Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 14

Thực ra thời gian Mộc Tử Quân làm việc trong hiệu sách của Tống Duy Bồ cũng không yêu cầu cụ thể, về cơ bản chỉ cần là lúc rảnh rỗi không làm gì thì qua đó ngồi là được. Đi vài lần, Mộc Tử Quân liền cảm nhận được nơi này có nhiệt độ thích hợp, ánh sáng vừa đủ, không có tiếng ồn, còn thích hợp để viết luận văn hơn cả thư viện.

Có lẽ là vì nằm trong góc quá mức khuất nẻo, phần lớn thời gian trong hiệu sách cũng không có bao nhiêu khách, cái gọi là công việc của cô cũng chỉ là ngồi trước bàn làm việc của mình, lúc có người đến thanh toán thì cứ tiếp đón đơn giản là được.

Nhưng đã quá lâu không nói chuyện với Tống Duy Bồ, Mộc Tử Quân có một vài khoảnh khắc chợt ý thức thấy mối duyên phận giữa mình và anh rất nông. Nếu như không phải có chuỗi vòng kia, hai người vốn sẽ không thể cùng xuất hiện với nhau. Cô cứ suy nghĩ như vậy suốt cả một tuần, đến mức vào ngày Tống Duy Bồ đột nhiên xuất hiện trong hiệu sách, cô còn chẳng nhận ra được đối phương đến để phát tiền lương.

Anh đặt một xấp đô Úc mới tinh lên trên bàn, Mộc Tử Quân chợt tỉnh ra: Không sao, cô và Tống Duy Bồ, thật sự vẫn còn xây dựng mối quan hệ tiền bạc bền vững.

Tiền đã đưa đến tay, nhưng lại không thấy Tống Duy Bồ rời đi, ngược lại còn tìm một cái ghế tựa ngồi xuống bên cạnh giá sách, tùy ý cầm một quyển tạp chí lên xem.

Mộc Tử Quân: …

Cô vừa đếm tiền, mười tờ 50 đô Úc mới toanh, đem chia cho số giờ làm việc ít ỏi đó, về cơ bản cũng tương xứng với lương theo giờ của một ngày làm việc, cô mang thái độ tình nguyện đến đây, quả là một sự may mắn ngoài mong đợi.

Cô lại ngẩng đầu quan sát Tống Duy Bồ một lúc, sau đó mới hỏi: “Anh không đi à?”

Tống Duy Bồ hạ quyển tạp chí xuống thấp khỏi mặt, để lộ ra đôi mắt nhìn cô.

“Tôi đi đâu?”

“Không phải…” Mộc Tử Quân vội sửa lời: “Ý tôi là, anh còn có việc gì không?”

“Không có việc gì thì tôi không thể ngồi ở hiệu sách sao?”



Thật là, làm gì có đạo lý nào nhân viên được phát lương rồi lại đuổi ông chủ đi đâu chứ.

Ngoại trừ ngày đầu tiên gửi ảnh lên mạng để bán trực tuyến, Tống Duy Bồ không ở lại hiệu sách với Mộc Tử Quân lần nào. Trong không gian hạn chế đột nhiên xuất hiện cấp trên trực tiếp của mình, trong lúc nhất thời cô không biết nên tiếp tục viết luận văn hay là giả vờ nghiêm túc làm việc, mặc dù trong tiệm thực sự không tìm ra được việc gì để làm!

“Vừa nãy em đang làm gì thì cứ làm tiếp đi.” Giọng nói của Tống Duy Bồ vang lên phía sau quyển tạp chí.

Cô vội vàng mở chiếc laptop vừa mới đóng lại. Thời gian hạn chót để nộp bản luận văn này là vào 7 giờ tối hôm nay, cô đã liệt kê ra hết phần văn bản, còn phải soát lại ngữ pháp lỗi sai từ đầu đến cuối một lần nữa. Nhưng đã thức khuya mấy đêm, lúc này rất khó thể nào tập trung được tinh thần, dường như chỉ nhìn vài dòng chữ là ánh mắt lại lan man.

