Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 28

Người không mong cầu rời đi.

An Ngung đứng trước cây cột trụ, một lần nữa nhắm mắt lại. Mở mắt ra, cậu đã quay trở về thế giới thật.

Thành phố chính, nhà thờ trung tâm.

An Ngung đứng bên cạnh cửa sổ trên đỉnh tháp, “Thi sĩ, anh còn nhìn thấy những vệt sáng đỏ vỡ vụn trên bầu trời nữa không?”

Mắt nhìn lên bầu trời cao qua khung cửa sổ, “Vẫn luôn nhìn thấy. Vài năm trở lại đây, những vệt sáng đỏ càng ngày càng nhiều, không ngừng dao động một cách mất trật tự khiến người ta phiền lòng. Mãi đến đợt trước, khi bánh răng đầu tiên xuất hiện, tình hình mới khá lên một chút.”

An Ngung hỏi, “Rốt cuộc ánh sáng đỏ đó là gì?”

“Không biết.” Mắt dừng lại một lát, “Có lẽ có liên quan đến mức độ hỗn loạn của thế giới này. Bất kể con người có cố gắng chống cự ra sao, hỗn loạn vẫn luôn tăng lên.”

An Ngung cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hệt như ngày hôm ấy, cậu vẫn không nhìn thấy gì.

Trên chiếc bàn nhỏ chân cao bên cạnh cửa sổ là một cái bể bằng thủy tình, một con cá vàng đang bơi qua bơi lại bên trong.

“Hình như rất hiếm khi trông thấy động vật ở thành phố chính.” An Ngung nói, “Một người bạn tên là Nghiêm Hi của tôi từng nói bất cứ loài động vật nào cũng có khả năng biến dị, vậy nên thành phố chính cấm nuôi thú cưng.”

Mắt nhúng ngón tay vào trong bể cá, nhẹ nhàng khuấy động làn nước, “Nó chỉ là một con cá vàng bình thường. Hơn nữa, kể cả có biến dị cũng không sao, khả năng lây nhiễm của cá vàng cực kỳ yếu. Người thường xuyên đến nhà thờ phần lớn là phụ nữ và trẻ em, khả năng kháng lây nhiễm gen của phụ nữ và trẻ em lại cao, hoàn toàn không phải lo lắng.”

An Ngung nghĩ đến hơn 1200 xác nữ bị chôn sâu dưới nền đất khu 84, không đưa ra nhận xét.

Cậu trầm ngâm một hồi rồi mới nói: “Thi sĩ, tôi muốn lắng nghe quá khứ của một vài người, nhưng tôi luôn bị từ chối.”

Mắt ngẫm nghĩ rồi mỉm cười, “Bởi vì sự lắng nghe của cậu bị nhận định là không đem lại hiệu quả gì.”

An Ngung ngơ ngác, “Vậy tôi nên làm gì?”

Mắt không trả lời ngay.

Anh ta ngẩng đầu nhìn xa xăm. Lát sau, anh ta bỗng đưa tay lên như đang phác họa giữa không trung bằng một thái độ hoang mang.

“Bánh răng thứ hai…” Anh ta lẩm bẩm đầy khó tin: “Hình như đã lờ mờ xuất hiện.”

An Ngung càng ngơ ngác hơn.

Rõ ràng bầu trời đêm chẳng tồn tại bất kỳ điều gì, cậu thậm chí hoài nghi bản thân đã mù.

Ngay lúc cậu cho rằng thi sĩ sẽ không tiếp tục trả lời mình, Mắt chợt nói: “Không cắt da sẽ không biết nỗi đau này.”

“Hả?”

“Đừng chạm vào bằng tay, phải dùng thứ này.” Mắt chỉ vào tim mình, “Không ai tình nguyện vạch vết thương của mình ra trước tầm mắt người khác, trừ khi đối phương có thể đồng cảm với mình.”

An Ngung lập tức hỏi, “Đồng cảm như thế nào?”

