Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 34

Nên hình dung sa mạc vùng Trung bộ thế nào đây?

Đó là một vùng đất hoang vu tột cùng, xã hội văn minh đã cố gắng lưu lại dấu ấn ở đây, nhưng cuối cùng lại bị đất cát màu đỏ vô tận nuốt chửng. Một sân bay thô sơ như tàn tích của người ngoài hành tinh mọc lên trên vùng bình nguyên rộng lớn. Lúc mặt trời lặn, cả thế giới đều bị cát đất bao phủ một mảng đỏ bừng.

Chuyến bay của hai người họ đã hạ cánh vào lúc này.

Tống Duy Bồ không có xe lại không có cảm giác an toàn, thế là trước khi xuất phát anh đã gọi điện thoại cho công ty thuê xe ở sân bay để thuê một chiếc ô tô địa hình. Mộc Tử Quân thường ngày ngồi trên chiếc bán tải của anh cảm thấy khung xe khá xao, không ngờ khung xe việt dã còn cao hơn. Cô đặt ba lô vào ghế sau, sau đó vịn vào cửa xe nhảy lên ghế phụ.

Từ bên trong xe nhìn ra bên ngoài, chỗ ngồi cao đến mức cô có thể nhìn thấy được hàng núi nhỏ xung quanh.

Lái xe trên sa mạc kỵ nhất là hết xăng. Tống Duy Bồ kiểm tra mức xăng, sau đó quyết định phải đổ đầy bình xăng trước, hai người tìm được một trạm xăng nằm giữa nhà trọ thanh niên và sân bay, thế là nhanh chóng lái xe đến đó.

Hai bên đường đất đai hoang vu mọc rải rác đầy những thảm thực vật, nơi đây không chỉ đơn thuần là sa mạc, ở đằng xa thậm chí còn có một lòng sông khô cạn. Thỉnh thoảng, sóng điện thoại giảm mạnh đến mức chỉ có thể nghe gọi, trên đường cũng không có bóng người nào, chỉ có gần trạm xăng mới nhìn thấy dấu vết của con người đi lại.

Đáp chuyến bay chưa đầy một tiếng, Mộc Tử Quân đã bắt đầu thấy môi mình khô khốc. Cô ngồi bên ghế phụ thoa một ít son dưỡng, sau đó mở cửa xuống xe đi tới chỗ Tống Duy Bồ đang đổ xăng ở sau xe.

“Xuống làm gì?” Anh hỏi.

“Tôi học hỏi một chút.” Cô quan sát đầu súng phun.

Máy báo động báo đã đổ đầy, Tống Duy Bồ nhét đầu phun xăng về vị trí cũ, trạm xăng cách cửa hàng tiện lợi một bức tường, Mộc Tử Quân vừa nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong, bỗng nhiên có người hét lớn làm hai người giật mình đồng loạt ngẩng đầu lên.

Một người đàn ông với mái tóc bện thừng màu vàng óng lăn lộn chạy ra ngoài.

Nhưng Mộc Tử Quân nhận ra được, dù anh ta đang chạy thục mạng cố thoát ra ngoài, nhưng dưới nách còn ôm theo hai thùng giấy, mỗi bên một thùng, hai tay kẹp rất chặt. Theo sau là một nhóm thổ dân đang giận dữ tím mặt, tay cầm chai bia rỗng, nháo nhào muốn ném về phía anh ta.

Thổ dân là cư dân của vùng đất này trước khi thực dân Châu Âu đến lục địa Châu Úc, cư dân của lãnh thổ này có màu da nâu sẫm thiên về tối rất dễ nhận biết. Melbourne cũng có một số thổ dân nhưng số lượng không nhiều, Mộc Tử Quân chưa bao giờ thấy họ xuất hiện theo nhóm như thế này.

Tuy nhiên, thổ dân ở lãnh thổ Bắc Úc vốn nhiều hơn so với những thủ phủ khác, ở Alice Springs cũng có rất nhiều khu vực tập trung của thổ dân, nên cảnh tượng này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Điều không ngờ chính là người đàn ông có mái tóc vàng bện thừng kia vừa chạy vừa phát ra tiếng “Help” đầy tuyệt vọng. Thế nên Mộc Tử Quân chẳng mấy chốc đã động lòng trắc ẩn, chưa đợi Tống Duy Bồ lên tiếng, cô đã chạy tới mở cửa sau ra, hô to về phía anh ta: “HERE!”

Tống Duy Bồ:???

