Gió Nổi Lên Khi Nhớ Anh

Chương 30

Edit: fanbaoyuan

***

Giang Kiến Hoan có hơi không nhịn cười được, nhưng thấy sắc mặt Tô Mạt, lại phải nỗ lực nhịn xuống, nhưng cô bé Lê Lê ngược lại còn ở một bên ngây thơ hỏi.

“Anh Tô Mạt, anh thật sự cố ý đi sửa sang lại kiểu tóc để nó biến thành như vậy sao?”

Ngay sau khi giọng nói trong trẻo dịu dàng của cô gái nhỏ rơi xuống đất, Chu Dứu liền bộc phát ra tiếng cười kinh thiên động địa, kể cả Bạch Thu, Giản Tự Minh ngồi ở một bên cũng đang nén cười.

Mắt Tô Mạt nhìn Giang Kiến Hoan, từ trong thần sắc đó anh có thể thấy được hình tượng của anh đã sập đổ rồi.

“Lúc nãy đi rửa tay, không cẩn thận đụng dính tóc.” Anh nghiêm túc giải thích với cô, nói xong, lập tức đứng dậy.

“Anh đi tìm phục vụ mượn cái máy sấy.”

Người Tô Mạt biến mất ở trong phòng, Chu Dứu còn đang cười, ôm bụng hết sức vui mừng, có lẽ hắn rất khó thấy Tô Mạt chật vật quẫn bách như thế, cho nên hết sức quý trọng.

Chu Lê kéo Giang Kiến Hoan, cô bé lấy món quà đã chuẩn bị từ sớm ra tặng cho cô.

Là một mặt dây chuyền điện thoại di động được thiết kế thành hình con gấu nhỏ, màu trắng bạc sạch sẽ. Ngoại trừ phía dưới có khắc một hàng chữ nhãn hiệu logo tiếng anh nhỏ, ngoài ra không có trang trí nào khác, nhìn khá đơn giản.

Giang Kiến Hoan không thích những thứ lấp lánh, Chu Lê rất rõ ràng, cô bé còn ở bên cạnh nói.

“Chị, con gấu nhỏ này rất tốt, chị nhìn xem chỗ lỗ tai của nó có thể ấn xuống để ghi âm nữa đó. Nhanh lên, chị nói câu gì với nó đi.” Chu Lê vui vẻ lôi kéo cô, Giang Kiến Hoan hết sức phối hợp lại gần cúi xuống nhẹ giọng nói.

“Ừm, cảm ơn món quà của Lê Lê, chị rất thích.”

“Được rồi được rồi.” Chu Lê buông tay ra, sau đó ấn xuống một cái lỗ tai khác, giọng nói của Giang Kiến Hoan liền được phát ra vô cùng rõ.

“Chị, Chu Dứu có nói với em bây giờ chị là một nhà thiết kế, nhà thiết kế khẳng định thường xuyên sẽ có rất nhiều cảm hứng, chị đem cái này treo ở trên di động, bất cứ lúc nào chị cũng có thể ghi âm ngay, như vậy sẽ không bị quên đi!”

Mi mắt Chu Lê cong cong hưng phấn mà nói, trong lòng Giang Kiến Hoan vừa ấm áp vừa chua chát, gật gật đầu, lập tức đem con gấu treo ở trên điện thoại di động.

“Em thật là chu đáo Lê Lê, tại sao chị lại không nghĩ đến việc đi mua cái này chứ, nó sẽ thuận tiện cho về sau hơn rất nhiều.” Giang Kiến Hoan xoa xoa đầu cô bé, nửa thật nửa giả mở miệng.

Cô thường xuyên toát ra cảm hứng đột ngột là không sai, nhưng bình thường đều sẽ dùng bản ghi nhớ của di động viết lại, ghi âm mặc dù cũng thuận tiện, nhưng có vài trường hợp ở nơi công cộng vẫn là không tốt lắm.

Tuy nhiên cô gái nhỏ có thể có lòng tốt này, thật khiến cho người ta không nghĩ được.

Giang Kiến Hoan ôm thân mình Lê Lê, cảm động đến tột đỉnh.

