Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 7

Cho đến khi nằm trên giường trong căn hộ của Do Gia, Mộc Tử Quân mới có thời gian để suy xét lại mọi lời nói của Tống Duy Bồ và cô đêm nay.

Xe là Tùy Trang gọi cho bọn cô, tửu lượng của cô mạnh hơn cô nghĩ, ngược lại Do Gia thì uống có chút say. Hai nam sinh đưa hai người họ lên xe, cô quay đầu lại, đôi mắt vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tống Duy Bồ ngoài cửa sổ xe.

Từ khi bắt đầu đón cô ở sân bay đến tất cả hoang mang và cảm giác không hài hòa đều có đáp án.

Sao Kim Hồng Mai lại là bà ngoại anh…

Do Gia hát suốt đoạn đường, cô đưa cô ấy từ Club về căn hộ, khi bước vào cửa rồi cô ấy cũng không để cô đi, dù say khướt cũng tìm quần áo ngủ cho cô mặc. Mộc Tử Quân cũng không biết làm sao, đành rửa mặt với cô ấy, cuối cùng bị cô ấy túm lên giường đôi bên cạnh.

“Chị rất ghét việc sống một mình…” Do Gia thì thầm bên cạnh cô: “Lúc nhỏ chị ở trong nước, ba mẹ chị thì ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp. Chờ khi chị đến Úc, hai người họ lại quay về trong nước. Chị đặc biệt ghét phải sống một mình…”

Mộc Tử Quân thở dài, ôm cánh tay xoay người an ủi: “Không sao, hôm nay em ở lại với chị, chị ngủ đi.”

Do Gia uống quá nhiều, không dễ dàng ngủ như vậy, đôi mắt sáng loá thảo luận với cô về đàn ông.

“Kiri à.”

Tên tiếng Anh của Mộc Tử Quân là Kiri, nhưng Tống Duy Bồ và Tùy Trang đều gọi cô bằng tên tiếng Trung nhiều, chỉ có Do Gia quen gọi tên tiếng Anh của cô.

“Sao vậy?”

“Em cảm thấy River thế nào?”

Qua một lát Mộc Tử Quân mới nhận ra cô ấy đang nói về Tống Duy Bồ, tâm trạng càng phức tạp hơn.

“Rất tốt.” Cô nói.

“Chị cảm thấy cậu ấy đối với em khác thường.” Do Gia có chút đăm chiêu: “Chị và cậu ấy là bạn cùng lớp trung học, chị chưa bao giờ thấy cậu ấy đối xử với một nữ sinh khác như vậy.”

… Quả thật, nếu Tống Duy Bồ lớn lên giống ông nội của cô, Mộc Tử Quân cũng sẽ đối xử với anh khác biệt như vậy. Cô sắp xếp lại lời nói của Do Gia một cách logic, quay đầu hỏi: “Không phải chị học ở trong nước sao?”

“Chị học tiểu học và cấp hai ở trong nước.” Do Gia xua tay: “Tùy Trang là bạn cùng lớp cấp hai, khi chị đi thì cậu ấy nói sẽ đến Úc học đại học, chị cũng không để ý lắm, nhưng cậu ấy thực sự đến đây. Sau đó chị quay lại Úc để học trung học, cùng một lớp với River.”

“Trong nước thích những nam sinh thành tích tốt đúng không.” Do Gia lâm vào hồi ức: “Bọn chị bên này thì khác, bên này loại hình thể đẹp, giỏi thể thao mới được hoan nghênh nhất.”

“Nhưng sẽ không có đầu óc gì.” Mộc Tử Quân nói.

“Đúng vậy.” Do Gia bắt đầu cười: “Các cô ấy chỉ thích cơ ngực lớn chứ không thích đầu óc.”

Câu tiếp theo bất ngờ không kịp đề phòng—— “Em đừng thấy Tống Duy Bồ nhìn qua khá gầy, nhưng cơ ngực của cậu ấy cũng khá lớn.”

Mộc Tử Quân suýt chút lăn từ trên giường xuống.

“Hơn nữa cậu ấy vừa có cơ ngực vừa có đầu óc.” Do Gia đổ thêm dầu vào lửa.

