Gió Nổi Lên Rồi

Chương 3

Edit: Cải Trắng

Em là phong cảnh ngoài cửa sổ

Ở trong mắt em, quan hệ của chúng ta là gì

Trong hơi thở của em tồn tại tình yêu của anh

Khi nào ta có thể thành thật đối mặt với bản thân?

1.

Tháng bảy, trời nóng như đổ lửa.

Ở huyện nhỏ có một quán café theo phong cách cổ điển, họ thường gọi chủ quán nơi này là anh Văn. Hắn là một người quân nhân đã xuất ngũ, có quan hệ rất tốt với Liễu Duệ.

Thấy Lận Yên tới, hỏi cô với giọng thân thiết: “Tiểu Yên, vẫn là Cappuccino à?”

Lận Yên gật đầu, cười nhẹ: “Cappuccino và tiramisu.”

Đây là hương vị yêu thích của cô.

Anh Văn ghi xong thì hỏi Lai Sở Sở đang ngồi đối diện Lận Yên: “Sở Sở thì sao?”

“Một cốc latte.” Lai Sở Sở cười, đôi mắt hạnh cong lên nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Anh Văn ghi xong thì rời đi. Một lúc sau, người phục vụ mang đồ lên.

“Tối tuần trước nghe nói cậu tới quán bar, nhưng tớ tới nơi thì lại không thấy cậu đâu, còn tưởng là Khinh Vũ trêu tớ chứ.” Nói xong, Lai Sở Sở kích động cầm lấy tay Lận Yên.

Ánh mắt Lận Yên hờ hững liếc nhìn tay hai người đang nắm chặt.

Đêm đó, cô bỏ chạy trối chết, khi Sa Khinh Vũ gọi điện hỏi thì cô phải lấy cớ là mình vừa về nước, đang bị lệch múi giờ để lấp liếm.

“Cậu cũng ác thật. Tám năm trước, nói đi là đi, để cho Khê Khê tức phát khóc.” Lai Sở Sở nhấp một ngụm café.

Lận Yên nhếch miệng, cười tự giễu: “Hẳn là mọi người hận tớ lắm.”

Lận Yên, Sa Khinh Vũ, Liễu Khê, Liễu Duệ, Mục Hoằng Dịch, Mục Hoằng Diễn, sáu người lớn lên với nhau từ bé, là ví dụ điển hình của thanh mai trúc mã.

Dù tuổi có hơi chênh lệch nhưng họ lại học cùng nhau, có thể nói sự trùng hợp này là do một tay Lận Yên tác động.

Mới được 4,5 tuổi thôi nhưng Lận Yên đã bị cậu bé sạch sẽ, đẹp trai Mục Hoằng Dịch mê hoặc rồi. Cả ngày cô cứ đi theo sau anh, như đòn cân không rời quả cân.

Năm ấy, Lận Yên sáu tuổi còn Mục Hoằng Dịch tám tuổi. Lúc đó, Lận Yên nằng nặc đòi Văn Phương cho mình đi học lớp một dù chưa tới tuổi đi học. Vì sao cô bướng bỉnh muốn đi học tiểu học? Đó hoàn toàn là do khi ấy Mục Hoằng Dịch đi học lớp một. Văn Phương đành chiều theo ý cô, lập tức ném Lận Yên tới cho chủ nhiệm lớp một.

Từ nhỏ Lận Yên đã rất thích khoe khoang, chỉ cần có chút chuyện vui thôi là vô cùng đắc chí. Vì thế, lúc đó cô cứ lượn qua lượn lại trước mặt Sa Khinh Vũ và Liễu Khê khoe mình được nhảy lớp, là người có trình cao nhất.

Sa Khinh Vũ và Liễu Khê như kiểu sống theo bày, cũng nằng nặc đòi đi học lớp một, vì thế đã xảy ra tình trạng sáu người học cùng một cấp độ.

Lên tới cấp hai, mọi người được phân ban nên đành đường ai nấy đi.

Mới năm đầu Liễu Khê đã quen với Lý Viêm Nguyên, cùng nhau đi một đoạn đường dài tới tận khi lên cấp ba thì hai người yêu nhau.

Ba năm cấp hai(1) Lận Yên lúc nào cũng học cùng lớp với Mục Hoằng Dịch. Rồi vào năm lớp 8, Lai Sở Sở chuyển tới học cùng lớp với Lận Yên, cũng gia nhập vào đại gia đình của bọn họ.

(1)Cấp hai bên Trung Quốc là sơ trung, cấp ba là cao trung. Bên đó cũng có 12 cấp bậc học như Việt Nam nhưng cách phân chia lại khác. Tiểu học từ lớp 1 tới lớp 6, trung học cơ sở từ lớp 7 tới lớp 9, trung học phổ thông từ lớp 10 tới lớp 12.

Nhóm bạn sáu người nâng lên thành tám người.

Lên cấp ba, sau khi Liễu Duệ và Cố Hiểu Thần yêu nhau thì đội hình từ tám người chuyển lên thành chín người.

