Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 102

Sienna biến mất triệt để đến mức tưởng như chưa từng tồn tại. Nhưng những khe nứt đáng sợ trên nền đất vẫn thời thời khắc khắc nhắc nhở mọi người rằng thành phố chính đã không còn an toàn.

Phòng tuyến của nhân loại đã sụp đổ.

Chỉ trong một đêm, những con chữ này đã trở thành tiêu đề giật gân nhất càn quét khắp thế giới thông qua phương tiện truyền thông, thông qua truyền miệng.

Hứa Song Song kể lể trong điện thoại, nói rằng tiệm bánh mì lại quay trở về giai đoạn bánh vừa lên đã bị tranh cướp hết nhẵn. Chỉ là khác với trước kia, lần này mọi người đã không thể nào bình thản chấp nhận quy định hạn chế số lượng mua nữa. Khi cô cố gắng đề nghị những khách hàng đã lấy quá nhiều bánh mì trả bớt lại quầy bánh, những ánh mắt hung tợn kia nhìn lom lom khiến cô sợ điếng người.

“May mà là ở thành phố chính, mọi người còn chưa thật sự lột bỏ cái vỏ bọc văn minh đâu đấy, không thì chắc đã đánh tôi luôn rồi.”

“Không riêng gì tiệm chúng ta đâu, tất cả siêu thị và các tiệm bánh khác đều như vậy hết. Tích trữ lương thực không phải tín hiệu tốt, chẳng lẽ thành phố chính thật sự không xong rồi hay sao?”

“Nghe nói tối qua có người đi mua sắm về bị cướp giữa đường. Loạn quá rồi, thành phố chính chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế. Tinh anh loài người sao có thể đi cướp bóc chứ?”

“…”

“Sếp này, trật tự và đạo đức yếu ớt của loài người tự động sụp đổ khi đối diện với hỗn loạn, đó chính là một màn tăng entropy tinh thần trên phạm vi xã hội đấy.”

An Ngung yên lặng nghe cô kêu ca. Thang máy nhanh chóng chạy xuống, qua lớp kính trong suốt, cậu nhìn thấy những người mặc trang phục bảo hộ xuất hiện khắp mọi nơi trong Tháp Nhọn.

“Sếp à, cái người ở Tháp Nhọn đó… Người ra quyết định hồi trước ấy, sếp quen mà đúng không.” Hứa Song Song bỗng nhiên dè dặt hẳn, “Phòng tuyến cuối cùng của loài người, từ khi người ta phát hiện ra rằng người đó có thể bị phi sinh vật lây nhiễm, họ đã bắt đầu đề phòng. Hiện tại, ai cũng nói nguyên nhân chủ yếu khiến thành phố chính thất thủ chính là vì ý chí con người của anh ta đã sụp đổ…”

Đang bước ra khỏi thang máy, An Ngung khựng lại.

“Để đảm bảo an toàn, tốt nhất sếp đừng để xuất hiện chung với anh ta nhé.” Hứa Song Song hạ giọng dặn dò, “Tuy ngài cũng được con người ỷ lại rất nhiều, là phòng tuyến thứ hai của loài người gì gì đó… Nhưng mà lòng người khó đoán, hiện giờ, người biến dị là chủ đề nhạy cảm, sếp cũng đừng đến tiệm, tôi và bác Maddie vẫn lo liệu được.”

An Ngung cảm thấy lồng ng.ực mình bị đè nặng thật nặng, rất khó chịu.

“Còn việc gì nữa không?” Cậu nhíu mày nhìn từng nhóm nghiên cứu viên nối đuôi nhau bước vào cửa. Lúc này, cậu không còn chào hỏi từ xa nửa mà bước thẳng đến trước mặt bọn họ.

“Không có gì, à với cả… Sếp không giỏi giao tiếp với người ta nên tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nên nhắc sếp mấy câu…”

Hứa Song Song hơi ấp úng, khi An Ngung đã bước đến trước mặt nhóm nghiên cứu viên kia, rốt cuộc cô cũng hít sâu một hơi, nói hết những lời mình muốn nói. “Dù đây là thành phố chính nhưng sự ngu xuẩn của loài người vẫn là không thể tránh. Đó là người đã bảo vệ nhân loại suốt 20 năm đấy, ý chí của anh ta chắc chắn không dễ sụp đổ như vậy đâu. Anh ta đã âm thầm làm bao nhiêu thứ cho tiệm bánh mì, giờ anh ta thất thế, tôi vẫn mong sếp sẽ đứng về phía anh ta, giúp đỡ anh ta phần nào đó.”

