An Ngung vẫn chưa chịu chấp nhận, tiếp tục lấy Chúc Đào và An ra làm thí nghiệm.
Trong ký ức của Chúc Đào gần như chỉ có hai thứ: Đồ ăn ngon và trưởng quan. Sau khi trở về từ khu 84, cậu tỉ mẩn làm món thịt bò hầm bí đỏ kem chua, bày trong nồi sứ tráng men màu tím sáng bóng, ăn cùng Đường Phong từ hoàng hôn đến tận tối muộn. Miếng thịt bò cuối cùng bị Chúc Đào nhanh tay múc trước, cậu than thở: “Tuy em nghĩ An Ngung sẽ không chọn em đâu, nhưng chắc chắn em sẽ không đi tranh vị trí phụ trợ cố định của cậu ấy.”
Đường Phong chỉ “Ừ” một tiếng, “Tôi biết.”
Ký ức của An là về khu 84. Anh đứng phía dưới cây cột trụ nhìn lên trời cao. Phía trên, bóng người được bướm Morpho trắng bao vây chợt lóe, đạp lên mũi tên đang xé gió, lao thẳng về phía khối cầu người cá khổng lồ. Ngay khoảnh khắc ấy, An bùng nổ ý chí, gọi ra vô số con bướm, thề phải bảo vệ chu toàn cho người đang ở giữa trận bươm bướm.
Xem hết đoạn ký ức đó, An Ngung thầm nghĩ chưa biết chừng cậu sẽ thành công được An đồng ý.
Nhưng ngay sau đó, An bị quấy rầy giữa lúc nghỉ ngơi đã sập cửa vào mặt cậu. Giây phút ấy, cậu như được Ninh nhập vào người để nghe được tiếng lòng An: Đồ đáng ghét.
Chúc Đào và An đều khớp với dự đoán của cậu, chỉ khi họ cũng nhìn thẳng vào cậu mà “xem xét”, cậu mới có thể sử dụng khả năng xem lại ký ức.
Dường như Tần Tri Luật là trường hợp đặc biệt duy nhất.
An Ngung ký tên mình xuống bản báo cáo trưởng quan đã viết xong xuôi trong tâm trạng hoang mang rồi mệt mỏi rũ rượi chui vào trong chăn ngủ.
Quả nhiên, giấc này cậu ngủ rất lâu. Đến khi tỉnh lại, lịch đã lật qua 5 ngày.
Cậu bước vào nhà ăn mà tay chân như nhũn hết cả ra, trông thấy Tưởng Kiêu đang bước từ phía đối diện tới.
Tưởng Kiêu đã khôi phục vẻ cao ngạo như mọi người, dường như bộ dạng tiều tụy đêm đó chỉ là ảo giác. Thậm chí dáng vẻ y trông càng khí phách hơn, ánh mắt sắc lạnh, những người đi ngang qua đều cố gắng bước nhanh hơn theo bản năng.
“Buổi sáng tốt lành.” Trông thấy An Ngung, Tưởng Kiêu lập tức bước tới chào hỏi, “Vài ngày rồi không gặp ngài.”
Hai tay An Ngung liên tục nhặt bánh mì vào khay, “À thì… Hoàn thành nhiệm vụ trở về hơi mệt, tôi ngủ một giấc ngắn.”
Cậu nghi ngờ rằng Tưởng Kiêu cố tình chặn đường cậu, muốn lôi cậu đi huấn luyện thể lực.
Tưởng Kiêu trầm ngâm, cúi đầu nói: “Xem ra hôm đó đã khiến ngài lao lực quá độ. Cảm ơn món quà của ngài, tôi sẽ sử dụng tốt năng lực ấy.”
Đến tận khi y đứng thẳng người dậy, An Ngung vẫn ngơ ra chẳng hiểu y đang nói gì, chỉ cuống quýt chạy thật xa khỏi y nhanh như điện xẹt.
An Ngung bưng khay bánh mì, tìm được một chỗ ngồi tít trong góc, bắt đầu lướt xem những thông tin tích tụ suốt mấy ngày nay.
Trang chủ diễn đàn có thêm hai bài đăng với tiêu đề đỏ chót.
[Trời ban phước cho kẻ quỳ liếm, sinh vật biến dị khủng khiếp nhất Tháp Nhọn đã xuất hiện!]
