Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 42

Khi tỉnh lại, An Ngung thấy mình đang nằm dưới sàn.

Gió tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng. Ánh mắt trời chiếu xuyên qua những bông tuyết, rọi xuống mặt sàn cũ kỹ của phòng hoạt động.

Một cảm giác rất co giãn, đàn hồi truyền đến từ dưới gáy, cậu đang gối lên một chiếc xúc tu bạch tuộc tròn lẳn. Một phần của chiếc xúc tu uốn cong xuống dưới, được cậu ôm vào lòng.

An Ngung cuống quýt ngồi dậy.

Tần Tri Luật ngồi ngay bên cạnh cậu, một chân gập lại, cây đàn guitar gỗ trong phòng hoạt động đang kê trên đó.

“Tỉnh dậy nhanh vậy à?” Hắn khá kinh ngạc. “Cậu mới ngủ 2 tiếng thôi.”

“Ồ…” An Ngung ôm lấy chiếc xúc tu kia, ngẩn ra một lúc mới bắt đầu nói chuyện: “Hình như trong lúc làm nhiệm vụ, tôi đều không ngủ quá nhiều.”

“Xem ra bệnh ngủ của cậu cũng có quy tắc riêng của nó, chỉ phát tác trong hoàn cảnh an toàn thôi.”

“Có lẽ thế…”

Tuy ngủ không lâu nhưng An Ngung lại thấy hơi choáng đầu. Cậu nhớ đến chiến trường trước khi mình lịm đi, “Mọi người đâu rồi?”

“Đi tìm người được bảo vệ ở lớp thứ hai rồi. Vì không biết cậu sẽ ngủ bao lâu nên họ chia nhau ra hành động.”

“À…” An Ngung day mạnh lên huyệt thái dương, cố gắng tìm lại những ký ức cuối cùng trước khi bất tỉnh, “Tưởng Kiêu thế nào?”

“Sức mạnh tinh thần của cậu ta hơi dao động. Tiếng gương vỡ phát ra khi có sinh vật biến dị chết sẽ tấn công tâm trí mọi người, phản ứng của Tưởng Kiêu mạnh hơn so với những người khác, cần chút thời gian để bình tĩnh lại.” Tần Tri Luật nói, “Vết thương thể xác thì không cần phải lo lắng, còn một ít chưa lành hẳn đã được Kazama chữa trị rồi.”

Nhớ đến những hạt bồ công anh với đầu lông xù, An Ngung thở dài: “Tốc độ trị liệu của Kazama hơi chậm. Nhưng thứ hạng của anh ta trên Thang Trời rất cao. Lúc trước anh ta có bảo anh ta thạo khóa máu, có thể đặt ra giới hạn máu.”

“Ừ.” Tần Tri Luật thản nhiên đáp lời. “Tôi chưa làm nhiệm vụ cùng cậu ta lần nào nhưng nghe nói cậu ta thực sự rất hữu ích. Tuy tốc độ chữa trị bình thường chậm nhưng sau khi đặt giới hạn máu, một khi chỉ số sự sống xuống thấp hơn ngưỡng đó, bất kể thấp hơn bao nhiêu, cậu ta đều có thể hồi lại máu đúng ngưỡng giới hạn ngay lập tức.”

“Ngay lập tức?” An Ngung kinh ngạc. “Sao làm được như thế?”

Tần Tri Luật lắc đầu, “Rất nhiều Người Giữ Trật Tự không đồng ý tiết lộ chi tiết về năng lực của mình, đó là vấn đề riêng tư của họ, Tháp Đen cũng sẽ giúp họ giữ bí mật, tôi cũng không có quyền được biết.”

An Ngung chỉ có thể hoang mang gật đầu.

Dường như trưởng quan luôn luôn như vậy. Tuy hắn là người nắm quyền lực cao nhất ở Tháp Nhọn, chỉ cần hắn muốn biết, căn bản chẳng có gì là bí mật, nhưng hắn lại thờ ơ với rất nhiều chuyện, ví dụ như riêng tư của những Người Giữ Trật Tự khác hay nguyên nhân thi sĩ luôn lảng tránh hắn.

Bàn tay không đeo găng nắm lấy cần đàn, cảnh tượng trông giống hệt khi ở trong căn phòng này đêm qua. Tần Tri Luật chỉ rà tay trên dây đàn nhưng không hề đánh, vậy mà hình ảnh những sợi dây đàn nằm dưới ngón tay ấy lại trông quen thuộc một cách lạ kỳ.

Như ma xui quỷ khiến, An Ngung chợt hỏi: “Ngài biết đánh đàn không?”