“Tuy là làm vậy có lẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho sếp, nhưng mà sếp à… Mối quan hệ giữa người với người thực sự phải như vậy.”

An Ngung siết chặt thiết bị thông tin, chợt rùng mình.

“Thưa ngài?” Nghiên cứu viên khẽ hỏi, “Ngài có gì cần dặn dò sao?”

An Ngung nhanh chóng hoàn hồn, khẽ nói một câu “Cảm ơn” với Hứa Song Song rồi cất thiết bị thông tin đi, đưa mắt nhìn thẳng vào hàng người cuốn mình kín mít trong bộ đồ bảo hộ cồng kềnh.

“Trưởng quan thế nào rồi?”

Nghiên cứu viên đó  liếc nhìn đồng nghiệp, lát sau, người kia dè chừng đáp: “Ý chí con người của Luật rất ngoan cường, Đại Não cũng cố hết sức hỗ trợ anh ta duy trì ý chí trong phạm vi nhân đạo. Nhưng rất tiếc, chúng tôi không thể loại bỏ thứ đang tấn công sức mạnh tinh thần của anh ta. Tuy giảm xuống rất chậm nhưng sức mạnh tinh thần của anh ta vẫn đang từ từ xói mòn.”

An Ngung căng thẳng, thấp giọng hỏi: “Ngài ấy vẫn luôn chống cự đúng không?”

“Đúng vậy.” Nghiên cứu viên vội vàng gật đầu, “Luật là một Người Giữ Trật Tự có ý chí ngoan cường.”

Người Giữ Trật Tự.

An Ngung nghiền ngẫm ẩn ý đằng sau danh xưng này.

Cậu phát hiện những người sống ở tầng đáy của xã hội quả thật giống hệt như lời Lăng Thu nói, bọn họ sẽ dè dặt, cẩn trọng sắp xếp từng câu chữ, những từ ngữ nghe qua tưởng bình thường nhưng lại hàm chứa lập trường của bọn họ. Bọn họ sẽ dùng ngôn ngữ trải đường cho hành vi đằng sau, đồng thời cũng chừa đường lui cho mình.

Một nghiên cứu viên khác nặng nề nói: “Ngài nên cảm kích tiên đoán ở khu 95. Luật mang trong mình chủ thể của hỗn loạn giáng xuống năm đó, nói thì có phần xúc phạm, nhưng về bản chất, anh ta và các siêu dị thể chẳng có gì khác nhau, chẳng qua là anh ta đầy đủ hơn, to lớn hơn nên mới ngủ đông nhiều năm đến vậy. Thật bất hạnh, giờ Sienna đã thức tỉnh anh ta. Đây không chỉ là kiếp nạn của riêng anh ta mà còn là kiếp nạn của toàn nhân loại.”

An Ngung nhìn chằm chằm người kia, “Người Giữ Trật Tự, con người. Tóm lại, anh đang muốn phân bua điều gì?”

Người nọ im lặng một lát rồi nói, “Không ai nghi ngờ lòng trung thành của Tần Tri Luật, anh ta luôn luôn đáng để mọi người tôn kính. Nhưng mà… nếu ngay cả người có ý chí mạnh mẽ như anh ta cuối cùng vẫn không chống cự được hỗn loạn xâm chiếm, vậy thì…”

Người kia còn chưa nói hết nhưng tầm mắt lại đảo quanh đại sảnh một vòng theo bản năng, cuối cùng dừng lại ở một điểm xa xa. An Ngung nhìn theo, trông thấy bức tượng lời thề Người Giữ Trật Tự.

Nhất thời, cậu khó lòng nào tin nổi, “Các anh nghi ngờ tất cả Người Giữ Trật Tự?”

“Chúng tôi chưa bao giờ nghi ngờ.” Giọng điệu người nọ nghe rất nặng nề, “Nhưng chúng tôi cần phải đánh giá xem rốt cuộc ý chí con người có thể đối chọi được với vận mệnh biến dị hay không.”

Trước khi rời đi cùng những người khác, người kia vỗ vai An Ngung, “Mấy nghìn Người Giữ Trật Tự ở Tháp Nhọn từ trước tới nay chưa bao giờ là công cụ, họ là những người bạn. Chẳng ai đang yên đang lành mà lại muốn phản bội bạn bè cả.”

***

Trên đường tới chỗ Tần Tri Luật, An Ngung được hiểu biết sâu sắc thế nào là phòng vệ trước mối nguy hiểm cao nhất.