Người đàn ông tóc bện ôm theo hai thùng hàng nhảy lên ghế sau, Mộc Tử Quân nhanh chóng ngồi vào ghế phụ. Các thổ dân cầm chai bia hùng hổ lao tới, Tống Duy Bồ chỉ có thể quay trở vào ghế lái, đạp ga lái vọt ra khỏi trạm xăng.

Cảnh đường phố nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảnh đất cát đỏ rực hoang vu lại lần nữa chiếm giữ tầm nhìn, đám thổ dân phẫn nộ cũng biến mất khỏi kính chiếu hậu. Tống Duy Bồ cuối cùng cũng có thời gian để lên tiếng: “Em muốn làm gì thì có thể nói trước một tiếng với tôi được không?”

“Không kịp…” Mộc Tử Quân vẫn chưa hết bàng hoàng.

“Đừng có người nào em cũng kéo lên xe chứ?”

“Nhưng quá nhiều người đuổi theo anh ta…”

“Vậy lỡ như anh ta trộm đồ của người ta thì sao?”

“Tôi không có mà.”

Ở ghế sau có một giọng nam yếu ớt vang lên, mà còn nói tiếng Trung. Hai người phía trước sững sờ, vội ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu.

Vừa nãy nhìn anh ta đầu tóc vàng óng bện thừng, cổ áo kéo lên che mặt, lúc chạy ra còn nói tiếng Anh nên hai người đều mặc định rằng anh ta là một thiếu niên da trắng đang gặp rắc rối. Lúc này anh ta kéo cổ áo xuống thì mới nhìn rõ khuôn mặt người Châu Á chính hiệu.

Kết hợp với câu nói tiếng phổ thông rất chuẩn vừa rồi, họ dám chắc chắn anh ta là người Trung Quốc.

Tống Duy Bồ: …

Nam sinh tóc bện nằm ngã người ra ghế sau, trên tay vẫn ôm khư khư hai thùng giấy mình vừa chộp lấy, Mộc Tử Quân đổi góc nhìn từ gương chiếu hậu thì thấy đó là hai thùng bia lon.

“Tôi không có trộm, tôi đã trả tiền để mua chúng.” Anh ta thất thần nói, rõ ràng cũng đã bị dọa sợ: “Trong tiệm của chúng tôi hết bia nên cử tôi đi đến cửa hàng tiện lợi này mua hai thùng, không may gặp phải đám thổ dân uống say đến mua thêm bia, nghe nói tôi đã mua hết hai thùng còn lại trong cửa hàng nên đã đuổi theo tôi…”

Nam sinh hoảng loạn kể lại, Mộc Tử Quân lấy ra một bịch bánh quy đưa cho anh ta để an ủi.

“Anh làm việc ở đâu thế?” Mộc Tử Quân nói.

Lúc này anh ta mới bừng tỉnh, từ trên ghế bò dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Chạy lố rồi.” Anh ta nói: “Agency của chúng tôi nằm ở ngã tư tiếp theo của trạm xăng, anh quay xe lại đi.”

Ở đây cũng không phải đường lớn nên xe lái đi rất tùy ý, Tống Duy Bồ tìm một nơi trống để quay đầu, sau đó chạy vòng về địa điểm mà anh ta đã nói.

Mộc Tử Quân chợt nhớ đến Du Mạc mà mình gặp được ở Sydney, bèn hỏi: “Anh cũng đi theo dạng visa công việc kết hợp kỳ nghỉ sao?”

“Phải.” Nam sinh nói: “Cái nơi chim không thèm ỉa này, hễ nhìn thấy người Trung Quốc nào là biết ngay họ đến theo dạng Working Holiday. Phải rồi…” Anh ta ngồi dậy, đưa tay về phía Mộc Tử Quân: “Vừa nãy cảm ơn hai người nhiều lắm, tôi là Steve, còn hai người tên gì?”

Mộc Tử Quân: “… Anh nói anh tên gì chứ?”

Cô quay sang nhìn Tống Duy Bồ, từ trong ánh mắt anh cũng nhìn thấy được hàm nghĩa “thảo nào lại như thế.”

Nơi mà Steve làm việc có tên là Red Stone Travel Agency tức Công ty môi giới du lịch Hồng Thạch, chuyên đẩy mạnh phát triển các tuyến du lịch trên sa mạc đất đỏ. Anh ta nói mình sống ở ký túc xá trong công ty. Vừa nãy bị sợ hãi còn dùng sức quá mạnh, cho nên lúc xuống xe cũng không còn đủ sức để khiêng cùng lúc hai thùng bia đi vào.

