Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 42

“Vậy nên.”

“Hôm đó em.”

“Bỏ chạy?”

“Ừm.”

Hành lý bày khắp nơi, Do Gia và Mộc Tử Quân ngồi bệt dưới sàn, sau khi Do Gia nhìn gương mặt thành thật của Mộc Tử Quân trước mặt một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn đứng lên tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.

Sắp đến Giao thừa, ngày mai mẹ của Mộc Tử Quân sẽ đến, Do Gia cũng đã chuyển đồ dùng sinh hoạt trong một tuần vào nhà Tống Duy Bồ, còn Tống Duy Bồ thì đến nhà Steve để thu dọn đồ đạc. Cũng may phòng của anh coi như sạch sẽ gọn gàng, chỉ cần đổi khăn trải giường và vỏ chăn là được, điều duy nhất có thể lộ tẩy là quần áo nam trong tủ.

Nhưng không ai rảnh rỗi đến mức mở tủ quần áo của bạn cùng phòng con mình ra xem.

“Trước đây chưa từng nghe em nói qua về chuyện gia đình, chỉ nghe em nhắc đến ông nội.” Do Gia thuận miệng hỏi: “Mẹ em có quản lý nghiêm không? Thuê nhà chung với nam sinh không bị xem như quá giới hạn chứ?”

“Cũng tạm thôi, nhưng nếu biết có lẽ phải giải thích rất nhiều, bao gồm chuyện với chủ nhà trước kia.” Mộc Tử Quân nói: “Em không muốn giải thích với bà ấy quá nhiều.”

Do Gia nhìn cô một cách kỳ lạ: “Tại sao lại không muốn giải thích với bà ấy?”

Mộc Tử Quân suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Thói quen thôi, chuyện không tốt của mình thì em không nói với bà ấy.”

“À?” Do Gia ngạc nhiên: “Vậy bà ấy đến đón Tết cùng em là…”

“Chắc là bởi vì người trong nhà.” Mộc Tử Quân đứng dậy: “Có lẽ bà ấy cũng như em, chán ngán việc phải chịu đựng họ hàng bên ba mỗi dịp lễ Tết. Đúng, nếu nói như vậy…”

Cô lộ ra một loại biểu cảm như vừa nghĩ thông suốt: “Kim Hồng Mai không gả cho ông nội em cũng tốt, bây giờ sau khi phân tách thì nhà họ Uyển có rất nhiều chuyện. Những thứ năm đó ngăn cản ông nội quay lại Thượng Hải đón bà, chắc phải khó khăn lắm.”

Với tính cách của người mà Tống Duy Bồ nhắc đến, sao có thể chịu đựng được những uất ức này, cả đời tự do tự tại, trời cao đất rộng, tốt hơn so với việc gả vào nhà cao cửa rộng để nhận hết mọi ánh mắt lạnh nhạt rất nhiều. Ban đầu chỉ là một chuyện cứu người bình thường, nhưng bánh xe số phận lại lệch đi một chút, mở ra một thế giới hoàn toàn mới.

Nhưng hiển nhiên Do Gia không hiểu nổi từ này.

“Tách ra?”

“Chia từ lâu rồi, lúc chiến tranh đã chia.” Mộc Tử Quân nói: “Sau khi ba mẹ của ông nội em qua đời, bốn anh em mỗi người tự tách ra kinh doanh riêng, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, nhưng gia đình họ rất coi trọng quan hệ huyết thống, chỉ có gia đình em… là người ngoài.”

“Cho dù là nhận nuôi, nhưng ông nội em cũng là anh em với ba người họ, sao lại là người ngoài được?”

“Họ cảm thấy không mang họ Uyển thì là người ngoài.”

Do Gia xoa đầu cô: “Vậy gia đình em có mâu thuẫn lớn với họ không?”

Ánh mắt cô thoáng qua vẻ ngẩn ngơ, rồi lắc đầu: “Không nhớ rõ lắm.”

