Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 84

“Tôi tới đầm lầy cùng anh.”

Lumen đứng thẳng trước mặt Viêm, tầm mắt hạ xuống, dừng lại trên lớp băng vải quấn chặt quanh ngực hắn.

Trên cơ ngực cường tráng và tấm lưng rộng, từng mảng da thịt toác ra. Sinh vật biến dị cắn xé cực kỳ điên cuồng, hình xăm hoa hồng đen nở rộ giữa máu tươi khiến ai đã nhìn thấy đều khó lòng gạt bỏ ấn tượng về nó.

Mất máu khiến gương mặt Viêm tái đi thấy rõ nhưng đôi mắt ưng vẫn trầm lắng, sắc bén như trước. Hắn đưa mắt liếc nhìn Lumen, “Cậu không đi được.”

“Tại sao?” Lumen lập tức hỏi.

“Người mới không được tham gia nhiệm vụ cấm.”

Lumen nhíu mày, “Nhiệm vụ cấm?”

“Từ lâu, đầm lầy biến dị đã được xác định là khu vực hoang dã cực kỳ nguy hiểm, nếu không vì thành phố “mồi” gần đó xuất hiện bất thường nghiêm trọng, Tháp Nhọn sẽ không can dự tới đầm lầy. Những nhiệm vụ này chỉ cho phép cấp cao tham gia.” Nói xong, Viêm hỏi ngược lại, “Cậu tích cực một cách bất thường là vì tôi cứu cậu một mạng trong nhiệm vụ?”

Lumen nhếch môi, không trả lời.

Ngón tay Viêm chọc vào lớp băng vải, “Đây là nghĩa vụ của trưởng quan, hơn nữa cũng chỉ là vết thương cỏn con ngoài da, cậu không cần trả ơn.”

“Tôi không muốn nợ ai.” Lumen nói nhanh, “Càng không muốn nợ anh.”

Viêm bật cười, “Ngoan ngoãn chút đi.”

“Đừng mơ.” Lumen đanh mặt. Anh ta quay người bỏ đi, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ tự đề nghị với Luật. Qua vài nhiệm vụ trước đó, tôi tin anh ta sẽ chấp thuận.”

“Xem ra các bạn nhỏ mới gia nhập cấp cao dạo này toàn tự làm theo ý mình.” Tần Tri Luật thở dài trước máy tính, “Lumen nhất quyết muốn tham gia nhiệm vụ đầm lầy, trong một buổi chiều đã gửi chín đơn đề nghị.”

An Ngung ngẩng đầu lên khỏi tài liệu Tháp Đen gửi tới, “Hình như ngài cũng đang bóng gió tôi… Nhưng tôi dễ quản hơn Lumen nhiều mà.”

“Cậu ta thể hiện ra mặt còn cậu ngấm ngầm để trong lòng.” Tần Tri Luật khẽ cười, gửi email trả lời.

“Ngài phê duyệt ạ?”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng. “Cậu ta hỏi một câu tôi không thể trả lời: Nếu An Ngung có thể tham gia nhiệm vụ cấm, tại sao cậu ta không được tới đầm lầy.”

An Ngung lập tức dời mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm tài liệu về nhiệm vụ trên thiết bị thông tin, “Ồ…”

Nhưng Tần Tri Luật vẫn nói tiếp: “Tôi trả lời cậu ta bốn chữ.”

Căn phòng chìm vào im lặng, Tần Tri Luật tiếp tục xử lý công việc, An Ngung ngơ ngác nhìn những con chữ chi chít trên thiết bị thông tin. Một lúc lâu sau, không chịu nổi nữa, cậu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, “Bốn chữ gì?”

Vừa hỏi xong, An Ngung thấy rõ mồn một nét cười hiện lên trên khóe môi trưởng quan.

Hỏng bét hết rồi, cậu thầm nghĩ.

Tần Tri Luật chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói rành rọt từng chữ: “Không học điều hay.”

Đêm trước, An Ngung nằng nặc muốn cùng tới khu 99 nhưng bị Tần Tri Luật bác bỏ 3 lần, đến lần thứ 4, Tần Tri Luật cũng chịu đồng ý.

