Tần Tri Luật băng bó vết thương nặng nhất trên cánh tay trái bằng băng vải An Ngung thường quấn ở cổ tay. Trong quá trình băng bó, vết thương lại bắt đầu chảy máu, máu giọt tí tách xuống qua khe hở của sàn gỗ căn gác xép. Hắn dùng dao lóc sạch những phần dính thuốc súng, để lại vết thương đỏ ửng, sâu hoắm.
Sienna nhìn hắn xử lý vết thương, lên tiếng: “Ngài thay đổi rất nhiều so với hồi trước. Xem ra những năm qua Tháp Đen không hề cố gắng tô vẽ hình tượng cho ngài. Ngài thật sự lạnh lùng mà nguy hiểm hệt như lời đồn, phong thái ấy khiến ngài càng cuốn hút hơn.”
Dù nói ra lời chòng ghẹo nhưng đôi mắt sắc lẻm của cô ta lại không hề có ý cười, “Năm đó, các nghiên cứu viên đều gọi ngài là bất thường cực đoan nhưng mãi đến hôm nay tôi mới thực sự được mở rộng tầm mắt. Trong màn giết chóc khi nãy, sức mạnh của ngài trên chiến trường thật khiến người ta khó quên.”
Tần Tri Luật đưa mắt liếc nhìn cô ta, “Chẳng bao lâu nữa, cô cũng sẽ giống tôi thôi.”
“Tôi? Tôi chỉ là một mảnh vụn không trọn vẹn may mắn được hưởng sái chút hào quang của thần linh mà thôi.” Sienna lắc đầu vẻ như khá tiếc nuối, “Biểu hiện lại gen đã thu hoạch không phải lúc nào cũng thành công, trong 10 lần thì phải thất bại mất 5, 6. Về mặt lý thuyết, rõ ràng entropy gen cao sẽ tiệm cận trạng thái ổn định hơn nhưng khi tích lũy lại, tôi cảm thấy càng ngày càng hỗn loạn, dần dần khó có thể khống chế được những loại gen mình có. Tôi tin ngài chưa bao giờ gặp phải trở ngại này đâu nhỉ.”
Tần Tri Luật khá bất ngờ, “Đúng là chưa từng.”
“Thấy không, đó chính là sự khác biệt giữa thần linh và mảnh vụn. Như ếch ngồi đáy giếng mà nhìn lên, ngài là cả bầu trời còn tôi chỉ là cái miệng giếng.”
Tần Tri Luật ngưng mắt nhìn cô ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc khu 99 đã xảy ra chuyện gì?”
Sienna cầm ngọn nến đã cháy một nửa trên bàn lên, bước tới gần bức tranh da dê, thấp giọng nói: “Có lẽ tất cả đều bắt nguồn từ bức tranh này.”
“Trước khi mất tích, Thượng tá Dishev đã uống rượu ở quán tôi. Đó là một đêm vô cùng bình thường, ông ta trở về sau khi kiểm tra khu xưởng khai thác, gọi nửa chai Brandy, một chiếc sandwich bắp bò nướng, ngồi trong quán nói chuyện với đội săn. Qua nửa đêm, những người khác đều đã rời đi, chỉ còn một mình Thượng tá say rượu gục xuống bàn. Tôi vốn định bảo ông ta lên tầng mà ngủ, một bưu tá đột nhiên chạy tới…”
***
“Thượng tá, cuối cùng cũng tìm được ngài.” Bưu tá thò đầu vào, vẩy cho rơi bớt tuyết đọng trên bì thư, “Ngài có tài liệu, phiền ký nhận giúp tôi!”
Dishev chống bàn đứng dậy, ánh mắt say rượu lờ đờ nhìn phong thư dày đến bất thường, chửi tục một câu, “Muộn thế này rồi sao không gửi thẳng đến doanh trại?”
Bưu tá ngáp, “Tôi qua cả doanh trại lẫn nhà ngài rồi ấy chứ, đây là tài liệu khẩn của thành phố chính, người gửi yêu cầu phải trao tận tay người nhận ngay.”
Dishev lập tức đứng thẳng người, “Thành phố chính?”
Sienna đưa chiếc sandwich cuối cùng cùng cho bưu tá, lúc đóng cửa quán đã trông thấy Dishev đang ưỡn ngực vươn vai đứng bên bàn mở thư. Đôi mắt như chim ưng kia không còn chuếnh choáng nữa, ông ta nghiêm nghị lẩm bẩm: “Sao thành phố chính lại liên lạc bằng cách này…”
Sienna cười trêu chọc: “Gần 30 năm rồi, ngài vẫn nghiêm túc cẩn thận như ngày đầu tới đây đóng quân.”