Cuối cùng Do Gia cũng dọn dẹp xong hành lý, còn muốn hỏi thêm, nhưng chiều nay cô ấy còn phải đến cửa hàng ngọc trai làm việc, nên bỏ đồng phục vào túi rồi đi ngay. Còn Mộc Tử Quân thực tập ở phòng khám bốn ngày một tuần, hôm nay không phải đi học cũng không phải đi làm, nên cô vui vẻ ở nhà nhàn hạ.

Chưa rảnh rỗi được bao lâu, Tống Duy Bồ đã gọi điện thoại đến.

Mộc Tử Quân nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, ghi chú nhảy lên năm chữ to đùng ——

“Đừng chủ động tìm anh.”

Hôm đó sau khi chạy về, cô trằn trọc cả đêm, ngày hôm sau khi ra ngoài cũng thấp thỏm, vậy mà Tống Duy Bồ lại thản nhiên ngồi ăn sáng như thể tối qua không xảy ra chuyện gì. Nhớ lại một loạt hành vi trước đó của người này, Mộc Tử Quân chợt ngộ ra ——

Người như Tống Duy Bồ giỏi nhất lợi dụng tình huống, thứ hai là giỏi biến bị động thành chủ động. Mẹ kiếp, một người Hoa lớn lên ở nước ngoài như anh sao lại hiểu rõ ba mươi sáu kế như vậy.

Án binh bất động là sự kiêu ngạo cuối cùng của cô.

Cô để mặc dòng ghi chú kia nhảy lên một lúc, sau đó mới chậm chạp nghe máy. Cô chưa kịp nói gì, Tống Duy Bồ đã hỏi ngay: “Em còn ở nhà không?”

Mộc Tử Quân: “Có.”

Tống Duy Bồ: “À.”

Cả hai im lặng.

Mộc Tử Quân: …

Bên kia truyền đến tiếng nói chuyện ngắn ngủi của Tống Duy Bồ, có vẻ anh vừa mua một ly cà phê rồi tiếp tục dời lực chú ý về cuộc đối thoại.

“Giúp tôi mang chút đồ đến trường được không?”

Mộc Tử Quân bực bội hỏi: “Anh không tự về được à?”

“Tôi có chút việc ở thư viện.” Anh nói: “Một lát nữa lại có lớp, không về kịp.”

Lý do cũng rất chính đáng.

Mộc Tử Quân vừa bực bội vừa giúp anh tìm kiếm trong bàn học, tìm được một xấp bản thảo kiến trúc anh cần, tiếp đó vội vã cúp máy, mang theo bản thảo chạy đến trường.

Khi cô đến nơi, Tùy Trang cũng ở đó, Mộc Tử Quân đã nghe Do Gia nói sơ qua, Tùy Trang lo rằng nếu Tống Duy Bồ tốt nghiệp sớm thì sẽ không còn ai để ôm đùi, nên đã sao chép toàn bộ thời khóa biểu của Tống Duy Bồ, thậm chí không về nhà ăn Tết để học hè cùng anh, một lòng trung thành nhật nguyệt chứng giám. Ba người gặp nhau ở quán cà phê ngoài trời trước thư viện, nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của anh, Mộc Tử Quân càng thêm tức giận.

Sau khi giao bản thảo, Tống Duy Bồ cầm lấy kiểm tra, lật vài trang rồi nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Bên Do Gia có tin gì chưa?”

“Chưa.” Mộc Tử Quân không nhìn anh: “Nhà thiết kế đó mỗi quý chỉ đến một lần, phải tháng sau mới hỏi được.”

Anh gật đầu, lật bản thảo với vẻ giải quyết việc chung. Tùy Trang khoanh tay ngồi bên cạnh nhìn hai người, càng nhìn càng thấy bầu không khí này không ổn.

Không ai nói gì, anh ta khẽ ho hai tiếng để phá vỡ sự im lặng: “Kiri, ngày mai mẹ em đến lúc mấy giờ?”

Tống Duy Bồ chuyển đến nhà Steve, Do Gia chuyển vào phố người Hoa, lần này mẹ của Mộc Tử Quân đến cũng coi như khá phiền toái. Mộc Tử Quân chuyển ánh mắt sang Tùy Trang, cứng rắn nói: “Chuyến bay đến vào lúc rạng sáng.”