Sau khi đồng ý, hắn thở dài nhìn An Ngung, “Càng ngày càng không biết sợ.”

“Ngài đánh giá chẳng khách quan gì cả.” An Ngung hờ hững nói, “Chúc Đào bảo dù trong bất kỳ tình huống nào, kiên quyết đồng hành cùng trưởng quan chắc chắn sẽ được trưởng quan thích.”

“Thích và đồng tình là hai chuyện khác nhau.” Tần Tri Luật đưa mắt nhìn cậu. “Khu 99 sẽ rất nguy hiểm. Cậu coi tôi là ô dù che chở cho cậu nhưng lại tự đẩy mình vào nguy hiểm vì tôi, không thấy nghịch lý à?”

“Tôi sẽ thật cẩn thận thưa trưởng quan.” An Ngung dời mắt, di ngón tay trên màn hình thiết bị thông tin, thấp giọng nói: “Mạng rất quan trọng nhưng tôi cũng sợ ô dù hỏng mất.”

Căn phòng trở về với sự yên tĩnh, lúc này, cuối cùng cậu cũng đọc vào đầu những con chữ đang hiển thị.

Tình huống của khu 99 phức tạp hơn dự đoán rất nhiều nhưng không phải vì những chuyện dị thường mà vì nơi đó vốn là một thành phố “mồi” đặc biệt.”

“Khu 99 là thành phố “mồi” của loài người gần cánh đồng tuyết Yogg nhất, vốn đã bị tuyết phủ quanh năm từ trước khi thảm họa giáng xuống, hầu hết người dân khu 99 đều sống nhiều đời tại nơi đó. 27 năm trước, tất cả bọn họ cả trực tiếp lẫn gián tiếp đều chịu ảnh hưởng khi sức mạnh thần bí đó đổ bộ. Về sau, những người bại lộ mức độ cao bị giám sát tập thể vài năm liền tại Đại Não; Đến khi được trả về khu 99, vẫn có nhân viên đi theo giám sát được gọi là “bạn đồng hành”. Ngoài ra, lực lượng quân sự ở khu 99 còn có thiết chế riêng, giám sát toàn bộ những bất thường của cư dân trong toàn thành phố và báo cáo liên tục.”

Màn hình chiếu tối đen, chỉ có giọng của Tổng Lĩnh vang lên. Đã khá lâu rồi An Ngung không nghe thấy Tổng Lĩnh thông báo nhiệm vụ. Trong vụ việc Molly lần trước, ông ta gần như hoàn toàn ẩn mình.

“Chúng tôi nghi ngờ khu 99 đang tái hiện khu 95 năm đó chủ yếu căn cứ vào các bước sóng bất thường.”

“Chuyện sinh vật biến dị tấn công gần như ngày nào cũng diễn ra nhưng tình huống ở khu 95 năm đó thì khác. Vì giữa các loài sinh vật biến dị có sự bài xích lẫn nhau theo sức mạnh nên tình huống thường thấy chính là thành phố “mồi” chỉ bị một số ít loài xâm nhập trong một đợt. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, bên trong khu 99 lại phát ra rất nhiều bước sóng biến dị tương tự như khu 99, hiện tại đã phân tích được trên trăm loại, ngoài ra còn rất nhiều bước sóng khó có thể tách bạch, phân tích.”

“Thật không may, khu 99 còn phức tạp hơn cả khu 95. Năm đó, trong khi thu thập mẫu tại khu 95, chúng tôi phát hiện bước sóng chiếm ưu thế chủ yếu đến từ một loài thực vật và một loài côn trùng nào đó nhưng bước sóng ở khu 99 hỗn loạn một cách cân bằng, hoàn toàn không thể phỏng đoán được siêu dị thể sẽ thuộc loài nào trong đó, mọi chuyện bắt buộc phải tiến vào thành phố, điều tra thật tỉ mỉ.”