Khi hai người đang nói chuyện, Tô Mạt đã trở về lần nữa, tóc nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, không còn thấy được vẻ xấu hổ chật vật trước đó, Chu Dứu định nói thêm cái gì, bị anh trừng cho ánh mắt lạnh lùng, tức khắc thức thời không lên tiếng.

“Đang nói chuyện gì?” Tô Mạt y nguyên ngồi tại vị trí cũ, ở bên cạnh Giang Kiến Hoan, nghe được tiếng anh hỏi, Giang Kiến Hoan quay đầu nhìn anh một cái, trong mắt cố nén cười.

“Lê Lê tặng quà cho em, đây...” Giang Kiến Hoan đem con gấu nhỏ trong tay đưa anh xem.

“Anh xem, nó còn có thể ghi âm.”

Tô Mạt nhìn cô chăm chú, sắc mặt nhu hòa, gặp lại nhau lâu như vậy đến nay mà rất khó thấy cô nhẹ nhàng cùng với mình nói chuyện như thế, vừa nghĩ vậy chuyện buồn bực không vui mới nãy lập tức tan thành mây khói.

Giang Kiến Hoan nói xong đã lâu mà không thấy anh đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên bắt gặp ánh mắt Tô Mạt đang nhìn chằm chằm vào cô, chuyên chú không biết suy nghĩ cái gì, không hiểu sao khuôn mặt cô hơi nóng lên.

“Anh có nghe không...” Cô khẽ hỏi, Tô Mạt chớp chớp mắt nhưng ngược lại rất nghiêm túc.

“Có, em nói Lê Lê tặng cho em con gấu nhỏ còn có thể ghi âm.” Anh nhận thấy cảm xúc Giang Kiến Hoan có chút không ổn, ho nhẹ một tiếng, làm như cảm thấy rất hứng thú rồi hỏi tiếp.

“Thật sự thần kỳ như vậy sao? Đưa anh xem với.”

“...”

Mấy người bên cạnh xem trò vui cuối cùng cũng không nhịn được cười, Chu Dứu lại vỗ đùi lần nữa, khuôn mặt điềm tĩnh của Bạch Thu từ trước đến nay đã viết lên chữ buồn cười, Giản Tự Minh sau khi cười điên dại xong thì bắt đầu hoà giải.

“À, ờ mọi người đã tới đông đủ, chúng ta ăn cơm đi, ăn cơm ăn cơm.”

Giang Kiến Hoan hơi đói bụng, lúc thực đơn nằm trong tay, cô nhìn lại một lượt phát hiện món cô muốn ăn đều đã bị người khác chọn rồi nên chỉ đành tùy tiện gọi đại món ăn khác.

Ngược lại Lê Lê rất có hứng thú, cô bé ngồi trên ghế quay trái quay phải thảo luận với Giang Kiến Hoan món nào ăn ngon.

Giày vò một hồi, cuối cùng cũng đưa thực đơn cho người phục vụ đi chuẩn bị, trong lúc đợi đồ ăn đem lên mọi người  chính thức tiến vào thời gian nói chuyện phiếm.

Giang Kiến Hoan đều đã gặp qua Bạch Thu, Chu Dứu trước đó, ngược lại thì Giản Tự Minh cùng Đồng Tân là sau lần đầu tiên cô về nước mới gặp, mối quan hệ giữa cô và hai người này thật sự cũng bình thường, có lẽ do nguyên nhân là Đồng Tân cho nên Giản Tự Minh tương đối ít tiếp xúc nhiều với Giang Kiến Hoan.

Đồng Tân chỉ gặp được ở mấy lần tập hợp lại đi ăn, ban đầu Giang Kiến Hoan không phải là một cô gái sợ người lạ, nhưng khi nhìn thấy mái tóc nhuộm thành màu tím, trong miệng lúc nào cũng nhai kẹo cao su của cô ấy, ánh mắt nhìn người khác luôn tràn ngập lạnh lùng, không kiên nhẫn của Đồng Tân.

—— cô quả thật không dám chủ động nói chuyện với cô ấy, mỗi lần gặp đều lễ phép nói có lệ hai câu sau đó liền không có câu tiếp theo. Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad fanbaoyuan, nếu bạn đọc được ở các trang web khác đó chính là copy, hãy tôn trọng mà không tiếp tay cho bọn họ.