“Trước hết là hòa làm một, sau đó mới tự mình xem xét” Mắt suy tư, nói, “Không phải ký ức nào cũng có thể quay ngược dòng. Đau khổ sẽ bị não bộ tự động lãng quên, vui vẻ cũng chưa chắc được lưu giữ được mãi mãi. Tôi luôn cho rằng nhớ lại quá khứ là đang khiến thời gian trôi ngược chiều về mặt tinh thần. Người bình thường không thể khống chế thời gian của chính mình tùy thích, đương nhiên càng không đánh thức ký ức của người khác.”

An Ngung nghe câu hiểu câu không. Cậu quay người xuống tầng, khi đi đến cửa cầu thang lại chợt dừng bước.

“Nếu anh thật sự có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thể thấy…”

“Không chỉ vậy thôi đâu.” Mắt cười hiền hòa, “Dường như tôi còn có thể dự cảm được một số chuyện sắp xảy ra.”

An Ngung cảm thấy nghẹt thở. Cậu lần mò túi áo theo bản năng, vừa lấy thiết bị thông tin ra, Mắt đã chủ động vươn tay tới.

Entropy gen 9,6, khớp với thông tin trong kho gen.

Từ khi sinh ra, Mắt đã mang con số đáng tự hào như vậy.

“Chuyện cậu lo, người trong Tháp Đen đã nghĩ đến từ lâu rồi. Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn sống dưới sự theo dõi gắt gao của Tháp Đen, cứ yên tâm.” Mắt mỉm cười, nói: “Vị quan lớn lần trước tới đây cùng cậu, đến hắn ta còn vô hại với loài người thì tôi có gì đáng để cậu phải đề phòng chứ.”

An Ngung cất thiết bị thông tin đi.

Thành phố chính có rất nhiều người, nhiều việc lạ lẫm đối với cậu. Nhưng may thay, xuất thân khu ổ chuột đã giúp cậu sớm quen với việc phải đối mặt với những điều vượt ngoài tầm hiểu biết.

Trước khi rời đi, cậu lại hỏi: “Tòa nhà phía sau nhà thờ là gì?”

Tòa nhà thương mại cao nhất thành phố chính, cũng là vị trí của cây cột trụ ở không gian bị gấp nếp tại khu 84.

“Trụ sở của tập đoàn họ Hoàng.”

Tập đoàn họ Hoàng, xí nghiệp cung ứng toàn bộ chế phẩm từ sữa cho thành phố chính.

“Đó chỉ là tòa nhà văn phòng của họ thôi, còn nhà máy thì nằm ở khắp các thành phố “mồi”, từ khâu gia công nguyên vật liệu đến đóng gói sản phẩm, là một chuỗi sản xuất vô cùng lớn.” Mắt dừng lại giây lát, “Có muốn biết tôi bỗng nhiên dự cảm được điều gì không?”

“Điều gì?”

Mắt mỉm cười, “Tôi dự cảm được rằng có một con cá chạch nhỏ sẽ húc ngã con rồng lớn.”

An Ngung ngẩn người.

Cá chạch và rồng là cách so sánh của Hứa Song Song.

Cậu nhìn vào mắt thi sĩ, đôi mắt màu xám tro ấy bình lặng, không hề có vẻ soi xét nhưng lại như có thể nhìn thấu tất thảy.

Mắt ngẩng đầu, suy nghĩ, “Tôi còn dự cảm được rằng có thể cá chạch sẽ vấp ngã vì việc nhỏ nào đó.”

An Ngung nhíu mày, “Việc nhỏ gì?”

“Không biết.” Mắt nghiêm túc lắc đầu, “Tôi chỉ biết rằng dù tôi có nói ra những dự cảm này thì có lẽ kết cục cũng chẳng thể thay đổi.”

“…”

Sự hoang mang khi đến đây của An Ngung đã được giải quyết một phần nhưng rồi cậu lại rời đi với nhiều sự hoang mang hơn.

Khi thi sĩ tiễn cậu đến cửa nhà thờ, đề nghị cậu mua cuốn “Thơ tiên đoán” mới nhất với giá 800, cậu biết rằng tất cả những lời nói trước đó đều cực kỳ không đáng tin.

Lăng Thu từng nói dù một người có nói chuyện cuốn hút đến thế nào đi chăng nữa, khi kẻ đó bắt đầu bán hàng, cậu có thể chắc chắn rằng tất cả những điều trước đó đều là rác rưởi.