Tùy Trang: “Sớm vậy à? Em đã đặt xe đón chưa?”

Mộc Tử Quân: “Gọi Uber cũng được mà.”

Tùy Trang: “Sớm vậy có Uber không?”

Cô sờ mũi, lúc này mới nhận ra vấn đề này. May mà gần đây có thêm nhiều nhóm người Hoa, trong đó có nhiều quảng cáo dịch vụ chuyển nhà và đón sân bay mỗi ngày, tạm thời tìm một người cũng không khó. Vừa mở điện thoại chuẩn bị hỏi, Tống Duy Bồ đã lật bản thảo đến trang cuối, tiếp đó ngẩng đầu hỏi cô: “Em không thể tìm tôi à?”

Mộc Tử Quân: …

Sau sinh nhật về nhà thì anh như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tôi tìm anh?

“Anh cũng không tìm tôi mà.” Cuối cùng cô nhìn thẳng vào anh.

“Dừng dừng dừng.” Tùy Trang làm động tác ngăn cản trong không khí: “Chỉ là đón người thôi, sao lại cãi nhau rồi. Kiri, em gửi thông tin chuyến bay cho cậu ấy đi, mai để cậu ấy đón, dù sao hai ngày nay cậu ấy cứ lo lắng không yên mãi.”

Tống Duy Bồ: …

Mộc Tử Quân ngạc nhiên: “Sao anh ấy lại lo lắng không yên?”

Tùy Trang: “Sự mập mờ làm người ta chịu nhiều ấm ức.”

Tống Duy Bồ: …

Khi gửi thông tin chuyến bay đến điện thoại của Tống Duy Bồ thì trong đầu Mộc Tử Quân đầy dấu chấm hỏi, sau đó ôm túi xách rời đi, để lại hai chàng trai ở quán cà phê ngồi nhìn nhau.

Cà phê còn lại một ngụm cuối, Tùy Trang lúng túng uống hết, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình nói gì: “Ngại quá, vừa rồi tôi chỉ là, câu hát này đột nhiên hiện lên trong đầu… Nhưng tôi cũng, tôi cũng không nói sai gì mà, lúc đó em ấy đẩy cậu ra rồi bỏ đi, nếu là tôi, tôi cũng ấm ức…”

Tống Duy Bồ: “Tôi không ấm ức, bài tập lần này cậu tìm người khác đi.”

Tùy Trang: “Cậu!!!”

Tống Duy Bồ đứng dậy bước đi, Tùy Trang đuổi theo từ thư viện đến giảng đường, cuối cùng tìm ra điểm quan trọng để giữ chân anh lại.

“River… không phải, không phải! Cậu nghe tôi nói đã! Bây giờ cậu đang rất cần tôi! Cậu có nhận ra mình sắp đối mặt với chuyện gì không!”

Còn mười phút nữa là vào học, Tùy Trang cố giữ chặt cánh tay anh, chỉ tay lên trời thề thốt: “Ba câu! Cho tôi cơ hội nói ba câu thôi!”

Chưa kịp để Tống Duy Bồ phản ứng, anh ta đã đơn phương quyết định cho mình cơ hội này.

“Đầu tiên! Cậu phải ý thức được! Ngày mai cậu đi đón mẹ của Kiri là có tính chất gì, ở Trung Quốc của chúng tôi tương đương với gặp mẹ vợ!!!”

Tống Duy Bồ: …

Vẻ mặt anh do dự một chút, nhưng không phải vì lời Tùy Trang nói, mà là bởi vì trong câu nói đó có một từ tiếng Hoa rất xa lạ với anh.

“Cậu không hiểu đúng không? Vậy câu này không tính vào ba câu nhé. Trong tiếng Hoa, mẹ vợ có nghĩa là mẹ của bạn gái!”

Lúc Tùy Trang bán giày thể thao đã lĩnh ngộ, mấu chốt của giao dịch nằm ở việc dùng một câu nắm bắt nhu cầu của đối phương. Quả nhiên, khi anh ta nói đúng bản chất của việc đón người, Tống Duy Bồ không tiếp tục quay người rời đi.