Mộc Tử Quân rất tự giác: “Tôi đi giúp anh ta.”

Tống Duy Bồ: “…”

Mộc Tử Quân: …”

Hai người cứ địch bất động ta cũng bất động, cuối cùng Tống Duy Bồ lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng: “Em đi đi.”

Mộc Tử Quân: “Tôi tưởng anh sẽ nói để anh làm là được.”

Tống Duy Bồ thở dài một hơi nặng nề: “Vậy tôi đi.”

Thùng bia không được đóng kín, Mộc Tử Quân biết điều đi vòng ra ghế sau ôm vài lon trên tay để giảm bớt trọng lượng cho Tống Duy Bồ. Hai nam sinh một trước một sau đi vào trong cửa công ty môi giới du lịch, bên trong còn có một cô gái tóc đỏ đeo mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn cũng là người Trung Quốc, cùng với hai bà cụ người bản địa đang nằm trên sô pha.

“Lệ Lệ Quyên Quyên đã đợi rất lâu rồi đó!” Cô gái tóc đỏ kia ngẩng đầu hét về phía Steve, cũng nhìn thấy Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân đi theo vào ở phía sau anh ta.

Lệ Lệ… Quyên Quyên? Mộc Tử Quân nhìn hai bà cụ thổ dân nằm trên sô pha dùng ống hút uống bia kia mà rơi vào trầm mặc. Bia trong ly họ đã hết sạch, nhưng họ vẫn cố gắng hút sạch chất lỏng dưới đáy, đến mức cô còn nghe tiếng “phụt phụt” vang lên rõ ràng.

Steve bất mãn nói: “Cô hỏi hai người họ thử xem, vì mua bia mà tôi bị bọn họ đuổi đánh hội đồng! Cũng may gặp được người tốt cứu mạng tôi!”

Người tốt Mộc Tử Quân ngại ngùng vẫy tay chào, cô gái tóc đỏ kia lướt mắt qua cô, ánh mắt lập tức sáng lên khi nhìn đến Tống Duy Bồ.

Steve nhạy bén bắt được tia sáng trước mặt cô ta, vội dùng thân mình chắn trước mặt Tống Duy Bồ. Anh ta quay người lại như đã phục hồi sức mạnh đưa tay nhận lấy thùng bia trong tay Tống Duy Bồ, sau đó lễ độ nói: “Rất cảm ơn, rất cảm ơn hai người, hai người ở đâu? Sáng mai tôi sẽ đi tìm hai người để cảm ơn!”

“Chúng tôi nghỉ lại trong nhà trọ thanh niên ở Alice Springs.” Mộc Tử Quân nói.

Cô gái tóc đỏ kia vẫn đang cố gắng thò đầu ra ngoài muốn ngắm nhìn Tống Duy Bồ nhưng đã bị Steve nhanh chân che chắn lại. Tống Duy Bồ gật đầu chào, sau đó cùng Mộc Tử Quân rời đi.

Họ vừa mới đi khuất cửa, Steve đã quay người lại oán trách: “Miêu San, cô không thể kể lại cống hiến của tôi cho các bà ấy biết được sao? Cô đừng chỉ mãi lo nhìn người đàn ông khác!”

“Tôi kiếm tiền cực khổ như thế, muốn gặp được người đẹp trai cũng không dễ dàng gì!” Cô gái tóc đỏ được gọi là Miêu San trợn tròn mắt nói: “Bây giờ cũng không phải mùa cao điểm, mỗi ngày ngoài Lệ Lệ Quyên Quyên ra cũng chỉ có nhìn anh.”

Trên gương mặt Steve lộ vẻ bất mãn, Miêu San làm bộ đầu hàng, sau đó quay người lại dùng một loại ngôn ngữ rất khó hiểu để giao tiếp với hai bà cụ thổ dân kia. Lúc nói xong quay lại nhìn Steve, vẻ mặt cô ta cũng trở nên kỳ lạ hẳn.

“Sao thế?” Steve hất tóc ra sau gáy, hỏi: “Hai bà ấy cảm động vì hành động cống hiến của tôi đúng không?”

“Rất kỳ lạ.” Miêu San nhìn về hướng Mộc Tử Quân vừa mới đi khỏi: “Các bà nói, thời còn trẻ các bà từng gặp cô gái này.”

