Gió Nam Và Hoa Hồng

Chương 8.2

Edit: Loveyoumore3112

Chu Dực nhận ra vẻ khác thường trên gương mặt Trần Nhứ, nhìn theo ánh mắt cô, hướng ra ngoài cửa sổ. Cậu hơi nheo mắt lại, đến khi nhìn thấy rõ người đang tới, bàn tay thoáng buông lỏng.

Trần Nhứ nhân lúc này chạy đi, bước chân dồn dập hướng về phía cửa, chạy ra ngoài.

Bầu trời ảm đạm u ám, tựa như đang muốn nhỏ từng giọt mực xuống. Xung quanh người đến người đi, phần lớn vì tránh mưa mà bước đi vội vã.

Tạ Nghiêu Đình đứng lẳng lặng trên khoảng sân rộng ngoài cổng thư viện, trên tay cầm chiếc dù đen khẽ nâng lên, cùng Trần Nhứ nhìn nhau từ phía xa. Dường như anh đã gầy đi rất nhiều, nụ cười trên bờ môi dịu dàng thân thiết.

Quần áo đen, dù đen, ngón tay thon dài thanh tú trắng nõn, trắng đen rõ ràng, tuấn tú vô cùng, quần áo chỉnh tề không chút qua loa.

Trong lòng Trần Nhứ dâng lên nỗi buồn man mác như có như không nhưng lại khó có thể diễn tả bằng lời. Sống mũi cay cay, nhất thời trước mắt tràn ngập một mảnh hơi nước.

Gió mạnh mưa lớn, cuốn đi những chiếc lá vàng trên cây, rơi lác đác tán loạn trên những vũng nước đọng trên mặt đất.

Tạ Nghiêu Đình vẫn đứng tại chỗ như cũ.

Trần Nhứ không chờ nổi, giơ bàn tay lên che đầu, nhanh nhẹn chạy xuống bậc thang, ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt anh, nụ cười trong đôi mắt ướt không cách nào che dấu, "Sao anh lại tới?"

Tạ Nghiêu Đình chau mày, chiếc dù trong tay nghiêng về phía cô, thấp giọng đáp: "Anh đi công tác ở Sơn Thành, tham gia một hạng mục nghiên cứu chế tạo thuốc mới. Đến gặp em một chút."

Cứ như vậy, toàn bộ tấm lưng của anh lộ ra giữa màn mưa.

Trần Nhứ vội vàng bước về phía trước gần hơn một chút, khoảng cách giữa hai người trở nên tương đối gần. Cô lại ngửi thấy mùi hương thảo dược thanh thuần được tích tụ dần qua năm tháng trên người anh.

"Sao anh biết em ở thư viện?" Cô ngước đầu hỏi anh.

Dường như nhớ lại chuyện gì đó thú vị, Tạ Nghiêu Đình cười một cái, nói: "Anh không gọi được cho em. Muốn đến ký túc xá của bọn em thử vận may một chút, đúng lúc gặp được bạn cùng phòng của em. Cô ấy nói cho anh biết."

Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Sơn Thành có một phòng thí nghiệm thảo dược cấp quốc gia, đang hợp tác cùng xí nghiệp chế thuốc tạo ra một loại thuốc có hiệu quả nhanh chóng chống lại bệnh sốt rét. Nghiên cứu sinh học biến đổi, hiệu quả trị liệu lâm sàng đúng lúc phản hồi đến viện nghiên cứu, hiện tại đang là giai đoạn nghiên cứu được giới nghiên cứu hết sức sùng bái.

Tự bản thân  Đồ U U* dựa vào cuốn "Trửu hậu bị cấp phương" của Cát Hồng thời Đông Tấn mà có được gợi ý, cải thiện phương thức tinh chế mà không làm mất đi dược tính của artemisinin, sau khi nhận được giải thưởng Nobel, đã đẩy địa vị của thảo dược và phương thuốc cổ truyền lên một tầm cao mới.

(*Đồ U U là một nhà nghiên cứu y học và y hóa Trung Quốc. Bà được biết tới nhiều nhất qua công trình chiết xuất artemisinin từ cây thanh hao hoa vàng phục vụ việc chữa trị sốt rét.)