Tần Tri Luật trả lời, “Đã rất lâu không đánh, có lẽ cũng quên rồi.”

Hắn đặt cây đàn guitar sang một bên, xách chiếc ba lô để cạnh tường lên, “Vì muốn được cậu tha thứ, Slade đã để toàn bộ đồ ăn lại.”

Nghe vậy, An Ngung phấn khởi hẳn.

Những Người Giữ Trật Tự ở Tháp Nhọn thường mang thanh năng lượng khi đi làm nhiệm vụ. Tuy vẫn là thực phẩm nén nhưng lại giàu dinh dưỡng và nhiều đường, hương vị cũng không tồi.

An Ngung bóc liên tiếp ba thanh rồi gom chúng vào một chỗ, cắn từng miếng lớn mà nhai nhồm nhoàm như đang ăn bánh mì ngũ cốc.

Hương vị ngọt lịm lan khắp khoang miệng khiến cậu cảm thấy cực kỳ an toàn.

Vốn Tần Tri Luật cũng định bóc một thanh nhưng khi thấy cậu ăn như thế thì lại im lặng đặt trở lại.

An Ngung vừa nhai vừa nói: “Ngài không cần để phần tôi đâu.”

“Chỉ là bỗng nhiên tôi không muốn ăn nữa thôi.” Tần Tri Luật lần lượt bóc mười mấy thanh năng lượng còn lại rồi đẩy qua cho cậu, “Cứ ăn từ từ. Cậu đã không còn là trẻ ở cô nhi viện nữa, không ai thu “thuế bảo kê” của cậu đâu.”

Nghe vậy, An Ngung bỗng dừng việc nhai nuốt.

Sau một hồi im lặng, cậu nhìn chằm chằm hai thanh năng lượng, quyết định lén để dành chúng lại. Bây giờ trưởng quan là người bảo vệ cậu, nhằm đảm bảo an toàn, cậu phải chừa lại hai thanh cho trưởng quan.

Đây chính là bản năng cầu sinh của những kẻ hèn mọn. Dù bản thân ăn không đủ no nhưng vẫn luôn để dành một phần đồ ăn cho người có khả năng thu “thuế bảo kê”.

Tần Tri Luật hoàn toàn không biết suy nghĩ đó của cậu. Hắn rút hai trang giấy trong tập tài liệu bên cạnh đưa tới, “Xem cái này đi.”

Đây là tài liệu họ vừa cầm đi từ khu vực kiểm tra cơ thể, bên trên là ghi chép kiểm tra của tất cả những đứa trẻ ở lớp thứ hai.

“Sinh vật biến dị và con người đều có bản ghi chép. Sinh vật biến dị chỉ kiểm tra một lần sau khi gương xuất hiện còn con người thì vẫn tiếp tục kiểm tra hằng tuần.” Tần Tri Luật giải thích. “Xem lướt qua thì chỉ thấy có hai trường hợp này tương đối đặc biệt.”

Trên trang giấy đầu tiên chỉ có vài hàng chữ.

[Số hiệu] 21371115
[Họ tên] Kiến Tinh
[Trạng thái biến dị] Đã biến dị
[Loại hình gen] Từ chối kiểm tra
[Đặc điểm bên ngoài] Cơ thể con người, từ chối kiểm tra cụ thể hơn.

“Những người biến dị khác đều được ghi chép tỉ mỉ kỹ càng về từng đặc điểm biến dị, còn có cả ảnh chụp, trong khi người này chỉ được điền thông tin một cách rất chiếu lệ.” Tần Tri Luật dừng lại giây lát rồi nói tiếp, “Người tiếp theo còn chiếu lệ hơn, hơn nữa còn là con người.”

[Số hiệu] 21370226
[Họ tên] A Nguyệt
[Trạng thái biến dị] Chưa biến dị
[Ghi chép kiểm tra hằng tuần] Từ chối kiểm tra.

“Từ chối kiểm tra…” An Ngung sửng sốt mất một lúc lâu, “Vậy chắc người này đã bị sinh vật biến dị gi.ết ch.ết lâu rồi nhỉ?”

Đám trẻ ở lớp thứ hai đã đánh mất danh dự từ lâu, không chịu phục tùng sự quản thúc chắc chắn chỉ có một kết cục duy nhất.

Tần Tri Luật lại lắc đầu, “Khi gương vừa xuất hiện, quả thực từng có vài chục đứa trẻ không chịu khuất phục, chúng đều đã bị sinh vật biến dị xử quyết. Tài liệu của những người đã bị xử quyết đều được gạch chéo để đánh dấu, hơn nữa còn để ở một góc riêng. Nhưng tài liệu A Nguyệt này lại nằm lẫn trong tài liệu của những đứa trẻ khác, chắc hẳn vẫn còn sống.