“Được rồi!” Mộc Tử Quân kêu dừng đúng lúc, xóa bỏ một số hình ảnh không nên xuất hiện trong đầu. Cô vươn tay bắt lấy cổ tay Do Gia nói lời thấm thía: “Em cảm thấy là một người Mỹ gốc Hoa thì năng lực tiếng Trung của chị có chút tốt quá rồi.”

Do Gia rút tay lại, nằm thẳng trên giường, mắt nhìn trần nhà.

“Dù sao nhân duyên của cậu ấy ở trường trung học bọn chị cũng không tệ lắm, ai cũng có thể chơi cùng nhau.” 

“Nhưng thực ra chị có thể nhận ra.” Do Gia cười cười: “Cậu ấy đối với ai cũng đều như vậy, không có mối quan hệ đặc biệt với ai. Nhóm người đó cảm thấy cậu ấy dễ tiếp xúc, nhưng đơn thuần là chỉ số thông minh và cảm xúc của cậu ấy đều quá cao, xử lý ranh giới của các mối quan hệ dễ như chơi.”

Vẻ mặt Mộc Tử Quân kỳ quái: “Sao chị biết được?”

“Có một lần.” Do Gia ôm tay mình: “Có một người thích cậu ấy muốn uống nước của cậu ấy, cậu ấy liền cho.”

“Ừm.” Mộc Tử Quân nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cậu ấy chờ người kia đi rồi, liền trực tiếp ném chai nước đó đi.”

Mộc Tử Quân lâm vào trầm mặc.

Điều này không giống như khi cô tiếp xúc với Tống Duy Bồ, cô không biết có phải là vì anh đã giả vờ quá giỏi hay không.

“Lần đó chị cũng chỉ tình cờ nhìn thấy.” Do Gia nói: “Sau đó chị bắt đầu chú ý đến cậu ấy nhiều hơn, mới phát hiện loại hành vi này của cậu ấy còn rất nhiều. Cậu ấy đối với tất cả mọi người đều như vậy, dường như quan hệ với ai cũng tốt, nhưng thực ra rất phản cảm với họ. Cho nên năm ngoái khi lên đại học, lúc chị phát hiện Tùy Trang mỗi ngày đều ở cạnh cậu ấy chị đã rất ngạc nhiên.”

“Nhưng suy nghĩ kỹ lại, người như Tùy Trang…” Do Gia thở dài: “Vốn đã giống như keo da chó rồi.”

“Chị đừng nói người ta như vậy.” Mộc Tử Quân vỗ nhẹ cô ấy: “Hôm nay là Tùy Trang kêu xe đưa chúng ta về đấy.”

“Cậu ấy từ lúc cấp hai đã như vậy.” Do Gia phất tay: “Chị nói River đối với bất kỳ ai cũng chỉ là bề ngoài, còn Tùy Trang thì đối với ai đều xuất phát từ chân tâm. Lúc chị đi, cậu ấy cũng ở sân bay vừa tiễn vừa khóc, em nói xem bọn chị lúc đó mới mười lăm tuổi, cậu ấy…”

Do Gia dừng lại một chút, rồi thở dài: “Tên đại ngốc.”

Mộc Tử Quân nghe ra ẩn ý trong câu nói, phát ra một tiếng “À” ý vị thâm trường. Hai người này mỗi ngày vẫn cãi nhau làm trò vui vẻ, không ngờ còn có một đoạn như vậy.

Do Gia lại lặp lại một lần “Tên đại ngốc” nữa, giọng điệu đã có chút buồn ngủ. Mộc Tử Quân cười cười, chờ cô ấy ngủ mới dời ánh mắt về phía trần nhà lần nữa, tiếp tục phác họa chân dung Tống Duy Bồ.

Tống Duy Bồ, River, lớn lên ở phố người Hoa, làm việc bán thời gian ở thư viện, có một cửa hàng sách ở tầng hai sòng bạc, được Kim Hồng Mai – người mà anh gọi là Kim Tương Tuyệt – nhận nuôi.

“Tôi không tìm thấy nửa chiếc vòng ngọc mà em nói.” Mộc Tử Quân nhớ lại lời anh nói ở ngõ nhỏ: “Tôi thấy đáng tiếc vì bây giờ mới gặp em, bởi vì bà đã qua đời một năm rồi.”

