Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 24

Vạn Lý tiêu cục xây dựng uy vũ khí phái, ngoài cửa đặt hai con thú đá cực lớn, cửa chính sơn son đóng chặt. Thế nhưng đóng chặt rồi vẫn không ngăn được dân tình chen chúc bên ngoài nghe ngóng náo nhiệt, bên trong không ngừng vọng ra tiếng cãi cọ mắng chửi cùng đao kiếm va chạm. Dựa theo trình độ ồn ào này, nói không chừng ngay lập tức có một người văng ra khỏi tường viện cũng nên.

Thường Vạn Lý suốt đêm không ngủ, đến tờ mờ sáng mới chợp mắt được một lúc đã phải đối mặt với chủ nợ hung hăng kéo đến tận cửa, chỉ đành ép bản thân tỉnh táo rời giường.

Hà Nhiêu sửa sang quần áo cho ông ta, thở ngắn than dài: “Tướng công việc gì phải tự làm khổ chính mình, chi bằng cứ tạm thời thế chấp tiêu cục cho Hà Tam Nham. Chúng ta sẽ không bị hắn đuổi ra ngoài, cứ tiếp tục kinh doanh như thường, chờ tích cóp đủ bạc lại chuộc trở về. Tiểu Thu đi áp tiêu sắp quay lại, để nó nhìn thấy trong nhà chướng khí mù mịt, đến lúc đó lại náo loạn một trận nữa.”

“Nói thì nhẹ nhàng lắm.” Thường Vạn Lý lắc đầu, “Tiêu cục làm mất hàng hóa, đến bất động sản còn phải đem ra bồi thường, sau này có ai dám buôn bán với chúng ta nữa. Vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi.”

Hai người đang nói chuyện, sảnh ngoài lại bắt đầu la hét ầm ĩ. Hôm nay Hàn Tam Nham đích thân tới cửa, gã ngồi trên ghế bát tiên, tay nhấc cái ấm tử sa, không biết khéo thế nào còn mặc nguyên một bộ áo tím, thoạt nhìn càng giống trái cà tím hơn. Trông thấy Thường Vạn Lý bước ra, “cà tím” lập tức bày ra biểu cảm khó xử, mở miệng hăm dọa: “Thường Tổng tiêu đầu, hôm nay nếu vẫn không cho tại hạ một câu giải thích, Hàn Tùng Đường sẽ động thủ dọn đồ đấy.”

Advertisement

Bàn ghế đồ đạc trong Vạn Lý tiêu cục này dù có dọn đi hết cũng không bằng được một rương châu báu, mục đích chủ yếu là để ra oai sỉ nhục. Có điều Thường Vạn Lý là người đuối lý trước, lại có cả một gia đình phải nuôi, bên trong nóng ruột cỡ nào cũng chỉ có thể cười giảng hòa. Hàn Tam Nham lại hạ quyết tâm hôm nay không chịu thư thả nhượng bộ nữa.

“Ra tay đi!”

Thường Vạn Lý vỗ bàn: “Ai dám!”

Đệ tử hai bên giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp nổ ra một trận ác chiến, lúc này một cái rương gỗ màu đỏ lớn đột nhiên từ ngoài cửa xoay vù vù như đá cứng lăn xuống vực thẳm, sau đó rơi “rầm” một tiếng xuống đất lún thành một cái hố, đồ đạc trong rương theo quán tính bị hất tung lên, toàn bộ đều là vàng bạc châu báu, trân châu lăn lông lốc, phỉ thúy lóe ánh quang.

“Họ Hàn.” một cô nương xinh đẹp từ ngoài bước vào, váy đỏ trường kiếm, nhẹ nhàng lên giọng, “Chỗ hàng ông bị mất là cái này đúng không?”