Đang lúc buồn ngủ, dường như cô thấy Tống Duy Bồ từ bên giá sách đứng dậy. Tiếng bánh xe dưới ghế lăn đến bên cạnh cái bàn cô đang ngồi, Mộc Tử Quân uể oải nghiêng mặt nhìn sang, nhìn thấy đối phương ngồi xuống bên cạnh cô, anh đang duỗi tay gõ nhẹ vào máy tính của cô.

“Em gõ ra một hàng chữ lộn xộn.” Anh nói.

Mộc Tử Quân chợt bừng tỉnh trở lại.

Cô ngẩng đầu lên, trong trang luận văn đã được định dạng chỉnh tề xuất hiện thêm một dòng chữ kèm ký hiệu không rõ ý nghĩa, không giống chữ của thế giới loài người. Cô vội vàng xóa dòng chữ ấy đi, thở dài một hơi nói: “Tôi còn phải sửa ngữ pháp nữa mới nộp được, anh tránh qua một bên, tôi còn đi mua cà phê nữa.”

“Bốn giờ chiều rồi mà còn uống cà phê à?”

Phía bên phải và sau lưng cô đều là tường, đằng trước là quầy tính tiền của hiệu sách, Tống Duy Bồ vừa kéo ghế ngồi xuống bên trái của cô, thản nhiên nói chuyện với cô, nhân tiện còn chặn đường cô đi ra ngoài. Mộc Tử Quân đã buồn ngủ đến mức đau nhói hai bên thái dương, cô đẩy lưng ghế của anh ra: “Anh tự trông tiệm đi, cho tôi ra ngoài một lát.”

Trước đây cô cứ cảm thấy con người anh có vẻ không đứng đắn ẩn giấu sâu bên trong, hôm nay có lẽ vì đã làm xong mọi việc phải làm thì càng nhàn hạ hơn,có tâm tình pha trò chọc ghẹo cô. Tống Duy Bồ đẩy ghế ra phía sau, chặn đường ra của cô, lời lẽ cũng khác thường: “Em nói lời nào dễ nghe một chút, tôi sửa luận văn giúp em.”

Mộc Tử Quân: …

Cái gì với cái gì gọi là lời dễ nghe chứ?

Tống Duy Bồ chặn lối ra duy nhất của cô, cô cũng không thể giẫm lên người anh mà qua được. Đối phương thấy cô không có vẻ muốn mở miệng, vẻ mặt có chút mất mát.

“Hôm đó không phải đã nói rất hay đó sao.”

Anh dời mắt nhìn vào trên màn hình laptop, xoay màn hình máy về hướng của mình, sau đó còn thao tác kéo số trang lên đến trang đầu tiên một cách tự nhiên, bắt đầu xem từng câu một, thỉnh thoảng sẽ cắt bỏ hoặc sửa lại một vài từ ngữ dùng không thích hợp.

“Hôm nào? Nói cái gì?” Mộc Tử Quân mù mờ không hiểu.

“Không có gì.” Tống Duy Bồ đã kéo laptop của cô đến trước mặt mình, nhẹ giọng nói: “Em ngủ một lát đi, tôi sẽ sửa ngữ pháp giúp em.”

Cuối cùng Mộc Tử Quân cũng ý thức được đối phương đang muốn làm gì, cô ngồi xuống mới bừng tỉnh ra, vừa nãy anh bảo cô làm gì ấy nhỉ?

Mộc Tử Quân nói từ tận đáy lòng mình: “Tống Duy Bồ, anh đúng là hàng đẹp giá rẻ.”

Không, thậm chí còn vượt xa cả hàng đẹp giá rẻ, phải nói là hàng chất lượng tốt giá miễn phí, vừa nãy anh còn phát 500 đô tiền lương cho cô!

Tống Duy Bồ vừa giúp cô viết lại một câu trong lời mở đầu, vừa lên tiếng: “Sao tôi cảm thấy thành ngữ này không thích hợp dùng để nói về con người.”

“Dùng được.” Mộc Tử Quân khẳng định chắc nịch: “Đây là tiếng mẹ đẻ của tôi mà.”

