Vậy, Diệp Già Lạc mới biết ngày ấy lão phu nhân Võ Dương Hầu đến cầu hôn cho Diệp Lưu Yếm.
Hắn bị nàng từ chối mới xin thánh chỉ tứ hôn.
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Già Lạc hết giận quá nửa.
Lão phu nhân Võ Dương Hầu tiếp tục nói: “Ta vừa là trưởng bối của con vừa là trưởng bối của Lưu Yếm. Tấm lòng của Lưu Yếm với con, ta đều nhìn rõ. Nếu bị uất ức gì thì cứ tới tìm ta. Lão thân làm chủ cho con.”
“Cảm ơn phu nhân.”
Vốn nên là cảnh hoà thuận vui vẻ, nhưng đột nhiên một âm thanh chói tai từ bên ngoài truyền đến, mang theo nức nở.
“Các vị bá tánh, các ngươi phải làm chủ cho lão thái bà này. Lúc trước, Diệp Già Lạc này vẫn là cháu dâu nhà ta, chúng ta đối xử với nó thế nào? Ta không cần nó sớm tối thưa hầu, không quy củ, nhưng nó bất kính với trưởng bối. Không chỉ có như thế, còn hại chết cháu ta.”
“Tôn nhi của ta chinh chiến bên ngoài, vì nước kiến công lập nghiệp. Vậy mà nó thiên lí bất dung, mỗi ngày chạy ra ngoài phủ, thông đồng với nam nhân khác. Bây giờ còn sắp vẻ vang gả cho gian phu, nào có cái lý như vậy?”
“Không chỉ vậy, nó còn làm hại tôn nhi của ta tới giờ còn nằm trên giường, phủi tay đi gả cho người khác. Nữ tử vong ân phụ nghĩa như vậy, ai dính vào người đó xui xẻo.”
Diệp Già Lạc lập tức nhận ra đó là giọng Hoắc lão phu nhân.
Hoắc lão phu nhân khóc lóc kể lể và chỉ trích khiến cho người bên ngoài bàn tán xôn xao.
“Sao con gái của Diệp Văn Chính Công lại là ngươi như vậy chứ?”
“Hoắc lão phu nhân nói không sai. Diệp Lưu Yếm và Diệp tiểu thư không thân chẳng quen, có khi năm đó đã mập mờ rồi. Nếu không sao có thể nhanh như vậy đã thành thân đây?”
“Đấy chính là Đề đốc Giám Sát Ti, phê bình Diệp đề đốc, bị Giám Sát Ti biết, cẩn thận đầu lưỡi của ngươi.”
Diệp Già Lạc và lão phu nhân Võ Dương Hầu liếc nhau, hai người đi ra phủ.
Hoắc lão phu nhân nhìn thấy Diệp Già Lạc ra thì lau lau nước mắt.
Ngại Hoắc lão phu nhân là trưởng bối, Diệp Già Lạc không thể vô lễ. Lão phu nhân Võ Dương Hầu mở miệng: “Hoắc lão phu nhân, lão thân kính nể Lão Quốc Công, nhưng hôm nay bà lại ở đây nói năng bậy bạ, làm khó một vãn bối. Quả thực vứt hết thể diện của phủ Trấn Quốc Công.”
Hoắc lão phu nhân khóc lóc kể lể: “Lão thân ăn ngay nói thật mà thôi.”
Diệp Già Lạc lạnh lùng nhìn bà ta: “Hôm nay bà đến đây quậy một trận là muốn cái gì?”
Hoắc lão phu nhân đúng lý hợp tình: “Lão thân chỉ muốn lấy lại công bằng. Hiện giờ tôn nhi của ta còn nằm ở trên giường bệnh, đại phu nói, nếu muốn tỉnh lại, cần phải dùng dược liệu vô cùng quý giá. Mà bây giờ phủ Trấn Quốc Công của ta nào có tiền bạc mua dược liệu, không có mười vạn lượng, hôm nay ngươi cũng đừng mong cưới hỏi!”