Steve sững sờ, ánh mắt cũng nhìn sang hướng cửa. Hai người họ vừa đi đến bên xe, Tống Duy Bồ dường như đang nói gì đó với Mộc Tử Quân, sau đó anh ngồi vào ghế lái. Mộc Tử Quân vịn vào cửa xe nhìn vào trong cửa hàng của họ, vẫy tay với họ lần cuối cùng, sau đó ngồi vào ghế phụ.

“Đùa chắc, trông cô ấy còn nhỏ tuổi hơn bọn mình, sao mà thời trẻ Lệ Lệ Quyên Quyên từng gặp được?” Steve nói.

Miêu San gật gù, rõ ràng cũng cảm thấy điều này rất hoang đường.

“Cũng phải.” Cô ta cười nói: “Có thể hai bà ấy mù mặt người Châu Á, chỉ có thể phân biệt dựa theo màu tóc.”

Ngoài cửa, mặt trời đã lặn hẳn.

Mặc dù đều là nhà trọ thanh niên, nhưng nhà trọ ở Alice Springs lại hoàn toàn khác với Sydney. Lúc hai người đến nơi, ngoài cửa không có một ai, chỉ có vài phong bì trống có dấu “Reception” được đặt trên bàn.

Mộc Tử Quân đi tới, phát hiện hai phong bì trong số đó lần lượt có ghi chú “Kiri” và “River”. Cô khẽ sờ vào phong bì, cách một lớp giấy trắng là hình dạng của một chiếc chìa khóa.

Cánh cửa nhà trọ thanh niên mở rộng, chìa khóa lại được đặt tùy ý trên bàn không ai trông coi, nơi này thực sự mang đến cho người ta một loại cảm giác… an ninh vừa an toàn vừa không an toàn.

Ở Sydney có rất nhiều du khách, lần trước đi chỉ có thể ở phòng chung, lần này ở riêng nhưng phòng vẫn sát nhau. Khu vực để ở lại đều là nhà trệt một tầng, Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đi đến trước căn phòng đang khép hờ, cô nhìn vào giường ngủ của anh.

Dù nói là khác phòng, nhưng hai người đều nằm giường trên, vị trí giường chỉ cách nhau một bức tường. Trong phòng chỉ có một người đàn ông da trắng râu ria xồm xoàm, nhìn là biết hướng dẫn viên du lịch ở đâu cũng thấy trên sa mạc. Anh ta ôm một con mèo nằm trên giường, cất tiếng chào hỏi Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân đang đứng ở cửa.

Hai người đáp lại, sau đó Tống Duy Bồ tháo ba lô trên lưng xuống.

“Em vào trước đi.” Anh nói: “Chỗ tôi còn có đồ đạc của em.”

Dù nói hành lý của hai người đều gọn nhẹ, nhưng đồ mà phái nữ mang theo luôn nhiều hơn phái nam. Mộc Tử Quân có túi quần áo để trong ba lô của anh nên đi theo anh vào phòng.

Tống Duy Bồ tìm quần áo cho cô, cô tìm một cái ghế ngồi ở bên cạnh. Màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, nhiệt độ giảm xuống khá nhanh, anh lấy ra chiếc áo khoác đen của mình bảo cô mang theo.

Cô gật đầu, lúc cầm lấy quần áo còn không kìm được nỗi lòng.

Mộc Tử Quân ngập ngừng nói: “Tống Duy Bồ, có phải tôi hơi…”

Tống Duy Bồ quay đầu nhìn cô, anh nhướng mày chờ cô nói tiếp.

“Hơi lo chuyện bao đồng rồi không?” Cô nói hết câu.

Anh sững người lại, hiểu được ý tứ trong lời cô nói, anh chầm chậm xoay người về phía cô.

“Lúc ở trên xe không phải tôi có ý trách em. Chỉ là mỗi khi làm gì tôi đều sẽ cân nhắc trước, vừa nãy mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, có một loại cảm giác vượt khỏi tính toán của mình…”

“Tôi không biết nữa, dường như tôi rất hiếm khi dừng lại để suy xét điều gì, hầu như đều là…” Trong giọng nói của cô mang theo vẻ áy náy: “Bản năng.”

Bản năng đi giúp đỡ người khác, bản năng “lo chuyện bao đồng”

Mà trước mắt chính bản thân cô còn chưa chuẩn bị đủ năng lực để chịu trách nhiệm cho thứ được gọi là “bản năng” này.

Tống Duy Bồ nhìn cô, ánh mắt dường như thay đổi. Ngoài cửa sổ mặt trời đã biến mất, màn đêm dần trải rộng bao phủ lấy toàn bộ tầm nhìn.