***

Ban nãy buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, Tống Duy Bồ vừa giúp cô sửa luận văn, tinh thần của cô lại hoạt bát hẳn lên. Cô nằm dài trên bàn mở điện thoại ra xem, nhìn thấy tài khoản IG (*) vừa mới đăng ký thời gian trước đã có một dòng thông báo lời mời theo dõi mới. Tài khoản này là Do Gia đã đăng ký giúp cô, cô không quá thích thú với những ứng dụng mạng xã hội công khai như thế này nên đã thiết lập chế độ Private (riêng tư), đến bây giờ cũng chỉ đồng ý yêu cầu theo dõi của Do Gia và cô bạn người Myanmar cùng nhà.

(*): Instagram

Sau khi nhận được yêu cầu theo dõi, cô nhìn vào tài khoản một lúc, bỗng nhận ra đây là Trần Tiếu Vấn.

Anh ta thường dùng tên tiếng Ý, tài khoản cũng tên là Federico.Chen, Mộc Tử Quân chấp nhận yêu cầu của anh ta thì nhìn thấy trong thanh trạng thái của người này ngoại trừ thức ăn ngon thì sẽ là rượu ngon hiếm có, ngoài ra còn có một vài bức ảnh gia đình đoàn tụ.

Bức ảnh đăng lên gần nhất là một tấm áp phích bằng cả hai thứ tiếng Trung – Anh, Mộc Tử Quân ấn vào xem thì nhận ra đó là thư mời tham dự bữa tiệc rượu quảng bá cho lễ kỷ niệm 20 năm thành lập “Nhà hàng tư nhân Trần Nguyên Cương”, thời gian là từ trước đến sau ngày Trung Thu. Bên dưới bài đăng là một chuỗi những bình luận đều là “congrats”. Cô nghĩ đến vì chuyện của Trần Nguyên Cương mà Trần Tiếu Vấn đã rất bận rộn, thế là cô cũng lịch sự gửi một biểu cảm tung hoa giống như rất nhiều tin nhắn chúc mừng trong khung bình luận.

Không ngờ tốc độ trả lời cũng rất nhanh, ngay sau đó trong mục tin nhắn riêng Trần Tiếu Vấn đã gửi đến một chuỗi tin nhắn bằng tiếng Anh, hỏi cô có ý định đến tham gia bữa tiệc không.

Cô có nên… đi không?

Mộc Tử Quân lại lướt màn hình, xem lại các nội dung hoạt động trong bữa tiệc, cô cảm thấy bữa tiệc này có cấp bậc không hề thấp. Cô chống tay lên mặt đọc một lượt những dòng chữ trên áp phích, sau đó quay đầu lại gọi Tống Duy Bồ.

“Anh sửa xong chưa?” Cô hỏi.

Bàn tay Tống Duy Bồ vẫn thoăn thoắt không ngừng, anh chỉ hơi nghiêng đầu sang nhìn cô.

“Còn vài dòng nữa.” Anh nói.

“Trần Tiếu Vấn hỏi ở trên IG là chúng ta có tham gia bữa tiệc mừng kỷ niệm 20 năm thành lập nhà hàng của nhà họ hay không.”

Tống Duy Bồ không gõ nữa, ánh mắt anh đơ lại nhìn thẳng vào màn hình, chần chừ một lát mới quay sang nhìn thẳng vào mắt cô.

“Mộc Tử Quân.” Anh vô thức nhấn mạnh phát âm ba chữ trong tên cô.

“Tôi sửa luận văn cho em, còn em thì đi nói chuyện với Trần Tiếu Vấn?”

À… Hả?

Mộc Tử Quân bị hỏi thẳng như vậy nhất thời không hiểu được logic trong hai câu nói của anh, nhưng nghe thấy giọng điệu của anh như vậy trong nháy mắt đã khiến cô như rơi vào mức thấp nhất trong bảng điểm đạo đức.

“Tôi không có nói chuyện với anh ta.” Cô vội biện bạch: “Chỉ là lúc ấn theo dõi nhau trên IG nên tiện thể nói một câu thôi.”

“Anh còn chưa ấn theo dõi tôi đâu.”

Không phải… không phải???