Theo sau cậu là 30 nhân viên của Tháp Đen và Đại Não, ở tầng ngầm thứ 10 của Đại Não, mỗi lần qua một lớp cửa lại cần một trong số đó chứng thực thân phận. Tuy từng cánh cửa có cấu tạo khác nhau nhưng cửa nào cũng là cửa tử của Tần Tri Luật.

Cậu mù tịt về công nghệ, chỉ đến khi nhận ra một trong số những cánh cửa đó có hàng rào hồ quang điện ở bên ngoài mới cảm thấy tim mình đau nhói, hệt như bị người ta chém từng nhát từng nhát.

“Còn phải mất bao lâu nữa?” An Ngung liếc nhìn thiết bị thông tin.

Đã gần 2 tiếng trôi qua kể từ khi ra khỏi thang máy, không biết còn phải đi bao xa nữa trong mê cung dưới lòng đất này.

Sau lưng cậu chỉ còn lại hai người, một trong số đó tiến lên để quét mống mắt, trấn an: “Chỉ chừng 10 phút nữa thôi.”

An Ngung rũ mắt nhìn ngón tay đang gập lại, cố kìm nén cảm xúc muốn siết chặt nắm tay.

Đây là cánh cửa thứ hai từ dưới đếm lên, hai bên tường là hai bình kim loại lớn, những đường ống dẫn kim loại chạy ngoằn ngoèo rồi tụ lại ở trung tâm.

Trên thân bình khắc những dòng mật mã phức tạp, ở cuối là bốn chữ “Chất độc thần kinh”.

Cánh cửa máy được mở ra, vị Đầu Lĩnh kia ở lại ngoài cửa, đưa tay ra hiệu mời cậu bước vào.

Nét mặt An Ngung rất nghiêm trọng, rảo bước tiến vào. Dưới đất chằng chịt những ống dẫn chứa chất động thần kinh, trước khi vị Đầu Lĩnh kia kịp nhắc chớ nên giẫm vào, cậu đã lỡ chân giẫm lên.

Nghiên cứu viên đi theo bên cạnh gật nhẽ đầu với người còn lại.

Mười phút sau, rốt cuộc An Ngung cũng đứng trước cánh cửa cuối cùng thông đến chỗ Tần Tri Luật.

Vị nghiên cứu viên bên cạnh gật đầu với cậu, ôn hòa nói: “Tôi hiện đang là nghiên cứu viên chuyên trách của Tần Tri Luật, lần xác thực cuối cùng này là quét vân tay của tôi.”

Nhìn anh ta tiến lên mở cửa, An Ngung bỗng nói: “Trước đây Đại Não cũng từng xử lý một số sinh vật biến dị nhỉ, tôi nhớ Nghiêm Hi từng nói anh ta mất một con mắt vì thí nghiệm mất kiểm soát.”

Nghiên cứu viên gật đầu, “Đương nhiên rồi. Tháp Đen sẽ tiến hành đào tạo chuyên nghiệp, chúng tôi cũng có thiết bị chuyên môn.”

An Ngung ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn, “Lúc gi.ết ch.ết sinh vật biến dị, cách thức tàn nhẫn nhất của các anh là gì?”

Đối phương sửng sốt, “Ngài muốn…”

“Khi thành phố “mồi” xuất hiện siêu dị thể chưa xác định, các anh, Tháp Đen có từng vạch ra vài chục phương án đối phó không?”

Câu hỏi của An Ngung cực kỳ gay gắt nhưng ánh mắt cậu lại vô cùng bình thản, giọng điệu không lên không xuống hệt như con thú nhỏ không có tính người ngày trước chỉ đơn thuần phát biểu thắc mắc của mình.

Nhưng không biết tại sao, khi bị đôi mắt vàng lạnh nhạt kia nhìn thẳng vào, lưng nghiên cứu viên kia lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Tất cả những thứ này, Luật đều đã ký xác nhận.” Nghiên cứu viên né tránh ánh mắt.

An Ngung nhếch môi, khẽ nói: “Đương nhiên rồi. Đương nhiên ngài ấy sẽ ký rồi.”

Cánh cửa nặng nề mở ra, An Ngung thản nhiên bước qua bên cạnh người nọ, “Cảm ơn. Ngài ấy rất nguy hiểm, anh không cần vào cùng.”

Cánh cửa cuối cùng trông rất đơn giản, không có bẫy rập gì.

Khi An Ngung chuẩn bị chạm đến tay nắm cửa, nghiên cứu viên bỗng nói từ đằng sau: “Toàn bộ dự án này đã được phác thảo từ khi Luật 16 tuổi quyết định xây dựng Tháp Nhọn, bản thân anh ta cũng là một trong những người thiết kế.”