Đại học năm thứ hai, Mục Hoằng Diễn xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, nhóm chín người giảm xuống còn tám.

Sau đó, Lận Yên không từ mà biệt đặt chân tới Pháp…

Cô nghĩ, mọi người đều rất hận cô!!

Từ lúc bắt đầu tới giờ mọi việc đều rất khó đoán, dù sao thì tình cảm giữa mấy người bọn họ chẳng khác nào người thân trong gia đình, nhưng cô lại âm thầm phá hoại phần tình cảm này.

“Có lẽ là vậy, tớ cũng từng rất hận cậu.” Ánh mắt Lai Sở Sở trở nên mê man, cô buông ly café xuống rồi nói: “Nhưng chắc người hận cậu nhất là Mục Hoằng Dịch, cái này gọi là yêu càng nhiều thì hận càng sâu.”

Lận Yên kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, Lai Sở Sở đang muốn nói là Mục Hoằng Dịch yêu cô sao? Việc anh yêu cô đã thể hiện rất rõ ràng sao? Chẳng lẽ mọi người đều biết chuyện này ngoại trừ cô?

Một lúc lâu sau, Lai Sở Sở hỏi cô: “Sao lại về nước? Cậu có nguyên nhân gì đặc biệt à?”

Đối diện với ánh mắt như nhìn thấu lòng người của Lai Sở Sở, Lận Yên né tránh, còn phủ nhận: “Không có.”

Sau đó, hai người lại có khoảng thời gian im lặng rất lâu.

Lận Yên ngồi khuấy café trong vô thức, rồi cho tới khi café đã nguội cô cũng chẳng uống một ngụm nào.

Lai Sở Sở nói: “Có nhớ hồi đại học Mục Hoằng Dịch theo ngành nào không?”

Theo bản năng, Lận Yên buột miệng thốt ra: “Học khoa Đông y…cậu hỏi cái này làm gì?”

Lai Sở Sở cong khóe môi cười, lắc đầu: “Bệnh viện trung tâm thành phố, khoa ngoại thần kinh, thứ ba với thứ năm là ngày cậu ấy ngồi khám.”

Ba tin tức này làm Lận Yên khó hiểu, nhíu mày: “Nói cho tớ biết cái này để làm gì?”

Sa Khinh Vũ từng nhắc tới với cô, Lai Sở Sở lại nhấn mạnh lần nữa, cái này có hàm ý gì sao?

“Nếu cậu còn có trái tim, cậu sẽ phát hiện ra thôi.” Nói xong, Lai Sở Sở chỉ vào hai người đàn ông mặc tây trang đen mặt mày không cảm xúc đang đứng cạnh con xe Cayenne, cười một cách quyến rũ: “Tớ phải đi trước đây, nếu không kim chủ sẽ có ý kiến.”

Cầm theo túi xách, bước chân Lai Sở Sở ưu nhã rời khỏi quán café.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một trong hai người đàn ông mặc tây trang đen khi nãy đang mở cửa xe cho Lai Sở Sở, có lẽ là vệ sĩ của cô ấy.

Cô nhớ rất rõ, tám năm trước, Lai Sở Sở cũng từng nói như vậy.

Khi ấy, Lận Yên vừa đặt chân tới Paris không lâu. Từ chỗ cô ở, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể thấy tháp Eiffel, cô nắm chặt điện thoại di động trong tay, Lai Sở Sở gọi điện thoại đường dài quốc tế tới, dùng chất giọng lạnh băng chất vấn cô: “Lận Yên, cậu còn có trái tim không?”

Cô đứng thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc cho gió thổi qua làm bay bay mấy lọn tóc.

Tới khi nghe thấy tiếng tút tút vang lên từ trong điện thoại, Lận Yên mới lấy lại tinh thần. Nước mắt đang đảo quanh hốc mắt bỗng chốc rơi xuống. Cô chống tay lên bệ cửa sổ, cách một lớp kính cửa sổ trông ra tháp Eiffel, khoảng cách này xa xôi không thể với tới giống như khoảng cách giữa cô và anh.

“Hoằng Dịch tới rồi à?” Đúng lúc đó, giọng anh Văn như sấm đánh bên tai, còn tự ý dẫn đường cho anh: “Tìm Tiểu Yên à, con bé đang ngồi bàn bên cạnh cửa sổ.”

Lận Yên đã nghe thấy tiếng anh Văn hét, đang chuẩn bị cầm túi chạy thì bị bắt được.

Thân hình cao lớn của Mục Hoằng Dịch bước tới, chắn trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trầm thấp: “Phải đi rồi sao?”

Chẳng có chút cảm xúc nào.

Lận Yên mím môi, hình như cô đang tránh anh thật, mà cũng không phải… Cô cúi đầu nhìn vào cái túi có chút chói mắt, đột nhiên xúc động muốn nhảy sông Trường Giang tự sát.

“Đang trốn tôi à?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên lần thứ hai.