– Có ai phát hiện trang thông tin của Tưởng Kiêu được cập nhật rồi không? Quá dữ… Quá đáng sợ… Quá khủng khiếp…
– Năm ngày nay y nhận ba nhiệm vụ liên tục, nghe nói đồng đội được y heal suýt nữa bị heal chết.
– Người suýt nữa bị heal chết đây… Thực ra thì máu cũng hồi được đấy, nhưng sức mạnh tinh thần mất kiểm soát thật sự quá đáng sợ…
– Nghe nói y thạo khống chế sức mạnh tinh thần trên ngưỡng an toàn… một chút xíu lắm.
– Trên ngưỡng an toàn một chút xíu? Đỉnh thật đấy! Nên bê những người được y heal chạy xa luôn đi.
– Chuẩn đấy. Ông thấy cảnh cả đội ai cũng trốn trị liệu chưa? Con mẹ nó chứ y còn dị hơn cả siêu dị thể.
– Tóm lại là kỹ năng kịch độc này của y… thật sự liên quan đến người kia à?
– Chính mồm y nói mà. Tiêm gen vào người liên tục thất bại. Mãi đến khi người kia nhìn thẳng vào mắt y sử dụng năng lực mới một phát ăn ngay.
An Ngung: “…”
Đọc không hiểu lắm nhưng cũng lờ mờ cảm thấy không lành.
Cậu cố gắng bình tĩnh mở trang thông tin của Tưởng Kiêu ra.
[Tưởng Kiêu
Loại hình biến dị: Rắn hổ mang đỏ phun nọc, bạch tuộc sao, hoa anh túc
Xếp hạng Thang Trời: No.624
Entropy gen: 50 872 (biến dị lần thứ 3)
Sở trường chiến đấu: Thắt cổ, nọc độc, quất xúc tu, chữa trị mất kiểm soát
Chiến tích tổng hợp: 33,16 triệu]
Không ngờ lại thật sự nhiễm gen hoa anh túc thành công…
Da đầu An Ngung giật giật. Cậu lướt mắt nhìn năng lực mới thức tỉnh của Tưởng Kiêu. Chữa trị mất kiểm soát, nghe có vẻ là dị năng cứu chữa sức mạnh tinh thần, nhưng chính ra có lẽ Tưởng Kiêu mới là người cần nhất.
Cậu tiện tay ấn vào mô tả kỹ năng.
Chữa trị mất kiểm soát: Dị năng chữa trị theo hình thức trao đổi chưa bao giờ xuất hiện tại Tháp Nhọn. Người được chữa trị sẽ khôi phục chỉ số sự sống, đồng thời, sức mạnh tinh thần sẽ giảm xuống. Tỉ lệ trao đổi giữa hai chỉ số này là không cố định. Giá trị sự sống càng thấp, lượng sức mạnh tinh thần cần tiêu tốn để khôi phục sẽ càng nhiều.
“…”
An Ngung bỗng nhiên cảm thấy có một bóng ma xuất hiện trên đỉnh đầu, mùi rắn quen thuộc bao trùm lấy cậu.
Tưởng Kiêu cúi xuống, ghé vào bên tai cậu, cung kính nói: “Năng lực này hoàn toàn ăn khớp với điểm đặc biệt của ngài. Tôi biết, đây là giác ngộ ngài ban cho tôi.”
“…” An Ngung ngẩng đầu lên, “Buông tha cho tôi đi, xin anh đấy.”
An Ngung không ngờ cái nhìn để hồi tưởng ký ức ấy lại đem đến hiểu lầm trí mạng đến vậy.
Lời đồn đã lan khắp Tháp Nhọn, Tưởng Kiêu thành công lây nhiễm một cách kỳ diệu nguyên nhân chính là vì “Ngài Góc nhìn vào mắt y, nói với y: Chúc anh thành công.”
An Ngung nghệt mặt mở bài đăng có tiêu đề màu đỏ thứ hai.