Kiến Tinh, A Nguyệt.

Một bên là sinh vật biến dị không rõ loại hình gen, một bên là người bình thường không chịu khuất phục những vẫn bình an trước đám sinh vật biến dị.

An Ngung chăm chú đọc hai trang giấy một lát rồi nói khẽ: “Có lẽ Bạch Kinh sẽ bảo vệ ba người biến dị đặc biệt. Chỉ cần mặt gương theo dõi trên đầu còn tồn tại, dù là người hay sinh vật biến dị, không một ai dám động vào những đứa trẻ anh ta bảo vệ.”

“Vậy nên khả năng cao Kiến Tinh chính là mấu chốt của lớp này.” Tần Tri Luật chỉ vào trang giấy còn lại, “Còn người này có lẽ là người được Kiến Tinh bảo vệ, giống như mối quan giữa Tư Tư và Trần Niệm.”

Giọng Slade bỗng vang lên trong tai nghe, “Tôi tìm được rồi. Kiến Tinh ở trong một phòng chứa đồ khóa cửa, A Nguyệt thì ở trong hộp ngủ như bình thường. Căn cứ theo hành tung thường ngày của bọn họ, Kiến Tinh rất ít rời khỏi phòng, chỉ xuất hiện ở ba địa điểm là phòng chứa đồ, phòng hoạt động và nhà ăn.”

An Ngung kinh ngạc: “Phòng hoạt động?”

“Đúng vậy. Rất trùng hợp, chính là vị trí ngài và Luật đang ở.” Slade nói tiếp, “Theo thời gian, chắc hẳn lúc này cậu ta đang ở nhà ăn. Có lẽ chúng tôi không kịp chạy tới đó nhưng ngài lại ở rất gần.”

Tần Tri Luật ngắt liên lạc, “Chúng ta qua đó.”

“Chỉ chúng ta thôi?” An Ngung hoi do dự, “Đang giờ cơm trưa, có lẽ tất cả sinh vật biến dị đều tập trung ở nhà ăn.”

Sự xuất hiện của cậu chắc chắn sẽ gây ra một trận hỗn chiến.

Nghe vậy, Tần Tri Luật ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Không sao, chưa chắc đã khiến bọn chúng chú ý đâu.”

“Không ư?” An Ngung ngơ ngác. “Những sinh vật biến dị chúng ta đã gặp ở lớp này đều bình thường.”

Tần Tri Luật chưa trả lời mà chỉ quan sát rồi bỗng nhiên hỏi: “Ăn no rồi, dùng năng lực được chứ?”

“Thực ra vẫn chưa no hẳn nhưng chắc là được.” An Ngung nhỏ giọng rì rầm, “Lúc ở khu 53, ngài trách tôi không biết tự lượng sức khi thăm dò năng lực, nhưng vừa rồi, hình như ngài còn quá trớn hơn.”

Nghe vậy, Tần Tri Luật cười khẽ một tiếng, thu nốt chiếc xúc tu cuối cùng đang được An Ngung đặt trên chân về, hoàn toàn biến thành hình dáng con người.

“Tôi chỉ không muốn tiếp tục nhìn cậu dùng năng lực bừa bãi, giấu trưởng quan vào trong băng vải gì gì đó…” Hắn dừng một chút, lại nghiêm mặt nói: “Có sức rồi thì bây giờ đưa tôi vào trong băng vải.”

An Ngung đang nhặt đoạn băng vải rơi dưới đất lên quấn quanh cổ tay ngơ ngác.

Cậu chần chừ một lát mới hỏi lại: “Xin lỗi, hình như tai tôi bị gì đó, ngài có thể nhắc lại không ạ?”

Tần Tri Luật không kìm được mà hơi nhếch khóe môi, thúc giục: “Nhanh lên.”

“…”

Suốt quãng đường đi, An Ngung không ngừng suy nghĩ.

Quả thật Lăng Thu từng nói những vị tai to mặt lớn có quyền lật lọng, muốn làm gì thì làm nhưng sự mâu thuẫn của trưởng quan đến quá nhanh, khiến cậu cảm thấy có phần… nhục nhã.

“Ngài phải cho tôi một lý do chứ.” An Ngung buồn bực nói.

Trong tai nghe, Tần Tri Luật mỉm cười, “Tại sao?”