Mà đối với Đồng Tân, người bước ra xã hội từ rất sớm, lăn lộn ở các quán bar, sân khấu hỗn loạn đủ loại người, những con thỏ nhỏ trắng từ nhỏ đã bị gia đình nghiêm khắc quản giáo như Giang Kiến Hoan để cho cô ấy một chút hứng thú cũng không có.

Chu Dứu cầm ấm trà trên bàn lên đổ cho Giang Kiến Hoan một tách rồi dùng lời dạo đầu quen thuộc.

“Đã về nước rồi, cậu thích ứng được không?”

Giang Kiến Hoan: “...”

“Cũng ổn, tôi đã trở về nửa năm, không thích ứng được cũng đã thích ứng không khác gì người ở lâu năm rồi.” Cô trả lời, Chu Dứu hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục thân thiện mở miệng.

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, có khó khăn nào thì nhớ tìm chúng tôi giúp đỡ, tất nhiên, chủ yếu là cậu bạn cũ Tô Mạt này đây.”

“...” Giang Kiến Hoan không biết nên tiếp lời như thế nào, EQ của Bạch Thu hôm nay lại hoạt động tốt, hướng cô hỏi một câu.

“Thân thể ba cậu gần đây có khỏe không?” Tựa như là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ tái phát, Giang Kiến Hoan nở nụ cười nhẹ giọng trả lời.

“Gần đây thì ổn, trạng thái giống như trước khi làm phẫu thuật vậy.”

Bạch Thu không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu.

“Bình thường không nên quá mệt nhọc, chú ý nghỉ ngơi nhiều.”

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, mọi người bắt đầu động đũa, Giang Kiến Hoan thích ăn xương sườn nhưng đĩa đồ ăn cách cô khá xa, cô lại không muốn di chuyển bàn ăn, vì thế chỉ gắp mấy món ăn ở trước mặt.

Lê Lê thích cay, cô bé gọi món gà kiểu Tứ Xuyên với rau xào thịt, Chu Dứu cố ý đặt ở trước mặt cô bé, cô gái nhỏ ăn đến khí thế ngất trời, môi bị đỏ bừng vì cay, Giang Kiến Hoan trốn tránh, chuyên chú ăn món cà chua xào trứng gà và măng khô xào.

Cơm ăn gần một nửa, Tô Mạt ngồi bên cạnh lại đột nhiên đứng dậy, đem món ăn trước mặt anh đổi với món xương sườn đang ở trước mặt Giản Tự Minh, mọi người không rõ ý gì, một lát sau, chỉ thấy Tô Mạt gắp một miếng xương sườn bỏ vào trong chén Giang Kiến Hoan.

Tất cả đều thực hiện trong yên lặng không một tiếng động, động tác gãy cơm của Giang Kiến Hoan dừng một chút, nhưng không nói gì, chỉ im lặng tiếp tục ăn.

Kỳ thật những cử động nhỏ giữa cả hai đã được thu hết vào đáy mắt của mọi người ở đây, hai người Chu Dứu, Bạch Thu làm bộ không phát hiện, Đồng Tân vươn cánh tay chọc chọc Giản Tự Minh.

“Anh nhìn người ta đi.”

“Chúng ta đã là vợ chồng rồi.” Giản Tự Minh lập tức nói đùa biện minh, Đồng Tân liếc hắn, sắc mặt cười như không cười.

“Vậy nếu em không nói một tiếng nào biến mất ra nước ngoài, mấy năm nay anh sẽ giữ mình trong sạch yên lặng chờ em trở lại?”

“Anh đương nhiên sẽ chờ mà!” Giản Tự Minh kích động kêu lên, Đồng Tân cười lạnh một tiếng rồi hỏi tiếp.

“Sẽ thay đổi tính tình tự giam mình ở trong phòng sáng tác bài hát không biết ngày đêm suýt chết không ai biết?”

“Sẽ vì một lần hút thuốc lá, uống rượu thành nghiện?”

“Sẽ ôm quá khứ nhiều năm không dám thay đổi, chờ khi em trở về cả hai cùng nhau quay lại như trước kia chứ?”

Ban đầu Giản Tự Minh còn giải thích vài câu, sau đó tất cả mọi người đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Đồng Tân, nhất thời yên tĩnh lại, phảng phất trong không khí tĩnh có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi xuống, cuối cùng vẫn là Tô Mạt mở miệng ngăn lại.