Khi Tổng Lĩnh bắt đầu liệt kê các loài sinh vật biến dị đã xác định được, An Ngung quay sang phía Tần Tri Luật.

Tần Tri Luật nãy giờ vẫn xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Năm nay, tuyết ở vùng ven thành phố chính đã ít hơn hẳn. Bên ngoài càng ngày càng loạn nhưng dường như tác dụng của mái vòm lại được khuếch đại, vài thành phố “mồi” lân cận đều có được sự yên bình đáng trân trọng.

Dường như trật tự và hỗn loạn có bản đồ riêng, chỉ là không ai giải mã được bí mật trong chúng.

“Trưởng quan.” An Ngung khẽ gọi, “Nếu khu 99 cũng không thể cứu  thì cũng sẽ dùng vũ khí nóng hủy diệt toàn bộ giống như năm đó sao?”

Tần Tri Luật hoàn hồn, ánh mắt tối hẳn đi.

Tổng Lĩnh thở dài, “Từ khi tai họa ập xuống, thành phố chính đã phải trích ra rất nhiều nhân lực, vật lực để quản lý khu 99. Trong nội bộ luôn có đề nghị hủy bỏ khoản chi này nhưng không thể. Ở tầng đất nông của khu 99 có một loại vật chất đặc biệt được gọi là XB8219 có thể thúc đẩy quá trình tổng hợp hạch năng lượng cho mái vòm, những hạch năng lượng từ trước tới nay luôn phải chứa loại nhiên liệu này. Nói một cách tàn nhẫn, người ở khu 99 có thể bỏ nhưng khu vực này không được phép bị tàn phá bởi vũ khí nóng.”

Tần Tri Luật liếc nhìn micro, cuối cùng cũng lên tiếng: “Thất bại ở khu 95 có một phần trách nhiệm thuộc về tôi. Tôi đã sai lầm khi dùng gen của mình lây nhiễm cho siêu dị thể, khiến nó có được sức mạnh hỗn loạn vô hạn. Lần này tôi sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa, chúng tôi sẽ mau chóng tìm ra và giải quyết triệt để nó.”

“Đó cũng là điều tôi muốn nói.”

Loạt ảnh chụp của một cô gái xuất hiện trên màn hình, từ 7 tuổi đến hai mươi mấy tuổi. Cô ta có mái tóc màu xám đậm dài đến eo, làn da trắng và đôi mắt sâu thường thấy ở những người sống ở vùng vĩ độ cao. Trong những bức ảnh hồi nhỏ, đôi mắt kia trong veo mà hoang mang giống như một con nai con đang sợ hãi. Khi cô ta dần dần lớn lên, đôi mắt ấy từ từ trở nên sáng và sắc bén hơn, gương mặt cũng càng ngày càng tự tin, dũng cảm.

“Sienna, tôi nghĩ anh vẫn chưa quên cô ta.” Tổng Lĩnh nói.

Tần Tri Luật nhìn chằm chằm bức ảnh chụp gần đây nhất của cô ta, “S.”

An Ngung mở thông tin của S ra.

Năm đó, Đường Như và Chiêm tuyết trọ trong một nhà dân ở cánh đồng tuyết Yogg, Sienna là đứa trẻ mồ côi được bà chủ nhà nhận nuôi, mới chỉ 4 tuổi. Ngày sức mạnh thần bí giáng xuống, cô ta cũng ở rất gần đó, khoảng cách tính theo đường chim bay chưa tới 1km, là người được nhận định có nguy cơ bại lộ cao nhất chỉ sau Đường Như và Chiêm Tuyết.

Sienna phải ở trong Đại Não tròn 10 năm. Entropy gen của cô ta không có gì bất thường nên chỉ bị giám sát chứ không bị thí nghiệm. Trong những khoảng thời gian nghỉ ngơi sau thí nghiệm, Tần Tri Luật thường xuyên nhìn thấy cô ta đang áp mặt vào tấm kính mà nhìn vào trong. Đôi mắt to tròn kia ngơ ngác, hoảng sợ như lo lắng rằng kế tiếp sẽ tới lượt mình.

