Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 68

An Ngung tỉnh dậy vì máy bay rung lắc.

Bên ngoài ô cửa sổ là cả một vùng trắng xóa, tuyết vần vũ rơi phủ kín phía chân trời, thế giới như bị bao trùm trong bão tuyết.

Ninh nhìn vô số bức ảnh được đăng trên mạng xã hội, thấp giọng nói: “Đã 8 năm rồi không thấy bão tuyết quy mô toàn thế giới kiểu này. Tuyết lớn như thế, chắc chỉ có thể so sánh với hai trận bão tuyết đặc biệt hồi xưa.”

An đeo tai nghe chụp tai cỡ lớn, ngồi trong lòng Ninh ngẩn người với khung cảnh bên ngoài. Lumen bó gối cuộn tròn trong không gian chật hẹp giữa Viêm và thành máy bay, ngửa đầu ra yên lặng ngủ say.

Viêm khoan thai hỏi: “Bão tuyết đồng nghĩa với thảm họa, thành phố chính có nhận được báo cáo sinh vật biến dị xâm nhập không?”

Ninh lắc đầu, “May mà tạm thời còn chưa có nhưng tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu ở mức độ đặc biệt.”

Một giọng nam ủ dột vang lên, “Chưa chắc đã xảy ra chuyện. Bão tuyết và thảm họa có lẽ chỉ là mối liên hệ do con người suy đoán.”

Tần Tri Luật đưa mắt nhìn sang bên vai phải của mình, giọng nhu hòa hơn hẳn, “Tỉnh dậy nhanh vậy sao?”

“Ò.” An Ngung mơ màng ngồi thẳng dậy, vuốt vuốt nếp gấp trên vai áo trưởng quan do cậu dựa vào mà thành.

Hai tay cậu chống trên chân, lại đưa lên ấn mạnh vào huyệt thái dương, rì rầm: “Tuyết lại rơi…”

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi có bão tuyết bất thường, cậu không ngủ mê man thì cũng là bị cảm sốt, luôn luôn mơ màng.

“Thời gian dị thường thế nào rồi?” Cậu hỏi bằng cái cổ họng khản đặc của mình.

Viêm đang nhắm mắt dưỡng thần trầm giọng trả lời: “Sau khi cậu cắt đứt liên kết giữa Chung Khắc và màn hình trung tâm, màn hình trung tâm tự động biến mất, thời gian đã tích lũy chia đều trả lại cho tất cả mọi người trên toàn thế giới, mỗi người reset 84 giây. Vậy nên vào khoảng 3 ngày trước, một số người xui xẻo bị thương thì bị thương thêm lần nữa, cũng có người được kéo dài niềm vui. Đương nhiên, phần đa người trên thế giới này đều bận rộn đến mức chai sạn nên không có cảm giác gì quá rõ rệt. Sau khi 84 giây reset đó kết thúc, đồng hồ cát cũng biến mất theo. Hiện tại, đài kiểm soát chỉ còn lại vô số màn hình giống như một trung tâm giám sát khổng lồ của con người, hoàn toàn mất khả năng điều khiển, đoán chừng…” Hắn nhàm chán tung tẩy một món đồ qua lại giữa hai bàn tay, “Phải chờ tên đó dùng hết thời gian đã hấp thụ thì ý thức mới tiêu vong, đài kiểm soát mới hoàn toàn biến mất. Ừm… Đại khái là khoảng một trăm bốn mươi mấy năm sau. Hy vọng con người vẫn còn một trăm bốn mươi mấy năm.”

Lúc này An Ngung mới nhìn rõ thứ hắn tung tẩy nãy giờ là một chiếc màn hình kiểu cổ to chừng cuộn băng cassette, hình ảnh vẫn đang chạy.

“Sau khi đứt cáp, màn hình của hắn chỉ còn lại một chút xíu như vậy.” Viêm mở mắt, nhìn sang phía An Ngung, “Cậu muốn quan sát quá trình trưởng thành của nhân cách phản xã hội chút không?”

“Ồ…” An Ngung đang định nói không có hứng, Viêm đã ném thứ kia qua cho cậu. Cậu bối rối vươn tay ra đón, màn hình bỗng bị Tần Tri Luật chặn lại ngay giữa không trung.

“Đừng ném lung tung.” Tần Tri Luật đưa màn hình cho An Ngung, “Cậu ấy không còn sức để né đâu. Anh ném vỡ đầu cậu ấy, Tháp Đen chắc chắn sẽ bắt anh viết tường trình 50 nghìn chữ.”

Viêm vẫn cứ cười, hắn nhắm mắt lại, “Là Tháp Đen yêu cầu tôi viết hay anh yêu cầu tôi viết?”

Tần Tri Luật không trả lời, hắn bóc một thanh năng lượng ra đưa qua. Liếc thấy dòng chữ “yến mạch mật ong” trên bao bì, An Ngung lập tức đón lấy, cắn đầy một mồm, nhồm nhoàm nhai.

Cậu thong thả tiêu hóa những lời Viêm vừa nói, quai hàm đang bạnh ra bỗng nhiên cứng đờ, “Ba ngày trước?”

Cậu còn tưởng lần này mình chỉ ngủ vài tiếng.

Viêm “Ừ” một tiếng. “Vì tuyết rơi trên toàn thế giới, Đại Não và Đầu Lĩnh lâm thời thay đổi lệnh, giữ toàn bộ lực lượng Bộ Quân Sự và Tháp Nhọn lại chờ lệnh, không phái người tới khu 34 tiếp viện. Bọn tôi đã tốn 3 ngày trời mới dọn sạch được lũ mối sinh sản như điên kia.”

Nghe vậy, An Ngung bật thiết bị thông tin lên, lướt xem báo cáo chiến đấu của đội. Tuy Tần Tri Luật đã lập tức tới đó ngay sau khi cậu hôn mê không lâu nhưng rõ ràng trưởng quan lười làm chuyện dọn dẹp kết thúc, Viêm lại không mạnh tấn công quần thể, cuối cùng trọng trách dọn dẹp đội quân mối biến dị khổng lồ kia đổ hết lên đầu Lumen.

Dù đã ngủ say, sự mệt mỏi vẫn hiện rõ ở Lumen. Hai bên má gắn thiết bị hình sóng âm đỏ ửng thành mảng, nhìn đã thấy đau.

Viêm ngoảnh sang nhìn, kéo cao chiếc áo khoác đang đắp trên người anh ta lên.

Tần Tri Luật nhìn ra bên ngoài máy bay, khẽ nói: “Xem ra trận tuyết này sắp ngừng rồi.”

Dường như mỗi lần tỉnh dậy, An Ngung luôn kịp thời đón được thời khắc tuyết ngừng rơi.

Bên ngoài ô cửa sổ, những bông tuyết xoay tròn theo luồng không khí bị động cơ cuốn đi. An Ngung ngơ ngẩn nhìn chúng một hồi, cuối cùng tặc lưỡi nói: “Ngài nói đúng, chúng không phải tuyết.”

Trong những bông tuyết đang bay lượn đó tồn tại sự dao động không gian – thời gian rất khẽ. Hiện tại cậu đã có thể cảm nhận được toàn bộ dù vẫn chưa hiểu rốt cuộc trong chúng ẩn chứa điều gì.

Màn hình đang cầm bỗng rung một cái, An Ngung cúi xuống nhìn liền thấy Chung Khắc đang nằm lăn lộn trên giường, mắt trợn trừng như sắp nứt ra. Tấm chăn nhuộm đẫm máu tươi đắp lên nửa người dưới của hắn.

Tần Tri Luật chỉ liếc một cái rồi lập tức quay đi, lạnh lùng nói: “Sau khi từ chối đề nghị cắt chi lần thứ hai của bác sĩ Lao, hắn trốn viện về tiệm đồ cổ, cố chấp muốn chuẩn bị cho cuộc thi trình tấu nhạc. Nhưng chưa đầy 24 giờ, hoại tử đã lan lên đến đùi. Bác sĩ Lao chủ động liên hệ, hy vọng hắn chịu chấp nhận cắt hai chân nhưng hắn không chịu, lựa chọn tự chữa trị.”

An Ngung kinh ngạc, “Tự chữa trị?”

Trên màn hình, Chung Khắc xốc chăn lên, máu tươi vẫn đang tuôn ra từ gốc đùi phải. Nơi đó có một vết cắt rất nham nhở, thịt nát và xương vụn vương vãi khắp giường, nửa đoạn bắp đùi và một cái cưa điện đáng sợ còn quấn trong chăn.

Tầm mắt hắn đỏ quạch, hắn ngửa đầu cười lớn rồi cầm cưa điện lên, quờ quạng đưa về phía đầu gối chân trái.

“Hắn đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cắt đùi phải, lại nhất quyết không chịu nghe đề nghị của bác sĩ, kết quả là mãi mãi chạy theo sau hoại tử, tự bản thân cắt từng đoạn từng đoạn. Ban đầu thì cắt đùi phải, sau đó đến ống chân trái, đùi trái… Cứ cắt được đoạn này thì đoạn kế tiếp đã hỏng. Mệt cho hắn vẫn xuống tay được, tôi xem thôi mà còn thấy đau.” Viêm ngáp một cái, “À phải rồi, màn hình của hắn khác với những người khác, chỉ ghi lại đoạn hồi ức đau đớn nhất này. Hắn sẽ phải ôn đi ôn lại nó suốt một trăm bốn mươi mấy năm, chậc…”

“Đó là điều hắn đáng phải nhận.” An Ngung bình thản nói, “Xin đừng phá hỏng màn hình này, tôn trọng ý chí sinh tồn của hắn, để hắn tiếp tục sống.”

Nét mặt cậu rất bình tĩnh, ngữ điệu cũng rất hiền hòa nhưng lời nói ra miệng lại khiến người ta rợn tóc gáy.

Viêm im lặng một lát, chuyển sang nói chuyện với Tần Tri Luật, “Anh có cảm thấy đối tượng giám sát anh chọn rất đáng sợ không?”

“Vẫn ổn.” Tần Tri Luật bình tĩnh nói, “Tuy không có bao nhiêu nhân tính nhưng rất lễ phép, coi như bù trừ.”

“…” Viêm há hốc miệng, “Anh định nghĩa lại khái niệm “bù trừ” đi.”

An Ngung nhận một thanh năng lượng nữa Tần Tri Luật vừa đưa cho, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn trưởng quan.”

Trên màn hình, cuối cùng Chung Khắc cắt hết tất cả những phần cơ thể từ hông trở xuống. Cho đến lúc chết, thứ lấy mạng hắn không phải hoại tử mà là mất máu.

Hắn kéo lê bộ ruột của mình, bò đến bên cạnh cây đàn piano, giãy giụa cố nhấc mình lên ghế nhưng từ lâu đã chẳng còn sức mà đánh đàn, chỉ có thể gắng gượng mở nắp chiếc máy đếm nhịp ra, vu.ốt ve chiếc đồng hồ quả quýt trong tiếng đánh nhịp, lẳng lặng chờ đợi sinh mệnh trôi đi.

Môi hắn run bần bật, khẩu hình lặp đi lặp lại một câu nói: “Nếu có thêm chút thời gian nữa thì thật tốt.”

“Bác sĩ Lao lương thiện mà ngu ngốc của chúng ta vẫn không nỡ bỏ mặc hắn, quyết định tìm tới tận cửa khuyên hắn chấp nhận phẫu thuật, kết quả vào tiệm rồi chỉ chứng kiến khung cảnh máu me đó. Lúc ấy, cơ thể Chung Khắp đã sắp chết, ý thức bắt đầu biến dị hỗn hợp cùng dụng cụ đo thời gian đầu tiên, cũng chính là chiếc đồng hồ quả quýt kia. Bác sĩ phát hiện tất cả những chiếc đồng hồ được bày bán trong tiệm liên tục biến mất mới hoảng sợ chạy trốn. Đương nhiên, có lẽ đầu óc bị chập mạch, ông ta cầm đi chiếc đồng hồ duy nhất chưa biến mất, cũng chính là chiếc đồng hồ quả quýt trên tay Chung Khắc.” Viêm thở dài, “Đó là chuyện ông ta không nên làm nhất.”

Tần Tri Luật trầm giọng nói: “Nếu ông ta không cầm chiếc đồng hồ quả quýt kia đi, có lẽ tiệm đồ cổ sẽ trở thành khu vực hỗn loạn thời không khép kín hoặc tối thiểu, hậu quả sau khi hóa thành siêu dị thể của đồng hồ sẽ không lan ra khắp thành phố nhanh đến thế. Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của chúng ta. Hiện tượng biến dị của sinh vật, phi sinh vật, của ý thức và thời gian đã vượt khỏi tầm hiểu biết của khoa học từ lâu.

Viêm cười khẩy, “Khoa học với không khoa học quái gì chứ, bàn cát sớm muộn gì cũng sẽ lật úp. Nếu tôi là Đầu Lĩnh, tôi đã cắt kinh phí chi cho Đại Não từ lâu rồi, phát thêm cho người ở thành phố “mồi” mỗi ngày một bữa cơm còn hơn.”

Tần Tri Luật không nói gì, chỉ cầm chiếc máy đếm nhịp đang đặt trên giá để đồ bên cạnh lên, găng tay nhẹ nhàng chạm vào phần nắp thủy tinh.

An Ngung ngẩn người, “Sao ngài lại mang thứ này đi?”

Tần Tri Luật đưa mắt nhìn cậu với vẻ dò xét, “Chẳng phải đây là thứ cậu muốn tặng tôi à?”

An Ngung ngơ ngác, “Nhưng khi đó tôi không biết nó là chốt mở thế giới ẩn. Thứ này có thể tùy tiện lấy đi vậy sao?”

“Chính vì nó là chốt mở, trước khi thế giới bên trong nó tự động hủy diệt, nó phải được giám sát chặt chẽ, không thể tùy tiện vứt nó lại khu 34.” Tần Tri Luật lấy một chiếc khăn mùi soa ra, nhẹ nhàng lau bụi bặm bám bên trên, “Chúc mừng, cậu có thể tặng nó cho tôi mà không cần tốn một xu.”

Nhớ đến mác giá đề 930 đồng kia, chút lo lắng trong lòng An Ngung lập tức biến thành vui vẻ.

Nhưng niềm vui ấy chỉ duy trì được đến khi máy bay hạ cánh.

Tháp Đen.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu Joseph nở một nụ cười phúc hậu, thân thiện với An Ngung.

“Ngài tổng cộng đã vào màn hình 11 lần. Dựa theo ký ức của ngài, 9 lần trong số đó đều tái hiện cảnh tượng gi.ết ch.ết Lăng Thu ở khu 53, vậy còn lần đầu tiên và lần cuối cùng, ngài đã thấy gì ở hai lần đó?”

An Ngung vẫn điềm nhiên như không, “11 lần sao? Tôi nhớ chỉ có 9 lần thôi mà.”

Joseph hít sâu một hơi, giữ nguyên nụ cười, “Thưa ngài Góc, tôi xin thay mặt Tháp Đen cam đoan với ngài có tổng cộng 11 lần. Nếu không tin, ngài có thể xem lại ghi hình.”

An Ngung lập tức lắc đầu, “Không cần, mấy người nói bao nhiêu thì chính là chừng ấy…” Cậu liên tục nhìn về phía góc tường trong vô thức, “Tôi nhất định phải báo cáo chuyện này sao?”

“Báo cáo chuyện này khiến ngài lo lắng sao?” Joseph hỏi một câu rất sắc sảo. gã tạm dừng một chút, nói với giọng hòa hoãn hơn, “Chính vì nguyên nhân ấy, chúng tôi càng hy vọng ngài có thể nói hết ra, Đầu Lĩnh và Đại Não luôn quan tâm tới sức khỏe tâm lý của ngài. Mặt khác, ngài cũng biết mà, trong nhiệm vụ lần này, ngài có dao động về sức mạnh tinh thần, chúng tôi càng muốn hiểu rõ là cảnh tượng gì đã gây ra sự bất thường ấy ở ngài.”

An Ngung im lặng một lát, “Sức mạnh tinh thần dao động không liên quan tới chuyện xảy ra trong màn hình. Tôi đoán đó là tác động của việc tôi không nhận thức được rằng bản thân đang ở trong thời không song song.”

“Vậy tại sao chỉ số cứ liên tục dao động?”

An Ngung ngẫm nghĩ, “Ý thức của tôi có cả một quá trình đấu tranh. Phẫn nộ và nhục nhã có lẽ có thể thúc giục nó thức tỉnh, vậy nên mới xuất hiện tình trạng dao động lặp đi lặp lại.”

Joseph lập tức cắm cúi ghi chép, “Được rồi, tôi sẽ cập nhật cả những phân tích này của ngài gửi tới các nghiên cứu viên. Vậy mong ngài tiếp tục phối hợp nhớ lại giúp tôi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong màn hình ở lần đầu tiên và lần cuối cùng.”

“…”

Vẫn không đánh trống lảng được sao.

Lăng Thu nói đúng, trong Tháp Đen toàn những kẻ giảo hoạt.

Màn hình đầu tiên liên quan đến mẹ của An Ngung, đồng thời một lần nữa xác thực sự thật cậu đã tăng tốc thời gian 8 năm cùng với nhân viên thu lưu #091 hồi còn là trẻ sơ sinh. Liên quan đến thân thế, trưởng quan cấm cậu tiết lộ.

Còn màn hình cuối cùng… Tự bản thân cậu không muốn nói.

Cho dù trong màn hình ấy không có bất kỳ bí mật khó lường nào nhưng cậu đã nảy sinh cảm giác “riêng tư” mà Lăng Thu từng đề cập một cách cực kỳ bất ngờ. Từ khi có ký ức đến giờ, cậu chưa bao giờ muốn giữ bí mật điều gì, trải nghiệm mới lạ này tới quá đột ngột.

Nụ cười đã duy trì trên gương mặt Joseph được 5 phút. Gã ngoác miệng ra, hoạt động cơ mặt đã đau nhức vì căng mỏi, một lần nữa nở nụ cười.

Giằng co kéo dài vô tận.

An Ngung bị đánh bại, cậu cam chịu nói: “Tôi bỗng nhớ ra trưởng quan đã đồng ý viết báo cáo chiến đấu nhiệm vụ lần này thay tôi. Mấy người không thể đọc trong báo cáo chiến đấu hay sao?”

“Nhưng chuyện xảy ra trong màn hình chỉ có mình ngài biết, ngài Luật cũng biết sao?”

“Tôi đã nói với ngài ấy.” An Ngung lập tức nói dối, “Trong lúc bay về, tôi đã kể tất cả mọi chuyện cho ngài ấy.”

Cậu dừng một lát, “Thành thật xin lỗi, tôi không muốn phải tự kể lại hai chuyện đó, vậy nên phiền mọi người chờ thêm chút thời gian rồi đọc trong báo cáo chiến đấu nhé.”

Nghe vậy, Joseph chần chừ hồi lâu mới đáp: “Vậy cũng được.”

Gã vừa gật đầu vừa ghi chép, An Ngung trộm liếc nội dung hắn ghi: Chuyện đã xảy ra trong màn hình đầu tiên và cuối cùng khiến Góc cảm thấy lo âu, xấu hổ và muốn giấu kín, không muốn phải tự kể lại với người lạ, chỉ chấp nhận nói với người giám sát mình…

Cái quái gì vậy chứ.

Sau đó ít lâu, Tần Tri Luật ngồi ở bàn làm việc của mình, từ tốn đọc tài liệu của Tháp Đen: “Chỉ chấp nhận nói với người giám sát mình. Về một phương diện nào đó, đây là một tín hiệu tốt, cho thấy Luật và Góc đã thành lập mối quan hệ tương đối thân thiết và tin tưởng, tính xã hội của Góc sẽ tiếp tục tiến bộ.”

Hắn ung dung ngẩng đầu, “Tôi có cảm nhận được sự tin tưởng cậu dành cho tôi nhưng có vẻ cũng không phải là quá tin tưởng.”

An Ngung cúi đầu nghịch thiết bị thông tin của trưởng quan. Trên màn hình, người bạch tuộc tí hon đang ép thỏ tai cụp tập thể hình.

Mười mấy chiếc xúc tu cầm mười mấy quả tạ có khối lượng khác nhau. Thuật toán AI học tập hết những tinh túy tàn nhẫn của Tần Tri Luật, người bạch tuộc này dự định cho thỏ tai cụp thực hiện tổ hợp nâng tạ “tăng dần” sau đó lại đến tổ hợp “giảm dần”, nếu không hoàn thành, nó nhất quyết không quay trở về thiết bị thông tin của mình.

“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Tần Tri Luật hơi bực mình.

An Ngung càng cúi gằm đầu xuống, “Vâng, trưởng quan, tôi thực sự vô cùng tin tưởng ngài.”

Tần Tri Luật hỏi thẳng, “Tin tưởng đến mức cảm thấy rằng tôi có thể tự bịa ra hai câu chuyện hoàn chỉnh, không những tác động mạnh đến cậu hơn cả chuyện của Lăng Thu mà còn khiến cậu cảm thấy lo âu, xấu hổ và muốn giữ bí mật?”

An Ngung khẽ gật đầu, “Vâng… Đúng vậy, chắc chắn ngài có bản lĩnh này…”

Sự yên tĩnh của căn phòng khiến cậu rùng mình.

