Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 84

Quy củ hàng ngày trong Bạch Hạc Sơn Trang được tính là ít, nhưng ít đến đâu đi nữa cũng không bao giờ cho phép con cháu thò đũa vào chén người ngoài gắp đồ ăn, mà đương nhiên quy củ trong hoàng gia còn khắc nghiệt hơn gấp trăm lần. Liễu Huyền Triệt nhìn tư thế ngủ cực kỳ bất nhã của đệ đệ, bực bội kéo chăn xuống: “Thu chân vào.”

Liễu Huyền An đương mơ màng, miệng đáp ứng rất sảng khoái nhưng thân thể lại không nhúc nhích một li. Liễu Huyền Triệt hỏi: “Bình thường Vương gia cũng cho phép đệ ngủ như thế à?”

“Ừm.” Tiên ngủ đã bước nửa chân vào cõi mộng trả lời, “Cho chứ.”

Đáp xong hai chữ này, y tiếp tục quấn tròn chăn lăn ra ngủ vô tư không tim không phổi, đúng giờ đáp xuống ba ngàn thế giới hội họp với Chu Công, bỏ lại Liễu Huyền Triệt tâm tình phức tạp đến cực điểm tựa như trông thấy toàn bộ dược liệu trong sơn trang bị người ta cắt nhỏ ra rồi trộn chung một chỗ, vừa rối loạn vừa chua chát vừa đau lòng. Hắn thấy mình hít thở không thông, cùng với đó là một phần khiếp sợ “không biết vì sao lại thành ra thế này”.

Trong tay không có thước, hắn không thể tiếp tục đánh đệ đệ, chỉ đành sốt ruột thở dài một hơi, nhăn mặt nhăn mày trong bóng tối.

Nhíu mày một lần mất cả đêm, thẳng đến hừng đông mới chợp mắt được một lát nhưng vẫn ngủ không quá yên, không bao lâu sau đã bị ánh nắng ban mai và tiếng động trong phòng làm bừng tỉnh. Hắn mở to mắt, thấy có người đang ngồi bên bàn cẩn thận nhấc ấm châm trà dường như không muốn gây ra tiếng động quá lớn.

“Tiểu An, đệ lại đây.”

“Đại ca.” Liễu Huyền An buông ấm trà trong tay, bưng một chén nước ấm qua cho hắn,”Thời gian còn sớm, ngủ thêm một lát cũng được.”

Vừa nói vừa ngáp dài bò lên giường vén chăn muốn chui vào. Tấm chăn tinh xảo thêu chỉ vàng chỉ bạc hoàn toàn khác với phong cách chăn màn gối đệm mộc mạc thanh nhã trong Bạch Hạc Sơn Trang. Liễu Huyền Triệt liền hỏi: “Chăn là Vương gia đưa cho đệ, vậy chăn của đệ đi đâu rồi?”

Liễu Huyền An dùng giọng mũi dinh dính trả lời, chăn của ta ở bên chỗ Vương gia, hắn cũng phải đắp chứ.

Tai Liễu Huyền Triệt càng ù nặng hơn. Sự tình tương tự thế này hắn nghe nói đã nhiều, cũng không cảm thấy là chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng cha mẹ huynh trưởng trong nhà chưa hay biết, lễ nghĩa phép tắc cần có đều không có đã ở bên ngoài tự định chuyện chung thân, còn trao đổi cả vật dụng cá nhân. Thái độ ph.óng đãng buông thả như thế nhất định phải đánh phạt, còn nên phạt hết cả đôi.

Liễu Huyền An hồn nhiên không biết bản thân đã thay Kiêu Vương điện hạ kiếm lời thêm vài cái thước kẻ, vươn tay buông màn xuống: “Đại ca cũng ngủ tiếp một lát đi, Vương gia sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa cho, không cần bận tâm đâu.”

Liễu Huyền Triệt không trơ mắt nghe nổi hai chữ “Vương gia” nữa. Đối với Lương Thú, hắn tưởng như hiểu biết mà lại không biết chút gì, biết rất rõ chiến tích và địa vị, phần còn lại là hoàn toàn không biết. Người này trong lời đồn giết người như ngóe ma quỷ còn phải kiêng dè, lại còn là hoàng tộc, trưởng bối nhà ai mà yên tâm đồng ý một cửa hôn nhân kinh thế hãi tục thế này được?