Câu nói tuy thô tục nhưng ý nghĩa lại không hề thô tục.

“Tôi thật sự không có tiền.” An Ngung nói.

55 triệu của cậu còn đang bay quanh cây cột trụ kia kìa.

Thi sĩ ôn hòa nói: “Tôi biết. Nhưng tôi dự cảm rằng cậu sẽ phất lên nhanh thôi.”

“… Vậy thì cảm ơn anh.”

Cuối cùng, An Ngung vẫn mua cuốn “Thơ tiên đoán” kia.

Trước khi quay trở lại khu 84, An Ngung về Tháp Nhọn kiếm một món vũ khí tạm thời cho mình.

Đó là một bộ cung tên có chức năng tự động truy đuổi mục tiêu. Mũi tên màu đỏ được kết hợp với lông đuôi trắng như tuyết, phần lõi được trang bị thiết bị đẩy sử dụng nhiên liệu, tầm bắn có thể đạt tới gần 1000 mét.

Bộ cung tên này có tên là “Trục Thần”, định giá 6 triệu điểm chiến tích, chủ sở hữu là Tưởng Kiêu.

Vậy nên An Ngung lấy được đồ về tay mà không tốn một xu.

Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy bất thường chính là Tưởng Kiêu đang tự nhốt mình trong phòng như đang làm chuyện phạm pháp gì đó, chỉ nói mật mã tủ vũ khí cho cậu qua cánh cửa.

Lăng Thu từng nói khi một người một mình trong phòng không chịu lộ diện mà nói bằng giọng run rẩy, nhất định phải nhanh chóng tránh đi, đừng phá hỏng trải nghiệm quý giá của người ta.

An Ngung không hiểu nhưng cậu vẫn nghe theo.

***

Trước lúc bình minh, An Ngung đeo Trục Thần trên lưng, về tới khu 84.

Sĩ quan canh gác bên hồ ước nguyện báo với cậu rằng đã điều tra được thân phận của 4 thi thể chưa tìm thấy trước đó. Rất trùng hợp, tất cả họ đều là nữ công nhân trong nhà máy bao bì tại khu 84.

Trời còn chưa sáng hẳn, nhà máy đã bắt đầu hoạt động. Trong xưởng tràn ngập tiếng ong ong của máy móc, mấy nghìn công nhân trên dây chuyền sản xuất lặng thinh hệt như những chiếc đinh ốc vô cảm.

Nơi ở của các nữ công nhân cũng chỉ rộng cỡ phòng trợ cấp của cậu hồi trước. Một phòng có hai người ở, trong phòng gần như không có bất kỳ đồ dùng sinh hoạt nào, chỉ có một cái thùng giấy đặt giữa hai tấm phản đơn, bên trên là một chai nước khoáng đã bị cắt làm đôi.

Nước rất sạch nhưng trong đó lại nổi lềnh phềnh hai con cá vàng đã chết, dưới đáy chai là hai đồng xu.

Hai đồng xu này còn sáng hơn cả xu ước nguyện, gần như có thể soi như soi gương, bên trên không có bất kỳ hoa văn gì.

Trong ký túc xá của hai cô gái khác, An Ngung cũng tìm được hai đồng xu tương tự.

Trở lại thế giới bị gấp nếp, thời gian đã được thiết lập lại, quay trở về ngày 30 tháng 9, ngày Thẩm Hà mất tích.

Chúc Đào hỏi một cách khó tin: “Cậu ra ngoài một chuyến chỉ để đi nói chuyện phiếm với thi sĩ thôi ấy hả?”

“Vì anh ta nói anh ta từng nhìn thấy những vệt sáng đó. Tôi đã tìm trong ứng dụng Thang Trời mọi loại hình biến dị và những hiện tượng lạ đã được ghi nhận nhưng không thấy đề cập về vệt sáng đỏ, chỉ một mình anh ta từng nhắc đến.”

An Ngung vuốt lên bốn đồng xu trong túi áo, “Nếu mọi người cố chấp chạm vào vệt sáng đỏ thì sẽ có chuyện gì xảy ra?”