[Phỏng đoán thần năng của An Ngung (Vẫn liên tục cập nhật)]
Bài đăng tập hợp kỹ năng tưởng tượng [Mệnh lệnh tử vong] và [Thu hoạch sự nhiệt tình] của những Người Giữ Trật Tự mấy ngày trước, ngoài ra còn có một kỹ năng mới được bổ sung:
[Món quà cho bề tôi] Bề tôi thành kính sẽ được Góc ban thưởng. Người được nghe câu “Chúc thành công” sẽ được thưởng thêm gần như 100% xác suất hoàn thành nguyện vọng.
Tổng kết một chút ở đoạn này, những bình luận “Muốn làm tôi tớ” tràn màn hình cũng đồ sộ như “Muốn giết” trước lần thực hiện nhiệm vụ đầu tiên.
Một bình luận phá hỏng đội hình đập vào mắt: 48728
Trông như mấy con số được gõ bừa.
An Ngung chỉ khựng lại ở đó một giây rồi lập tức lướt qua.
Ăn sáng xong, An Ngung viện lý do “Cầu chúc cho anh khiến tôi mệt mỏi quá độ” để từ chối khéo lời mời đi huấn luyện thể lực của Tưởng Kiêu.
Cậu cầm quyển thơ đã mua bằng một món tiền lớn lên, định trốn đến tiệm lười biếng.
Hình như khu vực thương mại sầm uất của thành phố chính đang xảy ra chuyện gì đó.
Cách tiệm bánh mì hai con phố, đường sá ken đặc xe cộ. An Ngung ngồi trên xe đọc hết một nửa số bài thơ chưa đọc, cuối cùng quyết định xuống xe đi bộ.
Trên đường toàn người là người, hệt như thể tất cả cư dân thành phố chính đều tập trung tại nơi này.
Càng đi về phía trước, dòng người càng đông đúc hơn. An Ngung cứ đi được hai bước lại phải dừng. Đến khi nhìn được điểm đầu của đám đông, cậu sửng sốt.
“Có phải họ… Đang xếp hàng trước tiệm bánh mì Góc không?” Cậu dụi mắt, hỏi Nghiêm Hi với vẻ không chắc chắn.
Nghiêm Hi chớp chớp mắt: “Mấy hôm nay tôi ở trong phòng thí nghiệm suốt, cũng có nghe đồng nghiệp nói tiệm của ngài đang hot lên, nhưng không ngờ lại hot đến mức này…”
Nhóm chat chung của ba người tiệm bánh mì trống không. Dường như Hứa Song Song và Maddie đã quên luôn rằng họ còn có ông chủ, một câu nhắn lại cũng chẳng thấy.
An Ngung cố gắng chen vào giữa đám đông, qua ô cửa sổ, cậu trông thấy Hứa Song Song đứng sau quầy đang điên cuồng ghi đơn, thu tiền, lấy bánh mì, động tác nhanh đến mức tạo thành bóng mờ. Có một khoảnh khắc, cậu thậm chí nghi ngờ cô đã biến dị thành bạch tuộc.
Nghiêm Hi “Ặc” một tiếng, “Chắc họ không còn thời gian đâu mà báo cho ngài…”
An Ngung ngơ ngác nhìn cả con phố xung quanh. Ai đã vào mua được đều xách trên tay vài túi bánh mì, tuy mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng lại vô cùng thỏa mãn bước ra ngoài. Những người còn đang chen chúc xếp hàng thì kêu ca không ngớt, vừa cãi nhau vừa lướt điện thoại, có người còn lấy cả laptop ra làm việc ngay bên đường…
Một tên thanh niên bỗng nhiên níu góc áo An Ngung lại, cười bí hiểm, “Gặp tôi này, khỏi phải xếp hàng. “Bánh đậu xưa cũ” 40 một cái, 88 hai cái; “Bánh cá bơi vòng vòng” 60 một cái, 128 hai cái; “Bánh mì Góc” 80 một cái, 168 hai cái.”
An Ngung há hốc miệng, “Giá anh rao đắt gấp 10 lần luôn đấy!”
Khu ổ chuột cũng có bọn đầu cơ. Vào một thời điểm vô cùng bất ngờ nào đó, kho vật tư sẽ bỗng nhiên có một đợt đồ hộp, số lượng cực kỳ hữu hạn, nhận hết là hết luôn. Có một vài kẻ vô liêm sỉ không biết dùng cách nào lại nắm được thông tin trước, tới xếp hàng chầu chực từ sớm rồi bán trao tay với giá cắt cổ.
