Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 32

Leng keng, một lon Coca từ trong máy bán hàng tự động ở thư viện rơi xuống khay chứa.

Kể từ buổi tối hôm đó sau khi không mua được Coca như ý nguyện, Mộc Tử Quân đã bắt đầu mỗi ngày một lon Coca, không tốt cho sức khỏe nhưng vui vẻ. Nhất là trong khoảng thời gian cuối kỳ vừa dài đằng đẵng vừa khổ cực, nó có tác dụng rất lớn để xoa dịu cảm xúc tinh thần.

Bên phía Trần Tiếu Vấn vẫn chưa có tin tức, vừa hay cô có thể tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó với thi cử và luận văn. Tống Duy Bồ lại không thấy đâu, cứ ba ngày một lần anh lại xuất hiện trong thư viện, ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô sửa lỗi ngữ pháp trong luận văn.

Vào ngày thi cuối kỳ kết thúc, những cây phượng tím trong khuôn viên trường đã nở rộ.

Tống Duy Bồ đã thi xong trước cô một ngày, anh còn đến giúp cô đọc bài luận văn lần cuối cùng, đợi cô nộp bài xong mới cùng nhau ra về. Lúc rời khỏi thư viện đi ngang qua con đường trồng đầy hoa phượng tím, gió nhẹ thổi lướt qua làm cánh hoa rơi lả tả. Tống Duy Bồ thấy thế bèn nhanh miệng nhắc cô: “Mau xòe tay ra.”

Mộc Tử Quân không hiểu nhưng vẫn mở lòng bàn tay ra chờ một cánh hoa rơi xuống tay mình. Cô cầm cánh hoa trên đầu ngón tay, quay sang hỏi anh: “Để làm gì vậy?”

Anh vẫn nhìn màn hoa rơi, nhàn nhã nói: “Một vài truyền thống thôi, nếu hứng được hoa phượng tím, thành tích cuối kỳ sẽ tốt hơn.”

Mộc Tử Quân ngỡ ngàng, nhân lúc cơn gió tiếp theo thổi tới lại xòe tay hứng thêm vài cánh hoa. Thấy Tống Duy Bồ chỉ đi theo bên cạnh mình, cô bèn hỏi: “Vậy sao anh không xòe tay hứng đi?”

Tống Duy Bồ: “Như thế quá mê tín.”

Mộc Tử Quân: …

Tên tiếng Anh còn do thầy bói tính ra được, anh nói xem ai mới mê tín?

Trong trường học đã vắng lặng hơn phân nửa, rất nhiều chuyên ngành đều đã kết thúc kỳ thi trước thời hạn. Họ đi tàu điện trở về phố người Hoa, trước khi về nhà lại đến hiệu sách một chuyến.

Gần đây việc học quá bận, hiệu sách đã lâu không mở, trên cửa hàng trực tuyến đã tích lũy rất nhiều đơn hàng chưa giao đi. Họ bận rộn quét tước lau chùi và đóng gói sách suốt cả buổi chiều. Khi điền đến phiếu chuyển phát nhanh cuối cùng, Mộc Tử Quân bất giác mở to mắt, không nén được ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng.

“Sao vậy?” Tống Duy Bồ đang đóng hàng bên cạnh nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn cô.

“Lại là người này.” Cô nói xong còn vẫy tờ phiếu chuyển phát nhanh trong tay về phía anh: “Địa chỉ giao hàng là một ngôi chùa ở Hồng Kông, trước đây đã từng mua một quyển.”

“Người này đã mua sách gì?”

“Lần trước là một quyển kịch, hình là quyển “Truyền thuyết Bạch Xà”. Lần này vẫn là kịch, là…”

Cô cúi đầu lật quyển sách lại.

“Là Hồng Tông Liệt Mã.”

“Quyển này cũng không xuất bản nữa à?” Tống Duy Bồ hỏi.

Mộc Tử Quân gõ lạch cạch trên bàn phím để tìm đọc trên trình duyệt, ngay lập tức quay đầu lại phủ nhận: “Không có, trong nước vẫn còn mở bán rất nhiều.”

