Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 26

Khi gió nhẹ tiếp tục thổi, An Ngung mở mắt ra.

Thế giới bị gấp bên trong đồng xu ước nguyện sáng ngời, trong trẻo, không có cảm giác u ám thường thấy ở thành phố “mồi”, cũng không trắng tinh, mờ mịt như vùng hoang dã.

Một người phụ nữ thanh mảnh mặc đồ công sở bước nhanh vào tiệm cà phê ở góc phố. Trong vài phút chờ cà phê, cô chống má, ngẩn người trước cửa sổ.

Sau khi cô rời đi, quản lý cửa hàng vào bếp sau bưng một khay bánh quy lớn ra, cười tủm tỉm xếp từng chiếc vào lọ thủy tinh theo hình bông hoa.

Thiếu nữ đeo chiếc guitar bass trên lưng tra chìa khóa vào chiếc ổ khóa gỉ sét loang lổ trên cánh cửa của quán bar nằm ở góc phố.

Nơi này giống như thành phố chính nhưng hiển nhiên người ở thành phố chính không được rảnh rỗi đến vậy.

Có rất ít người qua lại trên đường, ngoại trừ hai người lạ mặt bất thình lình xuất hiện, tất cả những người còn lại đều là phụ nữ.

An Ngung và An quay sang nhìn nhau.

An Ngung thở dài, “Cuối cùng vẫn bị tách nhau ra.”

Chúc Đào, Ninh, Triều Vũ đều không thấy bóng dáng.

An uể oải nhìn cậu chằm chằm. Sau vài giây giằng co, cả hai cùng ngoảnh đầu đi.

Rồi lại đồng loạt đội lại chiếc mũ áo bị gió thổi bay lên đầu.

“Con phố này trông quen quen, hình như đã từng thấy ở thành phố chính,” An Ngung đi dọc theo con phố dài, “Anh có ấn tượng gì không?”

An bước đi bên cạnh cậu, không nói tiếng nào.

“Có vẻ chỗ này khá gần nhà thờ trung tâm.” An Ngung lại nói.

Đợi thêm vài phút nữa, cậu cáu kỉnh nói: “Tại vì tôi mới đến thành phố chính được có mấy hôm thôi nên mới phải hỏi anh có ấn tượng gì không đấy.”

Cuối cùng An cũng mở miệng.

“Tôi chưa bao giờ được thấy thành phố chính,”

“… Xin lỗi.”

Bấy giờ An Ngung mới sực nhớ ra An Ninh là người sống ở thành phố “mồi”, sau thì bị tấn công và biến dị ở hẻm núi, đến lúc tỉnh lại, An Ninh đã ở trong Tháp Nhọn. An Ninh chưa bao giờ thực sự bước vào thành phố chính của loài người.

Tại thế giới được giấu bên trong đồng xu ước nguyện này, tiếng thì thầm phiền phức càng rõ ràng hơn. Mùi tanh hôi nồng nặc khắp mọi nơi khiến thế giới gần như hoàn mỹ này trở nên vô cùng dị hợm.

An Ngung cắn chặt khớp hàm, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống.

An bịt tai lại, sắc mặt trông hơi tái.

Anh kéo mũ áo về phía trước, “Muốn tìm Ninh.”

An Ngung đã nín nhịn từ nãy đến giờ, cuối cùng không chịu được nữa, bèn hỏi, “Tự anh đưa ra đề nghị vào đội thật đấy à?”

Một lúc lâu sau An mới mệt mỏi đáp: “Giờ hối hận rồi.”

Hai người đi theo những biển chỉ dẫn mười mấy phút, quả nhiên tìm được nhà thờ trung tâm.

Trong nhà thờ không có một bóng người. Một lần nữa xuất phát từ nhà thờ, không bao lâu sau, An Ngung đi đến góc đường quen thuộc. Cậu ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu nho nhỏ kia.

Tiệm bánh mì Hy Vọng.

Đây là tiệm bánh mì trước khi được chuyển nhượng.

Đẩy cửa gỗ ra, chuông gió kêu leng keng. Hứa Song Song ló đầu ra từ sau quầy, cười nói: “Hết bánh mì mất rồi. Mấy ngày nay thợ bánh của chúng tôi không tới, thật ngại quá!”