Tần Tri Luật bình thản lướt qua những bức ảnh trên màn hình, “Đã lâu lắm rồi tôi không thấy bạn đồng hành của cô ta báo cáo. Lần gần nhất là vào nửa năm trước, nói rằng đã bỏ nghề săn thú, chuyển sang mở một quán rượu?”

Trong bức ảnh, Sienna mặc một chiếc áo gió dáng dài màu nâu trông rất hiên ngang, chân đi giày boots chống lên cái ghế kê chân loại cao phía sau quầy bar, nói chuyện với khách rượu.

“Đúng vậy. Đã qua nhiều năm Sienna vẫn không có gì bất thường. Nhưng 3 ngày trước, bạn đồng hành báo cáo cô ta đã biến mất. Sau khi gửi điện trả lời, thành phố chính không còn nhận được thêm thông tin nào khác.” Tổng Lĩnh tạm dừng, “Hiện tại, cả cô ta lần bạn đồng hành giám sát cô ta đều đã mất liên lạc. Tháp Đen cực kỳ nghi ngờ Sienna có liên quan đến bất thường của khu 99. Nếu không có manh mối nào khác, đề nghị bắt đầu truy tìm Sienna từ phương hướng đó.”

Tổng Lĩnh đã nói xong nhưng Tần Tri Luật vẫn chậm chạp chưa trả lời. Hắn ngưng mắt nhìn không khí như đang suy tư, Tổng Lĩnh hỏi: “Anh có gì băn khoăn?”

“Hửm?” Tần Tri Luật hoàn hồn, “Băn khoăn gì?”

“Anh và cô ta đã cùng ở trong Đại Não 10 năm.”

Tần Tri Luật kinh ngạc nhướng mày rồi bật cười châm chọc, “Tháp Đen lo xa quá rồi.”

Hắn trầm giọng, nói đầy ẩn ý: “Những năm đó, ngoại trừ những người Tháp Đen ngầm đồng ý cho tôi tiếp xúc, tôi chưa bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai khác.”

An Ngung ngẩng đầu nhìn lên màn hình, cậu rất muốn thấy biểu cảm của Tổng Lĩnh lúc này nhưng trên màn hình chỉ có tài liệu và ảnh chụp.

Vì thế, cậu quyết đoán hỏi: “Chúng ta có những nguồn lực gì có thể sử dụng?”

“Lực lượng của Bộ Quân Sự tại khu 99 sẽ bố trí người tiếp ứng. Có một chuyện vừa may mắn vừa kỳ lạ, khu 99 vẫn còn mạng thông tin liên lạc, tuy chất lượng tín hiệu rất kém nhưng chung quy vẫn chưa mất. Cho đến hiện tại, thành phố “mồi” kia vẫn chưa xuất hiện tình trạng hỗn loạn thực sự rõ ràng.” Tổng Lĩnh dừng lại, thở dài. “Có lẽ bên dưới sương tuyết, hết thảy đều trở nên im lặng.”

An Ngung gật đầu, “Nhân lực thì sao?”

Tổng Lĩnh thoáng trầm ngâm, “Những nhiệm vụ cấm như thế này trước nay chỉ để cấp cao đi một mình, cố gắng tránh ảnh hưởng nhiều nhất có thể. Nhưng nếu cậu muốn đi cùng thì có thể mang theo một, hai phụ trợ.”

“An, Ninh.” An Ngung nói, “Chúng tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Tháp Đen và Đại Não họp suốt một ngày một đêm. Có bài học của khu 95 trước đó, không ai dám ôm hy vọng có thể bảo vệ được bao nhiêu người ở khu 99.

Sau bữa cơm chiều, An Ngung ngồi trong phòng sắp xếp trang bị. Cậu đã tham gia vô số nhiệm vụ cùng Tần Tri Luật, vũ khí bất ly thân vẫn chỉ có thanh đoản đao Trật Tự có được từ ban đầu, ngoài ra còn dải băng vải thường quấn quanh cổ và cổ tay. Trong những nhiệm vụ trước đó, trưởng quan đã mua cho cậu một đôi cánh máy để hỗ trợ hành động nhưng cánh đồng tuyết không cần thứ này, An Ngung cẩn thận cất nó vào tủ.

