Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 75

Nếu đã “cực kỳ lợi hại” thì ít nhiều gì cũng phải có phần thưởng, vì thế Liễu Huyền An lại giúp hắn xoa bóp vai gáy và lưng, thủ pháp lúc này nhẹ nhàng cẩn thận hơn nhiều làm Lương Thú cảm thấy mệt mỏi tích cóp suốt mấy ngày nay từ từ tan mất, liền vươn tay kéo y vào lòng: “Hay là để ta cũng xoa bóp cho ngươi?”

“Được.” Liễu Huyền An cúi đầu chỉ vào phần sau gáy mình, “Chỗ này này.”

Bả vai mỹ nhân gầy gò trắng nõn bọc trong áo ngủ tựa cành mai giữa trời tuyết trắng, thơ ca đúng là không nói quá bao giờ. Lương Thú không dằn lòng nổi mà khẽ chạm vào thân hình mảnh mai như được chạm từ băng tuyết kia, dùng lực đạo vừa phải giúp y nhu ấn gân cốt, hỏi: “Suốt ngày chỉ thấy ăn ăn ngủ ngủ, sao không thấy có thêm chút thịt nào thế?”

“Ta lại ăn không nhiều.” Liễu Huyền An hít một hơi, “Dịch sang bên trái một chút.”

Lương Thú nghe lời cong ngón trỏ lên, chưa ấn được vài cái đã khiến người trong lòng co thành một cục giãy giụa muốn trốn. Lương Thú không có ý định buông tay, một tay cầm tay y, tay còn lại giữ mắt cá chân: “Nghe lời, đừng nhúc nhích.”

Đừng nhúc nhích là chuyện không thể, Liễu Huyền An bị nhột đến trào nước mắt, áo ngủ xô lệch. Tầm mắt Lương Thú thuận thế trượt vào trong cổ áo nhìn trọn điểm màu hồng nhạt, động tác trên tay cũng nhẹ đi, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh rồi hôn lên hai má y.

Advertisement

Từ xoa bóp thư giãn biến thành đôi tiểu tình nhân tình tự, cánh tay Liễu Huyền An vòng qua vai hắn nằm xuống giường, chóp mũi hai người cọ vào nhau hôn hôn dính dính một lát. Giữa những cái hôn, không biết Liễu Huyền An nhớ đến chuyện gì mà nghiêng đầu bật cười làm Lương Thú cười theo, ôm chặt người tra hỏi: “Đang vui chuyện gì thế? Nói ta nghe một chút.”

“Cũng không có gì.” Liễu Huyền An đáp, “Chỉ là cảm thấy như thế này thật là tốt.”

Lương Thú dùng ngón cái đè môi dưới ướt át của y, vuốt phẳng. Hắn cũng biết như bây giờ rất tốt, bản thân trong dĩ vãng luôn bị cuốn theo cơn gió trên ba ngàn dặm sa trường, khí thế huy hoàng chiếu sáng Lương Châu. Vốn tưởng mình sẽ cứ thế cô đơn lạnh lẽo cả đời, không ngờ bánh xe vận mệnh đột ngột rẽ hướng va vào một vị tiên ngủ. Hắn bật cười xoa mặt y, lại yêu thương hôn hít một hồi, hôn đến khi Liễu Huyền An bắt đầu né tránh mới yên tĩnh xuống, hai người nhắm mắt ngủ.

A Ninh bên phòng cách vách duỗi cổ nhìn sang ba bốn lần không đợi được công tử trở về, ngược lại còn thấy ánh đèn trong phòng Kiêu Vương điện hạ tắt ngúm, bèn thâm trầm lo lắng thở một hơi thật dài, hầy, không có phép tắc gì cả.

Nhưng Liễu nhị công tử không phải người đi quản cái gì phép tắc hay không, y cảm thấy bản thân chưa từng ngủ qua chiếc giường nào vừa êm vừa thoải mái như vậy, vì thế nướng một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau, cuối cùng bị A Ninh ra sức lay mới tỉnh dậy.

“Công tử!” Cậu hét lớn, “Mặt trời chiếu đến mông rồi kìa!”

