Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 9

Hôm sau trời còn chưa sáng rõ, mọi người đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị khởi hành.

Liễu Huyền An suốt đêm nằm mộng, bây giờ đầu óc vẫn mơ màng quấn chăn thẫn thờ nhìn phía trước, A Ninh tiến lên lay mạnh mấy cái cũng không khiến y tỉnh nổi.

Cao Lâm đưa thức ăn cho Lương Thú, lại cầm hai phần chuẩn bị giao cho A Ninh, kết quả vừa xoay người đúng lúc mặt trời ló ra khỏi đám mây, ánh nắng mềm nhẹ chiếu xuống Liễu Huyền An ngồi dưới gốc cây. Áo trắng nhiễm vàng, xung quanh rực sáng lung linh, chớp mắt cả thế giới như bị đánh thức, chim tước uyển chuyển, cỏ cây xanh tươi, vạn vật tràn trề sức sống.

Cao Lâm chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng vi diệu thế này, hắn dừng bước nhìn những cọng tóc như phát sáng của Liễu nhị công tử, toàn thân chấn động: “Chậc chậc.” Định thành tiên thật hay như nào.

Lương Thú liếc hắn một cái: “Sao, lại động tâm muốn gả phỏng?”

Cao Lâm lập tức dời ánh mắt, kiên định lắc đầu, không gả không gả, ta cùng phe với Vương gia, nếu gả cũng chỉ gả cho ngài.

Lương Thú cự tuyệt vô tình: “Nhưng ta không định cưới ngươi.”

Cao Lâm không bị đả kích mấy, vẫn tràn ngập tin tưởng vào tương lai: “Ai nói trước được đâu.”

Trình Tố Nguyệt đứng bên cạnh nghe phải cuộc đối thoại dở hơi này, cảm thấy bản thân sắp điếc.

Dưới bóng cây, A Ninh dùng một chiếc khăn ướt nhẹp thành công kéo được Liễu Huyền An ra khỏi cõi tiên, lại nhanh tay nhét một miếng bánh nướng ấm áp và một bình trà: “Công tử ăn mau lên, mọi người đang đợi chúng ta đấy.”

Liễu Huyền An đáp ứng một tiếng, chậm rì rì nhai bánh rồi nuốt xuống, vẫn chưa hết mệt mỏi. Tầm mắt y không tự chủ mà bay loạn, bay đến bay đi, cuối cùng bất cẩn một cái, liền bay vào trong tầm mắt Kiêu Vương điện hạ.

“……”

Hai bên đối diện, nhớ lại chuyện tối qua, Liễu Huyền An tức khắc tỉnh táo hơn phân nửa.

Lương Thú khẽ gật đầu, bày ra phong thái kim tôn ngọc quý rộng lượng hào sảng, như thể không đặt sự cố nửa đêm bị người ta húc tỉnh trong lòng. Trong lúc hắn không ngừng cố gắng, chuẩn bị bày ra tiếp phong phạm hoàng gia mê người, Cao Lâm ở bên cạnh quan sát nửa ngày thật sự không nhịn được nữa, tiến lên hai bước mạnh mẽ chặn trước Vương gia nhà mình, kết thúc trận õng ẹo tạo dáng đơn phương.

Liễu Huyền An nhẹ nhàng thở phào, vội nuốt hết bánh trong miệng rồi chui vào xe ngựa nhanh như chớp.

“Công tử, công tử!” A Ninh vén rèm lên, “Không phải đã nói hôm nay sẽ cưỡi ngựa sao, người lại lười biếng rồi?”

Liễu Huyền An nhắm mắt giả vờ ngủ đến đúng lý hợp tình, mắt không thấy tai không nghe, tâm cũng không cần hay biết.

Nhập cửa vô hạn, ngao du vô cực, tóm lại là chắn sạch sẽ mọi tạp âm ở bên ngoài.

Không muốn tỉnh.

A Ninh đau đầu: “Hầy, thật là.”

Hoàn toàn không có cách.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.

Trình Tố Nguyệt phụng lệnh huynh trưởng luôn bảo hộ cạnh xe ngựa của Liễu Huyền An, nhưng kỳ thật nàng không hiểu nhiệm vụ của mình lắm. Cái gì gọi là “Đề phòng Vương gia một chút”, Vương gia không phải trộm cướp lưu manh, có gì phải đề phòng?

Cao Lâm nói: “Việc này có chút phức tạp, muội cứ làm theo lời ta, chờ về lại Tây Bắc ta chậm rãi giải thích sau.”

Trình Tố Nguyệt đặt vấn đề: “Nhưng lỡ Vương gia muốn trò chuyện với Liễu nhị công tử, làm sao ta ngăn cản được?”