Trong tủ là một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng đang yên lặng say ngủ, là Tảng Sáng của Lăng Thu.

“Muốn mang đi không?” Tần Tri Luật ngồi trên sô pha thuận miệng hỏi: “Ngoại trừ đập sinh vật biến dị ở khu 53, cậu vẫn chưa bao giờ dùng khẩu súng này. Có muốn thử một lần không?”

“Tôi không dám nổ súng, có mang theo cũng chỉ dùng như gậy gộc.” An Ngung thở dài, “Thôi, hành động lần này nên kín tiếng một chút.”

Tần Tri Luật không ép cậu, hắn thay một đôi găng tay da mới cho mình.

Nhìn qua vạt áo khoác chưa cài của hắn, An Ngung liếc thấy khẩu súng được đeo bên đùi, “Ngài vẫn mang khẩu súng này theo ạ?”

Tần Tri Luật gật đầu, “Vậy là đủ rồi.”

An Ngung nhìn xuống phía dưới, dừng lại ở chiếc ba lô bên chân Tần Tri Luật, “Hồi trước đi làm nhiệm vụ, ngài rất ít khi mang ba lô.”

“Mang thêm vài băng đạn, găng tay dự phòng với cả…” Tần Tri Luật tạm dừng, nhấc chân đá nhẹ vào ba lô để quay nó về phía An Ngung, “Lần này ít người, mang ít đồ ăn cho cậu.”

Rất nhiều gói nhỏ nhiều màu sắc lộ ra, là thanh năng lượng thường dùng của Tháp Nhọn, ngoài ra còn có chocolate và bánh mì mềm bình thường An Ngung thích ăn.

An Ngung kinh ngạc, tầm mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa ba lô và trưởng quan.

Tần Tri Luật nhướng mày, “Lại làm sao thế?”

“Ngài…” An Ngung ngập ngừng, “Thật sự không nhận ra sao?”

“Nhận ra gì?”

“Ngài càng ngày càng giống 716.” Nói đến cuối, giọng An Ngung nhỏ hẳn lại, “716 nói rất đúng, nó chỉ diễn giải hành động sau này của ngài nhanh hơn thôi…”

Nghe vậy, Tần Tri Luật nhíu mày, “Đừng so sánh tôi với AI. Bất kỳ sai lệch nào dù chỉ một chút cũng sẽ bị AI phóng đại qua quá trình suy diễn. Nó đã có quá nhiều thứ không thuộc về tôi rồi.”

An Ngung không cố gắng phản bác tiếp, chỉ cắm cúi quấn băng vải quanh cổ tay.

Tần Tri Luật nhíu mày nhìn chằm chằm cậu, “Có chuyện thì nói ra, đừng suốt ngày trưng ra bộ dạng như bị tôi bắt nạt không cho lên tiếng.”

“Chẳng có gì để nói cả.” An Ngung bình tĩnh đáp: “Chỉ là nó thể hiện ra ngoài rất nhiều điều bị ngài giấu đi. Ngài sẽ không thừa nhận, thế nên tôi khỏi cần nói.”

Người ngồi trên sô pha lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía An Ngung.

Tần Tri Luật đứng đối diện An Ngung, tư thế nhìn xuống từ trên cao sẽ tạo thành cảm giác áp bách trong vô thức nên hắn chuyển thành ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: “Bây giờ cậu thật sự chẳng sợ tôi một chút nào nữa, đúng không?”

An Ngung nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Không sợ nữa.”

“Bắt đầu từ khi nào?” Tần Tri Luật suy đoán, “Cô nhi viện, tôi làm phụ trợ cho cậu?”

An Ngung lắc đầu.

“Sau rất nhiều lần làm nhiệm vụ cùng nhau?”

“Cũng không phải.” An Ngung ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia, “Chỉ là tôi càng ngày càng hiểu rõ về ngài, cũng hiểu quy tắc vận hành của thành phố chính loài người này.”