Câu hỏi của anh như chỉ buột miệng thốt ra thôi khiến tim Lận Yên đập thình thịch, lượng máu được bơm quá dồi dào, tay nắm chặt lại.

Người mặt dày vô sỉ là cô, sau tám năm người ngu ngốc chạy tới trước mặt người ta hỏi có còn yêu mình không cũng là cô.

Nhưng anh nhất thiết phải bày ra thái độ như cả thế giới thiếu nợ mình như này à?

Lận Yên hạ quyết tâm, cắn chặt răng: “Không phải, em muốn đi vệ sinh.”

Mục Hoằng Dịch mím môi, nhướng mày, sau đó ngồi xuống chỗ mà Lai Sở Sở ngồi lúc đầu, nói: “Quán này của anh Văn rất an toàn.”

Ý của câu này là đi vệ sinh không cần đề phòng trộm cướp, tùy thời có thể chạy đâu.

Đương nhiên là Lận Yên nghe hiểu lời anh nói, mặt không đỏ tim không đập tiếp tục nói dối: “Chẳng lẽ anh không biết con gái tháng cũng có mấy ngày không tiện, đi vệ sinh phải mang theo túi à?”

Mục Hoằng Dịch híp mắt lại, phản bác: “Tôi nghĩ phụ nữ đang mang thai không gặp mấy ngày không tiện đó đâu.”

“Ai nói với anh là em…” Đang nói bỗng dưng im bặt, Lận Yên không đôi co với anh nữa, mang theo cơn tức dậm chân đi vào nhà vệ sinh.

Đi vào nhà vệ sinh, Lận Yên nhìn bản thân mình trong gương. Vừa rồi mới nói được một nửa thôi cô đã phát hiện ra Mục Hoằng Dịch cười nhếch mép, lúc đó cô chỉ hận không thể cho mình một cái bạt tai.

Đều là tại mấy tờ báo đáng chết đó, cái gì mà chưa kết hôn đã có thai!!

Đúng lúc này thì có hai cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng đi vào trong nhà vệ sinh, tâm trạng của họ rất kích động, cô gái tóc xoăn hỏi cô gái tóc thẳng: “Người vừa mới ngồi vào chỗ gần cửa sổ có phải là thầy giáo ở trường cậu không?”

“Ý cậu là người mặc áo sơ-mi tối màu?”

Áo sơ-mi tối màu?

Lận Yên nhướng mày, hình như người nào đó cũng mặc áo sơ-mi màu tối.

Ánh mắt cô gái tóc xoăn lộ rõ sự rung động: “Đúng vậy, chính là người vô cùng đẹp trai đó.”

“Người đó đúng là thầy Mục ở trường tớ, nhưng tớ không học ngành thầy dạy.” Giọng nói của cô gái tóc thẳng nghe rất thất vọng: “Nếu lúc trước biết khoa ngoại có thầy giáo cực phẩm như thế tớ đã thi vào khoa ngoại rồi.”

Họ Mục? Khoa ngoại? Càng lúc càng giống người nào đó rồi.

Cô gái tóc xoăn nhìn cô bạn tóc thẳng của mình bằng ánh mắt mờ ám, xui khiến: “Mau chuyển khoa đi.”

“Ha!” Cô gái tóc thẳng cười lạnh: “Học sang nghiên cứu rồi thì chuyển sao được?”

Cô gái tóc xoăn lấy hộp phấn từ trong túi ra, nhìn vào gương bắt đầu dặm lại lớp trang điểm, nói: “Cậu nhìn xem, cậu và thầy ấy có duyên mà, gặp ở trường rồi còn gặp lại ở huyện nhỏ, tại sao không thể phát sinh ra chuyện tình thầy trò chứ!”

Cô gái tóc thẳng thở dài: “Nam thần như thầy Mục thì nên đứng ngắm ở xa thôi, không thể có ý nghĩ khác được.”

Cô gái tóc xoăn hừ một tiếng, đang định phản bác bạn mình thì nhìn thấy Lận Yên nãy giờ đang đứng nghe hai người trò chuyện, cô nàng kinh ngạc tới mức há hốc mồm: “Moy…Moyra.”

Cô gái tóc thẳng đang cúi đầu tìm son trong túi nên không nghe rõ, ngớ người ra: “Gì cơ?”

Cô gái tóc xoăn không khống chế được cảm xúc của mình nữa, tâm trạng kích động kéo kéo tay cô bạn tóc thẳng rồi chỉ vào Lận Yên: “Moyra! Ngôi sao sáng trong giới phiên dịch đấy!!”

Cô bạn tóc thẳng ngẩng đầu, trợn tròn hai mắt đầy kinh ngạc, còn chưa kịp định hình thì Lận Yên đã che che đậy đậy vội vàng rời khỏi đó.

Năm nay đúng là chẳng may mắn tí nào, lần sau ra cửa nhất định cô sẽ xem hoàng lịch, sao có thể trùng hợp gặp các phần tử tri thức như này chứ. Cô có xuất hiện trên báo giải trí sao? Khuôn mặt này của cô người người nhà nhà đều biết à? Đôi lúc cô còn nghi ngờ bản thân thật ra là một diễn viên nổi tiếng chứ không phải là phiên dịch.

