Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 55

An Ngung nhớ lại khi nãy cậu lùi về sau nửa bước, Điển cũng tự động lùi ra xa nhất có thể.

Cậu nhìn theo hướng Điển rời đi, “Anh ta có thể nhìn thấu tôi đang nghĩ gì trong đầu?”

Nghiêm Hi gật đầu, “Đó là dị năng hiện đã được biết ở Điển. Anh ta có thể cảm nhận được suy nghĩ trong đầu mọi người ngay tức khắc. Ngài thấy quyển sổ bìa da trâu trong tay anh ta không? Quyển sổ đó có thể coi như một phần bản thể của anh ta. Chỉ cần đủ chú tâm, mọi điều anh ta nhìn thấy, biết đến đều sẽ được quyển sổ kia ghi chép lại.”

An Ngung kinh ngạc bước vào trong thang máy, “Mỗi ngày gặp nhiều người như thế mà không bị quá tải thông tin à?”

Nghiêm Hi cười, nói: “Theo lời anh ta nói, lúc mới biến dị quả thực phiền muốn chết. Nhưng sau đó, anh ta dần dần học được cách bỏ qua những người qua đường, chỉ cảm nhận suy nghĩ của những người gần gũi thôi. Thậm chí, nếu muốn, anh ta có thể bỏ qua suy nghĩ của bất kỳ ai.”

“Nắm giữ.” An Ngung khẽ nói, “Năng lực này đã hoàn toàn do anh ta điều khiển.”

Nghiêm Hi gật đầu, “Nhưng rốt cuộc có nghe lén hay không thì chỉ mình anh ta biết. Các cấp cao đều rất chú trọng vấn đề riêng tư, không ai chịu giám sát anh ta, vậy nên Đầu Lĩnh quyết định để anh ta độc lập, sau này sẽ lãnh đạo tất cả những người biến dị loại hình phi sinh vật.”

An Ngung chợt nhớ đến một chuyện, “Phải rồi, tất cả những đối tượng biến dị loại hình phi sinh vật ở cô nhi viện và bảo tàng đều có entropy gen bất thường.”

“Đúng vậy.” Nghiêm Hi nhíu mày, âm thanh linh kiện máy móc di chuyển vang lên rất khẽ trong hốc mắt, “Sau khi Điển xuất hiện, chỉ trong một tháng đã liên tục xuất hiện khá nhiều trường hợp biến dị phi sinh vật. Nhưng trong số đó chỉ có một mình anh ta có entropy gen nằm trong ngưỡng bình thường của con người.” Nghiêm Hi nói đầy ẩn ý, “Anh ta là người thứ ba phá vỡ lý thuyết về entropy gen sau Luật và ngài, hơn nữa mức độ ổn định tinh thần của anh ta cũng cực kỳ tốt. Tuy không đến mức cực đoan như ngài nhưng qua quá trình kiểm tra, đo lường, sức mạnh tinh thần của anh ta thậm chí ổn định hơn cả Luật. Chính hai điểm đặc biệt này đã khiến Đầu Lĩnh quyết định để anh ta lên thẳng cấp cao.”

An Ngung không hiểu lý thuyết entropy gen cho lắm, “Dù ở khoảng cách rất xa, anh ta cũng nghe được suy nghĩ của người khác sao?”

Nghiêm Hi lập tức mỉm cười, “Tư duy của ngài và Chúc Đào rất giống nhau. Chúc Đào cũng nghĩ rằng Điển có thể lập tức nghe được suy nghĩ của siêu dị thể, tìm được vị trí chính xác của đối phương ngay khi vừa bước chân vào khu vực hỗn loạn. Sau khi nghe được điều ấy, Điển suýt nữa đã ngất xỉu. Anh ta nói anh ta chỉ có thể nghe được suy nghĩ của người bên cạnh theo đúng ý nghĩa về mặt khoảng cách thực tế mà thôi.”

An Ngung thở dài, “Ồ.”

“Vậy nên tạm thời chưa nhìn ra được dị năng của anh ta có ích lợi gì.” Nghiêm Hi nói với vẻ tiếc nuối, “Thực ra, cho đến hiện tại, trong số 3 Người Giữ Trật Tự loại hình biến dị phi sinh vật, chỉ có đúng một người có dị năng hữu dụng.”

“Ba người?” An Ngung kinh ngạc hỏi, “Điển, Kiến Tinh, người thứ 3 là ai?”

“Tư Tư.” Nghiêm Hi nghiêm mặt, “Vừa tỉnh lại 2 tiếng trước, đã xác nhận vẫn còn ý chí con người. Entropy gen 19 724. Loại hình biến dị là nến.”

