Trong giây lát, Diệp Già Lạc có phần bội phục sự can đảm của Hoắc Kiều Kiều. Nàng ta dám nói bậy trước mặt Diệp Lưu Yếm.
Ngày thường nàng ta cũng thích nói không lựa lời, không biết nặng nhẹ, Diệp Già Lạc chỉ coi như gió thoảng qua tai.
Diệp Lưu Yếm thấy hôm nay Diệp Già Lạc hòa li, tâm trạng tốt, lười giải thích: “Ý chỉ hòa li là đương kim bệ hạ đồng ý, ngươi đang nghi ngờ bệ hạ à? Còn nói nàng ấy khắc cha. Có ai mà không biết, nghĩa phụ ta chết vì cứu tiên đế.”
Dứt lời, cấp dưới của Diệp Lưu Yếm lập tức vả miệng Hoắc Kiều Kiều.
Âm thanh “Bốp bốp” trong trẻo vang lên.
Không ai dám cầu xin.
Sau khi đánh xong, miệng và hai bên má Hoắc Kiều Kiều đều nóng rát, đau đớn.
Diệp Già Lạc xoay người, nhẹ nhàng hành lễ với Diệp Lưu Yếm: “Hôm nay đa tạ huynh trưởng, chuyện tiếp theo, không làm phiền huynh trưởng nữa.”
Nàng không muốn biết tâm tư của hắn ra sao, lại vẫn phải nhận ơn của hắn.
Nàng sợ trả không nổi.
Diệp Lưu Yếm cúi đầu nhìn nàng, tức tới bật cười: “Diệp Già Lạc, muội qua cầu rút ván thuần thục đấy.”
“Cũng tới lúc bản tọa đi báo cáo với bệ hạ rồi.”
Diệp Lưu Yếm chuẩn bị rời đi, song vẫn để lại cho nàng hai người: “Phi Kiếm, Tàn Nhận, các ngươi ở lại đây. Chờ muội ấy rời khỏi phủ Quốc Công thì quay về báo cáo với ta.”
Dặn dò xong, hắn mới rời đi.
Diệp Già Lạc không từ chối. Dẫu sao lát nữa nàng cũng có chuyện cần làm, có người của Giám Sát Ti ở đây, cũng tiện hơn.
Nói xong thì nàng về viện thu dọn đồ.
Ngọc Châu tập trung tất cả hạ nhân lại: “Tiểu thư, người đã tới.”
Nàng ấy đã sửa lại xưng hô.
Diệp Già Lạc đứng đoan chính ở dưới mái hiên, nhìn hơn hai mươi nha hoàn, bà tử và cả gã sai vặt đứng ở dưới, lấy ra một xấp khế ước bán mình.
“Các ngươi đều là ta mua, hiện giờ ta hòa li với Hoắc Vân Kiêu, phải rời đi. Các ngươi có bằng lòng rời đi với ta không?”
“Nếu bằng lòng thì đi theo ta. Nếu muốn tiếp tục ở lại phủ Quốc Công, ta cũng không ép.”
Lập tức có hai nha hoàn tiến lên: “Phu nhân, chúng em bằng lòng.”
Còn có bốn gã sai vặt và Khổng ma ma.
Diệp Già Lạc cười nói: “Các ngươi đi theo ta, tất nhiên, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Hơn mười người còn lại đều chọn ở lại.
Không ai bước lên nữa, Khổng ma ma nhìn về phía một ma ma khác: “Tôn ma ma, phu nhân đối xử với bà không tệ. Là ai trả tiền nợ cờ bạc cho con trai bà chứ?”
Tôn ma ma cười mỉa nói: “Nô tỳ rất cảm ơn phu nhân, nhưng nô tỳ ở lại đúng là vì con trai. Mong phu nhân thứ lỗi.”
Diệp Già Lạc nhìn về phía những người lựa chọn ở lại: “Chim khôn chọn cây mà đậu. Các ngươi lựa chọn ở lại, không có gì đáng trách. Sau này ra sao, đành xem tạo hóa của từng người.”
Xử lý xong hạ nhân, đồ cũng đã xếp xong, Diệp Già Lạc chỉ vào bốn gã sai vặt: “Các ngươi đi dọn đồ đi.”
Bốn gã sai vặt, còn có người của Giám Sát Ti, bắt đầu mênh mông cuồn cuộn dọn của hồi môn ra ngoài.
Còn có một trăm lượng vàng ròng mà bệ hạ ban thưởng.
Nhìn như sắp dọn sạch phủ Quốc Công.
Lúc này, giọng Hoắc lão phu nhân truyền đến: “Không được dọn!”
Chỉ thấy Hoắc lão phu nhân được đám người Hoắc Vân Kiêu dìu, đi đến.
“Ngươi muốn mang mấy thứ này đi đâu? Đây là đồ của phủ Quốc Công ta.”
Diệp Già Lạc đã sớm có chuẩn bị, vươn tay: “Lấy danh sách của hồi môn của ta ra đây.”
Ngọc Châu đặt danh sách vào tay Diệp Già Lạc.
Diệp Già Lạc đưa danh sách của hồi môn cho Hoắc lão phu nhân: “Nhìn xem, ta dọn đi đều là đồ của ta. Đồ của phủ Quốc Công các ngươi, ta tuyệt đối không lấy.”
“Thời gian qua tiêu dùng ở phủ Quốc Công các ngươi, coi như ta nể tình trong quá khứ mà tặng cho các ngươi. Không cần trả.”
Diệp Già Lạc tỏ vẻ rộng lượng.
Mà Hoắc Kiều Kiều khinh thường: “Nói thật dễ nghe. Những thứ đó đều là ngươi tự nguyện mua cho chúng ta. Lúc trước ngươi gả vào phủ Quốc Công, chẳng phải vì coi trọng phủ Quốc Công à? Dáng vẻ ngươi lấy lòng chúng ta, đến bây giờ ta còn nhớ rõ. Sao nào? Bây giờ trở mặt không quen à?”
Diệp Già Lạc nhớ tới ngày xưa, nàng nghe lời bọn họ răm rắp vì ở chung hòa hợp với cô em chồng và tổ mẫu.
Hóa ra, bọn họ xem đó là lấy lòng.
Diệp Già Lạc cười nhạt một tiếng: “Nếu là người có lòng, ta bỏ ra nhiều bạc như vậy cũng sẽ không nuôi ra một con sói mắt trắng.”
Hoắc Kiều Kiều còn không quên mỉa mai lại một câu: “Là ngươi quá thích tính toán chi li.”
Diệp Già Lạc chỉ nhìn lướt qua Quý Duẫn Phi đứng một bên: “Vậy chị dâu mới của ngươi chắc thích bỏ tiền cho ngươi đấy.”
Quý Duẫn Phi không nói gì, chỉ giả bộ yếu ớt.
“Tiếp tục dọn!” Diệp Già Lạc lại nói.
“Không được dọn, các ngươi mau đi ngăn cản nó.” Hoắc lão phu nhân định chơi xấu, chỉ huy hạ nhân trong viện, muốn cản trở.
Diệp Già Lạc thấy hạ nhân muốn cản, lấy giấy bán mình ra: “Giấy bán mình của họ đều ở trong tay của ta. Nếu lão phu nhân muốn sai bảo bọn họ thì có thể bỏ tiền mua lại.”
“Nếu không, ta sẽ bán họ cho bọn buôn người.”
Nàng nói ra vậy, đám hạ nhân vừa rồi quyết định ở lại đều biến sắc.
Bọn họ chọn ở lại, vậy mà rất có khả năng sẽ bị bán đi.
Hoắc lão phu nhân vô cùng đau đớn: “Diệp Già Lạc, hóa ra đây là gương mặt thật của ngươi. Những hạ nhân này đã hầu hạ chúng ta nhiều năm, vậy mà ngươi nỡ bán bọn họ đi?”
Mặc kệ bà ta nói gì, Diệp Già Lạc đều không đáp lại.
Hoắc lão phu nhân chỉ có thể tìm Hoắc Vân Kiêu: “Vân Kiêu, con mau ngăn cản nó.”
Hoắc Vân Kiêu nhìn về phía Diệp Già Lạc, mới vừa há miệng, đã gặp phải ánh mắt trào phúng của Diệp Già Lạc.
“Sao vậy? Trấn Quốc công muốn nói gì? Muốn nói ta tham lam chút bạc này, sổ sách có thể làm giả. Trấn Quốc công sẽ không quên khi ta mới gả đến, phủ Quốc Công có mấy cái hạ nhân chứ? Đến như trong viện của ngươi, cũng chỉ có một gã sai vặt.”
Lại thấy Hoắc Vân Kiêu tỏ vẻ mặt xa lạ.
Diệp Già Lạc bừng tỉnh: “Quên, Thế tử mất trí nhớ, không nhớ rõ.”
Hoắc Vân Kiêu nhìn Diệp Già Lạc, như có phần lạ lẫm.
Nàng thật sự vội không chờ nổi muốn hòa li, thậm chí xin bệ hạ ban chỉ như nàng nói ư?
Vậy nàng có lý do gì hại con của hắn ta và Phi Nhi.
Cuối cùng, đáy mắt hắn ta khôi phục sự tỉnh táo: “Chúng ta bỏ tiền mua.”
“Vân Kiêu...” Hoắc lão phu nhân không thể chấp nhận.
Hoắc Vân Kiêu khuyên nhủ: “Tổ mẫu, nếu bệ hạ đã hỏi đến việc hòa li của con với nàng ta, việc này đã không thể xoay chuyển. Nếu làm ầm lên, chỉ sợ bệ hạ sẽ biết. Ngày sau, con sẽ nỗ lực lập công, kiếm ban thưởng, làm phủ Quốc Công khôi phục huy hoàng ngày xưa.”
Lúc này Hoắc lão phu nhân mới thấy thoải mái hơn một chút.
Ngày này, dân chúng qua lại trước cửa phủ Trấn Quốc Công đều có thể nhìn thấy cảnh tấp nập vô cùng…
Dưới tấm biển vàng của phủ Trấn Quốc Công, Diệp Già Lạc dẫn theo Ngọc Châu, chỉ huy gã sai vặt nâng từng rương của hồi môn ra ngoài.
Của hồi môn của nàng cực kỳ phong phú, không chỉ vì nhà mẹ đẻ mà lúc trước tiên đế càng thêm cho nàng không ít đồ, dọn một lúc lâu cũng chưa xong.
Mà lúc này, trong Ngự Thư Phòng, hoàng cung.
Diệp Lưu Yếm bẩm báo lại với Gia Mẫn Đế: “Bệ hạ, thánh chỉ đã hạ, lúc thần đến, bọn họ đang định đưa Lạc Nhi đến Phật đường.”
“Xem ra thánh chỉ của trẫm hạ rất đúng lúc.” Gia Mẫn Đế nhướng mày cười: “Có cần trẫm tứ hôn cho ngươi không?”
Diệp Lưu Yếm cọ khớp xương vào lòng bàn tay, nửa nghiêm túc, nửa nói đùa: “Bẩm bệ hạ, Lạc Nhi mới hòa li, nếu bệ hạ tứ hôn, chỉ sợ dân chúng sẽ nói bệ hạ không đứng đắn.”
“Ha ha.” Gia Mẫn Đế cười hai tiếng: “Vậy qua một thời gian nữa, trẫm lại tứ hôn cho các ngươi.”
Diệp Lưu Yếm khấu tạ thánh ân: “Vi thần đa tạ bệ hạ nhớ thương.”
“Đi xuống đi.”
“Thần cáo lui.”
Diệp Lưu Yếm trở lại Giám Sát Ti, Phi Kiếm và Tàn Nhận cũng đã trở lại.
“Thuộc hạ bái kiến Đề đốc.”
Diệp Lưu Yếm chắp tay sau người, dò hỏi: “Thế nào?”
Phi Kiếm trả lời: “Bẩm Đề đốc, người Hoắc gia không dám lỗ m ãng, Diệp tiểu thư đã an toàn trở về Diệp phủ.”
Mà bên kia, Diệp Già Lạc về tới Diệp phủ.
Từ sau khi nàng xuất giá, Diệp phủ chỉ còn lại Phúc bá trông coi. Hạ nhân ngày xưa trong phủ đã sớm giải tán.
Nhưng phòng ốc được Phúc bá quét tước rất sạch sẽ.
“Phúc bá, vất vả cho bá rồi.”
Diệp Già Lạc nhìn về phía Phúc bá, thưởng cho ông một ít bạc: “Đây là chút tâm ý của ta, nhận lấy đi.”
Phúc bá từ chối: “Cái này... Tiểu thư, lão nô trông coi Diệp phủ, là bởi vì ân tình của Văn Chính Công và phu nhân với lão nô. Bọn họ đều là người tốt, lão nô không cần mấy thứ này.”
“Ta biết, đây coi như lương tháng của bá. Hôm nay chúng ta sẽ vào ở, việc của bá cũng nhiều lên.”
Diệp Già Lạc nói vậy, lúc này Phúc bá mới không từ chối.
Sau đó, Diệp Già Lạc trở về Phương Phỉ Uyển của mình.
Nàng đi qua mỗi một chỗ trong phủ, trước mắt đều sẽ hiện lên hình ảnh ngày xưa ở bên cha, có cả huynh trưởng.
Khi đó thật vui vẻ!
Trở lại Phương Phỉ Uyển, hoa ở Phương Phỉ Uyển nở rực rỡ, chỉ là hiện giờ lá cây rơi đầy đất, hơn nữa quạnh quẽ.
Có cảm giác như đã qua mấy đời.
Nàng thở dài: “Ngọc Châu, bảo hạ nhân quét tước sạch sẽ.”
“Vâng.” Ngọc Châu quay đầu dặn dò hạ nhân.
Dẫu sao hạ nhân mang về vẫn thiếu. Ngày hôm sau, Diệp Già Lạc lại sai người đi mua thêm hạ nhân về.
Diệp Già Lạc ở dưới hành lang, phe phẩy quạt. Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu nghiêng lên người nàng, mạ một tầng sáng lên cho nàng.
Ngọc Châu đi tới cạnh nàng: “Tiểu thư, đã sắp xếp xong. Những hạ nhân kia thật là quá đáng! Đều là tiểu thư mua, vậy mà chọn ở lại phủ Quốc Công.”
Diệp Già Lạc rất thoải mái, khuyên nhủ ngược lại: “Ta là một phụ nhân hòa li về nhà, tất nhiên bọn họ cảm thấy ta kém phủ Quốc Công. Điều này rất bình thường.”
Ngọc Châu vui sướng khi người gặp họa nói: “Tiểu thư nói rất đúng. Bọn họ cũng không biết, phủ Quốc Công mà không có tiểu thư, có khi đến cả tiền công cũng không phát nổi.”
“Chờ tháng sau lĩnh tiền thì bọn họ sẽ biết thôi.”
Diệp Già Lạc lại nói: “Sau này chớ có nhắc tới phủ Quốc Công nữa, bọn họ đã không còn quan hệ với ta.”
Ngọc Châu lập tức nghiêm mặt mím môi: “Vâng.”
Diệp Già Lạc nằm phơi nắng một lúc thì về phòng, đánh cờ một mình.
Nàng không khỏi nhớ đến ngày xưa cùng đánh cờ với Diệp Lưu Yếm.
Cha nàng - Văn Chính Công là Thủ phụ đương triều, tài hoa nổi bật. Diệp Lưu Yếm làm con nuôi của cha, tất nhiên cũng kế thừa tài của phụ thân, còn văn võ song toàn.
Nếu hắn tham gia khoa khảo, chỉ sợ đến cả Trạng Nguyên lang cũng phải thua hắn.
Trong đó tài đánh cờ là nổi bật nhất.
Mỗi lần nàng đánh không lại, đều sẽ len lén trộm quân cờ của hắn đi.
Diệp Già Lạc nghĩ tới thất thần, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Lúc này trên bàn cờ xuất hiện một đôi tay khớp xương rõ ràng, ngón trỏ và ngón giữa như ngọc dưới tay áo dài cầm quân cờ trắng, đặt xuống bàn cờ.
Nàng ngẩng đầu, chợt nhìn thấy Diệp Lưu Yếm.
Nàng tưởng là ảo giác, cứ vậy cùng hắn đánh cờ.
Mãi tới khi sắp thua, nàng mới chợt hoàn hồn.
Hình như... là người thật?!
Diệp Già Lạc ngẩng đầu nhìn, bất chợt đối diện với đôi mắt đen đầy ý cười của Diệp Lưu Yếm: “Lạc Nhi đang nhớ vi huynh à?”
Diệp Già Lạc nhìn hắn không chớp mắt.
Nàng không ngờ, thật sự là Diệp Lưu Yếm.
Ngay sau đó, Diệp Già Lạc khẽ nhăn mày.
Sao nàng cảm thấy, Diệp Lưu Yếm nói chuyện, dường như càng ngày càng lộ liễu?
“Sao huynh lại tới đây?”
Diệp Lưu Yếm nghe giọng điệu xa cách của nàng, mặt sa sầm xuống bằng mắt thường cũng có thể thấy: “Không chào đón ta tới?”
Diệp Già Lạc nhìn bốn phía, mới nhìn về phía hắn, giọng điệu lạnh nhạt: “Đề đốc đại nhân, nam nữ có khác. Nếu để người ta nhìn thấy ta và huynh ở một phòng thì khó mà giải thích.”
“Đã hiểu.” Diệp Lưu Yếm đột nhiên nói một câu. Hắn buông quân cờ, đứng dậy muốn đi: “Ta hẳn nên mang theo người Giám Sát Ti tới cửa, như vậy người khác sẽ cho rằng bổn tọa đang làm việc.”
Diệp Già Lạc thấy hắn muốn nghênh ngang đi ra từ cửa lớn, mặt mày trầm xuống: “Khoan đã! Giám Sát Ti phá án, không phải vụ án quan trọng thì không làm. Nếu huynh tới cửa, người không biết còn tưởng rằng Diệp gia muốn tạo phản.”
Diệp Lưu Yếm đứng ở cửa: “Thế ý của Lạc Nhi?”
Diệp Già Lạc lạnh mặt nói: “Mời huynh trưởng vào từ chỗ nào thì ra từ chỗ đó.”
Diệp Lưu Yếm đứng ở nơi đó, đôi mắt đen nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.
Thấy nàng nghiêm túc, Diệp Lưu Yếm có cảm giác tức mà không có chỗ trút giận: “Nhóc vô lương tâm.”
Ngay sau đó hắn vận khinh công, rời đi.
Lúc này Diệp Già Lạc mới phào nhẹ nhõm. Chỉ cần ở cùng một chỗ với Diệp Lưu Yếm, nàng sẽ nhớ tới ký ức khi ở cùng bên hắn vào kiếp trước.
Nhưng bọn họ là huynh muội, không có khả năng.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Già Lạc liếc thấy túi giấy dầu để lại bên chỗ Diệp Lưu Yếm mới ngồi.
Nàng sững sờ, nhặt lên mở ra, phát hiện là bánh hoa tươi của Nhất Phẩm Hương.
Nàng ngây ra.
Nhất Phẩm Hương là cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng ở kinh thành. Bánh hoa tươi này chỉ bán một trăm suất mỗi ngày, một bánh khó cầu, nàng rất thích.
Nhưng đã rất lâu rồi nàng không ăn.
Diệp Già Lạc cầm lên, cắn một miếng, vào miệng là tan, hương thơm vấn vít giữa môi và răng.
Nàng nhìn theo hướng Diệp Lưu Yếm vừa rời đi, trong lòng có chút cảm giác khác lạ. Nhưng nàng cũng không biết đó là cảm giác gì.
...
Tin tức Diệp Già Lạc hòa li truyền khắp kinh thành trong một đêm.
Tất nhiên chế giễu chiếm đa số.
Còn có người ở trà lâu nói Diệp Già Lạc làm vợ người ta, thì phải hiếu thuận cha mẹ chồng. Hành động lấy tất cả của hồi môn đi được coi là vô liêm sỉ.
Chẳng qua nghe nói tới hôm sau, người nọ bị cắt đầu lưỡi. Cuối cùng không còn ai dám bàn tán.