Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 56


Mùa hè năm nay ở London đến sớm hơn mấy năm trước.
Lễ hội âm nhạc Lucerne và lễ hội âm nhạc Salzburg kết thúc trong sự náo nhiệt, có rất nhiều gương mặt mới đầy triển vọng đã xuất hiện, trong đó có hai người còn trẻ hơn Lâm Xuất năm ấy.

Trong một thời gian, top tìm kiếm đều bị những chủ đề liên quan chiếm đoạt.
Lâm Xuất không tham dự hai lễ hội âm nhạc này, nhưng những tháng ngày biến mất cũng không tiêu hao sự nổi tiếng vốn có của anh, tên của anh vẫn được nhắc đến thường xuyên, lấy ra so sánh với những gương mặt mới, vì thế lại gây ra nhiều làn sóng ồn ào, đồng thời cũng lên top tìm kiếm.
Mặc kệ trên mạng ồn ào thế nào, Lâm Xuất cũng không chú ý đến nó.

Anh vẫn ở Luân Đôn, làm việc, chơi piano hoặc cùng Thẩm Phong Lai học sáng tác.

Anh vẫn còn rất nhiều hợp đồng quảng cáo, và hợp đồng khách mời với các dàn nhạc nổi tiếng trên toàn thế giới, chờ đến khi hết hạn hợp đồng anh sẽ không gia hạn, chỉ để lại lời mời hợp tác lâu dài từ nhóm E dưới tên của anh họ Kỳ Tư Niên.
Lâm Xuất dự định sẽ ổn định lại, sẽ dành toàn bộ thời gian và sức lực cho việc nghiên cứu các tác phẩm của bậc thầy.

Anh vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều thời gian, đủ để anh vượt qua những thành tích hiện tại, đi hoàn thành mộng tưởng của anh và Thẩm Phong Lai.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Phong Lai và Lâm Xuất đã đến đảo Sicilia, Ý - nơi Kỳ Tư Niên tổ chức hôn lễ.
Đó là một đám cưới nhỏ đơn giản nhưng lãng mạn, chỉ có người thân trong gia đình và bạn bè đôi bên được mời tham dự, không có bất kỳ truyền thông nào đưa tin.


Lâm Xuất đã đích thân diễn tấu khúc đám cưới cho cặp đôi mới cưới, cùng với nhạc đệm bè của bè trưởng đàn dây chuyên nghiệp đến từ đoàn Vienna E, ngay cả mẹ Lâm Xuất, giọng nữ cao rất khó mời - bà Lâm cũng lên sân khấu hát một bài.
"Giới truyền thông chắc không ngờ, một hôn lễ lại sắp xếp được dàn nhạc thần tiên như thế này." Lâm Xuất ghé sát vào tai Thẩm Phong Lai, "Đợi đến khi chúng ta tổ chức hôn lễ, để Kỳ Tư Niên với Bạch Lãng lên song tấu, ít nhất là hai bài.

Chúng ta không thể chịu thiệt được."
Thẩm Phong Lai cười nói với anh: "Em quyết định."
Mặt trời ở Sicilia nóng ngực rực rỡ đến mức như thiêu đốt tâm hồn con người.
Hai cặp đôi mới cưới trao nhẫn cho nhau rồi ôm hôn nhau, Lâm Xuất thấy trong mắt hai người họ đã rơm rớm nước mắt.

Anh nở một nụ cười, thầm nghĩ, không biết đến ngày mình và Thẩm Phong Lai kết hôn, anh có có hạnh phúc đến mức không thể cầm được nước mắt hay không.
Không lâu sau đám cưới, Thẩm Phong Lai trở lại New Zealand một mình.

Lâm Xuất không nỡ, nhưng họ vẫn phải chia tay một thời gian ngắn vì sự nghiệp của đôi bên.
Cũng may lần này, sau khi chia tay là lần gặp lại dài đằng đẳng.
-
Đến khi mùa hè ở London sắp kết thúc, trong không khí bắt đầu xuất hiện mùa thu se lạnh, Lâm Xuất lại lần nữa quay trở lại New Zealand.

Vừa lúc New Zealand đang là mùa xuân về, nhiệt độ không quá nóng cũng không quá lạnh, dễ chịu ấm áp.
Lâm Xuất không nói với ai, tự lái xe từ sân bay Wellington đến Wairarapa.
Xe đang chạy trên con đường ngoằn ngoèo vắng vẻ, bên ngoài cửa sổ là đồng bằng rộng mở, núi non trùng điệp và bờ biển dài không có dấu vết của con người.
Anh phát hiện mình đã bắt đầu quen thuộc với phong cảnh nơi đây, nửa năm sau khi trở lại nơi này, cũng không thấy khó chịu.
Không bao lâu sau, ở phía xa, ngọn hải đăng Castle Point quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt.
Lâm Xuất ngơ ngẩn nhìn, cho đến khi ngọn hải đăng cách anh càng lúc càng gần, biển xanh thăm thẳm hiện ra trước mặt anh từng li từng tí, lúc đó anh mới đỗ xe ở ven đường, đi xuống.
Ngay lập tức, có một làn gió biển ẩm ướt ùa về phía anh, hơi nước mặn không bị cản trở nên rất mạnh, từ xa đã nghe thấy tiếng sóng biển đập vào đá, giống như một bản nhạc diễn tấu vì anh.
Lần đầu tiên đến đây, vừa lúc hôm đó là hoàng hôn, Lâm Xuất vẫn còn nhớ ánh mặt trời dần tan vào nước biển Thái Bình Dương, cả thế giới đều biến thành màu vàng, cực kỳ rực rỡ cũng cực kỳ hoang vu, giống như đang đến nơi tận cùng của thế giới.
Khi đó Thẩm Phong Lai nói với anh, ngọn hải đăng trong tiếng Maori có nghĩa là phương hướng của linh hồn.
Nửa năm trôi qua, bây giờ đã không còn dấu vết của sự hoang vu.
Giữa cơn nắng chói chang giữa trưa, những đóa hoa cúc đại đang hăng hái mọc trên nền đá vôi.