An Ngung cảm giác bản thân vừa rùng mình, “Chẳng phải là…”

“Đúng vậy, một Người Giữ Trật Tự loại hình trị liệu thiên phú cao cực kỳ đáng quý, mọi đặc điểm đều trùng khớp với miêu tả của ngài về Trần Niệm. Hai người họ biến dị giống hệt nhau.” Nghiêm Hi nói: “Tư Tư đồng ý gia nhập lực lượng Người Giữ Trật Tự nhưng đang hơi khó để trao đổi. Cô ấy yêu cầu được nói chuyện với người đã tham gia nhiệm vụ cô nhi viện. Đầu Lĩnh hy vọng ngày mai ngài sẽ tới gặp cô ấy một lần.”

An Ngung gật đầu, “Được.”

Thang máy xuống đến tầng 1, An Ngung lại ấn nút đóng cửa và nút tầng B1, “Nghe nói tầng hầm có phòng hồ sơ của Đại Não.”

Nghiêm Hi khá kinh ngạc, “Đúng vậy, ngài muốn xem tài liệu gì?”

“Cánh đồng tuyết Yogg năm 2122.”

Nghe vậy, Nghiêm Hi lộ vẻ do dự, “Những hồ sơ về cánh đồng tuyết Yogg được phép công khai cũng không khác thông tin trên mạng là bao. Những thông tin khác thuộc nhóm cơ mật cấp cao, phải được cấp trên phê duyệt.”

An Ngung mở thiết bị thông tin ra, trên đó đang hiển thị một văn bản “Phê duyệt cơ mật cấp S”, người ký tên là Tần Tri Luật.

Nghiêm Hi sửng sốt mất một hồi trước văn bản phê duyệt ấy, “Đây là quyền hạn cấp cao nhất luôn đó. Ngài mới chỉ đồng hành 2 nhiệm vụ với Tần Tri Luật, vậy mà ngài ấy đã tín nhiệm ngài đến vậy.”

An Ngung không nói lời nào. Trên đường đến Đại Não, trưởng quan chủ động đăng ký quyền hạn truy cập thông tin trong hệ thống cho cậu, đồng thời cũng tự đồng bộ cho cậu một bản báo cáo chiến đấu về nhiệm vụ tại cô nhi viện. Bản báo cáo chiến đấu đó không hề nhắc đến nhân viên thu lưu số hiệu #019 dù chỉ một chữ, cũng xóa sạch chuyện bất thường về dòng thời gian đã từng xảy ra trên người An Ngung năm xưa.

Theo nhận định của cậu, đây là chỉ thị cực kỳ rõ ràng đến từ trưởng quan.

“Hệ thống tra soát kho thông tin rất phức tạp, phải mất chút thời gian mới lấy được tài liệu mong muốn.” Nghiêm Hi bước ra ngoài, đưa tay giữ cửa thang máy thay cậu, “Ngài muốn tìm hiểu chuyện gì?”

An Ngung theo anh ta bước vào giữa những giãy máy tính ngay hàng thẳng lối, “Tôi muốn xem hồ sơ của tất cả những người có mặt tại cánh đồng tuyết Yogg khi trận bão tuyết cấp độ đặc biệt đầu tiên đổ xuống và…”

Cậu dừng một lát rồi mới nói tiếp, “Toàn bộ tài liệu Đại Não hiện đang nắm giữ về tôi.”

Chuyện ở cánh đồng tuyết Yogg là cơ mật đặc biệt, dù đã được Tần Tri Luật phê duyệt quyền hạn nhưng trước khi lấy thông tin vẫn cần hoàn thành ký xác nhận mấy chục bản thỏa thuận. Trong lúc Nghiêm Hi đang xử lý những thủ tục đó giúp, An Ngung đọc hồ sơ của mình trước.

Hồ sơ được hợp lại từ 2 phần. Phần thứ nhất trích xuất từ kho dữ liệu của cô nhi viện và khu 53, bên trong chỉ ghi lại kết quả kiểm tra cơ thể trước khi đi đến thành phố chính và lịch sử nhận trợ cấp một cách máy móc. Thành phố chính vô cùng lạnh lùng với những đứa trẻ mồ côi hèn kém ở thành phố “mồi”, thông tin trong suốt 18 năm cũng chỉ nghìn bài một điệu. An Ngung chỉ dùng 2 phút đã lật xem đến cuối, thậm chí mục quan hệ xã hội trong hồ sơ còn bị bỏ trống, đến cái tên của Lăng Thu cũng không được điền vào.

Sau khi đến thành phố chính, lượng thông tin lập tức tăng đột biến, chỉ riêng kết quả thí nghiệm dẫn dắt gen và đánh giá tâm lý, tính cách đã dài hơn 10 nghìn trang. Ngoài ra, trong ba nhiệm vụ cậu đã tham gia, tuy báo cáo chiến đấu do cậu nộp lên rất qua loa đại khái nhưng nghiên cứu viên lại viết đến mấy nghìn trang phân tích, chú giải. Đại Não phân tích toàn diện từng hành động, lời nói, biểu cảm dù là nhỏ nhất của cậu thông qua báo cáo chiến đấu và bản ghi hình của tất cả các thành viên khác trong đội, từ đó phỏng đoán sự biến đổi về mặt nhân cách, khả năng cảm nhận cảm xúc và quỹ đạo trưởng thành năng lực của cậu.