“Đó cũng không phải là bản năng xấu gì.” Anh dời tầm mắt đi, dường như nhớ đến điều gì khác, anh cất giọng nhàn nhạt nói: “Tôi còn rất ngưỡng mộ em có thể giữ được bản năng này.”

“Vừa nãy ở trên xe, tôi cứ tưởng…” Cô ngập ngừng: “Tưởng anh cảm thấy tôi gây thêm phiền phức cho anh.”

“Không, là do tôi không chú ý đến giọng điệu nói chuyện của mình. Em cứ tiếp tục làm theo bản năng của mình, tôi rất cần bản năng của em.”

Cô ôm lấy quần áo của mình, còn chưa kịp phân tích ý tứ trong lời anh nói thì anh đã chuyển chủ đề khác.

“Nghỉ ngơi trước đi.” Anh nghiêng đầu nhìn về phía phòng cô: “Ngày mai rồi nói sau.”

Mộc Tử Quân “ừm” một tiếng, sau đó quay về phòng mình.

Trong phòng cô có nhiều người hơn phòng của Tống Duy Bồ, hai cô gái bên trong còn đang bàn bạc kế hoạch du lịch đến Ayers Rock vào ngày mai. Mộc Tử Quân ném hành lý lên giường, dùng tay chống vào thang rồi trèo lên giường trên.

Muộn thêm chút nữa cô sẽ đi tắm sau, bây giờ cô có hơi mệt muốn nằm nghỉ một lát. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy “Tôi rất cần bản năng của em”. Mộc Tử Quân bỗng nhiên nghiêng người, lòng bàn tay áp lên bức tường. Cô dùng ngón trỏ chà xát lên mặt tường, sau đó cong ngón tay gõ nhẹ vào tường hệt như đang nhấn phím đàn piano.

Bên trên mặt tường chợt vang lên một tiếng “Cạch” rất khẽ.

Cô nhìn chằm chằm vào vách tường một hồi, sau đó nghe thấy bên phía tường của Tống Duy Bồ cũng vang lên một tiếng “cạch”. Tiếng gõ còn mạnh hơn bên cô, giống như là dùng khớp ngón tay để gõ.

Cô cong môi mỉm cười, kéo lấy áo khoác của anh đắp trên người, chầm chậm đi vào giấc ngủ.

Sa mạc mùa hạ, ngày dài đêm ngắn.

Mới hừng đông trời đã sáng tỏ, nắng sớm chiếu rọi đến mức chói mắt. Mộc Tử Quân thức dậy trong tiếng bước chân của bạn cùng phòng, rửa mặt xong xuôi cô ra khỏi phòng, mới vừa đảo mắt nhìn ra khu vực ăn uống giữa sân thì đã thấy một anh chàng tóc vàng ngồi ở đó.

Hôm nay Steve đã buộc những bện tóc của mình lên, trông anh ta không hoang dã như ngày hôm qua. Có lẽ anh ta đến đây để cảm ơn hai người họ, chẳng qua quà đáp lễ lại là hai chai bia, Mộc Tử Quân đi tới ngồi xuống bên cạnh Tống Duy Bồ, cất tiếng hỏi Steve: “Anh ở bên này mới sáng sớm đã uống bia rượu rồi sao?”

Steve gãi đầu ngại ngùng cười nói: “Phải, đến đây nửa năm mà tôi đã học được một vài thói quen không tốt của người bản xứ.”

Nói xong, anh ta dường như nhớ tới điều gì đó vội nhìn sang Mộc Tử Quân như thể đang muốn nhìn xem có dấu vết gì trên mặt cô hay không, thế nhưng không có thu hoạch gì cả. Anh ta lại gãi đầu, đảo mắt về phía Tống Duy Bồ, hỏi: “Địa chỉ mà anh nói đến có thể cho tôi xem thử hay không?”

Tống Duy Bồ đưa trang giấy xé ra từ trong quyển Lonely Planet cho anh ta, lúc này Mộc Tử Quân mới nhận ra rằng, anh đã bắt đầu hỏi thăm về khách sạn của Rossela rồi. Steve cúi đầu nghiên cứu địa chỉ kia, Mộc Tử Quân nhìn về phía Tống Duy Bồ, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, tay phải cầm bút viết vài nét trên giấy ăn rồi đẩy sang, cô nhìn sang thì thấy một dòng chữ “Good Job” nguệch ngoạc nhưng rất kiên định.

Anh khen cô làm tốt lắm?

Cô đã làm gì đâu?