Chúng đệ tử có mặt nhìn nhau ngơ ngác, một là khiếp sợ lai lịch của nàng, hai là khiếp sợ nội lực —— Có thể ném bay một rương chứa đầy vàng bạc từ ngoài cửa vào trong nhà, công phu chắc phải rất cao? Thứ ba là hoảng hốt, tìm thấy châu báu rồi? Tìm được ở đâu?

Đáy lòng Hàn Tam Nham hơi hoảng loạn, trên mặt vẫn trấn định nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến, ấm tử sa nắm trong tay bắt đầu xuất hiện vết rạn: “Hay, hay thật, đã cướp tiêu nhà ta mà bây giờ còn dám đến tận cửa khiêu khích.”

Trình Tố Nguyệt phì cười: “Ngươi bị dọa đến ngốc rồi, hay là không dự đoán được sẽ có ngày này cho nên mới nói sảng? Nếu ta cướp tiêu nhà ngươi thật, giờ phút này không lo đi bán tháo của cải lấy tiền, còn phải lao lực đến tận đây chỉ để giáp mặt khiêu khích thôi à? Lạ ghê, ngươi ngốc thật hay cho ta là đồ ngu?”

Sắc mặt Hàn Tam Nham xanh mét. Thường Vạn Lý lại như trông thấy cứu tinh, bước nhanh ra trước vui vẻ nói: “Cô nương tìm thấy chỗ hàng này ở đâu?”

“Cần gì tìm,” Trình Tố Nguyệt nhìn về phía đám người Hàn Tùng Đường, “Hay là các người tự mình nói đi?”

“Làm càn!” Hàn Tam Nham vung tay ném ấm trà, bên trong cất giấu mấy trăm cây châm mảnh như lông trâu lóe ánh xanh. Trình Tố Nguyệt sớm có phòng bị, lật tay quét kiếm bay sạch: “Cả ngày ôm theo một đống châm độc trong người mà vẫn còn khẩu vị uống trà, không sợ chết không kịp ngáp sao.”

Hàn Tam Nham biết chuyện đã bại lộ, ác niệm hiện rõ nên ra tay toàn là sát chiêu, quyết tâm muốn đẩy dã nha đầu không rõ lai lịch này vào chỗ chết. Đệ tử Hàn Tùng Đường thấy thế cũng ào ào rút kiếm xông lên. Công phu Trình Tố Nguyệt không thấp, nhưng đối mặt với một đám nam nhân tung toàn ám chiêu lại khó tránh khỏi luống cuống. Tuy Thường Vạn Lý chưa hiểu rõ chuyện gì, nhưng mắt thấy nàng dần dần rơi xuống thế hạ phong cũng muốn ra tay tương trợ. Chưa kịp ra tay, Hàn Tam Nham lại như bị một lực mạnh vô hình đánh trúng, thân thể văng ra sau đập lên cột nhà.

Trình Tố Nguyệt nhân cơ hội quét một đường kiếm dọn hết đám đệ tử qua một bên, bước nhanh ra cửa gọi: “Vương gia.”

“Công phu chẳng tiến bộ gì cả.” Lương Thú bước vào trách cứ, “Trở về Tây Bắc tiếp tục luyện cho ta.”

Trình Tố Nguyệt sửa sang lại y phục trên người: “Vâng.”

Hàn Tam Nham nằm rê.n rỉ dưới đất, có vẻ như đã gãy mất mấy cái xương, không bò dậy nổi. Đệ tử Hàn Tùng Đường muốn chạy ra dìu gã, nghe một trận kêu r.ên thảm thiết cũng không dám động vào nữa.

Thường Vạn Lý tận mắt chứng kiến một màn Hàn Tam Nham như bị quỷ thần bóp cổ, còn đang mải suy nghĩ xem trong giới võ lâm Trung nguyên có ai sở hữu nội lực khủng bố như vậy, đã nghe vị cô nương đối diện gọi một tiếng “Vương gia”, tức khắc kinh càng thêm kinh, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ trợn mắt nhìn thanh niên trẻ tuổi từ ngoài cửa đi vào: “Các hạ là…”

Trình Tố Nguyệt móc lệnh bài cửu long từ trong ngực áo ra.