Liễu Huyền An bị A Ninh mạnh mẽ túm lên, ngáp ngắn ngáp dài một chốc mới nhìn quanh hỏi: “Vương gia đã đi rồi à?”

“Vương gia đi từ sáng sớm, bây giờ mọi người đang họp trong thư phòng.” A Ninh giũ quần áo, “Giơ tay lên nào.”

Liễu Huyền An miễn cưỡng phối hợp mặc quần áo vào, sau đó lại nằm vật ra giường không buồn nhúc nhích, bộ dạng rõ ràng là lười rửa mặt.

Bây giờ kinh nghiệm của A Ninh đã cực kỳ phong phú, khoanh tay đứng bên giường nói: “Vương gia nói đang đợi công tử đi qua dùng cơm đấy.”

“…” Quả nhiên Liễu Huyền An lập tức ngồi dậy, “Ở đâu?”

Ở ngay trước viện.

Mùa đông hiếm ngày nào có ánh nắng tốt như vậy, cho nên Lương Thú sai người dọn bàn ăn vào trong sân, một nồi lẩu nóng hôi hổi xếp bên cạnh cơm nếp ngọt và nấm phơi khô từ mùa hè. Cao Lâm nếm thử một miếng, nói với Khổ Hựu: “Ồ, vị tươi ngon quá, thứ này là gì thế, mau cho ta một túi đi.”

“Chỉ là chút nấm dại bình thường thôi.” Khổ Hựu nói, “Tây Nam chỗ nào cũng có bán. Nếu ngươi muốn, đừng nói một túi, mua một xe cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nhưng đừng tự mua, để ta mua cho, nếu không lỡ đụng phải gian thương trộn cả nấm độc vào nấm thường, sợ là phải lật cả ngói lên đi tìm người mất.”

Cao Lâm bị giật mình suýt nữa thì sặc canh. Liễu Huyền An giúp hắn vỗ vỗ lưng, nói: “Ta xem trong sách viết mấy năm trước hay có vu sư dùng nấm độc chế ra độc tố để giả thần giả quỷ hại dân chúng, bây giờ còn có việc này không?”

“Vẫn còn, nhưng chỉ xuất hiện trong vài thôn trấn xa xôi thôi, ở nơi phồn hoa hơn một chút thì bá tánh đã không còn tin nữa rồi.” Khổ Hựu nói, “Cố gắng của quan phủ trong mấy năm nay vẫn có tác dụng, nhưng tà giáo quá xảo quyệt, ngươi vừa lấp xong một lỗ hổng ở chỗ này, bọn chúng đã bắt đầu quấy phá ở chỗ khác.”

Ví dụ như cái gọi là “Bạch Phúc Phật Mẫu” ngày xưa chỉ là một pho tượng đá, hiện giờ đã trở thành thần tiên thác hồn vào thiếu nữ còn sống. Khổ Hựu tiếp tục kể những chuyện liên quan đến tà giáo cho mọi người nghe, Lương Thú gắp từ trong nồi ra một miếng xương sườn hầm chín rục, nhặt hết xương cứng, chỉ để lại xương sụn, chờ cho nguội bớt mới thả vào chén của Liễu Huyền An: “Đừng nghe kể chuyện mãi thế, ăn cơm đi.”

Khổ Hựu bị một loạt động tác quan tâm lưu loát nước chảy mây trôi này dọa đứng hình, hắn tạm thời chưa kịp thích ứng với tình huống trước mắt. Cao Lâm lấy tư thái người từng trải vỗ vỗ vai hắn, thế này đã tính là gì đâu, thật đấy, sau này Vương gia còn làm nhiều chuyện mất mặt hơn cơ, ngươi sẽ quen sớm thôi.

……

Chiều hôm đó, lão lưu manh tên Vương Toàn ở thôn bên cạnh bị đưa về thành Trú Quân, lão ta không phải người rắn rỏi gì, trông thấy khắp nơi đều là đao kiếm đã sợ đến tiểu ra quần, chưa cần thẩm vẫn đã chủ động mở miệng cung khai sạch sẽ những chuyện liên quan đến Bạch Phúc giáo. Lão giơ tay lên thề độc: “Đại nhân, ta không tin vào mấy thứ đó, nửa phần cũng không!”