“Khả năng cao là ý chí bị phá hủy vĩnh viễn.” Ninh nghiêm mặt nói: “Căn cứ theo tình huống hôm qua, những vệt sáng đỏ có khả năng mê hoặc tinh thần cực mạnh. Tất cả chúng tôi không ai dám chắc chắn là sẽ chống đỡ được.”

An Ngung trầm ngâm một hồi rồi gật đầu.

Cậu quay sang nhìn An ở trong góc phòng, do dự một lát, cuối cùng vẫn mở nắp hũ đựng mật ra.

An mệt mỏi ngoảnh đi hướng khác.

“Cậu ấy đồng ý.” Ninh thở dài, “Nhưng không vui cho lắm.”

Cả trong lẫn ngoài chiếc hũ đều được dán kín lá nho, An Ngung đưa cả An và những con bướm Morpho xanh có khả năng tinh lọc tinh thần đang bay xung quanh anh vào trong chiếc hũ nhỏ.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Chúc Đào nhìn cậu đầy cảnh giác, “Tôi lại có dự cảm xấu như lúc ở khu 53 rồi.”

An Ngung phủi hai chiếc lá nho Chúc Đào đang áp trên người cậu xuống, “Khi bạo loạn, chắc chắn tín đồ sẽ tấn công Triều Vũ, bảo vệ cô ấy cho tốt. Nếu có chuyện bất trắc xảy ra, tinh thần của An mất kiểm soát, cũng nhờ mọi người coi chừng tôi một chút.”

Cậu dừng lại vài giây rồi mới nói: “Có lẽ chỉ số sự sống sẽ sụt giảm khá nhiều, làm phiền rồi.”

“…”

Biểu cảm của Chúc Đào bắt đầu mất kiểm soát.

An Ngung thành khẩn nói: “Healer số 1 Tháp Nhọn, tôi luôn đặt trọn niềm tin ở cậu.”

Chúc Đào: “… Hôm qua cậu không nói như thế sau lưng tôi.”

Khi mặt trời lặn, cây cột trụ xuất hiện, buổi cầu nguyện tái diễn.

Những người phụ nữ hôm qua chưa bay lên quanh cây cột quỳ rạp xuống, hát vang bài hát cầu nguyện. Triều Vũ trải mái tóc dài của mình ra, lúc này, thảm tóc đã rất gần với cây cột trụ, gần như không bị những vệt sáng đỏ chiếu vào. Rất nhiều bướm Morpho xanh bay quanh cô, xua tan sức mạnh mê hoặc tinh thần.

An Ngung bước lên trên, nửa người chìm trong ánh sáng đỏ. Đôi mắt vàng phản chiếu hình ảnh những tín đồ lướt qua. Lông mày cậu hơi nhíu lại, màu đỏ trong mắt dần dần đậm hơn.

Chúc Đào dừng lại ở độ cao 1/3 cây cột trụ. An Ngung một mình leo lên trên cho đến khi những người bay quanh cột gần cậu bắt đầu xuất hiện vảy cá trên người. Cậu rũ mắt thoáng nhìn xuống, Hứa Song Song ở ngay bên dưới cách cậu không quá xa, chẳng mấy nữa sẽ trở thành những người hóa cá.

Bốn con cá Koi khổng lồ lặng lẽ bơi vòng quanh tại chỗ. An Ngung ngước nhìn chúng, mắt đanh lại, gài tên lên dây cung.

Phiến lông đuôi trắng như tuyết cắt qua vệt sáng đỏ, bay vút lên cao, lập tức trúng đích, một trong số bốn con cá Koi khổng lồ nổ tung.

Những mảnh xác cá Koi rơi xuống, những vệt sáng đỏ trong bụng nó chợt khựng lại mất một giây rồi ngay lập tức lao về phía một con cá chết ở tầng trên cùng.

Dưới đất, Triều Vũ và Ninh nhìn mà hoa mắt. Giữa không trung, bóng dáng An Ngung chợt chớp lóe, nhoáng cái đã xuất hiện trên đỉnh cây cột trụ một cách không tưởng.

Cơ thể gầy gò kia chặn trước tín đồ được lựa chọn, vệt sáng đỏ lao thẳng vào ngực cậu.