“Sắp vào thành Xích Hà rồi, thời gian này Vương gia hẳn không có cơ hội quấy… nói chuyện phiếm đâu, muội cứ linh hoạt là được.” Cao phó tướng vỗ vỗ vai muội muội, “Được rồi, ta đi dẫn người dò đường.”

Trình Tố Nguyệt nghe đến hồ đồ, chỗ hiểu chỗ không. Vốn muốn hỏi lại, Cao Lâm đã lấy chuôi kiếm vỗ vào mông con ngựa của nàng, ngựa chấn kinh nhảy vọt lên trước kéo Trình Tố Nguyệt ngửa thân ra sau, nàng cuống quýt nắm dây cương, buồn bực hô: “Ca!”

Cao Lâm cười to, vẫy tay gọi vài tên hộ vệ cùng phi lên trước thăm dò tình hình đường sá.

Liễu Huyền An ở trong xe ngựa cũng nghe thấy tiếng hô thanh thúy bên ngoài, y gọi A Ninh lại nói nhỏ mấy câu. Một lát sau, A Ninh chui ra khỏi xe, giao một cái bình nhỏ màu hồng nhạt cho Trình Tố Nguyệt: “Trình cô nương, công tử nhà ta tặng cho cô.”

Trình Tố Nguyệt nhận bình sứ, chưa mở bình đã nghe được một mùi hương thoang thoảng.

“Mùa đông Tây Bắc lạnh giá, bình dầu hoa này có thể trị nứt da.” A Ninh nói, “Là tam tiểu thư nhà ta tự tay chế, thơm hơn đồ bình thường ở hiệu thuốc. Thừa dịp mùa hè nên chữa hết vết thương cũ đi, mùa đông sẽ không dễ tái phát.”

Trình Tố Nguyệt chưa bao giờ thích mấy loại dược liệu thơm tho, ngửi quen gió cát đại mạc, ngược lại cảm thấy mùi hoa hoa cỏ cỏ ngọt ngấy đến phát sợ. Nhưng không thích mùi hoa không có nghĩa là không thích ý tốt, nàng siết bình trong tay, cười nói: “Vậy ta không khách khí nữa.”

Nhận quà phải có báo đáp. Trình Tố Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, đang cân nhắc Liễu nhị công tử sắp yêu cầu mình chuyện gì, ở đầu kia đường núi, Cao Lâm dẫn theo hộ vệ đi vài vòng thị sát. Trừ bọn họ, phía sau còn có một đoàn hơn mười người vừa đi vừa chở theo rương hòm, thoạt nhìn là một thương đội.

“Chủ tử.” Cao Lâm báo cáo cho Lương Thú, “Bọn họ là người của thương bang Tây Bắc, xuôi nam buôn bán rượu nho và tơ lụa, hai ngày trước vừa đi qua thành Xích Hà.”

Đầu lĩnh thương đội thoạt nhìn là người ngay thẳng, Trình Tố Nguyệt ném qua hai miếng bạc vụn: “Bán rượu gì thế, vị đại ca này cho chúng ta nếm thử đi.”

Thương nhân nhận bạc, cười nói: “Coi như tính rẻ cho cô nương.” Vừa nói vừa đích thân chọn ra hai đàn rượu ngon. Buôn bán thành công, chuyện xem như được khơi một nửa, hắn thuận miệng hỏi, “Chư vị đây muốn đi thành Xích Hà?”

“Phải, đi gặp bằng hữu.” Lương Thú gật đầu.

“Thế thì không được rồi.” Thương nhân thiện ý nhắc nhở, “Thành Xích Hà hình như đang có ôn dịch, cửa thành đông tây nam bắc đều khóa kín, nội bất xuất ngoại bất nhập, phòng thủ nghiêm mật. Ta hỏi qua người thủ thành, bọn họ nói ba đến năm tháng nữa có khi còn chưa mở.”

Trình Tố Nguyệt kỳ quái: “Vậy làm sao các ngươi vào thành?”

“Chúng ta không vào trong thành.” Thương nhân giải thích, “Quan trấn thủ thành Xích Hà để tiện cho khách đi đường, đã mở một con đường nhỏ cách thành mười dặm, mọi người có thể đi vòng qua. Ven đường có lính gác, dựng thêm vài lều bán trà nghỉ chân tiếp viện, tuy không bán nhiều thứ ngon lành như tửu lầu trong thành, nhưng ít ra vẫn hơn là không có.”

“Trong lều quán bán những thứ gì?”

“Nước trà bánh nướng, nghe nói đến sớm còn mua được cả thịt bò.”