Không đợi Diệp Già Lạc tức giận, lão phu nhân Võ Dương Hầu đã giận không thể át, giơ gậy chống đầu rồng trong tay lên muốn đánh Hoắc lão phu nhân: “Mười vạn lượng! Bà chỉ muốn huỷ hoại thanh danh Lạc Nhi! Lạc Nhi không thể dạy dỗ bà, hôm nay lão thân phải dạy cho bà một trận.”
Bên cạnh Hoắc lão phu nhân chỉ có một nha hoàn đi theo, thấy quải trượng sắp đánh xuống, Hoắc lão phu nhân không những không tránh, còn gân cổ lên hô to: “Đánh người rồi.”
Diệp Già Lạc ngăn lão phu nhân Võ Dương Hầu lại: “Để con.”
Lúc này lão phu nhân Võ Dương Hầu mới buông gậy chống đầu rồng ra, ở một bên thở d ốc.
Diệp Già Lạc nhìn Hoắc lão phu nhân: “Hoắc lão phu nhân, bà bôi nhọ ta thì với bà có chỗ tốt gì?”
“Bà nói ta ngày ngày ra phủ, không an phận. Khi đó toàn bộ dân chúng kinh thành đều biết, ngày ngày ta đi tuần tra cửa hàng, bạc kiếm được bao nhiêu đều trợ cấp hết cho phủ Trấn Quốc Công. Chi phí của phủ Trấn Quốc Công có khoản nào không phải dùng của ta?”
“Ta tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, nhưng phu quân cũ của ta thì sao? Tự hứa hẹn với cô nương khác, đòi bỏ ta cưới nữ tử khác.”
“Nam tử tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, ta cũng không thể nói gì hơn. Mà đứa bé kia, chẳng phải do bà làm hại à? Bà sợ mất đi tước vị phủ Quốc Công vì đứa bé kia.”
“Còn độc trên người Quý Duẫn Phi nữa. Nếu không phải trời xui đất khiến, nàng ta ỷ sủng sinh kiêu, cậy vào mang thai cướp chủ viện của ta, người trúng độc đổi thành nàng ta. Nếu ta còn ở đó, ta có thể sống để hòa li hay không cũng khó nói. Đến lúc đó các ngươi sẽ tùy tiện tìm một tội danh, nói ta chết chưa hết tội, để độc chiếm tài sản của ta. Có đúng không?”
Diệp Già Lạc nói với giọng điệu hờ hững, nhẹ nhàng bâng quơ như không phải đang thảo luận đến việc sống chết của nàng.
Sắc mặt Hoắc lão phu nhân thay đổi.
Sao nó biết chuyện hạ độc?
Quá mức kinh ngạc, thế cho nên Hoắc lão phu nhân không nói lại được một câu.
Mà đây là lần đầu tiên lão phu nhân Võ Dương Hầu được nghe chuyện này, nhìn thấy sắc mặt Hoắc lão phu nhân, biết việc này tám phần là thật. Bà ấy tức giận chỉ vào Hoắc lão phu nhân mắng: “Bà mưa đồ hại mạng người, lão thân nhất định phải bẩm báo việc này với bệ hạ. Tước vị mà Lão Quốc Công vất vả lấy được đều bị bà làm bẩn.”
Ngay sau đó lại đau lòng nhìn Diệp Già Lạc: “Lạc Nhi, con không sao chứ? Độc kia có nặng lắm không?”
“Con không có việc gì.” Diệp Già Lạc trấn an rồi nhìn lướt qua Hoắc lão phu nhân, dặn dò Ngọc Châu, “Ngọc Châu, lấy sổ sách trước kia ra.”
Ngọc Châu đi vào lấy sổ sách.
Rất nhanh, sổ sách được đưa vào trong tay Diệp Già Lạc.
Diệp Già Lạc nhìn về phía Hoắc lão phu nhân: “Lúc trước ta trợ cấp của hồi môn cho phủ Trấn Quốc Công các ngươi, lúc rời đi, ta nói tặng các ngươi. Nếu bây giờ bà đã không biết tốt xấu, chúng ta tính toán lại nào.”
“Ngươi…”
Hoắc lão phu nhân căn bản không dám, chỉ có thể xám xịt rời đi.