Chỉ trong một giây, thiết bị thông tin của cả đội bắt đầu cảnh báo.

Chỉ số sự sống của đội trưởng đột ngột giảm xuống còn 75%!

Lồng ng.ực An Ngung phập phồng, dường như có một bàn tay khổng lồ đang bóp chặt tim cậu. Cậu dồn dập thở d.ốc từng hơi nhưng vẫn khó lòng nào triệt tiêu được cảm giác đau đớn từ sâu trong tâm trí.

Không chỉ những vệt sáng đỏ từ chối cậu, thứ nằm sâu trong tâm trí cậu cũng đang từ chối.

Một ý chí không thuộc về cậu cưỡng chế tiến vào trong cơ thể khiến thứ kia cực kỳ tức giận.

Thần của giáo phái bị tấn công, tín đồ lại bạo loạn.

Khi An Ngung nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn, người cá và cá chết điên cuồng tấn công về phía cậu. Một người cá bay trước nhất ngoác cái miệng đầy răng nhọn ra, ngay khi những cái răng nanh sắp cắn vào cổ An Ngung, đôi mắt đang nhắm của cậu chợt mở ra.

Màu đỏ phủ kín đôi mắt vàng, cậu lạnh lùng nhìn những kẻ đang lao tới như ong vỡ tổ.

Mọi người nghe thấy tiếng An Ngung lẩm bẩm thông qua tai nghe, “Làm thế này có lẽ không chịu nổi bốn đợt xâm nhập.”

Mọi người tưởng rằng An Ngung muốn thay đổi kế hoạch nhưng lại chợt thấy cậu lùi ra xa hàng trăm mét chỉ trong chớp mắt.

Tránh khỏi đám người cá điên cuồng tấn công, cũng mất đi sự nâng đỡ của thảm tóc, bóng người trắng phau kia đơn độc ở giữa trời cao. Khi rơi xuống thật nhanh, cậu bình tĩnh kéo cung tên thêm một lần nữa. Ba mũi tên liên tục bắn ra, ba con cá Koi khổng lồ ở trên cao nối tiếp nhau nổ tung, vô số mảnh xác rơi lả tả.

Dòng khí khuấy động nên một xoáy nước khổng lồ, An Ngung mượn lực đó bay lên cao, những sợi tóc đỏ bay tán loạn, đôi mắt cậu đỏ rực như máu.

Những vệt sáng đỏ nhấp nháy chiếu vào mắt cậu, vài vệt dư ảnh màu trắng bỗng nhiên xuất hiện trên trời cao. Chỉ trong tích tắc, cậu đã dịch chuyển liên tục ba lần, dùng cơ thể nhân loại yếu ớt nghênh đón, dung hợp với những vệt sáng đỏ mang tâm tư của người đã chết vào thân xác mình. Giữa sự kháng cự lẫn nhau, những vệt sáng đỏ liên tục xuyên vào ngực cậu, tiếng cảnh báo của thiết bị thông tin quanh quẩn trên bầu trời.

50%

25%

5%

An Ngung đang nhắm mắt lơ lửng giữa không trung chợt mở mắt ra.

Khoảnh khắc ấy, chiếc hũ nhỏ đeo trước ngực cậu vỡ tan tành. Vô số bướm Morpho trắng ồ ạt bay ra, bay xung quanh, nâng cậu lên trên bầu trời.

An Ngung nằm giữa đàn bướm, mí mắt, chóp mũi, môi, ngón tay,… Từng phần da thịt đều được những con bướm hôn lên. Sinh mệnh nhanh chóng trôi đi một lần nữa quay trở lại cơ thể với tốc độ càng nhanh hơn. Thậm chí vì quá nhanh, cậu còn chợt cảm thấy hoảng hốt.

Phía sau đàn bướm, tim An đập thình thịch. Anh nhìn cậu chăm chú như sợ hãi rồi cũng như kính nể.

Những con bướm Morpho trắng không ngừng bay ra từ trong cơ thể mảnh khảnh như vô cùng vô tận, tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy An Ngung. Bươm bướm che lấp toàn bộ mùi tanh hôi của thế giới. Phía sau đàn bướm, sắc mặt An càng lúc càng tái nhưng thần sắc lại trở nên trầm tĩnh hơn.