Ngay cả tiệm bánh mì cũng có một tập hồ sơ riêng, tình hình kinh doanh và thông tin khách hàng hằng ngày đều được ghi lại. Có vài vị khách đáng thương bị quan trên liệt vào danh sách “Phần tử nguy hiểm” phải để mắt tới đơn thuần chỉ vì từng hỏi thăm nhân viên cửa hàng về thân thế của ông chủ, trong đó bao gồm cả thanh niên lão hóa sớm làm công việc nghiên cứu và phát triển trong công ty AI kiêm đầu cơ bánh mì.

An Ngung nhìn đăm đăm chỗ tài liệu đó, nhất thời không biết nên thấy chấn động hay thấy hãi hùng.

Thực ra cậu chỉ muốn xác nhận rằng quan trên không hề biết chuyện nhảy cóc thời gian bất thường năm đó mà thôi.

Mục quan hệ xã hội ghi lại tất cả những người từng tiếp xúc với cậu. Cậu bất ngờ phát hiện ra rằng đối với cậu, Tần Tri Luật bị quan trên định nghĩa là “Người có quyền uy”, “Nguồn gốc sợ hãi”, “Nguồn gốc cảm giác an toàn”, vài tiếng trước mới được bổ sung 2 định nghĩa quan trọng: “Khát khao khám phá” và “Chủ động quan tâm”.

Chúc Đào được nhân định là người bạn thân thiết và khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất, kế đến là Billy. Nhóm Ninh, Đấu, Cider là “Tin tưởng” và “Thân thiện”. An chỉ có đúng một nhãn dán là “Yêu cầu / Lấy lòng”. Số lượng nhãn dán của Tưởng Kiêu đã ngang bằng Tần Tri Luật, trong các giai đoạn khác nhau, những nhãn dán đó lần lượt là “Bài xích / Sợ hãi”, “Thấy phiền / Thấy ghét”, “Cảm thấy biến thái”, “Hơi cảm động”, “Muốn chi phối một chút”.

An Ngung rơi vào trầm tư với những nhãn dán đủ màu sắc ấy. Sau khi đọc đến “Những điều liên quan đến Lăng Thu, bánh mì ngũ cốc, tiền, tự hại, góc nhỏ hẹp, “Nhà trẻ siêu biến dị”, thỏ, bạch tuộc bông, nhà thờ, những bài thơ chưa biết, lò nướng công nghiệp công suất lớn, kính ngữ lễ phép, giam cầm người khác, khống chế tinh thần, đóng vai nhu nhược, quần áo rẻ tiền màu trắng, áo khoác của trưởng quan, thanh năng lượng vị yến mạch mật ong,…” được viết ở mục sở thích, cậu hoàn toàn chìm vào hoang mang.

“À thì…” An Ngung chần chừ hỏi, “Nghiêm Hi, tôi có thể chỉnh sửa lại một chút không?”

Quá hoang đường rồi.

“Ngài nói gì cơ? Thành thật xin lỗi, ban nãy tôi đang ký xác nhận nốt bản thỏa thuận cuối cùng nên không tập trung nghe.” Nghiêm Hi ngẩng đầu lên khỏi màn hình, “Tài liệu về cánh đồng tuyết Yogg đã lấy được rồi. Dựa theo quy định, tạm thời tôi sẽ rời khỏi phòng này, tắt camera giám sát của phòng đi, hệ thống sẽ tạm thời khóa chức năng chụp ảnh trong thiết bị thông tin của ngài, xin ngài hãy nắm rõ.”

“Ồ.” An Ngung đành kìm nén xúc động muốn chỉnh sửa phần tài liệu đó lại, “Cảm ơn.”

Sau khi Nghiêm Hi rời đi, tài liệu về cánh đồng tuyết Yogg xuất hiện trên màn hình.

Vì đó là một sự kiện xảy ra hoàn toàn bất ngờ nên có rất ít ảnh chụp trong tài liệu, chỉ có vài ba bức ảnh mờ mờ, người chụp là Đường Như, mẹ của Tần Tri Luật, đang tìm kiếm tư liệu sáng tác ở cánh đồng tuyết lúc đó.

Bức ảnh đầu tiên, tuyết bay lơ lửng khắp nơi, vòm trời như bị đè thấp xuống, cảm tưởng như người đứng giữa cánh đồng tuyết chỉ cần vươn tay lên là sẽ chạm được đến bầu trời.

Bức ảnh thứ hai, bão tuyết cấp độ đặc biệt gần như đã choán kín ống kính. Trong khung cảnh mông lung ấy, những sắc màu rực rỡ, bí ẩn, khó có thể phân biệt xuất hiện giữa không trung. Bầu trời trống trải khiến người ta cảm thấy khó chịu như thể đang bị một đôi mắt khổng lồ phía sau những vệt màu bí ẩn kia quan sát.

