Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 22

Rốt cuộc xe ngựa lớn đến mức nào? 

Dù bọn họ muốn dọn luôn một chiếc giường vào, tám phần cũng lọt. Liễu Huyền An chưa bao giờ thấy cỗ xe nào lớn như vậy, y bước lên xe xem xét một vòng, trông khá cũ, nhưng giữa vẻ cũ kỹ lại cất giấu một loại cố gắng “muốn cho nó mới thật là mới”. Có thể thấy Thạch đại nhân đã dốc toàn bộ sức lực trong điều kiện vật chất có hạn.

A Ninh ôm hành lý đi tới: “Công tử đang cười gì thế?”

Liễu Huyền An không cười cợt gì, y chỉ nhìn chiếc xe ngựa rồi cảm khái, có lẽ Kiêu Vương điện hạ cũng khá quý trọng đoạn tình nghĩa này, sau đó nhớ lại những câu miêu tả tình bằng hữu của các thi nhân, ví dụ như “Đời người mấy dịp cười to, bên nhau đấu rượu ta say một hồi”, lại ví dụ như “Tương phùng khí phách vì quân uống, ngựa buộc dương liễu dưới lầu cao”, đều là những cảnh tượng vừa đẹp đẽ vừa hào hiệp, lòng tiếc nuối vì chưa được từ biệt cứ thế bị ý thơ hòa tan mất. Y ngồi trong xe ngựa mềm mại cẩn thận tính toán xem nơi nào trong thành Bạch Hạc có thể mua được rượu ngon, để ngày sau hai người gặp mặt lại say sưa một trận.

Chuyện thu dọn xe ngựa phải tốn thêm chút thời gian, Liễu Huyền An chờ đến nhàm chán đành cùng A Ninh đi thăm Tiểu Đào Hoa. Cô bé hồi phục rất nhanh, hiện giờ đang ngồi trong sân phơi nắng thuận tiện giúp mẫu thân sửa sang tơ sợi. Trông thấy Liễu Huyền An vào cửa, cô bé vui mừng ném sọt đứng lên: “Liễu thần y.”

Mẹ Đào Hoa khó khăn lắm mới quấn xong tơ, bây giờ lại bị làm rối một nùi. Nàng cười mắng nhóc con một câu rồi vội vàng xuống bếp chuẩn bị trà nước và gà nướng, nói là vừa lấy ra khỏi nồi. Mấy tên hộ vệ Kiêu Vương phủ cũng đi theo tháp tùng từ xa, thấy Đào Hoa vừa gặp đã nhào lên người Liễu Huyền An cười cong cả mắt như trăng lưỡi liềm, liền không nhịn được cảm khái, may mà ngày thường Liễu nhị công tử không thích ra ngoài, nếu ngài ấy chăm chỉ đi một vòng từ thành đông sang thành tây, có khi bé gái bốn tuổi đến thẩm thẩm bốn mươi đều nhào lên người y hết cả, nam nhân khác làm gì còn đường sống nữa.

Nhưng kỳ thật Đào Hoa không muốn cưới mỹ nam, cô bé chỉ ríu rít luôn miệng hỏi chuyện học nghề y.

“Tương lai muội muốn làm đại phu à, tốt lắm.” A Ninh cười nói, “Bạch Hạc y quán ở thành Thường An có một phân quán, ba tháng sau sẽ mở cuộc tuyển chọn những đứa trẻ xấp xỉ tuổi muội vào học việc. Chỉ cần báo danh là có cơ hội được chọn, nhưng học y vất vả lắm đấy nhé.”

“Ta không sợ vất vả.” Đào Hoa nói, “Ta muốn trị bệnh cứu người giống như Liễu thần y và A Ninh ca ca.”

Liễu Huyền An cảm thấy bản thân mình không phải đại phu, càng không thể tính là thần y, nhưng cũng không sửa lời, chủ yếu là y lười giải thích. Xưng hô thôi ấy mà, không mất mát gì, gọi y là thần y tế thế cũng được, mà sát thần khát máu cũng xong, ai muốn gọi thế nào cứ tùy tiện gọi thế ấy.

