Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 35


Lâm Xuất nhận được lời hứa mình vừa lòng, tâm tình cũng vì thế mà tốt lên.
Hai người họ khá may mắn, thời tiết hôm nay nắng đẹp, tầm nhìn cao, lộ trình đi bộ cũng không khó khăn lắm.
Thật ra để điều chỉnh nhịp thở và sức chịu đựng, Lâm Xuất luôn cố gắng tập thể dục hằng ngày, thể lực mạnh hơn nhiều so với người bình thường.

Ngày hôm đó, hai người họ đi bộ đến cuối đường mòn Hook - nơi có hồ băng xanh cách biệt với thế giới.
Thế giới vắng vẻ không một tiếng động, lại rộng lớn bao la.

Phía bên kia dãy núi có lẽ là những tòa nhà cao tầng và đèn đuốc, chỉ là khói lửa nhân gian chưa bao giờ tới được nơi sâu nhất của dãy núi này.
Hai người ngồi bên bờ hồ băng ăn bánh mì sandwich lạnh lẽo, thức ăn trong miệng cũng vì cái lạnh mà mất đi mùi vị, chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ no bụng, may mắn Thẩm Phong Lai đã chuẩn bị đầy đủ, rót ra ly chocolate nóng từ bình giữ nhiệt.
Bờ hồ băng đã bị mài mòn hàng chục triệu năm, tinh thể băng giống như đá quý nằm rải rác khắp nơi, bất kỳ mảnh tinh thể băng nào cũng được ngưng tụ trong thời gian hàng chục triệu năm.

Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên, khúc xạ hàng nghìn lần, phản chiếu một vùng ánh sáng huỳnh quang rộng lớn có màu sắc khác nhau, lấp lóe liên tục.
Ở phía bên kia của hồ băng là sông băng Fox ngoạn mục.

Những ngọn núi được bao phủ bởi tro núi lửa và tuyết trắng, những dòng sông băng gồ ghề chồng lên nhau, kéo dài vô tận dọc theo những ngọn núi về phía xa, hoàn toàn tan vào bầu trời ở cuối tầm nhìn.
Thẩm Phong Lai rót thêm chocolate nóng vào ly của Lâm Xuất.

Lâm Xuất cảm thấy chiếc bao tay hơi vướng víu, liền cởi ra rồi đặt sang một bên, cầm chiếc ly trong tay từ từ uống.
Anh nhìn những khối băng lấp lánh, làm những việc như những du khách sẽ làm -- chọn một khối băng trong suốt nhất, giơ lên ​​để chụp ảnh bầu trời.
Đúng lúc này, trong tầm nhìn xuất hiện một con chim lớn, nó giương cánh xẹt qua phía chân trời, ở trên trời xanh rất lâu.

Sau một lúc lâu, Lâm Xuất nhận ra rằng đó không phải là một con chim, mà là một chiếc trực thăng.
Nó lơ lửng gần đỉnh núi Cook, ở một nơi rất xa hai người họ.

Một lúc sau, Lâm Xuất mới nhìn thấy những chiếc dù màu sắc rực rỡ nở rộ dưới máy bay, giống như những bông hoa xinh đẹp nở trên đỉnh núi tuyết.
Giờ phút này, Lâm Xuất bất giác nhớ tới lời Daniel nói -- ôm nhau ở độ cao 10.000 mét chắc chắn sẽ là một chuyện rất lãng mạn.
Nếu như lúc trước nói muốn nhảy dù mang theo chút giận dỗi, thì hiện tại khi anh thật sự đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn ngọn núi yên lặng kia, anh rất ao ước muốn trải qua cảm giác từ trên trời rơi xuống.
Thẩm Phong Lai ngồi bên cạnh anh, không nói gì, lúc này bỗng nói một câu: "Nếu em cứ giữ băng thế này, cả đời này đừng nghĩ tới chơi Liszt nữa."
Lâm Xuất tỉnh táo lại.

Giờ anh mới phát hiện tay phải mình vẫn còn giữ khối băng trong tay, nước tan chảy nhỏ xuống kẽ tay, thấm ướt cổ tay áo.
Lâm Xuất hơi sửng sốt, chớp mắt, sau đó ném khối băng xuống hồ.
Thẩm Phong Lai thở dài đứng lên, cũng tháo bao tay xuống, bao bọc bàn tay Lâm Xuất trong tay mình, ngón tay dùng sức xoa ngón tay anh.
"Không sao đâu.

Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, không lạnh lắm." Lâm Xuất nói, "Mùa đông ở Luân Đôn cũng lạnh như vậy, bình thường em cũng không hay đeo bao tay mà, đừng làm quá."
Thẩm Phong Lai không nói gì, chỉ dồn sức vào cánh tay.


Cảm giác đau nhức truyền đến, Lâm Xuất đành phải ngậm miệng lại.
Một lát sau, Lâm Xuất nhẹ giọng nói: "Thẩm Phong Lai?"
Thẩm Phong Lai không trả lời.
Lâm Xuất hơi cúi xuống, nhìn vào mắt y từ dưới lên, "Anh đang xót em hay đang trả thù em thế?"
Thẩm Phong Lai dừng động tác, trong ánh mắt vẫn hờ hững, "Đau à?"
Lâm Xuất gật đầu.
Thẩm Phong Lai chỉ trả lời một câu, "Đáng."
Lâm Xuất bị y chọc cười, "Sao anh còn căng thẳng hơn cả Tống Đường thế, trước kia anh không như vậy."
"Em cũng nói là trước kia." Thẩm Phong Lai xoa ngón tay phải Lâm Xuất cho ấm lên, rồi mở lòng bàn tay đan vào nhau, "Ở Luân Đôn nhiều năm như vậy cũng không sao, nhưng đến New Zealand vài ngày đã tê cóng, anh mất mặt bao nhiêu? Sau này anh phải giải thích với người nhà em thế nào?"
Lâm Xuất nghe được những lời này, trong lòng như lệch một nhịp, không khỏi khẽ mỉm cười.
Anh nhìn bàn tay Thẩm Phong Lai đang nắm tay mình, khớp xương ngón tay rõ ràng, mảnh khảnh khỏe khoắn, ngay cả trong số những nghệ sĩ piano mà anh từng gặp, đây cũng là bàn tay rất đẹp.

Anh không nhịn được dùng tay kia trùm lên, dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay Thẩm Phong Lai.
"Em cũng sưởi ấm cho anh nha?" Lâm Xuất nói, "Em sẽ không dùng phương thức thô bạo vậy đâu."
"Ồ?" Khóe miệng Thẩm Phong Lai hàm chứa ý cười, ngón tay khô ráo ma sát kẻ ngón cái và ngón trỏ, "Vậy em phải dạy anh cho tốt vào."
Thái độ của y khiến Lâm Xuất không muốn nhận thua, anh nắm tay Thẩm Phong Lai áp lên mặt mình, rồi đột nhiên há miệng, giả vờ cắn xuống.
Kết quả Thẩm Phong Lai vẫn mỉm cười nhìn anh, không hề có ý rút tay về.

Một lúc sau, y dùng ngón tay cái xoa môi Lâm Xuất như để khích lệ.
Lâm Xuất đành phải từ bỏ, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ đầu ngón tay lạnh lẽo của y, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đường vân trên lòng bàn tay Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai mặc anh đùa nghịch, tay còn lại đặt lên gáy Lâm Xuất, mang theo chút an ủi và trêu chọc.

Cuối cùng hô hấp của y cũng hơi gấp gáp, dứt khoát nâng mặt Lâm Xuất, hôn thật sâu.
Đợi đến khi hai đôi môi tách ra, hơi thở Lâm Xuất bất ổn, vành tai đỏ ửng.

Nhưng anh vẫn mặt dày mày dạn ngước mắt nhìn Thẩm Phong Lai, bình tĩnh dùng mu bàn tay lau môi mình, nói: "Thế nào, anh học được chưa?"
Anh nghe thấy tiếng cười của Thẩm Phong Lai, tiếng cười lười biếng và trầm thấp lọt vào tai Lâm Xuất.
Thẩm Phong Lai không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn chân trời, sau một lát mới bình tĩnh nói: "Đi thôi em, trễ hơn sợ thời tiết thay đổi.

Nếu gặp bão tuyết thì rắc rối lắm."
Lâm Xuất sửng sốt một lúc, sau đó lúng túng nói một tiếng "Ừm".

Anh cảm thấy hơi luyến tiếc, liền quay đầu nhìn thoáng qua núi Cook, muốn thu hết phong cảnh vào mắt mình.

Nhưng khi nghĩ tới mình sẽ lại nhìn thấy ngọn núi hùng vĩ này từ trên không, lại không khỏi mong chờ.
*

Ngày hôm đó sau khi trở lại phòng, Lâm Xuất bắt đầu ho khan, có lẽ vì trong núi quá lạnh.
Thật ra Luân Đôn lạnh hơn New Zealand rất nhiều, chất lượng không khí cũng không giống nhau.