Tiêu hao sức lực cực nhanh khiến anh lả đi, chầm chậm rơi xuống từ trên không. Nhưng dù rơi xuống, anh vẫn chăm chú quan sát An Ngung. Trong ánh nhìn ấy, dường như An Ngung cảm nhận được một lời hứa hẹn son sắt.

Khoảnh khắc trước khi nhắm mắt lại, An Ngung cảm thấy có lẽ cậu sẽ có một trị liệu cố định.

Tuy cậu không biết sau này liệu cậu có còn nhận nhiệm vụ nữa hay không.

Cũng không biết đối phương có chọn cậu hay không.

Những vệt sáng đỏ không ngừng xuyên qua ngực cậu, tiếng thì thầm chạy khắp cơ thể. Thứ ở sâu trong tâm trí kia càng thể hiện rõ thái độ từ chối việc bị xâm nhập. Sự phẫn nộ ấy không chỉ dành cho những vệt sáng đỏ đột nhiên xuất hiện mà thậm chí còn dành cho cả cậu, kẻ chủ động lựa chọn để một ý chí khác dung nhập với mình.

An dốc hết toàn lực, chỉ số sự sống được anh kéo lên cao rồi lại tụt xuống hàng đơn vị đầy nguy hiểm. Mãi đến khi An Ngung giơ tay lên, ôm lấy ngực.

Chấp nhận rồi.

Trưởng quan đã nói thứ được gọi là trạng thái “Giáng Thế” chỉ là một phần ý thức của cậu. Nếu đã là một phần của cậu, dù có mạnh đến thế nào đi nữa, chung quy vẫn phải nghe theo cậu.

Tiếp nhận ý chí còn lại này là quyết định của cậu.

Vệt sáng đỏ lại một lần nữa chui vào ngực cậu, lần này nó không thoát ra ngoài nữa.

Dù cho họ hèn nhát, bẩn thỉu nhưng đấng bề trên với ý chí tuyệt đối đó vẫn chủ động cúi xuống, ôm lấy các cô.

***

Trên thiết bị thông tin, sức mạnh tinh thần của An Ngung bất thình lình còn 0%.

Một tích tắc trôi qua, nó lại khôi phục giá trị tuyệt đối.

Lúc mở mắt ra, cậu đang nằm trên một tấm phản đơn nhỏ xíu. Ký túc xá của Thẩm Hà, công nhân nhà máy bao bì.

Đồng hồ cho thấy hôm nay là ngày 30 tháng 9, ngày được cho là ngày đầu tiên Thẩm Hà mất tích.

Bên cạnh gối đầu là một đồng xu sáng như gương soi. Nó không giống đồng xu An Ngung tìm thấy trong ký túc xá của Thẩm Hà cho lắm, mặt sấp có thêm mấy con số được khắc lên: 1-01.

Đồng xu phản chiếu lại ngoại hình của cậu lúc này, là một cô gầy hóp cả má với làn da tái nhợt.

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một gã đàn ông bước tới: “Số 01 đợt 1, Thẩm Hà.”

An Ngung ngồi dậy.

Thực ra cậu không hề cử động, đây là hành động do cơ thể này thực hiện. Ý thức của cậu tiến vào cơ thể Thẩm Hà, tạm thời tồn tại chung với ý thức của cô.

Gã kia chẳng thèm nhìn Thẩm Hà lấy một cái mà chỉ cầm một tờ giấy, lạnh lùng nói: “Chúc mừng. Căn cứ kết quả so sánh với kho gen, cô là người có xác suất sinh ra đời con có entropy gen cao nhất với ngài ấy, được lựa chọn trở thành nhóm đầu tiên tham gia.”

Ngài ấy?

An Ngung chỉ vừa thắc mắc, đầu cậu đã tự động xuất hiện đáp án.

Chủ tịch tập đoàn họ Hoàng, Hoàng Trụ.

Sau khi gã đàn ông nói xong, An Ngung cảm giác được Thẩm Hà vừa mừng như điên nhưng rồi cũng lo lắng sợ sệt.