Vì thế Liễu nhị công tử đang ngủ say đột nhiên bị vỗ mạnh một cái giật mình tỉnh dậy. Y mơ màng ngồi dậy, thật sự mờ mịt.

Liễu Huyền Triệt hỏi: “Rốt cuộc quan hệ giữa đệ và Vương gia là như thế nào?”

Liễu Huyền An nhìn khuôn mặt sa sầm như trời sắp mưa của đại ca, thở ra một hơi thật dài, xem đi, ta đã nói không cần giấu giếm mà. Y nhìn lòng bàn tay phải còn hơi sưng, cảm thấy tay trái tám phần cũng sắp nát rồi nhưng vẫn dũng cảm ưỡn ngực thừa nhận, quan hệ giữa chúng ta là ái mộ kính trọng, muốn gắn bó bên nhau cả đời.

Y tiếp tục nói: “Ta còn định chờ sau khi Tây Nam an ổn sẽ mời Vương gia cùng về sau núi nhà chúng ta ngâm suối nước nóng.”

Mặc dù Liễu Huyền Triệt sớm có chuẩn bị… Không tính là quá sớm, chỉ mới một đêm, nhưng lúc này vẫn cực kỳ đau đầu. Tạm thời gác suối nước nóng qua một bên, hắn hỏi: “Đệ có bao nhiêu hiểu biết về hắn?”

“Không tính là nhiều, nhưng cũng không ít.” Liễu Huyền An nói, “Việc này không gấp gáp.”

Không cần gấp gáp là vì bọn họ còn có cả quãng đời dài phía trước để chậm rãi hoàn thành. Nếu chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý trung nhân thì còn ý nghĩa gì nữa. Thế là y kiên nhẫn giải thích cho đại ca, quá trình này giống như lật giở một quyển sách, phải lật từng tờ từng tờ một, càng về sau mới càng thú vị.

Liễu Huyền Triệt cả giận: “Lúc này đệ mới học được cách xem sách như người thường à.” Tư thế đọc sách ào ào như gió, mỗi ngày lật trăm quyển đâu rồi?

“Dù sao Vương gia cũng không giống như trong lời người ta đồn.” Liễu Huyền An nói, “Không tàn khốc thô bạo, lại càng không có thú vui giết người. Hắn đóng quân ở Tây Bắc nhiều năm, vất vả lắm mới làm cho vùng biên quan yên ổn lại phải đi trị họa lũ Bạch Hà, rồi tà giáo Tây Nam quấy nhiễu, vất vả lắm, còn nguy hiểm nữa.” Kể xong cũng tự làm chính mình đau lòng luôn, nhân tiện y lại nói, “Vương gia còn có bệnh cũ, là vết thương trên chiến trường cộng thêm nghỉ ngơi không đủ mà gieo xuống mầm bệnh. Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng nếu đại ca có phương thuốc bổ nào nhớ để lại cho đệ.”

Quan tâm rất đúng lý hợp tình.

Liễu Huyền Triệt á khẩu không biết nói gì, đồng thời lại tức giận. Về phương diện khác hắn đúng là không biết gì về Lương Thú, không thể đưa ra ý kiến phán xét cho đoạn tình cảm này, mà phần nhiều là lo lắng. Bởi vì mặc dù đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang vốn xem nhẹ chuyện sống chết, nhưng đối với con sâu lười quý giá này, trên cơ bản cả nhà đều có tiếng nói chung —— Kết một mối hôn sự lý tưởng, để cho y tiếp tục an an ổn ổn ngủ nốt quãng đời còn lại trong nhà.

Ai mà ngờ được, vừa ra ngoài một chuyến đã phát sinh quan hệ với nhân vật hoàng tộc tinh phong huyết vũ nhất, tàn bạo quỷ quyệt nhất Đại Diễm, quãng đời còn lại làm sao có nổi một ngày yên bình nữa?

Liễu Huyền An lại nói: “Ta cũng không muốn yên ổn.”