Mộc Tử Quân sững sờ, cầm lấy bánh mì miễn phí trên bàn bắt đầu ăn sáng cũng như đợi kết luận từ Steve. Nhưng đúng như những gì anh ta nói, anh ta chỉ mới đến Alice Springs nửa năm nên hoàn toàn không có ấn tượng gì với khách sạn đã tháo dỡ từ lâu kia.

“Tháo dỡ khi nào vậy?” Steve hỏi.

“Không rõ.” Tống Duy Bồ chỉ vào trang tạp chí: “Nhưng năm 1995 nó vẫn còn.”

“Năm 1995 sao, những năm 90 có rất nhiều người bên ngoài đến đây…” Steve thở dài, ngửa đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nảy ra ý tưởng: “Nếu như hai người muốn hỏi những chuyện xa xưa thì chỉ có thể đi hỏi dân địa phương thôi. Ở bên này những năm 1970 đã xây dựng cộng đồng, dân bản xứ đã ở đây từ khi đó.”

“Cộng đồng?” Mộc Tử Quân tò mò hỏi tới: “Cộng đồng đến từ đâu?”

“Cộng đồng thổ dân.” Đề cập đến chuyên môn của mình, Steve lập tức trở nên năng nổ hơn hẳn, có chút dáng dấp của hướng dẫn viên du lịch của công ty môi giới du lịch: “Chính là khu tập trung của thổ dân, những quy củ bên trong đó hoàn toàn khác với bên ngoài.”

“Hình như tôi…” Mộc Tử Quân nhớ lại con đường mình đã đi đến đây, dọc đường đi quả thực có nhìn thấy một vài biển báo khổng lồ đánh dấu cộng đồng thổ dân, cảnh báo xe vãng lai chớ vào, “Hình như tôi từng thấy, nơi đó không thể vào sao?”

Là một người vừa bị truy đuổi ngày hôm qua, giọng điệu của Steve vẫn khá khách quan, anh ta thở dài nói: “Không phải không vào được, mà là họ có luật pháp của riêng họ. Bên trong có xảy ra chuyện thì cảnh sát cũng rất khó nhúng tay vào. Có những thổ dân bợm rượu khá nghiêm trọng, uống say rồi sẽ đập xe cướp đồ, nhưng cướp tới cướp lui cũng chỉ cướp rượu, hoặc cướp tiền mua rượu.”

“Thảo nào hôm qua lại đuổi theo anh.” Mộc Tử Quân hiểu ra.

“Khi bị một đám người say xỉn đuổi theo cũng rất hoảng loạn, dường như mất kiểm soát luôn ấy.” Steve nói tiếp: “Nhưng cũng có rất nhiều thổ dân tốt bụng, họ thường sẽ chủ động chào hỏi với bọn tôi, sau đó đưa bọn tôi đi săn. Cô cũng nhìn thấy Lệ Lệ Quyên Quyên trong cửa hàng của bọn tôi rồi đó…”

Mộc Tử Quân phì cười: “Hai bà cụ kia sao? Lệ Lệ Quyên Quyên, cái tên tiếng trung dân dã thật đó, là mọi người đã đặt cho họ à?”

“Đương nhiên không phải rồi.” Steve xua tay: “Tôi không hiểu ngôn ngữ hai bà ấy nói, đều là Miêu San kể lại cho tôi nghe, từ sau khi hai bà biết bọn tôi là người Trung Quốc đã bảo bọn tôi gọi hai bà như vậy.”

Biết họ là người Trung Quốc đã bảo họ gọi như vậy…

Thế này không giống như nhất thời nghĩ ra, mà giống như từ trước đó đã từng có người gọi họ như vậy.

Cộng đồng thổ dân tự cô lập và phân biệt rõ ràng với người bên ngoài, hai bà cụ thổ dân kia trước nay lại quen đường đến uống bia trong cửa hàng nơi Miêu San và Steve làm việc, rõ ràng họ không xa lạ với người Châu Á, thậm chí còn thân cận hơn những người khác. Mộc Tử Quân nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó là lạ, ngón tay siết chặt miếng giấy ăn có dòng chữ ‘Good Job’ kia thành một viên giấy tròn, cô ngẩng đầu nhìn về phía Steve.

“Vậy hôm nay hai bà ấy có ở trong cửa hàng của anh không?” Cô hỏi thăm.

“Anh nói dân bản xứ ở đây có thể sẽ biết tin tức của khách sạn cũ kia, có thể dẫn tôi đi hỏi thăm họ được không?”