Cô khẽ hỏi: “Nói cách khác… Chỉ cần đậu thai là sẽ sinh được đứa bé đủ điều kiện?”

“Khả năng rất cao là vậy. Hiện tại tôi sẽ đưa cô vào khoang nuôi cấy, cô sẽ ở đó chờ quá trình sinh nở hoàn thành. yên tâm, ở đó có đồ ăn ngon, chỗ ở tốt, còn có rất nhiều bác sĩ.”

Thẩm Hà khấp khởi chờ mong nhưng cô vẫn có chút do dự, “Thế… khả năng cao là bao nhiêu phần trăm? Nhỡ chẳng may, tôi nói là nhỡ thôi, đứa bé được sinh ra không đủ tiêu chuẩn vào thành phố chính thì tôi và đứa bé sẽ thế nào?”

Gã đàn ông sốt ruột lật giấy, “Xác suất của cô là 72,5%, đã cao hơn hẳn những người khác rồi. Nếu thật sự có chuyện xảy ra thì cũng không cần chờ đến khi đứa bé chào đời. Những đối tượng như các cô đều sẽ dùng thuốc thúc thai, cô cũng phải biết rồi chứ? Chỉ cần 2 tuần, phôi thai đã cơ bản thành hình tương đương với thai 3 tháng, đến lúc đó, chúng tôi sẽ có cách để kiểm tra. Nếu đứa bé thật sự có entropy gen không đạt chuẩn thì sẽ cho dừng, tránh gây tổn hại, hiểu chưa?”

“Ồ… Vậy à…”

An Ngung nghe được tiếng lòng của Thẩm Hà. Cô nghĩ rằng phá thai khi phôi thai đã cơ bản thành hình sẽ gây hại đến sức khỏe. Nhưng đội ngũ y tế đến từ thành phố chính rất đáng tin cậy, cô cũng còn rất trẻ, sẽ không đến mức gặp chuyện không may đâu.

Một khi sinh ra được đứa con có entropy gen cao cho chủ tịch, cả vận mệnh của nó lẫn cuộc sống của gia đình đều sẽ thay đổi hoàn toàn.

“Được.” Thẩm Hà nói, “Tôi cần chuẩn bị gì?”

“Không cần gì hết.” Gã ta ngoáy lỗ tai, “Lề mề gì nữa? Nhanh lên, cầm ID của cô theo tôi. À, có thể mang ít đồ tùy thân, hai phút nhé, tôi chờ bên ngoài.”

Cánh cửa được đóng lại nghe keng một tiếng.

Có lẽ vì thái độ của gã đàn ông kia quá tệ, An Ngung vẫn cảm nhận được chút băn khoăn trong lòng Thẩm Hà.

Nhưng sự mong mỏi mãnh liệt về tương lai đủ để nghiền nát chút băn khoăn ấy.

Thẩm Hà cho hai bộ đồ lót và đồng xu có khắc ID thí nghiệm vào túi. Trước khi xuất phát, cô cầm một tờ giấy lên, viết vội vài câu lại cho bạn cùng phòng.

“Tiểu Như, chị sắp vào thí nghiệm rồi, 2 tuần là biết entropy gen của đứa bé. Em cứ chờ tin từ chị đã rồi hẵng quyết định có nhận nhiệm vụ mang thai này hay không. Phải rồi, còn nửa gói bánh quy chưa ăn hết để trên giường em đó.”

Cô vội vàng đeo túi lên lưng, đẩy cửa ra với cả sự mong chờ lẫn sợ sệt.

Cánh cửa sắt của ký túc xá đóng lại.

An Ngung bất chợt lịm đi, đến khi mở mắt ra, cậu đã trở lại căn phòng ký túc.

Lần này, con số trên đồng xu biến thành 2-14. Đồng xu phản chiếu gương mặt một cô gái khác, là người mất tích thứ hai chưa tìm thấy thi thể, Chu Như, bạn cùng phòng của Thẩm Hà.

Đồng hồ trên tường cho thấy hôm nay là ngày 14 tháng 10, ngày thứ 15 Thẩm Hà vào thí nghiệm.

