Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 88

Trong những buổi huấn luyện bắn súng, An Ngung và trưởng quan đã thử nghiệm rất nhiều lần.

Phản ứng bẻ cong không gian nhanh nhất là 0,13 giây, với tốc độ đạn bay, chỉ cần khoảng cách của cậu và kẻ nổ súng trên 110 mét, cậu hoàn toàn đủ khả năng tự cứu mình.

Nhưng khoảng cách giữa Norbert và An Ngung vốn không đủ trăm mét.

Tiếng xé gió vang vọng, chỉ trong phút chốc, đầu đạn nóng bỏng đã chạm tới phần tóc mai trước trán An Ngung. Nhưng những tiếng động xung quanh lại bất chợt im lìm vào đúng khoảnh khắc ấy, ánh kim loại loang loáng khắp nơi cũng đồng loạt đứng yên.

Ngay sau đó, thế giới khôi phục hoạt động. Một kẻ cầm rìu bên cạnh đột ngột ngã xuống, viên đạn bắn vỡ xương sọ gã ta, máu nóng và óc tươi văng tung tóe. Má phải An Ngung bị một con mắt văng vào, khối nhãn cầu đó lăn theo sườn mặt cậu xuống đến xương đòn rồi rơi dưới đất.

Biến chuyển đột ngột khiến tất cả mọi người đứng hình.

An Ngung chưa bao giờ nghĩ về chuyện tạm dừng thời gian để bù lại phần thiếu hụt cho tốc độ phản ứng với không gian, tất cả đều là bản năng. Cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm những món vũ khí hình người đang bao vây mình, trong băng tuyết lạnh thấu xương, dường như có bản năng đang say ngủ nào đó cũng đập thình thịch giống như nhịp tim.

Lúc này, bẻ cong không gian rất khó có thể cứu sống cậu bởi lẽ trong phạm vi tìm kiếm của tầm mắt, cậu không thấy được bất kỳ khoảng trống nào.

Mỗi khi suy nghĩ trong cậu bùng lên, bất chấp tất cả chập biển người vào với nhau, lỗ hổng chỉ tồn tại trong một tích tắc ngắn ngủi đã bị người đằng sau điền vào. Cậu không nhớ nổi nơi này có bao nhiêu người nhưng cậu cảm tưởng như không hề có con số cuối cùng.

Mồ hôi ướt rượt trên quần áo bị gió lạnh thổi khô. Màu đỏ trong đôi mắt vàng càng lúc càng đậm hơn. An Ngung nghe thấy tiếng thở d.ốc của chính mình, chiếc rìu sáng bóng ngay đối diện phản chiếu lại sự điên cuồng trong mắt.

Rồi sau đó, thế giới một lần nữa im lặng.

Một giây, hai giây, ba giây… Một phút, năm phút…

An Ngung quay người nhìn quanh giữa bức tường người chật chội. Khắp nơi đều là người, đều là cuốc rìu sáng chói. Thời gian của bọn họ bị đình trệ, Tần Tri Luật và Tưởng Kiêu ở đâu đó đằng xa cũng tương tự, đến cả tai nghe cũng hoàn toàn yên ắng. Có lẽ hơn trăm con người trong Tháp Đen đang chỉ huy cậu tự cứu lấy mình, những bộ óc thông minh đó chắc hẳn đã nghĩ ra cách nhưng âm thanh lại chẳng thể nào truyền tới vùng không gian – thời gian đã bị dừng lại này.

Tại nơi đây, tất thảy đều bất động, chỉ mình cậu là ngoại lệ, vẫn tứ cố vô thân hệt như trước.

Những đôi mắt trợn trừng và sát ý bị hóa đá khiến người ta rợn tóc gáy. Không biết qua bao lâu, An Ngung cảm thấy sâu trong tâm trí mình đau muốn vỡ ra. Cậu thở gấp một hơi, buông tha thời gian ở nơi này hệt như một cánh tay bất lực không thể ngăn cản con sông.