Dân chúng hóng chuyện cũng hiểu Hoắc lão phu nhân căn bản đến để làm tiền. Hoắc lão phu nhân vừa rời đi, mọi người cũng tan.
Lão phu nhân Võ Dương Hầu vội vàng tiến cung vạch tội Hoắc lão phu nhân nên cũng rời đi.
Tiễn lão phu nhân Võ Dương Hầu đi, Diệp Già Lạc đóng cửa phủ, ra lệnh dọn sính lễ vào kho rồi trở về Phương Phỉ Uyển.
Ngày thường, xảy ra chuyện như vậy, Diệp Lưu Yếm sẽ tới tìm nàng.
Nhưng Diệp Già Lạc đợi một lúc lâu, cũng không thấy Diệp Lưu Yếm tới tìm nàng.
Trái tim Diệp Già Lạc chìm vào đáy cốc: “Ngọc Châu.”
Ngọc Châu vén rèm tiến vào: “Tiểu thư.”
Diệp Già Lạc ngoắc tay gọi nàng ấy lại, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng ấy.
Ngọc Châu nghe dặn dò xong thì đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, tin tức Diệp Già Lạc có người trong lòng lập tức truyền ra ngoài, tất nhiên cũng truyền vào trong tai Diệp Lưu Yếm.
Ám vệ: “Đề đốc, bên phu nhân truyền đến tin tức. Ngày mai phu nhân hẹn gặp người trong lòng ở Hồ Tâm Tiểu Trúc.”
Đám ám vệ đã sửa miệng gọi Diệp Già Lạc là phu nhân.
Diệp Lưu Yếm nghe xong, khóe miệng nhếch lên, nhưng đáy mắt lại lạnh băng. Hắn lặp lại mấy chữ giống như rắn độc: “Người trong lòng…”
Đám ám vệ đều biết, Đề đốc đại nhân của bọn họ động sát ý.
Quả nhiên, Diệp Lưu Yếm tùy ý ra lệnh: “Ngày mai nam nhân tới gần Hồ Tâm Tiểu Trúc, toàn bộ giết không tha!”
Hồ Tâm Tiểu Trúc.
Một tòa đình nổi trên mặt nước, hoa sen hồng nhạt trên mặt hồ nở rộ, gió nhẹ thổi qua, mang đến chút lạnh lẽo.
Đám ám vệ của Diệp Lưu Yếm mai phục bốn phía.
Chỉ thấy xung quanh không một bóng người, mãi khi Diệp Già Lạc thướt tha đi vào trong đình.
Diệp Già Lạc ngồi xuống, thong thả ung dung chuẩn bị nước trà, dáng vẻ như thật sự đang đợi người.
Diệp Lưu Yếm đứng xa xa nhìn bóng dáng an nhiên của Diệp Già Lạc, khuôn mặt càng ngày càng sa sầm.
Hắn có thể nhận thấy tâm trạng của nàng cực kỳ nhẹ nhàng, là bởi vì người trong lòng của nàng ư?
Hắn muốn nhìn, rốt cuộc là tên nào dám xuất hiện.
Diệp Lưu Yếm đi vào đình, ngồi xuống đối diện Diệp Già Lạc, không nói một lời.
Diệp Già Lạc bưng trà ngon đã rót sẵn cho hắn: “Huynh trưởng, uống trà.”
“Nam nhân kia đâu?” Diệp Lưu Yếm uống một ngụm trà, đè cơn nóng nảy trong lòng xuống.
Diệp Già Lạc rót trà cho mình, cố ý giả ngu: “Ai?”
“Người trong lòng nàng.” Hắn nói với giọng khác lạ.
Diệp Già Lạc ngước mắt nhìn hắn: “Chẳng phải đã tới rồi à?”
Ánh mắt Diệp Lưu Yếm trầm xuống. Sự nóng nảy bị hắn ép xuống lại lần nữa dâng lên, hóa thành lệ khí tràn ra ngoài.
Ánh mắt hắn u ám như thực chất, nhìn ra bên ngoài. Hắn định nhìn xem nam nhân nào không muốn sống dám gặp nàng.