Trong trí nhớ của Chu Như, sau khi đi, Thẩm Hà chưa từng liên hệ lại với cô.

Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn dùng điện thoại công cộng trên hành lang báo án với quản lý dân cư của khu 84, chỉ nói ngày Thẩm Hà mất tích, không nhắc đến thí nghiệm mang thai của nhà máy.

Bàn tay buông thõng bên người siết chặt hai tờ giấy, một tờ là lời nhắn Thẩm Hà để lại, một tờ khác là thông báo kết quả so sánh gen và mời tham gia thí nghiệm cô vừa nhận được.

[Đối tượng thí nghiệm: Chu Như
Xác suất sinh ra đời con có entropy gen cao: 62,9%

Thông tin thí nghiệm:
– 2 tuần sau khi chấp nhận tiến hành thí nghiệm, thai nhi sẽ được kiểm tra entropy gen.
– Nếu entropy gen chưa đạt đến ngưỡng tối thiểu của thành phố chính, thai sẽ được đình chỉ, thù lao 50 000 sẽ được chuyển vào tài khoản đúng hạn.
– Nếu entropy gen đạt chuẩn, người mẹ sẽ được làm chứng minh entropy gen cao, vào thành phố chính sinh sống cùng con.]

Chu Như cẩn thận đọc hết tờ thông báo một lượt, lại đọc đi đọc lại tờ giấy Thẩm Hà để lại vài lần.

Cô băn khoăn một hồi, cuối cùng trong đầu chỉ còn đọng lại một thứ: 50 000.

50 000 đủ cho cô ăn tiêu cả đời ở thành phố “mồi”. Cô ghét nhà máy này, có số tiền kia, cô sẽ không phải ngồi ở dây chuyền sản xuất gấp những cái hộp giấy thô ráp kia nữa.

Cô do dự rồi siết chặt bàn tay phải, vo tròn tờ giấy Thẩm Hà để lại, vứt vào thùng rác.

Khi ý thức của An Ngung rời khỏi ký ức của Chu Như, cậu chợt cảm thấy đau lòng.

Đó không phải tâm trạng của cậu mà là của Thẩm Hà.

Trong đầu lại một lần nữa vang lên tiếng thở dài đêm qua: “Chúng ta thế nào rồi cũng giẫm lên vết xe đổ.”

Cậu không biết hai tuần tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Ý thức của cậu chỉ dung nhập vào cơ thể Thẩm Hà và Chu Như trong một khoảng thời gian ngắn. Những ký ức cậu xem được từ hai cô đều dừng lại ở ngày tiếp nhận thí nghiệm thụ thai đứa trẻ có entropy gen cao.

Có vẻ như ký ức kia đã bị xóa bỏ.

Giống như thi sĩ nói: Không phải ký ức nào cũng có thể quay ngược dòng. Đau khổ sẽ bị não bộ tự động lãng quên, vui vẻ cũng chưa chắc được lưu giữ mãi mãi.

Ký ức của cả hai người đều xuất hiện trở lại vào ngày thứ 14 sau khi bước vào cuộc thí nghiệm. Nhân viên công tác mặc đồ bảo hộ kín mít gõ cửa, đưa một chai nước khoáng vào.

Trong chai nước khoáng là một con cá vàng đang bơi.

Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 19 – Quyết định của thần

Thực ra tôi cũng không hoàn toàn công nhận rằng An Ngung thật sự là thần.

Thần quen với việc quan sát. Vũ trụ, sinh mệnh, trước mặt thần, chung quy đều rất nhỏ nhoi.

Vậy nên thần sẽ không để tâm đến niềm vui nỗi buồn của con sâu cái kiến.

Nếu đã như vậy, sao thần có thể thu lại ý chí tối cao bao trùm hết thảy của mình để ôm lấy những người phàm ti tiện.

Sau khi thời kỳ Chống Cự kết thúc, mọi người họp lại với nhau, đưa ra rất nhiều thứ gọi là bước ngoặt.

Nhưng chỉ riêng ngày đó bọn họ không hề để mắt tới.

Ngày An Ngung đưa ra quyết định ôm lấy nhân tính.

Bình Luận (0)
Comment