Với nguyên tắc kiểm soát mọi mối nguy tiềm ẩn của Tháp Đen, chắc chắn quyết định xử quyết cậu khi trước là thật, hơn nữa chắc chắn phải là xử quyết bí mật tương tự như với Chiêm Tuyết năm xưa. Người xử quyết sẽ được điều động ngẫu nhiên trong số những người có ca làm việc ngày hôm đó. Người kia sẽ không biết người mình giết là ai, cũng không bao giờ hỏi lý do.

Người kia tuyệt đối không thể là Tần Tri Luật.

“Trên cánh đồng tuyết, không phải sau khi thử ngài mới quyết định tạm thời giữ mạng tôi. Ngay từ đầu, ngài đã suy tính làm sao để bảo vệ tôi an toàn thoát khỏi tay Tháp Đen.” An Ngung bình thản trần thuật, “Tôi đã xem rất nhiều ký ức của ngài, ngài chưa bao giờ tin tưởng Tháp Đen, cũng không tin tưởng Đại Não. Mối quan hệ giữa ngài và bọn họ chỉ là hợp tác và lợi dụng. Nếu phải nói có một ai đó trên thế giới này thực sự được ngài tin tưởng, có lẽ đó chỉ có thể là một mình tôi.”

Nói xong, căn phòng chìm vào im lặng.

Đôi mắt đen kia ngẩn ra một hồi lâu đến hiếm thấy, mãi sau Tần Tri Luật mới thấp giọng hỏi: “Lấy đâu ra sự tự tin đó?”

“Đó không phải tự tin, đó là phân tích và…” An Ngung ngừng lại, hơi nhếch môi, “Trực giác, thưa trưởng quan.”

Cậu rũ mắt, nói nhỏ: “Có lẽ giống như 21, tôi cũng đang bắt đầu thử lý giải những thông tin mình thu được.”

Khi lật lại ký ức của trưởng quan, cậu chỉ để ý giai đoạn thiếu niên mà quên mất khu 95.

Nhưng dù không tận mắt chứng kiến, cậu vẫn biết khu 95 là một ác mộng của quá khứ. Cậu từng bị Chung Khắc ép phải trải nghiệm lại cơn ác mộng tự giải gi.ết ch.ết Lăng Thu hết lần này đến lần khác, đã hiểu rõ cảm giác hoảng loạn đủ nuốt chửng người ta này.

Giọng Tần Tri Luật rất trầm, “Xem ra đánh cược thắng được Molly một lần đã khiến cậu vững tin vào trực giác của bản thân.”

“Chỉ là tôi cảm thấy mọi người ai cũng mất kiểm soát trong những giấc mơ quá khứ, vậy nên cuối cùng, ngài đồng ý cho tôi cùng tới khu 99 cũng vì tôi là người duy nhất ngài thực sự tin tưởng. Ngài cho rằng chỉ có niềm tin dành cho tôi mới có thể kéo ngài tỉnh dậy khỏi giấc mơ quá khứ.” Nói xong, An Ngung dang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tần Tri Luật, “Lần này trực giác của tôi vẫn đúng phải không.”

Tần Tri Luật không trả lời là có hay không. Đồ còn chưa xếp xong, hắn đã bị một cuộc điện thoại của Tháp Đen gọi đi.

An Ngung dặn dò chuyện trong tiệm bánh mì với Hứa Song Song. Lúc đẩy cửa phòng ra, cậu trông thấy một người quen thuộc đứng trong bóng tối.

Có lẽ An đã đứng đó rất lâu rồi.

“Đang đợi tôi sao?” An Ngung kinh ngạc nhìn xung quanh nhưng không trông thấy Ninh.

Một hồi lâu sau An mới “Ừ” một tiếng, đưa tay cởi mũ áo, “Tới báo một câu, nhiệm vụ khu 99, tôi và Ninh không tham gia.”