Sau vài câu trò chuyện đơn giản, An Ngung chắc chắn Hứa Song Song đã bị mất trí nhớ.

Cô không biết cậu, còn lẩm bẩm kêu ca bà chủ và Maddie bỏ bê công việc, đồng thời không ngừng chỉnh ngày 30 tháng 9 trên đồng hồ điện tử thành 4 ngày sau đó nhưng dù có cố chỉnh thế nào, ngày hiển thị vẫn quay lại 30 tháng 9.

Cô lẩm bẩm: “Chẳng biết 4 ngày nay xảy ra chuyện quái gì, lịch cứ như bị hỏng vậy.”

Thời gian của thế giới này đã bị cố định ở ngày 30 tháng 9, những người bước vào đây cũng bị lùi ký ức trở về ngày đó. Thế nhưng tất cả họ vẫn cảm thấy ngạc nhiên vì từng ngày vẫn trôi đi mà ngày trên lịch lại vĩnh viễn nằm yên.

An Ngung xem lại tin tức nhiệm vụ. Báo cáo về người mất tích đầu tiên được tiếp nhận là vào ngày 14/10, tiêu chuẩn để phán định mất tích của thành phố “mồi” vừa đúng là 14 ngày. Người mất tích đầu tiên là một cô gái 20 tuổi tên Thẩm Hà, một nữ công nhân bình thường tại một nhà máy sản xuất bao bì tại khu 84.

Cô không có người thân. Người trình báo là nhân viên tạp vụ sống cùng ký túc xá với cô. Hơn một tháng sau, cô gái kia cũng xuất hiện trong danh sách người mất tích.

“Hai anh là người từ thành phố “mồi” tới à?” Hứa Song Song đánh giá hai người một lượt từ đầu đến chân, líu lưỡi nói: “Tóc trắng đồ trắng là điềm rất gở đấy. Đừng lượn lờ bên ngoài nhiều, coi chừng bị mấy tên quá khích kéo vào góc chết của camera đánh!”

An Ngung: “…”

An: “…”

“Thật sự hết bánh mì rồi. Thôi để tôi đi lấy ít cơm cho hai anh nhé. Trông hai anh cứ như bị suy dinh dưỡng trường kỳ vậy.” Hứa Song Song vừa than thở, vừa đứng dậy đi vào bếp.

An Ngung ngồi xuống ở khu vực ăn uống, đưa tay thắp cây nến trang trí trên bàn lên.

An bước tới, “Đi tìm Ninh đi. Khi đến đủ gần, tôi sẽ cảm nhận được.”

“Anh ngồi xuống trước đã.” An Ngung nói, “Giúp tôi thử một thứ.”

Sắc mặt An có chút khó coi. Tuy tiếng thì thầm anh nghe thấy rất nhỏ nhưng chừng ấy đã đủ nhiễu loạn tinh thần anh rồi.

Anh khẽ cử động tay, một con bướm trắng bay ra từ trong tay áo, giang rộng đôi cánh lớn mỏng tang của mình. Trên đôi cánh trắng có hoa văn màu xanh lá thông, nó vỗ cánh vài lần rồi lập tức biến mất.

Anh cắn môi, yên lặng nhìn An Ngung. Thấy An Ngung không có phản ứng gì, An quay người đi vào trong.

Ánh lửa bập bùng trên đầu ngọn nến, An Ngung moi hết giấy ăn trong chiếc hộp trong suốt trên bàn ra ngoài, chỉ để lại đúng một tờ. Tiếp đó, cậu đẩy nó ra xa, chăm chú nhìn đường nối giữa nó và ngọn nến.

Liếc thấy An ngồi tựa lưng vào góc tường, tay ôm đầu gối, An Ngung chợt hỏi: “Ngoại trừ tìm Ninh, anh đã từng thử giảm bớt cảm giác khó chịu bằng cách nào khác chưa? Ví dụ như… ở trong không gian kín?”

An nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

Sau đó, tầm mắt anh bỗng bị thu hút bởi cái bàn trước mặt An Ngung. Ngọn nến vốn đang đứng trên bàn bất thình lình biến mất. Giây tiếp theo, một vệt đen bỗng nhiên xuất hiện từ mép tờ giấy ăn trong hộp, xung quanh vệt đen trông như có ánh lửa. Vệt đen nhanh chóng lan rộng ra, nhoáng cái đã nuốt trọn hơn nửa tờ giấy.