Căn hộ của Do Gia có một cửa sổ sát đất, Mộc Tử Quân xoay người nhìn về phía cảnh đêm sầm uất của Khu trung tâm thương mại (CBD) ngoài cửa sổ. Những tòa kiến trúc này thật cao, cô còn có thể nhìn thấy những ánh đèn rực rỡ trên sông Yarra xa xăm.

Bỗng nhiên cô cảm thấy mình và Kim Hồng Mai cũng cách nhau một con sông vậy. Bóng dáng của bà lúc ẩn lúc hiện ở bờ bên kia, cô muốn qua sông nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể nhìn thấy lớp sương mù dày đặc trên mặt sông. Trong sương mù có du thuyền vượt biển, có chiến tranh, có lịch sử, có sự đổi thay của bánh xe vận mệnh.

Mà Tống Duy Bồ là một chiếc cầu khuất trong sương mù.

Chỉ có anh mới có thể đưa cô đến bờ bên kia.

***

Đại hội của câu lạc bộ kịch, dưới sân khấu đông nghẹt người.

“Em có thể rút lui khỏi câu lạc bộ được không?” Mộc Tử Quân hỏi Do Gia đang ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

“Đừng mà.” Do Gia kinh ngạc: “Không có mở nhiều… hai, ba, bốn buổi họp thôi mà.”

Lần cuối cùng cô gặp Tống Duy Bồ là cách đây hai tuần. Mộc Tử Quân vẫn chưa nghĩ ra nên nói với gia đình về việc Kim Hồng Mai đã qua đời thế nào, nhưng các hoạt động của câu lạc bộ kịch đã mở bốn lần, mỗi lần đều gọi cô và Do Gia đi. Chủ tịch câu lạc bộ vì kịch bản mà sầu đến bạc tóc, phần sau của cốt truyện đã bị lật đi lật lại và viết lại nhiều lần, nhưng vẫn không thể tìm ra một cách giải thích thỏa đáng.

“Không phải em nói kịch bản của họ có mở đầu giống với câu chuyện của ông nội mình à?” Do Gia ngẩng đầu: “Sau đó chuyện của ông nội em diễn biến như thế nào? Em đề xuất một số ý tưởng cho chủ tịch đi.”

Trong đầu Mộc Tử Quân hiện lên câu nói kia của Tống Duy Bồ: “Bà đã qua đời một năm rồi.” Cô mệt mỏi nói: “Chuyện của ông em là hoàn toàn BE.”

“Chủ tịch của chúng ta chính là muốn một kết thúc hoàn toàn BE mà.”

Do Gia vừa nói xong thì cánh cửa sau phòng học bỗng phát ra tiếng “kẽo kẹt”. Mộc Tử Quân vừa quay đầu lại thì thấy Tùy Trang và Tống Duy Bồ đi đến.

Do Gia huýt sáo về phía Tùy Trang một cái, đối phương giống như một chú chó husky nuôi trong nhà đang chạy đến. Hai người họ dời chỗ ngồi vào trong, Tùy Trang ngồi bên cạnh Do Gia, Tống Duy Bồ ngồi ở chỗ xa Mộc Tử Quân nhất.

“Là cơn gió gì vậy?” Do Gia thì thầm: “Có thể thổi được cậu ấy đến đây?”

“Chủ tịch vì muốn mở rộng ý tưởng.” Tùy Trang cũng hạ giọng: “Đã đặt mấy quyển tiểu thuyết tình yêu từ cửa hàng sách nhà cậu ấy, đều là những câu chuyện dân quốc ngược luyến, nói hôm nay họp, đúng lúc cậu ấy mang đến đây.”

“River.” Do Gia khiếp sợ nói: “Hiệu sách nhà cậu còn có loại sách này à? Cho tôi xem với.”

Tống Duy Bồ đưa chiếc túi giấy đặt cạnh chân qua, Tùy Trang trịnh trọng chuyển sang, Mộc Tử Quân và Do Gia ghé đầu vào nhau, sau đó cùng bị hình ảnh mỹ nhân đầu to trên bìa sách gây ấn tượng mạnh.

“Trong nước vẫn đọc loại này?” Do Gia hỏi.