“Đủ rồi.” Anh nhìn về phía Đồng Tân, mặt tái lên vì giận.

“Đừng nói nữa.”

Đồng Tân lại cười lạnh một tiếng, nhìn phía Giang Kiến Hoan, lành lạnh mở miệng.

“Cô có biết hay không, căn phòng hai người thuê năm đó vẫn giữ nguyên hiện trạng, đồ đạc bài trí đều không có gì thay đổi.”

“Ngay cả chiếc di động đã quá cũ mà anh ta cũng không dám bỏ, duy trì chi phí tiền điện thoại suốt mấy năm.”

“Đương nhiên.” Tiếng nói cô ấy quay lại như thường, mặt không biểu cảm.

“Những chuyện này đều là lão Giản nói cho tôi, vốn dĩ tôi không thích lo chuyện bao đồng, chỉ là vừa vặn hôm nay bắt gặp được nên chịu không nổi mà thôi.”

Đồng Tân thu dọn đồ đạc kéo ghế đứng lên, đưa tay chỉ chỉ một vòng bọn họ, giễu cợt nói.

“Một đám người ở chỗ này giả tạo hòa bình, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi.”

“Lão Giản, chúng ta đi.”

Nói xong Đồng Tân liền đeo túi xách rời đi, Giản Tự Minh vội vàng hướng bọn họ xin lỗi, sau đó lập tức đuổi theo, bầu không khí yên tĩnh mấy giây, vẫn là Chu Dứu lên tiếng trước, gượng cười hai lần.

“Cái đó, kỳ thật không có khoa trương như cô ấy nói đâu... Không cần để ở trong lòng, nào, chúng ta tiếp tục ăn.”

Từ đầu đến cuối Giang Kiến Hoan đều nhìn chằm chằm vào mặt bàn, nghe thấy Chu Dứu mở miệng, đôi mắt chớp chớp một hồi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu kéo ra một nụ cười.

“Tôi đã ăn no rồi.” Cô giơ tay nhìn thời gian, tạm biệt.

“Không còn sớm, tôi đi về trước. Lê Lê, hẹn gặp lại, lần sau có thời gian chị sẽ đi chơi cùng em.” Giang Kiến Hoan ôm lấy Lê Lê bên cạnh, cô gái nhỏ lưu luyến hôn lên mặt cô một cái.

“Vậy chị đừng nói dối em đó.”

“Nhất định sẽ không.”

“Anh đưa em về.” Khi Giang Kiến Hoan chuẩn bị đứng dậy, Tô Mạt bên cạnh đột nhiên mở miệng, cùng nhau đứng lên theo cô.

“Không cần.” Giang Kiến Hoan lắc đầu, bình tĩnh nhìn anh.

“Em muốn ở một mình.”

Tô Mạt mím chặt môi, vẻ mặt lo lắng, trong mắt tựa hồ cất giấu sự bất an thấp thỏm, anh lập tức giải thích nói.

“Đồng Tân cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta, không biết là anh hiểu lầm trước nên mới cãi nhau... em không cần tức giận.”

“Em không có tức giận.” Giang Kiến Hoan nhẹ giọng trả lời. Cô chỉ là... có hơi buồn mà thôi.

“Đã muộn rồi, ngày mai em còn phải đi làm. Anh trở về cũng nên chú ý an toàn.” Giang Kiến Hoan hướng Tô Mạt cười một cái, nhanh chóng cúi đầu xoay người rời đi, sau khi cô đi rồi, Tô Mạt đứng ở nơi đó sắc mặt âm trầm, bất động thật lâu.

Bầu không khí ngưng trệ.

Chu Dứu, Bạch Thu liếc nhau, lúc đang chuẩn bị chuồn mất thì thấy Tô Mạt lấy di động ra gọi vào dãy số của Giản Tự Minh, đổ ập xuống chính là một trận mắng chửi.

Đầu bên kia dường như đang liên tục xin lỗi kêu tha, nhưng mà lửa giận Tô Mạt lại chậm chạp chưa tiêu tan, cuối cùng, cúp điện thoại, di động bị ném trên bàn.

