Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 46

Bức tường không khí thứ hai đã vỡ nhưng Tần Tri Luật không cho mọi người vào trong ngay.

Tiểu đội quay trở lại nhà ăn nghỉ ngơi một đêm để hồi sức. Kazama cố gắng hồi đầy máu cho mọi người, sau đó nằm vật ra băng ghế nhỏ hẹp mà ngủ như chết. Tưởng Kiêu tìm một góc yên tĩnh để sức mạnh tinh thần hồi phục. Pat và Slade ngồi ngoài cửa, nhỏ giọng thảo luận kỹ xảo phối hợp khi được An Ngung hỗ trợ bằng khả năng điều khiển không gian.

Tần Tri Luật vừa ghi chép các mắt xích quan trọng của cuộc chiến, vừa nghe tiếng nhai rôm rốp như con thú nhỏ đang gặm vỏ cây.

Hắn ngoảnh lại nhìn, một tay An Ngung đang đưa miếng bánh quy vào miệng, tay còn lại thì cầm thiết bị thông tin. Cậu cứ nhìn chằm chằm chỉ số sự sống, không ngừng tải đi tải lại.

Tần Tri Luật nói: “Cậu thật sự rất lo lắng vấn đề tồn vong.”

An Ngung ngẩng đầu, lo âu khiến cậu thoạt trông khá lạnh lùng. “Mục tiêu khóa của mảnh gương vỡ thứ ba chắc hẳn sẽ là 30%. Nếu lại dồn hết vào tôi, vậy thì lượng máu tối đa của tôi sẽ chỉ còn 41%.”

Tưởng Kiêu không thể giúp được gì. Tốc độ trị liệu của Kazama quá chậm, hơn nữa còn luôn giữ bí mật về cơ chế khóa máu, chắc hẳn cũng vì có nhiều hạn chế.

An Ngung sẽ không phó thác tính mạng mình vào những điều không rõ ràng.

Tần Tri Luật bình tĩnh nói: “Tôi bảo rồi, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện.”

“Vâng.” An Ngung rũ mắt: “Cảm ơn trưởng quan.”

Mái tóc rũ xuống che đi ánh mắt băn khoăn của cậu.

Quả thật trưởng quan rất mạnh nhưng chừng ấy vẫn không thể khiến cậu cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Cậu cắn một miếng bánh quy thật lớn, lại nói: “Tôi ngủ đây.”

Rạng sáng, tiểu đội đã ngủ say.

An Ngung vẫn luôn nhắm mắt bỗng lẳng lặng ngồi dậy.

Cậu lấy hai mảnh gương kia ra, trong mặt trắng của cả hai mảnh gương đều là ảnh phản chiếu của cậu. Nhưng khi nhìn vào, cậu cảm giác không giống như đang nhìn vào ảnh phản chiếu trong những chiếc gương bình thường mà lại thấy như đang đối diện với phần bị phong ấn của bản thân trong gương.

Đối diện lâu, tiếng ồn trong đầu dường như lại to lên.

An Ngung chịu đựng cảm giác khó chịu ấy, nhìn nửa miếng bánh quy còn lại trên bàn.

Từng giây trong thiết bị thông tin vẫn trôi qua đúng như tốc độ trôi của thời gian ở thế giới khách quan nhưng thời gian của miếng bánh quy lại đang trôi nhanh gấp bội, đến tận khi bên ngoài cuối cùng cũng xuất hiện một mảng nấm mốc.

Đồng hồ hiển thị 14 giây.

Bánh quy nén đã bóc và đã dính nước bọt thường sẽ lên mốc sau khoảng 7 ngày. Nói cách khác, hiện tại cậu có thể dùng 2 giây để điều khiển thời gian của mục tiêu trôi qua 1 ngày.

Hiệu suất này đã cao hơn hẳn lúc chữa trị vết thương cho đồng đội nhưng vẫn chưa đủ.

An Ngung một lần nữa nhắm mắt lại, dời điểm chú ý từ miếng bánh quy lên toàn bộ nhà ăn này.

