Gió Nổi Lên Rồi

Chương 13

Edit: Cải Trắng

Trên người anh có một mùi hương xa lạ

Đó là cái để em xác nhận anh có tồn tại

Không cần nhìn ngó xung quanh

Kiếp này chúng ta cách nhau một góc đường.

1.

Hôm sau, Mục Hoằng Dịch nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, yêu cầu đến Quảng Châu tham gia hoạt động nghiên cứu khoảng một tháng. Vì thế, đề tài cầu hôn tạm gác lại.

Sau khi Mục Hoằng Dịch đi công tác ở Quảng Châu, Lận Yên làm ổ trong nhà viết câu chuyện tình yêu của mình. Câu chuyện của hai người bắt đầu từ rất lâu, từ khi cô nhìn thấy Mục Hoằng Dịch lần đầu tiên, từ khi cô hôn Mục Hoằng Dịch lần đầu…

Đó là một câu chuyện về cô và anh.

Cô đặt tên cho nó là <Gặp gỡ>

Kiếp này có thể gặp được Mục Hoằng Dịch là may mắn của cô.

Kiếp này Mục Hoằng Dịch yêu cô là điều may mắn nhất.

Gặp được anh, yêu anh, có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới, không còn chuyện gì có thể khiến cô hạnh phúc hơn được nữa.

Nửa tháng sau, vào đêm khuya, Lận Yên đang ngủ thì nhận được cuộc gọi từ chủ biên của tòa soạn Thanh Mai.

Sáng sớm hôm sau, Lận Yên tới tòa soạn Thanh Mai. Hôm qua khuya lắm rồi mà chủ biên còn gọi cho cô, chắc chắn là tòa soạn đã xảy ra chuyện.

“Tiểu Yên, xin lỗi cháu, để cháu mới sáng sớm đã phải tới đây rồi.”

Nghe chủ biên Hạ xin lỗi, Lận Yên không vui: “Chủ biên, sao bác có thể nói như vậy chứ?”

Hóa ra chủ biên Hạ kêu cô tới đây gấp là để cứu cánh. Có trang báo gặp vấn đề bản quyền nên không thể gửi bản thảo đi. Dưới tình huống cấp bách, chủ biên Hạ không nghĩ ra được cách giải quyết ổn thỏa nên gọi Lận Yên tới đây trợ giúp.

“Cháu xem xem tin này có thể đăng báo không. Gấp lắm rồi.”

Lận Yên di chuyển ánh mắt. Này là bài cô viết về mấy ngày du lịch ở Pháp, có thể chỉnh sửa lại một chút rồi đăng.

“Để cháu về xem có hợp không.” Lận Yên không đồng ý ngay vì lối hành văn lúc đó khá lạ, hơn nữa còn dùng văn miêu tả nên không chắc được là có thể dùng không.

“Được!” Chủ biên Hạ vô cùng cảm kích. Nếu bản thảo này được sửa, bổ sung vào chỗ trống là giải quyết được phiền toái rồi.

Lận Yên quay về nhà tìm ghi chép du lịch. Những ghi chép này đều được cô viết khi rảnh rỗi đi du lịch, có cả bản viết tay và đánh máy.

Nhìn mấy bài này, cô thấy có một bài viết có thể dùng, chỉ cần chỉnh sửa lại chút thôi, kèm theo ảnh chụp bên Pháp nữa.

Xác nhận xong, Lận Yên gọi điện thoại cho chủ biên.

“Tiểu Yên, sao rồi?”

“Có một bài viết có thể dùng nhưng cần ảnh chụp. Gần đây có ai đang ở Pháp không ạ? Bài cần có mấy ảnh chụp minh họa.”

“Cái này không thành vấn đề, giải quyết được.”

“Được rồi, cháu sẽ chỉnh sửa lại một chút.”

“Tốt quá. Tiểu Yên, cảm ơn cháu.” Chủ biên Hạ cảm ơn thêm lần nữa.

Thời gian báo phát hành là ba ngày sau, chính là vào ngay ngày hôm sau, sau khi Lận Yên gửi bài viết tới hòm thư của chủ biên.

Bài viết thuần tả cảnh ban đầu được biến tấu thành truyện ngắn gửi tới hòm thư của chủ biên.

Hôm đó đúng lúc Mục Hoằng Dịch từ Quảng Châu về. Vừa xuống máy bay, anh lập tức tới chung cư của Lận Yên.

Ai ai cũng nói tiểu biệt thắng tân hôn. Mục Hoằng Dịch và Lận Yên không ngoại lệ.

Lận Yên không biết hôm nay Mục Hoằng Dịch từ Quảng Châu về nên vẫn sinh hoạt như bình thường. Ngồi trên ghế mây ngoài ban công đón gió lạnh, uống café, đọc sách.

Vào lúc cô định lật trang thì có bóng dáng quen thuộc đứng chặn đúng hướng sáng, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ.

“Đã lâu không gặp, Moyra!” Giọng nói anh mát lạnh, lạnh nhạt.

Lận Yên ném sách xuống, kích động nhào vào lòng Mục Hoằng Dịch, vừa cười vừa khóc.

“Sao anh đã về rồi?” Cô hỏi.

Rõ ràng anh phải đi một tháng, mà giờ mới được nửa tháng. Sao anh đã về rồi?

Mục Hoằng Dịch ôm Lận Yên, cong môi.

Nhớ cô, nên anh trở về.

Sáng hôm sau, trong lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lận Yên thấy trên ngón áp út của mình đeo nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Cô mông lung, trừng lớn hai mắt, không biết phải làm gì.

Giơ tay lên nhìn một lúc, Lận Yên vẫn không nhớ nổi là Mục Hoằng Dịch đã đeo lên lúc nào.

Mục Hoằng Dịch đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Lận Yên rửa mặt xong đi vào phòng bếp, giơ tay mình ra trước mặt anh, nhẫn kim cương tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời: “Đây là cái gì?”

“Nhẫn cưới.” Người nào đó nói.

“Nhẫn cưới?” Khóe miệng Lận Yên co rúm: “Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh?”

Đây là mạnh mẽ ép hôn mà!

Mục Hoằng Dịch cười khẽ, đưa tay nắm tay Lận Yên, tay còn lại liên tục khuấy cháo trong nồi. Anh nói: “Hàng đã đeo không trả lại, giờ em không thể có thêm ai khác.”

Giọng điệu anh rất cao ngạo, đặc biệt là khi nói “Hàng đã đeo không trả lại(1)” còn ái muội phả hơi thở lên mặt Lận Yên, làm cô hơi đỏ mặt.

(1)Câu gốc ở đây của nó là “原装进口” phiên sang Hán-Việt sẽ là “Nguyên trang tiến khẩu”, dùng để chỉ hàng ở nước ngoài nhập vào trong nước, không biết sau khi nhận hàng có tiếp tục gia công và đóng gói lại không. Mình không biết cái này chuyển về nghĩa tiếng Việt thế nào cho hợp nhưng theo ý hiểu của mình và phù hợp với ngữ cảnh thì nó là kiểu “Hàng đã nhận miễn trả lại”. Nếu có bạn nào hiểu được chính xác câu gốc hơn thì nói với mình nha, để mình sửa lại =))

Kiểu chơi chữ này Lận Yên tưởng chỉ có người làm việc liên quan tới văn học như cô mới lợi dụng, ai ngờ Mục Hoằng Dịch cũng học.