“Ây, xin bớt giận, xin bớt giận, ở đây vẫn còn cô bạn nhỏ, đừng dọa con bé sợ chứ.” Chu Dứu vội vàng đưa tách trà lên, mắt Tô Mạt nhìn Lê Lê còn đang bên cạnh, phản ứng cứng đờ.

“Không sao, em sẽ không nói cho chị Kiến Hoan đâu.” Cô gái nhỏ mở to đôi mắt, rất là ngây thơ đáng yêu.

“Cảm ơn Lê Lê.” Tô Mạt vào giờ phút này thật sự không cười nổi chỉ duỗi tay sờ sờ đầu cô bé.

-

Ban đêm trời trở lạnh, Giang Kiến Hoan bị gió lạnh thổi từ trong ra ngoài một hồi, rùng mình chịu không nổi.

Vừa tới nhà, cô liền nhận được điện thoại từ Lê Lê, cô bé nói Tô Mạt đã phát tiết một trận thật lớn rồi miêu tả sinh động như thật tình cảnh xảy ra lúc đó.

Giang Kiến Hoan không hiểu sao bị chọc cười còn cùng cô bé nói chuyện thêm một chút, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô nhìn vào ngôi nhà yên tĩnh, tinh thần lại sa sút xuống, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, khôi phục thành dáng vẻ ngay từ đầu.

Kỳ thật chia tay vài năm qua, cô cảm thấy bản thân mình chịu ủy khuất, nhưng tình cảm của hai người, làm sao chỉ có một người bị tổn thương.

-

Ngày hôm sau đi làm, Giang Kiến Hoan có chút thất thần, giữa trưa cùng Phương Tiểu Lê đi ăn cơm, cô ta ở đối diện gọi mấy lần, Giang Kiến Hoan mới bỗng nhiên hoàn hồn.

“Hả, sao vậy?”

Cô mở to mắt, hơi mờ mịt, Phương Tiểu Lê trợn tròn mắt bất lực rồi đành phải lặp lại một lần nữa.

“Tôi hỏi cô tác phẩm dự thi thế nào rồi? Sắp đến thời hạn giao bản thảo đó.”

“Tạm được, đã có một vài ý tưởng, nhưng cũng không đặc biệt hài lòng cho lắm.” Giang Kiến Hoan chọc chọc đồ ăn trong khay, thấp giọng nói.

“Tôi cũng vậy, không có ý tưởng nào đặc biệt để hài lòng cả...” Phương Tiểu Lê chống tay lên má, giọng rầu rĩ.

“Bắt đầu bắt đầu, rốt cuộc là chỉ vạn vật được hồi sinh vào mùa xuân, hay là thời điểm những sự vật mới được sinh ra, hoặc là chẳng rõ ràng một thứ nào cả chỉ đề cập đến mọi thứ tràn đầy sức sống?” Cô ta hoang mang khổ não nhìn Giang Kiến Hoan, trên mặt một mảnh rối rắm.

“Ừ... Tôi cảm thấy tất cả đều đúng hết.” Tay Giang Kiến Hoan dừng lại, suy nghĩ một chút liền mở miệng tự hỏi.

“Nhưng cá nhân tôi thích ý nghĩa của hy vọng này, cô nghĩ xem, ví dụ như mặt biển đen yên tĩnh và rộng lớn trước bình minh, ánh sáng đầu tiên từ từ nở rộ, mềm mại, sạch sẽ, mặt biển dần lộ ra nhờ mặt trời chiếu rọi, giống như là đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời.”

Giang Kiến Hoan đắm chìm trong ý tưởng, nụ cười bất giác hiện lên trên mặt.

Cô vừa nói xong, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nhanh chóng thu dọn bàn ăn trước mặt đứng dậy, cùng Phương Tiểu Lê chào hỏi.

“Tiểu Lê, tôi ăn được rồi, về công ty trước đây.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người cho tôi chút mặt mũi mà làm bộ đoán không ra kịch bản phía sau được không.

Còn có vài chương nữa cả hai sẽ về bên nhau rồi.

***

Lời của bạn edit: Chuẩn bị có drama nơi văn phòng rồi =)))

Mà nay là ngày cuối cùng của năm rồi, chúc bạn đọc bộ truyện này 2020 vui vẻ bình an may mắn nhé!!!

- HẾT CHƯƠNG 30 -
Bình Luận (0)
Comment