“Kiêu Vương điện hạ.” Thường Vạn Lý trông thấy rõ ràng, cuống quít quỳ lạy, “Không biết Vương gia đại giá quang lâm, nhà cửa hỗn loạn, thật là vạn phần thất lễ.”

“Đứng lên đi.” Lương Thú ngồi lên ghế, “Phu nhân nhà ông đâu, kêu bà ta ra đây, bổn vương có chuyện muốn hỏi.”

“…Thưa vâng.” Thường Vạn Lý hoài nghi trong lòng lại không dám nhiều lời, liền sai người đi Đông viện mời Hà Nhiêu. Nha hoàn vội vội vàng vàng chạy đi, lại hộc tốc trở về bẩm báo: “Tổng tiêu đầu, hình như phu nhân bỏ đi rồi. Trong phòng ngủ rất lộn xộn, toàn bộ trang sức châu báu đều bị mang đi cả.”

Sắc mặt Thường Vạn Lý trắng bệch: “Hả?”

Ông ta đích thân chạy xuống hậu viện xem, thấy tủ quần áo lẫn ngăn kéo đều mở toang, rõ ràng đã bị người khác vơ vét toàn bộ. Lúc trở ra sảnh ngoài, Cao Lâm đã kịp dẫn theo Hà Nhiêu về bẩm báo: “Vương gia tiên đoán như thần, bà ta đã sớm chuẩn bị xe ngựa chạy trốn, không đi qua cổng thành mà trực tiếp vòng lên đường núi.”

Kế hoạch phải nói là cực kỳ chặt chẽ, nhưng cẩn thận đến mấy vẫn có sai sót, cuối cùng bị Cao Lâm mang người chặn đường.

Thường Vạn Lý hô to: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Hà Nhiêu không để ý gì đến ông ta, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Tam Nham trong góc tường. Tính tình bà ta ác độc, lại ham hưởng lạc, vốn không có lòng bất khuất sắt đá gì cho cam, lúc này biết sự tình không thể giấu được nữa nên không buồn giấu giếm, chỉ lo lắng tìm người đổ tội thay, vì thế lập tức giơ tay chỉ: “Là hắn, toàn bộ đều do hắn sai khiến ta làm!”

Hàn Tam Nham đau đến không phản bác nổi, chỉ có thể há miệng thở d.ốc.

Thường Vạn Lý run rẩy hỏi: “Thế này là có ý gì, A Nhiêu, ngươi thông đồng với hắn lập kế hại ta?”

Hà Nhiêu quỳ rạp xuống đất, muốn biện giải thêm ít câu nhưng đã bị Trình Tố Nguyệt cắt ngang: “Được rồi, Thường Tổng tiêu đầu, việc nhà của ông đợi lát nữa rồi nói tỉ mỉ, bây giờ Vương gia có chuyện gấp cần hỏi. Chuyện liên quan đến vụ đại án ở kinh thành nhiều năm trước, Thường phu nhân, ngươi muốn tự khai, hay là để ta thẩm vấn?”

Hà Nhiêu vừa nghe đã biết nàng muốn hỏi gì, chuyện quả thật không hề liên quan đến bà ta, lập tức đáp ngay: “Là Đại trại chủ và Phượng Tiểu Kim, chính bọn họ ra tay cướp số tiền bạc châu báu triều đình định dùng để mua lương thực!”

Thường Vạn Lý có nằm mơ cũng không ngờ được, mình tục huyền một cái lại tục ngay kẻ liên quan đến vụ trọng án triều đình, chỉ biết đứng ngẩn người, mất nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lời khai của Hà Nhiêu về vụ án không khác lắm so với cung khai của bọn cướp trên núi Phục Hổ. Phượng Tiểu Kim là con nuôi do Đại trại chủ nhặt về, lúc vào núi chỉ mới hơn mười tuổi, gầy yếu đến da bọc xương, tính cách không thú vị, trầm mặc ít lời, công phu lại không tồi, rất nhanh đã trở thành cao thủ số hai chỉ đứng sau Đại trại chủ.