Trước đây Lâm Xuất không dễ sinh bệnh, sau khi tới New Zealand anh mới chân chính hiểu rõ tình trạng sức khỏe hiện tại của mình.
Cũng may sau một đêm ngủ, các triệu chứng mệt mỏi cũng biết mất, chỉ còn hơi nghẹt mũi.

Anh nghỉ ngơi trong nhà suốt một ngày, tính đến quán cà phê của Daniel để ngồi.
Hôm nay vừa vặn là thứ ba, trong trung tâm du lịch hầu như không thấy người, lúc Lâm Xuất vào, chỉ có nhân viên phục vụ Lick ở đó.
"Hi Lin," Lick mỉm cười chào anh, "Anh khỏe hẳn chưa?"
Lâm Xuất hơi ngại ngùng xoa mũi, "Anh không sao, chỉ cảm nhẹ thôi.

Cảm ơn cậu đã quan tâm."
Zart cũng đi theo, lúc này đang vui vẻ nhảy nhót, sau khi quay một vòng, bắt đầu cọ người Lick, móng vuốt và đầu ôm chầm chân Lick.
Lick mỉm cười xoa đầu nó, đi đến quầy bar lấy một xương chó, mặc cho Zart gắp xương đi đến bên cạnh lò sưởi.
Lúc này Lâm Xuất mới phát hiện giá kẹp sách báo đã được dời đi, thay thế bằng một cái ổ chó rất lớn.
Dobermann là loài chó sợ lạnh, Zart cũng không ngoại lệ.

Vị trí gần lò sưởi làm nó không còn thấy lạnh, cũng có thể an tâm nằm ngủ một ngày.
Lâm Xuất đứng đó một lúc, sau đó tìm tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ rồi ngồi xuống.
Không lâu sau, Lick từ phía sau quầy bar bưng nước ra, đặt trước mặt Lâm Xuất.
Tóc Lick màu nâu, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, là vẻ đẹp rất khác lạ.

Lúc cậu khom lưng, Lâm Xuất đột nhiên nhìn thấy một hình xăm lớn trên xương quai xanh của cậu.
Không biết có phải để ý ánh mắt Lâm Xuất hay không, Lick khẽ cười, tự nhiên vươn tay kéo cổ áo sơ mi ra một chút, "Anh chưa từng qua cái này đâu nhỉ? Anh nhìn kỹ xem."
Lâm Xuất lập tức quay đi, nói câu: "Xin lỗi."
"Anh đừng cảm thấy có lỗi." Lick nhẹ nhàng nói, "Em mang một nửa dòng máu người Maori.

Hình xăm này --- chúng em gọi nó là "Mock", đó là niềm tự hào của em, tượng trưng cho lịch sử New Zealand cũng như dân tộc mẹ em.

Em rất vui khi để cho mọi người xem."
Nghe xong câu này, Lâm Xuất thấy hơi xúc động, cười nói, "Thật sự rất đặc biệt."
Anh biết xăm mình là một văn hóa đồ đằng của người Maori từ thời cổ đại, và cũng là một truyền thống thiêng liêng mà tất cả người Maori đều tự hào, thể hiện tình yêu sâu sắc với vùng đất này.
Lick cũng cười, "Anh thấy hứng thú à?"
Lâm Xuất khẽ gật đầu.
Lick rất vui khi thấy anh như vậy, cậu kéo ghế ngồi xuống, tự nhiên giới thiệu hình xăm trên người mình với Lâm Xuất.


Lâm Xuất cẩn thận lắng nghe cậu nói chuyện, phát hiện Lick nhìn thì ít nói, nhưng thật ra lại nói rất nhiều, lúc nói chuyện cậu sẽ khiến mọi người cảm thấy thoải mái.
Thời gian trôi qua rất nhanh, giữa trưa Lick giữ lại Lâm Xuất ăn trưa cùng, cậu còn tự mình xuống bếp nấu món thịt nướng Maori chính hiệu.
Quy trình làm thịt nướng của người Maori khá rườm rà, thịt cần phải hun khói với các gia vị đặc biệt, sau đó nướng trên đá, là một trong những món ăn truyền thống của New Zealand.