Lận Yên quay trở lại chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Mục Hoằng Dịch đang ngồi nhàn nhã uống café. Cô gãi gãi đầu đi tới, cảm thấy hơi xấu hổ khi mở miệng: “Có khả năng em phải đi trước rồi.”

Mục Hoằng Dịch nghiêng đầu, đôi mắt đẹp tựa bức tranh thủy mặc nhìn chằm chằm cô, đợi cô nói tiếp.

“Ở trong nhà vệ sinh gặp được phần tử trí thức, bị nhận ra rồi, em…”

“Em nói…” Mục Hoằng Dịch cắt ngang lời cô, hất cằm, ý bảo Lận Yên nhìn ra đằng sau đi: “Phần tử trí thức là bọn họ à?”

Lận Yên quay đầu lại nhìn, hai cô gái tóc xoăn và tóc thẳng khi nãy kích động đi như bay tới chỗ cô.

Lận Yên nhíu mày, cảm thấy không ổn, cô lập tức hỏi Mục Hoằng Dịch: “Anh lái xe tới đây à?”

Mục Hoằng Dịch nheo mắt lại quan sát cô, giọng nói trở nên trầm hơn: “Xem ra, thói quen khó bỏ của em…là trốn.”

Lận Yên càng nhíu chặt mày hơn, vào thời điểm mấu chốt như thế này mà anh vẫn muốn giảng dạy cho cô nghe sao?

Đang nói chuyện thì cô gái tóc thẳng đã đi lên chào hỏi: “Thầy Mục.”

Một tiếng ‘thầy Mục’ này không chỉ làm cho Lận Yên kinh ngạc mà ngay cả người ngàn năm sắc mặt không đổi như Mục Hoằng Dịch cũng kinh ngạc.

Lận Yên cứ tưởng rằng người ta đang đi về phía mình, hóa ra không phải.

Cô gái tóc thẳng nhìn thấy trong mắt Mục Hoằng Dịch hiện lên vẻ xa lạ và giữ khoảng cách thì lập tức chịu đả kích, yếu ớt lên tiếng hồi tưởng lại: “Thầy không nhớ gì sao? Mỗi lần thầy và thầy Trần cần tài liệu thì đều là em mang tới, thầy còn biết tên em mà, tên em là Dương Uyển Quyên, thầy không nhớ sao?”

Mục Hoằng Dịch nhíu mày, dường như anh thật sự không nhớ người trước mặt này là ai. Trái tim Dương Uyển Quyên như bị bóp chặt, dứt khoát xua tay: “Thầy, thầy đừng biểu hiện sự áy náy như thế, em cảm thấy còn khó chịu hơn.”

Sau đó, cô gái tóc xoăn bên cạnh nói nhỏ cái gì đó vào tai Dương Uyển Quyên, rồi hai người cùng ngẩng lên dùng ánh mắt ái muội nhìn Mục Hoằng Dịch và Lận Yên rồi họ vội vã rời đi.

Lận Yên nhìn chằm chằm vào hai người đang bỏ chạy, đột nhiên có cảm giác vui sướng khi nhìn thấy người gặp họ: “Hình như bọn họ hiểu lầm rồi.”

Dáng vẻ mừng thầm bộc lộ hết ra ngoài.

Mục Hoằng Dịch chăm chú nhìn cô. Cô vẫn giống hệt như lúc trước, chỉ cần gặp được chút chuyện vui là muốn khoe ra hết.

Lận Yên đang cong môi cười bỗng nhiên hoàn hồn, biểu cảm trở nên cứng đờ, trước mặt Mục Hoằng Dịch cô lúc nào cũng để lộ ra sự vụng về của mình.

Một phút đồng hồ dài lê thê im lặng trôi qua, Mục Hoằng Dịch mở miệng: “Cùng tôi uống một ly café đi.”

Lận Yên ngẩn ra, không ngờ anh lại là người khoan dung rộng lượng như thế. Trải qua sự việc đêm đó mà anh vẫn có thể giữ tâm trạng bình tĩnh khi ở cùng cô.

Cũng không tới nỗi quá ngượng ngùng, cô ngồi vào vị trí ban đầu của mình, ấn chuông gọi phục vụ: “Cho một ly Cappuccino.”

Đột nhiên anh bình tĩnh như thế khiến Lận Yên được đằng chân lại lân đằng đầu, ánh mắt quan sát anh không thèm che giấu.

Mục Hoằng Dịch là người lớn lên với vẻ đẹp hại nước hại dân, có thể nói là cực kỳ đẹp trai. Nhưng Lận Yên nghĩ rằng, dù là người đẹp trai tới mấy thì cũng có khuyết điểm, không phải có câu nếu trời cao mở cho bạn một cánh cửa sổ thì sẽ đóng một cánh cửa của bạn lại sao?