Cậu gắng gượng chịu đựng một lát, cuối cùng vẫn phải biện giải cho bản thân: “Chuyện trong màn hình đầu tiên tôi đã nói với ngài rồi. Loài người phát hiện ra siêu dị thể đầu tiên, nhà khoa học đã phát điên tên Chiêm Tuyết kia rất có thể chính là mẹ tôi. Tôi là thai nhi ba tuần tuổi bị lấy ra khỏi cơ thể mẹ nhưng vẫn có thể lớn lên đầy ly kỳ.”

“Thân thế của cậu tuyệt đối không thể để người khác biết.” Giọng Tần Tri Luật nghiêm túc hẳn. “Không ai dám đánh giá sự sợ hãi đã khiến loài người hoảng loạn và thù hận siêu dị thể đầu tiên đó đến mức nào, có lẽ bọn họ sẽ băm vằm cậu ra.”

An Ngung lập tức gật đầu, “Đương nhiên, tôi vẫn nhớ điều này.”

Tần Tri Luật gật đầu, “Chuyện ở màn hình đầu tiên coi như xong, vẫn là cảnh gi.ết ch.ết Lăng Thu, thời gian bắt đầu đẩy ra sớm hơn nữa. Khoảnh khắc phát hiện Lăng Thu đã biến dị, cảm giác hoảng loạn và sụp đổ bùng lên trong cậu, cũng miễn cưỡng chấp nhận được.”

Tần Tri Luật dừng lại một lát, “Nhưng màn hình cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đến giờ cậu vẫn chưa chịu nói cho tôi biết.”

“Tôi không nhớ rõ.” An Ngung lí nhí đáp.

“Nói dối.”

“Thật mà… trưởng quan.”

Tần Tri Luật nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Liên quan đến một người khác, người ảnh hưởng đến cậu sâu hơn cả Lăng Thu. Đừng quên, lúc ở trong đài kiểm soát thời gian, chính miệng cậu đã thừa nhận điều này.”

An Ngung im bặt một lúc lâu mới trả lời, “Lúc ấy tôi bị thứ nằm sâu trong tâm trí chi phối nên nói mê nói sảng.”

“Lại nói dối.” Giọng Tần Tri Luật trở nên lạnh tanh, “Trong nhiệm vụ lần này, cậu vốn không hề cảm nhận được thứ đó. Chúng ta đã thảo luận rồi, đó chẳng qua là một phần của cậu, đôi bên đã bắt đầu dung hợp từ lâu, vậy nên đừng lấy nhân cách phân liệt ra làm cái cớ qua mắt tôi.”

An Ngung nghẹn họng không nói được gì. Cậu cúi đầu chọc màn hình, muốn giúp thỏ tai cụp giảm bớt sức nặng của hai quả tạ tay.

Tạ tay vừa lấy đi, một loạt bong bóng thoại liên tục xuất hiện trên màn hình, đều đến từ người bạch tuộc tí hon đang buồn bực.

– Hôm nay ngài rất kỳ lạ, cứ liên tục quấy nhiễu việc huấn luyện của chúng tôi.

– Máy chủ cho thấy rằng ngài là đối tượng để tôi học tập. Đáng ra chúng ta phải có mong muốn và tư duy nhất trí với nhau chứ.

– Hành vi khác thường như vậy khiến tôi không thể không nghi ngờ thiết bị thông tin này đã bị phần tử bất hợp pháp điều khiển. Mời ngài lập tức trao quyền kiểm soát camera trước cho tôi hoặc dùng cách khác chứng minh với tôi rằng người đang sử dụng thiết bị thông tin chính là ngài. Nếu không, sau 10 giây, tôi sẽ gửi cảnh báo tới Tháp Đen.

An Ngung ngơ ngác: ?

Tần Tri Luật lạnh giọng: “Cậu còn 10 giây. Nói cho tôi biết chân tướng trong màn hình cuối cùng hoặc soạn ra một lời nói dối có thể thuyết phục tôi.”

An Ngung: ?!

Thiết bị thông tin bắt đầu tích tắc đếm ngược từng giây, cùng lúc đó, Tần Tri Luật cũng thản nhiên đếm: “10, 9…”

An Ngung: ???

Người bạch tuộc tí hon: Nói mau, rốt cuộc mi là ai?

Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cậu, “Nói tôi nghe, cậu gặp ai trong màn hình?”

Người bạch tuộc tí hon: Mi còn 5 giây.

Giọng Tần Tri Luật càng trầm hơn: “3… 2…”

An Ngung đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, “Hình như tôi sắp chết đói rồi, trưởng quan, tôi đi kiếm vài ổ bánh mì trước đã.”

Tần Tri Luật nhíu mày, “Cậu…”

Lời còn chưa dứt, thiết bị thông tin bị vứt lại ghế đột nhiên rít lên chuông cảnh báo chói tai. Vài giây sau, hình chiếu tự động sáng lên trên tường phòng, một quyết sách viên của Đầu Lĩnh lo lắng lên tiếng: “Luật, chúng tôi nhận được cảnh báo từ AI An Ngung nuôi, báo cáo rằng thiết bị thông tin của ngài đã bị phần tử bất hợp pháp sử dụng, xin hãy lập tức xác minh.”

Tần Tri Luật: “…”

***

Vài phút sau, An Ngung mệt mỏi chìm mình vào sô pha, nhìn người bạch tuộc tí hon cuối cùng đã quay trở lại thiết bị thông tin của mình.

Có vẻ người bạch tuộc vô cùng bất mãn với chuỗi sự cố vừa xảy ra, cậu gửi cho nó vài chỉ lệnh, nó không trả lời dù một cái.

Tần Tri Luật bình thản ngồi trước máy tính viết báo cáo chiến đấu, không nói một câu nào.

Ừm, có vẻ trưởng quan cũng rất bất mãn.

Cả trong và ngoài màn hình, cậu lại gặp phải khốn cảnh xã giao cực kỳ tương đồng.

Hồi lâu sau, An Ngung thở dài, thấp giọng nói: “Trưởng quan, ngài nói xem… Chuyện tôi làm trong màn hình có ảnh hưởng đến hiện thực không?”

Tần Tri Luật tạm dừng đánh máy, trầm tư một lát, “Chắc là có. Trong 9 lần bước vào ký ức Lăng Thu tử vong, cậu có thực hiện hành vi nào khác với hiện thực không?”

An Ngung lắc đầu, “Không.”

“Xem ra chính bản thân cậu cũng hiểu rằng làm vậy sẽ ảnh hưởng đến trật tự của hiện thực.”

An Ngung gật đầu nhưng lát sau cậu lại nói tiếp, “Dù không ảnh hưởng đến hiện thực, tôi cũng không có lựa chọn nào khác.”

Cậu bẻ ổ bánh mì ngũ cốc đang cầm ra, thấp giọng nói: “gi.ết ch.ết anh ấy chính là điều duy nhất tôi có thể làm cho Lăng Thu. Tôi đau khổ hay không không quan trọng, quan trọng là…”

Ánh mắt Tần Tri Luật hiền hòa hơn, hắn nghiêm túc nhìn cậu, “Là gì?”

“Lăng Thu là một người trong sạch.” An Ngung khẽ nói với không khí, “Không giữ được mạng nhưng chí ít cũng phải giữ được sự trong sạch cho anh ấy.”

Tần Tri Luật cười cười, tiếp tục viết báo cáo chiến đấu.

An Ngung lại hỏi, “Vậy nếu ký ức tôi bước vào không xảy ra trên người tôi mà là ký ức tôi thấy được của người khác, hành vi của tôi có ảnh hưởng đến hiện thực khách quan không?”

Nghe vậy, Tần Tri Luật bỗng ngẩn người.

Đôi mắt đen kia lộ vẻ ngạc nhiên một lần hiếm hoi. Nhìn An Ngung hồi lâu, hắn mới thong thả lên tiếng: “Sẽ không ảnh hưởng tới hiện thực khách quan nhưng có lẽ sẽ ảnh hưởng đến… ký ức của người kia.”

“Nghĩa là sao?” An Ngung lập tức hỏi theo.

Tần Tri Luật im lặng hồi lâu mới trả lời: “Ví dụ như có người vô cùng khao khát một ổ bánh mì lúc đói nhưng người đó không được ăn. Cậu chứng kiến đoạn hồi ức ấy, sau khi bước vào màn hình đã cho đối phương ổ bánh mì đó. Tuy điều này không thay đổi sự thật người đó phải chịu đói nhưng trải qua sự tác động của cậu, ký ức của người đó sẽ biến đổi, có ảo giác rằng bản thân đã được ăn ổ bánh mì ấy, cho rằng mình… không trải qua cơn đói đáng sợ đến vậy.”