Bức ảnh thứ ba, những màu sắc bí ẩn biến mất, phía chân trời xuất hiện một vệt sáng đỏ đẹp mắt. Vệt sáng đỏ cắt ngang qua một bóng người khổng lồ được bao quanh bởi vầng sáng màu vàng kim.

An Ngung đã từng nhìn thấy bóng người kia trong tâm trí mình không chỉ một lần.

Đôi mắt vàng trở nên trầm tĩnh, cậu tập trung đọc tất cả các ghi chép trên màn hình.

Cánh đồng tuyết Yogg là nơi trận bão tuyết cấp độ đặc biệt đầu tiên đổ xuống, vài trăm người chịu ảnh hưởng vào ngày hôm đó bao gồm du khách, cư dân sống lân cận và hai người bị bại lộ mức độ cao nhất chính là nhà văn Đường Như và bạn của bà, Chiêm Tuyết. Chiêm Tuyết là một nhà khoa học, bà ấy đi tìm kiếm tư liệu cùng bạn thân của mình, đồng thời hoàn thành khảo sát cho nghiên cứu khoa học đang thực hiện. Lúc ấy, cả hai người đều đang ở vị trí cao nhất so với mực nước biển, hơn nữa đều đang mang thai.

An Ngung mở tài liệu về Chiêm Tuyết ra, hai bức ảnh chụp xuất hiện trên màn hình.

Một bức chụp một người phụ nữ trẻ mặc trang phục nghiên cứu, đội mũ tiến sĩ, tay cầm một quyển sách, đứng mỉm cười hơi gượng gạo trong thư viện. Bức ảnh còn lại chụp từ phía lưng người phụ nữ đó với cột sống gồ lên một cách dị dạng, toàn bộ phần lưng mọc đầy những túi nước trong suốt, bên trong chen chúc những con mắt to đến đáng sợ.

[Chiêm Tuyết]
Nhà khoa học, con lai, không còn người thân, có nhiều mối quan hệ mập mờ với người khác giới.

Tháng 2 năm 2122, bị phơi nhiễm trong sự kiện phóng xạ Yogg. Khi phơi nhiễm đang mang thai 2 tuần. Sau khi nhiễm phóng xạ, Chiêm Tuyết nhốt mình trong phòng thí nghiệm. Sau 1 tuần Chiêm Tuyết từ chối toàn bộ đề nghị gặp mặt, Bộ Quân Sự cưỡng chế phá cửa, phát hiện người phụ nữ này đã biến dị. Triệu chứng biến dị: Lưng xuất hiện nhiều túi mắt, bụng phình to.

Khi bị phát hiện ra, Chiêm Tuyết đã mất ý thức, rơi vào trạng thái phát điên, không thể giao tiếp. Người này có thể khiến người xung quanh phát điên và chết thông qua những lời nói bí hiểm, phỏng đoán là dị năng thiên hướng hủy diệt tinh thần.

Tháng 3 năm 2122, Chiêm Tuyết bị xử quyết bí mật, hưởng dương 32 tuổi.

Căn cứ kết quả giải phẫu thi thể, chưa xuất hiện các bộ phận cơ thể bất thường khác. Những túi nước tự động khô lại, con mắt bên trong biến mất, nhiều năm sau được nhận định là siêu dị thể đầu tiên xuất hiện trên thế giới (Do những siêu dị thể xuất hiện sau này đều có đặc điểm tự động khô lại sau khi chết).

Những vật dụng sinh hoạt có liên quan đều đã được tiêu hủy theo quy định; Mẫu vật đã thu thập cũng bị tiêu hủy.

Khi chết, thai nhi trong bụng vừa tròn 3 tuần tuổi, còn quá nhỏ nên được nhận định là đã tự xói mòn theo cái chết của thai phụ.

Chỉ nửa trang ghi chép ngắn ngủi lại khiến An Ngung sợ hãi. Cậu nhìn hai bức ảnh chụp suốt một hồi lâu, lờ mờ cảm giác rằng dường như bản thân đang đụng đến một sức mạnh cực kỳ khủng bố.

Đồng hồ đếm ngược sáng đèn, hệ thống thông báo thời gian đọc tài liệu lần này đã kết thúc.

Nghiêm Hi gõ cửa bước vào, “Xong rồi ạ?”

“Ừ.” An Ngung dời mắt khỏi màn hình đã tắt, “Chúng ta về thôi.”

Trên đường trở về, An Ngung nhìn những giao lộ của thành phố chính bên ngoài cửa kính xe, “Anh biết Chiêm Tuyết không?”

“Bạn thân, bạn cùng phòng ký túc đại học của phu nhân Tần.” Nghiêm Hi thở dài một tiếng, “Người thứ hai bại lộ năm đó. Đáng tiếc, bà ấy không may mắn như phu nhân, đã biến dị ngay lập tức.”

“Anh còn biết gì nữa không?” An Ngung hỏi.

Nghiêm Hi lắc đầu, “Chỉ biết là đã bị xử quyết bí mật thôi còn đặc điểm biến dị hay những điều khác đều là cơ mật cấp cao, tôi không có quyền được biết.”