Đối với việc đặt hàng ở nước ngoài thông qua bưu điện, bưu phí sẽ đắt hơn gấp mấy lần nên đa phần những quyển được đặt mua về cơ bản đều là những quyển không còn xuất bản trong nước. Hai người lại nghiên cứu quyển Hồng Tông Liệt Mã thêm một lúc, cũng không thấy có gì mới lạ, thế là đóng gói quyển sách lại một cách quy chuẩn.

Chắc là một lão hòa thượng có tiền không có chỗ tiêu, Mộc Tử Quân thầm nghĩ.

Đang lúc bận rộn, điện thoại của Mộc Tử Quân chợt vang lên. Mấy năm nay đã không còn ai gọi qua số điện thoại, phản ứng đầu tiên của cô nghĩ rằng chắc là bên phía Trần Tiếu Vấn có tin tức gì về bức ảnh kia. Nào ngờ vừa mở màn hình lên, hiển thị người gọi đến là Đường Quỳ, cô gái mà họ đã không gặp lại lần nào kể từ lúc chào tạm biệt ở trang viên.

Trong tay cô đang cầm đồ đạc nên không tiện nhấc điện thoại lên, cô tiện thể ấn mở loa ngoài.

Đường Quỳ là một người nói chuyện rất thẳng thắn, lần trước cô và Tống Duy Bồ đã nhận được bài học này. Khi cô ấy nói chuyện với người khác sẽ trực tiếp lược bỏ đi các bước chào hỏi dư thừa, lần này cũng vậy, ngay vào khoảnh khắc Mộc Tử Quân nghe máy, cô ấy đã nói: “Cô và River đang ở cùng nhau sao, tôi có việc muốn hỏi anh ta.”

Mộc Tử Quân nhất thời líu lưỡi, chỉ nói “ồ” một tiếng, sau đó ra hiệu cho Tống Duy Bồ đã nghe được lời Đường Quỳ nói, đi qua tiếp chuyện. Tống Duy Bồ đặt quyển sách trong tay xuống bên quầy, hỏi một câu ngắn gọn: “Có chuyện gì vậy?”

“Có hơi đột ngột, tôi cũng không muốn mạo phạm anh.” Đường Quỳ nói, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng Mộc Tử Quân cứ luôn nghe ra có gì đó bất thường trong đó.

“Đêm qua ông nội tôi đã qua đời rồi, chúng tôi muốn tổ chức tang lễ kiểu Trung Quốc cho ông. Lần trước ở Bendigo hình như anh từng nhắc đến, năm đó anh đã tìm nhà tang lễ nào vậy?”

Mộc Tử Quân sững sờ đứng im đó.

Tống Duy Bồ cũng có hơi bối rối, tầm mắt anh dừng lại trên điện thoại một lát, sau đó tắt loa ngoài đi, cầm lấy điện thoại áp vào tai. Lúc anh và Đường Quỳ nói chuyện riêng cũng giống như lúc nói chuyện với Steve, họ đều là Hoa kiều đời thứ hai nên khi nói được vài câu đã chuyển toàn bộ sang tiếng Anh. Mộc Tử Quân nghe anh bảo với Đường Quỳ đợi anh một lát, tài liệu lúc làm tang lễ năm đó đều để ở nhà, đợi anh về nhà sẽ tìm rồi gửi cho cô ấy.

Tắt điện thoại, anh và Mộc Tử Quân lại đưa mắt nhìn nhau.

“Có hơi…” Cô hoảng hốt nói: “Có hơi đột ngột.”

“Không đột ngột đâu.” Tống Duy Bồ nói: “Ông ấy và bà ngoại tôi là người cùng một thời đại.”

Mộc Tử Quân hiểu ý anh nói.

Những tệp tài liệu về Kim Hồng Mai lúc qua đời đều được cất trong ngăn tủ, mà ngăn tủ lại nằm trên gác. Hai người về đến nhà, Tống Duy Bồ nhìn thang gác trên trần nhà, uể oải nói: “Biết vậy lần trước không cất vào lại.”

“Lần trước?” Mộc Tử Quân ngạc nhiên: “Lần trước nào thế?”

“Chính là ngày em nhờ tôi giúp em tìm bà ngoại.” Tống Duy Bồ nói, sau đó nhanh tay nhanh chân bò lên thang lầu. Mộc Tử Quân ở dưới lầu nghe thấy tiếng lục tìm đồ, một lát sau, Tống Duy Bồ vác cả người đầy bụi đi xuống.