Đột nhiên, Lận Yên hừ lạnh: “Không cầu hôn, sao em phải gả cho anh?”

Đôi mắt tĩnh mịch, tối đen của Mục Hoằng Dịch sáng lên. Anh nheo mắt lại nhìn Lận Yên, bật cười.

Có đôi khi anh không hiểu nổi tư duy của Lận Yên, cảm giác không giống người thường lắm.

Mục Hoằng Dịch buông thìa, nghiêm túc dựa vào kệ bếp bằng ngọc lưu ly, bày ra dáng vẻ dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi cô: “Đại tác giả Lận của anh muốn được cầu hôn như thế nào?”

Nghe vậy, Lận Yên nhướng đuôi lông mày, kinh ngạc: “Thật à? Em đưa ra yêu cầu nào cũng được à?”

Một Mục Hoằng Dịch cao cao tại thượng, luôn không coi ai ra gì đang trưng cầu ý kiến của người khác? Đúng là một hiện tượng kỳ lạ.

Mục Hoằng Dịch trịnh trọng gật đầu: “Được.”

Lận Yên vui vẻ ra mặt, lập tức yêu cầu: “Em muốn anh quỳ gối trước mặt mọi người, dùng hoa hồng và nhẫn kim cương cầu hôn em.”

Nói xong, Lận Yên không nhịn được mà tưởng tượng tới cảnh đó.

“Cần gây sự chú ý như thế à?” Mục Hoằng Dịch cau mày.

Từ trước tới nay, Mục Hoằng Dịch luôn khiêm tốn, không thích quá gây sự chú ý, trái ngược hoàn toàn với Lận Yên.

Lận Yên cau mày, không vui: “Anh bảo có thể đưa ra yêu cầu mà.”

Rõ ràng anh bảo có thể yêu cầu, nhưng sao cô vừa đưa yêu cầu ra, Mục Hoằng Dịch đã bắt đầu không kiên nhẫn rồi!

Mục Hoằng Dịch xoa đầu cô, cười, không nói gì.

Cuối cùng, đề tài này chẳng giải quyết được gì.

Ngày tạp chí được xuất bản, Lộ Giang mang một quyển tạp chí tới nhà Lận Yên.

Có đôi khi, Lộ Giang rất suy sụp. Vì sao mỗi lần cô ấn chuông cửa nhà chị Lận, người ra mở cửa luôn là người con trai trong bức ảnh trên mặt bàn?

Vì sao chị Lận luôn phá hỏng tam quan của cô?

“Bác sĩ Mục.” Lộ Giang nghẹn họng, trân trối nhìn Mục Hoằng Dịch đang mặc quần áo ở nhà. Cô nàng không phản ứng kịp.

Nghe thấy tiếng Lộ Giang ngoài cửa, Lận Yên chạy ra khỏi phòng tắm, kinh ngạc nhìn cô nàng: “Lộ Giang, sao em lại tới đây?”

Mới nãy ở phòng tắm cô còn tưởng mình gặp ảo giác.

Lộ Giang di chuyển tầm mắt, nhìn thấy Lận Yên đang xõa tóc, tay cầm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt kem. Khóe miệng Lộ Giang co rúm.

Quả nhiên vẫn là chị Lận của cô, chẳng có tí hình tượng nào cả.

Mục Hoằng Dịch mời Lộ Giang vào, Lận Yên quay lại phòng tắm tiếp tục đánh răng.

Lộ Giang quan sát căn hộ chung cư của Lận Yên. Tủ giày có dép của đàn ông, quần áo phơi ngoài ban công cũng có quần áo đàn ông. Không cần tỉ mỉ quan sát nữa, chứng cứ ở chung vô cùng xác thực.

“Muốn uống gì?” Đột nhiên, Mục Hoằng Dịch hỏi Lộ Giang.

Lộ Giang được yêu thương mà lo sợ. Chưa bao giờ cô tới nhà Lận Yên mà được hưởng đãi ngộ như thế này. Dù là ở Pháp hay Trung Quốc thì đa số cũng là cô chăm sóc Lận Yên.

“Nước lọc là được.” Lộ Giang không dám đưa ra yêu cầu quá đáng.

Mục Hoằng Dịch gật đầu, nhanh chóng đi lấy cho cô nàng một cốc nước.

Lận Yên rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống ghế sofa đối diện Lộ Giang, hỏi: “Tìm chị có việc gì?”

Lúc này Lộ Giang mới bừng tỉnh: “À! Tạp chí mới phát hành đây, chủ biên bảo em đưa qua cho chị.”

Nói xong, cô nàng đưa quyển tạp chí qua.

Lận Yên nhận lấy, lật vài tờ tìm bài viết của mình. Hình ảnh minh họa đã được đăng kèm theo, ý tưởng của chủ biên và cô giống nhau.

Nhưng mà…

Lận Yên ngây người nhìn ảnh minh họa, trong bức ảnh chụp phong cảnh đó có cô.

Khuôn mặt sạch sẽ, môi đỏ hơi mím, tầm mắt nhìn về phương xa, mái tóc suôn mượt xinh đẹp bay bay theo làn gió. Chân đi đôi giày thể thao màu trắng, bước từng bước chậm rãi giữa vườn hoa, trong tay cô còn cầm một bó hoa cải dầu.

“Ơ, ảnh này chụp từ bao giờ thế?” Lận Yên kinh ngạc hỏi Lộ Giang.

Lộ Giang ngó sang, cười: “Chị Lận, đây là ảnh em chụp mà, chị quên rồi à?”

“Em chụp? Khi nào?”

“Là cái lần mà chúng ta tới thị trấn nhỏ ở Pháp để tìm linh cảm ấy. Chị nói muốn thấy cảnh đẹp ở vùng nông thôn nên chúng ta đã tới đây. Chị không nhớ sao?”

Lộ Giang hỏi làm Lận Yên nhớ lại được từng mẩu ký ức vụn vặt. Có lẽ đã qua nhiều năm nên ký ức hơi mơ hồ, nhưng chỉ cần cố gắng nhớ lại, cô vẫn tái hiện được hình ảnh khi đó.

Cô nhớ, lúc ấy mình khóc rất nhiều.

Mục Hoằng Dịch nghiêng người nhìn tấm ảnh làm Lận Yên kinh ngạc, có tia sáng lóe lên trong ánh mắt.

Thị trấn nhỏ kia, anh nhớ rõ.

Anh đã đi qua nơi đó để tìm Lận Yên nhưng không có kết quả gì.

“Vì sao lại dùng ảnh chị làm hình minh họa?” Lận Yên hỏi.

“Này không phải ổn sao chị? Chị là tác giả nên làm nhân vật trung tâm, trợ lý như em đương nhiên phải chụp nhân vật trung tâm rồi.” Lộ Giang nói như đây là điều hiển nhiên.

Lận Yên cười khẽ, lắc đầu. Bức ảnh này có thể xuất hiện trên tạp chí, không thể thiếu một phần công sức của Lộ Giang.

Lộ Giang luôn rất có hứng thú với nghề nhiếp ảnh gia. Nhưng vì vấn đề điểm số nên cô nàng không thể theo học chuyên ngành nghệ thuật mà mình luôn mơ ước. Cuối cùng, cô nàng đành chọn học một ngành mà mình không ghét.

Lộ Giang thường xuyên cảm thán rằng: “Có lẽ là do số mệnh sắp xếp nên em mới gặp được chị Lận giữa biển người mênh mông.”