An Ngung dừng lại, nắm chặt tay nắm cửa, khớp ngón tay gồ lên.

“Góc?”

“Phán quyết ngài ấy tự dành cho mình đáng ra nên nhận được sự tôn kính và cứu rỗi chứ không phải được coi là vận may để lợi dụng.”

An Ngung ngoảnh lại, tầm mắt lướt qua đối phương, “Xin lỗi, tôi thiếu hụt tính người, không hiểu được những suy tính sâu xa của Tháp Đen và Đại Não, tôi chỉ hiểu được những đạo lý đơn giản, rõ ràng mà hàng xóm từng dạy cho.”

Phòng giam trông không khác gì phòng thí nghiệm hồi trước An Ngung từng ở trong, màn hình thông tin được lắp kín các bức tường, chính giữa căn phòng là một cái giường sắt lạnh tanh nhưng Tần Tri Luật không nằm trên đó. An Ngung cố bước nhẹ hơn, đi về phía cánh cửa nhỏ dẫn vào căn phòng phía trong.

Dựa theo bản vẽ Đại Não cung cấp, Tần Tri Luật có một phòng ngủ nhỏ ở phía trong, là không gian cá nhân của hắn, cách bài trí khá tương đồng với căn phòng ở Tháp Nhọn. Trong phòng ngủ không có thiết bị theo dõi, chỉ có một thiết bị liên lạc. Nhưng một khi đã vào phòng ngủ, hắn sẽ không thể tự tiện ra ngoài, nếu muốn ra thì phải gọi nhân viên phụ trách tới mở khóa cho.

An Ngung đến gần cánh cửa đó, nghe thấy tiếng kim loại va đập vào nhau trầm mà đục phía bên trong.

Tần Tri Luật mặc một bộ đồ ngủ vải mềm, ngồi trên giường lật sách. Hai bên vai hắn bị xỏ hai vòng thép, hai nhánh của sợi xích chữ Y móc vào hai vòng thép, đầu còn lại nối với giường.

Giữa hai vòng thép kia có một sợi dây chăng ngang không nhìn thấy được từ bên ngoài nhưng chắc chắn nó được mắc xuyên bên dưới cột sống Tần Tri Luật. Một khi hắn cố tình vùng khỏi xích sắt, dây kéo sẽ cắt lìa xương sống hắn.

Tần Tri Luật buông quyển tản văn đã khá cũ kỹ kia xuống, trang lót của quyển sách ghi tên Đường Như. Đó là một quyển sách giải trí ghi lại những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống được mẹ của Tần Tri Luật ghi chép lại từ năm hắn chào đời.

Hắn nhìn sang phía An Ngung, “Sao vậy?”

Giọng hắn rất khẽ, mang vẻ bất đắc dĩ và bao dung. Đó là sự dịu dàng chỉ có mỗi khi nói chuyện riêng với An Ngung sau khi xác nhận mối quan hệ.

Tuy An Ngung không nhạy trong chuyện tình cảm nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ trưởng quan dành cho cậu từ lâu, sự thay đổi ấy khiến cậu thấy rất vui.

Cậu thoáng nhìn màn hình thông tin trông khá lạc quẻ trên tường.

35. Là sức mạnh tinh thần hiện tại của Tần Tri Luật.

Lúc cậu nhìn sang, con số kia tụt xuống 34 rồi lại nhảy lên 35, lên lên xuống xuống rất nhiều lần, cuối cùng vẫn bất lực dừng lại ở 34.

Tần Tri Luật cũng ngoảnh lại nhìn màn hình, bấy giờ An Ngung mới phát hiện ánh mắt hắn đã khá mơ hồ, giống như một chiếc máy ảnh cũ không thể bắt nét, mỗi lần cố gắng tập trung chỉ được vài giây rồi lại bất lực tan rã.

“Làm sao thế?” Tần Tri Luật hỏi lại lần nữa, giọng hắn hơi khàn. Hắn ngoảnh lại nhìn An Ngung, “Như có cả tấn tâm sự trong lòng vậy. Chắc hẳn Tháp Đen đã nói cho cậu biết đây là phương án khẩn cấp tôi tự thiết kế cho mình.”

Nói rồi, hắn hơi nâng sợi xích sắt đang buông thõng bên người lên, “Đã thiết kế xong xuôi từ năm 16 tuổi.”

“Ngài còn thiết kế gì nữa?” Lên tiếng, An Ngung phát hiện giọng mình đã run rẩy.