Cậu tưởng tượng ra tất cả các loại đồ ăn ở đây, nghiến răng nín thở đến khi tiếng ồn ào trong đầu càng lúc càng dữ dội hơn mới mở choàng mắt.

“Trưởng quan?”

Tần Tri Luật đứng trước mặt cậu, “Không ngủ cho tử tế, lại đi tra tấn bản thân.”

An Ngung khẽ hỏi, “Sao ngài không ngủ?”

“Dậy rồi.”

“Dậy rồi?” An Ngung kinh ngạc nhìn đồng hồ.

“Phải. Tôi chỉ ngủ 2 tiếng.” Nói xong, Tần Tri Luật đưa tay cầm miếng bánh quy đã mọc mốc kia lên, cẩn thận quan sát.

An Ngung không kìm được mà hỏi, “Bắt đầu từ khi nào?”

“Từ khi có ký ức.”

An Ngung bỗng hiểu được phần nào lý do trưởng quan có chuyện để tâm sự với Kiến Tinh. Cậu không biết mình nên hâm mộ hay nên cảm thấy trưởng quan thật đáng thương.

Tần Tri Luật đưa tay ấn đầu cậu xuống, “Đừng tự tra tấn bản thân bằng những việc vô ích. Sau khi vào lớp thứ ba, khả năng cao sẽ phải chiến đấu rất nhiều. Để dành việc học tập và thực hành đến lúc đó đi.”

An Ngung suy ngẫm rồi hỏi, “Ngài đã nhìn thấy gì đó qua góc nhìn của A Cức sao?”

“Ừ.”

“A Cức vẫn luôn hôn mê, cô bé nghe được Bạch Kinh thì thầm bên tai mình: Thứ kia sẽ thay anh bảo vệ tất cả. Trừ khi nó thất hứa, còn không, anh sẽ ngủ say cùng em, mãi mãi không tỉnh dậy.”

Nghe vậy, An Ngung lúng túng hỏi: “A Cức biết Bạch Kinh là anh trai mình?”

Tần Tri Luật gật đầu, “Từ khi còn nhỏ, mẹ cô bé đã cho cô bé xem ảnh chụp của Bạch Kinh. Trong phòng hồ sơ, cô bé đã nhận ra anh trai nhưng không biết anh trai cũng nhận ra mình nên mới muốn ám chỉ từng chút. Tiếc là không đủ thời gian.”

An Ngung há miệng nhưng lại không nói gì.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tần Tri Luật. Đôi mắt vàng kia mông lung như thể cậu đang ngẩn người nhưng cũng giống như cuối cùng cũng hiểu được phần nào câu chuyện.

“Trong nhiệm vụ lần này, hình như cậu cực kỳ nỗ lực.” Tần Tri Luật  bỗng nói. “Lúc ở khu 53, có một họng súng vô hình kề trên trán cậu nhưng trong nhiệm vụ này, không có bất kỳ điều gì ép cậu phải tôi luyện bằng được năng lực điều khiển thời gian vậy mà dường như cậu lại vô cùng sốt ruột.”

An Ngung cúi đầu nhìn ngón tay mình.

“Chỉ là tôi nghĩ tới 019 thôi.” Cậu im lặng hồi lâu mới lên tiếng. “Về một phương diện nào đó, 019 là người đã cho tôi cuộc sống nhưng lại vì không thể tiếp nhận nổi 8 năm hỗn loạn thời gian mà đánh mất lý trí, bị xử quyết trong im lặng. Trẻ mồ côi và sinh vật biến dị cùng bị giam cầm ở nơi này 10 năm, lại còn phải sống nhờ trong hình hài trẻ con, đến khi trở lại thế giới loài người, chắc chắn họ cũng sẽ rất khổ sở.”

Vô số cặp mắt phía bên ngoài phòng hoạt động khiến cậu nhớ lại mấy câu thơ trong bài “Nơi thu lưu”:

Đám người loạn thời gian
Quay cuồng trong hỗn độn
Tất cả ồn ào trôi
Theo dòng sông tĩnh lặng.

