạp dề vải viết viết vẽ vẽ, lúc lại chạy ra ngoài viện chỉ đạo thợ thủ công, không ăn không ngủ, nửa đêm trở về phòng hôm nào cũng lắc lư lảo đảo.

Liễu Huyền Triệt không nhịn được phải khuyên: “Đừng để bản thân quá mệt mỏi.”

Liễu Huyền An ngửa đầu nhìn hình thức ban đầu của cánh lượn giữa không trung, miệng lung tung đáp cho có, dáng vẻ hay ngữ điệu đều như y hệt những ngày còn nằm ườn trong nhà thủy tạ.

“Đứng lên hoạt động đi.”

“Ừ.”

“Trở về ngủ đi.”

“Ừ.”

Xem ra gần đây ít bị ăn đòn quá rồi.

Ba mươi sáu chiếc cánh lượn cuối cùng đã hoàn thành kịp thời hạn, sắp hàng chỉnh tề dọc theo con đường mòn ngoài bìa rừng.

Mùng bốn tháng tư, Liễu Huyền Triệt cũng bước lên một chiếc cánh lượn, trong tay nắm kính ngàn dặm, bên cạnh còn có một ngự tiền thị vệ theo tháp tùng. Người hầu nhìn bộ khung gỗ khổng lồ mà trong lòng hoang mang, bèn khuyên công tử nhà mình, hay là chúng ta vẫn nên chờ bên dưới đi. Liễu Huyền Triệt không nghe, tay buộc dây lưng lại chặt hơn rồi cẩn thận nghiên cứu cách sử dụng kính ngàn dặm.

Một người hầu khác thức thời kéo đồng sự qua một bên nhỏ giọng phê bình: “Thứ này do nhị công tử tự tay làm ra, đại công tử làm sao không ngồi thử được? Ngươi đúng là không có mắt nhìn gì hết.”

Ngoại trừ Liễu Huyền Triệt, đám người Cao Lâm, Trình Tố Nguyệt, Thường Tiểu Thu đều tự leo lên cánh lượn của mình. Lương Thú điều chỉnh kính ngàn dặm rồi đặt vào tay Liễu Huyền An: “Ngồi vững là được.”

Liễu nhị công tử thật ra không hề sợ, dù sao y luôn là người cứ rảnh rỗi là “bay” lên cao chín ngàn dặm như diều gặp gió, cánh lượn này vẫn còn kém xa. Cánh lượn càng lúc càng căng phồng lên theo sức gió ngày một lớn, cuối cùng lắc lư rời khỏi mặt đất!

“Khụ khụ!” Thường Tiểu Thu bị gió tạt đến ho khan, ánh nắng chói chang và gió lớn làm cậu ta gần như không mở nổi mắt, thích ứng hồi lâu mới bắt đầu hé ra được một khe hở. Dây thừng bị kéo đến cực hạn, cánh lượn đã dừng trên tầm cao nhất, cậu ta liếc nhìn xuống bên dưới nhất thời nhũn cả chân, tim đập như nổi trống.

Binh sĩ đi cùng không để ý tới Thường Tiểu Thu mà hết sức tập trung dùng kính ngàn dặm cẩn thận quan sát, cậu ta cũng nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, học theo người kia hướng mắt ra xa nhìn xem.

Cánh rừng dưới chân xanh um tươi tốt.

Ban đầu không phát hiện ra chỗ dị thường, chỉ là một khoảng lớn rừng cây hoang vu không có dấu vết con người sinh sống. Nhưng sau khi sương mù dần dần bị thổi tan, ánh nắng càng lúc càng mạnh, đến tầm giữa trưa đột nhiên ở một chỗ sâu trong rừng lóe lên một quầng ánh vàng rực rỡ phản chiếu ánh mặt trời cùng với những vệt màu ngũ sắc lóa mắt cứ như mặt đất trải đầy vàng thỏi và đá quý.

Cao Lâm sửng sốt đơ cả người, hoài nghi không biết mình có bị Khổ Hựu lây bệnh mắt hay không.

Trình Tố Nguyệt ở trên một chiếc cánh lượn khác cũng vạn phần khiếp sợ, lúc trước còn tưởng câu chuyện khắc trên vách đá chỉ là chuyện hoang đường ảo tưởng do thôn dân tầm thường viết ra, không ngờ lại thật sự xa hoa đến bậc này? Dù có cướp được hết tài sản của Mộc Triệt đi nữa cũng không thể trải đầy ra đất như vậy chứ.

Liễu Huyền An cẩn thận dùng kính ngàn dặm quan sát, thốt lên một câu rất không hợp với địa vị của thần tiên bốn vạn tám ngàn tuổi: “Nhiều tiền quá kìa.”

Trong đoàn người chỉ có duy nhất Liễu Huyền Triệt là không phản ứng, bởi vì vấn đề góc độ nên ở hướng của hắn không nhìn thấy được ngọn núi vàng kia, nhưng lại nghe thấy một tiếng pháo tín hiệu bén nhọn. Trước đó mọi người đã bàn bạc xong, nếu có phát hiện lập tức tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Ngự tiền thị vệ bên cạnh Liễu Huyền Triệt hào hứng nói: “Xem ra đội người của Vương gia đã tìm được tung tích bộ tộc trong rừng rậm rồi!”