“Cả cô và tôi đều trải qua kiếp nạn quái dị kia, chúng ta hiểu nơi này hơn tất cả những người khác, biết những năm qua Tháp Đen đã sống trong sợ hãi và áp lực như thế nào.” Giọng Dishev nặng nề. Ông ta lần sờ từng góc bì thư, “Không có ký hiệu chìm của Tháp Đen, cũng không phải thư do Bộ Quân Sự gửi đến…”
“Chắc là Đại Não? Các nghiên cứu viên làm việc khá tự do. Tôi nhớ hồi tôi còn nhỏ, có lần hệ thống mạng của Đại Não bị tê liệt, nghiên cứu viên đã chép số liệu kiểm tra sức khỏe của tôi lần đó lên giấy ăn rồi để lính cần vụ phụ trách đưa cơm mang về Tháp Đen…” Sienna vừa cười vừa lướt mắt dò xét bì thư, đúng lúc trông thấy Dishev lấy một tấm da dê nặng trịch từ trong đó ra. Một tay ông ta trải rộng tấm da dê, tay kia thì ném bì thư lên bàn.
Sienna ngẩn người, “Ông làm sao thế?”
“Thượng tá?”
“Thượng tá, sao ông…”
***
Sienna nhìn ánh nến lay lắt, “Trước đây tôi nghe người ta nói “Sợ bay màu”, cứ tưởng chỉ là nói quá. Nhưng đêm hôm đó, tôi tận mắt trông thấy màu sắc từ từ biến mất khỏi gương mặt Thượng tá, đáng sợ hơn cả quỷ. Ông ta run bần bật, tôi còn nghĩ là trúng gió vì say rượu, đang định tới dìu, không ngờ ông ta đã quơ cả bức tranh da dê lẫn bì thư lao thẳng ra ngoài, gọi thế nào cũng không quay lại…”
Tần Tri Luật hỏi: “Cô có đuổi theo không?”
“Tôi nghĩ là thành phố chính xảy ra chuyện lớn nhưng không muốn nghe đến những thảm họa đó nên không đuổi theo. Nhưng tôi không ngờ đó lại là lần cuối cùng tôi gặp Thượng tá. Sau đó, bất thường nối đuôi nhau ập tới khu 99. Đầu tiên là Thượng tá phát điên mất tích, sau đó là bão tuyết bất ngờ giáng xuống, càng ngày càng nhiều người bị giấc mơ bắt giữ, biến dị xâm nhập từng kẻ đã bán linh hồn mình, “bạn đồng hành” của tôi cũng chết như thế. Còn tôi, trước cửa nhà tôi cũng bị treo một tấm da dê tương tự.” Sienna nói xong thì nhíu mày, ánh mắt lo lắng, “Giống như bị đánh dấu là nạn nhân tiếp theo vậy. Khi đó, tôi vẫn chưa đoán ra được ý nghĩa của bức tranh da dê, chỉ trốn đi theo trực giác mách bảo.”
Tưởng Kiêu hỏi: “Cô có đọc được nội dung gì trên bì thư không?”
Sienna thở dài, “Có dấu bưu điện của thành phố chính nhưng không có ký tên. Khi Thượng tá cầm nó chạy đi mất, tôi chỉ nhìn thấy trên đó có vẽ một con mắt.”
An Ngung mở ngay ảnh chụp bức tranh thứ hai của thi sĩ ra, “Là con mắt như thế này à?”
Trên bầu trời cao, vô vàn con mắt có nhắm có mở.
“Đúng!” Sienna kinh ngạc chỉ vào con mắt nằm ngay chính giữa, “Giống y hệt con mắt này. Bức tranh gì vậy?”
Cô ta đang chỉ vào con mắt đang mở to nhất trong bức tranh. Nó nhìn thẳng vào người xem tranh, mang theo một cảm giác dao động kỳ dị nào đó khiến người ta cảm thấy khó chịu khi nhìn lâu.
An Ngung ngẫm nghĩ rồi nói: “Không ngờ bức tranh da dê gây họa cho khu 99 lại đến từ thi sĩ. Anh ta cố tình gửi cho Thượng tá Dishev…”
“Năm đó, thứ bị Dishev giấu bên dưới khu nhà mới xây lên này có lẽ cũng tương tự với hình vẽ trên bức tranh.” Tần Tri Luật một lần nữa trải rộng bức tranh ra, tiếp tục đặt câu hỏi với Sienna: “Bạn đồng hành của cô chết như thế nào?”
“Anh ta sống ở tầng trên. Đêm đó, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng động trên trần nhà, chạy lên thì đã thấy anh ta quay cuồng dưới đất như gặp ác mộng vậy. Anh ta chạy ra ngoài với biểu cảm dữ tợn, tôi đuổi theo mãi, đến khi đuổi kịp, anh ta đã ngã lăn ra đất hộc máu… Đại khái anh ta chết vì bị nguyền rủa kiểu gì gì đó tôi không rõ lắm. Trước khi chết, anh ta dặn tôi không được nghe lời bất kỳ ai trong giấc mơ nhưng cũng không được gi.ết ch.ết kẻ dẫn dụ kia, không thì tôi sẽ là “anh ta” tiếp theo.”