Y cũng hoàn toàn không biết gì về trình tự tuyển chọn đệ tử của Bạch Hạc y quán, thậm chí nghe A Ninh nói qua một lần mới ồ lên, hóa ra là còn phải chọn. Trình độ hiểu biết này đương nhiên không giúp ích gì cho Đào Hoa, chỉ có thể dựa vào A Ninh, cho nên Liễu nhị công tử lại tranh thủ giờ phút rảnh rỗi bay vào cõi tiên. Trong ảo cảnh, y lấy ra một tấm giấy rộng đến vô tận, định bụng dùng nó vẽ ra một tòa cung điện vô biên vô giới, tương lai đem tặng cho Kiêu Vương điện hạ.

Liễu Huyền An dùng toàn bộ trí tưởng tượng lãng mạn của mình, cẩn thận hạ nét bút đầu tiên. Theo động tác của y, gạch đá kim quang lấp lánh và ngói bằng ngọc quý sáng ngời liên tục từ trời cao rơi xuống rồi hợp lại với nhau không một kẽ hở. Vòm mái cao chặn cả đường chim bay, hương thơm ngào ngạt tỏa khắp bốn phía, rồng vàng bay lượn quấn quanh cột trụ. Tòa cung điện hoa mỹ này dựng trên đỉnh núi, thậm chí bên trong còn có một hồ nước nóng to rộng như biển cả. Nếu Kiêu Vương điện hạ không phiền, hắn có thể tắm cùng cá Côn, bay ngang chim Bằng.

Liễu Huyền An khá hài lòng với khung cảnh ban đầu này, y chắp tay chưa đi được hai bước, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng “bịch”!

“Liễu thần y!”

A Ninh vội vàng đứng lên giơ tay che trước mặt công tử: “Ngươi là người nơi nào!”

Hộ vệ Kiêu Vương phủ cũng nhanh chóng chạy tới.

“Liễu thần y!” Người đến là một phụ nữ khoảng hai ba mươi tuổi, ôm theo một đứa bé trong lòng. Nàng quỳ xuống đất vừa khóc vừa nói, “Xin thần y giơ cao đánh khẽ, cho ca ca và tướng công nhà ta một con đường sống.”

Liễu Huyền An vừa từ cung điện trên giấy bay về thế giới thực, thình lình nghe phải câu này vẫn không hiểu gì cả. Y cảm thấy mình chưa từng đụng chạm đến người nhà cô ta chứ nói gì đến “giơ cao đánh khẽ”, liền gọi A Ninh nâng người đứng dậy.

Mẹ Đào Hoa dọn cho người phụ nữ một băng ghế, thấy Liễu Huyền An ngơ ngác không hiểu, cũng không tỏ vẻ cảm thông gì đành nhỏ giọng giải thích: “Chồng và ca ca của nàng ta từng chữa cổ độc trên núi Đại Khảm, tên là Tống Ma và Chu Dư Tiễn. Về sau không rõ tại sao, bệnh chưa trị xong đã bị quan binh trói lại đưa xuống núi tống giam, mấy hôm nay nghe nói đã bị sung quân đến mỏ đá làm lao dịch.”

A Ninh có chút ấn tượng với hai cái tên Tống Ma và Chu Dư Tiễn, nói với Liễu Huyền An: “Công tử, chính là đám lưu manh lần trước luôn ăn nói cợt nhả, bám đuôi chúng ta ngoài suối nước nóng. Ta còn buồn bực vì sau này không thấy tăm hơi người đâu nữa, hỏi Khâu đại ca, hắn cũng nói không biết.”

Liễu Huyền An nhìn về phía hộ vệ Kiêu Vương phủ.

Hộ vệ thấp giọng trả lời: “Là mệnh lệnh của Vương gia.”

Người phụ nữ kia vẫn đang than khóc kể lể, nàng ta không hy vọng quan phủ có thể thả người, nhưng năn nỉ thần y ít nhất hãy lấy cổ trùng ra khỏi người bọn họ, nếu không sợ là sống không nổi ba tháng.

Hộ vệ tiến lên hỏi: “Chúng ta có cần đưa công tử về phủ nha trước không?”

Liễu Huyền An đứng lên.

Người phụ nữ thấy y sắp đi mất thì cực kỳ cuống quýt, có thể bởi vì tuyệt vọng xen lẫn phẫn nộ, nàng ta hô to: “Chẳng lẽ tính mạng bá tánh bình thường trong mắt Vương gia và thần y chỉ rẻ rúng như con sâu cái kiến thôi sao?”