Cậu còn tưởng những tinh anh ở thành phố chính sẽ biết giữ thể diện chứ.
“Khoan đã…” An Ngung đột nhiên nhíu mày, “Sao mua 2 lại đắt hơn mua 1?”
“Vì giờ đang cháy hàng, mua càng nhiều càng đắt, hiểu chưa?” Đối phương chuẩn bị nổi xung thì chợt khựng lại, “Có phải tôi từng gặp cậu ở đâu rồi không?”
Thực ra An Ngung cũng thấy tên kia trông khá quen: Áo sơ mi caro, vóc dáng và ngũ quan đều trông rất trẻ trung nhưng đầu lại gần như hói trắng.
Vài giây sau, cả hai đồng thời hô lên:
“Anh chính là người từng đến chụp ảnh tiệm đúng không?”
“Cậu chính là ông chủ tiệm đúng không?!”
An Ngung: “…”
Thanh niên này tên Quách Tân, nhân viên của công ty AI gần đó, phụ trách nghiên cứu và phát triển thần tượng ảo. Anh ta ngày ba bữa ăn bánh mì và mì ăn liền, thời gian ngồi máy tính trên 20 tiếng đồng hồ, tuổi si.nh lý 25, tuổi mái tóc 52.
An Ngung hỏi chuyện anh ta vài câu, cuối cùng cũng biết đã có chuyện gì xảy ra mấy hôm nay.
Tiệm bánh mì Góc hiện được người dân thành phố chí gọi là “Tiệm bánh mì diệu kỳ”, không chỉ cực kỳ nổi tiếng mà còn có một số lượng lớn tín đồ trung thành phân bố ở mọi ngóc ngách cả trên mạng lẫn thị trường buôn bán sang tay.
Ba sản phẩm đang nổi rần rần cũng được gắn với những câu chuyện thần bí: Nghe nói “Bánh đậu xưa cũ” có thể giúp người ta mơ thấy người mà mình nhung nhớ, “Bánh cá bơi vòng vòng” có thể gia tăng xác suất ước nguyện thành công, còn “Bánh mì Góc” thì chỉ cần kiên trì ăn hằng ngày sẽ sinh ra khả năng kháng biến dị cực cao, kể cả một ngày nào đó không may biến dị thì cũng giữ lại được ý thức, thức tỉnh dị năng cực mạnh, nắm trùm Tháp Nhọn, bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Câu chuyện nào cũng nghe như đang sỉ nhục chỉ số thông minh của người ở thành phố chính.
“Nhưng đây là do cậu hai nhà họ Tưởng nói, cực kỳ đáng tin!” Quách Tân vừa nói, vừa say mê nhìn tấm bảng hiệu nhỏ của tiệm.
“Cậu hai nhà họ Tưởng?”
An Ngung lần mò trong trí nhớ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra ngay ngày đầu tiên tới Tháp Nhọn, Billy từng nói rằng Tưởng Kiêu xuất thân nhà giàu ở thành phố chính,
Nghiêm Hi lập tức phổ cập kiến thức cho cậu.
Thành phố chính có hai gia tộc quyền thế nhất, một là gia tộc họ Cận nắm hai ngành công nghiệp cốt lõi là năng lượng và cơ sở hạ tầng, hai là gia tộc họ Tưởng gần như độc quyền ngành ngân hàng. Ông chủ nhà họ Tưởng rất phong lưu, có tổng cộng bốn người vợ, bà hai là xinh đẹp nhất trong số đó. Cậu con trai độc nhất của bà hai, Tưởng Kiêu, không chỉ có ngoại hình nổi bật mà thủ đoạn và năng lực cũng rất xuất sắc, là một nhân vật có tiếng tăm lớn trong giới tài phiệt, cũng là người được mọi người tin rằng sẽ có khả năng kế thừa gia nghiệp cao nhất.
Sau khi biến dị, Tưởng Kiêu vẫn tiếp tục được công chúng chú ý. Mỗi khi y điên cuồng leo thứ hạng, phóng viên hóng chuyện chắc chắn sẽ nắm bắt được thông tin. Nghe nói vụ lùm xùm do cá cược thua mất 1 triệu điểm chiến tích lần trước, nhà họ Tưởng đã phải đập tiền mới ém xuống được.