Những lúc như thế, Lận Yên chỉ mím môi cười, không trả lời.

Nhưng trong lòng cô lại nghĩ: Có lẽ do số mệnh sắp xếp nên kiếp này cô và Mục Hoằng Dịch có duyên không có phận.

Ai mà ngờ được, tám năm sau chỉ bằng một tấm bưu thiếp, hai người lại bị buộc vào với nhau.

Tới tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy mình đang ở trong mơ.

Cô về nước. Thế mà cô lại về nước.

Bỗng nhiên, Lận Yên nghiêng đầu ngắm khuôn mặt sạch sẽ, sắc nét của Mục Hoằng Dịch. Sống mũi cao thẳng làm người ta nhớ mãi không quên, bờ môi mím lại hơi cười trông hết sức dịu dàng, đôi mắt sạch sẽ không xuất hiện bất cứ một cảm xúc phức tạp nào.

Giữa trưa, Lận Yên giữ Lộ Giang ở lại ăn cơm. Bọn họ đi ăn ở phòng Tiểu Táo, Lận Yên còn bảo Mục Hoằng Dịch gọi thêm Vạn Lợi.

Mục Hoằng Dịch khó hiểu: “Sao lần nào đi ăn em cũng bảo anh gọi thêm Vạn Lợi thế?”

“Bốn người đi ăn vẫn hơn ba người mà.” Lận Yên nói.

Mục Hoằng Dịch cứng họng.

Lộ Giang xấu hổ, khóe miệng giật giật. Sao cô lại cảm thấy ánh sáng trên người mình đang bắn ra xung quanh nhỉ? Không lẽ cô làm ảnh hưởng tới hai người? Nhưng không phải chị Lận chủ động giữ cô lại ăn cơm sao?

“Chị Lận, chị thay đổi rồi.” Lộ Giang xót xa nói.

“Thay đổi?” Lận Yên rất hứng thú với hai từ này: “Nói đi, thay đổi như thế nào?”

“Trước kia, mỗi khi chị gọi em ở lại ăn cơm đều là những lời mời chân thành. Nhưng hôm nay, em cảm nhận được hơn nửa là chị khách sáo mời thôi. Em lại không biết thức thời, nhận lời ngay, biến thành kẻ thứ ba.”

Nghe Lộ Giang phân tích xong, Lận Yên gật đầu đồng ý: “Phân tích kỹ càng lắm!”

Lộ Giang: “…”

Chị đừng khích lệ như thế được không?

Thời gian lâu như vậy có thể chứng minh

Anh rất quan trọng đối với em

Không bị bầu trời hừng đông quấy rầy

Mỗi một lần dịu dàng của anh em đều muốn khoe ra.

2.

Mục Hoằng Dịch hết bận cũng là lúc Cố Hiểu Thần nhàn rỗi. Vì vậy, năm người ở trong thành phố tụ họp, địa điểm là nhà mới của Lận Yên.

Cố Hiểu Thần tham quan một vòng nhà Lận Yên xong, dâng trào cảm xúc: “Tớ thấy hai người đúng là giấu đầu lòi đuôi. Ở chung rồi mà còn phân biệt nhà anh nhà em.”

Cố Hiểu Thần và Mục Hoằng Dịch làm cùng một bệnh viện, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp. Hoạt động nghiên cứu dài một tháng Cố Hiểu Thần cũng tham gia nên cô luôn là người nắm bắt được tin tức mới nhất nhanh nhất của Mục Hoằng Dịch và Lận Yên.

Lận Yên bật cười, nói: “Phân chia như thế để lỡ ngày sau có chuyện gì tớ còn có chỗ ở.”

Câu nói nửa thật nửa đùa của Lận Yên làm Mục Hoằng Dịch hơi nhướng mày, tựa như đang nghi ngờ lời cô nói. Người ăn vạ là Lận Yên, giờ cướp được về tay rồi cô còn định buông tay?

Dựa vào sự hiểu biết của Mục Hoằng Dịch với Lận Yên thì tuyệt đối không buông tay.

Anh bật cười đầy bất đắc dĩ, sau đó rót thêm trà từ trong ấm ra, tiếp tục trò chuyện với Liễu Duệ. Hơn nửa là hai người nói về chuyện Lý Viêm Nguyên đổi xe.

Nhóm con gái không hứng thú với chủ đề đổi xe, tự mình tìm chủ đề trò chuyện.

“Nghe nói anh Thần đã về?” Sa Khinh Vũ hỏi Lận Yên.

Lận Yên gật đầu, nói với giọng điệu rất không mặn không nhạt: “Căn nhà này là anh ấy đưa cho tớ.”

“Oa!” Sa Khinh Vũ hâm mộ, hai mắt mở to nhìn Lận Yên đầy đáng thương: “Tớ cũng muốn có một người anh trai giàu có.”

Lận Yên: “…”

Cố Hiểu Thần bật cười, lắc đầu, không còn gì để nói với một Sa Khinh Vũ đang bị khuất phục bởi sự quyền quý. Cô hỏi Lận Yên tiếp: “Anh Thần đâu rồi?”

“Về Bắc Kinh rồi.” Lận Yên nói: “Nghe nói là tù trưởng Ả Rập tới thăm Trung Quốc, đơn vị phái người đi đón.”

“Haiz, tớ luôn cảm thấy anh Thần cách xa chúng ta cả dải ngân hà. Cậu nhìn người ta đi, sao người ta có thể tới Bắc Kinh xưng bá một phương như thế?” Sa Khinh Vũ bắt đầu giở bài văn vở với cô.

Mọi người phì cười, không để ý tới cô nữa.

Sa Khinh Vũ nói thế là vì Lận Thần đi theo nghề nghiệp của bố mẹ, trở thành quan ngoại giao ưu tú. Anh thường trú ở Bắc Kinh, rất ít khi về Quảng Đông.

Trời bắt đầu sang thu, con mèo nhỏ tham ăn Lận Yên bỗng nhiên muốn ăn lẩu. Kết quả, mọi người phân công công việc, mua nguyên liệu lên làm lẩu.

Năm người kéo nhau đi siêu thị rồi lại hấp tấp về nhà, bận rộn chuẩn bị đồ.

Liễu Duệ đang bày thức ăn lên tiếng: “Đã mấy trăm năm rồi tôi chưa đụng vào nhà bếp, sao Tiểu Yên vừa về cái tôi lại cảm thấy thế giới rung chuyển nhỉ.”

Lận Yên tức giận trừng mắt nhìn anh rồi nói với Cố Hiểu Thần: “Đừng có cưng chiều cậu ta quá, ngay cả cơm cũng không biết nấu.”

Cố Hiểu Thần cong môi cười: “Tớ không dám cho anh ấy vào phòng bếp đâu. Cậu tưởng sửa phòng bếp không cần tiền hả?”

Liễu Duệ đen mặt cúi đầu chọc cho mọi người cười ha ha. Sa Khinh Vũ là người khoa trương nhất, nói: “Liễu Duệ không biết làm mấy việc trong phòng bếp thì học Lận Yên một ít đi. Nhìn người ta kìa, tám năm ở Pháp, cái gì cũng học được.”

Nhắc tới “Pháp”, mọi người đờ người lại cùng lúc.

Ngay cả Mục Hoằng Dịch đang đứng ở một bên say sưa nghe chuyện, thỉnh thoảng bật cười cũng cứng người lại.

Sự yên lặng như tờ này làm Lận Yên hiểu ra.