Giây tiếp theo, những kẻ kia tiếp tục áp sát tới. Một con dao chém ngang mặt, An Ngung né tránh, vai phải lập tức bị một con dao khác phía sau xẻo mất một phần da thịt.

Gió cuốn mùi máu tươi đi rất xa, trong những tiếng gào thét trộn lẫn sự hưng phấn.

Giữa hơi thở hổn hển kịch liệt, lại một lần nữa, thời gian tạm dừng.

Rồi sau đó, thêm một lần, lại thêm một lần nữa…

Sau lần tạm dừng thứ 5, đám người đang bao vây An Ngung đã ép cậu vào trung tâm vòng vây. Đám người ở lớp trong cùng áp sát An Ngung, những cánh tay thô kệch tóm lấy vai, lấy lưng cậu, giằng ra như muốn xé sống cậu.

Những con dao, lưỡi rìu trên đỉnh đầu che khuất cả bầu trời, giữa ban ngày mà hệt như đêm đen, đêm đen chết chóc. Cậu bị cái chết giam cầm trong một miệng giếng kiên cố, bẩn thỉu, khó mà tìm được đường thoát.

Khác với mối nguy từ bức tượng trước đó, lần này tử thần thực sự đã áp sát, đồng thời còn dừng lại ở ngay đó. Đôi bên chia sẻ cùng một bầu dưỡng khí, nó nhếch môi, mỉm cười nhìn cậu giãy chết.

Trong thời gian bị ngưng đọng, An Ngung nghiêm túc suy ngẫm: Nếu để mặc cho đao búa chém vỡ đầu, liệu có thể khiến thời gian quay ngược một lần nữa hay không.

Nhưng thời gian quay ngược cũng khó lòng cứu được cậu, trừ khi cậu có thể khiến thời gian quay trở lại khoảnh khắc trước khi bước qua cánh cổng xưởng khai thác, nghe chẳng khác gì chuyện không tưởng.

Nhưng chung quy vẫn phải thử một phen.

Cậu nhắm mắt lại, một lần nữa nhớ về lời Lăng Thu từng nói.

Người dám đánh cược cơ hội sống cuối cùng sẽ không thua.

Vậy người đánh cược cái chết thì sao.

Thời gian hồi phục, đau đớn khi tứ chi bị lôi kéo lập tức đổ về, những lưỡi rìu lưỡi cuốc sắc lẻm đồng loạt bổ xuống. Nhưng giữa những tiếng động đinh tai đó, chờ đợi vài giây, An Ngung lại thấy đám đao phủ dừng khựng lại lại vì va chạm vào nhau mà không thể tấn công cậu như mong muốn.

Chỉ trong tích tắc, đôi mắt vàng kia bất thình lình co lại.

Một đàn kiến có thể ăn ruỗng cả con voi chỉ trong một thời gian ngắn.

Nhưng một đàn voi lại rất khó có thể bao vây, gi.ết ch.ết một con kiến một cách chuẩn xác.

Cậu từng đưa trưởng quan vào trong đoạn băng vải quấn quanh cổ tay mình, cũng đưa An vào trong hũ mật nho nhỏ.

Kênh liên lạc riêng vốn im ắng bấy lâu chợt vang lên âm thanh, Tần Tri Luật quả quyết nói: “Ghim cài áo của Norbert!”

Gần như đồng thời, An Ngung cũng quay ngoắt lại, nhìn sang phía Norbert.

“Entropy gen của con gái tôi tận 8,3 đấy.”

“Mấy năm nay, ngưỡng entropy gen tối thiểu của thành phố chính vẫn luôn giảm xuống, chưa biết chừng tới khi con gái tôi đến tuổi đi học, con bé sẽ vừa khéo đạt chuẩn được vào thành phố chính…”

Kẻ này biết rằng mình bị đã bị đồng hóa trong giấc mơ từ lâu, cũng biết tình hình thực sự của khu 99.