Chúng đối mặt với gió biển, nở rộ khắp mọi nơi, nhuộm toàn bộ bờ biển đen xám thành những màu sắc tươi sáng, tạo thành một cảnh tượng tráng lệ mà không ai biết đến.
Lâm Xuất một mình bước xuống bậc thang đá bên đường, giẫm lên cát thô và đá ngầm bên bờ biển bị sóng đánh thành hình tròn, cho đến khi đến bờ kè đá dưới ngọn hải đăng mới dừng lại.
Những chú chim lớn có hai màu đen trắng bay qua đỉnh đầu anh, tiếng kêu của chúng cô đơn, theo gió biển truyền đi rất xa.

Lâm Xuất cứ đứng nhìn như vậy, một lát sau, anh dứt khoát ngồi xuống bờ kè đá.
Anh cảm thấy tâm trạng mình dần dần bình tĩnh lại, đã rất lâu rồi anh chưa bình tĩnh như thế.

Tất cả những gì đọng lại trong lòng anh dường như đã biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một thứ cảm xúc gọi là nhớ nhung, rất lâu rồi vẫn không thể nguôi ngoai.
Không biết qua lâu, sau lưng anh truyền đến tiếng bước chân.

Lâm Xuất nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười.
"Một mình em ở chỗ này làm gì?" Sau lưng vang lên tiếng nói, là giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp như thường ngày.
"Em đang chờ gió." Lâm Xuất quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười nói, "Cũng đang chờ anh."
Ánh mặt trời khô ráo xua tan hơi nước trong gió, chiếu rõ ràng các đường nét trên khuôn mặt Lâm Xuất, khiến cả người anh như đang phát sáng, tỏa ra mùi ánh nắng trong lành.
Thẩm Phong Lai nhìn anh nở nụ cười.
Bọn họ cách nhau một rảng đá ngầm, sóng cứ ào ạt xô vào, tung tóe những bọt sóng cao ngang bắp chân.
Thẩm Phong Lai nhìn Lâm Xuất một lúc, thấy anh không có ý lại đây, đành phải dẫm lên tảng đá ngầm đi về phía anh, "Sao về mà không nói với anh, để anh đi đón em?"
"Em muốn tạo bất ngờ cho anh." Lâm Xuất nói, "Em đã có bằng lái xe quốc tế, có thể lái xe.

Sau này khi chúng ta đi du lịch, anh sẽ không phải vất vả như vậy nữa."
Cuối cùng anh lại nhỏ giọng bổ sung một câu, "Em không nỡ để anh vất vả."
Nghe vậy, Thẩm Phong Lai bước lên kè đá, rồi ôm chặt lấy Lâm Xuất.

"Vậy anh rất cảm ơn em." Y ôm mặt Lâm Xuất rồi hôn lên môi và má anh, "Tiếu Xuất, chào mừng em về nhà."
Ánh mắt Lâm Xuất sáng quắc nhìn Thẩm Phong Lai, anh đã không còn tâm trạng để nói tiếp.
Giờ phút này, trời xanh, biển xanh, bãi hoa cúc nở rộ đều trở thành bối cảnh, giống như bức tranh tuyệt mỹ trước mắt anh.
Mà ánh mắt của Thẩm Phong Lai lại chăm chú dịu dàng, trong đôi mắt của y chỉ còn lại ánh nắng và Lâm Xuất, giống như thứ y nhìn thấy ngay lúc này là cả thế giới của y.
Lâm Xuất biết, cũng vô cùng tin tưởng, tương lai của hai người họ nhất định sẽ hạnh phúc và tươi đẹp, đáng để anh cất hết vào trong ký ức, nhắm mắt lại là có thể nhớ tới.
-
Ngày hôm đó khi trở về, Lâm Xuất hỏi Thẩm Phong Lai: "Anh biết ngôn ngữ của hoa cúc là gì không?"
Kết quả Thẩm Phong Lai lập tức trả lời anh: "Anh biết."
"Anh biết à?" Động tác của Lâm Xuất tạm dừng, hơi kinh ngạc.
Thẩm Phong Lai điều chỉnh góc độ, nhìn ngọn hải đăng và hoa cúc qua gương chiếu hậu, ban đầu không nói gì, cho đến khi họ càng ngày càng xa, sau đó nói: "Loài hoa yêu thích của em, sao anh lại không biết được."
Lâm Xuất cũng nhìn theo ánh mắt của y, chậm rãi mỉm cười.
Anh nhìn thấy một khoảng trời bao la xanh thẳm khiến người ta sửng sốt, ngay cả những đám mây cũng không thể dừng tại chỗ, rất nhanh đã bị gió đẩy về nơi xa xôi.
Mỗi khi có gió biển thổi qua, đóa hoa cúc sẽ đung đưa ngã sang hai bên, như thể đang dang hai tay ra dũng cảm ôm lấy gió.
Nghe nói nó cực kỳ yếu ớt, chỉ có thể sinh trưởng trên đá ngầm ở Castle Point, New Zealand.
Vô cùng xinh đẹp, lại có một không hai.
Đúng như ngôn ngữ loài hoa của nó - "Tình yêu chôn sâu dưới đáy lòng".
- Hoàn -.

Bình Luận (0)
Comment