Nói chính xác hơn một chút, yên ổn cũng được mà không yên ổn cũng tốt, nhưng không có Kiêu Vương điện hạ nhất định là không được. Liễu Huyền An chậm rãi nói: “Đồng hành bên cạnh Vương gia, ta cảm thấy mỗi ngày đều có ý nghĩa.”

Liễu Huyền Triệt vẫn chưa hết lo lắng, vì chính hắn cũng không biết đệ đệ nhà mình đã bốn vạn tám ngàn tuổi, ngoại trừ sách thuốc còn xem hiểu cả hồng hoang vũ trụ, biết rõ thế sự. Trong lòng ca ca, cho dù đệ đệ có là thiên tài thì cũng là một thiên tài không rành thế sự, vẫn được nuôi dưỡng bảo bọc trong nhà thủy tạ, không hiểu lòng người hay thay đổi hiểm ác đến bậc nào, người bên ngoài chỉ nói mấy câu là dễ dàng lừa đi được rồi.

Liễu Huyền An vỗ vỗ vai đại ca, kiếp sau không thể đợi, chuyện cũ không thể truy, cuộc đời cùng lắm chỉ ngắn ngủi có vài chục năm, lo lắng càng nhiều sẽ bỏ lỡ càng nhiều. Quên đi, ta cũng không muốn ngủ nữa, hay là chúng ta đi ăn điểm tâm vậy.

A Ninh đã thức dậy từ sớm đang bận rộn trong sân, nhìn thấy công tử sâu lười nhà mình phá lệ dậy sớm thì vội vàng tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Công tử chưa nói đấy chứ?”

Liễu Huyền An thần thanh khí sảng trả lời, ta nói rồi.

A Ninh bất ngờ không kịp đề phòng: “Khụ khụ khụ.”

Liễu Huyền An véo mặt cậu: “Không cần căng thẳng như thế, biết sao được, ta thấy đại ca ta cũng vui vẻ lắm.”

A Ninh liếc ra sau lưng y một cái, sắc mặt đại công tử cực kỳ nghiêm túc không có một tia vui cười, dưới hốc mắt còn có quầng đen nhàn nhạt rõ ràng là cả đêm không ngủ được. Thế này… có đúng không vậy, nhìn qua đâu có thấy vui vẻ gì mấy!

Xe ngựa ngoài sân đã chuẩn bị xong, Lương Thú cũng có mặt. Liễu Huyền An chạy đến bên người hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta đã nói với đại ca chuyện của chúng ta rồi.”

Nụ cười trên mặt Kiêu Vương điện hạ đã kinh qua bao sóng gió lập tức cứng lại: “…”

Liễu Huyền Triệt khập khiễng đi tới, trong khoảng thời gian này hắn đi đường dài mỏi mệt bây giờ lại nhiều thêm một phần mệt tâm, nhất là liếc mắt một cái đã thấy Vương gia cùng đệ đệ nhà mình tay nắm chặt tay vô cùng tình cảm, bệnh cũ lại lập tức tái phát nghiêm trọng.

Lương Thú dẫn theo Liễu Huyền An tiến lên nói: “Bệnh tình Khổ Hựu đành phải giao phó cho đại công tử, ta thay mặt hắn, thay mặt mấy vạn binh sĩ đóng quân và dân chúng Tây Nam, cảm tạ công tử trước.”

“Vương gia đừng khách khí, đó là bổn phận của y giả.” Liễu Huyền Triệt nghiêng người để người hầu sắp xếp hành lý lên xe ngựa, nói, “Ta đi trước đây, về phần chuyện của Vương gia và Tiểu An ——” hắn dừng một chút, “Ngày khác về thành Trú Quân lại nói.”

Lương Thú mỉm cười: “Được.”

Liễu Huyền Triệt dịch dung thành một gã thương nhân tầm thường tiếp tục đi về hướng thành Trú Quân. Lương Thú cùng Liễu Huyền An sóng vai đứng nhìn theo xe ngựa rời đi. Trong lòng Liễu Huyền An không nỡ xa đại ca, cho nên dù bóng dáng xe ngựa đã đi khuất vẫn kiễng chân duỗi cổ ngóng theo. Đột nhiên y bị người bên cạnh nhấc bổng lên, nhất thời giật mình kinh ngạc: “Úi da.”