Trong lúc bất đắc dĩ Mộc Tử Quân đã dời mắt đến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bấm vào khung tìm kiếm nhập tên của Tống Duy Bồ vào, vừa nhập vừa cằn nhằn trong lòng cái tên quê mùa River này của anh vậy mà lại còn nhiều tài khoản trùng tên như vậy.

“Cái nào là anh?” Cô bực dọc hỏi.



“Tôi hỏi là tài khoản nào mới là anh?”

“Thực ra tôi vẫn chưa đăng ký IG.” Tống Duy Bồ nói.

Mộc Tử Quân: …

Lúc cầm lấy điện thoại của Tống Duy Bồ chờ mã xác nhận, Mộc Tử Quân cũng rất muốn biết, chỉ trong thời gian sửa một bài luận văn, sao mà mọi chuyện lại diễn biến nhanh đến mức cô giúp Tống Duy Bồ đăng ký tài khoản IG luôn rồi.

Thời gian hết hạn nộp luận văn đang đến gần, cô lại giục Tống Duy Bồ mấy câu, sau đó dồn hết sự tập trung của mình vào trên màn hình điện thoại. Trên trang tài khoản mới hoàn toàn trống không, cô giúp anh cài đặt những mục yêu cầu, cập nhập tính cách của anh, cũng thiết lập tài khoản về chế độ riêng tư. Tên và tiểu sử thì để lại cho anh tự đặt, Mộc Tử Quân ấn vào khung hình đại diện, ngẩng đầu hỏi: “Trong album có ảnh selfie không?”

“Không.” Anh trả lời nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào bài luận văn của cô.

Cô cũng đoán là không.

Cô cũng không biết vì sao, cô cứ cảm người như Tống Duy Bồ sẽ không thích chụp selfie.

Mộc Tử Quân lập tức quẹt phải mở ra trang chụp ảnh, cô nghiêng người nhắm chuẩn vào góc mặt nghiêng của Tống Duy Bồ. Anh không phải là người quá nghiêm túc, tư thế gõ bàn phím cũng khá thoải mái, tay trái chống bên thái dương, tay phải điều chỉnh số trang. Ánh sáng nhạt trên màn hình chiếu rọi lên gương mặt, dường như anh cũng ý thức được Mộc Tử Quân đang chụp hình mình, chậm rãi quay mặt sang hướng cô.

Một tiếng “Tách” vang lên.

Khuôn mặt với đường nét gọn gàng, lúc nhìn vào đôi lông mày có cảm giác mệt mỏi. Hàng mi đen láy, ánh sáng chiếu vào tạo ra một bóng mờ tinh xảo.

Cô nhanh chóng cài bức ảnh góc nghiêng này làm hình đại diện cho IG của anh, sau đó gửi yêu cầu theo dõi cho cả mình. Hai cái điện thoại đặt ngang hàng ở trước mặt, cô lần lượt chấp nhận theo dõi cho cả hai máy, sau đó mới ngẩng đầu hỏi: “Tài khoản đã theo dõi nhau rồi, vậy bên phía Trần Tiếu Vấn, chúng ta có đi không?”

Tống Duy Bồ cụp mắt xuống nhìn vào tài khoản dùng góc nghiêng gương mặt anh làm hình đại diện trên màn hình một lúc, sau đó anh đóng ứng dụng tắt điện thoại bỏ vào trong túi, bài luận văn chỉ còn lại phần tổng kết cuối cùng, anh thong thả sửa nốt đoạn còn lại, sau đó đẩy laptop về phía Mộc Tử Quân.

“Không đi.” Anh đứng dậy, đeo ba lô lên vai rồi hờ hững nói: “Tôi ghét người Ý.”

Mộc Tử Quân: …

Cô hiểu rồi, Tống Duy Bồ không thích hợp với bất kỳ một loại đánh giá duy nhất nào.

Giữa cá và gấu, không thể muốn có cả hai cùng lúc được, nhưng Tống Duy Bồ là một gian thương hàng đẹp giá rẻ.

***

500 đô Úc mà Tống Duy Bồ phát lương cho còn chưa để nóng túi nữa là đã phải lấy ra nộp tiền thuê nhà.