Tần Tri Luật im lặng, chưa trả lời. Hắn nhìn An Ngung, ánh mắt chợt run nhẹ, đôi mắt đen đang thất thần kia rốt cuộc vẫn tập trung được tiêu cự. An Ngung nhìn hắn đặt quyển sách xuống, đứng dậy khỏi giường, chậm rãi bước về phía mình.

Tần Tri Luật đi chậm nhưng rất vững, không nhìn ra chút chật vật nào, cũng không khiến dây xích sau lưng phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Hắn yên lặng đứng đối diện An Ngung, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, để lại cảm giác ẩm ướt hơi lành lạnh.

Sau đó, nụ hôn kia rơi lên môi An Ngung. Hắn cạy miệng An Ngung, hôn sâu, hương vị mằn mặn khiến An Ngung nhận ra đó thực sự là một giọt nước mắt đã lăn xuống trên gương mặt cậu.

Tần Tri Luật hôn cậu rất mạnh bạo, đến tận khi An Ngung vô thức ôm siết lấy eo hắn mới dừng lại, thấp giọng hỏi bên tai: “Lại khóc cái gì? Đã bảo không được khóc rồi, làm nũng cũng phải biết một vừa hai phải.”

“Tôi sợ lắm, trưởng quan.” An Ngung rũ mắt trước mặt hắn, nhìn hoa văn trên áo ngủ của hắn.

“Sợ gì chứ?”

Sợ lại một lần nữa mất đi cây cọc gỗ neo thuyền.

Chỉ là khác với trước kia, cậu không chỉ sợ chuyện phải đối diện với biển đen, cậu sợ cây cọc gỗ bị sóng biển đập nát hơn.

“Cậu đã trưởng thành rồi.” Tần Tri Luật vu.ốt ve lưng cậu, bàn tay lần dọc theo đường xương sống. Hắn hơi siết vòng tay lại, ôm An Ngung vào lòng.

Cởi bỏ bộ đồ chiến đấu cứng nhắc, cái ôm của trưởng quan vững chắc mà dịu dàng. Hắn đang bị sốt, An Ngung không biết đó là phản ứng của cơ thể khi bị thương hay là do quá trình biến dị gây ra. Nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ dưới lớp áo ngủ, cậu dang hai tay ôm thật chặt lấy người trước mặt theo bản năng.

Tiếng cười trầm thấp của Tần Tri Luật vang lên phía trên đầu.

“Cậu là người đầu tiên ôm tôi đấy.” Tần Tri Luật cọ nhẹ gò má trên tóc cậu, “Lần đầu tiên ở khu 53, không biết ai dạy cho nữa.”

An Ngung rùng mình.

Cậu nhớ lại hồi ở khu 53, lần đầu tiên chứng kiến Tần Tri Luật chìm vào cảm xúc tự ghét bỏ bản thân vì sử dụng gen biến dị quá mức, cậu đã ôm chầm lấy hắn như bản năng.

Trong cái ôm của An Ngung, Tần Tri Luật ghé vào tai cậu dặn dò những chuyện về sau. Hắn dự đoán được rằng Tháp Đen sẽ nghi ngờ tất cả những Người Giữ Trật Tự, hắn muốn hai người mang gen thuần là An Ngung và Điển ở lại thành phố chính để ổn định Tháp Đen, coi đó như vốn liếng để đàm phán, thả tất cả những Người Giữ Trật Tự khác đến khu bình đẳng, gia nhập lực lượng của Misi.

An Ngung nghe mà chấn động, rõ ràng bị cầm tù, vậy mà người này vẫn dự đoán được mọi chuyện đang phát sinh ngoài kia. Ngày thường, hắn chẳng hề quan tâm tới bất kỳ ai, vậy mà hắn vẫn nhận định chính xác thái độ của từng người.

“Cậu sẽ phải một mình đàm phán trót lọt với Tháp Đen, đương nhiên tôi cũng sẽ góp sức, tuy nhiên, trước mặt Tháp Đen, hiện tại tôi đã không còn tiếng nói gì. Mắt xích then chốt nhất là Đường Phong, cậu ta sẽ ổn định cảm xúc của phe Người Giữ Trật Tự, không cho phép họ vứt bỏ lòng trung thành vì phẫn nộ bốc đồng. Đợi đến khi mọi việc ở khu bình đẳng đã ổn định, nếu cậu muốn rời đi thì cứ rời đi, đi đâu cũng được, không cần bận tâm Tháp Đen sẽ tức giận ra sao, bọn họ không làm gì được cậu.”