Anh lấy xuống một bì thư to, bên trong chứa một loạt những xấp giấy tờ chứng nhận của bệnh viện cho đến những hóa đơn của nhà tang lễ. Có một vài tờ giấy là Kim Hồng Mai tự sắp xếp cho mình từ lúc còn sống, cũng có một vài là do anh tự tìm tòi làm ra.

Mộc Tử Quân chợt nghĩ đến, một mình Đường Minh Hạc đã tiễn đưa toàn bộ người thân bạn bè cùng một thế hệ, bởi vậy nên nhà họ Đường cả hai đời con cháu đều chưa từng tiếp nhận việc tổ chức tang lễ, đây cũng là nguyên nhân Đường Quỳ hỏi ý kiến Tống Duy Bồ.

Vậy còn Tống Duy Bồ năm đó thì sao?

Anh có thể hỏi ai đây?

Mộc Tử Quân ôm đầu gối ngồi một bên nhìn anh khuỵu một gối quỳ dưới đất để mở bì thư đó ra, bày các loại tài liệu cùng chứng nhận đủ các màu sắc khác nhau ra sàn nhà. Người sống trăm năm như giọt nước trong biển cả, như một tia sáng ảo ảnh để rồi đến cuối đời thứ còn sót lại chỉ là những tờ giấy này.

Chẳng lẽ những thứ này có thể đại diện cho cuộc đời của một người được sao?

Anh duỗi tay về phía Mộc Tử Quân ra hiệu cô đưa điện thoại cho anh, sau đó chụp vài bức ảnh trên tấm giấy đặt trên sàn nhà. Tên Đường Quỳ đứng đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi, anh gửi mấy tấm ảnh đó qua cho cô ấy, trong đó còn có thông tin nhà tang lễ chuyên tổ chức cho người Hoa mà năm đó anh đã tìm được.

“Có cần an ủi cô ấy vài câu không?” Mộc Tử Quân nhìn đoạn tin nhắn vẫn chưa được trả lời, hỏi anh.

“Không cần.” Tống Duy Bồ nói: “Gửi những thứ này qua cho cô ấy là đủ rồi.”

Giọng điệu anh rất bình lặng, là kiểu chấp nhận sau khi đã trải qua những chuyện đau thương. Mộc Tử Quân không hỏi thêm nữa, ngồi đợi một lúc, cuối cùng Đường Quỳ cũng đã trả lời tin nhắn của cô.

Đường Quỳ: [Phải rồi, tôi cảm ơn cô và River nhé.]

Đường Quỳ: [Ông nội đã đến xem buổi biểu diễn của tôi, lúc ông qua đời tôi cũng có mặt, tôi không còn gì tiếc nuối nữa.]

Hai tin nhắn lần lượt xuất hiện trên màn hình, Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đọc tin nhắn của cô ấy, cho đến khi màn hình tắt đi vẫn không ai lên tiếng.

Người nhà họ Đường rõ ràng không hề có kinh nghiệm để lo liệu đám tang, xuyên suốt quá trình đều rất qua loa. Một ngày trước khi tang lễ bắt đầu, Đường Quỳ mới hỏi Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ có thời gian đến hay không. Hai người tính toán thời gian, sau đó đã đồng ý ngay mà không chút do dự. Mộc Tử Quân ban đầu còn hơi lo lắng Tống Duy Bồ sẽ tức cảnh sinh tình, nhưng khi nhìn thấy nghĩa trang nơi chôn cất Đường Minh Hạc ở Bendigo chứ không phải chỗ Kim Hồng Mai, cô cũng yên tâm được đôi chút.

Mộc Tử Quân từ thuở nhỏ đã cảm thấy thời tiết khi tổ chức tang lễ nên u ám một chút, thậm chí trời còn đổ mưa lâm râm mới phù hợp với tâm trạng nặng nề, nhưng hôm đó nắng đẹp trong xanh, trong không khí tràn ngập hơi thở tươi mát của cuối xuân đầu hạ. Có lẽ bốn mùa luân phiên, nắng mưa theo thời, trời đất vạn vật tự có tiết tấu riêng, sẽ không vì cái chết của một người mà dao động.

