Gió Nổi Lên Khi Nhớ Anh

Chương 19

Edit: @fanbaoyuan

***

Một đêm không mộng.

Mưa tạnh, bầu trời ngoài cửa sổ trong trẻo không có một áng mây đen, trên sô pha đã không có một ai, Giang Kiến Hoan nhìn thấy tấm chăn mỏng được xếp chỉnh tề ở một góc, tầm mắt rơi xuống bên trên bàn.

Nơi đó dán một tờ giấy, màu vàng nhạt, chữ viết thanh tuyển thẳng tắp.

“Anh đi trước, tối hôm qua cảm ơn. —— Tô Mạt”

Giang Kiến Hoan đem tờ giấy xé xuống, đặt ở trước mắt bình tĩnh nhìn vài giây, xiết lại vò ở lòng bàn tay.

-

Đợt sản phẩm mới của IRO kỳ Tết âm lịch lần này hưởng ứng không tồi.

Giang Kiến Hoan được chọn trúng hết thảy ba kiện quần áo.

Một kiện sắc thuần trắng cổ tròn áo được làm bằng len, bên phải hạ vị bộ đồ dùng dây đỏ thắt nút kiểu dáng như người Trung Hoa cổ đại thường mặc, chiếm cứ một phần ba áo len.

Chính hồng cùng thuần trắng, giống như trên nền tuyết có một vòng hồng mai, cực kì chói mắt.

Liếc mắt một, lại lộ ra nồng đậm phong cách Trung Quốc, đem áo len phổ thông trở nên đặc biệt sáng chói.

Hai kiện đồ còn lại là áo khoác.

Áo khoác len dệt kim hở cổ thích hợp vào mùa xuân, hiện tại cái mùa này làm đồ mặc bên trong, mặc ở trong phòng có điều hòa hoạt động.

Vì thống nhất sắc điệu, áo dệt kim hở cổ cũng là sắc thuần trắng, sợi len dày đặc, hai viên cúc áo vàng nhạt, túi rất lớn, phía trên thêu cắt giấy họa màu đỏ.

Đồ án là tìm tay nghề người dân gian định chế, trải qua mấy đời truyền thừa, ở dưới tình trạng các loại không phải vật chất di sản văn hóa bây giờ xuống dốc, một hạng nghệ thuật này vẫn như cũ rất tốt để lưu giữ lại.

Chạm rỗng một cái vòng bên trong, là đầu hai con cá chép nhỏ chống đỡ, chỗ trống có mấy đóa hoa nở rộ, dây đỏ rất nhỏ, hoàn chỉnh phác hoạ ra chỉnh bức đồ án.

Đặc biệt sáng ý phi thường.

Hơn nữa ống tay áo cũng làm bằng len, bao gồm bên cạnh vạt áo toàn bộ là màu đỏ, toàn bộ sắc thái cùng đồ án hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Còn có cái áo khoác thiên dày, thích hợp mùa đông, cùng loại đồ lao động khoản cổ áo bẻ, rất tùy tính, chỉ là ở vạt áo nơi đó tăng thêm một cái kết thắt đậm chất Trung Quốc để phối hợp, màu cờ đỏ tua rũ xuống, sẽ theo người đi lại có chút lay động.

Giang Kiến Hoan thiết kế ra bộ đồ này, nội bộ bên trong tuyển chọn nhiều nhất, những người khác bình thường đều là một hai kiện, thậm chí có người một tấm bản vẽ cũng không được coi trọng.

Mà quần áo đẩy ra đi lúc sau, sắc điệu cùng đồ án độc đáo đoạt mắt, đặc biệt lại rất có mỹ cảm thiết kế, nhận được vô số lời tán dương từ fans hâm mộ trung thực của nhãn hiệu, trên mạng có ít chủ blog ban bố hình ảnh, cũng bị nhiều người chuyển phát(*) đến sôi nổi làm kinh ngạc thán phục.

(*)chuyển phát ở đây là cái nút chuyển phát trên weibo giống như nút share của facebook ấy.