Nói xong, Tần Tri Luật tạm dừng giây lát, “Tôi cũng không quan tâm rốt cuộc Người Giữ Trật Tự coi Tháp Đen là thù hay là bạn, tôi chỉ cần bọn họ tồn tại một cách êm đẹp. Bọn họ là lợi thế cuối cùng trên cán cân trật tự, cho dù đó chỉ là lợi thế chẳng có gì quan trọng.”

Dặn dò xong, Tần Tri Luật lại dừng lại, giọng hắn bỗng trở nên xa lạ, “Khi lựa chọn cậu, cậu vẫn là con thú nhỏ không có nhân tính, chỉ có huyết tinh, sẵn sàng dấn thân làm mọi thứ vì sinh tồn. Khi đó, tôi chỉ nghĩ rằng cậu sẽ phát triển thành hình mẫu mà tôi muốn, lại không ngờ rằng…”

An Ngung ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, “Ngài muốn hình mẫu như thế nào?”

“Ngay thẳng, cơ trí, quyết đoán, đây đều là những điều cậu vốn có sẵn. Nhưng cậu quá bị động, không thể cứ để mặc cho số phận đẩy đi từng bước. Cậu phải học được cách ngoảnh lại, thẳng thắn đối diện với nó, nói cho nó biết cậu muốn đi tới đâu.”

Tần Tri Luật nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Tôi chọn cậu, từ ban đầu đã lên kế hoạch một ngày nào đó sẽ dùng đến cậu. Cậu chính là món vũ khí giết người mà tôi đã lựa chọn.”

“Giết ai?”

Tần Tri Luật không trả lời. Hắn ngưng mắt nhìn An Ngung hồi lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi cái ôm.

“Cứ làm theo kế hoạch đi. Sau này tới đây ít thôi, có lẽ tôi sắp mất kiểm soát rồi, cậu phải giữ thể diện cho trưởng quan.”

Ra khỏi căn phòng nhỏ rồi, An Ngung chưa rời đi ngay.

Cậu yên lặng đứng ngoài cửa rất lâu, lâu đến mức Tần Tri Luật đã chầm chậm quay trở lại giường, một lần nữa cầm quyển sách kia lên.

Qua khe hở nhỏ của cánh cửa, An Ngung thấy bàn tay cầm sách của hắn đang run. Hắn dùng sức nắm chặt quyển sách, gân xanh nổi lên trên cổ tay nhưng vẫn không khống chế được bàn tay đang run rẩy.

Tần Tri Luật vẫn đang gắng gượng đè nén để không lộ ra trạng thái nóng nảy khi cơ thể sắp mất kiểm soát vì hắn biến An Ngung vẫn chưa đi xa.

An Ngung cũng biết mình không lừa được hắn, Tần Tri Luật đã bắt đầu thức tỉnh, chắc chắn hắn có thể cảm nhận rất rõ sự tồn tại của “thể trật tự” giống như mọi sinh vật biến dị khác. Giống như Cider từng miêu tả, An Ngung đem đến cho bọn họ một cảm giác nguy hiểm mà hấp dẫn.

Cách một cánh cửa, ai cũng hiểu rất rõ về nhau.

“Ngài nói đúng.” An Ngung áp tay lên cửa, khẽ nói: “Tôi không thể cứ bị động như thế mãi, không thể để mặc cho số phận đẩy đi từng bước.”

“Cũng không thể để mặc cho ngài đẩy đi từng bước, bởi vì đó cũng không phải con đường tôi muốn đi.”

Đêm hôm đó, thiết bị thông tin đánh thức An Ngung mười mấy lần.

Tháp Đen không ngừng gửi cảnh báo khẩn cấp. Sức mạnh tinh thần của Tần Tri Luật liên tục dao động giữa 30 và 31, hắn đã không còn được phép ở trong phòng ngủ mà bị trói chặt trên giường thí nghiệm, đóng thêm vài chục cái đinh sắt gắn kèm đạn nhiệt năng cố định tứ chi, những miếng điện cực dán khắp người liên túc phát điện để ngăn chặn tần số biến dị.

Qua camera giám sát, đôi mắt đen kia đã hoàn toàn tan rã, không còn ý chí. Về sau, Tần Tri Luật quyết định nhắm mắt lại, chỉ thỉnh thoảng choàng mở ra giữa từng đợt co giật. Xúc tu, vảy, cánh, vô vàn triệu chứng biến dị thay phiên nhau xuất hiện trên cơ thể người kia rồi lại biến mất vì bị kích điện hoặc bị tiếng gầm giận dữ mà bi ai của hắn đè nén xuống.