Dùng cơ thể hỗn loạn quay về với trật tự, náo động bên ngoài đã ngừng lại nhưng náo động trong lòng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

An Ngung thấy đầu óc mình loạn hết cả lên. Cậu không giỏi suy nghĩ những điều như thế này, chỉ cảm thấy rằng có thể trông cậy một phần nào đó vào năng lực của bản thân.

Có lẽ trưởng quan sẽ cảm thấy đầu óc cậu không bình thường. Giống như nhiều năm trước, khi Lăng Thu mang với bụng đói đến sôi ùng ục lại nói rằng muốn giúp đỡ nhiều người nghèo khổ được ăn no, cậu cũng cảm thấy Lăng Thu đói đến điên rồi.

Tần Tri Luật bỗng cúi đầu cười.

“Trả khu 53 lại cho Lăng Thu.” Hắn khẽ nói.

An Ngung sửng sốt, “Gì cơ ạ?”

“Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ đến câu nói này của cậu.” Tần Tri Luật lại đè tay trên đầu cậu, “Cứ thử xem, cũng trả lại thời gian chính xác cho những đứa trẻ ở cô nhi viện.”

***

Xuyên qua bức tường không khí thứ hai, tầm nhìn bị sương mù bao phủ. Đến khi sương tan, tòa nhà màu xám trắng của cô nhi viện cũng tan biến theo màn sương.

Xung quanh không hề có sức sống, tuyết dưới đất kết thành băng, bóng loáng như gương, ai cũng có một hình phản chiếu nằm ngay dưới chân.

Cứ đi được vài bước, không trung lại như có một đường sọc dọc vừa chớp lên. Cả thế giới như một bức tranh ghép khổng lồ mà bất ổn.

Tưởng Kiêu hỏi: “Là hỗn loạn không gian à?”

An Ngung chậm rãi bước đi, ánh mắt quan sát hai bên.

Trong không gian trắng phau, đôi mắt vàng trông càng trong hơn. Con mắt khẽ chuyển đội khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.

“Không gian rất nề nếp…” Cậu bỗng dừng bước, “Nhưng là một nhà giam khổng lồ.”

Mọi người cũng dừng lại, đứng xung quanh An Ngung và Tần Tri Luật, ánh mắt cũng quan sát khắp mọi nơi.

“Nhà giam? Nơi này làm gì có tường không khí.” Kazama thử dùng tay quờ vào không khí xung quanh, không hề bị cản lại.

An Ngung nhìn về phía khối kiến trúc cách đó vài bước, “Thử mở cánh cửa bên kia xem.”

Kazama tiến tới, ngón tay chạm vào cửa gỗ. Nhưng ngay sau đó, tay anh ta xuyên qua cánh cửa kia dễ dàng như xuyên qua không khí.

“Nhà giam bằng gương.” An Ngung nói. “Vùng không gian mà chúng ta đang đứng bị rất nhiều gương vô hình vây quanh. Tất cả những thứ mọi người nhìn thấy đều nằm trong gương, thuộc về một không gian khác, vậy nên chúng ta không thể chạm vào. Nhưng những chiếc gương đó không có thực thể nên sẽ không ngăn chúng ta bước vào, vậy nên cũng rất khó có thể phát hiện ra.”

Kazama giật mình hỏi: “Sao ngài biết được?”

An Ngung ngưng mắt nhìn không khí quanh mình, mống mắt từ từ co lại.

Cậu khẽ lẩm bẩm, “Nói sao đây nhỉ…”

Tuy không nhìn thấy nhưng cậu cảm giác được. Xung quanh nhìn như trống trải nhưng từng vị trí đều đang bao hàm một tầng không gian khác, giấu kín trong đó những kẻ sắp khiến cậu phiền đến chết.

Tưởng Kiêu cảnh giác quan sát xung quanh, “Không gian ẩn? Xem ra nó đang muốn bỡn cợt chết những kẻ xâm nhập.”

Tần Tri Luật nói: “Cũng có thể chỉ là vì muốn giấu kỹ thứ nó muốn giấu hơn thôi.”