Liễu Huyền An không quay đầu lại, y bước ra khỏi ngạch cửa, nói với A Ninh: “Phân công hai đệ tử trên núi Đại Khảm đi mỏ đá lấy cổ trùng cho mấy người đó đi.”

A Ninh đáp ứng, chạy trước một bước về phủ nha tìm người.

Hộ vệ Kiêu Vương phủ ngơ ngác nhìn nhau, không đoán được tâm trạng Liễu Huyền An lúc này. Nhưng bọn họ nghĩ, có lẽ người làm đại phu tâm địa luôn lương thiện, không quen cảnh giết chóc, thế nên lập tức chủ động giải vây cho Vương gia nhà mình: “Trên chiến trường, mạng một quân y đáng giá hơn một ngàn tính mạng tướng sĩ, mọi người đều cực kỳ tôn kính bọn họ. Vai trò của Liễu nhị công tử ở thành Xích Hà không khác gì các quân y ở đại doanh Tây Bắc, những người đó lại dám cả gan trêu đùa mạo phạm. Nếu ở trong quân thì đã sớm xử theo quân pháp, làm gì còn mệnh mà đi mỏ đá lao dịch.”

“Ta thấy người phụ nữ kia thật sự đáng thương.” Liễu Huyền An chậm rãi đi tiếp, “Nàng đã cầu xin, ta đành phải giúp. Chẳng qua lúc này ta cứu ca ca và tướng công nàng ta, tương lai vì thế mà tốt hơn hay tệ hơn, không ai nói trước được. Ta đoán đại để là vế sau.”

Hộ vệ hỏi: “Vì sao?”

“Trên mặt, trên tay và trên cổ nàng ta đều có dấu sẹo cũ.” Liễu Huyền An nói, “Dấu vết nông sâu không đều, hẳn là do bị đánh nhiều lần.”

Hộ vệ lắc đầu: “Loại nam nhân này còn cứu chữa làm gì, nên đốt pháo ăn mừng mới đúng.”

“Mong muốn của mỗi người là bất đồng.” Liễu Huyền An nhìn những đám mây trôi nhè nhẹ cuối chân trời, “Nàng ta cảm thấy tốt, thì đó là tốt nhất. Phận cô nhi quả phụ, lát nữa đưa cho người ta chút bạc vụn vậy.”

Hộ vệ lấy từ trong túi ra một thỏi bạc ném cho mẹ Đào Hoa, ra hiệu nàng đưa cho người phụ nữ kia.

Liễu Huyền An chặn lại: “Ý ta là lát nữa ta bảo A Ninh đưa.”

“Liễu nhị công tử không cần khách khí.” Hộ vệ nói, “Vương gia đã dặn dò, chặng đường này công tử có yêu cầu gì, toàn bộ đều tính cho Kiêu Vương phủ.”

Liễu Huyền An: “… Cũng được.”

Đến chiều, Thạch Hãn Hải đích thân đưa bọn họ ra khỏi thành.

Chiếc xe này quá lớn không thể đi đường núi, chỉ có thể đi trên đường cái quan, cho nên quãng đường về dài ra thêm một ít. Liễu nhị công tử cảm thấy không sao cả, về nhà nằm, ở trên xe ngựa cũng nằm, tuy vế sau có hơi vất vả hơn, dễ đau lưng đau eo, nhưng may mắn không có cha ruột thỉnh thoảng xách gậy chạy tới mắng chửi. So sánh hai bên, cuối cùng eo đau vẫn tốt hơn là bị đánh.

Y quấn chăn thoải mái trở mình, tiếp tục ngủ.

Cứ như thế ngủ suốt một đường trở về thành Bạch Hạc.

Trong sơn trang hết thảy đều như cũ, Liễu Phất Thư dẫn theo Liễu đại công tử đi nơi khác chữa bệnh, mấy vị đường huynh đệ biểu tỷ muội cũng không ai ở nhà, chỉ còn mỗi Liễu phu nhân và Liễu Nam Nguyện vui tươi hớn hở chạy ra đón, lôi kéo y xoay một vòng, tốt lắm, không ốm đi, thân thể hình như còn rắn chắc hơn một chút.