An Ngung nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lát sau mới hỏi khẽ: “Thai nhi 3 tuần tuổi có khiến bụng to ra không?”

“Đương nhiên là không rồi.” Nghiêm Hi thoáng sửng sốt. “3 tuần mới chỉ được coi là một túi thai thôi. Mà nói gì 3 tuần, túi thai tròn một tháng mới chỉ bé cỡ quả việt quất thôi.”

An Ngung lại hỏi, “Vậy nếu rời khỏi cơ thể mẹ, túi thai đó có khả năng tiếp tục phát triển không?”

Nghiêm Hi lắc đầu, “Kỹ thuật nuôi dưỡng phôi thai bên ngoài cơ thể mẹ đã được nghiên cứu hoàn chỉnh từ vài chục năm trước rồi. Nhưng do vấn đề đạo đức, kỹ thuật này chưa bao giờ được thực hiện.”

“Không, ý tôi là lấy túi thai ra khỏi cơ thể mẹ, không tiến hành bất kỳ tác động nào khác, chỉ dựa vào chính…” An Ngung dừng lại vì Nghiêm Hi đang nhìn cậu qua gương chiếu hậu bằng nét mặt cực kỳ khó diễn tả. Cậu thở dài một hơi, “Xin lỗi, tôi vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn.”

Nghiêm Hi im lặng một hồi, bỗng nhiên lắc đầu cười, “Tôi biết rồi.”

“Hả?” An Ngung dấy lên một tia hy vọng, “Gì cơ?”

“Đó chẳng phải nhân vật vừa xuất hiện trong “Nhà trẻ siêu biến dị” à? Con sóc kia bị loài người mổ lấy ra từ lúc còn là thai nhi, không ngờ đại nạn không chết mà còn thức tỉnh được dị năng.” Nghiêm Hi cười nói: “Nhưng mà khi bị lấy ra, con sóc đó đã sắp đủ tháng rồi. Kể cả có là sinh vật biến dị đi chăng nữa, bị đưa ra ngoài từ giai đoạn tế bào cũng không sống nổi đâu.”

An Ngung im lặng tựa lưng lại ghế, “… À.”

Nghiêm Hi tận tâm khuyên nhủ: “Ngài nên kết bạn nhiều lên mới tốt. Phải phân biệt rõ phim hoạt hình với thực tế cuộc sống.”

An Ngung: “… Anh nói rất đúng.”

Nghiêm Hi liếc nhìn sắc mặt An Ngung qua gương chiếu hậu, “Nhưng cũng chẳng thể trách được, sau khi thảm họa ập xuống, loài người đã tăng tốc tiến vào một xã hội chìm đắm trong những nội dung ảo mang tính giải trí. Chẳng riêng gì người dân thành phố “mồi” đâu, ngay cả các tinh anh sống ở thành phố chính cũng không nằm ngoài xu hướng này. Ngài biết thần tượng ảo đang nổi đình nổi đám dạo gần đây không?”

“Không.” An Ngung chán chường ngáp một cái, “Ngại quá, hồi ở thành phố “mồi”, tôi chẳng có gì giải trí cả.”

Cậu là một tên hèn kém trong những người hèn kém, đến một món đồ điện tử còn không có, nói gì đến giải trí.

“Ngài cứ lướt mạng xã hội một chút là thấy ngay. Tạo hình rất xuất sắc, chẳng trách nhiều người điên đảo thần hồn vì cô ta như vậy.” Nghiêm Hi đỗ xe trong bãi xe bên ngoài nhà thờ, bình thản nói: “À phải rồi, công ty sản xuất ra cô ta nằm trong tòa nhà văn phòng ngay đối diện tiệm bánh mì Góc ấy, những nhân viên ở đó phất lên trông thấy nhờ vào thần tượng ảo này. Lại nói, rõ là thần bí, ngày nào bọn họ cũng ăn bánh mì trong tiệm của ngài, có phải vì thế nên mới may mắn bất ngờ không nhỉ.”

Cụm từ “phất lên” này khiến An Ngung bớt uể oải, lên tinh thần hơn một chút.

“Ngài thích đến nhà thờ thật đấy.” Nghiêm Hi cảm thán, “Còn chẳng thèm về tiệm bánh mì luôn cơ mà.”

An Ngung vờ như không có chuyện gì, “Ở đây sẽ khiến người ta cảm thấy được dẫn dắt.”

Khả năng tiên đoán của “Nơi thu lưu” về sự kiện ở cô nhi viện chính xác đến mức khiến cậu hãi hùng. Suốt mấy hôm nay, cậu không ngừng nhớ đến việc Mắt đã khuyên cậu mua cuốn “Cảm nhận con số may mắn” kia.

Nhưng cũng không hẳn là vì muốn phất lên, An Ngung thầm nghĩ. Cậu chỉ muốn nghiệm chứng năng lực tiên đoán của Mắt một chút mà thôi.