Khuyết điểm của Mục Hoằng Dịch là kiêu ngạo. Trong ánh mắt anh thường mang theo cảm giác khinh thường khiến người khác phải dừng bước, nói quá hơn một chút là không coi ai ra gì, không ai có thể sánh bằng mình.

Có điều, giờ đây…anh thay đổi rất nhiều.

Anh vẫn có phong thái sạch sẽ gọn gàng như trước, những đường nét trên khuôn mặt thời học sinh giờ trở nên góc cạnh hơn, đôi mắt ngày trước hay để lộ ra chút khinh thường giờ cũng bình tĩnh hơn, sâu không lường được. Dù cho sắc mặt rất bình thường nhưng lại khiến người khác cảm thấy có khoảng cách.

“Nhìn đủ chưa?” Giọng anh chẳng có chút cảm xúc nào cả.

Lận Yên mím bờ môi đỏ, lắc đầu, nói vô cùng thành khẩn: “Chưa đủ, có thể nhìn thêm một phút nữa không?”

Cô luôn có lòng tham không đáy với Mục Hoằng Dịch, bây giờ được nhìn thấy anh rồi lại vô sỉ muốn nhìn thêm một phút nữa.

“Qua tám năm rồi, em bày ra bộ dáng si tình đó để làm gì, có phải quá châm chọc rồi không?” Giọng nói anh lạnh lùng không có chút độ ấm nào.

Theo thói quen, Lận Yên cắn môi. Đó là bởi vì suốt tám năm qua cô sống trong sự hiểu lầm, cô hiểu lầm người Mục Hoằng Dịch yêu là Lai Sở Sở.

Giờ nghĩ, nếu như tám năm trước cô nhận ngay được tấm bưu thiếp đó thì cô sẽ trở về nước không chút do dự sao?

Không có đáp án cho trường hợp này, vì không có cái gọi là ‘nếu như’

Lận Yên cố gắng giải thích: “Thật ra…”

“Bưu thiếp đâu? Đã nhìn thấy chưa?” Mục Hoằng Dịch cắt ngang lời cô.

Lận Yên nhìn vào bông hoa xinh đẹp được vẽ trong cốc café, gật đầu, thanh âm lí nhí: “Ừm, thấy rồi…” Đáng tiếc là nhìn thấy muộn tám năm.

Thấy rồi?

Trả lời bình tĩnh thật, giống như là mấy lời trên tấm bưu thiếp chỉ là mấy câu vui đùa mà thôi.

Thật là buồn cười.

Mục Hoằng Dịch duỗi tay muốn lấy ly café trên bàn nhưng động tác hơi nóng vội nên đánh đổ ly café. Ngay lập tức café đổ lênh láng trên mặt bàn, tay áo sơ-mi màu xám của anh cũng dính không ít café.

“Không bị bỏng chứ?” Lận Yên khẩn trương rút giấy ăn.

Mục Hoằng Dịch nhận ra chính mình đang thất thố nên có chút tức giận, không nhận giấy ăn cô đưa tới mà cong tay áo bị bắn café lại, ngữ khí lạnh như băng: “Không liên quan tới em.”

Mấy chữ ‘không liên quan tới em’ như dùng băng ném vào người cô giữa tháng bảy trời nóng rực lửa, được, cô hiểu rồi.

Tay đang cầm khăn giấy của Lận Yên cứng lại, lồng ngực như bị ép, hốc mắt nóng lên. Anh cứ giữ thái độ khi gần khi xa, lúc nóng lúc lạnh như này khiến cô sắp không chịu nổi rồi.

“Không sao chứ? Hoằng Dịch!” Đúng lúc đó anh Văn mang café tới, thấy cục diện này lập tức gọi người phục vụ tới xử lý.

“Tiểu Yên thì sao? Không bị bỏng chứ?” Anh Văn quay sang hỏi Lận Yên, hết sức quan tâm.

Lận Yên lắc đầu, sau đó cô cầm lấy túi xách, bỏ lại một câu một câu ‘em đi trước’ rồi chạy ra khỏi đó, so với hai cô gái tóc xoăn và tóc thẳng khi nãy thì dáng vẻ của cô còn chật vật hơn.

Bởi vì cô khóc.

Khóc một cách không có tiền đồ.

“Em ấy…” Anh Văn cảm thấy đầu mình bị quay vòng vòng, nhìn chằm chằm dáng vẻ hoảng loạn chạy ra khỏi quán của Lận Yên, khó hiểu: “Em ấy bị bỏng hay là bị dọa đấy?”

Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Mục Hoằng Dịch nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đi càng lúc càng xa, dần dần biến mất trong tiêu cự con ngươi anh.

Hóa ra cô vẫn chưa học được cách che giấu tình cảm của mình, vấp phải chút trắc trở mũi sẽ chua xót.

Nhưng Mục Hoằng Dịch không biết, chỉ khi đứng trước mặt anh Lận Yên mới tỏ ra hoang mang lo sợ như thế, không thể làm mình bình tĩnh được.

