Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 53


Trên bầu trời rộng lớn, màu vàng và màu xanh thẳm quấn quít không ngừng, màu sắc mãnh liệt như đang bùng cháy.

Một vầng mặt trời tròn trại tỏa ra ánh sáng liên tục, từng chùm chiếu xuống những đám mây, chiếu khắp núi rừng như được tôi luyện thành vàng, sáng rực rỡ.
Cả thế giới hiện rõ trong ánh ban mai nở rộ.
Lúc này Lâm Xuất mới thấy, giữa mặt hồ mênh mông, ở một nơi nước rất sâu, có một cây cô đơn đứng thẳng.
Nó lặng lẽ đứng trong hồ nước cách xa sự hối hả và nhộn nhịp, vươn cành hướng lên bầu trời, mà mặt trời vừa vặn mọc sau gốc cây này, ánh nắng rực rỡ hôn lên cơ thể nó một cách tùy ý, nhuộm cho nó một vầng hào quang màu thánh khiết.
Khung cảnh này đầy thần tính, khung hình nào cũng vô cùng tráng lệ, nguy nga nhưng lại vô cùng cô độc.
Giờ phút này, Lâm Xuất sinh ra ảo giác, giống như mình vô tình đi lạc vào cấm địa không người quấy rầy, theo dõi thế giới ở tận thế, bên trong có một cái cây như vậy, luôn yên lặng nhìn mặt trời mọc, năm tháng qua đi, lặp đi lặp lại, ngay cả thời gian cũng mất đi ý nghĩa, dù là vài ngày hay vài năm, cũng chẳng khác gì nhau.
"Đây là cây cô đơn?" Anh lẩm bẩm nói, ngay cả hô hấp cũng theo bản năng trở nên nhẹ nhàng chậm rãi.
"Đúng vậy, cây cô đơn, địa danh nổi tiếng ở New Zealand." Thẩm Phong Lai ôm chặt lấy anh, "Thực ra nó chỉ là một cái cây có sức sống ngoan cường, không khác gì những cây cối hai bên bờ.

Em có thất vọng khi nhìn thấy nó không?"
"Sao lại thế được." Lâm Xuất lắc đầu, trong mắt phản chiếu tia sáng như kim cương, "Thật đẹp, đẹp hơn trong ảnh."
Cô đơn, tươi sáng.

Giống như tất cả đau đớn, sợ hãi và phiền muộn đã bị rút đi, chỉ còn lại sức sống có thể nhìn thấy.
Thẩm Phong Lai nắm tay Lâm Xuất, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt anh.
Mực nước trong hồ dâng lên nhanh chóng, giày của họ đều bị sóng vỗ làm ướt sũng, nhưng không ai muốn di chuyển.

Thẩm Phong Lai hôn lên tai Lâm Xuất từ phía sau, nói: "Lần đầu tiên anh nhìn thấy mặt trời mọc ở đây, anh đã nghĩ đến em, nó rất giống em."
Lâm Xuất hơi nghiêng đầu, hỏi: "Cái gì giống em? Cây kia?"
"Mặt trời." Thẩm Phong Lai đưa ra câu trả lời khác, "Mặt trời ở đây cũng giống như em, rất rực rỡ, nhưng cũng rất cô đơn.

Kể từ ngày đó, anh đã nghĩ, nếu có cơ hội trong cuộc đời này, anh nhất định sẽ dẫn em tới đây nhìn nó."
Lâm Xuất lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt cũng nhìn về ánh mặt trời.

Nhìn nó dần dần nhô lên, rời khỏi núi, rời khỏi cành cây, nở ra một vẻ rực rỡ vô cùng chói mắt.
Anh dựa cả người vào ngực Thẩm Phong Lai, không ngừng tham lam làn da hơi ấm của đối phương, một lúc sau lại hỏi: "Còn anh thì sao?"
Thẩm Phong Lai đưa tay vuốt mặt anh, mỉm cười.
"Có lẽ anh đã từng là cái cây đó.

Nhưng bây giờ thì không phải nữa." Y nói, "Em xem, anh đã ôm mặt trời."
Cơ thể của Lâm Xuất khẽ run lên.

Rất nhiều cảm xúc phức tạp đột nhiên lên men, dâng trào, chua chua ngọt ngào lan tràn đến tận đáy lòng, lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.
Anh hít sâu một hơi, nói: "Vậy thì anh phải ôm em chặt vào, ôm hết cả đời này.

Bởi vì mặt trời mỗi ngày chiếu sáng rất nhiều nơi, chắc chắn nó rất sợ lạnh."
Thẩm Phong Lai không nói gì, chỉ hôn lên bờ môi anh, vòng tay càng siết chặt hơn, siết đến khi Lâm Xuất dù hơi đau cũng không buông ra.
Chẳng mấy chốc, sắc đỏ vàng chiếm lĩnh hoàn toàn bầu trời và mặt đất, tiếng gió rít qua những cành cây, phong cảnh là bầu trời bao la được bao phủ bởi ánh ban mai lộng lẫy.
Ánh mặt trời ngày càng gay gắt, đến mức không thể nhìn thẳng.
Thẩm Phong Lai vòng tay qua eo Lâm Xuất rồi ôm anh lên xe, đặt trên sofa mềm mại, ngồi xổm xuổng cởi giày cho anh.

"Tay chân lạnh thế này.

Đi tắm rửa rồi ngủ thêm một lúc." Nói xong liền chuẩn bị đi lấy khăn bông cho Lâm Xuất.
Lâm Xuất không chịu để y đi, móc đôi chân ướt đẫm của mình lên đùi y, Thẩm Phong Lai quay đầu cũng không rút lại.