“An Ngung.” Đường Phong đứng cạnh An Ngung, đưa tay che màn hình thiết bị thông tin đi, “Đừng xem.”

An Ngung bình tĩnh tắt màn hình đi, đứng dậy, đưa mắt nhìn chiếc áo khoác chuyên biệt đang khoác ngoài bộ đồ ngủ của Đường Phong.

“Đầu Lĩnh tìm gặp ngài thương lượng chuyện Tháp Nhọn?”

Giọng An Ngung rất bình tĩnh.

Đường Phong gật đầu, “Tốc độ mất kiểm soát của Tần Tri Luật đã nhanh hơn cả dự kiến xấu nhất của bọn họ. Tổng Lĩnh rất thẳng thắn, khả năng kiểm soát được của tất cả Người Giữ Trật Tự, kể cả tôi, trong tương lai đều là dấu hỏi.”

“Để tôi đi đàm phán.” An Ngung đứng dậy, “Tôi đã gọi Nghiêm Hi tới đón rồi, sẽ tới Tháp Đen ngay.”

“Được.” Tuy do dự nhưng Đường Phong vẫn nói, “Cậu không hiểu nhiều về khu bình đẳng và Misi, tôi vẫn nên đi cùng cậu thì hơn.”

“Không cần.” Ra tới cửa, An Ngung ngoảnh lại, “Tôi sẽ không để mọi người tới khu bình đẳng đâu, Tháp Nhọn sẽ tiếp tục tồn tại. Ngày nào Tháp Nhọn còn tồn tại, người phụ trách Tháp Nhọn trước kia chắc chắn vẫn được an toàn.”

Đường Phong sửng sốt, “Chẳng lẽ Luật không…”

“Trưởng quan đã dặn dò hết rồi nhưng tôi không hề nói sẽ nghe lời ngài ấy.”

An Ngung đẩy cửa, tầm mắt dừng lại trên thiết bị thông tin.

Cậu lại bật sáng màn hình, nhìn mấy tệp tin trên đó.

Đó là những đoạn ghi hình chiến đấu bị Tần Tri Luật giữ lại không báo cáo lên trong vài nhiệm vụ trước đó và cả đoạn ghi âm hai người thảo luận về chuyện hồi tưởng ký ức và khiến thời gian quay ngược.

Khi bàn tay số phận thao túng quá nhiều thì phải ngoảnh lại, thẳng thắn đối diện với nó, nói cho nó biết anh muốn đi đến nơi nào.

“Ngài ấy luôn cảm thấy tôi chỉ phục tùng ngoài mặt.” An Ngung khẽ nói, “Có lẽ quả thật là thế.”

***

Trung tâm thành phố chính, tầng ngầm thứ 10 của Đại Não.

Tần Tri Luật toàn thân ướt đẫm mồ hôi và máu chợt nghe thấy một tiếng thông báo của hệ thống. Khác với tiếng cảnh báo chói tai, một tiếng “Ting” lanh lảnh kia nghe giống như tiếng lò nướng ở tiệm bánh của An Ngung thông báo đã hoàn thành công việc.

Hắn yếu ớt ngước mắt lên.

Đôi mắt đen mờ mịt nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu mới ngưng tụ được một chút tức giận và cả hoang mang.

Một người bạch tuộc xuất hiện trên màn hình, hắn phải mất tận mấy phút mới nhớ ra được đó là AI An Ngung nuôi: 716.

Trong ký ức con người đã dần mờ nhạt của hắn, 716 không quá hoạt bát, nhất là khi đối thoại với hắn, nó rập khuôn và nhạt nhẽo đến cực điểm.

Lúc này, 716 không thèm vòng vo lấy một câu, thẳng thừng gõ lên một dòng chữ: Chuyển lời giúp An Ngung.

– Tôi biết, từ đầu tôi đã được ngài lựa chọn làm người gi.ết ch.ết ngài trong tương lai.

– Như vậy là không đúng đâu, trưởng quan. Xin lỗi vì tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù thế giới này không có vĩnh viễn, tôi vẫn sẽ đồng hành cùng ngài cho đến khi cả hai chúng ta không còn tồn tại.

Tần Tri Luật đọc từng chữ từng chữ rất chậm, đọc đến tận khi mặt nạ bảo hộ ám đầy hơi nước, khiến mọi thứ trong tầm mắt đều trở nên nhòe nhoẹt.