Nhưng trước mắt chỉ có nàng, không có một bóng người.
Diệp Lưu Yếm chống lại ánh mắt mang ý cười của nàng, bỗng nhiên cả người cứng lại, lập tức hiểu ra.
Không khí xung quanh như đọng lại.
“Choang!” một tiếng, chén trà trong tay hắn rơi xuống đất, theo tiếng vỡ tan tành.
Diệp Già Lạc chỉ thản nhiên nói: “Chén lưu li tử kim, ngày thường ta rất thích, tốn một ngàn lượng.”
Diệp Lưu Yếm lập tức nói: “Ta đền.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, Đề đốc sát phạt quyết đoán, giờ như một đứa nhóc mới lớn, nắm chặt tay, giọng cứng nhắc: “Như ta nghĩ ư?”
“Người trong lòng nàng, là ta?”
Gió ấm khẽ thổi tới, Diệp Già Lạc chậm rãi buông chén trà.
“Huynh trưởng, chàng cảm thấy sao?”
Diệp Lưu Yếm cảm thấy chính là hắn, hôm nay xuất hiện ở chỗ này, sẽ chỉ là hắn.
Nam nhân khác, giết!
Nghĩ thông suốt vấn đề này, khóe miệng Diệp Lưu Yếm không khỏi vểnh lên: “Nếu nàng đã ưng ta, vì sao ngày ấy nhận thánh chỉ, nàng không cao hứng?”
Diệp Già Lạc bình tĩnh trả lời: “Ta thích chàng, bằng lòng gả cho chàng không có nghĩa chàng không hỏi ý kiến của ta đã đi xin bệ hạ ban chỉ, ép ta gả cho chàng thì ta sẽ bình thường.”
Cuối cùng Diệp Lưu Yếm đã biết vấn đề nằm ở đâu. Hắn co được dãn được: “Huynh trưởng xin lỗi. Chỉ là nhiều người xin cưới nàng như vậy, chẳng phải ta sợ nàng bị người khác cướp mất à?”
Hắn tự xưng huynh trưởng, khiến Diệp Già Lạc rất ngượng ngùng.
Nàng luôn nhớ tới, kiếp trước ở trên giường, hắn luôn dùng đủ mọi thủ đoạn ép nàng gọi hắn là ‘huynh trưởng’.
“Hiện nay đến lượt ta hỏi chàng một vài chuyện. Chàng có bằng lòng trả lời không?”
“Hỏi đi.” Diệp Lưu Yếm nở nụ cười, sảng khoái trả lời.
Diệp Già Lạc hỏi với giọng điệu thẩm vấn: “Chàng thích ta từ khi nào?”
Trước nay đều là Diệp Lưu Yếm thẩm vấn người khác, bây giờ lại đến lượt hắn bị thẩm vấn.
Nhưng nếu người nọ là Diệp Già Lạc, hắn cam tâm tình nguyện.
“Nàng biết ta có tư tâm với nàng, ta còn nghĩ rằng nàng chỉ coi ta là huynh trưởng?”
Diệp Lưu Yếm có ý đảo khách thành chủ.
“Lúc gả chồng, ta thật sự coi chàng là huynh trưởng.” Diệp Già Lạc phản ứng lại: “Chàng còn chưa trả lời ta.”
Diệp Lưu Yếm nhìn nàng, tình cảm nhiều năm trong đôi mắt đen kia đã không cần che giấu: “Từ rất sớm, từ ngày nhập phủ, ta đã thích nàng.”
Hắn không cố kỵ nữa, bắt đầu làm càn, ngồi xuống cạnh Diệp Già Lạc: “Nàng bằng lòng gả cho ta chứ?”
Diệp Già Lạc nhìn hắn, môi mỏng khẽ nhếch: “Về sau chàng không được nạp thiếp giống những nam nhân bạc tình kia. Phải kính trọng ta, bảo vệ ta, nếu không ta sẽ đi cáo trạng với phụ thân.”
Diệp Lưu Yếm nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói: “Mong được người chung tình, đầu bạc không cách xa.”
Diệp Già Lạc nhoẻn miệng cười, không rút tay ra, cuối cùng gật đầu.