Hóa ra hai chữ “nước Pháp” là từ cấm kỵ của bọn họ. Nói chính xác hơn thì đây là khu cấm kỵ trong lòng Mục Hoằng Dịch, không người nào bước tới được.

Đêm đến, gió thu nhẹ thổi.

Lận Yên tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, cách một lớp cửa kính, cô nhìn thấy Mục Hoằng Dịch đang ngồi trên ghế mây ngoài ban công. Trên tay anh là điếu thuốc lá, đốm lửa ở điếu thuốc lóe sáng cứ như vì sao lấp lánh dưới bầu trời đêm.

Khói thuốc lượn lờ quanh sườn mặt mang nét ương bướng, góc cạnh.

Lận Yên lau tóc ướt, bước tới gần ban công.

Cho đến khi, đôi tay thon dài ngọc ngà của cô dừng lại trên then cửa.

Không đợi cô mở cửa, giọng nói mát lạnh của anh vang lên từ ban công, xuyên qua lớp kính làm cô nghe không rõ lắm.

“Lận Yên, chúng ta kết hôn đi!”

Cô không biết mình có nghe nhầm hay không nữa. Kiếp trước, dường như cô đã được nghe giọng nói trầm thấp, hấp dẫn này rất nhiều lần. Cô ngẩn ngơ mở cửa, gió thổi qua, tạt vào sợi tóc ướt đẫm nước.

“Mục Hoằng Dịch, anh ở đây làm gì?” Giọng nói cô mát lạnh tựa như gió thu. Cô cầm chặt khăn tắm trong tay, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô đơn của anh.

Mục Hoằng Dịch nghiêng đầu, sườn mặt như ẩn như hiện, tóc mái che khuất vầng trán anh.

Anh mím môi, đôi mắt sâu hun hút. Im lặng một lúc lâu, anh mới nói: “Lận Yên, chúng ta kết hôn đi.”

Cô không hề nghe lầm. Vẫn là câu nói đó, vang lên rõ ràng với giọng trầm thấp.

“Vì sao?”

Hai người họ mới xác định quan hệ cách đây không lâu, có cần phải kết hôn gấp gáp thế không? Cô tưởng chiếc nhẫn đó chỉ là một món quà, không có ý nghĩa nào khác.

Sau câu hỏi của Lận Yên, bầu không khí trở nên yên ắng. Mục Hoằng Dịch im lặng hút thuốc, con ngươi sâu thẳm không biết đang nhìn về hướng nào. Gió thổi qua chẳng thể khơi gợi được chút tình cảm nào trong lòng anh.

Hút xong điếu thuốc, giữa hai ngón tay chỉ còn lại đầu lọc. Anh dụi phần đầu lọc vào gạt tàn, nhìn đốm lửa nhỏ trong tàn thuốc lụi dần bay đi theo gió.

Anh nói: “Bỏ lỡ tám năm, để tám năm trôi đi một cách vô ích, chẳng lẽ chúng ta phải đợi tiếp sao? Em muốn tiếp tục giày vò nhau? Hay là em muốn tiếp tục tìm hiểu lẫn nhau?”

Mỗi một câu hỏi của anh đều khiến Lận Yên không biết phải làm sao? Cô về nước là do xúc động nhất thời, chưa từng nghĩ tới việc có thể ở bên Mục Hoằng Dịch nhanh thế này.

Chờ đợi? Giày vò? Tìm hiểu?

Vì sao lời lẽ trau chuốt của anh lại làm người ta đau lòng thế này? Tựa như mấy từ ngữ đó được chọn lọc sau khi đã dùng thực tế chứng minh rất nhiều lần.

Mục Hoằng Dịch đứng lên khỏi ghế mây, duỗi tay đoạt lấy khăn tắm trong tay Lận Yên, giúp cô lau tóc.

Động tác dịu dàng có thể làm trái tim cô mất phương hướng.

Từ trước tới nay, Lận Yên đã quen với thái độ không để tâm của Mục Hoằng Dịch. Anh kiêu ngạo tới mức không ai bì nổi. Cho nên, chỉ cần anh dịu dàng chút xíu thôi là có thể khiến Lận Yên tiến thêm một bước.

“Anh nghiêm túc đấy à?” Mục Hoằng Dịch nói kết hôn là nói nghiêm túc chứ? Hay giống như việc cô về nước là xúc động nhất thời, không suy nghĩ kỹ.

Mục Hoằng Dịch cúi đầu, ánh mắt sáng ngời như là tuyết ban đêm tìm được một con suối trong vắt.

Anh mím môi, không trả lời Lận Yên mà nắm lấy tay cô, quỳ một chân xuống đất, nhẫn kim cương xuất hiện trên tay anh như một màn ảo thuật.

Lận Yên ngẩn ra nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay anh. Dưới màn đêm u ám, viên kim cương tỏa ánh sáng rực rỡ.

Ơ… Rõ ràng là nhẫn ở trên tay cô, sao lại chạy đến chỗ Mục Hoằng Dịch rồi?

“Cô Lận Yên, xin hỏi cô có đồng ý cho ngài Mục Hoằng Dịch không?” Giọng nói dịu dàng của Mục Hoằng Dịch vang lên, theo gió bay tới bên tai Lận Yên.

Lận Yên bừng tỉnh sau một hồi ngây người.

Lận Yên nhìn xuống Mục Hoằng Dịch đang quỳ một chân dưới đất. Gió nhẹ phất qua làm tóc anh bay bay. Ánh mắt chăm chú. Cả người kiên định, vững vàng như núi Thái Sơn.

Nhìn Mục Hoằng Dịch hồi lâu, miệng Lận Yên hết đóng lại mở, khó khăn lắm mới nói ra được ba chữ “Em đồng ý.”

Anh nói đúng. Bọn họ đã lỡ nhau mất tám năm, chẳng lẽ quãng thời gian còn lại muốn tiếp tục giày vò nhau sao?

Có lẽ, bọn họ nên quý trọng hiện tại.

Giống như lời Mục Hoằng Dịch từng nói: Chỉ cần cô ấy còn tồn tại là được rồi.

Cô nghĩ, đó là khoảnh khắc hèn mọn, yếu đuối nhất của Mục Hoằng Dịch trong cuộc đời này.

Đó là khi bạn yêu một người tới mức chỉ cần người đó còn tồn tại trên đời, dù không thuộc về bạn nhưng bạn không hề cảm thấy hối hận.

Vĩ đại mà cũng ích kỷ.

Lận Yên nói rõ ba từ “Em đồng ý” nhưng dường như Mục Hoằng Dịch không nghe thấy, anh hỏi lại lần thứ hai: “Cô Lận Yên, xin hỏi cô có đồng ý gả cho ngài Mục Hoằng Dịch không? Đời này kiếp này chỉ yêu một mình anh ấy, đời này kiếp này trở thành người vợ mà anh ấy yêu nhất?”

Nước mắt dâng lên bao phủ lấy đôi mắt trong veo.

“Em đồng ý!” Dù giọng hơi run nhưng vẫn kiên định không thay đổi.

Cô đồng ý. Dù là tám năm trước hay tám năm sau thì câu trả lời này mãi mãi không thay đổi.

Bỗng nhiên, Mục Hoằng Dịch cong môi nở nụ cười, đôi mắt hơi ươn ướt, dường như anh đã bị cảm động bởi câu nói “em đồng ý”

Lận Yên chăm chú nhìn chiếc nhẫn chậm rãi được đeo vào ngón áp út. Khoảnh khắc đó, hốc mắt Lận Yên chua xót.