Lương Thú không thèm để ý, vác y đi nhanh trở về phòng trong rồi đặt người xuống bàn, hai tay nắm chặt bả vai y, bắt đầu thẩm vấn: “Nói với đại ca ngươi thế nào?”

Liễu Huyền An đáp: “Không thế nào cả, nói ta quý mến Vương gia, muốn ở bên ngươi cả đời.”

Lương Thú cảm thấy những lời này vô cùng êm tai, nhưng vẫn không quên hỏi lại: “Vậy đại ca ngươi nói thế nào?”

“Đại ca muốn ta được sống yên ổn, nhưng ta không cần yên ổn.” Liễu Huyền An nâng tay ôm vai hắn, “Như bây giờ cũng rất tốt.”

Lương Thú bị một câu của y đánh cho tim mềm nhũn: “Hôn một cái nào.”

Vì thế A Ninh đứng canh trong sân không thể không nhắm chặt mắt sờ so.ạng nửa ngày, giúp hai người đóng cửa.

May mà đại công tử đi rồi đấy nhé.

Xe ngựa thương nhân sẽ không khiến tà giáo chú ý, mà bọn chúng đúng là đang nhắm vào “Liễu Huyền Triệt” chẩn bệnh cho dân chúng trong thôn Lưu Gia. Giống hệt những gì Lương Thú sở liệu, quả nhiên Bạch Phúc giáo giao nhiệm vụ ám sát Tống Trường Sinh cho Ô Mông Vân Du. Phượng Tiểu Kim hỏi: “Ngươi có tính toán gì chưa?”

“Phản đồ đương nhiên phải giết, nhưng vị thiên hạ đệ nhất thần y kia cũng phải do ta đi bắt.” Ô Mông Vân Du nói, “Tiểu thúc thúc cảm thấy có Lưu đại phu là đủ, nhưng hắn đã trị cho thúc lâu như thế chỉ mới tốt lên có một hai phần, không thể coi là lợi hại.”

“Bệnh căn của ta đã quá nhiều năm, dù có là Liễu Huyền Triệt cũng chưa chắc chữa khỏi.” Phượng Tiểu Kim nói, “Huống hồ hắn không giống A Sướng, cho dù bị ngươi bắt về đây cũng sẽ không đáp ứng chẩn bệnh cho ta.”

“Thế thì ta sẽ giết hắn.” Ô Mông Vân Du nói, “Đại phu không thể chẩn bệnh cho tiểu thúc thúc thì không cần tồn tại.”

Phượng Tiểu Kim thở dài: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần ——”

“Ta biết ta biết.” Ô Mông Vân Du đúng lúc ngắt lời, “Được được, ta không giết, không giết.”

“Ta không đùa với ngươi đâu.” Phượng Tiểu Kim nghiêm mặt, “Lương Thú đang ở trong thành Trú Quân, nếu ngươi còn tùy ý làm bậy, cẩn thận kẻo mất mạng như chơi.”

Ô Mông Vân Du nghe tai này lọt tai kia, hắn vốn không coi trọng mạng mình mà cũng không quá tin Lương Thú có thể dễ dàng lấy tính mạng hắn, vì thế không xem là chuyện gì to tát.

Đêm Giao thừa trong thôn Lưu Gia cực kỳ náo nhiệt.

Liễu Huyền An ngồi bên lò sưởi, chờ đón Giao thừa buồn ngủ quá liền kêu A Ninh đi ra ngoài câu “cá Bạch Phúc giáo”. Bởi vì trong thôn có nhiều trẻ con đang đốt pháo nên hai người cứ thế đi về hướng khu rừng bên ngoài thôn.

Trong tay A Ninh cầm một bó pháo hoa lớn, nhỏ giọng hỏi: “Thế này có lộ liễu quá không?” Đêm ba mươi Tết chạy ra vùng hoang vu dã ngoại, quả thực là viết luôn bốn chữ “mau tới bắt ta” chói lọi lên mặt.