Diệp Lưu Yếm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nương tử đến tay rồi mà còn mất.
Mấy ngày tiếp theo, các quan lại đều có thể cảm thấy Diệp Lưu Yếm đi đường cũng vui vẻ, thủ đoạn làm việc cũng ôn hòa hơn.
Không còn hơi tí là xét nhà nữa.
Diệp phủ.
Diệp Già Lạc đang sửa sang lại đồ cưới.
Từ sau khi bày tỏ tâm ý với Diệp Lưu Yếm, hôn kỳ đã được quyết định vào một tháng sau.
Nàng không ngừng vội vàng chuẩn bị hôn sự, còn phải chuẩn bị tế bái cha mẹ.
Ai bảo bây giờ Diệp phủ chỉ còn mình nàng.
Diệp Già Lạc tự tay sao chép kinh Phật, chuẩn bị đốt cho phụ thân khi tế bái.
Bận rộn một ngày, cuối cùng Diệp Già Lạc cũng nghỉ ngơi. Diệp Lưu Yếm lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong khuê phòng của nàng.
Ngọc Châu đóng cửa phòng cho hai người.
Diệp Lưu Yếm đấm vai cho Diệp Già Lạc: “Hôm nay bận bịu gì?”
Diệp Già Lạc nhắm mắt dưỡng thần: “Sao chép kinh Phật, ngày mai đốt cho cha khi đi tế bái. Thuận tiện nói cho cha mẹ, ta sắp thành thân với chàng.”
Diệp Lưu Yếm khựng lại.
“Làm sao vậy?” Tuy chỉ trong giây lát, nhưng Diệp Già Lạc lại nhạy cảm nhận thấy giờ phút này hơi thở Diệp Lưu Yếm hơi loạn.
Diệp Lưu Yếm cười nói: “Không có việc gì.”
“Ngày mai chàng có muốn đi tế bái cha mẹ với ta không?”
Diệp Già Lạc nghiêm túc dò hỏi.
Nàng vốn tưởng Diệp Lưu Yếm vẫn có chút tình nghĩa với cha mẹ, nhưng ai biết hắn lại từ chối: “Không.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cha đuổi chàng ra khỏi nhà?”
“Chẳng lẽ chàng ghi hận cha vì việc này?”
Diệp Già Lạc liên tiếp hỏi ba câu.
Diệp Lưu Yếm chắp tay sau người, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống: “Ta sợ ta đi tế bái nghĩa phụ, có thể làm ông ấy tức tới đội mồ dậy.”
Lúc này Diệp Già Lạc mới phát hiện mình biết rất ít chi tiết về việc này: “Huynh trưởng, vì sao chàng lại cãi nhau với phụ thân?”
Trước kia, nàng vẫn luôn cho rằng bọn họ bất hòa vì cái nhìn chính trị.
Khi đó triều đình rất loạn, tiên đế tầm thường, không trấn áp được phiên vương. Diệp Lưu Yếm chủ trương nâng đỡ minh chủ, mà phụ thân lại kiên quyết đứng về phía tiên đế. Ông nói chỉ cần bệ hạ còn tại vị một ngày, ông ấy sẽ tận lực phụ tá.
Hơn nữa Diệp Lưu Yếm còn cố chấp, thủ đoạn tàn nhẫn.
Rõ ràng hắn cũng là phụ thân dạy dỗ từ nhỏ, nhìn như công tử nhẹ nhàng, song, khi làm việc lại không lưu tình, tàn nhẫn cố chấp, bởi vậy mới ầm ĩ tới căng thẳng.
Diệp Già Lạc vẫn luôn nghĩ do việc này, nhưng giờ phút này nhìn sắc mặt Diệp Lưu Yếm khác lạ, nàng mới bừng tỉnh phát hiện dường như chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Diệp Lưu Yếm vẫn mở miệng nói trong ánh mắt thản nhiên của Diệp Già Lạc.
“Lúc ấy nghĩa phụ phát hiện ta có tư tâm với nàng, dưới sự giận dữ mới đuổi ta ra ngoài. Cho nên ngày mai ta không đi đâu.”