【 Đây cũng quá thích hợp mặc vào Tết âm lịch! Mẹ ơi!! Mặc bộ này mà về nhà bà nội nhất định sẽ phát thêm tiền mừng tuổi cho mị nhiều gấp đôi 】

【 a a a a a đẹp đến nổ tung!!! Lần đầu tiên phát hiện phong cảnh Trung Quốc đẹp như vậy 】

【 Tiền đã chuẩn bị xong, chỉ chờ quần áo ra thôi 】

-

Ba kiện đồ này là sản phẩm mới chỉnh kỳ được bán tốt nhất, cuối cùng số liệu thống kê số liệu ra tới, Giang Kiến Hoan ngoài định mức còn lấy được một bút tiêu thụ trích phần trăm.

Thời điểm cầm được số tiền đó, đã là mùa xuân.

Vừa vặn đêm giao thừa, Giang Uyển ở trong nhóm tuyên bố tiền thưởng hôm nay đến sổ, một đám bên trong vui mừng khôn xiết, người của phòng làm việc đều rối rít nói lời cảm ơn cùng chúc phúc, Giang Kiến Hoan mắt nhìn ngân hàng gửi đến tin nhắn đã tới sổ, tâm tình cũng nhẹ nhõm gửi đi mấy cái icon bắn pháo hoa cùng biểu lộ vui vẻ.

Cuối cùng, đơn độc gõ cửa sổ nhỏ của Giang Uyển, nói lời cảm ơn.

Thuận tiện gửi thêm lời chúc phúc đêm giao thừa.

Đầu bên kia rất mau trả lời lại đây.

【 Đây là cô đáng được nhận, một năm mới tiếp tục cố lên 】

-

Trong nhà có tập tục gác đêm, sớm ăn cơm xong, bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa, ba người ngồi ở trên ghế sô pha xem tiết mục cuối năm, ngẫu nhiên nghe âm thanh phái hoa truyền đến, một phòng ấm áp hòa thuận vui vẻ.

Giang Tân cùng Dịch Tình Tuyết thân thể đều không tốt lắm, qua giờ ngủ của ngày thường liền bắt đầu chống đỡ không nổi ngủ gà ngủ gật, Giang Kiến Hoan đem hai người đi vào nghỉ ngơi.

“Nơi này có con là được rồi, hai người cứ ngủ trước đi.” Cô cầm trong tay cuốn tạp chí thời trang, một bên xem tiết mục cuối năm một bên giết thời gian.

“Vậy bản thân con chú ý nhiều chút, còn có ngọn nến kia không cần tắt đâu.” Đêm giao thừa từng nhà đều có thói quen để đèn tới sáng, Giang Kiến Hoan hiểu rõ với tâm gật đầu.

“Đã biết, ba mẹ yên tâm đi.”

Hai người trở về phòng nghỉ ngơi, lát sau không khí lập tức an tĩnh lại, âm thanh trong TV phi thường náo nhiệt, lại trước sau giống cách cái tầng gì, không cách nào đến đáy lòng.

Giang Kiến Hoan cởi giày, co chân ở trên ghế sô pha, chậm rãi lật từng trang tạp chí.

Khi tiếng chuông sắp gõ qua 0 giờ, điện thoại di động đặt ở trên bàn trà vang lên, Giang Kiến Hoan thò người đi qua cầm lấy, mặt trên hiển thị chính là tên của Tô Mạt.

Cô dừng hai giây, vẫn là duỗi tay nghe máy.

“Giao thừa vui vẻ.” Bên kia là thanh âm chúc phúc ôn hòa, Giang Kiến Hoan không tự giác tâm thần căng thẳng giờ có chút thả lỏng.

“Anh cũng thế.” Giọng nói của cô như thường trả lời, một lát sau, nghe Tô Mạt hỏi.

“Đang làm cái gì?”

“Xem tiết mục cuối năm.”

“Một người sao?”

“Ừm.”

Tiếng nói anh dừng lại, nói tiếp.

“Anh cũng vậy.”

Giang Kiến Hoan kịp phản ứng.

-

Ba của Tô Mạt sớm ở khi anh ba tuổi bởi vì gặp sự cố nên qua đời, mà mùa hè tốt nghiệp cấp ba kia, mẹ anh ở nhà té xỉu, tim đột nhiên ngừng đập, lúc sau kinh hô cứu giúp cũng không có hiệu quả đã tử vong.

Nghe nói nguyên nhân chết là mệt nhọc quá độ.

Cũng là nguyên nhân này, Tô Mạt mới có thể vội vàng bỏ việc không đi làm ở quán bar, Giang Kiến Hoan chợt mất đi tin tức của anh.

