Gió Nổi Lên Khi Nhớ Anh

Chương 17

Edit: @fanbaoyuan

***

Ánh mắt Tô Mạt lộ ra thống khổ, anh cắn chặt răng, kiềm chế cảm xúc sẽ phải dâng lên, hối hận sắp đem anh bao phủ.

“Hai ngày đó, anh vừa vặn đang viết ca khúc mới, tự giam mình ở trong phòng, không phát hiện điện thoại có cuộc gọi đến.”

“Thật xin lỗi, lúc sau anh mới nhìn thấy em gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy, anh lập tức liền đi tìm em, kết quả...”

Kết quả lại thấy được một màn kia.

Phẫn nộ làm cho lý trí anh hôn mê, hay là nói, nỗi sợ hãi lo lắng đè ở đáy lòng với một khắc kia biến thành sự thật.

Thẩm Tại Hỉ từng đã nói qua với anh một phen như thế.

-

Khi đó bọn họ đại học năm hai, ở bên nhau một năm, Thẩm Tại Hỉ vừa về nước, tới Giang Thành chơi, Giang Kiến Hoan và Tô Mạt cùng nhau dẫn hắn đi dạo hai ngày, cuối cùng lúc ở sân bay đưa tiễn, Giang Kiến Hoan đi mua đồ ăn vặt cho hắn.

Chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Sân bay người đến người đi, người đàn ông bên cạnh ngữ khí tùy ý mà khinh đạm.

“Kiến Hoan từ nhỏ thích sự vật mới mẻ, mỗi lần người khác mua cho cô ấy đồ chơi, luôn luôn chơi một đoạn thời gian liền ném vào chỗ hẻo lánh, một cái duy nhất theo cô ấy ngủ từ nhỏ đến lớn, vẫn là năm đó khi cô ấy năm tuổi tôi đưa cho cô ấy.”

“Tôi lớn hơn cô ấy ba tuổi, xuất ngoại lúc cô ấy vừa vặn thi đại học xong, trước khi đi ngày ấy, cô ấy khóc thật sự thảm, đỏ hồng mắt nói về sau không còn có người giống tôi đối xử cô ấy tốt như vậy.”

“Về sau khi cô ấy gọi điện thoại cho tôi dần dần sẽ nói đến cậu, nói rốt cuộc tìm được một người giống với tôi đối xử tốt với cô ấy rồi.”

“Cho nên, hy vọng cậu vẫn luôn đối với cô thật tốt, bằng không...” Người đàn ông quay đầu nhìn anh, trong mắt ý vị thật sâu.

“Tôi có thể sẽ tự mình đến làm chuyện này.”

-

Giang Kiến Hoan ngồi ở chỗ đó. Ánh đèn trắng trên đỉnh đầu chói mắt, thần sắc cô có chút dại ra.

Nghe xong Tô Mạt giải thích, trong lòng cô dâng lên cảm giác hoang đường, lại có loại hợp tình hợp lý thoải mái.

Lấy anh lúc linh cảm tới sẽ không quan tâm trạng thái, tự giam mình ở trong phòng hai ngày cũng không phải chuyện kỳ quái gì, sai liền sai tại sự tình liên tiếp chồng chất lên ở cùng nhau.

Còn có khi đó giữa bọn họ không đủ tín nhiệm kiên định.

“Hiện tại nói những chuyện này, cũng không có ý nghĩa gì.” Hồi lâu, Giang Kiến Hoan nói khẽ.

“Anh đi đi.”

Tô Mạt không nhúc nhích, vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh cô, Giang Kiến Hoan nghiêng đầu, đối mặt ánh mắt trầm mặc của anh.

Đôi mắt màu đen bên trong đó, đan xen quá nhiều cảm xúc, giống như là ẩn chứa vô số phong bạo biển cả, chờ đợi một cơn thủy triều lên, thuận gió mà đến.

Giang Kiến Hoan giật mình trong lòng, nhanh chóng dời mắt, không còn dám nhìn anh.

Đã là nửa đêm về sáng, trên sinh lý buồn ngủ không bị khống chế dâng lên một chút xíu, Tô Mạt yên lặng, không có phát ra một tia âm thanh.