Pháo tín hiệu kéo một cái đuôi dài rồi chìm vào trong mây. Những người còn lại trên cánh lượn cũng vội vàng rút kèn sậy từ bên hông ra, nín thở rồi bắt đầu chĩa lên trời thổi vang, từ《 Bách điểu triêu phượng 》 đến 《 Nâng kiệu hoa 》, bài nào to thì cứ thổi bài đó. Bọn họ là đội nhạc kèn trống chuyên nghiệp nhất ở dưới thôn được Cao Lâm mời về từ tiệc mừng thọ của Chu lão thái thái… là Trương lão thái thái.

Theo tiếng kèn sậy ầm ĩ, những tấm vải lớn cũng lần lượt được căng gió mở ra, bên trên là mấy chữ viết tay cỡ đại của Liễu nhị công tử ghi điều kiện do Kiêu Vương điện hạ đưa ra —— Trong vòng ba ngày phải đi ra nói chuyện.

Đối với tổ hợp tiến công kỳ dị này, tâm tình của bộ tộc trong rừng kia ra sao không ai biết, nhưng các tướng sĩ trong quân doanh cùng bá tánh trong Thập Diện Cốc hoàn toàn bị khiếp sợ. Kiểu sách lược tác chiến này —— chắc có thể xưng là sách lược tác chiến, đúng là rất nổi bật, vừa ma mị vừa uy phong, vừa quê mùa lại vừa hài hước, dù sao trước nay chưa có ai từng nghĩ ra kế sách nào tương tự như vậy cả.

Liễu Huyền An cũng thấy khôi hài, y nói: “Chắc chỉ có Vương gia mới nghĩ ra được biện pháp này thôi.”

Lương Thú nắm bờ vai y: “Lợi hại không?”

“Cũng được.”

“Mới cũng được thôi à?”

“Hiện tại vẫn chưa biết người trong rừng có chịu đi ra hay không cơ mà.”

“Bọn họ nhất định sẽ xuất hiện.”

Vị trí đã bại lộ, nếu quân đội muốn vào rừng sẽ dễ dàng hơn trước kia rất nhiều, cho dù có chướng khí thì cũng không đến mức không thể đi nổi vào sâu bên trong. So sánh giữa chặt một khoảng rừng nhỏ và cả một khu rừng vạn mẫu, độ khó rõ ràng chênh lệch khá lớn.

“Bách điểu” hướng về con phượng bên kia suốt từ chính ngọ đến tận lúc hoàng hôn, sương mù một lần nữa tụ lại, người đứng bên dưới mới thu dây kéo cánh lượn xuống đất.

Liễu Huyền Triệt vừa đáp xuống đất đã lập tức cưới ngựa chạy sang vị trí những cánh lượn khác hỏi thăm rốt cuộc trong rừng xảy ra chuyện gì.

“Trong rừng thật sự có một tòa núi vàng.” Cao Lâm miêu tả, “Khắp mặt đất sáng lòe lòe, ta xem từ giữa trưa, đến bây giờ trong mắt vẫn toàn là tiền.”

Liễu Huyền Triệt hỏi: “Ngươi nói bọn họ lấy vàng trải xuống đất?”

“Đúng vậy.” Cao Lâm nói, “Chúng ta bay lên cao như vậy mà còn nhìn thấy một mảng lớn.”

Tin tức xem như đã thả, bước tiếp theo là chờ hồi âm trong vòng ba ngày. Mà Lương Thú cũng không để lãng phí ba ngày này, mỗi ngày đều sai người treo chữ to lên trời kêu gọi, không cần biết bọn họ có nhìn xuyên được qua sương mà thấy rõ chữ hay không, dù sao mấy tấm vải viết chữ không đáng bao nhiêu tiền, đội kèn trống cũng thuê giá thấp mà chất lượng cao.

Đồng thời hắn còn vẽ sẵn một lộ tuyến lên bản đồ, nếu người trong rừng vẫn không có động tĩnh, vậy quân đội sẽ bắt đầu tiến công từ ngày thứ tư. Xe chất củi và thuốc súng vận chuyển về nườm nượp, cả tòa doanh trại tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi.

Liễu Huyền An đánh liên tiếp mấy cái hắt xì bèn dùng khăn vải che kín miệng mũi rồi tiếp tục ghé lên bàn nghiên cứu bản đồ, nghiên cứu một trận lại ngẩng đầu nhìn người đứng bên cửa sổ: “Đại ca, huynh đã đứng ở đó lâu lắm rồi, lo lắng cho Khổ thống lĩnh sao?”

“Ta đang nghĩ một chuyện khác.” Liễu Huyền Triệt do dự một chút, vẫn quyết định kể cho đệ đệ, “Năm năm trước ra từng đến thành Chử Thu khám bệnh từ thiện, ở đó có gặp một nhóm nam nữ thanh niên dáng dấp phong độ dung mạo tuấn mỹ, ôm theo một đứa trẻ.”