Liễu phu nhân nhìn xung quanh: “Người hộ tống con về đâu rồi, vì sao không đón người ta vào nhà nghỉ ngơi?”

A Ninh có mời, còn mời hẳn ba lần, nhưng bọn họ nói phải sang chỗ Kiêu Vương điện hạ, không thể trì hoãn một khắc, vừa buông hành lý đã vội vàng đi mất.

“Không sao.” Liễu Huyền An duỗi cái eo lười đi về lầu thủy tạ của mình, “Chờ Vương gia xử lý xong chuyện phiền toái sẽ quay lại Bạch Hạc Sơn Trang, đến lúc đó mời mọi người uống rượu nghỉ ngơi cũng không muộn.”

“Đợi chút!” Liễu Nam Nguyện kéo tay y, “Không phải huynh nói Vương gia không muốn cưới ta nữa sao? Còn đến đây làm gì?”

“Không phải đi cưới muội.” Liễu Huyền An kéo ống tay áo khỏi tay muội muội, gõ gõ đầu nàng, cố ra vẻ bí mật.

Liễu Nam Nguyện nhìn bóng dáng y thong thả bước đi, nghiêng đầu nói với mẫu thân: “Ca ca trúng tà rồi ư?”

Liễu phu nhân: “… A Ninh!”

Cậu người hầu chuẩn bị quét dầu lên chân bỏ chạy đành phải đứng yên tại chỗ: “Dạ!”

Cậu dựa theo lời dặn của Liễu Huyền An mà tường thuật lại toàn bộ những chuyện phát sinh trong chuyến đi. Thật ra không có gì lớn, chỉ đi theo Kiêu Vương điện hạ đến thành Xích Hà, đúng lúc nơi đó gặp họa cổ trùng, công tử liền điều động hơn trăm đệ tử từ y quán thành Thường An gần đó về chữa bệnh, chỉ thế thôi.

Liễu phu nhân oán trách: “Ai hỏi ngươi chuyện cổ trùng đâu, ta đang muốn hỏi vì sao Vương gia đồng ý không cưới A Nguyện nữa, Huyền An khuyên hắn thế nào?”

“Không khuyên thế nào cả.” A Ninh nói, “Công tử chỉ nói ở Vương thành nhất định còn nhiều cô nương xinh đẹp, lại nói tam tiểu thư nhà chúng ta tính cách hoạt bát, Vương gia không thích ồn ào. Hắn từng từ chối công chúa Phỉ Quốc chỉ vì ngại đối phương quá ồn.”

“Tốt, thế là tốt rồi.” Liễu phu nhân yên tâm, lúc này mới thả cho người hầu đi.

A Ninh chạy một đường về nhà thủy tạ, thấy công tử quả nhiên đã nằm dài trên trường kỷ, liền lay cho y tỉnh lại: “Ta đã nói theo những gì chúng ta bàn bạc rồi.”

Liễu Huyền An đánh cái ngáp: “Tốt lắm.”

Cậu đầy tớ ngồi xuống đất: “Nhưng ta vẫn có một chuyện không rõ. Công tử, vì sao người không nói chính mình đã chữa trị cho rất nhiều bá tánh, thậm chí còn là người phát hiện ra cổ độc? Nếu trang chủ và phu nhân, còn có đại công tử biết được sự thật, nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.”

“Bởi vì phiền chứ sao.” Liễu Huyền An híp mắt, “Nếu nói ra lại phải giải thích rất nhiều chuyện, hơn nữa có khi bọn họ còn không hiểu ngay đâu, hỏi đông hỏi tây rất mệt.”

A Ninh chống cằm thở dài: “Thôi vậy, nhưng ta vẫn thấy tiếc lắm.”

Liễu Huyền An lại không cảm thấy tiếc chỗ nào, y bò dậy khỏi trường kỷ: “Đi thôi.”

“Đi?” A Ninh khó hiểu, “Vừa trở về, công tử lại muốn đi đâu?”

Liễu Huyền An túm ngọc phiến đặt trên bàn, mở “phạch” ra một cái, bừng bừng hứng thú nói: “Chúng ta đi mua mấy vò rượu ngon.”
Bình Luận (0)
Comment