Nghe vậy, ánh mắt An Ngung trở nên trống rỗng.
Nếu biết được những thông tin này khi vừa mới vào Tháp Nhọn, chắc chắn cậu sẽ càng thêm kính sợ Tưởng Kiêu.
Nhưng hiện tại, trong đầu cậu chỉ còn toàn những hình ảnh chú rắn bé nhỏ tuyệt vọng kia nằm co quắp trên giường, đau đến mức cả đuôi lẫn xúc tu đều run bần bật.
Và chú rắn nhỏ biến thái thích ghé vào bên tai cậu nói những điều kỳ quái.
Cậu do dự một lát, mở khung chat với Tưởng Kiêu đã bị tắt thông báo từ lâu ra.
– Cảm tạ ân huệ của ngài. Vì không biết khi nào mới có cơ hội báo đáp ngài trong nhiệm vụ nhưng tôi cảm giác rằng ngài khá thích tiền nên đã mạo muội quảng cáo một chút cho tiệm bánh mì. Hy vọng ngài sẽ hài lòng.
Ặc.
Đúng là thích tiền thật, nhưng mà…
Lăng Thu từng nói: Nghèo và hèn không thể tách rời nhau.
Nhưng anh cũng từng nói: Có qua có lại mới có thể sinh sôi không ngừng.
An Ngung ngần ngừ giây lát, cuối cùng vẫn nghe theo trái tim mình, trả lời một câu: Máu anh nhiều chừng nào, có thể tương đương với mấy Chúc Đào?
Tưởng Kiêu trả lời ngay tắp lự.
– Cảm ơn ngài đã trả lời. Theo Đại Não đo lường, tính toán, hiện lượng máu tôi có thể hồi chỉ là 0,3 Chúc Đào nhưng đây là con số bị giới hạn bởi lượng sức mạnh tinh thần có thể giảm trừ của những Người Giữ Trật Tự thông thường. Nếu không phải lo lắng về vấn đề này, lượng máu cao nhất vẫn chưa biết được.
An Ngung do dự đáp lại bằng một câu khách sáo: Nếu có cơ hội, nhiệm vụ lần tới thử nhé.
– Vâng. Cảm ơn ngài ban ân.
Dù chỉ đọc tin nhắn qua màn hình nhưng An Ngung gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ y khom người, đôi mắt đỏ thiêu đốt sự kích động.
An Ngung: Lần tới, nếu tiệm ra món mới, tôi sẽ nói với anh.
– Đội ngũ truyền thông và tiếp thị của tập đoàn họ Tưởng luôn sẵn sàng nhận lệnh từ ngài. Nhắc nhở thân thiện: Tiệm bánh mì Góc đã cực kỳ nổi tiếng, có thể đưa ra giới hạn mua hàng hợp lý để duy trì độ hot.
Mười phút sau.
Tấm bảng “Mỗi người chỉ được mua 2 phần với mỗi loại bánh” được treo ở tiệm bánh mì Góc. An Ngung đứng trên băng ghế dài bên ngoài cửa tiệm, cao giọng nói qua loa: “Kính chào quý khách, có thể nghe hiểu những gì tôi nói chứng tỏ quý khách vẫn chưa mất trí. Đây chỉ là một tiệm bánh mì bình thường, kích động hoang phí chưa chắc đã mang lại niềm vui cho quý khách nhưng chắc chắn sẽ khiến những chiếc bánh mì chất đầy trong nhà quý khách bốc mùi. Tiệm nhỏ tốc độ làm bánh hữu hạn, hy vọng quý khách quý trọng lương thực, mua vừa đủ số lượng, tránh xa lũ đầu cơ trục lợi. Chúng tôi không thể đảm bảo rằng ăn những loại bánh này có thể giải quyết đau khổ trong cuộc đời giúp quý khách, chúng tôi chỉ có thể chắc chắn rằng những người tuân thủ trật tự xếp hàng chắc chắn sẽ có bánh mì ăn.”
Đám đông ồn ào, hỗn loạn cuối cùng cũng nề nếp hơn một chút.
An Ngung đặt cái loa xuống, trốn vào khu vực ăn uống vừa mới phong tỏa được, thở phào một hơi.