Lúc ấy Hà Nhiêu là thị nữ của Đại trại chủ cho nên đã ở chung với Phượng Tiểu Kim một khoảng thời gian. Bà ta từng có ý lấy lòng đối phương nhưng không có kết quả, đến thân thế lai lịch cũng không cạy được một chữ, sau này mới nghe Đại trại chủ say rượu vô tình đề cập, nói Phượng Tiểu Kim có thù oán sâu đậm với một vị quan lớn họ Đàm, ở bên ngoài không sống nổi nên mới lên núi làm cướp.

Trình Tố Nguyệt nghe xong khẽ nhíu mày, một đứa trẻ mười tuổi thì có bao nhiêu bản lĩnh mà đi kết thù với quan viên triều đình? Có lẽ là ân oán từ thời cha chú để lại.

“Sau đó, hình như là năm sáu năm sau, Phượng Tiểu Kim cùng với Đại trại chủ đi cướp số bạc kia.” Hà Nhiêu nói, “Lúc ấy cả tòa sơn trại vui mừng hò reo, chỉ riêng Phượng Tiểu Kim lại không vui vẻ mấy, ta đoán hắn ảo não vì chưa thể lấy mạng gã quan họ Đàm.”

“Sau đó hắn bỏ đi?”

“Phải, bỏ đi, không cáo biệt bất kỳ người nào.” Hà Nhiêu nói, “Hắn đi được mấy tháng, cả nhà đại quan họ Đàm bị giết sạch, chúng ta đoán là do hắn làm.”

Trình Tố Nguyệt tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao, có gặp lại hắn nữa không?”

Hà Nhiêu hơi chần chừ: “Không, không ai gặp lại.”

“Tốt nhất người nên suy xét cho rõ rồi hãy trả lời.” Lương Thú từ trên cao nhìn xuống bà ta, “Bổn vương muốn tra lại bản án cũ, trước mắt ngươi là manh mối duy nhất. Nếu ở đây vẫn nghĩ không ra, thế thì đổi chỗ khác tiếp tục nghĩ đi.”

“Nhưng ta thật sự không biết.”

“Cũng không gấp.” Thái độ Trình Tố Nguyệt rất tốt: “Nếu sau khi nghiêm hình tra tấn mà vẫn không ói ra thêm chữ nào, chúng ta sẽ tin Thường phu nhân không biết gì hết. Nhưng quá trình có thể hơi máu me đau đớn, rất có lỗi, chi bằng ta nói xin lỗi trước ở đây nhé?”

Mặt Hà Nhiêu trắng như tờ giấy.

“Vương gia nhà ta giết nhiều người rồi, không phải ai cũng tội nghiệt đầy mình, luôn có một hai kẻ vô tội bị kéo xuống nước.” Trình Tố Nguyệt phủi tay đứng lên, “Ai kêu Thường phu nhân xui xẻo, người đâu, dẫn đi!”

“Ta đã gặp hắn!” Hà Nhiêu hô thất thanh.

Trình Tố Nguyệt: “Ồ.”

Kiêu Vương điện hạ tàn bạo vang danh cả nước, Hà Nhiêu thật sự sợ hãi, không chịu đựng nổi hăm dọa cuối cùng đành cắn răng nói: “Ta đã gặp Phượng Tiểu Kim, mới không lâu trước đây, ta tìm hắn là để, để…”

Trình Tố Nguyệt thay bà ta nói nốt: “Để đi giết Thường Tiểu Thu?”

Thường Vạn Lý nghe mà biến sắc, đột ngột đứng phắt dậy: “Cái gì?”