Bọn họ phải đi một vòng rất lớn mới nhìn thấy được tấm chân tình của nhau.

Nếu tình yêu nhất định phải dùng thời gian để chứng minh thì cô tình nguyện tin tưởng vào tình yêu ngay từ phút ban đầu.

Mục Hoằng Dịch hôn lên mu bàn tay Lận Yên. Ước chừng mười giây sau, anh đứng dậy, ôm hôn Lận Yên dưới bầu trời cuối hè đầu thu.

Từ rất lâu về trước, anh đã từng thử suy đoán suy nghĩ của Lận Yên về hôn nhân. Có lẽ cô muốn có một tình yêu oanh liệt, một màn cầu hôn khó quên và một hôn lễ đẹp tới lóa mắt.

Nhưng anh không phải là một người quá biết bày tỏ suy nghĩ. Cũng chính vì nguyên nhân này mà anh và Lận Yên đã bỏ lỡ mất tám năm.

Cho đến nay, anh mới dần tỉnh ra. Cái bọn họ muốn chỉ là một hạnh phúc đơn giản.

Có lẽ, từ lúc bắt đầu tình yêu của Lận Yên đã thổi bùng lên như gió xuân.

Đây là lần đầu tiên Lận Yên đặt chân tới cục dân chính và có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Lận Yên ngồi trong xe, nắm chặt quyển sổ đỏ. Đầu ngón tay cô bắt đầu vuốt ve cuốn sổ từ góc bên trái phía trên sang góc bên phải phía trên, sau đó cô dịch tay, chuyển xuống góc phải bên dưới.

Lận Yên nhẹ nhàng mở ra. Hai khuôn mặt sạch sẽ hiện lên trước mắt cô, nụ cười của bọn họ thật hạnh phúc.

“Mục Hoằng Dịch.”

“Hửm?”

“Mục Hoằng Dịch.”

Lận Yên gọi tới lần thứ hai làm người nào đó chau mày. Anh liếc nhìn Lận Yên mấy giây rồi quay sang nhìn đường tiếp, hỏi: “Gọi anh làm gì?”

Lận Yên cong môi, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là muốn gọi tên anh thôi.”

“Hừ!” Người nào đó khịt mũi coi thường.

“Mục Hoằng Dịch! Mục Hoằng Dịch! Mục Hoằng Dịch!” Lận Yên gọi tên anh liên tục mà không thấy phiền phức, mỗi lần đều như rót mật.

Theo đuổi Mục Hoằng Dịch hơn hai mươi năm, cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày mình tu thành chính quả với anh.

Tuy có chút không chân thật nhưng Lận Yên vẫn thấy rất hạnh phúc.

Lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa, Mục Hoằng Dịch dừng xe lại. Lận Yên cúi đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, hơi nhướng mày như đã đoán ra được hành động của người nào đó.

“Anh mua hoa cho em?” Lận Yên biết rõ rồi còn cố hỏi, cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

Ánh mặt trời hôm nay cực kỳ chói chang, hương hoa thơm ngát từ cửa hàng bay đến cánh mũi.

Mục Hoằng Dịch đi vòng sang bên kia xe, nắm lấy tay Lận Yên, cất giọng trầm thấp: “Bà Mục, muốn mua hoa gì đây?”

Bà Mục.

Trái tim Lận Yên bỗng trở nên ngọt ngào. Cô cong khóe môi đón lấy ánh nắng ban mai, làm khuôn mặt rạng rỡ hơn.

“Hoa hồng, hoa hồng một cành của Mỹ.” Lận Yên không khách sáo tí nào, vừa khoa tay múa chân vừa nói: “Màu hoa hồng nào em cũng muốn có. Tốt nhất là lấy một bó 999 bông hồng, về em sẽ cắm ở phòng khách, ban công, trong phòng ngủ. Được không?”

“Về nhà nào?” Mục Hoằng Dịch cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.

Đôi mắt trong veo, có hồn của Lận Yên cứng đờ. Cô sửng sốt.

Theo bản năng, cô luôn nghĩ tới căn nhà mà Lận Thần mua.

Đến giờ cô mới nhận ra, hình như từ hôm cô dọn sang nhà mới, Mục Hoằng Dịch luôn ở lại nhà cô. Giống như kế hoạch được vạch sẵn.

“Anh… cố ý?” Giờ Lận Yên mới vỡ lẽ ra.

Mục Hoằng Dịch mím môi, cười. Giờ cô mới phản ứng lại có phải muộn quá rồi không? Quả nhiên là cung phản xạ quá dài.

Anh không nói chuyện, chỉ nắm tay Lận Yên vào cửa hàng bán hoa.

Nhân viên cửa hàng bán hoa thấy hai người tay trong tay tiến vào, cười vui vẻ giới thiệu: “Xin chào, hôm nay chúng tôi có bao lì xì lớn dành cho lễ tình nhân, mua 99 bông hồng champagne được tặng kèm hai vé xem phim điện ảnh. Món quà này rất thích hợp với hai người đó.”

“Lễ tình nhân?” Lận Yên kinh ngạc.

“Đúng thế, hôm nay là lễ tình nhân của Trung Quốc đó.” Nhân viên cửa hàng vừa nói vừa chỉ ra bảng đồng hồ điện tử của cửa hàng. Trên đó ghi rõ hôm nay là lễ Thất tịch.

Lận Yên bật cười. Thất tịch à?

Tám năm nay, cô luôn xem nhẹ những ngày lễ này. Bởi vì cô chỉ có một mình, dù là ngày lễ nào cũng chỉ có mình cô.

Lận Yên kích động nhìn Mục Hoằng Dịch. Không biết là do anh lên kế hoạch từ trước hay là vô tình trùng hợp nữa, nhưng ngày kết hôn của bọn họ lại đúng vào lễ Thất tịch.

Nhưng vào ngày nọ của nhiều năm sau, Lận Yên nhớ tới lại cảm thấy mình thiệt thòi.

Bởi vì ngày kết hôn trùng với lễ Thất tịch, thành ra cô thiếu mất một ngày được đòi quà.

Có đôi khi, cô nghi ngờ rằng năm đó Mục Hoằng Dịch cố ý.

“Có phải anh cố ý không?” Cô không nhịn được, đi chất vấn người nào đó.

Người nào đó đang nằm trên ghế mây ngoài ban công đọc sách, uống trà, tắm ánh mặt trời. Quá nhàn hạ thoải mái.

Mục Hoằng Dịch nhìn Lận Yên bằng ánh mắt khó hiểu. Anh lại chọc gì cô à?

“Hỏi anh đấy, giả vờ ngốc nghếch cái gì?”

“Bà Mục, em muốn hỏi gì phiền nói rõ, em nói nửa vời thế này người ít đọc sách như anh không hiểu đâu.”

Lận Yên có xúc động muốn đá cho Mục Hoằng Dịch một phát. Kiềm chế lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng, cô nói: “Ngày mai là lễ Thất tịch rồi, anh nói xem em muốn hỏi cái gì? Ngày kỷ niệm của chúng ta có phải anh cố ý không?”

“…Không phải lúc đấy em thấy rất lãng mạn sao?” Rõ ràng cô cảm động tới mức rối bời.

“Nhưng lúc đó em không nghĩ ra là nhiều năm sau em bị thiếu mất một ngày lễ!” Giọng điệu cực kỳ tức giận phẫn uất.