Mí mắt càng ngày càng nặng, cứ việc vẫn luôn ở trong lòng nhắc nhở chính mình, bên cạnh còn có người, nhưng thanh minh đã từ từ bị cơn buồn ngủ nồng đậm cắn nuốt.

Đầu bất tri bất giác ngửa ra sau chống đỡ tới lưng ghế, giây tiếp theo, cả người mất đi ý thức, rơi vào bóng đen.

-

Lúc Giang Kiến Hoan đột nhiên thức tỉnh, trên ghế đã không có một ai, đỉnh đầu vẫn như cũ là ánh đèn trắng sáng tỏ cả hành lang, tản ra chói mắt mà u lãnh ánh sáng.

Trên người cô nhiều hơn một cái áo khoác màu đen.

-

Sáng sớm, Giang Tân tỉnh lại.

Ngoại trừ khí sắc có chút suy yếu tái nhợt, cả người thoạt nhìn coi như có tinh thần, Giang Kiến Hoan cùng ông nói mấy câu, Dịch Tình Tuyết ở một bên dùng bông tăm dính nước thấm vào môi cho ông, bồi hai người một hồi, cô đi xuống mua bữa sáng.

Lúc lên lầu vừa vặn gặp mặt Bạch Thu, dưới mắt cậu ấy có một vòng thâm đen, thần sắc tiều tụy, giống như là vừa thức trắng ca đêm, Giang Kiến Hoan lập tức đề xuất muốn đem tiền trả cậu ấy.

“Không cần.” Bạch Thu cầm lấy mắt kính, xoa ấn đường mi tâm.

“Tiền là Tô Mạt đóng, cùng có liên quan gì với tôi.”

Giang Kiến Hoan sững sờ tại nguyên chỗ.

Bạch Thu đem mắt kính đeo lên, ý vị thật sâu nhìn cô một cái.

“Cậu không biết?”

“Ừm, ngày hôm qua nhìn thấy anh ấy chưa hề nói.”

“Tốt a.” Bạch Thu nhẹ gật đầu đi vào thang máy, trên mặt vẫn như cũ mang theo cái loại thần sắc làm cô nhìn không thấu.

Giang Tân tại bệnh viện ở gần nửa tháng, thân thể khôi phục tốt đẹp, ông ấy đã sớm ồn ào muốn xuất viện, Giang Kiến Hoan không yên tâm, tuân theo lời dặn của bác sĩ, đợi cho kiểm tra toàn bộ không có gì đáng ngại, mới chịu xử lý thủ tục xuất viện.

-

Chỉ chớp mắt, lại đến thời gian trả khoản cho ngân hàng, chủ đề thiết kế Tết Xuân lần này Giang Kiến Hoan được tuyển chọn ba tấm bản thảo, tiền lương cùng tiền thưởng phát tới tay vào chung một chỗ rất khả quan.

Cô ở trong lòng dự toán có thể trước lấy trả cho Tô Mạt vẫn còn ít nhiều tiền.

Từ đêm hôm đó qua đi, Giang Kiến Hoan còn có một lần gặp được anh.

Vẫn như cũ là đêm khuya, Tô Mạt mặt mũi tràn đầy mệt mỏi ngồi ở bên cạnh cô, Giang Kiến Hoan hỏi tới chuyện tiền thuốc men.

Tô Mạt chỉ thấp giọng trả lời hai câu, lại đằng sau, Giang Kiến Hoan nói lên muốn đem tiền trả lại anh, giọng nói sau khi rơi xuống thật lâu không có người đáp, cô đang chuẩn bị quay đầu, một cái đầu ngã xuống trên vai cô.

Tô Mạt nhắm mắt lại hô hấp nặng nề, giống như là ngủ thiếp đi.

Ma xui quỷ khiến, Giang Kiến Hoan không có đẩy anh ra, đại khái là lưu luyến cái khí tức cùng một tia độ ấm thuộc về anh.

Ban đêm lột đi xác ngoài khác người ban ngày, lộ ra dưới đáy uy hiếp chân thật.

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày ở bệnh viện cùng công ty hai đầu chạy, đè tại trên người gánh nặng nặng nề, rõ ràng đã rất mỏi mệt, lại không thể lộ ra một chút mềm yếu, bởi vì sợ hãi một khi ngã xuống, sẽ rốt cuộc đứng dậy không nổi.