“Đắt không?”

“Không đắt lắm, chỉ cao hơn giá bình thường tí chút. Dù sao ở nơi rừng núi hoang vu, vận chuyển hàng cũng phí sức lực, chuyện này dễ hiểu thôi.”

Trình Tố Nguyệt nghe xong, âm thầm chửi một tiếng.

Liễu Huyền An biết nàng không vui chuyện gì, thành Xích Hà đang gặp ôn dịch thiên tai, đời sống bá tánh có thể đoán được bảy tám phần. Tình cảnh như vậy mà quan phủ vẫn còn thừa sức lực bày quán bán bánh bán thịt trên sơn đạo kiếm tiền, không nghĩ cũng biết là tiền rơi vào túi ai.

Thương đội bán rượu xong, lại trò chuyện thêm vài câu rồi tiếp tục đi về phương nam.

Sáng sớm A Ninh đã phân phát thuốc chống ôn dịch cho mọi người, lúc này mọi người uống xong mới lên đường. Đến chiều, phía trước quả nhiên xuất hiện một ngã ba và một đội quan binh, bọn họ giơ tay ra hiệu đoàn người dừng lại.

“Các vị quan gia.” Cao Lâm xoay người xuống ngựa, “Chúng ta muốn vào thành Xích Hà.”

“Không đi được, cửa thành đã đóng, trước mắt cấm ra vào.” Quan binh xua tay, “Mau trở về đi.”

Cao Lâm sửng sốt: “Lần trước còn tốt đẹp, vì sao đột nhiên lại đóng, xảy ra chuyện gì?”

Quan binh mất kiên nhẫn: “Ngươi hỏi nhiều thế làm gì, tóm lại bây giờ không thể vào thành, các ngươi hoặc là vòng về đường cũ, hoặc là đi lên tòa thành tiếp theo đi, đã hiểu chưa?”

“Nhưng chúng ta có chuyện quan trọng phải vào thành Xích Hà.” Cao Lâm lấy bạc vụn từ trong tay áo, lặng lẽ nhét vào tay quan binh, “Mong quan gia chiếu cố.”

Quan binh nhếch miệng cười nhận bạc nhưng không mở miệng, tư thế này rõ ràng là muốn trở mặt. Cao Lâm nóng nảy: “Cái người này ——”

“Ca, ca!” Trình Tố Nguyệt tiến lên giữ chặt hắn, “Đừng làm khó dễ vị quan gia này nữa, chúng ta cứ vòng đến tòa thành tiếp theo vậy. Ở đó nghỉ ngơi mấy ngày trước, chờ thành Xích Hà mở rồi vào sau.”

Dáng vẻ nàng dễ ưa, giọng nói thánh thót, quan binh nhìn thấy cô nương xinh đẹp, thái độ cũng mềm mỏng hơn vừa nãy: “Chúng ta cũng là phụng mệnh hành sự, không cố ý khó xử ai. Thôi, các ngươi men theo đường nhỏ đi tòa thành khác đi, nhưng mà muốn chờ thành Xích Hà mở cửa, chờ mấy ngày không đủ đâu.”

Trình Tố Nguyệt hỏi: “Chúng ta phải chờ bao lâu?”

Quan binh lắc đầu: “Khó nói lắm, ta thấy ít nhất cũng phải ba tháng, cho nên các ngươi ở đâu thì cứ về chỗ nấy, đừng chờ vô ích, nếu không chả đủ tiền mà ở trọ.”

Trình Tố Nguyệt không nghe theo kiến nghị của hắn, nói lời cảm tạ xong vẫn chỉ huy đoàn xe đi theo đường nhỏ tiến lên phía trước, quan binh cũng không ngăn trở. Liễu Huyền An xốc màn xe lên nhìn ra ngoài, thấy con đường được tu sửa vừa rộng vừa bằng. Đi thêm một lúc, quả nhiên phía trước xuất hiện lều quán cũng do quan binh đứng kinh doanh.

Cao Lâm tiến lên hỏi giá, nước trà một đồng một ấm, không coi là chặt chém. Nhưng nghĩ lại nếu ở nơi này hô giá trên trời, khách qua đường bất mãn sẽ không khỏi oán giận lan sang vùng khác, ngược lại dễ đưa đến phiền phức. Ít lãi mà đắt khách đúng là một biện pháp thông minh.

Trên đường luôn có quan binh tuần tra, cuối con đường là một khu rừng rậm sâu thẳm, chỉ cần đi xuyên qua đó là hoàn toàn rời khỏi địa phận thành Xích Hà.