Mục Hoằng Dịch: “…”

Lận Yên VS Mục Hoằng Dịch.

Mục Hoằng Dịch KO!

“Anh nói đi, có phải anh cố ý không?” Tinh thần bất khuất của bà Mục tăng đáng kể, kiên trì hỏi cho bằng được.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, ngài Mục chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “Ngày mai chúng ta đi du lịch, đi Khẩn Đinh.”

Cuối cùng, lửa giận của người nào đó cũng được dập tắt.



Mục Hoằng Dịch chọn bông hoa hồng được gói trong giấy bọc màu hồng phấn đưa cho Lận Yên. Nhận một bông hoa hồng như thế làm Lận Yên thấy hơi mất mát.

“999 bông hồng đã nói đâu!”

Mục Hoằng Dịch cười nhẹ: “Em muốn ôm cái đó để đi à?”

Lận Yên trừng mắt với anh: “Không có thành ý, không có thành ý gì cả.”

Thật lâu về sau, trong lúc vô tình Lận Yên lật xem sách của Mục Hoằng Dịch, kẹp sách bên trong rơi ra.

Lận Yên cúi người nhặt, phát hiện trên kẹp sách ghi ý nghĩa của hoa hồng.

Một đóa hoa hồng: Em là người duy nhất của anh.

Lúc ấy, cô kích động y hệt lúc thấy được tấm bưu thiếp ở Pháp. Mặc dù trong lòng kích động nhưng cô vẫn ngẩn ngơ đứng đó.

Có một loại cảm động là im lặng rơi nước mắt trong lòng.

Cô ngơ ngẩn nhìn hàng chữ trước mắt cho đến tận khi mắt nhòe đi, chất lỏng lạ chậm rãi chảy trên mặt.

Trên thế giới này, luôn có một người như này. Anh không thích cười, không thích nói chuyện, không thích thể hiện nhiều nhưng mỗi lần tiến lên đều lẳng lặng đi sâu vào lòng Lận Yên, trở thành ngọn đèn đường soi rõ sinh mệnh cô, dẫn lối về nhà.

Chúng ta phải đi cả một vòng mới gặp được nhau.

Em hiểu rõ tầm quan trọng của anh hơn bất cứ ai khác

Em đồng ý để bản thân không lo sợ không đâu

Im lặng một hồi lâu rồi em quyết định

Quyết định em sẽ nắm chặt tay anh mãi không xa rời.

3.

Đêm đó, Lận Yên gọi điện thoại cho Văn Phương.

“Mặt trời mọc hướng Tây rồi.” Nhận được điện thoại của Lận Yên, Văn Phương bắt đầu châm chọc mỉa mai.

Suốt tám năm qua, Lận Yên chưa bao giờ chủ động gọi điện về cho bà. Thậm chí cô còn không nói cho Văn Phương biết mình ở đâu bên Pháp.

Một tay Lận Yên cầm điện thoại, một tay cô tựa vào lan can ban công: “Mẹ, con kết hôn rồi.”

Nói xong, Lận Yên phóng tầm mắt nhìn về phía xa, dừng trên nóc tòa nhà nào đó. Nó giống như khi cô còn ở Pháp, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể thấy được phong cảnh tuyệt đẹp của tháp Eiffel.

Đèn neon nhấp nháy. Phản ứng đầu tiên của Văn Phương là ngây người, sau đó kích động hỏi: “Với Hoằng Dịch à? Lúc nào?”

Lận Yên cong môi cười. Quả nhiên, điều bà quan tâm nhất không phải là cô có nói thật không mà là đối tượng kết hôn của cô có phải Mục Hoằng Dịch hay không.

“Là anh ấy. Con kết hôn vào sáng nay.”

“Hai đứa kết hôn thật?”

“Vâng.”

“Kết hôn như thế nào?”

“…Thì đi cục dân chính đăng ký ạ.” Ngoại trừ cục dân chính ra còn có phương thức kết hôn khác sao?

“…Thế tiệc cưới đâu?”

Lận Yên ngẩn ra.

Tiệc cưới…

Cô từng nghĩ tới vấn đề này.

Nhưng mà, còn ai hiểu Mục Hoằng Dịch hơn Lận Yên đây. Anh kết hôn sẽ không có tiệc cưới, cảnh cao giọng cầu hôn ở ban công đã đạt tới cực hạn của anh rồi. Nếu như tiếp tục cử hành tiệc cưới, chắc chắn anh sẽ nhún nhường theo.

Cuối cùng, Lận Yên kiên định đáp: “Bọn con không tính tới việc cử hành hôn lễ.”

“Nhưng mà…”

“Mẹ!” Lận Yên cắt ngang câu hỏi của Văn Phương: “Gọi sáu người bọn họ tới ăn cơm với hai nhà chúng ta là được.”

Gọi vợ chồng Liễu Duệ, Lý Viêm Nguyên, Liễu Khê, Sa Khinh Vũ và Lai Sở Sở tới ăn cơm là được.

Về phần tiệc rượu, cô nghĩ có thể bỏ qua.

Không nên ép người cô yêu nhất làm chuyện anh không thích.

Gọi điện thoại cho Văn Phương xong, Lận Yên đứng đón gió đêm, đăng weibo: Ngài Mục, mong được chỉ giáo nhiều hơn!

Bài viết trên weibo đăng lên chưa tới năm phút đã nhận được rất nhiều lời chúc mừng. Tốc độ của Liễu Khê không hề giảm, vĩnh viễn là người loát được tin nhanh nhất.

Lận Yên bật cười nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình. Tính cách Liễu Khê vẫn như thế, vừa nghe chút tiếng gió đã muốn trời mưa(2).

(2)Ý chỉ tính cách hấp tấp, vội vàng.

“Khê Khê…”

Không đợi Lận Yên nói được câu thứ hai, Liễu Khê đã kích động cắt ngang bằng chất giọng lảnh lót: “Hai người! Hai người! Hai người có phải là…”

“Bọn mình kết hôn rồi.” Không phụ sự kỳ vọng của Liễu Khê, Lận Yên nói ra đáp án trong lòng cô nàng.

Liễu Khê ở đầu bên kia kích động hét lên, nói năng lộn xộn: “Hai người…hôn lễ của hai người… để tớ chuẩn bị. Tớ nhất định sẽ thiết kế cho hai người một hôn lễ hoành tráng nhất! Tin tớ đi!!!”

Mục Hoằng Dịch từ trong phòng khách đi ra, ở xa mà vẫn nghe thấy giọng nói kích động của Liễu Khê. Anh ôm lấy vòng eo của Lận Yên, mấp máy môi hỏi: “Khê Khê?”

Lận Yên cười, gật đầu, sau đó nói với Liễu Khê ở đầu bên kia đang kích động không ngừng: “Bọn mình quyết định không cử hành hôn lễ.”

Vào thời tiết cuối hè đầu thu, Lận Yên tạt một chậu nước lạnh làm Liễu Khê mất hết cả tinh thần. Cô nàng khó hiểu hỏi Lận Yên: “Vì sao? Trước kia không phải cậu là người muốn được cử hành hôn lễ nhất sao? Không phải cậu nói váy cưới là thứ không thể thiếu của cậu sao?”

Hồi học cấp ba, năm lớp 11 Liễu Khê thường xuyên tới cửa hàng váy cưới của Liễu Thấm để giúp đỡ. Việc cô nàng ghét nhất chính là là phẳng váy cưới.