Khoảng cách giữa anh và em.

Tình yêu trở nên mờ nhạt, nguội lạnh nhưng rất trong sáng.

Giống như không khí trong suốt

Giống như nước chảy trong veo.Lúc Sa Khinh Vũ tới quán bar của Lý Viêm Nguyên thì Lận Yên đã uống gần hết một chai Brandy(2) rồi.

(2)Brandy: Là tên gọi chung của các loại rượu nồng độ cao được chế biến từ sự chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây được nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ một thời gian.

Sa Khinh Vũ nhìn chai Brandy gần như trống không trên bàn rồi lại nhìn Lận Yên đã say quắc cần câu đang nằm ngủ như chết trên sofa, nghẹn họng mãi mới lắc đầu nói được một câu: “Điên rồi!!”

Lý Viêm Nguyên đứng tựa vào cửa phòng bao, nói: “Tất cả mọi người đều đang ở trong thành phố, chỉ có cậu đang ở huyện thôi, mau đưa cô ấy về đi.”

“Sao cậu lại để cho cô ấy uống Brandy chứ?” Sa Khinh Vũ trách móc.

Lý Viêm Nguyên trợn tròn mắt, kêu oan: “Cô ấy uống say rồi mượn rượu làm càn chạy lên tầng hai chỉ vào ảnh của Mục Hoằng Dịch mà chửi ầm lên. Lúc đó tôi mới biết cô ấy uống rượu Brady đấy.”

Hắn đâu biết Lận Yên có thể chọn luôn Brandy để uống, đây là rượu mạnh đấy.

Nhắc tới Mục Hoằng Dịch, Sa Khinh Vũ lại nhíu mày suy nghĩ: “Sao tên Mục Hoằng Dịch này lại chọc giận cậu ấy chứ?”

“Làm sao tôi biết được!” Vẻ mặt Lý Viêm Nguyên lộ rõ sự bực bội.

Sa Khinh Vũ tức giận, cô không nói gì nữa mà lấy điện thoại ra gọi cho Mục Hoằng Dịch. Khi đối phương bắt máy, không kịp để đầu dây bên kia nói gì, Sa Khinh Vũ đã đánh đòn phủ đầu: “Tiểu Yên đang ở quán bar của Tiểu Nguyên, ngộ độc rượu rồi, cậu cân nhắc xem có tới đây một chuyến không?”

Xả hết cơn tức xong không đợi đối phương kịp nói gì, Sa Khinh Vũ đã kết thúc cuộc gọi. Cô đỡ Lận Yên đang nằm yên bất động trên sofa dậy.

Kiếp trước nhất định cô đã thiếu nợ hai người này.

Từ sau khi Lận Yên về nước, cô hao tâm tổn sức thiết kế ra cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa Lận Yên và Mục Hoằng Dịch, còn tưởng rằng bọn họ đã hiểu được dụng tâm của cô, nối lại tình xưa với nhau, cọ ra pháo hoa nổ tưng bừng. Không ngờ, cuối cùng lại xảy ra tình cảnh như này, đúng là phí hết tâm tư của cô rồi.

Lý Viêm Nguyên bảo người phục vụ chuẩn bị thuốc giải rượu sau đó cho Lận Yên uống. Cô ho sặc sụa, rồi cuối cùng cũng tỉnh táo vài phần.

Giờ trong mắt cô chỉ nhìn thấy vô số bóng người mờ ảo chồng lên nhau, Lận Yên dụi mắt một cái rồi mơ hồ gọi tên: “Tiểu Nguyên?”

“Tỉnh rồi à?” Nghe thấy tiếng Lận Yên, Sa Khinh Vũ đi tới quan sát tình hình.

Lý Viêm Nguyên lắc đầu, nói một cách bất đắc dĩ: “Cũng tỉnh táo được chút rồi, nhưng tỉnh hoàn toàn thì chưa.”

Sa Khinh Vũ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình đều mệt mỏi, lo lắng: “Không biết chốc nữa Hoằng Dịch có tới không?”

“Giờ đừng để tâm tới Hoằng Dịch, chúng ta đưa Tiểu Yên về nhà đã. Dì Phương đi công tác rồi, để cậu ấy ở nhà một mình tôi chẳng yên tâm tí nào.” Lý Viêm Nguyên nói.

“Dì Phương đi công tác rồi?” Sa Khinh Vũ kinh ngạc, lúc Lận Yên về nước dì Phương vẫn còn ở nhà mà.

“Đúng vậy, dì đi Nga vào thứ sáu tuần trước.”

Sa Khinh Vũ nhìn chằm chằm Lận Yên, lại nhíu mày.

Lận Yên ngoan ngoãn được khoảng một phút đồng hồ thì không biết lôi đâu ra được một chai rượu khác, uống. Rượu chảy tràn ra khóe miệng cô, chảy xuống cái cổ mảnh khảnh, trông vô cùng gợi cảm. Ánh đèn mờ mờ trong phòng chiếu lên người Lận Yên, người đang mang trong mình ngàn nỗi ưu sầu. Cứ một ly lại một ly nữa, càng uống càng buồn.