Trong nhà Tô Mạt không có những thân thích khác, mấy năm nay vẫn luôn là một mình một người đi qua Tết âm lịch, lúc đại học năm hai, Giang Kiến Hoan đã từng ở giao thừa ngày đó giấu diếm người nhà, trong đêm mua vé máy bay bay đến bên cạnh anh.

Tô Mạt còn ở quán bar làm việc, nhận được điện thoại của cô lập tức vội vã chạy tới.

Giang Kiến Hoan như cũ nhớ rõ ánh mắt anh khi đó.

Vội vàng, bối rối, không ngừng đứng trong đám người tìm kiếm.

Cuối cùng nhìn thấy được cô một khắc này, bên trong nháy mắt nở rộ ra ánh sáng bắt mắt, so với ngoài cửa sổ mấy giờ trước nở rộ pháo hoa càng sáng lạn hơn.

Cái Tết âm lịch kia, hai người là ở khách sạn cùng nhau.

Cũng là lần đó, suốt ba ngày cô đều không có ra khỏi cửa.

-

Nhất thời thất thần, Giang Kiến Hoan quên nói tiếp, bên tai rất yên tĩnh, không có nghe được câu trả lời của cô, Tô Mạt lại cực kỳ tự nhiên thay đổi đề tài, tùy ý mở miệng.

“Ở nhà ba mẹ của em sao?”

“Ừm, tại nông thôn.”

“Đúng rồi, nhà các người, đại khái dọn tới vị trí nào rồi?” Anh đột nhiên hỏi, Giang Kiến Hoan ngạc nhiên.

“Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút.” Tô Mạt có hơi mất tự nhiên mà giải thích, cũng có vẻ cô suy nghĩ nhiều.

Giang Kiến Hoan cũng đại khái báo cái địa danh, Tô Mạt nghe xong tiếp tục mở miệng.

“Cái kia, em chừng nào thì trở về?”

“Chờ thêm xong năm đầy đủ người đi làm.”

“À...”

Tô Mạt tựa hồ có chút thất vọng đáp.

Trong thanh âm cảm xúc không chút nào che dấu, tự nhiên thẳng thắn mở ra ở trước mặt cô.

Khó có thể tin, bọn họ hiện tại lại giống như bạn bè bình thường ở ngày lễđưa lên lời chúc phúc lẫn nhau hơn nữa còn nói chuyện phiếm ôn chuyện.

Trong lòng Giang Kiến Hoan dâng lên một trận cảm giác quái dị.

Cô không được tự nhiên nghĩ muốn kết thúc trò chuyện.

“Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.” Còn chưa kịp mở miệng, Tô Mạt đã sớm tri kỷ cùng cô tạm biệt, Giang Kiến Hoan lập tức đáp.

“Anh cũng thế.”

“Đúng rồi, hiện tại 0 giờ, năm mới vui vẻ.” Trước khi cúp điện thoại, Tô Mạt lại ôn thanh nói.

Giang Kiến Hoan cuối cùng vẫn là chỉ kiên trì tới rạng sáng hai giờ, ngọn nến còn cháy thiêu đốt không biết mệt mỏi, ngọn lửa màu vàng óng có chút lay động ở trong đêm khuya lộ ra nhiệt độ ấm áp.

Một đêm này ngủ đến cực kỳ không an ổn, càng không ngừng đang nằm mơ, nhưng là lăn qua lộn lại, giống như là cùng một kiểu.

Khách sạn giường lớn màu trắng, màn cửa đóng chặt, đường phố an tĩnh không có một chút tiếng người.

Tô Mạt che ở trên người cô, thấp nhu kêu tên cô, môi nóng ướt mà mềm mại, xúc cảm vô cùng rõ ràng rơi vào trên da thịt.

Phía dưới nệm rất mềm mại, nhưng Giang Kiến Hoan chính là khó chịu than nhẹ khóc thút thít, không có cách nào tránh thoát khỏi lướt tình, quấn lấy cô, càn quấy.

Cái giường đó thật lớn, lật qua lật lại đều không có chạm tới ngoài rìa, một khắc cuối cùng, cô cố sức mở mắt ra, màn cửa bên trong mơ hồ chưa hề khép lại khe hở, thấy được bên ngoài pháo hoa năm ngoài nổ tung.

Tô Mạt ôm thật chặt cô, hai người không có chút khoảng cách dán sát ở bên nhau.