“Nho nó: Về phương diện nhân cách, đối tượng giám sát và trưởng quan giám sát bình đẳng với nhau.” An Ngung nói tiếp, “Tuy ngài là người thành phố chính cao quý, có quyền có thế còn tôi chỉ là một tên dân đen đến từ thành phố “mồi”, nhưng hiện tại chúng ta đã ký kết một mối quan hệ bình đẳng nhân cách, ngài phải có sự cơ bản tôn trọng đối với tôi.”

Tần Tri Luật nói với giọng bất ngờ: “Rất có lý, không ngờ Nho lại dạy cho cậu điều này.”

Dường như hắn chỉ thuận miệng đáp một câu cho có lệ. An Ngung đợi một hồi vẫn chưa nhận được lời giải thích sau đó, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục bước đi trong tuyết.

Quả nhiên mối quan hệ bình đẳng về nhân cách không hề tồn tại.

Nhưng sau khi đi được vài bước, giọng Tần Tri Luật lại vang lên trong tai nghe.

Lúc này, giọng hắn nghe rất nghiêm túc, “Tôi chỉ muốn thử nghiệm một lần xem khi chúng ta ở thật gần nhau, liệu những sinh vật biến dị đó còn bị cậu thu hút nữa hay không. Hoặc có thể nói rốt cuộc chúng sẽ cảm nhận được sự tồn tại của cậu hay của thứ khiến người ta sợ hãi như Trần Niệm nói.”

An Ngung khựng lại.

Trần Niệm cảm giác được sự hiện diện của cậu là lúc ở trong nhà ăn, ở gần tòa nhà ngủ tập thể và khi mới xuống căn phòng ngầm. Vào những thời điểm ấy, trưởng quan đều bị cậu gấp vào trong không gian nhỏ nằm sát trên người cậu.

Mà trùng hợp làm sao, lúc ở ngoài phòng đọc và trước khi xử quyết Trần Niệm, trưởng quan đã thoát ra ngoài, cảm giác của Trần Niệm lập tức biến mất.

Tần Tri Luật bình thản nói: “Ở lớp ngoài cùng, cậu gần như không khiến những sinh vật biến dị chú ý tới mình bởi mỗi khi đụng phải chúng, cậu và tôi đang bị chồng khít với nhau.”

An Ngung cứng người, “Chuyện này… nghĩa là sao?”

“Không biết.” Tần Tri Luật đáp. “Nhưng quá trùng hợp. Nếu không chứng thực được phỏng đoán này, tôi sẽ không yên tâm.”

Ngay đúng thời gian cơm trưa, nhà ăn chật kín người.

Bởi vì lớp thứ hai có rất nhiều giám sát là sinh vật biến dị với kích thước khổng lồ nên nhà ăn trông lại càng chật chội hơn.

An Ngung vừa vào cửa, tất cả sinh vật biến dị đều khựng lại.

Bất kể đang làm gì, chúng đều không hẹn mà cùng dừng việc đang dang dở, quan sát xung quanh một cách vừa cảnh giác vừa hoang mang như đang sợ sệt tìm kiếm thứ gì đó.

Đám trẻ bị giám sát lại không hay biết gì, vẫn tiếp tục im lặng ăn cơm.

“Quả nhiên.” Tần Tri Luật nói trong tai nghe: “Trần Niệm không nói dối, tất cả những người biến dị đều cảm nhận được sự tồn tại khổng lồ, đáng sợ ấy. Hơn nữa, nếu chỉ nhìn từ bề ngoài, rất khó có thể liên hệ cảm giác ấy với cậu.”

“Nếu chúng vẫn tiếp tục tìm kiếm khắp nơi giống như bây giờ, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra cảm ấy đến từ tôi.” An Ngung thấp giọng nói: “Phải nhanh chóng tìm được Kiến Tinh.”

“Ừ. Cậu nhìn hướng 10 giờ, trong góc tường. Nếu tôi đoán không sai, đó chính là Kiến Tinh.”

Tần Tri Luật dừng một lát, lại nói tiếp, “Chính là… cậu bé tóc trắng kia.”

An Ngung đưa mắt nhìn theo, vừa khéo đụng mắt với Kiến Tinh cũng đang lơ đãng ngẩng đầu lên.

Chỉ đúng một khoảnh khắc, Kiến Tinh lập tức bình thản nhìn đi nơi khác còn An Ngung lại ngẩn người.

Nhìn qua, quả thật Kiến Tinh không hề có đặc điểm biến dị, cũng không có gì khác so với những đứa trẻ loài người bình thường ở cô nhi viện.