“Tôi chờ ngài trên xe nhé.” Nghiêm Hi cười nói, “Trong Tháp Đen, khá nhiều người coi thi sĩ là một tên bịp bợm cố tình bày trò thần bí, không vừa mắt với anh ta từ lâu rồi, chỉ là vẫn chưa bắt được thóp thôi. Dù vậy, anh ta vẫn có những tín đồ trung thành.”

“Anh thì sao?” An Ngung thuận miệng hỏi.

Nghiêm Hi ngẫm nghĩ rồi đáp, “Có phải kẻ lừa đảo hay không cũng chẳng sao, chỉ cần anh ta thật sự có thể khiến mọi người cảm thấy bình tâm, vậy là đủ rồi.”

Anh ta nhìn đám đông ồn ào nhốn nháo lên ngoài, “Chẳng hạn như thuốc độc giải trí, trao đổi tình tiền, có thứ gì tốt đẹp đâu? Nhưng quả thật chúng có thể khiến con người ta quên đi thống khổ. Trong thế giới như hiện tại, đó đã là giá trị không gì bì được rồi.”

An Ngung trầm ngâm một lúc rồi gật đầu dù có phần hiểu phần không.

***

“Khi đêm cầu nguyện gần nhất kết thúc, tôi bỗng nhiên dự cảm được rằng hôm nay tôi sẽ gặp lại bạn cũ.” Mắt thay sang một chiếc áo sơ mi lụa trắng tinh, những đường cắt may ở cổ áo và tay áo càng cầu kỳ hơn trước. Anh ta lấy một cuốn sách đã ố vàng xuống khỏi giá sách, đưa cho An Ngung, cười nói: “Thật vui vì lại được gặp cậu. Quả nhiên cậu vẫn có hứng thú với cuốn sách này.”

Cuốn sách kia rất dày, toàn bộ từ cái tên “Cảm giác con số may mắn” ngoài bìa cho đến nội dung bên trong đều được viết tay.

Nhưng An Ngung lại không cảm thấy việc viết cuốn sách này tốn quá nhiều sức lực bởi khi mở ra, bên trong cuốn sách dày cộp ấy chỉ toàn những dãy số gồm 6 chữ số.

Âm thanh thông báo đã chuyển khoản 5000 thành công vang lên, cậu cầm cuốn sách, rơi vào trầm tư.

“Nơi thu lưu” thực sự chuẩn xác đến mức tà đạo. Nhưng giờ khắc này, cậu đột nhiên hoài nghi mức độ đáng tin của thứ này.

Như nhìn thấu những lo lắng của cậu, Mắt nói, “Đừng băn khoăn, chi bằng cậu chọn ngẫu nhiên một dãy số để mua xổ số đi.”

An Ngung đưa mắt nhìn anh ta, “Thật sự sẽ trúng?”

“Khả năng rất cao.” Mắt gật đầu, “Hôm nay, dự cảm của tôi mạnh khác thường.”

“Vậy sao anh không tự mua?”

Thi sĩ cười rất thoải mái, “Tôi tự mua sẽ mất linh.”

Càng nghe càng thấy không đáng tin.

An Ngung bắt đầu đau lòng cho 5000 vừa bị tiêu mất của bản thân. Cậu liếc nhìn giao diện chuyển khoản thanh công theo bản năng, phát hiện không hề có mục “Hoàn tác”.

“Để tôi chọn một dãy số có duyên cho cậu nhé.” Mắt lập tức nói. “Cậu đã đọc thơ của tôi rồi nhỉ, gần đây cậu thấy hứng thú với bài nào nhất?”

Nghe vậy, An Ngung ngưng mắt nhìn anh ta, khẽ nói: “Nơi thu lưu.”

“Là bài đó sao.” Mắt mỉm cười, “Tôi vẫn nhớ số trang của nó. Vậy thì cậu hãy mua xổ số theo dãy số năm ở hàng thứ 9, cột thứ 2 trang 358 của cuốn “Cảm giác con số may mắn” đi, nhất định phải mua trong ngày hôm nay đấy.”

An Ngung im lặng một lát rồi hỏi, “Một vé xổ số giá bao nhiêu?”

“2 đồng.” Mắt trả lời. “Hơn 100 năm qua, dù kinh tế có tăng trưởng, suy thoái ra sao, mức giá này vẫn chưa từng thay đổi.”

2 đồng cũng là tiền mà.

An Ngung nghiêm túc cân nhắc xem mình có thực sự nên tiêu tiền nữa hay không.

Thiết bị thông tin bỗng vang lên tiếng thông báo “Leng keng” từ hệ thống, Mắt trả cho cậu 2 đồng.

“Coi như tôi tặng cậu.” Mắt mỉm cười, “Tôi dự cảm tối nay những con số này sẽ trúng giải độc đắc, đó thực sự là khoản tiền kếch xù. Nhưng đừng lo lắng, nếu trúng thưởng, cậu chỉ cần trả lại tôi 2 đồng tiền vốn là được rồi.”