Vừa dứt lời, xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều trẻ mồ côi. Chúng như bất thình lình xuất hiện trong không khí, yên lặng đứng trước mặt bọn họ, quây thành một vòng tròn.

Đám trẻ đó mặc bộ đồng phục cô nhi viện đã rách rưới, mang gương mặt giống hệt nhau, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía này.

Slade kinh ngạc: “Gương còn có dị năng phục chế sinh vật biến dị?”

“Không phải.” An Ngung nói.

Lưng của đứa trẻ mồ côi trước mặt nhanh chóng gồ lên, ngũ quan loài người trên gương mặt phân tách, nhoáng cái đã biến thành quái vật dị dạng khổng lồ. Trên mặt chúng không còn trông thấy mắt mũi, chỉ còn từng hàng răng nanh xếp chi chít vào với nhau.

Nó phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, chất nhầy chảy tong tỏng xuống từ trong miệng.

Cánh mũi An Ngung phập phồng nhưng lại không ngửi thấy mùi hôi tanh.

Từng đứa trẻ mồ côi lần lượt biến dị. Khác với tất cả những sinh vật biến dị An Ngung từng gặp, thứ trước mặt giống những con quái vật dị dạng hơn. Chúng có cơ thể to lớn, tứ chi bóng loáng quơ quào trên không trung, khiến người ta nhìn mà gai người.

Pat quăng móc neo trúng vào cái chi ngồn ngộn thịt của con quái vật nhưng âm thanh phát ra lại là tiếng va đập vào vật cứng.

Hắn kéo móc neo ngược về phía mình, đánh giáp lá cà với con quái vật. Từng nhát chém, từng cú đấm đều nện lên khối bắp thịt khổng lồ ấy, tạo thành tiếng va đập nghe đinh tai.

An Ngung sực hiểu ra.

Bảo sao những thứ biến dị chướng mắt kia lại trông giống nhau đến thế, cũng khó trách cậu không ngửi thấy mùi tanh hôi. Chúng không phải sinh vật biến dị thực sự, bản thể của chúng đều là gương.

Ngay sau đó, lại một đám trẻ mồ côi nữa xuất hiện từ trong không khí, đơ mặt tụ tập lại khu vực trung tâm. Theo từng bước bọn chúng tới gần, quái vật thoát ra từ trong cơ thể nhỏ thó.

Hàng trăm chiếc xúc tu vươn dài ra từ bên dưới áo khoác của Tần Tri Luật, biến thành trạng thái khổng lồ như hồi ở khu 53. Những cái xúc tu đen tuyền lũ lượt tiến về phía An Ngung, chặn tất cả những thứ đang nhăm nhe tấn công cậu bên ngoài.

Sức mạnh tinh thần của Tưởng Kiêu đang liên tục báo nguy nhưng đôi mắt đỏ lại càng lúc càng lạnh lùng hơn. Y quyết đoán thu bông hoa anh túc trong lòng bàn tay lại, đuôi rắn dài bất tận xuất hiện dưới thân, tay biến thành xúc tu bạch tuộc nhưng lại mọc vảy sắc nhọn liên tục quất về phía đám quái vật.

Slade nhảy bật lên, vuốt sắc chém trên không trung, cào một sinh vật biến dị đang muốn lao tới một đường sâu hoắm dọc từ đỉnh đầu xuống.

Không lâu trước đó, ở khu 53, không một ai sẵn lòng hỗ trợ An Ngung trên chiến trường.

Cậu dùng thân xác nhân loại thương tích tả tơi của mình lao vào giữa bầy sinh vật biến dị, cuối cùng chỉ có thể cầu xin trưởng quan nổ súng giúp đỡ khi không thể gắng gượng nổi nữa.

Nhưng hôm nay, những Người Giữ Trật Tự có địa vị cao trên Thang Trời đều vậy quanh cậu, bảo vệ cậu ở chính giữa, dốc hết sức che chắn cho cậu.

Những hạt giống bồ công anh với đầu lông lấp lánh phản xạ ánh sáng bay lượn trong không trung. Một hạt giống đưa theo một sợi tơ dài mảnh xuất phát từ đầu ngón tay Kazama tới, quấn quanh cổ tay An Ngung vài vòng.