Cũng có rất nhiều nhà tang lễ ở mỗi địa phương nước Úc, nhưng về cơ bản người Hoa sẽ lựa chọn nhà tang lễ cung cấp những dịch vụ đặc biệt, trong những nhà tang lễ này thường bày biện theo kiểu Châu Á, dựa theo tín ngưỡng của người mất để cung cấp những thiết kế tương xứng. Trong phòng tràn ngập mùi nhang đèn, Đường Quỳ hờ hững ứng phó với những người thân bạn bè đến gửi lời thương tiếc, Mộc Tử Quân có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mất kiên nhẫn trên mặt cô ấy.

May mà cô ấy còn có anh trai chững chạc và hòa nhã hơn cô ấy nhiều, anh trai cô ấy lễ độ đáp lễ với mỗi một vị khách đến, sau cùng còn ôm di ảnh dẫn đầu đoàn người khiêng quan tài ra ngoài, quan tài được đóng kín sau đó được vận chuyển lên xe. Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đi ở sau đoàn người, Đường Quỳ còn đứng xa hơn cả họ. Xe tang của nhà tang lễ đưa quan tài đến nghĩa trang, chỉ có người thân nhất mới đi theo. Mộc Tử Quân có hơi do dự, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Quỳ, không kìm được nói: “Ừm cô nên…”

“Hai người lái xe đến à?” Đường Quỳ sờ túi quần, cơn nghiện thuốc lá rõ ràng đã không thể kiềm chế được.

“Ừm.” Tống Duy Bồ nhàn nhạt đáp lời.

“Đưa tôi về Bendigo được không? Tôi đi lấy ít đồ, sau đó mới đến nghĩa trang.”

Mộc Tử Quân cho rằng với tính cách của Tống Duy Bồ chắc chắn anh sẽ từ chối, dù sao thì yêu cầu này cũng không hề rõ ràng. Không ngờ Tống Duy Bồ chỉ nhìn thoáng qua đội khiêng quan tài đi chậm chậm ở phía trước, sau đó lại gật đầu: “Đi thôi.”

Lúc sắp lên xe, như nghĩ đến điều gì đó anh quay sang nói với Đường Quỳ: “Cô đừng có hút thuốc trên xe tôi.”

Đường Quỳ đã lấy bật lửa ra luôn rồi, nghe thấy anh nói vậy hờ hững liếc nhìn anh một hồi, cuối cùng vẫn nhét bật lửa vào lại trong túi. Mộc Tử Quân nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người chợt sững sờ, bước chân cứng đờ đứng đó, sau đó lại nghe thấy tiếng Đường Quỳ nói bên tai cô: “Cô tìm người kiểu gì vậy, còn kiểm soát nhiều hơn cả ông nội tôi, sau này cô sẽ biết cái cảnh.”

Mộc Tử Quân: …

Bọn họ lên đường trở về ngôi nhà của Đường Minh Hạc trên núi, người nhà họ Đường đều đi dự đám tang, căn nhà hoàn toàn trống rỗng. Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đỗ xe trước cửa, Đường Quỳ từ bên cửa sau xuống xe. Cô ấy không có ý định mời hai người họ vào nhà mà nhanh chóng chạy vọt vào trong lục lọi gì đó trong hành lang ở sảnh. Lúc đi ra ngoài, trong tay cô ấy xách theo đầu sư tử mà trước đó Đường Minh Hạc đã quyên tặng cho viện bảo tàng.

Mộc Tử Quân ghé vào trên khung cửa sổ, trợn mắt há hốc nhìn cô ấy sải bước ra ngoài. Đường Quỳ đi tới duỗi tay vịn vào nóc xe, cả người bước vào xe trước, đầu sư tử kia kéo vào sau. Đầu sư tử rất to, may mà đây là xe bán tải, bất kỳ chiếc xe nào khác cũng sẽ trông rất chật chội.

“Cô lấy xong hết chưa?” Mộc Tử Quân hỏi.

“Xong rồi.” Đường Quỳ nói: “Đi đến nghĩa trang thôi. Cô hỏi anh ta xem tôi mở cửa sổ hút thuốc được không?”

“Không được.” Tống Duy Bồ nói.

Cô ấy tặc lưỡi, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ không nói thêm gì nữa. Mộc Tử Quân nhìn ra kính chiếu hậu để thoáng nhìn qua cô ấy, phát hiện cô ấy không hề đặt đầu sư tử sang ghế bên cạnh mà ôm trong lòng mình, dùng hai bàn tay giữ chặt.