Khổ Hựu hỏi: “Thế mà ta lại nghe nói ngươi nhảy nhót rất hăng, chịu khó làm việc vì giáo phái lắm mà?”

Vương Toàn nhăn nhó thừa nhận: “Phải, là vì kiếm tiền, đếm đầu người mà nhận bạc.” Hơn nữa thù lao còn không thấp, thế nên lão lưu manh này luôn giả vờ thành bộ dạng thành tâm thờ phụng, sau lưng tất cả chỉ vì kiếm tiền.

“Thượng cấp của ngươi là ai?”

“Trương Ma Can, nhưng hôm trước đã bệnh chết rồi, lúc lão ta bệnh dở sống dở chết ta còn tới cửa đòi nợ cơ mà.”

“Nợ gì?”

“Ta kéo rất nhiều người gia nhập giáo phái, xong việc lão phải đưa tiền cho ta. Có điều ta đến chậm quá, vào cửa đã thấy lão hấp hối nói còn không xong, người nhà lão còn nhao nhao lên muốn đi báo quan, ta chỉ đành về tay không.”

Vương Toàn cũng không rõ cấp trên của Trương Ma Can là ai, giống như Khưu Thành, chỉ biết được người đó buôn bán ngọc thạch trong thành Độ Nha. Thế nhưng lão ta còn cung cấp được một manh mối mà Khưu Thành không biết, đó là địa điểm diện kiến Thánh nữ lần này ở trên một ngọn núi vừa cao vừa hiểm trở, tên là đỉnh Bạch Đầu.

Liễu Huyền An cũng từng nghe về ngọn núi này, là đỉnh núi cao nhất nhì vùng Tây Nam, cũng là một trong số ít đỉnh núi vào đông sẽ có tuyết phủ, ánh mặt trời chiếu xuống sườn núi lấp lánh rực rỡ, quả thực rất thích hợp để giả thần giả quỷ. Nhưng nơi này hầu như không có đường đi lên, võ lâm cao thủ muốn lên núi còn phải tốn sức, người bình thường leo lên có thể nói là muôn vàn khó khăn.

“Lại còn trong cái thời tiết chết tiệt này.” Cao Lâm nói, “Leo núi mệt cũng không biết nghỉ chỗ nào, ngồi một lát thôi đã bị gió núi âm lãnh thổi cho đông cứng.”

“Đây mới là phương pháp sàng lọc đám ngu ngốc rất tinh chuẩn của Bạch Phúc giáo.” Lương Thú nói, “Nếu đổi địa điểm thành trong tửu lâu ai cũng có thể vào giúp vui một chén rượu, làm sau thể hiện được lòng cuồng nhiệt và trung thành đối với Thánh nữ? Kể cả chuyện đổi thời gian hoãn tới hoãn lui đùa giỡn đám tín đồ có lẽ cũng cùng mục đích, lọc ra hết những người có chút đầu óc hay tính khí nóng nảy, phần còn lại mới là con rối mà chúng cần.”

“Đỉnh Bạch Đầu ở ngay phụ cận thành Độ Nha.” Liễu Huyền An hỏi, “Chúng ta có đi không?”

“Đi chứ.” Lương Thú nói, “Chúng ta cũng phải tận mắt gặp Thánh nữ của Bạch Phúc giáo xem thế nào.”

……

Thành Trú Quân đi xuống phía nam thêm một đoạn mới đến thành Độ Nha, thời tiết đương nhiên cũng càng thêm ấm áp. Liễu Huyền An không cần dùng đến áo choàng lông thú, áo bông cũng giảm đi một chiếc, ngồi trong xe ngựa ôm lò sưởi nhìn đám người náo nhiệt bên ngoài.