“Thường Tổng tiêu đầu không cần lo lắng.” Trình Tố Nguyệt trấn an, “Lệnh lang hiện tại đang rất tốt.”

Đúng là đang sống rất tốt.

Khang Thái y quán ở phía đông thành Bạch Hạc, một thiếu niên đang ngồi trong sân phơi nắng, đúng là Thường Tiểu Thu con trai Thường Vạn Lý. So với bộ dạng nửa sống nửa chết lúc ở ngoài thành, khuôn mặt cậu ta hiện tại có thể xem như hồng hào khỏe mạnh, chỉ là chân chưa khỏi hẳn, cảm xúc thoạt nhìn cũng rầu rĩ u ám.

Thường Tiêu Hán đi ra đường mua điểm tâm, vừa vặn bắt gặp Liễu Huyền An.

“Thần y!” Ông ta cực kỳ vui vẻ, “Ngài trở về bao lâu rồi?”

Liễu Huyền An đang bận soạn lịch trình du ngoạn, đột nhiên bị người túm chặt ống tay áo, ngẩng đầu lên thấy là Thường Tiêu Hán, liền hỏi thăm: “Thiếu chủ nhân nhà ông thế nào rồi?”

“Khá hơn nhiều, đang ở Khang Thái y quán, Trương đại phu nói không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là… Hầy, chỉ là bị chút đả kích, cảm thấy bản thân quá hèn nhát vô dụng.”

Hai người vừa nói chuyện vừa cùng trở về Khang Thái y quán, Thường Tiểu Thu vẫn ngồi trong sân nhìn chăm chăm vào cái chân què, có lẽ là sợ sau này mình không thể đứng lên được nữa. Nghe thấy cửa viện có động tĩnh, cậu ta vẫn không nhúc nhích, đầu rũ cơ hồ như muốn cắm luôn xuống đất.

“Thiếu chủ nhân.” Thường Tiêu Hán nói, “Sao lại ngồi dưới đất rồi.”

Ông ta tùy tay ném điểm tâm qua một bên, muốn nâng người dậy. Thường Tiểu Thu cứng đầu muốn tự mình đứng, đứng không vững lại lảo đảo dựa vào tường, buồn bực nói: “Cái chân này mãi vẫn không tốt lên, ta sống còn có ích gì nữa, chi bằng chết cho xong.”

Liễu Huyền An nói: “Như thế cũng được.”

Thường Tiểu Thu không ngờ trong viện còn một người khác, giật mình hoảng sợ. Ngẩng đầu lên mới thấy dung mạo đối phương cực kỳ xinh đẹp, phong tư tuấn nhã tựa thần tiên, nhưng mở miệng nói chuyện lại không xuôi tai chút nào: “Cái gì gọi là cũng được?”

“Ngươi nói không muốn sống nữa, ta nói như thế cũng được.” Liễu Huyền An giải thích.

Thường Tiểu Thu nghẹn họng: “Ngươi là ai?”

“Thiếu chủ nhân đừng lỗ mãng.” Thường Tiêu Hán vội vàng giới thiệu, “Đây là người đã cứu mạng chúng ta trên núi hoang ngoài thành, Liễu thần y ở Bạch Hạc Sơn Trang.”

Thường Tiểu Thu không tin: “Trên đời làm gì có đại phu khuyên người ta đi tìm chết?”

“Không phải ta khuyên ngươi đi tìm chết, là chính ngươi muốn chết.” Liễu Huyền An tự kéo ghế ra ngồi, “Tâm đã muốn chết, ta cần gì van nài khuyên bảo ngươi sống, thứ nhất là rất phiền, thứ hai cũng chưa chắc có kết quả tốt. Cho nên chi bằng muốn chết cứ chết đi, dù sao con người ai cũng phải sinh phải tử, không coi là chuyện lớn.”

Thường Tiểu Thu: “……”

Ngươi mau đi ra ngoài đi!
Bình Luận (0)
Comment