An Ngung nhất thời nghẹn họng.

Rất khó để đánh giá rốt cuộc người đối diện hào phóng hay keo kiệt.

Cậu nhìn bức tranh được dựng dưới sàn bên cạnh giá sách. Đó là bức tranh Mắt đang vẽ trong lần cậu tới nhà thờ trước đó. Những vệt sáng đỏ vỡ vụn càng đậm màu hơn so với lúc trước, bánh răng màu vàng kim thứ ba đã hiện hình hoàn toàn, ba chiếc bánh răng gần như khống chế được một nửa những vệt sáng đỏ.

An Ngung dừng bước ở bậc thềm, khẽ hỏi: “Liệu có còn bánh răng thứ tư không?”

“Tạm thời vẫn chưa nhìn thấy manh mối.” Mắt cười nói, “Nhưng tôi dự cảm là sẽ có.”

Anh ta tạm dừng một lát rồi bỗng nhiên nói liền tù tì, “Từ lần trước tôi đã để ý thấy hình như cậu cực kỳ hứng thú với bức tranh này của tôi. Thực ra nó cũng có thể bán, chỉ cần 1…”

“Không, không cần.” An Ngung lập tức giữ chặt ví, đanh mặt từ chối, “Tôi không có hứng thú.”

Trước khi rời khỏi nhà thờ, cậu ngoảnh lại nhìn thẳng vào thi sĩ, “Anh quen biết Tần Tri Luật không?”

Biểu cảm của Mắt bỗng nhiên thay đổi.

Tuy chỉ là một tích tắc nhưng An Ngung chắc chắn rằng mình đã trông thấy sự chán ghét và sợ hãi của anh ta trong khoảnh khắc ấy.

“Không quen, nhưng tôi biết người đó.” Mắt ngừng một lát rồi mới mỉm cười, “Sao vậy?”

“Ngài ấy là trưởng quan của tôi, trưởng quan giám sát trực tiếp.” An Ngung khẽ nói, “Anh có lời tiên đoán nào về ngài ấy không? Tôi có thể mua.”

Nhà thờ bỗng nhiên im phăng phắc, hai người đứng phía trước ô cửa sổ u ám ngưng mắt nhìn nhau, bụi bặm yên tĩnh bay lơ lửng trong không khí giữa họ.

Hồi lâu sau, Mắt mỉm cười: “Xin lỗi, tuy tôi cũng rất muốn kiếm thêm tiền nhưng thật sự không có.”

Anh ta đưa mắt nhìn bức tranh trong góc tường, “Tôi chỉ có một lời khuyên, miễn phí nhưng phải giữ bí mật. Cậu muốn nghe không?”

An Ngung gật đầu.

“Đừng quá gần gũi với kẻ đó.” Mắt khẽ nói, “Ngoại trừ khoảng trời kia, hắn là vật chứa thứ hai thu lưu rất nhiều vệt sáng đỏ. Tuy cậu có linh hồn thuần khiết tôi chưa bao giờ được thấy nhưng ở quá gần hắn, chung quy khó tránh khỏi bị lây nhiễm.”

An Ngung kinh ngạc hỏi: “Ý anh là anh có thể thấy được vệt sáng đỏ trên người ngài ấy?”

“Không phải là thấy.” Mắt nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt, nói khẽ đến khó có thể nghe rõ được, “Trong mắt tôi, hắn là một thứ được hợp lại từ những vệt sáng đỏ vụn vỡ, chỉ giảo hoạt ngụy trang bản thân thành hình hài con người mà thôi. Đầu Lĩnh cho phép hắn tự do ra vào thành phố chính, còn coi hắn là sức mạnh vững vàng nhất của loài người, đây đúng là một chuyện nực cười tột độ! Loài người sớm muộn sẽ phải chết vì quyết sách ngu xuẩn này.”

Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt trước nay luôn bình tĩnh bỗng quắc lên, gần như điên cuồng.

Thi sĩ nhắm mắt lại, sau khi bình ổn cảm xúc mới thở dài một tiếng, “Thành thật xin lỗi. Hắn thực sự là một tồn tại khiến tôi rất lo âu. Tôi biết cậu và hắn từng tới nhà thờ cùng nhau nhưng nếu có thể, sau này xin cậu hãy đến đây một mình.”

Trên đường về, An Ngung luôn im lặng.

Thực ra cậu tin vào những điều thi sĩ nói. Nếu những vệt sáng đỏ và biến dị có liên quan đến nhau, vậy thì Tần Tri Luật, tồn tại có bộ gen hỗn loạn nhất trên đời, có thể thu nhận tất cả gen biến dị mà không có một trở ngại nào, đương nhiên có thể coi là vệt sáng đỏ lớn nhất.

Điều thực sự khiến cậu bận tâm vẫn là năng lực của Mắt.