“Trong văn hóa của chúng tôi, ý kiến của mẹ vợ có vai trò quyết định trong một mối quan hệ tình cảm! Nếu cậu để lại ấn tượng không tốt với mẹ vợ trong lần gặp đầu tiên, thì con đường sau này cậu phải đi sẽ rất quanh co và — khó khăn!”

“Gặp mẹ vợ là một môn học uyên thâm, có rất nhiều việc cần chú ý. Mà tôi sẵn lòng—”

Vẻ mặt Tùy Trang có biểu tình khẳng khái hy sinh. 

“—chia sẻ chi tiết về việc năm đó anh rể tôi đến ra mắt! Để cậu giống như anh rể tôi, thuận lợi bước vào nhà tôi— cậu hiểu ý tôi chứ!”



Sáng sớm hôm sau.

Cũng là thời gian đó và địa điểm đó, chỉ khác lần trước là người được đón, lần này lại trở thành…

Mộc Tử Quân nhìn thoáng qua Tống Duy Bồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế lái, rồi thu mắt lại, ngồi trên ghế phó lái kiểm tra lại thông tin chuyến bay của mẹ cô một lần nữa.

Thời gian hạ cánh là 6 giờ, giống lần trước cô đến. Chỉ khác là lần cô đến trời đông nên đêm dài, còn mùa hè ở Melbourne thì trời sáng sớm hơn.

Giữa ghế lái có đặt một ly cà phê để tỉnh táo, cô vừa uống một nửa. Tống Duy Bồ kết thúc nghỉ ngơi, mở mắt nhìn cô một cái rồi hỏi: “Tôi uống được không?”

Một câu hỏi chẳng hiểu ra sao.

Cô gật đầu, nhìn anh cầm ly cà phê lên uống vài ngụm trước khi nó nguội hẳn, xoay nhẹ thành cốc rồi đặt lại chỗ cũ.

“Dì đến bao lâu?” Anh hỏi.

“Qua hết mùng năm, cũng không thể để ba tôi ở nhà quá lâu.” Mộc Tử Quân trả lời.

Anh gật đầu, ngón tay vô thức gõ nhịp trên vô lăng. Mộc Tử Quân nghe một lúc, phát hiện tiết tấu này giống với nhịp điệu mà mỗi lần chú possum đến gõ cửa sổ nhà anh.

“Lúc đi tôi đã để lại chuối.” Anh nói: “Em nhớ cho nó ăn nhé.”

“Ừm.”

Trong xe lại yên tĩnh lại.

Mộc Tử Quân chợt nhận ra, từ sau khi kết thúc sinh nhật, cô đi thực tập còn anh đi học, hai người đã lâu không có cơ hội ở riêng với nhau như thế này. Cô cũng nhận ra rằng, có lẽ trong khoảng thời gian tiếp theo, bọn họ sẽ sống tách biệt, thật ra không có nhiều cơ hội để ở chung.

Anh là người đầu tiên cô gặp khi đến Melbourne, cũng là người cô dành nhiều thời gian nhất kể từ khi đến đây.

Cuộc sống ở Melbourne khi không có anh bên cạnh sẽ như thế nào? Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Cuối cùng anh đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô từ khi nào?

Ly cà phê vừa uống xong không có hiệu quả gì, anh nửa tỉnh nửa mê mà ngủ bù. Mộc Tử Quân nhìn anh một cái, không nhịn được hỏi: “Gần đây anh ngủ không ngon sao?”

Tống Duy Bồ nhíu mày: “Ừ” một tiếng.

“Tùy Trang nói anh luôn lo lắng không yên.” Mộc Tử Quân nhìn vào sườn mặt anh: “Chuyện gì vậy?”

Tống Duy Bồ: …

“Cậu ấy nói mớ thôi.”

Điện thoại của Mộc Tử Quân reo lên vài tiếng, cô mở lên thì nhận ra là mẹ cô đã lấy hành lý và đang đi ra ngoài. Cô ra hiệu cho Tống Duy Bồ lái xe, chiếc bán tải từ từ rời bãi đỗ hướng về phía cổng ra sân bay.