Tiền nhà hai tuần là 440 đô, Mộc Tử Quân đứng chắp tay trong phòng khách, đợi chủ nhà đếm mười tờ 50 đô Úc mới tinh kia, sau đó lại đưa cho cô ba tờ 20 đô nhàu nát, bên trên dường như còn dính dầu, dấu vết này đã xác nhận rõ bàn ngày anh ta làm việc ở nhà bếp. Mộc Tử Quân nhớ Do Gia từng nói với cô tiền đô Úc có thể rửa nước, thế là cô cầm ba tờ tiền đi vào nhà vệ sinh rửa sạch tiền bằng nước, sau đó dùng kẹp phơi quần áo phơi tiền trong phòng ngủ.

Buổi chiều sau khi Tống Duy Bồ kiểm tra bài luận văn giúp cô xong, cô đã nộp bài ngay, lúc này đã coi như xong hết tất cả bài tập, cô cảm thấy mình không có việc gì làm. Cô nằm xuống trên chiếc giường đơn chật hẹp sát tường, đọc tin nhắn người nhà hỏi thăm tình hình gần đây của cô, sau đó trả lời từng người một.

Nói đến giữa chừng, cô lại nhớ đến lần trước mẹ nói ông nội đã xuất viện, cô tiện thể hỏi thăm: [Gần đây ông nội như thế nào rồi ạ?]

Nhà: [Vẫn như vậy, ông cứ nhốt mình trong nhà, không muốn gặp ai.]

Nhà: [Tính tình mấy năm trước còn rất tốt, gần đây càng lúc càng lạ lạ.]

Mộc Tử Quân: [Ông nội đã sống theo cảm xúc của người khác cả đời, có lẽ lớn tuổi rồi nên không muốn nhịn nữa thôi.]

Trong lời cô nói có ẩn ý, không ai trả lời tin nhắn của cô.

Thật đáng tiếc, Mộc Tử Quân từng xem qua ảnh thời còn trẻ của ông nội, âu phục giày da, phong độ hiên ngang, dáng vẻ uy nghiêm cùng khí chất ngời ngời đó như bước ra từ trong những bộ phim thời dân quốc. Vì những lời đàm tiếu kia mà ngấm ngầm chịu đựng, khiến người mình yêu chịu uất ức, cuối cùng đổi lại là cái danh “lão già quái đản” trong miệng người ngoài.

Không phải là ông chưa từng nghĩ tới chuyện bù đắp, thế là ông đã đợi cả đời, tìm cả đời. Đến cuối cùng nếu như buộc lòng phải nhận lấy một cái kết “Bà ấy đã không còn yêu ông nữa”. Mộc Tử Quân nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt run lên.

Cô lại vô thức sờ vào chuỗi vòng trên cổ tay, hạt ngọc tròn lẳn lạnh đến thấu xương. Tin nhắn của Trần Tiếu Vấn lúc chiều cô vẫn chưa trả lời, nếu như Tống Duy Bồ đã không thích người Ý, cô cũng không hứng thú đi một mình, thế là cô soạn một dòng tin nhắn để khéo léo từ chối.

Xử lý hết việc này đến việc khác, xong xuôi Mộc Tử Quân đang định đi ngủ thì tin nhắn WeChat vang lên, là Do Gia chuyển tiếp một tin nhắn đến.

Do Gia: [Brunch tưng bừng khai trương.]

Do Gia: [Ngày mai đi không? Đi hai tặng một, chị và Tùy Trang mời em đến ăn chực.]

Mộc Tử Quân: [Chị thật sự đang cố hết sức để chứng minh với em rằng khả năng tiếng Trung của chị không thụt lùi sao?]

Mộc Tử Quân: [Từ ‘ăn chực’ cũng không thể dùng như vậy đâu!]

Do Gia: […Vậy sao?]

Do Gia: [Hẹn em 10 giờ nhé!]

***

10 giờ sáng, nhà hàng Brunch.