“Cô đội lên đầu mình luôn đi cho tiết kiệm không gian.” Tống Duy Bồ bỗng nhiên lên tiếng.

Đường Quỳ: “Câm miệng.”

Mộc Tử Quân: …

Hai người họ sao cứ bất hòa mãi thế!

Đường Quỳ chỉ đường, nửa tiếng sau bọn họ đã đến nghĩa trang.

Lễ tang của Đường Minh Hạc đã diễn ra được một nửa, trước bia mộ đặt một cái thùng bằng sắt dường như đang đốt cái gì đó, từ đằng xa có thể nhìn thấy sương khói lan ra ngoài. Tống Duy Bồ đỗ xe ở mảnh đất trống cách đó không xa, ba người cùng xuống xe, trong tay Đường Quỳ còn xách theo đầu sư tử đó.

So với quần áo màu đen của cô ấy và đám người thân thích đằng kia, chiếc đầu sư tử màu đỏ thẫm này trông lòe loẹt chói mắt lạ thường.

Cuối cùng cũng xuống xe, cuối cùng cô ấy cũng có thể hút thuốc. Các khâu tổ chức trong tang lễ sao có thể rườm rà và dài dòng đến thế chứ, lời vĩnh biệt như vô tận vậy. Đường Quỳ hút được nửa điếu thuộc, cơn nghiện cũng dần tan đi, cuối cùng cũng có thời gian trò chuyện với Mộc Tử Quân.

“Vốn dĩ không có ai đau lòng cả, họ đều đang giả vờ thôi, trông còn chẳng thương tâm bằng cô.”

Mộc Tử Quân không biết phải nói gì.

Đường Quỳ đưa mắt nhìn đám người phía đằng xa và làn khói xanh đang bay lơ lửng giữa không trung, cô ấy lẳng lặng hút hết điếu thuốc trong tay.

“Họ vốn không hiểu ông nội tôi, ông ấy là người cứng rắn, trước kia khi còn là sư vương của đội lân, ông nhẫn nhịn chịu đựng bao cái khổ cũng đều không bỏ cuộc, ông ấy xem thường cái kiểu khóc lóc sướt mướt trong tang lễ thế này.”

Mộc Tử Quân không biết Đường Quỳ đã lấy đầu sư tử từ viện bảo tàng về như thế nào, xem ra cô ấy cũng không có ý định trả về. Cô ấy hút xong điếu thuốc, muốn vứt đầu lọc đi nhưng không có chỗ vứt, ánh mắt nhìn thoáng qua đầu sư tử, sau đó cô ấy nhét đầu lọc vào bên dưới cằm của đầu sư tử.

Bộ râu rũ xuống đã che đi phần miệng, con sư tử trông như đang hút thuốc vậy. Mộc Tử Quân chưa từng nhìn thấy sư tử hút thuốc thế nên cũng sốc trước hành động của Đường Quỳ.

Làm xong bước này cô ấy lại thở dài một hơi, sau đó xách đầu sư tử đi về phía đám người kia. Mộc Tử Quân không kịp cản, cô cũng biết giờ phút này cô không nên làm gì cả.

Đây là thời khắc thuộc về Đường Quỳ và ông nội cô ấy.

Cô nhìn thấy Đường Quỳ sải bước đi về phía đám đông, mỗi một người mặc đồ đen đến đưa tang đều kinh ngạc lùi về sau nhường đường cho cô ấy. Đầu sư tử đỏ rực như lửa được giơ lên cao, râu tóc như nhảy múa trong gió. Đường Quỳ nâng đầu sư tử đi đến trước phần mộ mới vừa đắp xây nên, cơ thể sững sờ đứng đó một lúc, sau đó mới bỏ đầu sư tử vào trong ngọn lửa đang cháy bùng.

Ngọn lửa cháy bừng bừng, những đốm lửa nhỏ bắn ra ngoài. Những vân da trên đầu sư tử kia thoáng chốc đã bị lửa cháy nuốt chửng, khung bên trong bị đốt cháy thành than đen nhẻm. Những dải tre bện thành khung vẫn lần lữa không gãy không nứt, chỉ vang lên những tiếng lốp bốp trong lửa.