Hộp giấy lắc lư trên bàn, bên trong như có thứ gì đó không ổn định sắp lao ra. An Ngung yên lặng nhìn chằm chằm hộp giấy, trong đôi mắt vàng đã lờ mờ có sắc đỏ lưu chuyển.

Hồi lâu sau, hộp giấy hoàn toàn nằm yên trở lại. Tờ giấy bị thiêu rụi, ánh lửa mờ nhạt trong hộp cuối cùng cũng biến mất.

An giật mình nói: “Dị năng của cậu là…”

An Ngung nhắm mắt lại, cánh tay đang căng lên buông lỏng ra, “Bẻ cong không gian.”

Cách áp dụng khả năng không gian đầu tiên cậu đã làm được là dịch chuyển tức thời, kích hoạt khi mạng sống chịu uy hiếp lớn. Bẻ cong nhưng cũng chỉ bẻ cong được một chút, dựa vào việc gấp và mở trong chớp mắt để di chuyển tới vị trí xác định.

Mãi đến khi nhìn thấy đồng xu ước nguyện kia, cậu bỗng nhiên nhận ra rằng có lẽ cậu cũng có thể gấp hai điểm trong không gian vào nhau một cách ổn định và phong ấn không gian ban đầu tại điểm gấp kia giống như…

“Giam giữ không gian.” An Ngung bổ sung.

Ánh mắt An nhìn cậu thay đổi.

“Mùi gì đấy?” Hứa Song Song chạy ra từ bếp, nhìn quanh một vòng, “Chuyện gì vậy?”

Không ai trả lời. Cô cúi xuống, nhìn thấy tro đen trong chiếc hộp giấy trong suốt, bèn cầm lên: “Gì thế này…”

“Đừng!”

“Á!!”

Hứa Song Song vứt hộp giấy cháy bỏng tay xuống, cuống quýt thổi, “Quái gì vậy, sao mà nóng thế!!”

An Ngung: “…”

Cậu thuần thục đi xuống bếp lấy một chiếc găng tay lò nướng đeo lên, nhặt hộp giấy dưới đất lên bàn, cẩn thận đậy lại nắp hộp bị bung ra.

Tuy nơi này đại khái chỉ là một thế giới giả tưởng nhưng hộp giấy vẫn có thể coi như tài sản của cậu trong cửa tiệm 90 triệu tương lai.

Đôi mắt vàng khẽ đảo qua hộp giấy ăn, màu đỏ chợt lóe lên. Ngọn nến “đã biến mất” quay trở lại trên mặt bàn mà không một ai hay biết.

Lúc ăn cơm, Hứa Song Song liên tục khua tay múa chân kể chuyện mình đang chuẩn bị cho hôn lễ vào năm tới.

Chồng sắp cưới của cô là bạn đại học, dự định sau khi kết hôn 1 năm sẽ sinh con. Hai người quyết định chỉ sinh 1 con là đủ, tốt nhất là con gái vì các nghiên cứu đã chỉ ra rằng entropy gen trung bình của nữ cao hơn của nam, xác suất đủ tiêu chuẩn được sống ở thành phố chính sẽ lớn hơn một chút.

“Không thì chuyện cốt nhục chia lìa rất dễ xảy ra.” Hứa Song Song chợt im lặng, cô thở dài với ngã tư đường trống trải bên ngoài cửa sổ. “Tôi sẽ cảm thấy rất xấu hổ với thành phố chính. Mấy năm nay, ngưỡng entropy gen tối thiểu của thành phố chính liên tục giảm xuống. Những đứa trẻ có entropy gen cao bẩm sinh trên thế giới này càng ngày càng ít.”

An Ngung cúi đầu gửi tin nhắn cho Tần Tri Luật.

– Trưởng quan, tôi học được cách áp dụng năng lực bẻ cong không gian mới. Sau khi bẻ cong, không gian rộng có thể gấp vào bên trong không gian hẹp hơn. Đến lúc về có thể giúp tôi luyện tập một chút được không?

Vòng tròn chờ gửi đi cứ xoay mòng mòng, tín hiệu đã mất, tin nhắn gửi thất bại.

Chút hào hứng biến mất, đôi mắt vàng trở về với vẻ lạnh lùng.