Nhưng mà ở cái ban đêm không người này, anh xuất hiện.

Giang Kiến Hoan vẫn luôn cảm thấy, chính mình đối Tô Mạt có loại gần như không điểm mấu chốt bao dung, duy nhất một lần tâm địa đối với anh cứng rắn lên, chính là lúc trước rời đi, ròng rã ba năm cắt đứt liên lạc cùng anh.

Mà một lần thương gân động cốt kia, làm cô hiện giờ có loại bất lực thật sâu.

-

Giang Tân đã về ở nông thôn tịnh dưỡng, khó được tan tầm không cần đi bệnh viện, Giang Kiến Hoan về đến nhà, ngủ một giấc tới giữa trưa ngày hôm sau.

Mùa đông ánh sáng hết sức ấm áp tươi đẹp, dưới lầu truyền đến tiếng rao của người bán hàng, cây cối xa xa ngoài cửa sổ, ở dưới trời xanh mây trắng, theo gió nhẹ hơi hơi lắc lư.

Ngoài dự đoán bình thản yên tĩnh.

Giang Kiến Hoan giật mình nhớ tới, chính mình đã thật lâu không có nhận được điện thoại đòi tiền, bị người thúc giục nợ.

Đại khái là đã biết tin tức Giang Tân nằm viện, một đám đều hành quân lặng lẽ đi lên.

Cô suy nghĩ lung tung, cuối cùng bị ngân hàng vào buổi chiều gửi tới tin tức làm cho trở tay không kịp.

“Cái gì?” Giang Kiến Hoan có chút hoài nghi mình đang ở trong mơ.

Cô cắn môi, cực lực kiềm chế nội tâm truyền đến run rẩy.

“Vậy xin hỏi, người thay tôi trả hết nợ nần là ai?”

-

Giang Kiến Hoan đón xe vọt tới dưới lầu phòng làm việc của Tô Mạt.

Thứ bảy, bên trong trống rỗng, ánh sáng xuyên thấu qua nửa bức màn ùa vào đến, bao phủ lên một mảnh lờ mờ.

Cô không rảnh bận tâm, trực tiếp đi vào bên trong cùng, đẩy ra cửa phòng làm việc Tô Mạt, bên trong đề cao âm lượng tràn đầy chất vấn.

“Tô Mạt, anh vì cái gì muốn làm như thế?”

“Anh có tư cách gì làm như vậy?!”

Đối mặt Giang Kiến Hoan tức giận, anh tựa hồ không có chút nào kinh ngạc.

Tô Mạt đứng tại chỗ bóng tối, thần sắc trên mặt nhìn không rõ lắm, chỉ là trầm mặc nhìn chăm chú lên cô, giây lát, thấp giọng nói.

“Chỉ là muốn làm, liền làm.”

“Anh đã hỏi qua sự đồng ý của tôi chưa?!”

“Em sẽ không đồng ý.” Mắt anh nhìn Giang Kiến Hoan, trong giọng nói là đương nhiên, xen lẫn đối cô chắc chắn. Mặc dù thanh âm rất nhẹ, mang theo yếu thế, nhưng Giang Kiến Hoan tức giận cứ như vậy xông thẳng đỉnh đầu.

Đầu nơi đó hẳn là càng nhiều khó xử cùng không cam lòng.

“Cho nên anh liền trực tiếp đi làm sao?”

“Tô Mạt, nhiều năm như vậy anh vẫn là cái dạng này, tự mình lãnh ngạo, chưa bao giờ sẽ đi suy xét cảm nhận của người khác.”

Trong mắt cô mang theo nồng đậm thất vọng, nói xong ngay cả hứng thú liếc anh nhiều một cái đều không có, xoay người đi tới cửa, Tô Mạt không do dự bắt lấy tay cô.

Cố tình đi bỏ qua những lời cô vừa mới nói kia, Tô Mạt đè xuống đáy mắt mất mát.

“Buông tôi ra!” Giang Kiến Hoan càng thêm tức giận, nghĩ muốn hất anh ra không có kết quả, lúc sau nghiêng đầu đi tách ngón tay của anh, từng ngón, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Tô Mạt mím chặt môi, nhíu mày nhìn qua cô, không nói lời nào. Lại cứ cả người vẫn không nhúc nhích, vững vàng bắt lấy cô.