Đứa trẻ kia không ngừng khóc nháo, toàn thân nổi đầy vết ban đỏ lại sốt cao, nôn ra nước vàng, triệu chứng thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Các đại phu khác không dám tiếp vì sợ lây ôn dịch, thậm chí có người còn chạy đi báo quan muốn đuổi nhóm người này đi, cuối cùng vẫn là Liễu Huyền Triệt đích thân ra mặt kiên trì giữ bọn họ lại y quán.

“Sau đó ta trị hết bệnh cho đứa trẻ, thân nhân nhà nó liền kéo tới một rương châu báu giá trị vạn kim.”

Đương nhiên Liễu Huyền Triệt không chịu nhận, chỉ chọn ra hai viên trân châu xem như tiền công chữa bệnh. Đối phương không từ bỏ, ngay đến đứa trẻ cũng bốc một nắm trân châu đầy tràn nhét thẳng vào ngực thần y, nói: “Mấy thứ này ở nhà chúng ta có nhiều lắm, còn trải ra đầy đất, ngài đừng khách khí!”

Người lớn vội vàng ôm đứa trẻ đi chỗ khác, Liễu Huyền Triệt cũng không để lời đứa trẻ trong lòng, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm cho nên gọi tạm dược đồng ra thương lượng với đối phương. Cuối cùng bọn họ chỉ lấy mười mấy nén bạc trắng, về sau lại quyên tặng hết cho thiện đường thành Chử Thu.

Liễu Huyền Triệt hỏi: “Có khi nào chính là bọn họ không?”

Liễu Huyền An cầm tay ca ca: “Có thể lắm, nếu đúng thì tốt quá, nhất định là họ vô cùng biết ơn ca ca.”

“Thế thì không chắc.” Liễu Huyền Triệt nói, “Sau khi chữa khỏi cho đứa bé, bọn họ còn muốn ta về làm rể.”

Mí mắt Liễu Huyền An giật giật, có điều nghĩ lại thấy cũng bình thường thôi, tuy đại ca luôn đánh y nhưng lại không đánh người ngoài. Dung mạo đẹp, y thuật giỏi, tài học cao, gia thế miễn bàn, đương nhiên là con rể lý tưởng hơn cả Cao phó tướng rồi.

Đương nhiên Liễu Huyền Triệt không đáp ứng, còn ngại phiền, cảm thấy nhóm người này quá kỳ quặc, vì thế ngay đêm hôm đó đã lên xe ngựa bỏ đi mất.

Liễu Huyền An kết hợp với chồng sách giải trí mình từng xem mà mạnh dạn đưa ra giải thiết, lần này bọn họ đi bàn điều kiện có khi nào phải dùng đại ca đổi lấy núi vàng, cường thưởng dân nam không.

Kết quả thành công đổi lại ba cái khẽ tay đau điếng, buồn bực không chịu được.

A Ninh đánh giá: “Lần này công tử bị đánh không oan một chút nào.”

Liễu Huyền An không thèm để ý, quấn chặt chăn bông quay lưng nhắm mắt. Chao ôi, người đời ngu muội, ta nói không thông, không nghe nữa.

Hai tay A Ninh túm chăn lay thật mạnh: “Công tử lại ngủ à? Vương gia còn đang chờ người cùng ăn cơm kia kìa.”

Liễu Huyền An nói: “Nằm một lát đã.”

“Nằm nữa tay sẽ hết đỏ đấy.”

“Hết đỏ lâu rồi.”

“…”

“Hầy.”

A Ninh thật sự đau đầu, đành phải phái người đi báo tin cho Vương gia.

Một lát sau Lương Thú tự mình tìm tới cửa thành thạo lật người kéo ra khỏi chăn, ngồi trên giường ôm lấy: “Nói xem thử, hồi nãy vì sao lại bị đánh?”

Quả nhiên Liễu Huyền An không ngủ, một tay y quàng qua cổ Lương Thú, lập tức thuật lại đại khái cuộc nói chuyện với đại ca.

“Còn có chuyện này nữa, ” Lương Thú cũng rất bất ngờ, “Chẳng lẽ thật sự là cùng một tộc?”

“Khó nói lắm, nhưng thế gian này tìm không ra mấy nhà chuyên lấy vàng trải ra đường đâu.”

“Thế thì thú vị rồi.” Lương Thú nói, “Ơn cứu mạng và thù cự hôn, kiểu gì vế trước vẫn phải nặng hơn một ít chứ?”

“Lỡ người ta chỉ mang thù không nhớ ơn thì sao.”

“Chỉ cần bọn họ chịu đến gặp rồi tính sau.” Lương Thú vỗ vỗ người trong lòng, “Thôi được rồi, không nói nữa, đi ăn cơm đã.”

“Tay vẫn hơi đau.”

“Để xem nào, ui chà, sao lại đánh con người ta đỏ lên cả thế này?”

“Cũng ổn rồi, nhưng mà không phải cái tay này.”

“…”
Bình Luận (0)
Comment