Nhưng anh ta đã nói dối. Điều khiến anh ta phản bội lại lời thề trung thành của quân nhân có lẽ chính là vợ con. Anh ta đeo một chiếc ghim cài áo nhỏ hình tròn trước ngực, nơi đó có ảnh con gái anh ta. Việc vi phạm quy định, đeo trang sức khác lên quân phục đã định sẵn rằng chung quy ắt sẽ có một ngày anh ta vứt bỏ lòng trung thành.

Những lưỡi rìu lưỡi cuốc trên đỉnh đầu hé ra một khe hở, con người yếu ớt đang bị nhắm tới kia đột ngột biến mất.

Chỉ có không khí xung quanh như có một thoáng dao động tưởng đâu là ảo giác.

Những kẻ từng tóm lấy An Ngung kinh ngạc nhìn bàn tay trống trơn của mình, những lưỡi rìu hỗn loạn bổ xuống chỉ chặt phăng cánh tay của đồng bọn.

Những cánh tay đứt lìa và máu tươi tưới xuống đất một cách vô ích.

Bọn họ nhận được lời nhắc nhở từ chủ nhân: “Thần linh” bọn họ muốn giết đã mất tích.

***

An Ngung ngồi thở hổn hển giữa không gian màu gỉ sét.

Đây là không gian bên trong ghim cài áo. Vì bị kéo giãn ra, không khí ở nơi này vô cùng loãng, phổi cậu trướng đến mức như dính sát vào lồng ng.ực, mỗi lần hít thở đều cảm nhận thật rõ những ma sát giữa xương sườn và vách phổi.

Lúc này, cảm giác đau như cháy cả người phía sau lưng mới trở nên rõ rệt, cậu cố nhịn đau, cởi áo khoác của Tần Tri Luật ra. Máu tươi ướt sũng lớp vải áo mỏng manh bên trong, kéo xiên từ bên hông ra phía trước người. Thiết bị thông tin cho thấy chỉ số sự sống chỉ còn gần 78%, đồng thời vẫn đang chầm chậm giảm xuống do mất máu và mất sức.

An Ngung đã không còn sức lực đưa tay lên điều chỉnh tai nghe nữa, chỉ có thể nghe tiếng thở gấp ồ ồ của mình vang vọng trong kênh liên lạc.

“74%.” Giọng Tần Tri Luật nghe hơi méo tiếng, “Tìm cách cầm máu đi, chờ tôi.”

“Chờ…” An Ngung yếu ớt nói, “Trưởng quan, ngài định làm gì…”

“Đừng lo lắng, gắng gượng một chút.”

Yết hầu An Ngung đau nhức, cậu chỉ có thể chớp mắt thay lời đáp dù biết rõ Tần Tri Luật không thể nhìn thấy.

Kênh liên lạc riêng đã bị Tần Tri Luật tắt, An Ngung chầm chậm khép mắt, tháo lung tung băng vải quấn quanh cổ tay và cổ ra, cố gắng quấn thật chặt vết thương trên vai. Trong túi áo khoác có thuốc bổ và bánh mì hút chân không trưởng quan mang đi cho cậu, cậu run rẩy cho vào miệng.

Khoảng 1 phút trôi qua, cuối cùng cậu cũng mở mắt, bật thiết bị thông tin lên, truy cập vào quyền xem thiết bị ghi hình.

[Thiết bị ghi hình của ngài đã bị chặn!]

[Thiết bị ghi hình của Tần Tri Luật đã bị chặn!]

[Thiết bị ghi hình của Tưởng Kiêu đã bị chặn!]

Chặn truy cập thiết bị ghi hình trong lúc chiến đấu là trái quy định. Người duy nhất có quyền cưỡng chế chặn thiết bị ghi hình của cả 3 chỉ có một mình Tần Tri Luật.

An Ngung chợt nghĩ đến việc bị thẳng thừng ngắt liên lạc khi nãy, hình như trưởng quan đang cố gắng không cho cậu biết chuyện đang diễn ra bên ngoài.