Trình Tố Nguyệt nói: “Họ Thạch kia chỗ khác không có mấy bản lĩnh, đối với kế hoạch câu khách gom tiền lại thật sự kín đáo.”

Cao Lâm tìm được trong rừng một khoảng đất khô ráo trống trải, lệnh mọi người dừng chân cắm trại, chuẩn bị đêm xuống tự mình vào thành do thám.

Liễu Huyền An chui từ trong xe ra: “Cao phó tướng.”

Cao Lâm đi đến trước mặt y: “Liễu nhị công tử có việc gì?”

“Ừm.” Liễu Huyền An gật đầu, “Bây giờ chúng ta chưa biết gì về tình hình thành Xích Hà, nếu ôn dịch thật sự mạnh, Cao phó tướng cứ như vậy xông vào sẽ gặp nguy hiểm, hay là đưa ta theo cùng đi.”

Thái độ y chân thành, yêu cầu cũng hợp tình hợp lý, nhưng Cao Lâm một là phải bảo vệ an toàn cho con trai Liễu trang chủ, hai là vẫn còn vài phần nghi ngờ trình độ y thuật của Liễu Huyền An, liền tìm cớ mình chỉ do thám, đi sớm về sớm, tuyệt đối không gây nhiễu loạn, đương nhiên cũng không cần đại phu theo đồng hành.

“Vậy được rồi.” Liễu Huyền An không cưỡng cầu, nhưng trước khi quay đi vẫn làm hết phận sự nhắc nhở, mười lăm năm trước phía nam từng có một trận ôn dịch, chỉ cần dính vào là toàn thân lở loét, che ba bốn lớp vải cũng không có tác dụng. Hai mươi mốt năm trước ở thôn nọ, thôn dân nói chuyện với nhau mấy câu cũng bị lây bệnh, ngoài ra còn có trường hợp đi qua đụng phải, sống cùng một nhà, rửa tay trên cùng một suối, dâng hương cùng một ngôi miếu… đều có khả năng nhiễm bệnh. Tóm lại Cao phó tướng phải cực kỳ cẩn thận, ta vào xe ngủ trước.

“Từ từ đã!” Cao Lâm nghe đến hoảng, “Dùng ba bốn lớp khăn vải che miệng mũi còn vô dụng, ta phải cẩn thận thế nào?”

“Không biết.” Liễu Huyền An trả lời theo sự thật, “Trị thế nào, phải xem cụ thể là bệnh gì đã. Thuốc viên A Ninh phát chỉ có thể phòng ngừa vài loại ôn dịch thường thấy, không trị được bách bệnh, cho nên ta mới đề nghị đi cùng.”

“Chuyện này…” Cao Lâm khó xử.

“Bổn vương mang ngươi vào thành.” Tiếng Lương Thú từ phía sau truyền đến.

“Vương gia, trăm triệu không thể.” Cao Lâm vội vàng khuyên can, “Trong thành không biết là bộ dáng quái quỷ gì, một mình thuộc hạ đi là được, sao Vương gia có thể cùng ——” nói một nửa đột nhiên im bặt, bởi vì hắn phát hiện “Ồ, hóa ra không phải muốn đi cùng ta”.

Lương Thú nhìn Liễu Huyền An, lặp lại một lần nữa: “Giờ tý đêm nay, ta mang ngươi vào thành.”

“Được.” Liễu Huyền An đáp ứng, “Vậy giờ tý.”

Vì thế Cao Lâm lại bắt đầu nhọc lòng, hắn thật sự không thể không nhọc lòng. Theo lệ, loại chuyện như thăm dò nửa đêm này luôn do mình và muội muội đi làm, vì sao lúc này có Liễu nhị công tử Vương gia mới đột nhiên sinh hứng thú, thật sự không phải có trò giải trí mới hay sao? Hơn nữa việc khống chế ôn dịch luôn cần đại phu nhiều kinh nghiệm, tốt nhất là ngũ tuần trở lên, râu bạc dài tới ngực mới khiến người ta yên tâm, còn Liễu Huyền An… hắn thật sự không yên nổi.

Nhưng không yên cũng không còn cách nào khác, Kiêu Vương điện hạ không nghe theo lời hắn, Liễu nhị công tử càng không nghe lệnh hắn. Sau đó hắn đi tìm A Ninh để cậu ra mặt khuyên nhủ, kết quả cậu người hầu cũng mang đại nghĩa y giả, vỗ ngực tỏ vẻ: “Đệ tử của Bạch Hạc Sơn Trang luôn xông vào chỗ hiểm hóc, làm gì có đạo lý trốn tránh ôn dịch? Không chỉ công tử nhà ta, tương lai ta cũng phải vào thành chữa bệnh, về sau Cao phó tướng đừng nhắc lại yêu cầu vô lý như thế nữa.”