“Ngưỡng máu cố định ở 2,5%.” Kazama nói, “Xin nghe theo lệnh của ngài.”

An Ngung gật đầu, xung quanh đều là sinh vật biến dị khổng lồ. Cậu đứng giữa vòng bảo vệ của đồng đội, nhắm mắt yên lặng cảm nhận.

Những không gian trong gương xung quanh nơi này nhiều không đếm xuể hệt như sao trên bầu trời, liên tục xẹt qua ý thức của cậu.

Nếu cậu không phán đoán sai, quan tài kính của A Cức sẽ nằm ở một trong những chiếc gương kia, là chiếc gương duy nhất không chứa sinh vật biến dị.

Cậu dùng tâm trí mình quan sát từng không gian bị bẻ cong như mở đang mở mắt nhìn từng gáy sách trên giá.

Một tiếng gương vỡ bất thình lình vang lên, kéo An Ngung rời khỏi cuộc kiểm tra.

Hai mắt Tưởng Kiêu đỏ lựng, đuôi rắn vừa quật vào một sinh vật biến dị đang nhảy từ trên cao xuống. Sinh vật biến dị kia nổ tung, những mảnh gương vỡ rơi xuống không chỉ tạo thành vô số vết thương trên đuôi rắt mà âm thanh đó còn suýt chút nữa khoét rỗng đầu óc An Ngung.

An Ngung quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy đầu mình.

Ồn quá…!

Sâu trong đầu như bị chém nát, còn kinh khủng, đau đớn hơn cả thí nghiệm dẫn dắt.

Tưởng Kiêu hoảng hốt gọi: “An…”

Người đang quỳ dưới đất bất thình lình ngẩng đầu lên.

An Ngung thở hổn hển nhưng con ngươi ẩn chứa sắc đỏ tươi kia đang co lại một cách cực kỳ thong dong.

Con ngươi ấy co lại từng chút, Tưởng Kiêu lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Cơ thể y như bị xé rách rồi được đắp nặn lại.

Y liếc thấy tất cả những vết thương trên người mình đều thay đổi cực nhanh. Những vết thương được hạt bồ công anh bao trùm bắt đầu lành lại, những vết thương không có hạt bồ công anh nhanh chóng vỡ ra.

Tình huống tương tự cũng xảy ra trên người những đồng đội khác. Kazama Takashi Sakai lập tức nắm bắt được tình huống, vô số hạt bồ công anh bay ra từ trong cơ thể, những sợi lông phủ lên từng vết thương trên người các đồng đội.

Toàn thân Pat đã chảy máu be bét nhưng lại chỉ có thể sững sờ nhìn đôi mắt đỏ của An Ngung đang ở bên cạnh.

Không dám nhìn thẳng, chỉ liếc qua thôi đã vô cùng kinh hãi.

“Tăng tốc thời gian toàn diện.” Tần Tri Luật đăm chiêu nói: “Xem ra tiếng gương vỡ ở lớp thứ ba có hiệu quả bất ngờ.”

An Ngung không đáp lại.

Tiếng nổ vang sâu trong tâm trí đã khiến cậu hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người nữa.

Không riêng gì những Người Giữ Trật Tự, tất cả những vết thương trên người sinh vật biến dị cũng vỡ ra nhanh hơn. Tiếng gương vỡ liên tục vang lên, trong đầu cậu như có tiếng sấm sét liên hồi không thể cản nổi.

Kazama Takashi Sakai đầm đìa mồ hôi, anh ta nghiến răng nói: “Tôi chỉ cố được đến thế này thôi, đừng tấn công nữa! Đừng để bản thân bị thương thêm nữa!”

Chưa cần anh ta nhắc nhở, mọi người đã dừng tấn công. Bọn họ đứng đấu lưng vào nhau, bảo vệ An Ngung đang quỳ dưới đất bên trong.