Ven đường đã có nhiều hành khách đứng đợi, đều trông ngóng xe đón của mình. Mộc Tử Quân hạ cửa kính xe, rất nhanh đã thấy được tấm biển nơi cô đã đứng khi Tống Duy Bồ đến đón cô lần trước.

“Tôi nên gọi mẹ em thế nào?”

“Gọi là dì đi.” Mộc Tử Quân quay lại: “Anh còn muốn gọi gì nữa?”

Tống Duy Bồ: …

“Bởi vì bình thường chúng tôi sẽ gọi thẳng tên.”

Nghe như thể anh có ý đồ gì khác.

“Ninh Uyển.” Cô nói: “Vậy khi tôi gọi bà ấy là mẹ, anh sẽ gọi bà ấy là Ninh Uyển à? Hay cứ gọi là dì Ninh đi?”

Tống Duy Bố khựng lại, lời của Tùy Trang bất chợt vang lên trong tâm trí anh——

“Đầu tiên là cách xưng hô, chúng ta không thể thêm họ! Gọi là dì, giọng nói nhất định phải ngọt ngào! Tuyệt đối đừng gọi dì X, như vậy sẽ kéo khoảng cách xa ra ngay!”

“Thứ hai là động tác, nhất định phải nhanh! Phải để ý và chủ động, khi thấy có hành lý thì lập tức tiến lên giúp, vừa giúp vừa chào hỏi, thể hiện mình vừa có vẻ lễ phép vừa chăm chỉ siêng năng!”

“Cuối cùng, còn phải tinh ý, giỏi phân tích những ẩn ý trong lời nói của dì và đưa ra phản ứng thích hợp! Cái này… tôi cũng không có cách nào đưa ra ví dụ cụ thể cho cậu, chủ yếu dựa vào năng lực của cậu, đến lúc đó cậu hãy tập trung chú ý nhiều vào!”

“… Tống Duy Bồ???”

Anh bị tiếng gọi lớn của cô kéo về thực tại, đạp phanh gấp.

Mộc Tử Quân ngồi ở ghế phụ lái, hai người nhìn nhau.

“Sao vậy?” Anh vừa mới hồi phục tinh thần khỏi bài diễn thuyết dài dòng của Tùy Trang, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô, trong lòng anh dấy lên dự cảm không lành.

“Tôi bảo anh dừng xe sao anh không nghe?” Mộc Tử Quân vừa nói vừa mở cửa xe, trước khi xuống còn để lại một câu cuối: “Mẹ tôi đã chạy theo xe 200 mét rồi.”

Tống Duy Bồ: …

Có phải anh đã…

Kết thúc rồi.

Trời đã sáng hẳn, Tống Duy Bồ nhìn thấy phía sau không có xe, mạo hiểm chạy lùi 100 mét trên đường một chiều, bất chấp nguy cơ bị phạt để giảm bớt khoảng cách mà mẹ con Mộc Tử Quân phải chạy theo xe, cũng để giảm bớt sự lúng túng của mình.

Hành lý của Ninh Uyển khá nhiều, hai chiếc vali và một cái túi, khiến việc đuổi theo xe càng trở nên càng vất vả gấp bội. Anh xuống xe, nhận hành lý từ tay Mộc Tử Quân với ý đồ cố gắng cứu vãn tình hình, sau khi đặt hai chiếc vali vào sau xe, lúc xoay người lại, anh thấy một người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn đang nhìn mình bằng ánh mắt tri thức và dịu dàng.

Gene di truyền của con người kỳ diệu thật, anh có thể nhìn thấy dấu vết của Mộc Tử Quân từ dung mạo của Ninh Uyển, anh đoán rằng Mộc Tử Quân cũng thừa hưởng một phần diện mạo từ ba cô, sự kết hợp giữa hai nguồn gene đã tạo ra một phản ứng hóa học kỳ diệu, khiến cô và một người phụ nữ cách xa hàng ngàn dặm có mối liên hệ sâu xa.

Mộc Tử Quân hắng giọng một cái, giúp Tống Duy Bồ giảm bớt sự lúng túng: “Mẹ, đây là bạn cùng câu lạc bộ kịch nói, cũng là người đón con lần trước.”