“Đây là loại sách bán ở vỉa hè ba mươi năm trước.” Mộc Tử Quân nói: “Chúng tôi không đọc lâu rồi.”

“River.” Do Gia quay đầu: “Cậu nên nhập hàng mới đi, số sách này chắc là bà ngoại cậu nhập về đúng không?”

Kim Hồng Mai đột nhiên được nhắc đến, Tống Duy Bồ và Mộc tử Quân liếc nhau, không hẹn mà cùng dời mắt đi. Tống Duy Bồ nhìn về sân khấu phía trước, thấp giọng nói: “Tôi lại không biết nữ sinh thích đọc những gì.”

“Kiri biết mà!” Do Gia vỗ đùi, đặc biệt kích động: “Không phải cửa hàng sách của cậu đang cần tuyển nhân viên sao? Để em ấy làm đi!”

Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ bất ngờ nhìn nhau, chưa kịp mở miệng thì nghe thấy giọng nói của chủ tịch câu lạc bộ kịch truyền đến: “Sao bốn người các cậu lại kích động thế? Có ý tưởng gì cho kịch bản sao?”

Bốn người lập tức lâm vào trầm mặc, chủ tịch chống nạnh đi về phía họ vài bước: “Cử một đại diện nói thử xem?”

Mộc Tử Quân thấy Do Gia ở dưới đá cô một cái.

Ánh mắt chủ tịch sáng ngời, Mộc Tử Quân miễn cưỡng đứng lên. Thực ra trong tay bọn họ đều có bản thảo nháp, cô nhanh chóng liếc nhìn nội dung phía trước một cái rồi ngẩng đầu nhìn chủ tịch.

“Nói đi.” Chủ tịch nói: “Tóc của biên kịch chúng ta sắp rụng hết rồi, cần mở rộng thêm một ít ý tưởng.”

Mở rộng ý tưởng…

Mộc Tử Quân hít sâu một hơi, trong đầu bất chợt xuất hiện một số hình ảnh đứt đoạn mà ông nội đã kể cho cô.

“Nhưng mà… thiếu gia và vũ nữ, vốn tưởng là tình duyên ngắn ngủi, kết quả thiếu gia vì chuyện làm ăn mà bị người ta trả thù, được vũ nữ cứu giúp, sau đó hai người trốn đi… dưỡng thương cũng dưỡng ra tình cảm…”

“Đúng, đây là thiết lập ban đầu của nhóm sáng tác đặt ra.” Chủ tịch rất kích động, năm ngón tay nắm lại: “Sau đó thì sao?”

Mộc Tử Quân bỗng nhiên nhìn Tống Duy Bồ một cái.

Anh khoanh tay nhìn cô, vẻ mặt cũng có chút đăm chiêu. Cô chậm rãi chuyển ánh mắt trở lại bục giảng, như bị một sức mạnh nào đó thôi thúc, ma xui quỷ khiến mà nói tiếp.

“Thiếu gia nói hắn sẽ cưới cô ấy, thay cô ấy chuộc thân, bảo cô ấy ở Thượng Hải chờ hắn.”

“Cô ấy tin, cũng đợi, nhưng mà thiếu gia lại không quay về. Thượng Hải bắt đầu hỗn loạn, có người cầm quyền chỉ đích danh muốn cô ấy đến phủ khiêu vũ, cô ấy không chịu đi thì bị bắt vào ngục giam, bạn bè đã dùng rất nhiều quan hệ mới cứu được cô ấy ra khỏi đó.”

“Bạn bè đã để cho vũ nữ rời khỏi Thượng Hải, sắp xếp cho cả nhà cô ấy vào một vũ đoàn nước ngoài trở về Châu Âu. Cô ấy vốn không muốn đi, nhưng người đó nói với cô ấy, nếu cô ấy bị bắt trở lại thì tất cả những người tham gia cứu cô ấy ra đều phải bị liên lụy.”

“Vì vậy cuối cùng… cô ấy vẫn rời khỏi Thượng Hải, những người ở lại cũng không còn nghe thấy tin tức của cô ấy nữa.”

Mọi người trong phòng đều im lặng.