Không khí trước mặt càng dao động mãnh liệt hơn, từng lớp sinh vật biến dị nổ tung mà chết rồi lại có những đứa trẻ mồ côi xuất hiện từ giữa không trung, lao về phía bọn họ, hóa thành quái vật gương khổng lồ.

Tiếng gương vỡ ngày một nhiều khiến năng lực của An Ngung tiếp tục mất kiểm soát. Đám trẻ mồ côi gần như chen nhau lao ra, đờ đẫn tiếp cận bọn họ.

“An Ngung.”

Một chiếc xúc tu màu đeo quấn lấy cổ tay An Ngung từ phía sau, nhẹ nhàng giật giật.

Một lúc lâu sau, An Ngung mới chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ lạnh tanh nhìn chằm chằm trưởng quan.

Tần Tri Luật một tay lấy thiết bị thông tin ra đặt trước mặt cậu, tay còn tay thì đặt trên đầu, xoa mấy cái như đang trấn an.

Thiết bị thông tin đang mở giao diện ghi chép chiến đấu.

Trên trang trống chỉ có đúng bốn chữ: Mỗi gương một quái.

An Ngung đảo mắt.

Không khí trước mặt dao động tưởng như hỗn loạn nhưng mỗi một lần dao động đều trùng khớp với cái chết của một quái vật gương.

Trong mỗi không gian bị bẻ cong chỉ có một quái vật. Quái vật gương chết, chiếc gương vô hình tương ứng với nó cũng sẽ vỡ tan, để chiếc gương tiếp theo được đẩy lên.

Gương không phải chúa sáng thế. Tuy là nhà giam cấu thành từ hàng ngàn hàng vạn chiếc gương thì chung quy vẫn có giới hạn.

Chiếc quan tài kính của A Cức dù có được giấu ở nơi sâu nhất, đến cuối cùng vẫn sẽ phải xuất hiện.

Đó là chuyện tất yếu phải diễn ra.

Thời gian trôi cực kỳ nhanh khiến sinh vật biến dị và chiếc gương giam giữ nó cùng tiêu vong.

Tiếng tra đạn vang lên, Tần Tri Luật đổi sang đạn nhiệt năng. An Ngung nhìn những thứ bẩn thỉu đang ép bọn họ vào giữa vòng vây, đôi mắt đỏ sáng rực lên. Ngay tức khắc, đám quái vật gương và đám trẻ mồ côi ở khắp xung quanh như bị một bàn tay vô hình gom về một mối, tụ tập ngay trước mặt Tần Tri Luật.

Pằng!

Một tiếng súng nổ cắt qua toàn bộ tiếng ồn trong không gian.

An Ngung vốn đang cố hết sức chịu đựng giật thót.

Ngay sau đó, tiếng gương vỡ nện xuống ào ào như mưa. Viên đạn nhiệt năng bắn nổ một con quái vật gương, dư chấn kinh hoàng từ nó khiến hàng trăm chiếc gương xung quanh cũng vỡ tan theo.

Rốt cuộc đám Tưởng Kiêu cũng đã hiểu được quy luật dao động của không khí: Vài lớp gương vô hình biến mất, những lớp gương mới được đẩy lên thế chỗ.

An Ngung liều mạng thở hổn hển.

Tiếng súng kia như không ngừng vọng lại trong đầu cậu.

An Ngung sợ súng, cũng sợ tiếng súng.

Tần Tri Luật hạ mắt nhìn cậu một lát, bàn tay đeo găng trắng nhẹ che kín hai tai cậu.

Tuy biết cậu không nghe thấy nhưng vẫn thấp giọng nói một câu: “Xin lỗi.”

An Ngung bỗng nhiên đáp lời: “Không sao đâu trưởng quan.”

Cậu nhắm mắt lại, một đám sinh vật biến dị mới lại xuất hiện từ trong không trung, chỉ trong giây lát, lại bị cậu gom về cùng một chỗ.

An Ngung mở mắt ra, đôi mắt đỏ vẫn còn hoảng loạn vì tiếng súng khi nãy nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng, quyết đoán.

“Tiếp tục, giết hết mới thôi.”

Bình Luận (0)
Comment