Anh nói: "Em lười, anh ôm em đi, chúng ta tắm cùng nhau, giống như hồi còn bé."
Một tay Thẩm Phong Lai rút khăn bông, tay khác bắt mắt cá chân Lâm Xuất, anh không giữ được thăng bằng, khẽ kêu một tiếng rồi ngã lên sofa.
Lúc này Thẩm Phong Lai mới nhìn mặt anh, chậm rãi nói; "Chúng ta đã trưởng thành, không phải con nít."

Mũi chân Lâm Xuất cọ xát háng y, "Nhưng em vẫn hơi lạnh."
Thẩm Phong Lai đặt tay lên mắt cá chân Lâm Xuất, sau đó dọc theo bắp chân anh chậm rãi di chuyển lên, ngoài miệng lại nó:"Vậy thì em muốn làm gì?"
Lâm Xuất động đậy, duỗi tay bám lên người Thẩm Phong Lai, ôm lấy cổ y.

Sau đó, giống như mang theo ý dụ dỗ gọi một câu: "Anh Phong Lai."
Ánh mắt của Thẩm Phong Lai thay đổi.
Y áp môi vào tai Lâm Xuất, dịu dàng dỗ dành: "Em gọi anh có chuyện gì? Gọi lại lần nữa xem."
Mặt Lâm Xuất lập tức đỏ lên, anh cảm thấy xấu hổ, không muốn gọi nữa.
Thẩm Phong Lai bật cười, nắm lấy cổ chân anh đè lên sofa, sau đó kéo một chiếc chăn mỏng bên cạnh quấn cả hai người vào đó.
"Vậy chúng ta làm chút chuyện của người lớn."
Lâm Xuất cố gắng kéo căng cơ thể của mình.

Cả người anh lún sâu vào ghế sofa, không thể cử động, chỉ có thể mặc Thẩm Phong Lai định đoạt, chẳng mấy chốc, mồ hôi trượt dài trên mặt, chảy dọc theo chiếc cổ trần trắng nõn.
Hô hấp của anh nóng như lửa đốt, anh cảm thấy nhiệt độ trong RV đột nhiên cao không thể chịu nổi, muốn vén chiếc chăn mỏng lên nhưng Thẩm Phong Lai không chịu, ấn gáy anh lên tai mình nói không ngừng, nhiều lần dỗ dành anh, nhất định phải khiến anh hét thêm vài lần mới hài lòng.
Khi những động tác mạnh mẽ hoàn toàn dừng lại, Lâm Xuất không biết cơ thể mình đã ướt sũng bao nhiêu lần.
Thẩm Phong Lai vẫn không nỡ buông anh ra, đưa lòng bàn tay vuốt ve bờ vai mịn màng của anh, "Hôm nay ngoan thật."
Ghế sô pha trong RV rất hẹp, Thẩm Phong Lai hoàn toàn đè lên người Lâm Xuất, làn da trần kề sát vào nhau.
Lâm Xuất nhắm mắt phàn nàn: "Sofa này quá mềm, sau này đừng làm trên đó nữa."
Thẩm Phong Lai không đồng ý, mà chỉ nói: "Nào trở về thì đổi sofa, chúng ta có thể đổi chiếc ghế sofa mà em thích."
Giọng điệu của y đều là hương vị thỏa mãn, Lâm Xuất cũng là đàn ông nên đương nhiên biết tâm trạng bây giờ của Thẩm Phong Lai rất tốt.
Thế là anh mở mắt ra nói: "Em không thích anh hút thuốc, khi hôn sẽ có mùi thuốc lá trong miệng."
Thẩm Phong Lai hôn lên chóp mũi của anh, "Anh sẽ bỏ."

"Chính anh nói đấy." Lâm Xuất nhìn chằm chằm y một hồi, sau đó chỉ vào trái tim của mình, "Hôm nay anh nợ em rất nhiều, nhất định không được quên."
Thẩm Phong Lai nở nụ cười, cả người khẽ run lên, "Em còn muốn gì nữa, nói ra với anh đi."
"Được." Hai tay Lâm Xuất ôm lấy eo y, một lúc sau mới hạ quyết tâm nói: "Về châu Âu với em đi."
Kể từ khi bọn họ gặp lại, những lời này vẫn đè nặng trong lòng anh.

Trong cơn bão tuyết trên núi Cook, anh đã đề cập đến một lần, khi Thẩm Phong Lai từ chối anh, y đã nói - chỉ cần họ yêu nhau, thì ở đâu cũng vậy.
Lâm Xuất lo lắng nhìn vẻ mặt Thẩm Phong Lai, anh sợ mình lại bị từ chối.
Cuối cùng, Thẩm Phong Lai chỉ nắm tay anh, nhanh chóng dứt khoát nói một câu: "Được."
Lâm Xuất bất ngờ.
Anh nhìn thẳng vào mắt Thẳng Phong Lai, cố gắng tìm kiếm một chút sự miễn cưỡng hoặc không vui trong đó, nhưng anh chỉ nhìn thấy trong đó sự dịu dàng và tình yêu say đắm, ngoài ra, còn có ánh sáng trong suốt như ánh mặt trời ngoài cửa.
"Tám năm rồi, lẽ ra anh nên quay lại gặp thầy Pollini từ lâu.

Còn nữa," Thẩm Phong Lai cười nói, "Em nói, muốn nhìn thấy Sunrise in the Forest trở thành bảng giao hưởng lớn nhất."
Lâm Xuất chậm rãi mở to hai mắt.
"Chuyện này có hơi khó." Thẩm Phong Lai nói, "Tiểu Xuất, lúc này đây, anh rất cần, rất cần em."
Lâm Xuất vẫn không kìm được mà rơi nước mắt, đưa tay lên lau nước mắt, nhìn Thẩm Phong Lai cười: "Em sẽ luôn ở đây."
-.

Bình Luận (0)
Comment