An Ngung cất thiết bị thông tin đi, lạnh nhạt nói: “Ăn hại.”

Hứa Song Song khựng lại, “Anh nói ai thế hả?”

“Đầu Lĩnh.”

Nói là nhiệm vụ cấp thấp, không có khu vực hỗn loạn không gian thời gian, kết quả thì sao?

Thông tin chẳng chính xác gì cả.

Hứa Song Song sửng sốt một hồi rồi mới nói khẽ, “Chuyện này cũng chẳng thể trách người ra quyết định được. Sinh con vẫn phải do bản thân mình mà, không thể trông vào ý trời. Anh hơi khắt khe với Đầu Lĩnh rồi đó.”

An Ngung im lặng, cúi đầu và một đũa cơm lớn vào miệng.

An ngồi cạnh vẫn không động đũa. Sắc trời bên ngoài dần tối, dường như tiếng thì thầm cũng trở nên ồn ào hơn.

Ngón tay anh gõ nhẹ lên ghế, ngay đến Hứa Song Song cũng nhận ra sự lo lắng của anh, bèn hỏi thăm: “Anh ổn không? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”

An lập tức quay đi, chiếc mũ áo rộng thùng thình che thật kín, đến cả mặt nghiêng cũng không chừa lại cho Hứa Song Song.

An Ngung hỏi Hứa Song Song: “Cô có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì? À, anh nói âm thanh bên ngoài ấy hả.”

Hứa Song Song đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, mỉm cười với bóng tối.

Gió chiều đưa tiếng thì thầm kỳ quái và mùi tanh hôi vào trong tiệm. Cô gái trẻ đứng bên cửa sổ, giang rộng hai tay, nhắm mắt say mê nói: “Bài hát ước nguyện của thần giáo cá Koi. Những tín đồ sẽ tập trung lại và ước nguyện khi mặt trời lặn, cầu mong cho tất cả đều có thể sinh ra những đứa con có entropy gen. Vì gia đình, vì cuộc sống tốt hơn của loài người…”

An lập tức đứng dậy tránh tới một vị trí xa cửa sổ.

Tiếng thì thầm liên miên không dứt kia khiến An Ngung cảm thấy bực bội. Giữa những tiếng ồn ào, sắc mặt cậu càng lúc càng tái, ánh mắt bất an đảo khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại trên một cái giá trong góc.

Đó là một chiếc giá để đồ, bày những chiếc hũ sạch sẽ lớn nhỏ khác nhau dùng để đựng mứt hoa quả.

An Ngung cầm một cái hũ nhỏ nhất màu bạc lên. Hũ này chuyên dùng để đựng mật ong, chỉ to bằng một phần tư bàn tay.

Cậu cắt tờ giấy nướng, đặt vài lớp vào bên trong hũ rồi chìa ra trước mặt An, “Thích không?”

An nhìn cậu với vẻ khó hiểu.

“Chốt cái này nhé.” Nói rồi, An Ngung lại lấy một sợi ruy băng dài màu ô liu trong tủ ra, quấn quanh cổ hũ hai vòng, thắt nơ  rồi đeo lên cổ An.

An lập tức đưa tay tóm lấy món đồ lạ kia, An Ngung chợt nhướng mày, “Đừng tháo.”

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng An lại thấy tay mình thật nặng nề. Anh chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn thực sự buông tay.

An Ngung hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới dịu giọng giải thích, “Ngại quá, có lẽ về sau cái này sẽ có tác dụng ra vào, đừng tháo ra vội.”

Nói rồi, cậu nhìn về phía bầu trời đang dần tối bên ngoài cửa sổ, “Chắc chúng ta sắp gặp lại Ninh rồi.”

***

Hai người bước trên ánh hoàng hôn, cùng Hứa Song Song đi theo sau lưng tới nhà thờ trung tâm thành phố chính.

Nếu An Ngung nhớ không nhầm, nơi này đáng lý ra phải là tòa nhà văn phòng cao nhất thành phố chính đứng sừng sững. Nhưng giờ phút này, nơi đó lại là một cây cột đá chạm khắc cao vút. Trên thân cột được chạm khắc từng vòng cá Koi đang bơi lên phía trên. Ngửa đầu nhìn, cây cột cao đến mức không thấy đâu là đỉnh.