Cậu cứ cảm thấy mấy câu vừa nói nghe rất quen thế mà mãi mới nhận ra đó là lời cậu từng nói với những người xen lẫn giữa đám sinh vật biến dị ở khu 53.
Trưa đến giờ cơm trưa, bánh mì đã bán hết nhẵn.
Maddie và Hứa Song Song ngồi đối diện An Ngung. Maddie kiệt sức nằm nhoài ra bàn, Hứa Song Song cũng ngả người vào lưng ghế chẳng thèm giữ hình tượng nữa.
“Sếp này, tôi muốn nghỉ việc.” Hứa Song Song tuyệt vọng nói: “Tôi chọn làm ở đây cho rảnh chứ không phải để bán mạng.”
“Ông chủ, tôi cũng muốn nghỉ việc.” Maddie yếu ớt hùa theo, “Tôi thích làm bánh thật đấy, nhưng thế này thì làm bánh sẽ thành ác mộng của tôi mất…”
An Ngung bạnh quai hàm, cân nhắc khoảng một phút.
“Đừng nghỉ việc, tôi sẽ tăng lương…”
“Bao nhiêu?”
“Bao nhiêu!”
Như xác chết vùng dậy.
An Ngung giằng co với hai người qua một chiếc bàn. Một lúc lâu sau, cậu khó nhọc lên tiếng như miệng đã bị dính lại, “50%.”
“… Ông chủ, tôi muốn nghỉ việc.”
“Nghỉ việc!!”
Tiếng tranh cãi quanh quẩn trong tiệm mãi đến tận chạng vạng mới dừng lại.
Hứa Song Song giữ nguyên mức lương hiện tại nhưng hằng tháng tiệm sẽ phải trích 20% doanh thu cho cô đầu tư. Tiền vốn vẫn thuộc về cửa hàng, lỗ lãi mỗi bên chịu một nửa.
Maddie yêu cầu tăng lương gấp đôi, đồng thời phải có thêm tối thiểu hai thợ phụ và hai lò nướng công nghiệp.
Những vấn đề khác tương đối dễ, chỉ riêng việc thêm lò nướng là khó giải quyết.
Không phải mua không nổi mà là không có chỗ để. Gian bếp bây giờ đã cực kỳ chật chội rồi. Một cái lò nướng công nghiệp đã cực kỳ tốn diện tích chứ đừng nói là tận hai.
Tuy An Ngung đã đồng ý nhưng hiện tại cậu hoàn toàn không biết phải làm sao. Mỗi lần gặp phải chuyện khó giải quyết, cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ chó mà chui vào cho xong.
Thế là cậu cầm quyển “Thơ tiên đoán” đã mất tiền mua thì phải đọc cho hết kia trốn vào bếp, tiện tay giở đến đoạn ban nãy đang đọc dở.
“Một người loạn thời gian
Kinh hoàng trong im lặng
Cái chết lặng lẽ trôi
Theo dòng sông chảy mãi.
Đám người loạn thời gian
Quay cuồng trong hỗn độn
Tất cả ồn ào trôi
Theo dòng sông tĩnh lặng.”
Đọc không hiểu, còn chẳng bằng bài vớ vẩn gì đó về thỏ.
An Ngung vứt quyển thơ đi, cuộn người rúc vào góc chuẩn bị ngủ thêm giấc nữa.
Thiết bị thông tin bỗng nhiên đổ chuông.
Nhìn thấy tên trưởng quan, dù đã bắt đầu buồn ngủ nhưng cậu vẫn lập tức ấn nghe.
Đầu bên kia có tiếng bước chân qua lại và tiếng nói chuyện khe khẽ.
Giọng Tần Tri Luật vẫn trầm và vững như mọi khi, “Nghe nói cậu dậy rồi.”
An Ngung đáp: “Đúng vậy thưa trưởng quan. Ngài đang ở đâu vậy?”
“Tháp Đen, phân tích vài chuyện khó giải quyết cùng Đầu Lĩnh.” Tần Tri Luật tạm dừng một lát rồi mới nói tiếp, “Mấy hôm nay tôi đã bắt đầu xem nhà cho cậu, muốn hỏi xem cậu có thích khu vực nào hơn không.”
An Ngung chẳng biết gì về thành phố chính.
Vậy nên cậu đáp ngay chẳng cần nghĩ ngợi: “Chỗ nào xịn thì mua ạ.”