Mảnh đất Ba Thục lắm núi nhiều rừng, có được ưu thế địa lý trời đất ưu đãi.

Khoảng thời gian trước, nghiên cứu viên của phòng thí nghiệm đi tìm hiểu địa hình ngàn dặm đường núi trùng điệp, ở nơi sâu trong núi lớn đào được một loại thảo dược hiếm thấy, liền mời Tạ Nghiêu Đình tới làm giám định thêm một bước nữa.

Đến lúc quyết định, anh chưa kịp báo cho Trần Nhứ biết.

Tạ Nghiêu Đình đi chuyến bay sớm tới, lúc hạ cánh vẫn còn rất sớm. Anh liền trực tiếp bắt xe đi đến Đại học Sơn Thành, tất cả suy nghĩ đều nghe theo trái tim, anh không hề muốn gắng sức truy hỏi rốt cuộc mình gấp gáp khác thường như vậy là có ý nghĩa gì.

Điện thoại của Trần Nhứ vẫn không liên lạc được.

Anh liền tìm một sinh viên gặp trên đường hỏi sơ qua vị trí, một mạch đi dọc theo đường núi quanh co lên, đứng dưới lầu ký túc thì gặp Quách Hương Hương đang đói không chịu nổi, phải bò dậy đi siêu thị mua đồ ăn vặt.

Trần Như ngạc nhiên: "Bạn cùng phòng của em?"

Cô lại đưa tay sờ túi áo khoác, không sờ thấy điện thoại di động. Cô nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương: "Điện thoại em để chế độ rung đặt trong túi xách, em đang thu dọn sách, nên không nghe thấy."

Tạ Nghiêu Đình gật đầu một cái, vừa cười: "Ừ, cô ấy nói là bạn cùng phòng của em, cô ấy nhận ra anh."

Trần Như thoáng suy nghĩ một chút, liền hiểu.

Lúc cô và Quách Hương Hương chia sẻ bí mật với nhau, để chứng minh Tạ Nghiêu Đình không phải là một ông già như cô nàng lo lắng, đặc biệt cho cô xem hình anh. Bức hình giới thiệu vắn tắt về bác sĩ chuyên môn treo ở bệnh viện, rất lâu trước kia đã được cô len lén chụp lại, vẫn luôn tồn tại trong điện thoại cô.

Quách Hương Hương bị kinh động, la hét nhất định phải rải hình Tạ Nghiêu Đình lên diễn đàn Thiên Nhai bát quái, tựa đề "Cào tường~ Người thật ngoài đời đẹp nhất từng thấy."

Đương nhiên Trần Nhứ không chịu.

Vật quý giá bản thân cất kỹ, bản thân một mình hưởng thụ, đương nhiên không thể tùy tiện cho người xa lạ chiêm ngưỡng.

Cô ngượng ngùng cười một tiếng: "... Thật là trùng hợp, anh lại gặp Hương Hương. Em từng cho cô ấy xem hình anh."

Nụ cười trên mặt Tạ Nghiêu Đình càng thêm rõ ràng, anh giơ tay lên giúp cô vén tóc lòa xòa trước trán, thấp giọng nói: "Anh đoán được. Chỉ là, em chụp anh lúc nào vậy? Anh không hề phát hiện ra."

Trần Nhứ không chịu nói thật, nghịch ngợm cười nói: "Không nói cho anh, đây là bí mật."

Tạ Nghiêu Đình cũng không so đo nhiều, cười một tiếng cho qua.

Bữa trưa ba người ăn lẩu ở giữa sườn núi.

Đặc trưng của Sơn thành, năm bước một quán lẩu. Cửa hàng này được xây lên theo thế núi đã mười năm, phòng được bố trí phân tán nhìn ra quang cảnh núi rừng, xuyên qua khung cửa sổ được chạm trổ phong cách cổ xưa, có thể nhìn thấy đá và núi rừng qua làn sương khói lờ mờ.

Trên núi nam có hai ba nhà làm lò mổ thịt, lấy nguyên liệu nấu ăn tại chỗ tươi ngon vô cùng.

Bao tử màu đen đặt trên lớp băng được bưng ra, tỏa ra hơi lạnh màu trắng.