Cuối năm cận kề, không khí năm mới càng rõ ràng hơn, không giống quang cảnh tường trắng ngói đen của thành Bạch Hạc, ngày Tết ở nơi đây trang trí sặc sỡ hơn rất nhiều, còn thường xuyên bắt gặp chủ cửa hàng xướng lên hai ba câu dân ca. Bà chủ khách điếm cũng đứng ở cửa hát theo, hát được một nửa thì lau tay vào tạp dề rồi bước lên đón khách: “Các vị muốn ở trọ sao?”

“Phải” Cao Lâm ném cho bà một thỏi bạc, “Thiếu gia nhà ta cần yên tĩnh, bao cả khách điếm.”

“Ồ, thế thì không được rồi.” Bà chủ khó xử nói, “Khách điếm nhà ta sắp sửa hết chỗ, đến phòng thượng hạng cũng khó khăn lắm mới chừa lại được.”

Cao Lâm hỏi: “Những nơi khác thì sao?”

“Nhà ai cũng thế thôi, không phải vì buôn bán mà ta nói bừa đâu.” Bà chủ nói, “Gần đây người ở thành Độ Nha nhiều, khách từ nơi khác ghé đến càng nhiều.”

“Vì sao lại nhiều người như vậy?” Cao Lâm giả vờ khó hiểu, “Sắp đến Tết rồi, chúng ta là người phương bắc đi xa không trở về nhà kịp, chẳng lẽ người khác cũng thế à?”

“Ai mà biết, ta không dám nói.” Bà chủ hỏi, “Các vị có ở không? Khách điếm nhà ta là căn sạch sẽ nhất, thoải mái nhất thành rồi đấy.”

“Có.” Cao Lâm cười, “Những phòng còn lại, chúng ta bao hết.”

Tất cả mọi người đều dịch dung rồi mới vào thành, đến cả A Ninh cũng tự nặn cho mình một đôi mắt cụp đảm bảo đại công tử và tam tiểu thư có thấy cũng nhận không ra. Liễu Huyền An ngồi trong phòng khách cẩn thận soi gương, nói: “Mặt lần này trông không tệ lắm.”

Lương Thú buồn cười: “Lời ngươi nói nghe như yêu tinh trên núi chạy xuống cướp da mặt người, hôm nay thu hoạch được một tấm không tồi ấy.”

“Nếu yêu tinh có thuật dịch dung của Vương gia chắc cũng không cần cướp đoạt gì nữa.” Liễu Huyền An buông gương, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài mua đồ.”

“Đói bụng hay sao mà chịu khó thế.” Lương Thú bị y kéo đến lảo đảo, hai người dạo bước trên đường, lúc này đã qua giờ cơm trưa, chỉ còn vài sạp hàng nhỏ chưa kịp thu dọn.

“Có ăn bánh hoa hồng ngâm rượu không?”

“Ăn.”

Ông chủ đang đóng bếp lò, nhìn thấy hai vị khách đứng trước sạp hàng thì vội đứng lên xua tay: “Không bán, không bán nữa, đây đã là mẻ cuối cùng rồi.”

Lương Thú hỏi: “Mẻ cuối cùng vì sao lại không bán?”

“Đã bị khách trên trà lâu kia đặt, dặn là chưng xong bọn họ sẽ xuống lấy.”

Lương Thú nhìn theo hướng ông chủ chỉ, thấy trên lan can tầng hai trà lâu đúng là có một đám người đang ngồi quan sát phía này.

“Thôi vậy, chúng ta ăn cái khác đi.” Liễu Huyền An giữ chặt ống tay áo Lương Thú rẽ vào một ngõ nhỏ.

Bên trên trà lâu, một cô thị nữ lắm miệng: “Xem bóng dáng còn tưởng là hai vị công tử tuấn tú tiêu sái nào, không ngờ ngẩng lên lại lại hai khuôn mặt tầm thường.”

Ô Mông Vân Nhạc buông chén trà trong tay, nàng cũng mang mặt nạ dịch dung, hỏi: “Bọn họ cũng đến đây để gặp ta ư?”

“Muộn thế này mới đến thành Độ Nha thì tám chín phần mười rồi.” Thị nữ nói, “Nếu cô nương tò mò, ta về nhà tra danh sách là biết ngay.”
Bình Luận (0)
Comment