Cánh cửa máy mở ra, nghiên cứu viên bước tới, kiểm tra các thông số hiển thị trên màn hình nhưng không cách nào xác định được người đang nằm trên chiếc giường kim loại kia có còn tỉnh hay không.

“Luật?”

Anh ta chần chừ gọi thử, không hề được đáp lời.

Nhưng anh ta vẫn tuân thủ hiệp nghị giữa Tần Tri Luật và Tháp Đen: Trước khi hoàn toàn mất trí, Tần Tri Luật có quyền được thông tin về tất cả các hành động và phương án xử lý áp dụng lên hắn. Anh ta báo cáo: “Góc vừa báo cáo đầy đủ lời tiên đoán cho Tháp Đen, đồng thời chứng minh loại hình dị năng của mình. Sức mạnh điều khiển không gian và thời gian đại diện cho tiềm lực khiến entropy giảm xuống, ngài ấy đã trở thành cơ hội xoay chuyển của toàn thể nhân loại.”

“Qua phân tích, Tổng Lĩnh tán thành lập luận của An Ngung có thể tin tưởng, đạt thành nhận thức chung với ngài ấy.”

“Ngài ấy dùng thân phận nhân loại thuần túy vĩnh viễn không thể biến dị trở thành người quản lý mới của Tháp Nhọn, dẫn dắt toàn thể Người Giữ Trật Tự tiếp tục hoạt động. Tháp Đen cũng từ bỏ dự án xử lý tất cả Người Giữ Trật Tự trước đó, bởi vì một khi những Người Giữ Trật Tự đồng loạt mất kiểm soát, thể trật tự vẫn có khả năng dọn dẹp toàn bộ biến dị, kể cả là anh.”

Trong phòng giám sát trống trải, tịch mịch, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt của người nằm trên bàn thí nghiệm.

Hồi lâu sau, giọng nói khản đặc kia hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Họ đang xác nhận hiệp nghị lần cuối cùng, nếu có thông tin gì thêm, tôi sẽ báo cho anh kịp thời. Cứ yên tâm, đối tượng giám sát trước kia của anh trưởng thành rất nhanh, điều này thật đáng mừng. Có lẽ đây mới thật sự là con đường sống thế giới để lại cho loài người.” Nói xong, nghiên cứu viên dừng lại một lát như sực nhớ ra điều gì, lại mỉm cười trấn an, ” Ồ, nhưng mà một chút khiếm khuyết nho nhỏ vẫn không thay đổi. Đầu Lĩnh đề nghị ngài ấy đổi danh hiệu thành Trật Tự, như vậy cũng có thể bình ổn dư luận tốt hơn nhưng ngài ấy không chịu. Ngài ấy vẫn tên là Góc, bảo rằng cái tên này mang lại cho ngài ấy cảm giác an toàn.”

Thiết bị máy móc kêu ù ù một đợt rồi ngưng hắn.

Cảm giác đau đớn, khó chịu trong cơ thể Tần Tri Luật cuối cùng cũng lắng xuống.

“Ngoài ra, ngài ấy còn muốn chung tôi không quấy rầy đến anh nữa, vì ngài ấy cho rằng những đau đớn này chẳng có nghĩa lý gì.” Người kia khẽ nói nốt, “Vất vả rồi.”

Cách đó vài ki lô mét, An Ngung đang đứng trước mặt các Đầu Lĩnh, tầm mắt lướt qua từng gương mặt xa lạ, cuối cùng nhìn lên màn hình lớn.

Cách một lớp màn hình, cậu nói với Tổng Lĩnh chưa bao giờ lộ diện kia: “Loài người phải buông tha Tần Tri Luật, đó là yêu cầu duy nhất của tôi.”

“Nếu ngài ấy chắc chắn phải rơi xuống vực thẳm, vậy thì cứ để ngài ấy tự do rời đi.”

Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 38 – Phóng thích

Có một số chuyện tôi chưa kịp hỏi An Ngung.

Nhưng cũng may, sau này ý thức của chúng tôi nối liền với nhau, tôi vẫn nhận được đáp án.

An Ngung không cho rằng Tần Tri Luật biến dị mất kiểm soát là kết cục tệ hại nhất.

Bởi cậu ấy vốn không thèm để tâm tới vận mệnh nhân loại.

Cậu ấy cảm thấy kết cục tệ hại nhất là đến chết, Tần Tri Luật vẫn bị giam hãm trong cái lốt con người.

Cậu ấy nói, bất kể thứ cậu phóng thích là thảm họa hay sự bảo vệ, cậu chỉ muốn trả lại tự do cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment