Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 62

Sảnh thông tin Tháp Nhọn.

Những Người Giữ Trật Tự chen chúc chật kín nơi này, ánh mắt đều hướng về phía màn hình treo khổng lồ trên cao.

Trong đoạn phim tư liệu, một quân nhân ngơ ngác nhìn vào ống kính.

“Phút thứ 247 từ khi nhiệm vụ bắt đầu, thiết bị ghi hình di động cho thấy tôi đã vào bệnh viện khu 34. Phút thứ 336, tôi ra khỏi bệnh viện.”

“Vậy là anh đã ở trong bệnh viện 62 phút. Trong 62 phút này, anh đã nhìn thấy gì? Đã nói chuyện với ai?”

“Tôi… Thành thật xin lỗi, tôi chỉ biết tôi từng vào bệnh viện rồi lại bình thường ra khỏi đó, hoàn toàn không còn chút ấn tượng nào về những chuyện đã xảy ra bên trong.”

“Anh đã quên mất.”

“Không phải quên mất. Tôi cũng từng quên chuyện nọ chuyện kia, khi được người khác nhắc đều có thể mang máng nhớ lại nhưng lần này thì khác…” Quân nhân đau khổ nhíu mày, cúi gục xuống ôm đầu, “Xin lỗi, tôi không thể diễn tả được. Dường như trong sinh mệnh của tôi chưa bao giờ tồn tại 62 phút đó vậy?”

Video kết thúc.

Tháp Đen chiếu tổng cộng 12 đoạn video, hiện tượng tương tự xảy ra ở cả 12 quân nhân. Họ như bị khoét mất một đoạn thời gian, đáng sợ là tự họ không hề hay biết, sau khi về thành phố chính vẫn viết một câu “Không phát hiện bất thường ở khu 34” nhẹ bẫng vào báo cáo công việc.

Màn hình chuyển tới bản đồ khu 34.

Chất giọng nghiêm nghị, vững vàng của Tổng Lĩnh vang lên trong sảnh thông tin của Tháp Nhọn.

“Như các vị đã chứng kiến, khu 34 tồn tại vấn đề thời gian bị đánh cắp mà hiện nay chúng ta vẫn chưa thể biết nó đánh thẳng vào tồn tại khách quan hay chỉ đơn thuần là tổn thương tâm lý của nạn nhân. Lực lượng tiền trạm không thể cung cấp thông tin hữu ích, khi bị đánh cắp thời gian, có lẽ mọi người sẽ phải đụng độ với bất kỳ vấn đề gì vượt ngoài sức tưởng tượng. Qua nghiên cứu và phán đoán, Tháp Đen đưa ra một số nhận định dưới đây để tham khảo:

1. Siêu dị thể ở khu 34 là biến dị phi sinh vật, dị năng là khống chế thời gian hoặc tinh thần, cũng có thể là cả hai.
2. Mặc dù không thể xác định chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian bị đánh cắp nhưng khả năng cao sẽ không gây nguy hiểm tính mạng, bản thân siêu dị thể cũng không có sức tấn công mạnh.
3. Siêu dị thể có thể xâm nhập vào hệ thống thời gian điện tử trên phạm vi toàn thế giới. Molly đã cảnh báo với Tháp Đen rằng rất có thể đối phương không phải thực thể, điều này đồng nghĩa với việc nó nắm bắt thông tin cực kỳ nhanh nhạy, dễ bị đánh động.
4. Tuy mỗi người bị đánh cắp một lượng thời gian khác nhau nhưng may mắn là khu 34 không hình thành khu vực hỗn loạn thời không, thông tin liên lạc và internet vẫn có thể sử dụng bình thường. Toàn bộ quá trình thực hiện nhiệm vụ lần này sẽ được thành phố chính hỗ trợ chỉ huy.”

Người Giữ Trật Tự bắt đầu xì xào bàn luận.

“Nói chung thì cũng không nguy hiểm nhưng vấn đề là làm gì có ai hoàn thành được nhiệm vụ này…”

“Chuẩn, rốt cuộc cơ bắp cuồn cuộn của ông đây có đất dụng võ không vậy?”

“Hỗn loạn thời gian? Chắc phải đấu trí nhỉ? Thế thì toang rồi…”

“Shh… Hình như nhiệm vụ cấp S dạo gần đây chẳng có chỗ cho người biến dị loại hình sinh vật như chúng ta.”

“Chúng ta có người biến dị phi sinh vật hả?”

Đại sảnh đột nhiên im bặt, Điển đang đứng giữa đám đông giật mình.

Trong khoảnh khắc, anh ta nghe thấy tất cả mọi người không hẹn mà cũng nghĩ đến tên của anh, giống như đang ai điếu tập thể.

“Tôi không thể.” Anh ta lập tức lắc đầu, “Mọi người cũng biết năng lực của tôi chẳng có tác dụng gì mà.”

Mọi người thở dài. Một Người Giữ Trật Tự lẩm bẩm: “Dị năng theo hướng tinh thần thì còn đỡ, khống chế thời gian… Tôi có đồng đạo mang năng lực tà môn thế này hả?”

“Góc, nhiệm vụ lần này cậu làm đội trưởng.” Tổng Lĩnh quyết đoán nói: “Dị năng của sinh vật không có tác dụng lớn trong nhiệm vụ lần này. Tháp Đen đã nghiên cứu và đưa ra quyết định Tần Tri Luật sẽ quan sát toàn cục từ xa, cậu dẫn đội xâm nhập thực địa. Nhằm tránh đánh rắn động cỏ, đội chỉ nên có từ 5 người trở xuống.”

An Ngung đứng ngay hàng đầu tiên trong sảnh cùng trưởng quan. Cậu ngẩng đầu nhìn bản đồ của khu 34: “Trưởng quan không đi?”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Nhưng tôi sẽ luôn giữ liên lạc với cậu.”

“Vâng.” An Ngung tạm dừng, “Tổng Lĩnh, thành viên đội có thể để tôi chọn không?”

“Đương nhiên là được.”

Trong đám đông bỗng có người lên tiếng: “À thì không phải tôi có ý nghi ngờ Góc đâu nhưng những dị năng đã được công bố của ngài ấy chỉ có khả năng kháng lây nhiễm tuyệt đối và trạng thái “Giáng Thế” bí ẩn, ngài ấy có cách gì để đối phó với kẻ có dị năng thao túng thời gian sao?”

Nghe vậy, An Ngung ngoảnh lại, tầm mắt lướt qua đám đông sau lưng.

Trong mắt mọi người đều ánh lên vẻ hoang mang tương tự nhau. Đại đa số bọn họ đều không phải đang cố tình lời ra tiếng vào mà thật sự lo lắng về nhiệm vụ.

Ngoài các cấp cao, những người từng làm nhiệm vụ cùng cậu đều không có mặt tại đây: Tưởng Kiêu đã tới khu bình đẳng, nhóm Kazama đã nhận nhiệm vụ mới trước đó.

“Theo lời đồn thì ngài ấy có thể nuốt chửng siêu dị thể, nhưng siêu dị thể không có thực thể cũng nuốt được hả?”

“Nghe đâu hình như ngài ấy cũng biến khống chế tinh thần, có thể ra lệnh cho siêu dị thể tự tử vong, thật không?”

“Hình như ngài ấy có thể khiến các healer tình nguyện bán mạng vô điều kiện, vậy liệu có thể nào khiến siêu dị thể thuần phục không?”

Ánh mắt vốn rất kiên định của An Ngung dần trở nên hoang mang sau khi nghe thấy những lời bàn tán của mọi người.

Tần Tri Luật bỗng lên tiếng, “Tháp Đen, biến dị phi sinh vật càng ngày càng nghiêm trọng, cũng đã đến lúc cho mọi người được mở mang tầm mắt rồi.”

Đám người lập tức im lặng, ánh mắt họ rời khỏi An Ngung, tập trung lên màn hình. An Ngung nhận ra chuyện gì đang diễn ra, cũng quay người lại.

Một tấm thẻ thông tin cá nhân vừa được cập nhật xuất hiện trên màn hình.

[Danh hiệu: Góc (An Ngung)
Đối tượng giám sát của tầng 199
Trưởng quan trực tiếp: Luật
Loại hình biến dị: Không có
Entropy gen: 0 (Khả năng kháng lây nhiễm tuyệt đối)
Sở trường chiến đấu: Bẻ cong không gian; Tăng tốc thời gian; Trạng thái “Giáng Thế” (Cực kỳ nguy hiểm, gia tăng sức chịu đựng, thường được kích hoạt trước khi sức mạnh mới thức tỉnh hoàn toàn)
Chiến tích tổng hợp: 57,43 triệu]

Một Người Giữ Trật Tự ngẩn ra: “Bẻ cong không gian? Lỗ sâu?”

“Lỗ sâu là gì?”

“Tăng tốc thời gian là sao, ngài ấy có thể khiến vết thương của tôi lành lại trong tích tắc à?”

“Một đêm già đi chục tuổi? Hóa ra là siêu dị thể bị ngài ấy ép cho chết già?”

Rõ ràng mọi người đang đùa bỡn để giấu giếm sự chấn động trong lòng, Tổng Lĩnh lại trả lời vô cùng nghiêm túc, “Dị thường trước đó chưa được công khai ở cô nhi viện là thời gian bị ngưng đọng suốt 10 năm. An Ngung đã khôi phục lại dòng chảy thời gian của toàn bộ cô nhi viện, đồng thời sử dụng năng lực tăng tốc để bù lại tất cả những gì đã bị  đình trệ trong 10 năm ấy.”

Tiếng nói quanh quẩn rất lâu trong sảnh mới có người khác lên tiếng: “Khống chế cả không gian và thời gian, thật sự là sinh vật của thế giới ba chiều sao?”

Không một ai trả lời.

Lát sau, An Ngung ngoảnh lại, đôi mắt dễ dàng tìm được chiếc áo có mũ rộng màu trắng trong đám đông.

“An và Ninh, có thể đi cùng tôi một chuyến không?”

An lấy một que kẹo mút từ trong tui ra bỏ vào miệng, kéo mũ áo thấp xuống, “Ồ.”

Ninh mỉm cười gật đầu, “Được.”

Tần Tri Luật suy nghĩ rồi nói: “Đội ngũ lấy An Ngung làm trung tâm phải bố trí hệ tấn công vừa có thể cận chiến, vừa có thể tấn công tầm xa. Để phù hợp với nhiệm vụ này còn cần năng lực về tinh thần nữa.” Hắn đưa mắt nhìn Lumen đang đứng dửng dưng giữa đám người, Viêm gật đầu, “Tôi và Lumen sẽ tham gia.”

Nghe vậy, Lumen nhấc mắt lên liếc nhìn An Ngung một cái, vẫn im lìm.

Những miếng trang sức bằng kim loại gắn quanh miệng khiến anh ta trông xa cách lạ kỳ. Những miếng kim loại đó có thể khiến sóng âm tấn công đến từ chim sẻ đò của anh ta truyền đi xa hơn và tỏa rộng hơn. Dị năng ngược đãi tinh thần thức tỉnh từ hoa hồng đen của Viêm lại có thể khóa vào một mục tiêu duy nhất khiến đối tượng chìm vào tuyệt vọng tột độ.

Ngoài ra, hai người họ còn mang gen biến dị của báo hoa mai và hổ đen, khả năng cận chiến khỏi cần băn khoăn.

An Ngung gật đầu đồng ý.

Bản đồ khu 34 xuất hiện trở lại màn hình, ngoài ra còn có 2 bức ảnh chụp, lần lượt là một đám người đang vật vã đau đớn và một bầy mối đông nghìn nghịt.

“Xin hãy chú ý, vì đặc điểm địa hình và khí hậu đặc biệt, hằng năm khu 34 luôn có hai đợt dịch bệnh và nạn mối với tính phân mùa rất rõ rệt. Đợt dịch bệnh và nạn mối tiếp theo đã sắp kéo tới, vui lòng hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt, tránh việc gia tăng mức độ phức tạp trong quá trình hành động.”

“Rõ.”

***

Trên máy bay, An đơ mặt m.út que kẹo đã sắp tan hết. An Ngung quan sát anh cả buổi trời, căn cứ vào những hiểu biết nông cạn của mình đối với An, cậu cảm thấy tâm trạng anh không được tốt.

Ninh ái ngại giải thích: “An rất ghét côn trùng đông nhung nhúc. Ban nãy, sau khi nghe Tổng Lĩnh công bố tình hình nhiệm vụ xong, cậu ấy thấy khá hối hận vì đã nhận lời.”

An Ngung lập tức trấn an, “Không sao, có nhiều bươm bướm lắm mà. Một con bướm ứng phó với một con mối, hẳn là đủ.”

Không đợi Ninh làm phiên dịch, An đã lạnh lùng đưa mắt nhìn cậu, “Bướm Morpho trắng không phải dùng để bắt côn trùng. Chúng nó còn phải bảo vệ, hộ tống cậu, quý trọng chúng đi.”

An Ngung thoáng sửng sốt, cậu không ngờ An sẽ chủ động nói một đoạn dài như vậy.

An nhíu mày kéo mũ áo xuống sâu thêm, cúi đầu nói: “Phiền.” Anh tức giận nói tiếp, “Nếu lũ côn trùng kéo đến, tôi sẽ dùng bươm bướm tự bảo vệ mình, không rảnh lo cho cậu đâu, nhớ chuẩn bị sẵn tâm lý.”

An Ngung: “…”

Cậu không khỏi nghi ngờ năng lực đọc suy nghĩ của Điển. Do dự một lát, cậu vẫn hỏi dò, “Phụ trợ cố định của tôi, chọn anh và Ninh được không?”

Ngón tay đặt trên đùi gập lại, An ngả người tựa vào lưng ghế, mũ áo che khuất đôi mắt.

“Tùy.”

Ninh cười tươi, “Cảm ơn sự tín nhiệm của cậu.”

Bấy giờ An Ngung mới lẳng lặng thở phào một hơi.

Viêm ngồi ở ghế lái, Lumen ngồi cạnh hắn, xuất thần nhìn tầng mây dày bên ngoài cửa sổ.

Ở khu 53, An Ngung chưa từng gặp ai đẹp đến vậy. Có lẽ gen tiến hóa cũng có chút liên quan đến ngoại hình, những nhân vật có vị thế cao trong Tháp Nhọn đều rất ưa nhìn nhưng chừng ấy vẫn chưa thể so được với Lumen. Ngũ quan sắc sảo, ưa nhìn chỉ là thứ tầm thường nhất trên người Lumen.Thần thái khiến vẻ đẹp của anh ta càng cuốn hút. Ánh mắt lạnh lùng ấy dù chỉ ở yên một chỗ thôi cũng đủ khiến người ta không thể dời mắt.

Viêm ấn vài phím trên bảng điều khiển tự động, “Ăn thêm ít đồ trước khi hạ cánh đi. Cậu đã không ăn gì từ đêm qua đến giờ rồi.”

“Không đói.” Lumen tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm ngoảnh lại dù chỉ một giây.

“Rất thiếu tự giác về việc tuân thủ mệnh lệnh, lễ phép cũng không có.” Giọng Viêm lạnh đi, đặt hai thanh năng lượng trên chiếc bàn gấp ở giữa hai người, “Chocolate mâm xôi.”

Lát sau Lumen mới đưa tay cầm một thanh lên. Cách ăn uống của anh ta và An Ngung là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, Lumen nhai rất từ tốn, kỹ càng rồi mới nuốt.

An Ngung nhíu mày băn khoăn suốt một lúc lâu rồi mới do dự gõ một đoạn vào phần ghi chú trong thiết bị thông tin.

“Trưởng quan Viêm rất phù hợp với ấn tượng chung của Lăng Thu về những kẻ có quyền có thế thích chinh phục người đẹp, Điển từng thấy được Lumen bị ngài ấy đối đãi một cách đáng sợ qua ký ức của anh ta. Nhưng tôi lại cảm thấy trưởng quan Viêm không thực sự giống với những kẻ quyền quý vô liêm sỉ mà Lăng Thu hay nhắc đến.”

Ghi chép là bài tập trưởng quan mới giao, yêu cầu cậu quan sát các cấp cao khác. Trưởng quan nói hiểu người mới có thể dùng người, đây là việc quân dự bị của cấp cao số 1 Tháp Nhọn phải rèn luyện mỗi ngày.

An Ngung đã quen với việc ngoan ngoãn hoàn thành mọi bài tập trưởng quan giao cho nhưng mỗi khi nghe thấy ba chữ “quân dự bị”, cậu vẫn cảm thấy không vui.

Cậu từng hỏi Chúc Đào rốt cuộc ý nghĩa tồn tại của cấp cao nhí là gì. Chúc Đào trả lời là để khi trưởng quan hy sinh hoặc rời khỏi Tháp Nhọn sẽ trở thành cấp cao mới, thống lĩnh tất cả những Người Giữ Trật Tự có phương hướng biến dị tương tự. Nhưng Chúc Đào cũng nói rằng tuy tính tình các trưởng quan mỗi người mỗi khác nhưng tựu chung lại, họ đều mạnh mẽ, đáng tin cậy, tình huống cực đoan như thế sẽ không xuất hiện đâu, vậy nên nhiệm vụ chủ yếu của cấp cao nhí vẫn là tự do trưởng thành, hưởng thụ sự kính ngưỡng của những người trên Thang Trời và sự che chở của trưởng quan, là nhóm đối tượng hạnh phúc nhất ở Tháp Nhọn.

An Ngung ngẩn người trước những dòng chữ trong bản ghi chép.

Tần Tri Luật là một trưởng quan cực kỳ tốt.

Giống với việc đến giờ cậu vẫn chẳng thể bình tĩnh mà nhớ lại cảnh Lăng Thu chết, cậu cũng không tình nguyện tưởng tượng về ngày “quân dự bị” là cậu trở thành lực lượng chính thức.

Viêm ngồi phía trước nhắc nhở: “5 phút nữa sẽ hạ cánh.”

An Ngung hoàn hồn, thoát khỏi giao diện ghi chú, tranh thủ nhét thêm vài miếng bánh mì vào miệng trước khi đáp máy bay.

Hiện tại là giờ cơm tối, người bạch tuộc tí hon cũng đang ngồi ở bàn nghiêm túc ăn cơm, trong hộp là cơm, rau, thịt với tỉ lệ rất cân đối. Nó ăn từng miếng một rất từ tốn, cẩn thận.

An Ngung chọc nó một cái, gõ chữ: Trưởng quan, tôi phải đi làm nhiệm vụ một mình.

Người bạch tuộc tí hon ngẩng đầu lên, nhìn cậu qua màn hình: Ồ. Chúc may mắn.

An Ngung: Nhiệm vụ lần này không bị mất tín hiệu internet, ngài có thể theo dõi tiến độ nhiệm vụ từ thành phố chính.

Người bạch tuộc: Vậy thì tốt rồi. Tôi sẽ chú tâm theo dõi.

An Ngung: Vậy nếu tôi đề nghị ngài viết báo cáo chiến đấu từ xa giúp tôi, ngài có giận không?

“Có.”

Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên trong tai nghe.

Chủ nhân của giọng nói ấy vẫn rất nghiêm nghị nhưng dường như lại có chút thong dong.

An Ngung ngẩn người. Tần Tri Luật ở đầu dây bên kia gõ bàn phím, An Ngung cơ hồ đoán được dáng vẻ nhướng mày của hắn thông qua ngữ điệu, “Mọi người đã tiến vào không phận khu 34. Tôi vừa tiến hành liên hệ thử một lượt vào thiết bị thông tin, xác nhận khu 34 không bị mất sóng. Nhưng không may, có vài đối thoại kỳ quái xuất hiện trong nhật ký phản hồi.”

An Ngung: “…”

“Cậu nuôi một AI mô phỏng tôi?”

“Không phải đâu! Trưởng quan… không…”

Tần Tri Luật cười nhạt, “Đừng ép tôi phải kiểm tra màn hình của cậu.”

“…” An Ngung quệt sạch mồ hôi vừa rịn ra trong lòng bàn tay, liếc nhìn An ngồi đối diện đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, che micro lại, lí nhí nói: “Thành thật xin lỗi nhưng xin ngài cho phép tôi tiếp tục nuôi nó. Nó rất… rất dễ mến… Cầu xin ngài.”

“Vậy sao.” Giọng điệu Tần Tri Luật nghe rất thản nhiên, không tài nào đoán được tâm trạng, “Điểm khác nhau giữa nó và tôi là gì?”

An Ngung giải thích cụ thể: “Nó hiền lành hơn một chút, mức độ nguy hiểm cũng thấp hơn. Tạo hình kiểu hoạt hình khiến người ta cảm thấy dễ chịu, lại còn biết…”

“Tiêu hủy nó.”

“Nhưng mà…” Tim An Ngung đập thình thịch. Lăng Thu chưa từng dạy cậu nên ứng biến sao trong tình huống này, cậu chỉ có thể liến thoắng theo bản năng: “Nhưng nó chỉ là một chuỗi dữ liệu, nó cũng không có sức mạnh, không thể khiến tôi cảm thấy an toàn, chỉ có thể chơi cho vui thôi.”

Cậu dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Tôi sẽ dùng nó để mô phỏng đối thoại giữa tôi và ngài, tránh việc tôi buột miệng nói ra những lời mạo phạm ngài, trưởng quan.”

Tai nghe im lặng vài giây đồng hồ, An Ngung đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải từ biệt người bạch tuộc.

Thậm chí cậu còn phỏng đoán khi trưởng quan AI biết rằng mình sẽ bị tiêu hủy sẽ có phản ứng như thế nào.

Có lẽ sẽ im lặng vài giây rồi bình tĩnh nói: “Rất tốt, cậu đã đưa ra một quyết định sáng suốt. Tạm biệt An Ngung.”

“Thôi được rồi.” Tần Tri Luật lật trang giấy, “Nó trông như thế nào?”

“Dạ…”

“Bạch tuộc?”

An Ngung im lặng. Tần Tri Luật cười nhạt một tiếng, “Tùy cậu vậy. Còn một phút nữa sẽ hạ cánh, vị trí đáp Viêm chọn là góc phía Đông của khu 34, rất gần bệnh viện. Tôi đã nghiên cứu kỹ càng báo cáo của tất cả các quân nhân bị mất trí nhớ, địa điểm bệnh viện có tần suất xuất hiện cực kỳ cao. Chắc chắn đó là nơi tập trung những đối tượng bất thường ở khu 34.”

“Tôi hiểu rồi.” An Ngung thôi suy nghĩ lung tung, “Chúng tôi sẽ nhanh chóng vào bệnh viện.”

“Giám sát từ xa không phải là không tham gia nhiệm vụ. Dù tôi không lên tiếng liên tục nhưng chắc chắn sẽ luôn có mặt trên kênh liên lạc chung. Cậu cứ lên tiếng bất cứ khi nào cần.” Tần Tri Luật nói xong bằng thái độ trung lập khi giải quyết công việc lại bất chợt chuyển chủ đề, “Báo cáo chiến đấu sẽ viết hộ cậu, cứ tập trung làm nhiệm vụ đi.”

An Ngung kinh ngạc, “Thật ạ?”

“Viết hộ cậu còn tiện hơn sửa lại từ mớ cậu viết.” Tần Tri Luật thẳng thắn phê bình cậu một câu rồi lại nói tiếp: “Chúc may mắn.”

Nói xong, dây an toàn bỗng siết chặt hơn. Vài giây sau, máy bay đáp xuống một chiếc sân trống của một nhà xưởng bỏ hoang ở khu 34.

Vừa ra khỏi cabin, cả đội An Ngung cảm tưởng như đặt chân vào một nồi canh nóng.

Không khí cực kỳ nóng và ẩm ướt bao trùm từng tấc da thịt, toàn bộ lỗ chân lông trên người đều mở ra hô hấp một cách khó nhọc.

Một trận gió nóng thổi qua khiến huyệt thái dương của An Ngung giật thình thịch.

Ninh kéo chặt mũ giúp An, thấp giọng nói, “Khí hậu kiểu như này… Bảo sao lại có dịch bệnh theo mùa.”

Theo những gì hiển thị trên thiết bị thông tin, hiện tại là 17h38, 26 phút nữa, mặt trời sẽ lặn ở khu 34.

Trước khi mặt trời lặn, trên đường phố ở khu 34 có không ít người, hầu hết đều là những công nhân làm việc gần đó ra ngoài ăn cơm. Bọn họ mặc những bộ quần áo vải đủ mọi màu sắc, ngồi ăn mà mồ hôi chảy đầm đìa.

Cả một con đường toàn là quán cơm, bàn bày ra cả ngoài đường, những cái quạt cũ rích quay phành phạch khuấy đảo luồng không khí nóng.

Thỉnh thoảng có vài chiếc xe buýt xập xệ đi ngang qua, màn hình điện tử trên xe xác thực cảm giác cơ thể về môi trường ở đây: Nhiệt độ 44 độ C, độ ẩm 87%.

Đội An Ngung đi dọc theo con đường, cách ăn mặc của họ trông đã không tương đồng với nơi này chứ chưa cần nói đến những quả cầu máy đang bay theo.

Nhưng chỉ thỉnh thoảng họ mới nhận được vài cái liếc mắt hờ hững, chẳng có bao nhiêu người bận tâm.

Lumen đi cạnh An Ngung, thấp giọng nói: “Hình như người dân ở đây rất thờ ơ.”

“Ừ.” Tầm mắt An Ngung lướt qua những căn nhà nhiều tầng san sát hai bên đường, bức tường bên ngoài loang lổ bụi bám, sứt sẹo lộ ra gạch khối và xi măng bên trong. Những sợi dây cáp chằng chịt vặn xoắn vào nhau giữa những căn nhà, vắt vẻo trên những chiếc sào phơi quần áo trên ban công. Trên một số ban công còn có người, bé gái mặc áo ba lỗ hoa và quần đùi nhìn xuống từ trên cao, đôi mắt non nớt ấy cũng thờ ơ như vậy, không tập trung nhìn vào bất kỳ chuyện gì, vật gì.

Trạng thái dân cư ở đây rất giống với khu ổ chuột ở khu 53 nhưng rõ ràng điều kiện vật chất vẫn khá khẩm hơn một chút.

An Ngung lại lướt mắt nhìn những công nhân đang bưng bát cơm, bọn họ đang ăn một món canh hay món mì hổ lốn gì đó. Nửa bát thức ăn chan vào một môi nước, đủ thứ rau dưa băm nát nằm trong, bì lợn đảo qua váng dầu, để ý một chút còn thấy trong bát trôi lềnh phềnh vài miếng trước gà đã bị bẻ vụn.

Nếu như là khu 53, công nhân bình thường không thể bữa nào cũng ăn món kia. Món đó chỉ dành cho những người có nghề nghiệp đàng hoàng ở ngoại thành hoặc những tay tiểu thương.

An Ngung đưa ra kết luận: “Khu 34 không thể coi là nghèo.”

Vừa nói xong, tất cả mọi người đều quay sang nhìn cậu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Thật đấy.” An Ngung bổ sung, “Nói một cách chính xác thì trong bát của một nửa số công nhân đều có trứng, giàu chảy cả mỡ.”

“Cậu nên định nghĩa lại cụm từ “giàu chảy mỡ” đi.” Viêm dời mắt, “Nhưng tôi vẫn biết rằng người dân thành phố “mồi” sống trong điều kiện vật chất như thế này đáng lý ra sẽ không thờ ơ đến vậy. Theo thông tin, ngành nghề chính ở khu 34 không phải công nghiệp. Công nhân chỉ là nhóm có mức sống thấp ở thành phố này. Ở đây có vài công ty công nghiệp văn hóa khá lớn, còn có một bệnh viện tương đối quy mô, cư dân của những thành phố “mồi” lân cận đều tới đây chữa bệnh.”

An Ngung gật đầu: “Đúng vậy, ý tôi chính là như thế.”

Trạng thái thờ ơ tập thể như thế này rất bất thường.

Tầm mắt cậu bỗng bắt được một cậu bé trai đang ngồi trên đất dưới mái hiên phía trước. Cậu bé ôm chân, mắt cá chân có một vết trầy da lớn đang chảy máu, vết thương không được xử lý kịp thời, đã bắt đầu nhiễm trùng.

Cậu bé rơm rớm nước mắt, cứ ôm lấy mắt cá chân mà thổi, lại dùng miệng hút dịch nhầy đi rồi phun phì phì ra.

An Ngung bước tới, “Bao lâu rồi?”

Cậu bé ngẩng đầu lên, gió nóng khiến đôi mắt cậu nhòe đi. Cậu nhìn An Ngung một lúc lâu mới trả lời: “14 ngày.”

“Không biết như thế là bất thường à?”

“Chắc lúc ngã em đã dính phải độc của loài côn trùng nào đó. Ở đây có rất nhiều côn trùng kỳ lạ.” Cậu bé quệt khóe miệng bằng ống tay áo lấm lem, “Mỗi lần vết thương chuẩn bị lành thì lại có dịch mủ vỡ ra. Chắc chắn vẫn còn thứ bẩn thỉu gì đó chưa hút ra hết.”

Nói xong, cậu bé lại cố gắng nâng chân lên cao hơn, muốn hút dịch mủ ra. An Ngung đưa tay đè vai cậu bé xuống, “Đừng hút.”

Cậu lấy thuốc mỡ của Billy ra, bôi một ít lên vết thương rồi nhìn chằm chằm vào đó không chớp mắt.

Gió nóng táp vào mặt dường như cũng thổi bay một nét gợn trong đôi mắt vàng. Lát sau, cậu bé kinh ngạc cúi xuống nhìn, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mất khỏi mắt cá chân, vết thương đang dần lành lại. Nhưng ngay khi làn da chuẩn bị liền hoàn toàn vào với nhau, quá trình ấy chợt ngừng bặt.

An Ngung nhíu mày, vẻ căng thẳng phóng đại trong đôi mắt.

Vài giây sau, vết thương một lần nữa vỡ ra.

Nước mắt rơi xuống lã chã, cậu bé khóc thút thít, “Quả nhiên, em biết ngay mà.”

An Ngung không nói nữa, quay người rời đi.

Bốn người còn lại quan sát tất cả từ khoảng cách không xa, Viêm đăm chiêu: “Tăng tốc thời gian, không ngờ lại được cậu vận dụng một cách đơn giản như thế…”

Ba người còn lại vẫn đang sửng sốt, suốt một lúc lâu không nói tiếng nào. Lát sau, Ninh lên tiếng: “An muốn hỏi tại sao cuối cùng lại không thành công? Cậu vẫn chưa sử dụng thuần thục năng lực này sao?”

“Không phải không thành công, là tôi không đối đầu với thứ kia.” An Ngung thấp giọng nói. Khí hậu ở khu 53 khá lạnh, cậu thấy khá khó chịu với gió nóng ở đây nên cũng trùm mũ áo lên đầu, nhìn thời gian trên thiết bị thông tin rồi nói: “Khoảnh khắp vết thương sắp lành lại, có một luồng sức mạnh khác muốn thiết lập lại thời gian của cậu bé. Đó chính là nguyên nhân thực sự khiến vết thương đó mãi không thể lành.”

Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Đầu Lĩnh dặn chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, nếu cưỡng chế can thiệp, tôi sẽ bị thứ đó phát hiện ra.”

Trong tai nghe, Tần Tri Luật lên tiếng: “Làm rất tốt.”

“Cảm ơn trưởng quan.” An Ngung nhìn người bạch tuộc trong thiết bị thông tin đang nâng mười mấy quả tạ bằng mười mấy chiếc xúc tu để tập thể hình sau khi ăn cơm xong, thấp giọng nói: “Trưởng quan, tôi phát hiện một hiện tượng lạ.”

“Chuyện gì?”

“Thành phố này hình như không hề có thời gian.”

Suốt quãng đường, bốn mươi mấy quán ăn đã đi ngang qua, nhìn vào phía trong cánh cửa mở rộng của từng nhà, cậu có thể thấy tất cả mọi thứ bên trong.

Trên bức tường trống trơn không hề có đồng hồ nhưng lại có dấu vết chúng từng tồn tại, hai quán duy nhất có đồng hồ điện tử thì màn hình đều đã tắt. Trên chiếc xe buýt ban nãy chạy ngang qua, màn hình điện tử chỉ hiển thị số hiệu tuyến xe và nhiệt độ bên ngoài, không có thời gian. Quan trọng nhất là rõ ràng trên cánh tay đen nhẻm của cậu bé kia cũng vết đeo đồng hồ rất rõ nhưng lại không thấy đồng hồ đâu.

An Ngung hít một hơi khí nóng, chầm chậm thở ra.

“Đồng hồ cơ không cánh mà bay, thời gian biến mất khỏi màn hình tất cả các thiết bị điện tử.” Cậu nói, “Tuy trước đây tôi thường ngủ li bì thời gian dài nhưng mỗi lần tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm luôn là xem lịch và xem giờ. Thật sự khó lòng nào tưởng tượng nổi người ở một thành phố mất hết công cụ nhắc nhở thời gian sẽ phải sống như thế nào.”

Bình Luận (0)
Comment