Cậu thoáng do dự nhưng rồi vẫn gửi yêu cầu đi, truy cập màn hình theo dõi từ thiết bị ghi hình của Tháp Đen.

Trong không gian bị bẻ cong, dữ liệu truyền đi rất chậm, trong lúc chờ hình ảnh xuất hiện, trời đất bỗng nhiên quay cuồng. An Ngung còn chưa hiểu đã có chuyện gì xảy ra thì đã ngã chúi đầu xuống đất, nếu không kịp phản ứng, có lẽ giờ phút này đã bị gãy cổ.

Thiết bị thông tin văng đi rất xa, cậu khó nhọc lết tới nhặt nó lại.

Đúng lúc đó, hình ảnh hiện ra trên màn hình.

Bên dưới góc quay của thiết bị ghi hình, đám công nhân đang điên cuồng lần túi, vứt hết những thứ có không gian trống xuống đất: Bao thuốc, ví tiền, băng bảo vệ đầu, mũ lao động, cúc áo, băng cá nhân dán trên tay… An Ngung đờ ra mất mấy giây mới ý thức được rằng hình như bọn họ biết năng lực bẻ cong không gian của cậu nên đang điên cuồng phá hủy tất cả những thứ có khả năng cho cậu nơi ẩn nấp.

Một núi đồ lặt vặt nhanh chóng vun lên giữa đám người, ống kính máy quay không ngừng zoom sát vào. An Ngung căng thẳng tìm chiếc ghim cài áo trong đống đồ đó nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu, có lẽ đã bị chôn sâu ở giữa.

Những chiếc rìu bắt đầu chém vào những món đồ kia, ánh sáng kim loại loang loáng cả một khoảng không, An Ngung thấy mà tim như sắp vỡ ra. Nhưng chẳng bao lâu sau, một góc khác trong ống kính đã thu hút sự chú ý của cậu.

Trong tiếng súng nổ liên thanh của Tần Tri Luật, mười mấy chiếc đuôi rắn đỏ tươi vươn ra, chọc thẳng vào giữa đám đông. Đuôi rắn khỏe hơn xúc tu bạch tuộc nhưng biến dị bạch tuộc có thể giúp Tưởng Kiêu biến ra vài chục cái đuôi cùng một lúc. Những mảnh vảy rắn sắc nhọn cứa đứt cổ và tay của tất cả những kẻ gây cản trở trên đường chúng đi, nhoáng cái đã lao tới vị trí trung tâm. Chóp đuôi dựng thẳng lên xuyên thủng lồng ng.ực những kẻ đó như mũi mâu, xâu cả đám thành một chuỗi dài dựng đứng lên cao. Không cần phải quật xuống, chiếc đuôi khác đã lập tức trườn tới, siết chết bọn chúng.

Đôi mắt đỏ giận dữ của Tưởng Kiêu trợn trừng như muốn phun ra cả máu. Trong kênh của Tháp Đen, Đầu Lĩnh đang gào thét ra lệnh y khống chế sức mạnh tinh thần. Phẫn nộ ngập trời đã khiến sức mạnh tinh thần của y tụt nhanh xuống ngưỡng 50 nguy hiểm.

Khi con số kia biến thành đầu 4, một viên đạn găm vào chóp một cái đuôi rắn.

Đau đớn khiến điên cuồng đang hội tụ trong đôi mắt đỏ tan ra. Tưởng Kiêu kinh ngạc ngoảnh lại, vừa vặn nghe thấy tiếng Tần Tri Luật lên đạn.

“Lùi ra sau.” Tần Tri Luật không buồn liếc mắt nhìn y một cái.

Vừa dứt lời, hàng loạt xúc tu đã đẩy Tưởng Kiêu ngã văng sang một bên.