Chẳng mấy chốc, miếng giấy lụa có hoa văn đã hoàn toàn cháy thành tro bụi, ngọn lửa bùng lên bắt đầu cháy dọc theo bộ khung. Ngọn lửa nhảy múa hệt như đầu sư tử còn sống đứng lên từ trong đống lửa vậy.

Mộc Tử Quân nghe thấy Đường Quỳ hét lớn: “Ông nội! Ông đi làm sư vương tiếp đi!”

Vào khoảnh khắc khi cô ấy hét lên, bộ khung bằng tre đã hoàn toàn chuyển sang màu đen không còn đàn hồi nữa, một tiếng “lạch cạch” vang lên, chúng nứt ra rồi gãy ngang. Dư ảnh của đầu sư tử đọng lại giữa không trung một giây, sau đó hóa thành tro tàn sụp đổ, trở về thời khắc bắn pháo rền vang vào một giữa trưa tại phố người Hoa năm 1941!

***

Đường Quỳ không ở lại cho đến khi tang lễ kết thúc, ba mẹ của Đường Quỳ cũng kinh ngạc trước hành động của cô ấy. Quả thực trên thế gian này vẫn còn tồn tại một số hành vi hoang đường tột độ nhưng cũng hết sức hợp lý.

Vào khoảnh khắc khi đầu sư tử bị đập vào trong lửa cháy, Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ chợt có cảm giác mình là “đồng phạm” của Đường Quỳ, cũng hiểu ngầm nên trở vào trong xe đợi cô ấy, sau đó sẽ nhanh chóng rời khỏi hiện trường “gây án”. Trong kính chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy khói dày đặc bay lên cuồn cuộn, Tống Duy Bồ hạ bốn cửa sổ xuống, để mặc cho tiếng gió điên cuồng gào thét, bọn họ đều giả vờ như không nghe thấy tiếng Đường Quỳ đang nức nở.

Sau khi rời khỏi nghĩa trang hai cây số, cuối cùng cô ấy đã tìm được nơi mình muốn đi nên đưa địa chỉ cho Tống Duy Bồ.

“Ban nhạc sẽ đến đó đón tôi.” Đường Quỳ nói: “Anh cho tôi xuống trạm xe là được.”

Tống Duy Bồ gật đầu, lái xe về phía định vị mà cô ấy nói.

Tiến về khu vực nội thành không bao lâu, bọn họ đã nhìn thấy một nam một nữ đang đứng bên cạnh trạm xe chờ Đường Quỳ. Họ đều lái mô tô, trên lưng chàng trai còn đeo túi đàn ghi ta. Đường Quỳ sau khi xuống xe đã nhảy lên sau xe của cô gái kia, sau đó còn quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt với Mộc Tử Quân ngồi trên ghế phụ.

Cô cũng mỉm cười vẫy tay tạm biệt lại. Đường Quỳ ra hiệu cho cô gái lái mô tô chạy về trước một chút, cho đến khi ngang tầm với xe của bọn họ, sau đó cô ấy nghiêng đầu hét vào trong: “Anh thật sự rất hữu dụng!”

Tống Duy Bồ cũng lười để tâm đến, đạp ga phóng xe lái ra ngoài. Mộc Tử Quân còn chưa kịp chào tạm biệt, liền quay đầu nói: “Anh lịch sự chút được không hả?”

“Em xem cô ta có lịch sự với tôi không?” Tống Duy Bồ nói.

Mộc Tử Quân: …

Chỗ thả Đường Quỳ xuống cũng không quá xa phố người Hoa, chẳng mấy chốc họ đã lái xe về nhà.

Lúc ở nghĩa trang ồn ào không cảm nhận được gì, lúc Tống Duy Bồ và Đường Quỳ đối chọi với nhau cũng không cảm thấy gì, nhưng về nhà rồi, bầu không khí đã yên tĩnh trở lại, có một chút cảm xúc nho nhỏ len lỏi dâng lên trong lòng.

Liên tiếp chứng kiến cảnh Trần Nguyên Cương già đi, cảnh Đường Minh Hạc qua đời trong yên bình, Mộc Tử Quân khó kìm lòng nhớ đến người thân của mình. Trước đây cô luôn tránh né không muốn nghĩ đến, nhưng giờ thi xong rồi, thực sự cũng nên cân nhắc đến chuyện về nước vào kỳ nghỉ.