Tống Duy Bồ tỉnh lại, nhớ đến lời của Tùy Trang, cũng lập tức kiên trì gọi: “Dì ạ.”

“Ồ…” Ninh Uyển còn chưa kịp thở đều, lại đánh giá anh từ đầu đến chân lần nữa, bước về hướng ghế sau xe.

“Được rồi.” Bà nói: “Cậu trai này rất sáng ý, biết dì ngồi trên máy bay cả đêm, vừa hạ cánh đã để dì vận động chân tay.”

Tống Duy Bồ: …

Nhất thời Mộc Tử Quân không biết nói gì, đứng bên cạnh anh nhìn Ninh Uyển mở cửa lên xe, nặng nề nói: “Mẹ tôi là người rất lịch sự, dù không hài lòng cũng chỉ biểu hiện thoáng qua.”

Tống Duy Bồ nhìn cô.

“Ánh mắt đó nghĩa là, bà ấy thấy anh đẹp trai nhưng không hữu dụng gì cả.” Mộc Tử Quân nói.

Tống Duy Bồ: … Thật là nhục nhã!!!



Kể từ khi đến Melbourne, Mộc Tử Quân đã ngồi xe Tống Duy Bồ nhiều đến không đếm xuể, nhưng đây là lần đầu tiên cô không ngồi ghế trước mà ngồi ghế sau với mẹ. Tống Duy Bồ ngồi ở ghế lái với vẻ mặt nghiêm trọng, vừa lái xe vừa nghe hai mẹ con trò chuyện về kế hoạch ở Melbourne lần này.

“… Chủ yếu là ba ngày này con phải thực tập liên tục.” Mộc Tử Quân nói: “Nếu mẹ muốn đến đường Great Ocean (*) chơi thì đợi đến thứ sáu con không làm việc, con sẽ đưa mẹ đi.”

(*) 大洋路” (Great Ocean Road): một con đường du lịch nổi tiếng với phong cảnh tuyệt đẹp tại Úc, nằm dọc theo bờ biển Nam của bang Victoria. 

“Không sao đâu.” Giọng Ninh Uyển vang lên: “Nhiều năm rồi mẹ không nói tiếng Anh, nhưng chưa đến mức không thể tự lo liệu được. Hơn nữa mẹ thấy trên mạng có nhiều đoàn du lịch người Hoa…”

“Con sợ họ đưa mẹ đi mua sắm.” Mộc Tử Quân lập tức phủ nhận: “Người ta nói gì mẹ cũng tin, đến lúc đó lại mua một đống đồ vô ích.”

“Vậy đi chỗ… Tên là gì… Đến đảo Phillip xem chim cánh cụt thì sao? Ở đó chắc không có mua sắm chứ?”

“Chỗ nào cũng có mua sắm.”

“Khụ.”

Mộc Tử Quân: …

Cô ngẩn người một lúc mới nhận ra đây là tiếng ho khan của Tống Duy Bồ.

Ninh Uyển đã có ấn tượng ban đầu về Tống Duy Bồ, lúc này ánh mắt bà ấy cũng nhìn theo con gái, phát ra giọng nói quan tâm của người lớn: “Sức khỏe không tốt à?”

Mộc Tử Quân cũng cảm thấy buồn thay cho Tống Duy Bồ.

Rõ ràng Tống Duy Bồ cũng bị câu hỏi này làm tổn thương, im lặng một lúc mới trả lời: “Không phải đâu dì ơi, nếu dì muốn đi chơi…”

Mộc Tử Quân:?

Tống Duy Bồ: “Có thể tìm con.”

Mộc Tử Quân:???

Bằng một câu nói, tình thế có chút xoay chuyển, sự chú ý của Ninh Uyển cũng bị chuyển hướng. Bà hơi nghiêng người về phía trước, từ ghế sau nhìn về phía Tống Duy Bồ.