Chủ tịch vài lần muốn mở miệng nhưng đều không nghĩ ra phải hỏi cái gì. Trong một mảnh yên tĩnh, ngược lại người mở miệng là Tống Duy Bồ ngồi bên cạnh.

“Tại sao thiếu gia không đến đón cô ấy?” 

Mộc Tử Quân quay đầu nhìn về phía anh.

Sương mù dày đặc trên dòng sông dần dần rõ ràng, cô lại thấy được chiếc cầu và bóng dáng của người phụ nữ bên kia bờ một lần nữa.

“Không phải hắn không đến, mà là không đến được.” Mộc Tử Quân nói: “Hắn vì để trở về tìm cô ấy mà mâu thuẫn với người trong nhà. Trước một ngày của kế hoạch trốn về Thượng Hải, nửa đêm tiếng súng vang lên, chiến tranh đã bắt đầu.”



Trong phòng thật lâu không ai nói chuyện.

Mộc Tử Quân có thể nghe thấy trái tim của mình đập vô cùng mạnh, ánh mắt của Tống Duy Bồ khi nhìn cô cũng quá thâm trầm. Một mảnh yên tĩnh, xa xa có một bạn học đang múa bút thành văn đột nhiên gõ mạnh lên bàn một cái, hô lớn: “Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tôi có thể viết lại kịch bản rồi!”

Chủ tịch đẩy mắt kính, vẻ mặt cũng toát ra sự kinh ngạc.

“Đây là em… nhất thời nghĩ ra được?” Anh ấy hỏi: “Em thuộc nhóm dịch kịch phụ trách lời thoại? Hay là em cứ đến tổ sáng tác…”

“Không cần.” Mộc Tử Quân quay lại nhìn: “Tôi chỉ là nhớ ra một số chuyện trong nhà, đột nhiên có linh cảm thôi. Cụ thể diễn biến được sắp xếp thế nào… mọi người quyết định là được rồi.”

Cô chỉ vào túi giấy to trong tay: “Sách này các anh còn cần không?”

Chủ tịch nhìn sách, lại nhìn sang Tống Duy Bồ bên cạnh, kiên trì nói: “Cần, vẫn cần.”

“À.” Mộc Tử Quân đưa túi giấy cho anh ấy: “Vậy anh nhớ trả tiền cho anh ấy nhé.”

Chủ tịch nặng nề xoay người: “Đã trả, đã trả rồi, tốn của tôi 250 đô đấy… Vậy hôm nay chúng ta có thể tan họp rồi. Mọi người về đi!”

Vấn đề được giải quyết nhanh đến bất ngờ, dưới bục ngày càng ồn ào, cuối cùng mọi người cũng có thể rời đi. Phòng học nhanh chóng trở nên trống hơn, Do Gia cũng thức thời kéo theo Tùy Trang rời đi trước.

Chỉ có Tống Duy Bồ không nói một lời ngồi ở chỗ cũ, tay trái đỡ đầu, ngón trỏ xoa huyệt thái dương.

Kim Hồng Mai, vòng tay ngọc, khách sạn, tiếp tân, vũ nữ.

Bà ngoại của anh thật đúng là làm cho người khác kinh ngạc.

Hiển nhiên Mộc Tử Quân cũng có chút đứng ngồi không yên. Cô muốn chờ Tống Duy Bồ mở miệng, nhưng nãy giờ đối phương vẫn im lặng. Sau một thời gian giằng co, cô xoay ghế 90 độ, vừa lúc đối diện với anh.

“Tôi không muốn nói trực tiếp với ông nội việc bà đã qua đời.” Cô không giữ được bình tĩnh: “Lúc ông còn trẻ đã đi Châu Âu nhiều lần để hỏi thăm tin tức về bà, kết quả có người nói bà bị bệnh đã chết trên thuyền, lúc ấy ông đã chịu đả kích rất lớn. Hiện tại ông đang trên giường bệnh, vất vả lắm mới có hy vọng, nếu kết cục lại như vậy…”

“Bà đi theo một vũ đoàn châu Âu.” Tống Duy Bồ quay đầu: “Vậy tại sao bà lại đến Úc?”