Hai người lôi kéo, Giang Kiến Hoan tựa như là cô bé nhỏ cáu kỉnh, làm thế nào đều không thể tránh thoát đại nhân khống chế.

Cảm giác nhục nhã tăng gấp bội. Tức giận cùng buồn bực thiêu hủy lý trí cùng tự kiềm chế của cô.

“Anh đến cùng muốn làm gì!” Phòng tuyến trong lòng Giang Kiến Hoan tan vỡ, chỗ cổ tay ẩn ẩn đau đớn, cảm xúc không nơi phát tiết xông lên hốc mắt. Cô tránh thoát không được, dứt khoát ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình, đem mặt vùi lấp vào đầu gối.

Tiếng khóc từ trong khuỷu tay từng đợt truyền đến, Tô Mạt phảng phất như điện giật cứng đờ thân thể.

“Em đừng khóc...” Tiếng nói anh khô khốc, khó khăn phun ra câu chữ.

“Anh sai rồi.”

“Anh thật sự sai rồi.”

Tô Mạt quỳ một gối ở trước người cô, duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng ngực.

“Em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được. Nhưng em đừng khóc.”

Tiếng khóc nghẹn ngào quanh quẩn ở gian phòng an tĩnh, giống như là rơi xuống một trận mưa ẩm ướt, làm tâm anh trở nên lầy lội không chịu nổi.

Tô Mạt vỗ tấm lưng đơn bạc của Giang Kiến Hoan, kéo lên tay áo vụng về lau nước mắt cho cô, cuối cùng, khống chế không nổi ánh mắt phiếm hồng của cô tại đôi môi ướt át rơi xuống một nụ hôn.

“Thật xin lỗi...”

Nước mắt phát tiết qua đi, Giang Kiến Hoan hơi bình tĩnh trở lại, cô một phen đẩy tay Tô Mạt ra, muốn đứng lên, chân lại đã tê rần, thân thể có chút lảo đảo, Tô Mạt thấy thế đem cả người cô từ dưới đất ôm ngang lên.

“Anh làm gì!” Giang Kiến Hoan ở trong trong lòng ngực anh duỗi thẳng chân, cánh tay chụp ở bờ vai của anh, Tô Mạt vẫn không khỏi phân trần đem cô đặt ở trên sô pha.

“Em đừng nóng giận, anh không làm cái gì.” Tô Mạt cúi đầu xoa đôi chân đang tê dại của cô, thấp giọng giải thích, Giang Kiến Hoan đẩy tay anh ra, âm thanh lạnh lùng nói.

“Đừng chạm vào tôi.”

Động tác Tô Mạt dừng lại, ngước mắt nhìn thẳng cô, cảm xúc trong con ngươi đen nhánh thật sâu, hơi thở không hiểu sao lưu động.

Giang Kiến Hoan nhất thời bị ngơ ngẩn, tầm mắt chưa từng dời đi.

Giây tiếp theo, Tô Mạt nghiêng người lại đây.

Không giống với lần trước đơn thuần đụng vào, Giang Kiến Hoan vừa nhận thấy được trên môi nóng ướt mềm mại, Tô Mạt cũng đã ngậm lấy cô trằn trọc, dễ như trở bàn tay mò vào.

Hơi thở lạ lẫm mà quen thuộc dũng mãnh tràn vào, đầu lưỡi truyền đến khiến người run rẩy tê dại, Giang Kiến Hoan sợ run rẩy, bỗng nhiên duỗi tay hướng anh đẩy ra.

Tô Mạt bắt được tay cô.

Động tác không có chút nào lơi lỏng.

Bên môi Giang Kiến Hoan tràn ra nức nở, muốn tránh, lại trốn không thoát, làm sao cũng thoát đi không được, thẳng đến Tô Mạt vẫn chưa thỏa mãn dừng lại, dùng ngón tay cái lau đi vẻ ướt át trên môi.

“Kiến Hoan...” Thanh âm anh câm một chút, lại khắc chế không được hôn một cái xuống môi cô, cuối cùng tay phải ôn nhu bưng lấy mặt của cô.

“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Không tốt:)

Chính bản độc giả ủng hộ đều là sông xanh xanh đại bảo bối!.

- HẾT CHƯƠNG 17 -
Bình Luận (0)
Comment