“Cậu chàng này có nhiều công việc ghê nhỉ.” Ninh Uyển nói, tay phải bà ấy vịn vào ghế phó lái. “Ngoài việc đón người ở sân bay, còn làm hướng dẫn viên du lịch? Du học sinh ở Úc làm thêm nhiều thế à?”

“Mẹ…” Mộc Tử Quân cảm thấy hơi khó xử: “Anh ấy không phải là du học sinh, anh ấy là… người Hoa ở đây…”

“Thật à?” Ninh Uyển ngạc nhiên hơn: “Cho nên các gia đình ở đây không hỗ trợ tài chính cho con cái khi chúng trưởng thành là thật sao? Mẹ cứ tưởng các trang thông tin đó bịa đặt chứ.”

Trong lòng Mộc Tử Quân trầm xuống, cô biết những lời của Ninh Uyển không có ác ý, nhưng đặt trong hoàn cảnh của Tống Duy Bồ thì khó tránh chạm vào chỗ đau. Vừa định chuyển sang chủ đề khác, ai ngờ Tống Duy Bồ đã dừng xe trước đèn đỏ, nói với giọng điệu bình thản: “Đúng vậy, thưa dì, từ nhỏ con đã không có ba mẹ.”

Mộc Tử Quân: …

Ninh Uyển có chút kinh ngạc che miệng lại.

“Vì thế vào những dịp lễ truyền thống.” Tống Duy Bồ thở dài nhẹ: “Con thường tìm một ít việc để làm, tránh phải thấy cảnh người khác đoàn tụ gia đình.”

Biểu cảm của Ninh Uyển có phần xúc động, Mộc Tử Quân chuyển ánh mắt từ bên này sang bên kia, trong lòng không nhịn được phát ra một tiếng mỏng manh: … Anh?

Đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe bắt đầu chậm rãi lăn bánh. Con đường bắt đầu tiến vào trung tâm thành phố, bên kia đường đã bắt đầu có xe cộ qua lại. Tống Duy Bồ tắm mình trong ánh nắng ban mai, tay chạm vào ly cà phê trong xe, giống như không có việc gì uống một ngụm.

Mộc Tử Quân: Chẳng phải anh đã uống hết rồi sao???

Đây cũng là một phần trong màn biểu diễn của anh à???

“Dì muốn đến đường Great Ocean và Thị trấn đào vàng phải không?” Anh tiếp tục đọc bài diễn văn đã được soạn sẵn từ lúc nào: “Không thành vấn đề, mấy ngày này Mộc Tử Quân thực tập, con sẽ nhận nhiệm vụ đưa dì đi. Dì không cần trả tiền cho con, chỉ là trong những ngày gia đình đoàn viên thế này, con muốn tìm chút việc để làm…”

Mộc Tử Quân đánh giá mẹ mình không sai.

Người ta nói gì, bà ấy tin nấy.

Cô liếc nhìn sang thấy tay Ninh Uyển vịn ngực, biểu cảm trên mặt đầy vẻ buồn bã và đau lòng, tràn ngập ánh sáng tình thương của một người mẹ trung niên. Bà ấy vịn vào ghế phó lái, nhìn sườn mặt của Tống Duy Bồ thêm một lúc, mắt thường có thể thấy được ánh mắt của bà ấy nhìn anh dần có thiện cảm hơn.

“Tử Quân à.” Mắt bà ấy vẫn nhìn Tống Duy Bồ, tay đặt lên tay Mộc Tử Quân: “Mẹ thấy người bạn học này của con cũng tốt lắm. Mấy ngày nữa là đêm Giao thừa, mẹ sẽ làm bữa cơm tất niên ở nhà, con mời thằng bé đến căn nhà con thuê đón Tết cùng chúng ta, con thấy có được không?”

Có được không.

Mời anh đến nhà của mình làm khách.

Vậy đúng là, quá thích hợp.

Nhất thời Mộc Tử Quân không nói nên lời, tay bị mẹ giữ chặt, ánh mắt dán vào lưng ghế lái, không thể nhìn thấy người ngồi trên ghế đó bây giờ có biểu cảm gì.

Học ngành kiến trúc làm gì…

Phí hoài tài năng diễn xuất của anh.
Bình Luận (0)
Comment