Cũng không thể vì trốn tránh những bóng ma của tuổi thơ mà không gặp lại ông nội và ba mẹ, nhưng gặp rồi thì nên nói gì đây? Vòng tay còn chưa tìm về đủ, nên biên soạn một lời nói dối về Kim Hồng Mai thế nào đây…

Tống Duy Bồ ngồi một bên, ấn mở tivi.

“Muốn mua vé máy bay sao?” Anh hỏi.

“Hả?” Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên.

“Trên đường trở về không phải em muốn mua vé máy bay sao?” Giọng nói của anh rất bình tĩnh: “Đến Tết muốn trở về thì cứ trở về thôi.”

“Tôi…” Mộc Tử Quân nhất thời cứng họng, nhớ đến trên đường về quả thực cô đã mở ứng dụng mua vé máy bay mấy lần, không ngờ Tống Duy Bồ còn nhìn thấy.

“Vậy anh…”

“Tôi đi đến nhà hàng Thượng Hải của dì để ăn Tết.” Anh nói.

Mộc Tử Quân hồi tưởng lại, nhớ đến lần trước đến chỗ dì của anh ăn cơm đã từng nghe dì ấy nhắc đến chuyện này, cô hỏi lại: “Không phải dì ấy nói sẽ về nước ăn Tết với con gái sao?”

“Dì ấy không đi nữa.” Tống Duy Bồ đáp lời.

Anh trả lời quá dứt khoát, giống như đã đưa ra quyết định thay cô sau đó đã soạn sẵn tất cả đáp án. Tham dự tang lễ của Đường Minh Hạc là một chuyện rất tế nhị, Tống Duy Bồ sẽ nhớ đến Kim Hồng Mai, anh không cần tốn sức cũng có thể đoán được Mộc Tử Quân sẽ nhớ đến ông nội của cô. Anh đương nhiên hy vọng Mộc Tử Quân có thể ở lại đây… nhưng cũng chỉ là hy vọng mà thôi.

Mộc Tử Quân cũng không phản bác lại gì, cho dù cô nghe ra được sự thật rằng dì Lý sẽ thực sự về nước. Cô mở ứng dụng mua vé máy bay ra để kiểm tra các chuyến bay mình đã lưu, lúc này mới thấy trên màn hình có hai tin nhắn chưa đọc.

Cô nhướng mày, ấn đọc từng cái một, đọc xong vẻ mặt liền nhăn lại.

Tống Duy Bồ vẫn còn đang đắm chìm trong tình yêu to lớn không thể tự thoát khỏi, bỗng nhiên nhận thấy ánh mắt của Mộc Tử Quân đang nhìn về hướng mình, sắc mặt có vẻ phức tạp.

Anh dùng ánh mắt thắc mắc để hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

“Có… hai chuyện.” Mộc Tử Quân nói, còn giơ hai ngón tay ra.

Tống Duy Bồ nhớ mang máng, vào lần đầu tiên cô đến nhà anh lừa anh làm phiên dịch và tài xế, cô cũng đưa ra hai ngón tay như vậy.

“Chuyện thứ nhất, bên phía Trần Tiếu Vấn đã có tin tức, có một phòng trưng bày đã tìm được một bức tranh, bên dưới có ký tên là Rossela Matrone, chúng ta có thể đi qua đó xác nhận thử.”

Đây là tin tốt, nhưng Tống Duy Bồ không biết sao Mộc Tử Quân lại thấp thỏm như vậy.

Mộc Tử Quân có vẻ lo lắng, giọng điệu mờ mịt nói tiếp:

“Chuyện thứ hai, mẹ tôi gửi tin nhắn cho tôi nói rằng bà đã chán ngấy với việc gặp gỡ một đám họ hàng không thân thiết trong dịp lễ Tết rồi, bảo tôi đến Tết không cần về nước. Năm nay bà sẽ trốn sang Úc… đón Tết với tôi…”

Tống Duy Bồ: …

“Mẹ tôi vẫn chưa biết tôi thuê nhà cùng bạn học nam.”

Mộc Tử Quân ngẫm nghĩ sau đó bổ sung thêm: “Mà còn ở một mình.”
Bình Luận (0)
Comment