Steve liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: “Bây giờ sao? Hai bà ấy thường 10 giờ sẽ đến ngồi hóng mát điều hòa, nếu như cô muốn tìm họ thì có thể đến cửa hàng của bọn tôi xem thử.”

Cô thức dậy khá sớm, bây giờ có đi cũng chưa gặp được, Steve dứt khoát dẫn hai người đi một vòng quanh Alice Springs. Nơi này trước kia chỉ là trạm trung chuyển để đi tham quan ngắm Ayers Rock, những di tích ngày xưa đã không còn nhiều, đáng chú ý nhất cũng là một trạm điện báo đã được xây dựng từ những năm 70 của thế kỷ trước, khi đó thị trấn biệt lập này đã nối liền hai thủ phủ của hai miền Nam Bắc lại với nhau.

Gần đây không có nhiều khách du lịch đến, trên đường chỉ có vài tốp năm tốp ba thổ dân đi lang thang, làn da họ có màu ngăm đen, trong tay xách chai rượu. Mộc Tử Quân đi ngang qua họ mới phát hiện có nhiều người thậm chí còn không mang giày, đôi chân trần giẫm trên nhựa đường nóng rực do mặt trời thiêu đốt, vẻ mặt ung dung tự tại.

“Chính phủ sẽ phát trợ cấp cho họ.” Steve bước lùi đi ở phía trước, vừa đi vừa nói: “Cho nên họ cũng rất hiếm khi làm việc, mỗi tuần sẽ đi đến siêu thị trong cộng đồng để mua thức ăn, sống trong nhà được xây dựng trong cộng đồng, tiêu hết số tiền họ có.”

“Họ không nói tiếng Anh sao?” Mộc Tử Quân hỏi.

“Có chứ, hiện giờ những người trẻ trong đó cơ bản đều nói tiếng Anh.” Steve ngẫm nghĩ một lát rồi nó tiếp: “Lệ Lệ Quyên Quyên đã lớn tuổi, chỉ biết nói những từ rất căn bản. Vừa hay Miêu San có hứng thú với văn hóa của họ nên đã học loại ngôn ngữ đó, miễn cưỡng cũng có thể giao tiếp được.”

“Lần đầu tiên tôi gặp được người từng giao tiếp với thổ dân đó.”

Mộc Tử Quân dùng tay che nắng nhìn về phía đằng xa, nói khẽ: “Trước đây tôi từng xem review về kiểu du lịch này, chỉ nói họ thích uống rượu và cướp đồ, nhận trợ cấp không làm việc, cần phải tránh xa một chút.”

Steve gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc hoàn toàn không khớp với mái đầu hầm hố vàng chói kia.

“Trong nửa năm tôi đến Alice Springs đã học được một điều rất quan trọng, đó chính là đừng tin vào lời đồn.” Steve kể lại: “Lúc tôi vừa mới đến cũng rất sợ bọn họ, có một lần cửa kính của cửa hàng còn bị họ đập vỡ. Sau đó Miêu San đến, tôi mới bắt đầu tiếp xúc với những người bản xứ này, thực ra có rất nhiều người rất lễ độ cũng rất nhiệt tình. Lúc tôi vận chuyển hàng hóa bị sụp lún bánh xe họ đi ngang qua sẽ đẩy xe phụ tôi, những người làm mẹ cũng sẽ dạy con mình nói tiếng cảm ơn.”

“Vậy những lời đồn đó đều là giả sao?”

“Không thể nói là giả, bởi vì những sự kiện bạo lực nổ ra thực sự rất nhiều. Thời gian văn minh hóa của họ quá ngắn, đến những năm 1970 mới bắt đầu thành lập cộng đồng dưới sự can thiệp của chính phủ. Thế nên đối với người ngoài, cách an toàn nhất là tránh xa họ ra một chút, điều này cũng không hề sai.”

Mặt trời đã dần treo lên đến đỉnh đầu, dưới ánh mặt trời sáng rỡ đến chói mắt Steve thở dài một hơi, mái tóc màu vàng tỏa sáng dưới nắng trông như một rapper đầy buồn khổ.

Anh ta vuốt lại đuôi tóc phía sau đầu, quay lưng rời đi.

Đi dạo quanh Alice Springs cả buổi sáng, đã đến lúc họ phải đến cửa hàng. Steve muốn gọi điện thoại cho Miêu San để hỏi xem hai bà cụ đến chưa, nhưng khi giơ điện thoại để tìm tín hiệu, đúng như dự đoán, lại mất sóng nữa rồi.