Mộc Tử Quân chưa từng nhìn thấy thành phố nào yêu thích bữa sáng kết hợp bữa trưa hơn Melbourne, nhà hàng mới khai trương mấy ngày, mấy ngày đó ngày nào cũng đầy ắp khách tới. Do Gia và Tùy Trang tìm một bàn bên cạnh cửa sổ đợi Mộc Tử Quân đến, cô vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Do Gia cầm điện thoại lên, nói to: “Amazing, một tin chấn động, sáng sớm hôm nay tôi vừa lướt IG, trên thanh đề xuất bạn bè bỗng nhiên đề xuất River cho tôi! Người cổ đại như cậu ấy vậy mà cùng đăng ký tài khoản của người hiện đại rồi sao!”

Mộc Tử Quân: …

Tùy Trang cũng biết, anh ta cầm lấy điện thoại của Do Gia xem qua: “Hình đại diện này cảm giác sao cứ như góc nhìn của bạn gái vậy?”

Mộc Tử Quân: …

Mới sáng sớm cô ấy mở điện thoại làm gì thế?

“Không đúng nhỉ, là do bạn bè đề xuất, tôi và cậu ấy có bạn bè chung nào đâu.” Do Gia ngạc nhiên nhìn về hướng Tùy Trang: “Tôi tưởng là cậu đề xuất đấy.”

“Nhưng mà tôi đâu có theo dõi cậu ấy.” Tùy Trang cũng ngỡ ngàng, nhưng lời đã nói đến đây, anh ta cũng nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, ấn gửi yêu cầu theo dõi đến tài khoản IG của Tống Duy Bồ.

“Để tôi request (yêu cầu theo dõi) thử.” Tùy Trang nói.

Ba giây sau.

Tùy Trang: “… Cậu ấy refuse (từ chối) rồi.”

Do Gia: “… Dùng R để đổi lấy R!”

Mộc Tử Quân muốn cười nhưng không dám cười, cô lại không muốn nói ra bức ảnh kia và tài khoản đều từ tay cô tạo ra, suốt cuộc trò chuyện cô đều giả vờ không nghe thấy, không quan tâm, chỉ chuyên tâm nhìn thực đơn, như thể không để tâm đến thế tục phàm trần.

“Em muốn bánh croissant (bánh sừng bò) này.” Cô nói với Do Gia.

Do Gia xòe tay thống kê những món ăn và cà phê của cả ba người đầy đủ, sau đó mới gọi phục vụ đến gọi món. Hiếm khi đợt bài tập này nộp xong đợt bài tập sau chưa đến, ba người đều rất thư thả, vừa ăn vừa nói chuyện, ánh mặt trời đầu xuân từ bên ngoài cửa sổ lọt vào trong phòng.

Mộc Tử Quân cảm thấy mình rất thích Do Gia, cũng rất thích khi ở cùng với cô ấy, càng thích cái cảm giác khi có việc gì cô ấy cũng gọi mình theo. Cô tự nhận mình không hướng nội, nhưng cũng không hướng ngoại đến mức có thể thuận tay nhặt được bạn bè, không ngờ mới ngày đầu tiên đến Melbourne đã được Do Gia nhặt đi rồi. Do Gia dẫn cô từng bước đi làm quen thành phố Melbourne này, cũng từng bước…

Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa số, trong tiếng cười nói tán gẫu của Do Gia và Tùy Trang, cô uống một ngụm cà phê, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Từng bước làm quen với Tống Duy Bồ.

Điện thoại chợt vang lên.

Do Gia và Tùy Trang đang trò chuyện sôi nổi, nghe vậy chợt nhìn sang Mộc Tử Quân, thấy cô nhấc máy nói chuyện với người kia, chưa nói được mấy câu vẻ mặt đã hiện ra vẻ ngạc nhiên. Một lát sau, cô tắt điện thoại, trên màn hình chợt vang đến thông báo nhắc nhở có tin nhắn chưa đọc.

“Sao thế?” Do Gia nghiêng đầu hỏi.

“Trần Tiếu Vấn của khách sạn tư nhân gọi cho em.” Mộc Tử Quân từng nhắc tới chuyện khách sạn tư nhân với Do Gia trước đó nên bây giờ nhắc lại cũng không cần giải thích quá nhiều: “Anh ta giúp em hỏi chuyện của Kim Hồng Mai với những người trong số người dân di cư, có người đã phản hồi với anh ta rồi.”

“Là ai thế?” Do Gia mở to mắt ngạc nhiên.