Mùi tanh nồng tỏa ra từ nền đất bên dưới cây cột, cũng chính là ngay dưới chân bọn họ lúc này.

Thậm chí chẳng cần đào, An Ngung miết mũi chân trên đất, những khối đá đáng ra phải cứng rắn lại rất mềm. Cách một lớp đá mỏng, cậu cảm tưởng như mình đang giẫm lên mặt ai đó.

Hoàng hôn buông xuống, trong thành phố trống trải bỗng nhiên xuất hiện những người phụ nữ.

Họ đều trẻ như Hứa Song Song, trang phục tươm tất và cử chỉ lễ độ cho thấy họ đều là người thành phố chính. Những cô gái tiến tới từ nhiều phía, tạo thành một vòng tròn, từng bước tới gần cây cột chạm khắc này.

Tiếng thì thầm không những lớn hơn mà còn dày hơn. Cơ thể An bắt đầu run rẩy, anh lùi về sau như mất khống chế.

Khi An sắp lùi ra tận phía sau cây cột, An Ngung đưa tay kéo anh lại.

“Đừng lùi lại.” Cậu nhìn đám đông đang tiến lại gần, nói nhỏ: “Ý chí của anh không yếu ớt như anh nghĩ đâu, đừng để bị khuất phục dễ dàng.”

Nói xong, cuối cùng cậu cũng trông thấy Chúc Đào và Ninh giữa đám đông. Ở một hướng khác, Triều Vũ với mái tóc dài màu hoa hồng xõa tung cũng đang đi tới.

Sau khi tiến vào không gian này, bọn họ bị tách ra nhiều nơi. Đến khi mặt trời lặn, tất cả lại tới cùng một chỗ.

Tiếng chuông bỗng vang lên từ nhà thờ trung tâm, đó là báo hiệu đêm cầu nguyện mỗi đêm ở thành phố chính.

Cây cột trụ cao chọc trời kia bỗng nhiên phát sáng, vầng hào quang màu đỏ máu thắp sáng bầu trời đêm, chiếu lên gương mặt từng tín đồ. Dưới cái nhìn chăm chú và thành kính của mọi người, xung quanh cây cột trụ chợt xuất hiện những người phụ nữ nối với nhau thành vòng bay lơ lửng.

Họ nối liền nhau giống như hình tượng cá Koi trên đồng xu ước nguyện, hai mắt nhắm nghiền, bay quanh cây cột trụ lên cao như cá bơi trong nước, hình thành nên vô số vòng xoáy nước vô hình trong luồng sáng đỏ.

An Ngung ngẩng đầu nhìn lên, cô gái bay trên cao đang từ từ mọc ra vảy và đuôi cá. Càng lên cao, các cô trông càng giống như thi thể tr.ần tr.uồng được chôn dưới đất, nửa thân d.ưới hoàn toàn biến thành đuôi cá.

Lúc này, Hứa Song Song đã hòa vào cùng đám tín đồ. Cô đứng ở vòng tròn trong cùng, nhìn lên cây cột trụ kia với nụ cười đầy khát khao.

Các cô gái đồng thanh hát bài hát cầu nguyện: “Vì đời con xuất sắc hơn, vì cuộc sống thêm ổn định, vì trách nhiệm những người phụ nữ nên gánh vác.”

“Xin thần ban cho chúng con những đứa con có entropy gen cao, để chúng được sống ở thành phố chính, để chúng sáng tạo ra những giá trị cao hơn cho nhân loại.”

“Cuộc đời này ngắn ngủi, cả thể xác và tinh thần, cả những điều chúng con yêu thương và ao ước, tất cả đều dành cho những đứa con của mình.”

Triều Vũ lách ra khỏi đám đông, cau mày nói: “Quá hoang đường. Phụ nữ ở thành phố chính thật sự nghĩ như vậy?”

Chúc Đào suy ngẫm rồi nói: “Có lẽ chỉ là một chút suy nghĩ tương tự vậy manh nha trong đầu bị phóng đại ở đây.”

Trong những tiếng cầu nguyện lặp đi lặp lại vô tận, cuối cùng An cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cây cột trụ đang phát ra ánh sáng đỏ kia.

Những tín đồ lơ lửng xung quanh cây cột trụ trong tầm mắt anh. Đôi môi anh bắt đầu khép mở dù không hề phát ra âm thanh, ánh mắt lại dần dần mất tiêu cự.