Mỗi lần Liễu Khê phạm lỗi, Liễu Thấm thường lôi hết váy cưới trong cửa hàng ra cho cô nàng là. Liễu Khê chơi ăn gian, thường xuyên kéo Lận Yên theo.

Còn nhớ lần đó Liễu Khê trốn học bị chủ nhiệm gọi về cho phụ huynh. Trong cơn tức giận, Liễu Thấm đã nhốt Liễu Khê lại cửa hàng váy cưới, bắt cô nàng phải làm phẳng tất cả váy cưới trong cửa hàng. Nếu không bà không cho ra ngoài.

Liễu Khê lập tức gọi điện cầu cứu Lận Yên.

Lúc ấy, Liễu Khê hỏi Lận Yên: “Tiểu Yên, cậu thích váy cưới không?”

Lận Yên khoác váy cưới lên người, gật đầu: “Thích chứ. Sau này, nếu như tớ kết hôn, tớ nhất định sẽ mặc bộ váy cưới đẹp nhất thế giới, tổ chức hôn lễ ở bờ biển.”

Sau đó, bọn họ lần lượt thử từng bộ váy cưới trong cửa hàng. Lận Yên nói: “Váy cưới luôn ở trong giấc mơ của mọi cô gái. Chỉ khi phủ khăn voan lên đầu tớ mới cảm thấy cuộc đời mình hoàn chỉnh.”

Nhiều năm sau, Liễu Khê nhắc lại chuyện này làm Lận Yên dâng trào cảm xúc.

Mục Hoằng Dịch cũng nghe thấy lời Liễu Khê nói, quay sang nhìn Lận Yên. Từ trước tới nay cô luôn sống rất huênh hoang, cầm tờ giấy khen có thể vui vẻ tận mấy ngày, chuyện đầu tiên khi gặp người khác là nói chuyện đó.

Cô có thể không cần tiệc cưới?

Lận Yên và Liễu Khê nói thêm với nhau mấy câu rồi cúp điện thoại. Cúp điện thoại xong, Lận Yên mới phát hiện ra Mục Hoằng Dịch đang nhìn mình bằng ánh mắt thâm thúy. Cô cứng người.

Cái nhìn chăm chú đó như được rót bằng vô hạn nhu tình.

Cô mất tự nhiên kéo lọn tóc bên tai, hỏi anh: “Sao lại nhìn em như thế?”

“Không cần tiệc cưới thật à?” Anh hỏi.

Lận Yên cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út: “Em không muốn làm tiệc cưới lắm.”

“Vì sao?”

Cái này không giống tác phong của Lận Yên.

Vì sao?

Lận Yên nhìn thẳng vào Mục Hoằng Dịch.

Vì Mục Hoằng Dịch nên cô mới lựa chọn không cần tiệc cưới. Cô vẫn nhớ như in lời Mục Hoằng Dịch nói với cô từ nhiều năm trước: “Mấy hình thức râu ria đó quá lãng phí thời gian. Hai người yêu nhau sẽ ngầm hiểu lẫn nhau, đâu cần phải cử hành hôn lễ để khoe khoang hạnh phúc của mình? Biết bao nhiêu người sau hôn lễ thế kỷ lại chia tay, mấy ai giữ được nguyên trái tim ban đầu.”

Đó là quan điểm của Mục Hoằng Dịch về tình yêu. Có lẽ là do nó quá khiêm tốn nên năm đó cô mới không hiểu trái tim của anh, để lỡ mất tám năm.

Lận Yên luôn cho rằng mình là người hiểu Mục Hoằng Dịch nhất trên thế giới này, chưa từng nghĩ rằng, hóa ra mình cũng là người không hiểu Mục Hoằng Dịch nhất.

“Được làm cô dâu của Mục Hoằng Dịch là điều rất hạnh phúc. Nếu em đã hạnh phúc thì sao phải chia sẻ phần hạnh phúc này cho người khác.”

Nghe Lận Yên nói xong, đôi mắt đen nhánh của anh dại ra.

Đây là lời anh từng nói.

“Em…”

“Em cũng muốn làm người được yêu thương hơn. Giống như sau vụ tai nạn giao thông đó, anh không còn đẩy em ra nữa.”

Giọng nói nghẹn ngào mang theo rất nhiều tình cảm. Cô rất cảm kích quyết định của Mục Hoằng Dịch sau vụ tai nạn giao thông đó.

Nói xong, Lận Yên ngẩng đầu lên, mỉm cười.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, cô đưa tay ôm lấy cổ Mục Hoằng Dịch, hôn lên bờ môi mỏng gợi cảm của anh. Hết gặm lại cắn. Dường như cô đang đem hết kỹ thuật hôn môi cô học được của Mục Hoằng Dịch áp dụng lên nụ hôn này.

“Kỹ thuật hôn có tiến bộ!” Người nào đó phá lệ khen cô.

Lận Yên nghịch ngợm cắn môi anh một cái, không biết khiêm tốn: “Là do ngài Mục dạy dỗ tốt. Đương nhiên cũng do tư chất của học sinh tốt.”

Mục Hoằng Dịch nghe cô tự luyến, cười nhẹ.

Tuy Lận Yên quyết tâm không làm tiệc cưới nhưng không có trái tim Mary Sue. Váy cưới luôn là giấc mơ của cô.

Sau đó, cô quấn lấy Mục Hoằng Dịch đòi chụp ảnh cưới.

Giữa trưa hôm đó, nhân lúc thời tiết quang đãng, thế giới hài hòa, Lận Yên nói: “Mục Hoằng Dịch, chúng ta chụp ảnh cưới đi.”

Người nào đó đang ăn cơm lười biếng liếc mắt nhìn cô, sau đó lại tiếp tục ăn cơm.

Lận Yên không vui, phồng má: “Chụp cũng không được à?”

“Anh biết ngay lúc em bảo không cần tiệc cưới là giả vờ mà.” Anh nhìn Lận Yên bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường.

Lận Yên: “…”

Đêm đó chắc chắn đầu cô bị rút gân rồi mới nói thế. Bị hành động của Mục Hoằng Dịch làm cảm động, tuân theo như tù binh. Nếu cô tỉnh táo như bình thường thì chắc chắn không thể không có tiệc cưới.

Lận Yên náo loạn rất nhiều ngày mới xếp được việc chụp ảnh cưới.

Hết thời gian nghỉ hè, Mục Hoằng Dịch bắt đầu bận rộn, hết đến bệnh viện lại đi tới trường học. Dù cho Lận Yên có nháo thêm thì việc chụp ảnh cưới cũng phải đợi đến lễ Quốc khánh.

Liễu Khê từ Milan quay về. Buổi liên hoan của bọn họ được tiến hành.

Sa Khinh Vũ chọn nhà hàng. Một nhà hàng Tây nằm trên đường Hồng Điền.

Thức ăn ở đây không tồi. Nhà hàng theo phong cách Pháp, giữa nhà hàng có đặt pho tượng Cupid phối hợp với ánh đèn ấm áp làm bầu không khí nơi đây trở nên lãng mạn.

Tuy là nhà hàng cao cấp nhưng ở đây không có phòng bao. Sa Khinh Vũ nói đó là phong cách của nhà hàng.

“Không phải muốn ăn ở đây là được đâu.” Sa Khinh Vũ vừa đi vừa buôn chuyện liên quan tới nhà hàng mình chọn.