“Sẽ như vậy sao?” Ánh mắt An Ngung bỗng sáng lên trong một tích tắc, một tia sáng xẹt qua đôi mắt vàng.

Tần Tri Luật gật đầu, “Ừ.”

An Ngung vô thức cong khóe môi, thấp giọng lẩm bẩm, “Vậy thì tôi cũng không quá vô dụng.”

Tần Tri Luật chăm chú nhìn An Ngung suốt một lúc lâu.

Hình như đây là lần đầu tiên hắn thấy An Ngung nở nụ cười tươi thỏa mãn đến vậy, trông khá giống lúc cậu ôm được cả một túi bánh mì lớn, nhưng lúc này, rõ ràng niềm vui ấy còn trọn vẹn hơn nữa.

Màn đêm buông xuống, An Ngung chúc trưởng quan ngủ ngon, chuẩn bị về phòng ngủ một giấc.

Ra tới cửa, cậu vẫn không kìm được, chột dạ hỏi dò: “Câu chuyện trong màn hình cuối cùng, ngài đã nghĩ xong chưa ạ?”

“Vẫn chưa.” Tần Tri Luật nói với màn hình máy tính, “Tôi phải suy ngẫm thêm chút nữa, chắc đêm nay sẽ thức.”

“Ồ… Làm phiền ngài rồi, thành thật xin lỗi.” An Ngung cúi đầu, “Nhưng tôi cam đoan với ngài, dù tôi có kể chuyện xảy ra trong đó cũng chẳng giúp được gì cho ngài trong việc soạn ra một câu chuyện khác.”

Nói xong, cậu chờ mãi mà không nhận được lời hồi đáp.

Chỉ nghe thấy tiếng ghế dựa kêu cọt kẹt.

Tần Tri Luật bước từng bước tới trước mặt cậu, vóc dáng cao lớn che khuất ánh đèn sau lưng, bao phủ cậu trong bóng tối.

“Không sao, không quan trọng.” Tần Tri Luật thấp giọng nói: “Tôi đại khái biết chuyện xảy ra trong đó rồi. Đúng là không thể cho tôi bất cứ ý tưởng nào.”

An Ngung ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Ngài biết? Sao ngài biết được?”

“Nhớ lại những chuyện trước kia, bỗng nhiên cảm thấy có những chuyện rất mơ hồ, giống như đã xảy ra điều gì đó có thể gọi là “thay đổi”.”

Giọng Tần Tri Luật hoàn toàn bình thản nhưng đôi mắt đen lại sâu thăm thẳm. Hắn ngưng mắt nhìn An Ngung, khẽ nói: “Có một người tuy rất hay phải chịu đói nhưng rất hiếm khi chủ động mở miệng đòi người khác bánh mì để ăn. Nhưng có một lần, người đó thật sự quá đói, cuối cùng cũng chịu mở miệng để rồi bị từ chối. Chuyện ấy, người đó nhớ rất nhiều năm. Nhưng… có lẽ là thời gian trôi qua quá lâu, hiện tại người đó bỗng nhiên không dám chắc rốt cuộc khi đó mình có bị từ chối hay không vì trong thoáng chốc, người đó chợt cảm thấy rằng năm xưa mình đã được ăn miếng bánh mì kia.”

An Ngung kinh ngạc nhìn đôi mắt đen như màu mực nước kia, hỏi khẽ: “Vậy người đó có cảm thấu được ăn ủi vì đã được ăn miếng bánh mì kia không?”

“Có chứ.” Tần Tri Luật nói.

Bất thình lình, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy An Ngung.

Găng tay da vu.ốt ve vết sẹo cũ sau tai An Ngung, lực tay cũng dần dần mạnh hơn. Hắn dừng lại một lát, cúi đầu áp môi lên trán An Ngung, vừa chạm đã lập tức tách ra.

Giống như An Ngung từng làm với thiếu niên Tần Tri Luật trong màn hình.

An Ngung cúi gằm đầu, nhìn mũi giày của trưởng quan, lí nhí nói: “Đó chẳng qua một miếng bánh mì nhỏ xíu thôi.”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Nhưng miếng bánh mì nhỏ xíu ấy rất quan trọng với người nọ.”

Bình Luận (0)
Comment