Ninh vội vàng đẩy đám đông ra, chạy về phía này, “An!”

Khoảnh khắc anh vươn tay vỗ vào người An, hai mắt An đã nhắm nghiền, mũi chân nhón trên mặt đất, bay lên nối tiếp cô gái cuối cùng.

Ngay sau đó, những người đứng ở vòng trong cùng cũng lần lượt bay lên, hướng về phía cây cột trụ. Hứa Song Song hát xong câu cuối cùng cũng nhắm mắt lại, hòa vào với những tín đồ đang chầm chậm bay lên cao.

Khi những người bay quanh cây cột trụ gia tăng, tiếng thì thầm bí ẩn càng ồn ào hơn.

Gân xanh gồ lên trên cánh tay An Ngung, màu đỏ trong đôi mắt vàng cũng càng thêm rõ nét.

Mùi hương thơm mát bỗng nhiên xua tan hết mùi tanh tưởi xung quanh.

Ánh sáng đỏ kỳ lạ gần như đốt cháy đuôi tóc Ninh nhưng xung quanh anh đột nhiên xuất hiện một vùng tĩnh lặng.

Những con bướm Morpho màu xanh lần lượt bay ra từ trong ống tay áo, thắp lên những điểm sáng lấp lánh trên không trung. Anh mỉm cười đứng phía sau vầng sáng giống như sương mù do mình tạo ra, những con bướm xanh bay lên cao, bay đến chỗ An đang nhắm mắt lơ lửng, đậu trên môi anh, rung rinh đôi cánh.

An mở mắt ra.

Đôi mắt màu ô liu có một thoáng thất thần nhưng rồi đã hoàn hồn rất nhanh.

Triều Vũ vươn mái tóc dài màu hoa hồng ra đỡ lấy An, nhẹ nhàng đặt anh xuống đất.

Ninh lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy An.

Chiếc mũ áo của An gần như trùm kín cả đầu Ninh. An Ngung không nghe rõ anh đang nói gì với An, chỉ trông thấy An thò bàn tay ra khỏi ống tay áo rộng thùng thình, siết chặt lấy lưng áo Ninh.

Bươm bướm thanh lọc tinh thần chỉ kéo được vài người đang bay lơ lửng xuống đất. Những người bị kéo xuống thoáng thất thần rồi ngay sau đó lại hòa mình vào đám đông, bắt đầu hát cầu nguyện một lần nữa.

Một lát sau, quả nhiên những cô gái ấy lại bay lên xung quanh cây cột trụ.

An Ngung ngẩng đầu nhìn lên, dường như nguồn sáng đỏ nằm trên đỉnh cây cột. Điểm xa nhất của tầm mắt bị bao phủ hoàn toàn bởi ánh sáng đỏ chói lòa giống như đang giấu giếm thứ gì đó.

“Triều Vũ.” Cậu nói, “Tôi muốn lên trên xem thử.”

Triều Vũ là biến dị loại hình tảo bẹ. Mái tóc của cô không những có thể mọc dài nhanh chóng mà còn có thể đan thành tấm lưới chắc chắn.

An gắng gượng đứng dậy, đi tới phía sau An Ngung.

Tuy sắc mặt anh trông tái nhợt nhưng anh không quên thân phận trị liệu của mình.

An Ngung lại nói: “Nguồn gốc của tiếng thì thầm ở phía trên, càng lên cao, tinh thần anh sẽ càng bị ô nhiễm nghiêm trọng hơn.”

Ninh nói, “Cứ yên tâm, tôi sẽ chú ý…”

“Không thì để tôi thử nghiệm khả năng mới chút xem sao.” An Ngung ngắt lời anh.

Chúc Đào bỗng nhiên nhíu mày, “Sao tôi lại có dự cảm xấu nhỉ… Cậu lại thức tỉnh dị năng mới?”

“Không hẳn.” An Ngung lắc đầu, “Chỉ là học được cách vận dụng mới thôi.”

An lộ rõ vẻ cảnh giác.

Anh chạm tay lên hũ đựng mật nho nhỏ được An Ngung đeo lên cổ mình.

Còn chưa kịp tháo xuống, An Ngung đã vươn tay ra, chạm vào cây cột trụ kỳ lạ phía sau.