An Ngung khựng lại, cảm giác hệt như bị dội một gáo nước lạnh thẳng lên đầu, “Tại…”

“Trưởng quan bị thương vì bảo vệ Đấu, sắp tới lại phải đến khu 77 giải quyết bất thường trên bầu trời. Nhiệm vụ cấm cực kỳ nguy hiểm, tôi và Ninh quyết định đồng hành với ngài ấy…” An mím môi, “Xin lỗi, lần này không thể hỗ trợ cậu.”

Hình như đây là lần đầu tiên An Ngung nghe được hai từ “Xin lỗi” từ miệng An.

Cậu ngơ ngác một lúc mới chần chừ nói: “Từ sau khi vụ việc Molly kết thúc, tôi vẫn chưa có dịp gặp anh, bài đăng kia…”

“Không phải vì trưởng quan xóa bài đăng đó giúp nên tôi mới chọn ngài ấy.” An lắc đầu. Anh duỗi ngón tay mình ra ngắm nghĩa, gen của bướm Morpho trắng khiến ngón tay anh vừa thon dài, vừa trắng trẻo. Đầu ngón tay chạm vào không khí, những hạt bụi phát sáng màu trắng lờ mờ tuôn ra. Chúng chuyển động, đẹp như cánh bướm bay dập dờn.

“Cả hai đều là nhiệm vụ cấm, tôi và Ninh lựa chọn bên có thể phát huy năng lực tốt nhất, chúng tôi đã được định sẵn là thuộc về chiến trường trên không.” An thấp giọng nói nốt, “Tuy bươm bướm chỉ là loài vật biết bay cực kỳ yếu ớt nhưng làm tốt vai trò phụ trợ chính là giá trị duy nhất của tôi.”

An Ngung muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời ra sao, chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn An quay đi, trùm lại mũ áo lên đầu.

Đi được vài bước, An lại ngoảnh lại. Vành mũ che khuất gương mặt anh nhưng An Ngung lại cảm giác như An vừa mỉm cười với mình.

“Sau khi trở về, nhiệm vụ tiếp theo tôi lại đi cùng cậu.” An khẽ nói, “Chúc cậu thuận lợi.”

Đến khi An đi rồi An Ngung mới phát hiện Ninh đã đứng đợi sẵn ở phía xa, trao cho An một cái ôm hệt như mọi khi rồi kéo tay anh cùng vào thang máy.

Sau lưng vang lên tiếng mở cửa lạch cạch, Tần Tri Luật lấy thiết bị thông tin ra, “Hình như tôi nghe được một tin tức mới từ Tháp Nhọn, xu hướng đang hot hiện tại chính là Góc bị phụ trợ của mình vứt bỏ?”

“…” An Ngung gượng gạo quay đi, “Cũng là phụ trợ của ngài.”

Tần Tri Luật đặt tay lên đầu cậu như đang an ủi, “Thôi kệ đi, hiếm lắm mới có một lần cậu ta chủ động nói nhiều như thế.”

An Ngung gật đầu, “Đúng là khá khác thường.”

“Tính ra Ninh cũng nói qua với tôi rồi. Từ sau khi rời khỏi đảo mây, tính cách của An đã phần nào tốt hơn trước, dù chỉ là một chút thôi.” Nói xong, Tần Tri Luật xua tay, “Nếu An không đi, vừa hay lần này cậu có thể dùng một phụ trợ khác.”

An Ngung ngẩn ra, “Phụ trợ khác, làm gì còn phụ trợ nào khác…” Cậu bỗng trợn tròn mắt, “Tưởng Kiêu?”

“Tháp Đen đã nói qua điện thoại, thí nghiệm cực đoan của Tưởng Kiêu tại Đại Não vừa kết thúc. Kết quả thí nghiệm là “vượt qua”. Gen liễu Bắc Cực trên người cậu ta tạo thành một năng lực tốt đến khó tin.”

Tần Tri Luật tạm dừng hành động đang làm lại, “Không chỉ kháng được giá lạnh, trong điều kiện nhiệt độ thấp cực đoan, các chỉ số cơ thể của cậu ta có xu hướng bất biến nhưng khả năng hành động vẫn tồn tại. Chỉ số bao gồm cả sự sống lẫn sức mạnh tinh thần.”