“Tôi cũng không biết.” Mộc Tử Quân nâng tay, xoay viên ngọc khảm hoa hồng đỏ trên vòng tay lên trên cùng: “Điều duy nhất bây giờ tôi biết là bà đã đưa viên ngọc này cho ông chủ khách sạn Trường An, sau khi ông chủ qua đời thì cháu trai của ông ấy lại đem viên ngọc và những di vật khác quyên tặng cho một viện bảo tàng Hoa kiều trong nước.” 

“Dù sao qua trung gian của rất nhiều người, cuối cùng viên ngọc này vẫn trở về tay ông nội tôi. Vì vậy ông mới biết, Kim Hồng Mai không ở châu Âu, mà là ở Úc, còn sống tại khu phố người Hoa ở Melbourne.”

“Mọi người có thể liên hệ được với cháu trai của ông chủ khách sạn Trường An không?”

“Có thể liên lạc được, nhưng mà anh ta cũng không biết. Trước khi anh ta sinh ra thì gia đình anh ta đã rời khỏi Úc, viên ngọc này cũng chỉ là một trong số di vật của ông ấy, không có bất kỳ giải thích nào.””

Mộc Tử Quân nắm lấy viên ngọc khảm hoa hồng kia, sau một lúc im lặng, cô lại cố lấy dũng khí mở miệng.

“Tống Duy Bồ.” Cô nói: “Trong những người tôi biết, anh là người duy nhất đã từng gặp bà.”

“Tôi biết.” Tống Duy Bồ nói: “Em muốn gì?”

“Tôi muốn tìm sáu viên ngọc còn lại về.” Mộc Tử Quân nhìn anh: “Tôi muốn trước khi ông nội qua đời, đem chuỗi vòng tay này trả lại nguyên vẹn cho ông.”

“Tôi muốn nói với ông, dù Kim Hồng Mai đã qua đời, nhưng bà vẫn nhớ ông. Kim Hồng Mai cũng giống ông, vẫn còn giữ tín vật đính ước của bọn họ. Họ chỉ là bỏ lỡ, chứ không phải không thương nhau.”

Tống Duy Bồ cong ngón trỏ, gõ nhẹ lên mặt bàn một chút.

“Nếu như…” Anh nói: “Thật sự không còn thương nữa thì sao? Bà nuôi dưỡng tôi mười tám năm cũng chưa từng nhắc đến ông nội em, trong nhà cũng không có nửa chuỗi vòng tay bằng ngọc mà em nói. Ông nội em đi khắp Châu Âu tìm bà, nhưng cho tới bây giờ bà chưa từng về nước. Kết luận… cũng quá rõ ràng.”

Mỗi câu anh nói đều có lý, Mộc Tử Quân cũng lặng thinh. Cô vuốt nhẹ từng viên ngọc trên tay mình: “Kết tóc thành vợ chồng”…

Sáu viên ngọc, một câu thơ, một đóa hoa hồng. Lá trúc và câu “Kết tóc thành vợ chồng – Ân ái lưỡng bất nghi”, cứ như vậy mà lạc mất trong năm tháng rồi bị xác định là “không thương” sao.

Thật ưu thương, Mộc Tử Quân nghĩ.

Cô muốn băng qua dòng sông, nhưng chiếc cầu nói với cô rằng có qua cũng vô ích.

Trong ưu thương, chiếc cầu còn nói tiếp.

“Nhưng cũng không sao.” Anh nói: “Cho dù bà không còn thương ông nội em, tôi cũng cảm thấy không sao.”

… Hả? 

Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Duy Bồ nắm lấy kịch bản phác thảo mà Do Gia vừa để lại, ánh mắt nhanh chóng quét đến phần cuối.

“Mộc Tử Quân.” Anh nói: “Em có từng nghĩ đến không, nếu muốn biết những viên ngọc này ở đâu thì cần phải hiểu rõ lúc bà ngoại tôi ở Úc đã xảy ra chuyện gì. Đoạn đời này chẳng liên quan gì đến tình yêu cả.”

Anh buông kịch bản xuống, đưa ánh mắt nhìn về Mộc Tử Quân.

“Đó là câu chuyện của bà.” Tống Duy Bồ nói: “Như tôi đã nói với em đêm đó, hiện tôi cũng rất tò mò về câu chuyện này.”
Bình Luận (0)
Comment