“Bà cô của tôi ơi, sao cậu lại uống nữa rồi?” Lý Viêm Nguyên không chịu được nữa phải rống to lên.

“Ha!!” Lận Yên cười lạnh một tiếng đầy châm chọc.

Cô chính là không có tiền đồ như thế đấy!

Bởi vì không có tiền đồ nên cô mới xem đi xem lại tấm bưu thiếp được gửi tới muộn tám năm, rồi quyết định về nước không chút do dự.

Bởi vì không có tiền đồ nên cô mới không biết xấu hổ mà hỏi anh: “Có còn yêu em không?”

Sao Mục Hoằng Dịch có thể chờ cô suốt tám năm!!

Cô thật sự điên rồi!!



Tám năm trước, Mục Hoằng Diễn xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, qua đời ngay ngày hôm sau. Lận Yên lập tức lên máy bay từ Bắc Kinh trở về thành phố rồi từ thành phố đi tàu trở về huyện.

Mục Hoằng Dịch và Mục Hoằng Diễn là anh em sinh đôi. Tình cảm anh em giữa hai người rất khăng khít, ngay sau khi biết tin Mục Hoằng Diễn qua đời, phản ứng đầu tiên của cô là không biết anh đau lòng như thế nào.

Cô thực sự rất lo lắng, vô cùng lo lắng cho Mục Hoằng Dịch. Thế nên cô bỏ lại tất cả mọi thứ ở Bắc Kinh để chạy về.

Cả một đường cô chạy như điên tới nhà anh, nhưng tới nơi thì nghe Diệp Lam nói: “Hoằng Dịch đi cả đêm không về, nghe Tiểu Nguyên nói là nó đang ở khách sạn ngay cạnh quán bar.”

Lận Yên nghe xong lập tức bắt taxi đi tới khách sạn.

Tới khách sạn, cô tới quầy lễ tân hỏi số phòng Mục Hoằng Dịch. Người đứng trực ở quầy lễ tân ngước lên nhìn cô một cái, từ trong mắt nhân viên lễ tân có thể đọc ra dòng tin tức: Lận Yên tới đây là để bắt gian.

Vốn dĩ nhân viên lễ tân đã từ chối kiểm tra phòng giúp Lận Yên nhưng cô lại gọi điện thoại cho Lý Viêm Nguyên. Sau khi nhận được lệnh trực tiếp từ ông chủ, nhân viên lễ tân đành kiểm tra phòng: “Phòng 1202.”

Vừa mới nói dứt câu quay ra đã không thấy bóng dáng Lận Yên đâu. Cô vội vàng chạy lên tầng 12, tìm một vòng mới tìm được số phòng 1202, còn chưa kịp ấn chuông đã thấy Mục Hoằng Dịch mở cửa đi từ bên trong ra.

“Cậu làm tớ tìm lâu quá, tớ…”

Đột nhiên cô im bặt, một người phụ nữ xuất hiện ở phía sau Mục Hoằng Dịch, đưa áo khoác cho anh, giọng nói rất ngọt ngào: “Quên cầm áo khoác này.”

Lận Yên ngẩn người nhìn cảnh trước mắt, bỗng nhiên thấy bản thân mình như đang diễn hề.

Cô cứ tưởng Mục Hoằng Dịch mượn rượu giải sầu cả đêm, không ngờ anh lại có một đêm ‘mất hồn’ như này.

Mục Hoằng Dịch cau mày nhìn Lận Yên, giờ không phải cô đang là sinh viên giao lưu đi tới Bắc Kinh à, anh hỏi cô bằng giọng lạnh nhạt: “Sao cậu lại quay về?”

Lận Yên cười lạnh: “Mục Hoằng Dịch, cậu làm thế này không sợ Sở Sở thất vọng sao?”

Đối mặt với cơn oán giận của Lận Yên, Mục Hoằng Dịch chỉ nhíu mày lại, một lúc lâu sau mới phun ra vài chữ: “Chẳng liên quan gì tới cậu.”

Mấy chữ này, lập tức ném Lận Yên vào trong hầm băng.

Cô trợn tròn mắt, trong mắt như bao phủ một tầng hơi nước. Đúng, chẳng liên quan gì tới cô cả.

Nhìn thấy trong mắt Lận Yên dâng lên một tầng hơi nước, Mục Hoằng Dịch bực bội, cuối cùng anh mất hết kiên nhẫn, đẩy Lận Yên ra, bước đi.

Lận Yên bị anh đẩy một cái đã mất đà, phải bám vào cửa phòng mới có thể đứng vững được. Ngước mắt lên, đập vào mắt cô là người phụ nữ bên trong phòng đang thu dọn đồ đạc, ở giữa phòng còn có hộp ‘áo mưa’ rơi trên mặt đất, trông vô cùng chói mắt, nó như quất thẳng vào tim Lận Yên, đau nhói.