Nhưng sắc mặt cậu ta tái nhợt bất thường, cảm giác như bị suy dinh dưỡng cực kỳ nghiêm trọng. Mái tóc trắng rối tung rũ xuống hai bên má, dưới lớp tóc xơ xác, quầng thâm mắt của cậu ta cực kỳ sâu khiến đôi mắt vàng kia trông cực kỳ trống rỗng.

Cậu ngồi trong góc nhà ăn, yên lặng nhai từng miếng bánh quy nén. Bộ đồng phục cô nhi viện rộng thùng thình đang mặc trên người đầy những sợi rách đếm không hết.

“Rất giống cậu.” Tần Tri Luật nói tiếp, “Tuy không biết lúc bé cậu trông ra sao nhưng… cực kỳ giống.”

Ngoại trừ màu tóc và màu mắt, thực ra ngũ quan của cậu ta không hề giống An Ngung. Cảm giác quen thuộc cực kỳ mãnh liệt ấy chủ yếu đến từ thần thái.

Cảm giác vô cùng quái gở, ánh mắt vừa mờ mịt lại vừa chăm chú, điên cuồng giống như một con thú nhỏ.

Nếu thật sự phải nói về sự khác biệt, ánh mắt An Ngung giống như một tờ giấy trắng còn ánh mắt Kiến Tinh lại như một tờ giấy dính đầy bụi bặm với nhiều cảm giác lo lắng hơn.

Tần Tri Luật nói: “Quả nhiên đám sinh vật biến dị đều không dám đến gần cậu ta.”

“Vâng…” Tầm mắt An Ngung dừng lại ở bên cạnh cậu ta, “Ngoại trừ người đang ngồi cạnh kia.”

Nhà ăn chật kín người, chỉ có xung quanh Kiến Tinh vẫn còn một vài chỗ trống. Người duy nhất dám ngồi cạnh cậu ta là một cậu bé khác thoạt trông không lớn hơn cậu là bao. Người đó ngồi bên phải Kiến Tinh, chia phần bánh quy của mình ra làm hai nửa, đặt một nửa trên bàn Kiến Tinh.

Kiến Tinh nhíu mày đẩy đi, cậu bé kia lại đẩy về. Hai người đẩy qua đẩy lại một lúc lâu, Kiến Tinh bực dọc ném phần bánh quy đi.

Cậu bé vẫn hiền hòa chạy đi nhặt miếng bánh quy lên, phủi phủi mấy cái, lại cho vào miệng mình.

Khi cậu bé quay người lại, An Ngung nhìn thấy chữ được thêu sau lưng áo: 21370226, A Nguyệt.

“Có vẻ phỏng đoán của cậu chính xác rồi.” Tần Tri Luật nói.

An Ngung cau mày nói: “Nhưng trưởng quan, cậu ta giống hệt Trần Niệm, tôi hoàn toàn không nhìn ra được đặc điểm biến dị.”

Đang nói, Kiến Tinh đã đứng dậy, bưng khay đi về phía quầy trả khay bát.

Thấy thế, A Nguyệt cũng vội vàng uống nốt nửa bát canh dinh dưỡng còn lại rồi đuổi theo.

Tất cả những sinh vật biến dị trên đường đi đều lẳng lặng nhường đường. Sắc mặt Kiến Tinh trông rất tệ, cậu ta lao phăm phăm qua chúng.

Lúc đi ngang qua cửa phòng vệ sinh, An Ngung bỗng nhận thấy điều bất thường.

Trong phòng vệ sinh không có cửa sổ cũng không có đèn, bên trong cánh cửa mở toang là một không gian tối đen.

Nhưng khi Kiến Tinh đi ngang qua, nơi đó lại bất ngờ sáng lên. Kiến Tinh rời khỏi, ánh sáng dần dần thu hẹp lại rồi biến mất.

Dường như tất cả những người trong nhà ăn đều đã quá quen với cảnh tượng đó. Chờ bọn họ rời đi, những người khác dời mắt, tiếp tục ăn cơm.

An Ngung ngơ ngác hỏi: “Đây là…”

“Lại là một người biến dị dung hợp với vật thể.” Tần Tri Luật nói rồi lại đăm chiêu, “Xem ra thứ mà cậu ta dung hợp chính là… đèn?”

An Ngung đứng sững tại chỗ, nói không nên lời.

Nếu bản thân Kiến Tinh là đèn, vậy thì cơ chế bảo vệ của gương đối với cậu ta sẽ không bao giờ xóa bỏ được, kể cả có xuống dưới phòng ngầm tối tăm như Trần Niệm cũng không được.

Không có bất kỳ cách thức nào có thể g.iết ch.ết Kiến Tinh.

Bình Luận (0)
Comment