Thực ra cậu càng hy vọng rằng Tần Tri Luật có thể mua ở nơi gần tiệm bánh mì. Nhưng xung quanh đây chỉ toàn cửa hàng, trưởng quan đó giờ nói sao là vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Tần Tri Luật bỗng nói: “Đợt trước cậu có đề cập chuyện đổi căn hộ lấy cửa hàng, còn cân nhắc không?”
“Dạ… dạ?!”
An Ngung đứng bật dậy, ngơ ngác cầm điện thoại, “Được ạ?”
Tần Tri Luật thong dong nói: “Tôi nghe nói tiệm của cậu dạo này rất nổi tiếng, có lẽ đã đến lúc nên nghĩ đến chuyện mở rộng mặt bằng.”
“Dù không biết tại sao bỗng nhiên ngài lại đổi ý.” An Ngung ngần ngừ một lát, “Nhưng tôi cảm giác rằng… ngài còn điều gì đó chưa nói với tôi.”
Tiếng cười của Tần Tri Luật truyền qua điện thoại.
Tiếng cười rất khẽ, dù qua thiết bị thông tin nhưng lại khiến tai An Ngung hơi ngứa ngáy.
Chẳng hiểu sao khi nghe thấy tiếng cười khẽ kia, An Ngung chợt cảm giác như tim mình được v.uốt ve.
Có lẽ trưởng quan là một người rất xa cách, vậy nên mỗi khi bóng dáng lạnh lùng, thâm trầm kia hơi thả lỏng một chút đều khiến cậu cảm thấy cực kỳ an toàn.
Tần Tri Luật: “Tôi dự định mua cửa hàng tạp hóa bên cạnh tiệm bánh mì. Cậu có thể sửa sang lại, một nửa để mở rộng tiệm bánh, một nửa làm thành căn hộ mặt đường.”
“Cửa hàng ngay bên cạnh luôn sao?” An Ngung nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, “Điều kiện là gì ạ?”
“Không thêm điều kiện gì cả. Nhưng mà đợt trước quên nướng bánh mì, chẳng phải cậu đã nói sẽ tham gia một nhiệm vụ cùng tôi còn gì? Giờ vừa khéo đang có, đi nhé.”
Giọng Tần Tri Luật nghe rất nhẹ nhàng.
Nhưng càng nhẹ nhàng, An Ngung lại càng cảm thấy rợn người.
Cậu do dự nói: “Nhưng giao hẹn của chúng ta là loại hình nhiệm vụ sẽ do tôi chọn, phải đảm bảo an toàn.”
Tần Tri Luật bình tĩnh “Ừ” một tiếng, “Nhưng cậu mới chỉ nhận tổng cộng hai nhiệm vụ. Sao cậu biết được nhiệm vụ kiểu như nào sẽ an toàn?”
“…” Thế mà lại không phản bác được.
“Vậy nhận nhiệm vụ này đi, tôi chọn cho cậu đấy.” Giọng Tần Tri Luật bỗng nghiêm túc hơn, “Hơn nữa, nhiệm vụ này phải có cậu.”
“Tại sao?” An Ngung sửng sốt, “Yêu cầu đối với thành viên là gì?”
“Không có yêu cầu, vẫn đang tự do đăng ký.”
“Ồ…” An Ngung thở phào một hơi.
Các nhiệm vụ khó đều có yêu cầu về thành viên tham dự, ví dụ như loại hình dị năng, số lượng, xếp hạng tổng hợp thực lực.
Nhưng những nhiệm vụ không có yêu cầu gì về cơ bản đều là những nhiệm vụ nhỏ cấp bậc rất thấp bị đám già đời gọi là nhiệm vụ phúc lợi chuyên dụng để cày KPI thường niên.
Cúp điện thoại, thông báo từ hệ thống Thang Trời tự động xuất hiện.
Nhiệm vụ mới [Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao] đã được công bố, mời các Người Giữ Trật Tự vào xem thông tin!
Ánh mắt An Ngung khựng lại ở cái tên màu đỏ như máu của nhiệm vụ, bất chợt có một dự cảm không lành.