Cô thích Mục Hoằng Dịch mười mấy năm rồi, biết được anh là người có tính cách lạnh nhạt, yên tĩnh. Có lẽ vì Mục Hoằng Dịch qua đời khiến anh chịu đả kích quá lớn, không có chỗ nào phát tiết.

Một người phụ nữ, một buổi tối thôi mà, đây là trò chơi của người trưởng thành.

Lận Yên nhẫn nhịn, suy nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong lòng để cô tự lừa gạt chính mình, làm bản thân bình tĩnh lại.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc thì người phụ nữ đó rời khỏi phòng, lúc đi ra cửa cô ta còn liếc nhìn Lận Yên một cái, rồi tiếng cười châm chọc vang lên.

Lận Yên đau khổ nhắm hai mắt lại, không nhìn khuôn mặt đắc ý của người phụ nữ đó.

Một giây, hai giây, ba giây…

Cuối cùng, Lận Yên vẫn không thể khống chế được bản thân mình. Cô bước nhanh về phía trước, hung hăng kéo Mục Hoằng Dịch đang đứng chờ thang máy lại, mở to mắt nhìn anh, bờ môi trắng bệch, từng câu nói như phải rít qua kẽ răng: “Thế cậu đừng trêu chọc Sở Sở nữa, nếu đã không thật lòng thích cậu ấy thì trêu chọc cậu ấy làm gì. Mục Hoằng Dịch, cậu không thấy bản thân mình rất bẩn sao?”

Lận Yên hét lên xong thì bỏ chạy. Nước mắt giàn dụa.

Sau đó, cô gửi tin nhắn hỏi Lai Sở Sở: “Nếu người cậu yêu ngủ với người phụ nữ khác, cậu còn chấp nhận anh ta không?”

Lai Sở Sở nhanh chóng trả lời: “Tớ yêu anh ấy thì sẽ nghe anh ấy giải thích.”

Chín chữ(3) ngắn gọn, nhưng Lận Yên lại hiểu ý Lai Sở Sở muốn nói.

(3)Trong bản raw, câu trả lời của Lai Sở Sở chỉ có chín chữ.

Bởi vì yêu anh ấy, nên tin tưởng anh ấy vô điều kiện, tin rằng anh ấy trong sạch.

Lận Yên nhíu mày nhìn chằm chằm vào chín chữ đó hồi lâu, nếu thế thì có thể hiểu là tình yêu cô rằng cho Mục Hoằng Dịch không đủ lớn không? Khi nhìn thấy tất cả những thứ đó, cô không tin Mục Hoằng Dịch…

Sự thật đang bày ra ngay trước mắt cô, làm sao cô có thể lừa dối mình được nữa?

“Tiểu Yên, thật ra người cậu đang nói tới là Mục Hoằng Dịch?”

Lúc tin nhắn thứ hai của Lai Sở Sở được gửi tới, Lận Yên mới hoàn hồn, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại run rẩy. Hóa ra, người cô nói là ai, Lai Sở Sở đã biết.

Cô đang cậy vào việc mượn danh nghĩa của Lai Sở Sở để phát tiết sự tức giận của mình với Mục Hoằng Dịch. Thật ra, cô chẳng có lập trường nào cả, không có bất cứ tư cách gì để chỉ trích anh.

Trong mối quan hệ của hai người họ, cô là kẻ thứ ba. Cuộc tình này được sáng tỏ rồi đấy, Lận Yên đau lòng nhắm hai mắt lại, nước mắt giàn dụa.

Ngày hôm sau, cô trở về thành phố, bay thẳng sang Pháp. Cô tuyệt tình như thế, chẳng giữ lại đường lui cho mình.

Khi đó, tuổi trẻ bồng bột, không biết trời cao đất dày là gì, cứ cho rằng tình yêu là thánh thần không thể xâm phạm.

Nhưng đâu ngờ, người anh yêu trước giờ lại là cô, Lận Yên.

Suốt 14 năm, cô cứ sống trong hiểu lầm. Cô cứ nghĩ người Mục Hoằng Dịch yêu là Lai Sở Sở.

Khi chữ ‘L’ trở thành con dấu riêng của Mục Hoằng Dịch, Lận Yên đã nhiều lần kiểm nghiệm thử xem ‘L’ này là đại diện cho Lận hay Lai. Nhưng mỗi lần cho ra kết quả thì nó lại hướng tới chữ Lai, vì thế cô mới tin rằng người Mục Hoằng Dịch yêu là Lai Sở Sở.

Đâu ngờ trời cao lại trêu đùa bọn họ như vậy, thực chất chữ ‘L’ là ‘L’ trong chữ Lận.

Nguyên nhân khiến chúng ta không thể mở miệng là vì bản thân thiếu dũng khí khi nói một câu ‘Anh yêu em/ Em yêu anh’. Chúng ta cũng chẳng đi làm rõ vấn đề, chỉ cần một chút hiểu lầm ở giữa thôi đã khiến mình tổn thương sâu sắc.
Bình Luận (0)
Comment