Lâm Xuất rất muốn nếm thử, nhưng hai người họ đến đảo Nam đã lâu, lại chưa bao giờ ở lại thị trấn.
Anh ăn hết những thứ trên đĩa, hỏi Lick: "Daniel không về ăn cơm à?"
"Ông chủ với Finn đến câu lạc bộ nhảy dù rồi ạ.

Anh biết đấy, nhảy dù là môn thể thao phụ thuộc vào thời tiết.

Thời tiết trên đỉnh núi có thể thay đổi liên tục, không kịp xuống núi cũng khá bình thường." Lick đứng sau quầy bar pha cà phê cho Lâm Xuất, vừa cho hạt vào máy, vừa trả lời, "Em nghe nói, Finn dự định sẽ tandem skydiving với anh, tình cảm hai người tốt thật ấy."
Lâm Xuất hơi ngượng ngùng nên chỉ mỉm cười.
Qua giờ trưa, không khí cũng dần khô ráo ấm áp, ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất là những đám mây trôi và hoa dại cỏ xanh ngút ngàn.
Hai người trò chuyện rất lâu, ai cũng thoải mái.

Lick cũng nói nhiều hơn trước rất nhiều, cậu nhìn về phía Lâm Xuất, nói: "Em quen Finn cũng đã mấy năm, anh ấy thật sự thay đổi rất nhiều, em đoán những thay đổi này đều vì anh."
Động tác Lâm Xuất dừng lại, không hiểu Lick có ý gì, vì thế hỏi: "Cậu thấy anh ấy thay đổi lắm à?"
"Vâng.

Lần đầu tiên em đến đây làm việc, em còn nghĩ anh ấy là một vị khách kỳ lạ.

Không thích nói chuyện, luôn uống rượu một mình." Lick nghiêng đầu, "Nhưng Finn bây giờ rất tốt, rất dịu dàng với anh."
Lâm Xuất bất ngờ, đành phải nhẹ giọng nói một câu: "Anh ấy vẫn luôn dịu dàng."
"Dịu dàng ạ?" Lick ngẫm nghĩ, nói, "Chắc là vậy, trước mặt người yêu sẽ khác mà anh."
Nói đến đây, máy pha cà phê bỗng phát ra tiếng "tích", Lick rót cà phê vào ly, không nói nữa.
Mùi thơm nồng của hạt cà phê rang chẳng mấy chốc tràn ngập cả không gian.

Nhưng trong lòng Lâm Xuất lại nảy sinh một cảm giác rất kỳ lạ, anh hơi vội vàng, muốn cùng Lick tiếp tục chủ đề này, "Trước kia Finn có hay đến đây không?"
"Có ạ." Lick buồn cười nhìn anh, "Em nhớ anh ấy có hai cánh đồng nho ở phía Nam, mấy năm trước cứ cách mấy tháng sẽ đến một lần, mỗi lần đều ở lại câu lạc bộ thể thao mạo hiểm rất lâu.

Sau đó số lần cũng dần ít đi."
Lick suy nghĩ một lát, nói tiếp: "Tính ra cũng lâu lắm rồi Finn chưa tới đây, lần tới gần nhất chắc cũng nửa năm trước, em nhớ lần đó anh ấy vừa mới từ Venice về."
Nghe đến đây, Lâm Xuất tưởng mình nghe nhầm, theo bản năng nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Lick.
Kết quả Lick chỉ cúi đầu tập trung vào việc tạo bọt cà phê mà không nhìn anh.
Một lúc sau, Lick đặt cà phê đã pha lên bàn trước mặt Lâm Xuất, cố ý xoay nghiêng góc của cốc cà phê: "Nói đến chuyện này, Lin, em cố ý tìm cho anh cái ly này đấy, anh nhìn xem, thích không ạ?"
Lâm Xuất thấy đây là một cốc cà phê thủy tinh có màu rất đặc biệt, trên cốc có hình vẽ màu vàng tinh xảo, là Tháp chuông Thánh Macro và thuyền Gondola ở Venice, bên dưới hình vẽ là chữ ký của Lâm Xuất.
Anh lập tức nhận ra cái cốc này, liền nhìn chằm chằm nó ngẩn người.
Sản phẩm nổi tiếng cốc thủy tinh của Venice - Ý, đã trở thành món quà lưu niệm phiên bản giới hạn hot nhất lễ hội Âm nhạc Venice năm ngoái vì có chữ kí của các nghệ sĩ âm nhạc.