“Bên này tín hiệu thường không ổn định.” Anh ta quay đầu nhìn về phía Tống Duy Bồ: “Hai người thì sao?”

Hai người họ cúi đầu nhìn xuống, điện thoại của mình cũng rớt sóng. Steve gãi đầu, cũng chỉ có thể xua tay.

“Hay là đến thẳng cửa hàng luôn nhé?” Steve hỏi: “Anh lái xe?”

Tống Duy Bồ rất dứt khoát: “Được, đi thôi.”

Ba người từ khu trung tâm vòng một vòng lớn trở về trước cổng nhà trọ thanh niên, rồi lại lái về phía thị trấn để đến công ty du lịch. Họ về đến trước cổng, vừa xuống xe đã nhìn thấy Miêu San đang đi qua đi lại trong cửa hàng.

Cô ta vừa nhìn thấy Steve đã nổi trận lôi đình.

“Anh đi đâu vậy? Tín hiệu không có, gọi điện thoại cũng không được!”

Steve bị mắng thì thừ người ra: “Không phải đã nói buổi sáng hôm nay cô trực ban, tôi đi hóng gió sao? Haiz, Lệ Lệ Quyên Quyên vẫn chưa đến à?”

Anh ta nhìn khắp một vòng trong cửa hàng, nhưng không thấy bóng dáng hai người mỗi ngày đều đúng giờ đến ngồi trên sô pha hóng mát điều hòa và uống bia kia đâu. Đưa mắt nhìn về phía Miêu San, lúc này Steve mới ý thức được có gì đó bất thường.

“Sao vậy?” Mộc Tử Quân rõ ràng cũng nhìn ra được cảm xúc khác lạ của cô ta.

“Chính vì hai bà ấy không đến đó!” Miêu San lo lắng nói: “Hai tháng nay ngày nào cũng đến, hôm nay lại không đến!”

“Cô không cần lo lắng đâu.” Steve vội vàng an ủi: “Có thể vì hai bà ngủ quên, người già lớn tuổi mà, hơn nữa hôm nay trời nóng như vậy, có lẽ là không muốn đến cũng không chừng…”

“Không phải đâu…” Miêu San cầm ống nghe của điện thoại bàn lên, sau đó chỉ tay về chiếc radio trong cửa hàng: “Sáng này tôi có nghe đài phát thanh địa phương, trong cộng đồng nơi hai bà sống vào đêm ngày hôm qua có người say rượu đã đập cửa sổ gây sự khắp nơi, có hai cụ già thổ dân phải vào bệnh viện. Mà hôm nay hai bà ấy lại không đến đây, điện thoại cũng không ai nghe máy…”

Cô ta lo lắng nắm lấy tay áo của Steve: “Liệu có khi nào hai cụ già nhập viện chính là hai bà ấy không?”

“Không đâu… không xui xẻo đến mức ấy đâu.” Giọng điệu Steve cũng căng thẳng thấy rõ: “Chỉ trùng hợp là cộng đồng của hai bà, lại đúng lúc là hai cụ già nhập viện, rồi hôm nay hai bà ấy lại không đến? Cô gọi điện thoại đến nhà họ chưa?”

“Gọi rồi.” Miêu San siết chặt ống nghe: “Hôm nay tín hiệu cứ lúc có lúc không, điện thoại bàn trong nhà cũng không ai nghe máy, tôi thật sự….”

Miêu San vò mái tóc đỏ rực, ngón tay dụi mắt dưới lớp mắt kính gần như bật khóc. Steve chống hông, dáng vẻ bất lực đứng đó, Mộc Tử Quân đứng sang một bên nhìn chiếc xe đang đậu bên ngoài, bản năng của cô vốn đang định lên tiếng, nhưng những lời cảnh báo hiện ra trong đầu đã ngăn cô lại.

Người ngoài tốt nhất đừng tiến vào cộng đồng thổ dân.

Cách an toàn nhất là tránh xa họ ra một chút.

Nhưng…

Sa mạc miền Trung nước Úc không phải Melbourne, cũng không phải Sydney. Bất kể là tín hiệu điện thoại ngắt quãng hay là xung đột xã hội gay gắt như các thành phố ven biển, cô cũng đều không thể hành động chỉ dựa vào bản năng như trước nữa. Mộc Tử Quân siết chặt các ngón tay, bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Duy Bồ.

Gần như vào khoảnh khắc cô nhìn về phía anh, cô đã nghe thấy anh lên tiếng hỏi:

“Có cần tôi lái xe đưa mọi người đến đó xem thử không?”
Bình Luận (0)
Comment