Ngay sau đó, không biết bao nhiêu chiếc xúc tu đen tuyền lập tức vươn dài ra, uốn lượn cả dưới đất lẫn trên không, đưa Tần Tri Luật lên cao, gần như nhìn thẳng vào thiết bị ghi hình.

Hắn đưa mắt lên nhìn vào ống kính, con người đang phản chiếu từng bông tuyết rơi. Đôi mắt kia trông còn âm u hơn cả bầu trời khu 99.

Kênh liên lạc vang lên âm thanh như trút được gánh nặng của các Đầu Lĩnh.

Nghe thấy vài người rì rầm bàn tán tại sao lúc này Tần Tri Luật mới ra tay, tim An Ngung chợt hẫng một nhịp. Cậu ngoảnh phắt lại, nhìn sang phía đám công nhân như biết tiên đoán.

Siêu dị thể hiểu cậu cực kỳ rõ. Không chỉ thấu tỏ phương thức gi.ết ch.ết cậu mà còn có thể lập tức nhận ra việc cậu mượn không gian nhỏ để thoát thân.

Vậy nên chắc chắn nó cũng rất hiểu Tần Tri Luật. Về một phương diện nào đó, rất có thể nó còn hiểu Tần Tri Luật hơn tất cả mọi người.

Ví dụ như Tần Tri Luật ở khu 95 năm xưa.

Như ứng nghiệm, trên gương mặt đám công nhân đồng loạt xuất hiện nụ cười quỷ quyệt khi đã đạt được mục đích. Ngay sau đó, cơ thể trông như cơ thể người bình thường nhanh chóng biến đổi. Dây leo, vuốt sắc, màng da, răng nanh mọc ra từ tứ chi, nhưng biến dị theo đặc điểm sinh vật đó chỉ chiếm một phần cực nhỏ, nhiều hơn cả là những bộ da bắt đầu nứt toác, rơi lả tả xuống đất từng mảng như sỏi đá, những bộ tóc bện lại như dây điện, những cái xác tự động xẻ dọc ra rồi dang rộng như cây quạt xếp mà giữa từng nan vẫn còn da thịt níu lại một cách kì dị hay có cánh tay còn biến đổi thành cái xẻng trên chiếc xe chở quặng… Bọn chúng điên cuồng vơ lấy những món đồ có khả năng là nơi ẩn thân của An Ngung, từng bước từng bước áp sát Tần Tri Luật.

Tháp Đen lặng ngắt như tờ.

Không ai biết bọn họ muốn làm gì. Hành động tự tìm đường chết đó khiến tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi.

Nhưng Tần Tri Luật biết.

Đến giờ phút này, rốt cuộc An Ngung cũng đoán ra. Cậu đứng phắt dậy, vết thương nứt ra, máu tươi một lần nữa thấm ướt băng vải nhưng cậu chẳng hề để tâm.

“Nếu đây là mục đích của mày.” Tần Tri Luật trầm giọng. Bất thình lình, hắn đưa mắt nhìn về phía đống hổ lốn kia, “So với tiền bối ở khu 95, mày chỉ là loại oắt con.”

Nói xong, hàng trăm chiếc xúc tu đồng loạt dựng đứng lên. Hắn xé xác những kẻ kia bằng xúc tu không một chút do dự, bẻ gãy cổ, quật nát cột sống mà bọn chúng lại không hề tránh né. Khi tử vong từ trên trời giáng xuống, bọn chúng ngửa đầu lên, cười đầy thỏa mãn, khi xúc tu quật xuống, nét cười thậm chí còn nở rộ trong đáy mắt. Có người chủ động cầm dao phanh bụng mình, dùng hai tay kéo da thịt sang hai bên, nghênh đón xúc tu đâm vào.

Chỉ trong vài giây, máu tươi đặc sệt đã tưới đẫm nền tuyết, cả khu xưởng đông nghìn nghịt bị tiêu diệt từng chút một. Nhưng những thi thể ngã xuống vũng máu lại như két cứng lại đó, xúc tu có cố gắng thế nào cũng không hất được chúng ra.