Mộc Tử Quân ấn vào hình ảnh vừa nhận được trong tin nhắn gửi đến, đưa màn hình đến về phía Do Gia: “Là cô gái tóc đỏ này.”

Đó cũng không phải là một bức ảnh riêng của một người, mà là một tấm áp phích của một ban nhạc, cô gái tóc đỏ kia dáng người rất cao, trong tay ôm một cây guitar bass, làn da ngăm, khí chất có hơi giống với Do Gia. Bên phải tấm áp phích là tên thành viên của ban nhạc, cô gái này đứng vị trí thứ ba.

“Judy Tang.” Do Gia đọc lên.

“Chính xác.” Mộc Tử Quân rụt tay về: “Anh ta nói với em, cô gái tên Judy này nói với anh ta rằng, lúc còn nhỏ trong nhà cô ấy có treo một bức ảnh tập thể rất lớn, ông nội cô ấy đã chụp khi còn trẻ. Trong ảnh có một người phụ nữ tên là Kim Hồng Mai.”

“Cô ấy cũng là người Hoa ở Melbourne sao?”

“Không phải, cô ấy lớn lên ở Bendigo.” Mộc Tử Quân truyền đạt lại những gì Trần Tiếu Vấn đã nói: “Là ông nội cô ấy lúc nhỏ từng sống ở Melbourne. Nhưng gần đây ban nhạc của cô ấy lưu diễn ở Sydney nên rất bận, cuối tuần này cô ấy sẽ đến biểu diễn tại lễ kỷ niệm 20 năm thành lập nhà hàng, có thể gặp em được…”

Nói đến đây, Mộc Tử Quân xoa thái dương.

“Em vẫn phải đi đến đó một chuyến.” Cô nói.

“Cứ đi thôi.” Do Gia cúi đầu ăn miếng trứng chần trong đĩa, ngước lên nói: “Dẫu sao thì gần đây chẳng phải River đang giúp em hay sao?”

Tùy Trang: “Lỗ tai tôi có vấn đề gì rồi sao, sao tôi nghe không hiểu gì thế?”

“Anh ấy giúp em, nhưng anh ấy không muốn đi đến chỗ Trần Tiếu Vấn cho lắm, anh ấy không phải con lai giữa Trung và Ý hay sao? Anh ấy nói anh ấy ghét người Ý.” Giọng điệu Mộc Tử Quân tràn đầy vẻ bất lực.

Tùy Trang từ sau khi nghe nói Tống Duy Bồ đăng ký IG đã cảm thấy rất kỳ lạ, khi biết Tống Duy Bồ chủ động giúp đỡ Mộc Tử Quân lại càng sốc hơn, bây giờ còn nghe được Tống Duy Bồ ghét người Ý, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.

“Chúng ta đang nói cùng một người sao, có phải hai người giấu tôi quen biết Tống Duy Bồ nào khác không thế?” Tùy Trang giơ tay ra ngăn cản cuộc trò chuyện của hai cô gái.

“Với lại, em nói sao? Cậu ấy mà ghét người Ý á???”

Dù nói thế có vẻ hơi phiến diện, nhưng mà…

“Đúng vậy.” Mộc Tử Quân gật đầu: “Chính miệng anh ấy nói với em anh ấy ghét người Ý.”

“Cậu ấy siêu thích The Godfather.” Tùy Trang nói tiếp: “Từ đó cậu ấy bắt đầu nói tiếng Ý như mấy gã Mafia, hơn nữa lần trước hai chúng tôi đi đến khu người Ý, cậu ấy còn nói chuyện rất vui vẻ với ông chủ bán mỳ Ý cơ mà.”

Mộc Tử Quân: …

“Cậu ấy nói ghét người Ý, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là gần đây có một người Ý nào đó khiến cậu ấy chán ghét.”

Những viên đá trong cốc cà phê chạm vào nhau khẽ vang thành tiếng, Mộc Tử Quân cúi đầu dùng ống hút uống một hơi, sau khi đã nghiền ngẫm ra ý nghĩa sâu xa trong đó, cô nặng nề lên tiếng: “Vậy thì làm phiền anh hôm đó đến đón em về…”
Bình Luận (0)
Comment