Đứng thẳng tắp trên đỉnh đạo đức đạp hắn xuống đáy vực sâu, Cao Lâm nghe mà xấu hổ cực kỳ.

Trình Tố Nguyệt dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh trai: “Vương gia chúng ta đã bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc chưa? Huynh căng thẳng thế làm gì.”

“Nắm chắc cũng là nắm chắc trên chiến trường, trên triều đình, bệnh dịch là thứ muốn nắm có thể nắm được sao? Huống hồ trước nay Vương gia cũng chưa từng giải quyết thiên tai.” Cao Lâm tống cổ nàng, “Đi, đi ra khuyên đi.”

“Ta không khuyên đâu, ta cảm thấy Liễu nhị công tử rất lợi hại, nhất định nghĩ ra biện pháp.” Trình Tố Nguyệt không muốn nhúc nhích, “Huynh bớt lo chuyện bao đồng đi, đến tối chờ tiếp ứng là được.”

Cao phó tướng gặp trắc trở khắp nơi, thân tâm đều mệt mỏi.

Vì sao không có ai hiểu được cho mình.

Màn đêm buông xuống.

Giờ tý, sương trắng bay lãng đãng giữa rừng, khắp nơi yên tĩnh.

Liễu Huyền An dắt con ngựa cái đỏ thẫm của mình ra, lấy bàn chải chải lông nó, lại đút thêm nửa miếng bánh đậu tương củ cải thơm ngào ngạt.

Lương Thú hỏi: “Ngươi định cưỡi nó à?”

Liễu Huyền An gật đầu.

Y chỉ có mỗi con ngựa này thôi.

Thần câu màu đen của Kiêu Vương điện hạ đúng lúc rảo bước đến gần, thân hình gấp đôi con ngựa cái nhỏ, cao to cường tráng, nhìn thôi cũng biết là giống ngựa tuyệt thế ngày đi ngàn dặm. Vì thế Liễu Huyền An áy náy nói: “Ngựa của ta chạy hơi chậm, có lẽ trên đường sẽ trì hoãn… Ối!”

Lương Thú dùng một tay xách người lên ngựa cùng mình.

Huyền Giao duỗi chân nhảy lên, không đợi chủ nhân ra lệnh đã cuốn theo gió núi chạy mất, bốn vó cứng như thép đạp ánh trăng ven đường đến dập nát.

A Ninh bị thủ pháp như thổ phỉ này làm choáng váng, há miệng sửng sốt nửa ngày mới lấy lại phản ứng, chạy theo mấy bước hô lớn: “Công tử, người chưa mang áo choàng!”

Liễu Huyền An đương nhiên không nghe thấy, y bị xóc đến muốn ngã khỏi lưng ngựa, đâu còn tâm trí mà nhớ tới áo choàng, chỉ kịp lấy tay nắm chặt yên trước, thất thố quay đầu lại.

Lương Thú liếc mắt xuống, tâm tình thoải mái lần thứ hai. Hắn hơi đè thấp thân, dùng đế giày đá bụng ngựa một cái, tốc độ càng nhanh như chớp giật.

Huyền Giao chạy lướt qua, từng đàn đom đóm trong bụi cỏ hoảng hốt bay lên, quay cuồng hội tụ giữa không trung vòng quanh hai người, rồi đột nhiên bị gió thổi rơi xuống đầy núi, chiếu sáng rực rỡ giục cây nở hoa.

Cao Lâm từ xa nhìn thấy cảnh đêm hè đẹp như trong mộng, nghĩ thầm họa sư trong cung tính là cái rắm gì. Hắn dùng cánh tay đẩy muội muội: “A Nguyệt, muội nói xem Vương gia nhà chúng ta ở lâu bên cạnh Liễu nhị công tử, có khi nào cũng trở nên tiên khí phiêu phiêu không?”

“Vương gia vốn chính là thần tiên.” Trình Tố Nguyệt gặm quả dại, “Mấy năm nay số lượng người ngài ấy siêu độ còn ít sao?”

Ở phương diện này A Ninh vẫn đơn thuần như giấy trắng, nghe thế ngạc nhiên hỏi: “Vương gia còn hiểu cả Phật pháp?”

Cao Lâm nghẹn họng, vội vàng khiêm tốn: “Không nhiều lắm, một chút thôi.”

Còn cụ thể là bao nhiêu, đại khái đủ để đạp lên núi thây biển máu ngoài chiến trường, chọn giờ lành cho người đối diện nhanh đi đầu thai.
Bình Luận (0)
Comment