Một nửa cánh tay gầy gò, trắng trẻo kia không được ánh sáng đỏ chiếu vào. Màu đỏ lưu chuyển trong đôi mắt vàng, khoảnh khắc mống mắt co lại, An biến mất ngay trước mặt mọi người.

Chỉ còn một chiếc hũ nhỏ buộc một dải ruy băng dài màu ô liu rơi xuống.

Đầu ngón tay An Ngung khẽ cử động, chiếc hũ vốn cách xa mấy mét đột ngột xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.

Rất nghe lời nhưng cũng rất kháng cự.

Chiếc hũ lắc lư không ngừng trong lòng bàn tay. An Ngung ngẫm nghĩ giây lát, quyết định ôm chặt chiếc hũ bằng hai tay như đang bịt tai An lại.

“Đừng quậy, chắc hẳn bên trong đó rất yên tĩnh.” Nói rồi, An Ngung đeo chiếc hũ lên, để nó ở trước ngực mình.

Lát sau, rốt cuộc chiếc hũ nhỏ cũng chịu nằm yên.

Ninh kinh ngạc nhìn cậu.

Chúc Đào và Triều Vũ cũng trợn tròn mắt.

Chỉ có An Ngung khẽ nhếch môi như thể rất hài lòng với kết quả của dị năng.

Trưởng quan nói đúng, chốt mở đã được kích hoạt, cậu có thể từ từ thức tỉnh bằng cách học tập và thử nghiệm, kí.ch th.ích đến từ những sinh vật biến dị có lẽ có thể hỗ trợ phần nào nhưng cốt yếu vẫn phải do bản thân tự nắm giữ.

“Cậu có hơi… đáng sợ.” Triều Vũ ôm chặt mái tóc của mình.

“Tuy tôi vẫn chưa được chứng kiến thời điểm đáng sợ nhất của cậu nhưng…” Chúc Đào nuốt nước bọt, “… rất khó để nói rốt cuộc là quá khứ hay hiện tại đáng sợ hơn.”

An Ngung nhìn về phía Ninh, giải thích: “Không gian khép kín sẽ mang lại sự bình tĩnh, hơn nữa, dù tinh thần đã bị ô nhiễm, anh ấy cũng không có cách nào bay quanh cây cột trụ. Phải rồi, việc bẻ cong không gian đó chắc không ảnh hưởng đến sự tương thông suy nghĩ của hai người đâu nhỉ?”

“Bẻ cong… không gian?” Ninh sửng sốt hổi lâu, “Không phải là…”

“Anh ấy có gì muốn nói không?” An Ngung hỏi, “Tôi đã lót một ít giấy trong hũ để cách âm, có tác dụng không?”

“Cậu ấy nói…” Ninh hơi ngần ngừ, “Có tác dụng. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

Ninh thở dài, “Sau này cậu ấy sẽ không đi làm nhiệm vụ cùng cậu nữa.”

“Cậu ấy nói cậu ấy ghét cậu.”

Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: An (Ninh viết hộ) (1/3) – Ghét

Nho nói với An rằng trong hầu hết các tình huống, An Ngung là một người nhún nhường, thường né tránh việc giao tiếp và biết dùng các loại kính ngữ.

An cảm thấy Nho đã lừa mình, hoặc cũng có thể là An Ngung đã lừa Nho.

Anh cho rằng An Ngung là một kẻ tự cao, ngang ngược, tùy hứng, tuy quả thật cậu ấy biết dùng các loại kính ngữ…

An vốn dĩ ghét tất cả mọi người, trừ tôi, như nhau.

Nhưng An Ngung đã trở thành ngoại lệ: Cậu ấy bị An ghét nhất.

Sau lần hợp tác làm nhiệm vụ đầu tiên, tuy mỗi khi An Ngung yêu cầu, An đều sẽ đi theo nhưng cậu ấy nhất quyết từ chối việc thay đổi đánh giá đối với An Ngung.

Cậu ấy cũng không thể hiểu nổi sự sùng bái của những Người Giữ Trật Tự khác dành cho An Ngung.

Đặc biệt là Tưởng Kiêu, mỗi lần y hỏi An cảm thấy tuyệt vời ra sao khi được An Ngung ưu tiên lựa chọn đồng hành, cậu ấy đều muốn đoạn tuyệt quan hệ với thế giới này.

Bình Luận (0)
Comment