Ba người ngồi đối diện nhau. Trần Nhứ thích ăn mặn, hơn nữa từ trước đến giờ đều không cay không vui.

Thịt bò thái miếng dày ướp với ớt cay cay, toàn bộ đỏ lừ.  Cô dùng đũa gắp một miếng lại một miếng, ăn đến quên trời đất, thật muốn vui mừng kêu lên một tiếng.

Tạ Nghiêu Đình nâng tay rót một ly sữa đậu nành cho Quách Hương Hương đối diện, cười nói: "Hôm nay may mắn gặp được em, nếu không có khi anh phải trở về tay không rồi."

Quách Hương Hương tập trung ăn uống, trong lòng không ngừng mặc niệm.

Cô ngừng đũa, cười đầy tự hào, nói: "Anh đừng khách sáo. Em và A Nhứ là bạn thân, dĩ nhiên hy vọng bên cạnh cô ấy có thể có thật nhiều hoa đào nở."

Nghe vậy, Tạ Nghiêu Đình chỉ cúi đầu khẽ cười, không lên tiếng.

Trần Nhứ chợt nhớ tới Chu Dặc, sắc mặt lập tức trở nên không tốt lắm. Cô vờ ho khan hai tiếng, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng chọc Quách Hương Hương, cắn răng nhỏ giọng mắng cô: "Cậu lại đang nói bậy."

Tinh thần Quách Hương Hương đi một đường lớn, con ngươi đảo mấy vòng, mới phản ứng kịp.

Cô vội vàng nói sang chuyện khác, cười nói: "Cái đó, lúc em nghe A Nhứ nói anh là bác sĩ Đông y, em còn tưởng rằng anh luôn mặc quần áo kiểu cổ xưa, mặt đầy vẻ cao thâm khó lường, có thể bắt mạch từ xa. Anh có biết khí công không?"

Trần Nhứ: "..."

Tạ Nghiêu Đình bị câu hỏi của cô nàng chọc cười, hết sức vui vẻ, nhưng vẫn cười nghiêm túc giải thích: "Anh biết một chút “Ngũ cầm hí” của Hoa Đà, nhưng không đạt được đến trình độ bắt mạch từ xa này."

Quách Hương Hương gật đầu, cũng tự cho là như vậy, "Vâng, thật ra thì em cũng cảm thấy mấy người gọi là bậc thầy khí công đều như cố ra vẻ huyền bí."

"Các anh có kiếm được nhiều tiền không?" Cô nàng lại chuyển sang đề tài mới.

"... Cũng được."

Trần Nhứ không nhìn nổi nữa, gắp một miếng thịt nhét vào miệng cô: "Hương Hương, là món cậu thích ăn nhất, nhanh ăn lúc còn nóng."

"À ừ..." Quách Hương Hương nhai mấy cái, rốt cuộc dừng lại.

Từ lúc bắt đầu, Tạ Nghiêu Đình vẫn gắp thức ăn thêm đồ uống giúp hai cô, bản thân cũng rất ít động đũa. Qua hơn nửa bữa cơm, anh xác nhận hai cô không muốn thêm đồ nữa, rời chỗ ngồi ra tính tiền trước.

Quách Hương Hương ăn uống no say vui vẻ tràn trề, ngừng đũa, hỏi: "Có phải bác sĩ Tạ không thích ăn lẩu không?"

Trần Nhứ cúi đầu xuống: "... Dạ dày anh ấy không tốt, không ăn được đồ cay quá."

Dạ dày không tốt, không ăn đồ lạnh, không thể ăn cay, không ăn hành, gừng, tỏi, rau thơm... Dù là đã được thái nhỏ rải lên thức ăn, anh cũng không ăn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô nhớ được hết thảy thói quen ăn uống trong cuộc sống thường ngày của anh.

Quách Hương Hương lắc đầu, chậc lưỡi hai tiếng, nói: "Vậy thật đáng tiếc, thói quen ăn uống không hợp với Sơn Thành, anh ấy không hợp định cư ở đây."

Trong lòng Trần Nhứ nặng trĩu, "Anh ấy chỉ đi công tác thôi, rất nhanh sẽ đi."

Quách Hương Hương bình luận đúng chỗ đau: "Yêu xa. Riêng điểm này đã kém hơn Chu Dực."