Tất cả những điều Mắt nhìn thấy, nói ra đều đã vượt xa phạm vi cố tình tỏ ra huyền bí. Nhưng anh ta không chỉ có entropy gen bình thường mà còn không có bất kỳ thứ gì dung hợp bất ly thân giống như những người biến dị loại hình phi sinh vật khác. Mỗi lần gặp, quần áo anh ta mặc luôn thay đổi, trên người không đeo trang sức, trong tay cũng không cầm cố định một vật gì.

“Cậu coi tiền như rác thế hả?” Chúc Đào kinh ngạc kêu lên trong điện thoại, “5000, mua cái thứ đó? Chi bằng cậu cho tôi 5000 đi, vài phút thôi, tôi viết luôn cho cậu một quyển.”

“Ờ thì…” An Ngung mở cuốn sách đang để trên đùi ra, “Dù sao tiền vé số cũng là do anh ta chi, thôi thì cứ mua thử xem.”

Ở đầu dây bên kia, một giọng nói nghe khá lạ lẫm nhưng cũng hơi quen quen bỗng vang lên, người kia khẽ hỏi Chúc Đào, “Anh ấy định mua những số nào?”

“Cậu định mua những số nào?” Chúc Đào hỏi.

An Ngung lật đến trang có dãy số mà thi sĩ nói ban nãy, “06, 19, 22, 08, 14, 03. Bên cạnh cậu là ai vậy?”

“Điển, biết không? Vừa gia nhập cấp cao, mới dọn vào Tháp Nhọn.” Chúc Đào nói, “Cậu ấy nấu nướng giỏi lắm. Bọn tôi đang bàn về thực đơn đồ ngọt.”

Hình như Điển ở cạnh đang nói gì đó, Chúc Đào che mic lại, huyên thuyên than thở một tràng dài với anh ta.

An Ngung không nghe rõ, chỉ đành chờ Chúc Đào rồi mới hỏi lại, “Đang nói chuyện gì vậy?”

“À, không có gì đâu. Điển nói có thể tư vấn cho cậu về thực đơn mới của tiệm bánh mì. Có phải lúc chiều nay hai người gặp nhau ở Đại Não không? Cậu ấy cảm thấy cậu đang lo lắng về việc xây dựng thực đơn của tiệm bánh mì sau khi mở rộng.”

An Ngung siết chặt thiết bị thông tin, kinh ngạc đến mức một lúc lâu cũng không thốt ra lời nào.

Quả thật cậu có suy nghĩ này nhưng nó vẫn luôn bị những suy nghĩ khác quan trọng hơn đè ép xuống. Nếu không có Điển nhắc nhở, thậm chí cậu đã quên bẵng mất.

Như ma xui quỷ khiến, cậu bất chợt hỏi, “Những số tôi định mua, Điển cảm thấy có thể trúng không?”

“Xin cậu đấy, năng lực của Điển là đọc suy nghĩ chứ không phải tiên tri. Hơn nữa, tên thi sĩ kia rõ ràng là một tay bịp bợm.” Dù vậy, Chúc Đào vẫn ngoảnh sang, “Điển này, An Ngung hỏi những số đó liệu có trúng không?”

Có vẻ như Điển phải suy ngẫm một lát rồi mới trả lời, “Tôi không biết. Nhưng tôi cảm thấy có thể mua thử xem.”

“Thôi được rồi, đằng nào cũng tiêu những 5000 rồi cơ mà.” Chúc Đào thở dài, “Mua nhanh về nhanh đi, tôi đang chờ dạy cậu làm bánh khoai tây đây này, nguyên liệu đã chuẩn bị xong hết rồi.”

“Ừ.” An Ngung vội đáp, “Tôi qua tiệm bánh mì thay bộ quần áo trước đã, mua vé số xong sẽ về ngay.”

“Ừ.”

Nói xong, Chúc Đào và An Ngung đều chuẩn bị cúp điện thoại nhưng giọng của Điển bỗng vang lên, “Thay quần áo?”

An Ngung cúi đầu nhìn bộ đồ trợ cấp đã nát bươm đang mặc, “Tôi vẫn đang mặc bộ quần áo lúc đi làm nhiệm vụ, sắp tả tơi hết cả rồi, về tiệm bánh mì thay đại một bộ khác thôi. Sao vậy?”

“À thì…” Có vẻ Điển khá do dự, “Thế này…”

Một lúc lâu sau, Điển bỗng nói khẽ: “Hay anh thử đổi con số cuối cùng thành 04 đi?”

“Đổi số?” An Ngung khá bất ngờ, “Tại sao?”

Có vẻ Điển vừa nở một nụ cười dè dặt rồi mới bình tĩnh nói: “Chỉ là trực giác bỗng nhiên xuất hiện rằng đổi sẽ tốt hơn thôi.”

Anh ta nhanh chóng nói tiếp: “Tất nhiên, đây chỉ là đề nghị của tôi thôi. Nếu vì đề nghị này mà anh hụt mất giải độc đắc thì xin đừng bận tâm đến nó.”

Lời tác giả:

Không tìm được Vụn tuyết rơi về Điển, nguyên nhân không rõ.

Bình Luận (0)
Comment