Cũng không quá lâu, Lâm Xuất vẫn còn nhớ số lượng những chiếc cốc này không nhiều, cũng không thể đặt hàng trên web chính thức, chỉ có thể mua tại cửa hàng quà tặng ở Venice, lúc đó bị hét giá rất cao.
Trong nhà của Lâm Xuất ở Luân Đôn cũng có chiếc cốc này, chỉ là biểu hiện của anh ở lễ hội âm nhạc Venice không tốt, khoảng thời gian ấy anh không muốn nhớ lại chuyện đó, sau cũng dần quên mất.
Lâm Xuất vuốt cốc thủy tinh, nhíu chặt mày.

Trong lòng anh chợt xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, nhưng đều chỉ nhoáng lên trong đầu, rối rắm cả buổi, cuối cùng ngay cả anh cũng không biết đó là cảm giác gì.
Anh im lặng một lúc, chậm rãi nhìn Lick rồi hỏi: "Finn mua chiếc cốc này rồi đặt ở đây à?"
"Vâng ạ.

Ở chỗ em không có nhiều khách cũ, mỗi người đều có một cốc cà phê của riêng mình." Sau đó Lick cười nói, "Nói ra thì xấu hổ, thật ra em không biết nhiều về âm nhạc, em có lên mạng tìm hiểu cái cốc này --- lúc ấy em bị giá của nó làm sợ run người.

Lin, anh đúng là người biểu diễn đẳng cấp thế giới."
"...!Cảm ơn cậu." Lâm Xuất không biết nói gì, đành phải gượng cười.
Anh phát hiện giọng nói mình hơi khàn nên cúi đầu uống một ngụm cà phê, cố gắng che sự mất tự nhiên, "Finn có nhắc nhiều về anh không? Anh ấy nói gì về anh? Không phải nói xấu anh chứ?"
"Chuyện đó thì không có.

Anh ấy không nói nhiều về chuyện của mình." Lick không thấy lạ, mỉm cười trả lời, "Nhưng ông chủ nói Finn thích âm nhạc, rất say mê một nghệ sĩ Piano, năm nào cũng đến châu Âu xem buổi hòa nhạc của người ấy.

Lúc đầu em còn thấy rất kỳ lạ, dù gì Châu Âu cũng rất xa New Zealand.

Mãi cho đến khi anh ấy dẫn anh đến đây, em mới nhận ra đó không phải là một người biểu diễn mà là người trong lòng.

Em đoán hai người đã bí mật hẹn hò từ lâu rồi đúng không?"
Trong giọng nói của Lick mang theo ý chọc ghẹo.

Lâm Xuất há miệng, sau đó đóng lại.

Anh rút bàn tay trên bàn về, sợ đầu ngón tay hơi run sẽ tiết lộ suy nghĩ của mình.
Qua thật lâu, anh mới chậm rãi nói: "...!Đúng vậy."
"Tụi anh đã ở bên nhau rất lâu, rất lâu rồi.
-
Chú thích:
[1] Sông băng Fox là một sông băng ôn đới trên biển dài 13 km nằm trong Công viên Quốc gia Westland Tai Poutini trên Bờ biển phía Tây của Đảo Nam của New Zealand.

Sông băng Fox là một trong những sông băng dễ tiếp cận nhất trên thế giới, với mặt cuối thấp tới 300 m so với mực nước biển, gần làng Sông băng Fox.

Đây là một điểm thu hút khách du lịch lớn và có khoảng 1000 người ghé thăm hàng ngày trong mùa du lịch cao điểm.
Tuy nhiên, do hiện tượng nóng lên toàn cầu nên sông băng Fox Glacier xuống cấp rất nghiêm trọng, tuyến đường bộ đường dài đi đi lại lại mất hơn 16 tiếng, nhưng giờ tuyến đường này đã bị đóng cửa vĩnh viễn do sự tan chảy của sông băng, cách duy nhất để đến và rời sông băng là bằng trực thăng.
[2] Hình xăm: Người Maori là thổ dân của New Zealand, họ có bề ngoài gần giống người châu Á hơn, hình xăm là truyền thống của họ.

Tuy nhiên, tầng lớp xã hội da trắng chủ yếu ở New Zealand có định kiến ​​và hiểu sai về hình xăm Maori.

Người Maori đã kêu gọi tôn trọng văn hóa truyền thống của họ thông qua nỗ lực tham gia chính trị New Zealand.

Ngoại trưởng New Zealand mới được bổ nhiệm vào năm 2020 là một phụ nữ Maori có hình xăm.
-.

Bình Luận (0)
Comment