Sau khi ăn xong, Quách Hương Hương hẹn mấy bạn học khác đi dạo phố mua quần áo. Tạ Nghiêu Đình đưa Trần Như về trường, cơn mưa đã ngừng hẳn, trong sân trường, sinh viên đi ra ngoài dần nhiều lên. Hai người đi học một đoạn đường từ cửa trường học dọc theo đại lộ Ngân Hạnh.

Anh tùy ý hỏi cô một vài chuyện học hành.

Sau đó thì có chút không biết nên nói gì tiếp.

Hai người đứng ở bờ hồ sau núi, gió lạnh thổi qua, khiến mặt hồ trong veo gợn lên từng đợt song.

Trần Nhứ hỏi: "Cuộc hẹn của anh mấy giờ vậy?"

Tạ Nghiêu Đình lắc đầu, ngay cả đồng hồ đeo tay anh cũng không đeo: "Không vội."

Xa xa, có cô nữ sinh nổi giận nhăn nhó, nam sinh vì muốn dỗ cô vui vẻ, hạ người ngồi xổm xuống, cô nàng nhảy lên lưng anh phách lối mười phần, sau đó hoan hô chỉ huy nam sinh chạy một đoạn đường. Bởi vì trẻ tuổi, có thể biểu đạt tình yêu không chút kiêng kị, ngay cả kiểu cách cũng không khiến người ta thấy phản cảm.

Ánh mắt Trần Nhứ lo lắng nhìn sang, trầm ngâm trong chốc lát, chủ động giải thích, "... Có phải anh không vui không? Buổi sáng, em và Chu Dặc thực sự không có gì."

Tạ Nghiêu Đình giơ tay lên giữ vai cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng nói thật thấp, mang theo chút buồn như có như không. Anh nói: "Anh vẫn cảm thấy, cuộc sống đại học của em sẽ rất phong phú, rất nhiều màu sắc, sẽ quen biết thêm những người bạn ưu tú, cũng sẽ có những đàn anh ưu tú theo đuổi em, các em sẽ cùng nhau đến thư viện tự học, em sẽ mặc quần áo xinh đẹp tham gia các loại hoạt động liên kết hữu nghị."

Trần Nhứ cau mày, khẽ nói: "Bọn họ đều không tốt bằng anh."

Tạ Nghiêu Đình vì được cô bất ngờ bày tỏ mà cảm động, trong nụ cười mang theo chút nhẹ nhõm, những lo lắng không yên kia đã được xóa bỏ. Đốt ngón tay anh co lại, nhẹ nhàng chạm xuống gò má cô, thấp giọng nói: "Chờ em lớn hơn một chút, từ từ sẽ hiểu rõ. Có thể sẽ hối hận hay không?"

Trần Nhứ có chút tủi thân, cắn môi dưới, "Em sẽ không hối hận."

Tạ Nghiêu Đình nhìn cô gái bé nhỏ gương mặt như sắp khóc đến nơi, trong lòng quả thật không nỡ, nói sang chuyện khác: "Tình hình Mạc Mạc gần đây đã khá lên nhiều."

Quả nhiên Trần Nhứ phấn chấn hơn hẳn, không để ý đến những chuyện khác, liên tục hỏi: "Có thật không?"

Tạ Nghiêu Đình gật đầu, "Mỗi ngày anh đều đến thăm nó. Tháng trước thử châm cứu huyệt vị, hiệu quả của liệu pháp kết hợp Trung Tây y cũng không tệ lắm, cơ năng các cơ quan trên thân thể cậu ấy cũng đang dần hồi phục. Anh rất có lòng tin với việc cậu ấy tỉnh lại."

Lúc này Trần Nhứ thực sự bật khóc, "Vậy thì tốt rồi."

Từ đầu đến cuối Giang Tư Mạc vẫn luôn là ràng buộc lớn nhất trói buộc tình cảm giữa Trần Nhứ và Tạ Nghiêu Đình, nếu như cậu ta mãi mãi chìm trong giấc ngủ say, cảm giác áy náy ngày một nặng nề ngày này qua tháng khác, cũng đủ để cả đời này của cô như bị đày đọa nơi đáy vực sâu.
Bình Luận (0)
Comment