“Sao lại nói thế?” Lận Yên hỏi.

“Người bình thường với không tới.” Sa Khinh Vũ nói với giọng cực kỳ đắc ý.

“Hả?” Lận Yên vui mừng: “Xem ra năng lực của Khinh Vũ không thể khinh thường được.”

Liễu Khê lập tức xem thường: “Còn không phải là dựa vào tên của Lý Viêm Nguyên à?”

Lận Yên: “…”

Sa Khinh Vũ: “…”

Có cần phải vạch trần cô thẳng mặt thế không? Mất mặt quá!

Lâu lắm mới có một lần tụ họp đông đủ. Lai Sở Sở từ Hồng Kong về đây còn mang quà mừng kết hôn cho Lận Yên, một chiếc kẹp tóc tinh xảo.

Kẹp tóc hình con bướm được làm bằng vàng ròng, cánh bướm phủ bột kim cương, trông cực kỳ xinh đẹp.

Lai Sở Sở nói: “Chúc mừng cậu đã trở thành vợ người ta.”

Lận Yên nhìn kẹp tóc một lúc lâu rồi mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn cậu, Sở Sở.”

Lai Sở Sở nhướn mày, cong môi, nhận lấy lời cảm ơn của Lận Yên.

“Cậu nhất định phải hạnh phúc đấy. Biết chưa, Lận Yên?”

Lai Sở Sở trịnh trọng chúc Lận Yên hạnh phúc làm đôi mắt cô ươn ướt. Cô cảm động ôm lấy Lai Sở Sở.

“Nhìn đi, làm ra vẻ ghê cơ.” Sa Khinh Vũ ngồi một bên châm chọc.

Liễu Khê gẩy lọn tóc, thở dài: “Khinh Vũ, có phải da mặt cậu dày quá không, Tiểu Yên kết hôn cậu không biểu hiện gì à?”

“Bữa ăn hôm nay tớ bao.” Sa Khinh Vũ rất tủi thân.

“Hả?” Liễu Khê hơi giật mình, nói: “Thế tớ phải liều mạng gọi đồ đắt, chỉ ăn đồ đắt.”

Sa Khinh Vũ: “…”

Bạn xấu!

Liễu Duệ là người tới cuối cùng. Anh còn mặc nguyên bộ đồ rằn ri làm cho bàn bọn họ ngay lập tức trở thành phong cảnh của nhà hàng, một ngọn cờ riêng biệt.

“Anh không thay quần áo à?” Cố Hiểu Thần không vui, nhíu mày.

Liễu Duệ có khuôn mặt anh khí. Vì phải cắt tóc ngắn, khuôn mặt anh càng trở nên có sáng láng hơn

Anh nói: “Kết thúc buổi tiệc này anh phải đi Hồi Hột(3).”

(3)Hồi Hột: Thủ phủ khu tự trị nội Mông Cổ, Trung Quốc.

Ban đầu, Cố Hiểu Thần còn vui vẻ nhưng nghe xong ánh mắt cô ảm đạm. Cô mím môi gật đầu, không nói gì cả.

Mọi người nhìn nhau, giao lưu bằng ánh mắt.

Lận Yên nhìn Liễu Khê: Gì đây?

Liễu Khê lắc đầu.

Sa Khinh Vũ nhìn Liễu Khê: Gì đây?

Liễu Khê tiếp tục lắc đầu.

Mãi cho đến khi Lý Viêm Nguyên liếc sang, nhắm mắt làm ngơ, ra hiệu mọi người đừng nhiều chuyện nữa mọi người mới sôi nổi tiếp tục ăn cơm.

Mục Hoằng Dịch dùng tay gõ nhẹ lên lưng Lận Yên, ngầm ra hiệu cô đừng nói nhiều.

Lận Yên khóc ròng. Rõ ràng cô là nhân vật chính nhưng mọi người đều ngầm nhắc nhở cô. Cô là ngôi sao tai họa hả?

Bầu không khí bữa cơm khôi phục lại vẻ hài hòa. Vốn Liễu Duệ định chờ tới khi bữa tiệc kết thúc mới rời đi nhưng binh lính bên dưới đã giục anh rất nhiều lần.

Bất đắc dĩ, anh phải rời đi ngang bữa.

Cố Hiểu Thần lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh xa dần.

“Chị dâu, hay chị cũng đi Hồi Hột đi. Làm một chuyến du lịch?” Liễu Khê khuyên nhủ.

“Đúng thế đúng thế. Việc Liễu Duệ đi công tác là việc không thể tránh, cậu thông cảm một chút, đi theo tới Hồi Hột chơi hai ngày?” Lý Viêm Nguyên phụ họa.

Có nhiều người khuyên nhủ, cuối cùng, Cố Hiểu Thần vẫn không nhịn được mà đuổi theo. Sau đó, cô không quay về nữa.

Thật ra, Cố Hiểu Thần biết tính chất công việc của Liễu Duệ không giống bọn họ. Mỗi lần anh làm nhiệm vụ đều không màng tính mạng của mình, mỗi lần chia lìa đều như lần cuối cùng hai người gặp nhau.

Rõ ràng cô từng nói sẽ không để Liễu Duệ lo lắng nhưng cô không thể quản được chính mình cứ đuổi theo trái tim anh.

Không lâu sau đó, họ nghe có người bàn tán.

“Nãy trước cửa nhà hàng có người quân nhân hôn một cô gái.”

“Đúng vậy, rất khó tách rời.” Giọng điệu rất ái muội.

Liễu Khê cười nhạo, giải thích: “Đừng nhìn vào việc trước kia anh trai tớ theo đuổi Hiểu Thần, ai yêu ai hơn còn không biết đâu.”

“Không phải Hiểu Thần theo đuổi Liễu Duệ à?” Lận Yên hoang mang.

Năm đó, chuyện Cố Hiểu Thần theo đuổi Liễu Duệ gây sóng to gió lớn như thế mà Liễu Khê cũng nhớ nhầm à?

“Trước kia bọn họ từng chia tay, cậu biết không?” Liễu Khê hỏi.

Lận Yên lắc đầu: “Có nghe qua nhưng không rõ lắm.”

“Sau lần chia tay đó, là anh trai tớ theo đuổi Hiểu Thần.”

Lận Yên kinh ngạc, lơ mơ gật đầu. Sau đó, Liễu Khê bắt đầu kể câu chuyện của mấy năm trước.

Ồn ào tới tận khuya.

Lúc trở về chung cư đã gần mười hai giờ. Lận Yên mệt không chịu được, tắm xong leo lên giường ngủ luôn.

Mục Hoằng Dịch tắm xong đi ra phát hiện Lận Yên đã ngủ say. Giày không cởi, chăn không đắp.

Anh bất đắc dĩ giúp cô cởi giày, đắp chăn.

Anh đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên má cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ thanh tú của cô. Bỗng nhiên, anh nhớ tới lời Liễu Khê nói hôm nay.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy chuyện của mình và Lận Yên rất giống Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ lúc trước.

Đừng nhìn vào việc trước đó Lận Yên chủ động tới gần anh. Ai yêu ai nhiều hơn, không ai biết được.

Anh yêu em bằng cả cuộc đời và tính mạng của mình.

Yêu em, không thể chỉ nói bằng lời.

Anh sẽ càng ngày càng yêu em hơn.

Lận Yên là người con gái mà yêu nhất.
Bình Luận (0)
Comment