Tháp Đen dần dần nhận thấy tình hình không ổn.

“Xảy ra chuyện gì vậy, những thứ kia muốn trói chân Luật?”

“Không thể nào, chắc chắn sẽ diệt sạch được thôi, anh ta…”

“Khoan đã, zoom sát vào!”

Ống kính chuyển sang quay góc cận, những kẻ đã chết kia lẳng lặng rơi xuống nền tuyết, im lìm từ lâu.

Bọn chúng bị giết cực kỳ dứt khoát nhưng trên đầu mỗi chiếc xúc tu của Tần Tri Luật lại như có thứ gì đó đang rục rịch. Những đường hoa văn bằng thạch cao đột ngột bò lên một chiếc xúc tu đen tuyền, ngay sau đó, chiếc xúc tu bên cạnh cũng kết ra kim loại.

Cuối cùng Tần Tri Luật cũng lên tiếng.

“Lịch sử khu 95 đang lặp lại.” Hắn ngưng mắt nhìn thẳng vào ống kính thiết bị ghi hình: “Biến dị gen sinh vật lây nhiễm tôi, tôi có thể chủ động nắm quyền kiểm soát. Nhưng biến dị phi sinh vật lây nhiễm tôi, tôi rất khó có thể điều khiển được. Xin lỗi, năm đó tôi còn tự tin vào bản thân hơn cả Tháp Đen nên đã không báo cáo nguy cơ tiềm tàng này.”

Một câu nói được nói ra rất nhẹ nhàng nhưng kênh liên lạc lại lặng thinh.

An Ngung sững sờ nhìn vô số đặc điểm quái dị đang chậm rãi xuất dung hợp trên những chiếc xúc tu. Chúng không ngừng lan lên trên, dù Tần Tri Luật rất cố gắng ngăn cản nhưng chúng vẫn liên tục nhăm nhe muốn lan đến tận gốc xúc tu.

Thế mà giờ phút này, trưởng quan vẫn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt và giọng nói của hắn còn bình thản hơn cả ngày thường.

Như không hề để tâm, cũng chẳng thèm kiêng dè.

Khu xưởng hệt như địa ngục, số lượng người còn lại càng lúc càng ít, Tần Tri Luật tiếp tục dùng xúc tu sạch sẽ càn quét những thứ bẩn thỉu.

Khi mọi âm thanh khác lắng xuống, dường như thế giới chỉ còn lại tiếng gió và tiếng giết chóc của hắn.

Dường như có một tiếng súng nổ xen lẫn đâu đó bên trong nhưng đã bị phủ lấp vô cùng nhanh.

Ống kính chợt chớp lên một cái, An Ngung cảm giác hình như trong đám người còn lại kia thiếu đâu mất một kẻ nhưng lại không dám chắc vì choán phân nửa màn hình chỉ toàn thấy xúc tu đang điên cùng vùng vẫy, cực kỳ vướng tầm nhìn.

Vài phút sau, rốt cuộc tên cuối cùng cũng ngã xuống.

Một nửa số xúc tu trên người Tần Tri Luật đã bị ô nhiễm. Hắn đứng yên tại chỗ một lát rồi quay đầu ngưng mắt nhìn tuyết rơi như đang xuất thần.

Kênh liên lạc vẫn lặng yên nhưng lại lẫn lộn rất nhiều tiếng hít thở hỗn loạn.

Cho dù những người của Tháp Đen đang yên lặng chưa từng có nhưng sự hoảng loạn của bọn họ đã vượt vạn dặm xa, truyền tới ngay trước mắt: Bọn họ sợ Tần Tri Luật đã bị lây nhiễm.

Cuối cùng, An Ngung lên tiếng đầu tiên, “Trưởng quan, lây nhiễm phải giải quyết sao đây.”

Chỉ một câu hỏi khẽ khàng, bình thản hệt như bình thường cậu hay hỏi trưởng quan tối nay muốn ăn gì đã gọi Tần Tri Luật quay trở lại.

Tần Tri Luật hoàn hồn, chạm tay lên tai nghe, dường như khẽ bật cười, “May mà mớ hỗn loạn cấp thấp này sinh trưởng rất chậm trên người tôi, chúng không dựa vào phục chế gen, chính ra lại tốt.”

Vừa dứt lời, tiếng lên đạn lạch cạch vang lên.

Suy nghĩ đầu tiên của An Ngung chính là quả nhiên trưởng quan vẫn còn đạn.

Nhưng ngay sau đó, cậu thấy tim mình thắt lại. Lúc bắn những kẻ kia, Tần Tri Luật dùng đạn thông thường nhưng giờ phút này, hắn thẳng tay đổi sang đạn nhiệt năng loại mạnh nhất.

Hắn lạnh mặt hướng nòng súng về phía chiếc xúc tu lớn nhất của mình.

“Đừng…”

“Luật!”

Các Đầu Lĩnh không kịp cản, trong tiếng nổ đinh tai, chiếc xúc tu màu đen kia trả lời bằng tiếng vỡ nát. Máu và da nổ tung giữa bầu trời, văng vào những phần đã bị lây nhiễm ở xung quanh.

Gió tuyết bỗng mạnh lên như cuốn theo cả sự giận giữ, điên cuồng rít gào nhưng vẫn không thể cản nổi Tần Tri Luật. Hắn hoàn toàn không biết đau, tiếng súng liên tục vang lên thành chuỗi, hắn lơ lửng trên không trung, đôi mắt rũ xuống nhìn những chiếc xúc tu đã bị vấy bẩn của mình lạnh căm căm. Mỗi phát súng một chiếc xúc tu, không hề do dự.

An Ngung thừ người đứng nghe, đếm từng tiếng một. Thì ra tiếng súng không chỉ khiến người ta sợ hãi mà còn khiến người ta đau lòng.

Tiếng súng vang lên hết lần này tới lần khác, động tác thay đạn của Tần Tri Luật cũng càng ngày càng chậm. Khi thay đến băng đạn cuối cùng, dường như chợt nghĩ đến điều gì gì đó, hắn ngước mắt nhìn ống kính thiết bị ghi hình trên không trung.

Khoảnh khắc ấy, An Ngung cảm tưởng như trưởng quan đang đối diện với mình.

Giây tiếp theo, một tiếng súng rúng động không gian vang lên. An Ngung cầm thiết bị thông tin, kinh ngạc nhìn những điểm nhiễu chạy tán loạn khắp màn hình.

Kênh liên lạc riêng vang lên tiếng thở dài của Tần Tri Luật.

“Đừng nhìn.” Hắn nói.

Nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, hắn quên mất cả việc tắt mic.

Sau khi tiếng thở dài kia kết thúc, An Ngung ổn định lại nhịp thở, đếm thêm khoảng chừng 33 tiếng súng.

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng ma sát quen thuộc, đại khái là Tần Tri Luật đang chậm rãi thu xúc tu về như ngày thường. Một lát sau, trong kênh lại vang lên từng tiếng bước chân chậm rãi mà nặng nề, hình như Tần Tri Luật đang chầm chậm di chuyển trên nền tuyết, đế giày đạp lên những món đồ vụn vặt vung vãi khắp nơi, bước từng bước về phía trước.

“Không có dưới đất, có lẽ bị Norbert tháo ra và giấu trong người rồi.” Hắn thấp giọng thì thào: “Còn phải cảm ơn lời nhắc nhở của cô ta, tiết kiệm được không ít thời gian.”

Trong kênh liên lạc, Đầu Lĩnh chần chừ một hồi rồi mới hỏi: “Lời nhắc của ai?”

“Không nhìn thấy à.” Giọng Tần Tri Luật mỏng đến mức như sắp hòa tan vào trong gió, “Sienna trà trộn trong đám người kia. Bọn họ đều bị tôi giết nhưng Norbert thì không. Norbert chết lúc có tiếng súng vang lên vài giây trước đó, Sienna giết tên đó xong liền trốn mất.”