Liễu Huyền An cảm thấy thế này không tính là gì, bởi vì người Bạch Phúc giáo không hiểu y thuật càng không rành dược liệu, chỉ cần mình nhặt một cây gậy bới bới xuống đất mấy cái cũng đủ để bọn họ tưởng thần y đang đào thuốc rồi. A Ninh nghe xong yên lòng hơn, châm một cây pháo rồi đưa cho công tử một cái khác. Ánh lửa ngắn ngủi kêu tanh tách chiếu sáng khuôn mặt hai người, Liễu Huyền An thấy chơi vui, chuẩn bị xin thêm một cây nữa, bên tai đột nhiên xẹt qua tiếng gió.

“Công tử!” A Ninh kêu lên.

Ô Mông Vân Du phi thân xuống, một tay nắm bả vai Liễu Huyền An kéo y lên thân cây: “Liễu Đại công tử, theo ta đi một chuyến đi.”

Liễu Huyền An nhắc nhở: “Ngươi tìm lầm người rồi.”

Đương nhiên Ô Mông Vân Du không tin chuyện hoang đường này, định giơ sống dao lên gõ cho đối phương bất tỉnh, một cây roi mềm thình lình xuất hiện như độc xà bọc sét quấn lấy cổ tay hắn, cả người cũng bật ngửa ra sau. Các hộ vệ mai phục trong góc tối lập tức tiến lên vây quanh bảo vệ Liễu Huyền An: “Công tử.”

“Ta không sao.” Liễu Huyền An vội vàng lùi ra xa quan sát.

Ô Mông Vân Du lăn hai vòng dưới đất, rút dao găm bên hông ra chém đứt dây trói. Hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt: “Lại là ngươi.”

“Đợi hơi lâu rồi đấy.” Lương Thú nói, “Lá gan không nhỏ, lần trước bổn vương đã nói qua, ngươi dám đụng vào một sợi tóc của y, ta lấy luôn mạng ngươi bù vào.”

Lần trước Ô Mông Vân Du đã giao thủ với Lương Thú nên biết rõ mình không phải đối thủ của đối phương, đương nhiên lúc này sẽ không giáp mặt nghênh chiến. Ngoài miệng hắn qua loa ậm ừ kéo dài thời gian, thân thể lại lặng lẽ lùi ra sau. Lá gan hắn đúng là rất lớn, tuy biết bản thân đã rơi vào bẫy nhưng không từ bỏ hy vọng, nhìn như muốn chạy trốn nhưng thật ra vẫn nhắm về phía dưới tàng cây, bàn tay thuận thế vung ra một cây roi lóe ánh lam, sương độc mù mịt.

Loạt độc này là bí dược của Bạch Phúc giáo, cho dù là thiên hạ đệ nhất thần y cũng khó lòng phá giải. Nếu Liễu Huyền Triệt trúng phải kỳ độc, vậy hắn sẽ có thêm lợi thế đàm phán.

Hộ vệ đồng loạt rút đao khỏi vỏ, roi mềm bị chém thành bảy tám đoạn vẫn lao xuống như mũi tên. A Ninh nhắc nhở: “Đó là độc trùng.”

Trăm ngàn con trùng độc cắn nuốt lẫn nhau mới hợp thành một mũi tên độc. Hộ vệ xé áo choàng gạt rơi một mảnh, cây roi lập tức biến thành những chấm huỳnh quang bay lượn lao vút lên.

Ô Mông Vân Du cúi người tránh thoát trường kiếm phía sau rồi thả người phi lên cây huýt ba tiếng sáo, độc trùng bên kia dường như nghe hiểu, lại hợp nối vào nhau thành một.

Liễu Huyền An hô lên: “Cánh Vỏ Lam.”

“Hóa ra ngươi nhận ra.” Ô Mông Vân Du đắc ý, “Nếu đã nhận ra, vậy nên biết là… Này!”

Hắn trợn mắt nhìn đám độc trùng mình tỉ mỉ nuôi lớn toàn bộ chui tọt vào một cái túi tiền hơi nát trong tay thần y như bị trúng tà.

Liễu Huyền An nhanh tay buộc túi lại, giải thích: “Đúng là có nghiên cứu qua một chút.”
Bình Luận (0)
Comment