[CHIÊU MỘ KHẨN CẤP]
7 ngày trước, cô nhi viện nguy cơ biến dị cao bỗng nhiên bỏ dở quy trình báo cáo thường lệ với thành phố chính, xác nhận đã mất liên lạc. Thiết bị không người lái phát hiện tần suất dị thường cực mạnh nhưng không khớp với bất kỳ sinh vật biến dị đã biết nào, nghi ngờ rằng đã xuất hiện siêu dị thể mới. Bốn nhóm Người Giữ Trật Tự trước đó đều đã quay trở về do không thể tiến vào cô nhi viện.
Nhiệm vụ 1: Vào được cô nhi viện
Nhiệm vụ 2: Chỉnh đốn trật tự
Thành viên chỉ định: Luật, Góc
Yêu cầu ứng chiến: Không hạn chế số lượng, loại hình biến dị và chiến lực tổng hợp, đăng ký tham dự sẽ tự động được duyệt. Mong các Người Giữ Trật Tự sẽ tự lượng sức.
Yêu cầu đặc biệt: Cho dù mỗi một đứa trẻ cô nhi viện đều có nguy cơ biến dị nhưng trước khi biến dị, đó vẫn là những đứa trẻ loài người. Thông tin đã thu thập được của nhiệm vụ lần này vô cùng ít ỏi, thành phố chính sẵn sàng hỗ trợ hạn mức tài nguyên cao nhất, dốc hết sức bảo vệ những đứa trẻ chưa biến dị trong cô nhi viện.
Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao, nơi An Ngung từng sống một cách vô định suốt 8 năm đầu đời.
Trong khoảng thời gian sống tại cô nhi viện, cậu rất hiếm khi tỉnh táo nhưng mọi ký ức về nơi đó vẫn còn nguyên trong đầu.
Nơi đó thu lưu tất cả những đứa trẻ có nguy cơ biến dị trên toàn thế giới, bao gồm những đứa trẻ không có bất thường gì nhưng cả cha lẫn mẹ đều đã biến dị, những đứa trẻ dưới 6 tuổi có entropy gen cực thấp và cả những đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ giống như An Ngung.
Nơi đó vô cùng rộng, có “hệ thống sinh hoạt” riêng, giống như một thành phố “mồi”.
An Ngung ngơ ngác mất một lúc mới nhắn tin hỏi trưởng quan: Tại sao lại muốn tôi tham gia?
Tần Tri Luật trả lời rất nhanh: Bởi vì trong Tháp Nhọn chỉ có một mình cậu có thể mở cổng.
An Ngung ngây người một hồi.
Đến khi hiểu ra, cậu đã chạm tay lên mắt phải mình theo bản năng.
Thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, vậy nên nếu không nhắc tới, cậu cũng quên bẵng mất. Mỗi một đứa trẻ ở cô nhi viện đều có một “ID” đi theo cả đời, là mã quét trong mống mắt của con mắt phải.
Đó là giấy phép để đám trẻ làm mọi việc trong cô nhi viện.
Cũng là “chìa khóa” để chúng về nhà.
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 22 – Chủ nghĩa huyền ảo tại thành phố chính
Trong thế giới của 20 năm sau khi thảm họa ập tới, giới tinh anh đã bị cách ly nghiêm ngặt khỏi những chuyện vụn vặt.
Trên lý thuyết, thành phố chính đáng lý phải là nơi bị bao trùm bởi lợi ích, hiệu suất, lý trí và sự lạnh lùng.
Nhưng trong đám tinh anh loài người ấy, người ta vẫn loáng thoáng trông thấy nhân thế tầm thường của quá khứ.
Dù phải đối diện với áp lực nặng nề và thói đời khôn sống mống chết, bọn họ vẫn nghe những câu chuyện huyền học, vẫn hâm mộ những người nổi tiếng trên mạng, vẫn đưa chuyện gièm pha, vẫn đục nước béo cò.
Đám đàn ông vẫn thích xem các streamer nữ, bất kể đó là người thật hay nhân vật ảo.
Những cô gái vẫn say mê những thứ nhỏ nhặt, đáng yêu trên mạng.
Cho dù sợi dây trói lấy loài người đang ngày một siết chặt.
Nhưng những người thông minh như họ sẽ tận dụng mọi cơ hội để có thể buông thả trong chốc lát một cách đầy ranh ma như trước đây.