An Ngung sửng sốt hồi lâu mới trân trân mắt, ngập ngừng mở miệng: “Tôi nhớ năng lực phụ trợ hệ trị liệu trước đây của anh ta là…”

“Năng lực dạng trao đổi, tiêu hao sức mạnh tinh thần để bù đắp chỉ số sự sống cho đối phương. Nếu sức mạnh tinh thần của đối phương không thể thay đổi, là tình huống đặc biệt chỉ xuất hiện với cậu, Tưởng Kiêu sẽ tiêu hao sức mạnh tinh thần của bản thân để cung cấp chỉ số sự sống. Vậy nên sức mạnh của cậu ta trông thì tưởng lợi hại nhưng thực chất lại rất khó dùng. Hiện tại, tình huống đã đảo chiều.” Tần Tri Luật khẽ cười, nói nhỏ, “Khu 99 có lẽ đã được định sẵn là nhiệm vụ yêu cầu cậu ta hỗ trợ cậu.”

Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Cận Húc Viêm (5/6) – Thuần báo (3)

Có nhiều lúc tôi không thể hiểu nổi Chiếu Nhiên.

Tôi không khống chế tinh thần cậu ta bằng hoa hồng đen, chỉ thử thăm dò tiếp xúc mỗi khi ở chung.

Cậu ta phản kháng tôi, mắng chửi tôi, dù phải chịu bao nhiêu trừng phạt cũng không chịu cúi đầu, dù đau đớn tột độ thì vẫn phải chửi tôi một tiếng.

Cậu ta không chấp nhận thân phận Người Giữ Trật Tự nhưng mỗi khi tôi gọi cậu ta đi làm nhiệm vụ, cậu ta vẫn có mặt.

Trên chiến trường, cậu ta rất đáng tin, đáng tin một cách bất ngờ.

Thỉnh thoảng phạm sai lầm, cậu ta sẽ cắn môi với vẻ vừa bướng bỉnh, vừa tức tối.

Lần này, cậu ta nhất quyết đối mặt với đầm lầy nguy hiểm cùng tôi.

Thẳng thắn mà nói, tôi không tin vào câu “Tuyệt đối không thể thiếu người”.

Nhưng tôi cũng không đoán ra được nguyên nhân thực sự đằng sau.

Chiếu Nhiên rất bí ẩn. Dù bị giam hãm cũng vĩnh viễn không bị điều khiển.

Vụn tuyết rơi: Ninh (2/3) – Bí mật của chúng tôi

Chuyện An lén lút tới đảo mây đã gây nên một đợt sóng gió tại Tháp Nhọn.

Mọi người đều cho rằng nếu Molly không tự hủy, chắc chắn An sẽ không quay trở lại.

Nghe nói Đầu Lĩnh vẫn đang thảo luận xem nếu cậu ấy tiếp tục hành động thiếu kiểm soát như vậy thì nên làm gì nhưng chuyện đó đã bị Luật dẹp xuống.

Chỉ có tôi vẫn bình tĩnh.

Tôi biết An thường xuyên trốn tới đảo mây nhưng tôi cũng biết chắc chắn cậu ấy sẽ trở về.

Có một bí mật cả tôi và An đều hiểu nhưng không ra.

An Ninh từ một tách làm đôi.

U uất dành cho An, hiền hòa dành cho tôi.

Nhưng đồng thời, nhát gan dành cho tôi, dũng cảm dành cho An.

Cậu ấy luôn rúc vào lòng tôi vì những cảm xúc hỗn loạn thế nên không một ai biết cậu ấy mới chính là người quyết tuyệt.

Dù căm hận hiện thực đến thế nào đi chăng nữa, cậu ấy chắc chắn sẽ không buông bỏ dũng khí quay trở về đối mặt với hiện thực.

Cậu ấy thường nói bươm bướm là loài yếu mềm nhất.

Nhưng rõ ràng chính cậu ấy lại là người cứng cỏi nhất.

Bình Luận (0)
Comment