“Sienna?”

Đầu Lĩnh lập tức hô lên: “Chiếu lại video lúc chiến đấu!”

An Ngung cũng khá bất ngờ. Ký ức của cậu như bị tua ngược, rất nhiều hình ảnh chứng kiến khi nãy nhanh trong trôi qua, cậu sực nhớ ra một chuyện.

Hình như trong đám người thực sự có một người phụ nữ tóc xám dài xoăn lơi lướt qua, người đó cũng mặc đồ lao động và cầm rìu.

Khi ấy, cậu tập trung toàn bộ sự chú ý lên Tần Tri Luật, không hề để tâm suy nghĩ xem tại sao lại có phụ nữ xuất hiện ở nơi này.

Đầu Lĩnh hỏi: “Sao cô ta có thể chạy trốn ngay trước camera giám sát như thế?”

“Zoom sát vào, tua chậm lại. Nếu mắt tôi không hoa, có lẽ Sienna đã thức tỉnh một năng lực khiến mọi người kinh ngạc… ừm, cũng có thể là kinh hãi.”

Tần Tri Luật thì thào nói hết câu, kênh liên lạc riêng lại vang lên tiếng sột soạt của vải, hình như hắn đang chầm chậm ngồi xuống.

Một lát sau, không gian mà An Ngung đang ẩn thân bỗng dao động nhưng biên độ không quá lớn, chỉ phút chốc đã ổn định lại.

Dường như cậu đang được nhẹ nhàng nâng niu trên tay.

“Không ngờ Norbert không ném cậu đi.” Trong kênh liên lạc, Tần Tri Luật khẽ nói. “Có thể tên đó vẫn còn sót lại một chút trung thành, cũng có thể tên đó chỉ đơn thuần không muốn bức ảnh con gái mình bị bổ nát mà thôi.”

Bão tuyết cuồn cuộn cơ hồ nhuộm trắng bộ đồ đen của Tần Tri Luật.

Hắn nâng chiếc ghim cài áo bé nhỏ đó lên ngang tầm mắt, bóc ảnh chụp cô bé gái ra đặt lên ngực thi thể Norbert rồi cứ thế im lặng chăm chú nhìn món đồ.

Lúc này, An Ngung đã có thể ra ngoài.

Nhưng chẳng biết tại sao, cậu bỗng nín thở, chợt cảm thấy căng thẳng.

Cậu không nhìn thấy được cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy từng nhịp thở vừa dài vừa yếu của trưởng quan trong kênh liên lạc. Từng tiếng, từng tiếng, rõ ràng vẫn luôn quanh quẩn bên tai mà lại như càng ngày càng xa.

Đầu Lĩnh mở thiết bị ghi hình dự phòng ra, cuối cùng cũng thấy lại được hình ảnh theo dõi. Bọn họ dè dặt lên tiếng: “Luật, vết thương của anh nặng quá, anh mau…”

Đang nói, bọn họ bỗng im bặt.

Tần Tri Luật quỳ một gối xuống nền tuyết nhuộm máu, rũ mắt, hôn nhẹ lên chiếc ghim cài áo kia.

Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Tần Tri Luật (1/4) – Không được phạm sai lầm

Trong cuộc đời, tôi đã phạm sai lầm hai lần.

Lần đầu tiên chắc chắn là khi lây nhiễm gen của mình cho thứ ở khu 95.

Lần thứ hai là vì tư duy cố hữu mà xem nhẹ khả năng làm phản của quân nhân.

Sai lầm đầu tiên khiến tôi suýt mất mạng.

Sai lầm thứ hai khiến tôi tưởng như mình sẽ mất cậu ấy.

Có một số người ngay từ khi sinh ra đã bị định sẵn không được phép phạm sai lầm.

Bình Luận (0)
Comment