-

Lúc Giang Kiến Hoan bị Dịch Tình Tuyết đánh thức, mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, còn có chút hoảng hốt.

Một chút ký ức nấu lại, chi tiết trong mộng khắc sâu như cũ rõ ràng vô cùng, nhiệt độ trên mặt cô lên cao.

Sao có thể...

Sao có thể mơ giấc mộng như thế!!

Giang Kiến Hoan đánh răng, xấu hổ giận dữ muốn chết.

Nhất định là tối hôm qua Tô Mạt đột nhiên cho gọi điện thoại cho cô, lại vừa vặn là ngày đó, cho nên mới khơi gợi lên những ký ức này.

Cũng không phải xuất phát từ bản tâm cô.

Không phải cô tâm tư bất chính mới có thể làm mộng xuân!!!

Rửa mặt xong, cả người hơi thanh tỉnh vài phần, Giang Kiến Hoan giúp đỡ Dịch Tình Tuyết làm việc nhà, dần dần đem những đoạn ngắn hỗn độn đó vứt đến sau đầu.

Ăn sáng xong, mấy đứa nhóc nhỏ gần nhà tới cửa chúc tết, thuần thục ngoan ngoãn nói câu chúc phúc.

Dịch Tình Tuyết mỉm cười kêu bọn nhóc đi vào, cầm đồ ăn vặt trái cây bỏ vào túi của mấy đứa nhóc.

Ở phía trước nhà là một mảng đồng ruộng lớn, mùa đông đều trụi lủi, lộ ra mặt đất khô cạn, nơi xa trồng cây bạch dương, thẳng tắp san sát, giống như là binh lính đang thủ vệ, lại càng xa xôi, chính là không thể nhìn thấy phần cuối của đường chân trời.

Đường cái làm bằng xi măng rất rộng lớn, từ bên trong đồng ruộng xuyên qua, xe lui tới rất ít, Giang Kiến Hoan thường xuyên vào lúc chạng vạng tối nhìn xem những nông dân kéo đầu trâu nước chậm rì rì ung dung đi trở về nhà.

Mà giờ phút này, một chiếc xe màu đen gào thét mà qua.

Cô không tự giác nhớ đến cái gì.

Trong nhà tới mấy vị hàng xóm, Dịch Tình Tuyết cùng Giang Tân vội vàng chiêu đãi, hơi náo nhiệt ở phòng khách nơi đó cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, đều là một ít việc vặt trong nhà, thần sắc hai người là đã hoàn toàn thích ứng ở chỗ này sinh hoạt.

Luôn luôn quen thuộc các loại phòng ăn yến tiệc ưu nhã bưng ly rượu, lui tới ở giữa đám người ăn uống linh đình, bây giờ đều biến thành bộ dáng người bình thường.

Như vậy cũng khá tốt.

Trên mặt Giang Kiến Hoan kiềm lòng không được lộ ra ý cười, điện thoại đặt ở túi lại đột nhiên chấn động.

...

Bờ ruộng đường nhỏ loanh quanh lòng vòng, hôm qua vừa mới mưa, mặt đất trở nên ướt át lầy lội, lòng bàn tay cô nắm chặt điện thoại, một bên chú ý dưới chân, một bên nhíu mày đối với người đầu bên kia hỏi.

“Anh hiện tại ở vị trí nào?”

“Cây bạch dương?”

“Tôi đã biết, anh đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích.”

Khi nhìn thấy Tô Mạt, chiếc màu đen xe kia chính dừng sát ở bên lề đường, kế cạnh gần đó là cây bạch dương.

Người đàn ông mặc áo khoác xám, khăn len quàng trên cổ, hai tay đều cắm ở trong túi, đang ngửa đầu nhìn cây bạch dương rụng sạch lá trước mặt.

Thời tiết không tính quá tốt, không có ánh nắng, toàn bộ tầng mây đều có chút âm u. Nhưng không biết vì cái gì, một màn trước mắt lại tràn ngập cảm giác nghệ thuật, lệnh nhân sinh không ra tới phiền chán.

Huống chi, người nọ vẫn là nam chính mộng xuân tối hôm qua của cô.

Giang Kiến Hoan hít sâu một hơi đi qua, mặt không thay đổi chất vấn.

“Anh tới làm gì?”

- HẾT CHƯƠNG 19 -
Bình Luận (0)
Comment