Tưởng Kiêu kinh ngạc, “Ý cô là anh ta không những không quy thuận mà còn có ý định gi.ết ch.ết kẻ kia trong giấc mơ? Sức mạnh tinh thần đáng sợ thật đấy.”
“Bạn đồng hành của Sienna là quân nhân có sức mạnh tinh thần cực kỳ ổn định được chọn lọc cực kỳ nghiêm khắc, không ngờ chính điều này lại hại chết anh ta.” Tần Tri Luật chăm chú nhìn bức tranh, khẽ nói: “Thượng tá mất tích, “bạn đồng hành” chết vì chống cự lại giấc mơ, mà bức tranh này lại quay trở về phòng sinh hoạt tôn giáo một cách ly kỳ…”
“Đây là một bức tranh nguyền rủa, nó thức tỉnh tôi, cũng khiến Thượng tá trở nên bất thường. Chắc hẳn Thượng tá chính là siêu dị thể sau màn, ông ta cực kỳ muốn gi.ết ch.ết tôi, suốt mấy ngày lẩn trốn này, ai tôi gặp cũng tấn công tôi.”
Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cô ta, “Cô biết ý nghĩa của bức tranh rồi?”
“Có lẽ vậy.” Sienna thoáng chần chừ, “Tôi cũng mơ, trong mơ có một giọng nói nói với tôi rằng cả tôi và kẻ đó đều là một phần của bức tranh ghép hình, đáng lý ra nên nương tựa vào nhau.”
“Bức tranh ghép hình?”
Sienna chỉ vào bức tranh da dê, “Thần linh tản mát trong không gian thời gian vì vô tình ngủ say dưới vực sâu. Hình hài khổng lồ của thần vỡ vụn: Trật tự và hỗn độn, năng lực và nhận thức bị chia tách khỏi nhau, giống như trời và đất tách khỏi nhau từ một khối hỗn loạn. Chỉ là cuối cùng, thế giới rồi cũng phải quy về một mối và diệt vong vì cái chết nhiệt nhưng thần lại vì hỗn loạn mà vĩnh viễn không thể thức dậy.”
Sienna tạm dừng một lát, lại xuất thần nhìn mảng máu dê nằm trơ một góc bức tranh, “Tuy tôi không lý giải được toàn bộ ý nghĩa của giấc mơ đó nhưng tôi đoán bản thân mình cũng là một phần của thể hỗn độn, là một mảnh vụn vô tình rơi ra. Thậm chí tôi còn có suy nghĩ rằng những siêu dị thể thức tỉnh mấy năm qua có lẽ đều là một phần của thể hỗn độn, chỉ là chúng càng nhỏ nhoi hơn, giống như những hạt bụi, rơi rụng ở từng góc của thế giới. Vì nhỏ bé nên chúng cũng thức tỉnh nhanh hơn, trở thành nguyên nhân khiến tình hình biến dị càng lúc càng nghiêm trọng trong những năm gần đây.”
Không một ai lên tiếng trả lời, cả căn gác xép chỉ có giọng nói của một mình cô ta. Sienna nhếch môi cười tự giễu, “Đương nhiên, đó chỉ là phỏng đoán của tôi dựa vào những gì diễn ra trong giấc mơ. Ngược lại, tôi đã hỏi một số người dân, người dẫn dắt bọn họ trong giấc mơ đều là người quen, chỉ riêng giọng nói tôi gặp không có thân phận rõ ràng.
An Ngung bông nâng mắt nhìn lên: “Đó là vì giấc mơ của họ đều tới từ siêu dị thể còn giấc mơ của cô đến từ người trong bức tranh này. Kiểu nói năng dông dài vòng vo đó thật sự rất quen, giọng nói trong giấc mơ của cô…” Cậu mở một video ghi lại đêm cầu nguyện của thi sĩ từ hồi trước, “Có phải anh ta không?”
Sienna vừa nghe vài câu đã ngạc nhiên gật đầu, “Anh ta là ai vậy?”
An Ngung còn chưa trả lời, Tần Tri Luật đã gấp gáp gửi một tin nhắn rất ngắn gọn về Tháp Đen.
“Lập tức bắt thi sĩ.”
“Trưởng quan.” An Ngung hơi chần chứ: “Nếu thi sĩ nói những điều này cho Tháp Đen, Tháp Đen sẽ đề phòng ngài…”
“Không có thời giờ lo chuyện đó.” Tần Tri Luật siết chặt tấm da dê kia, “Chúng ta quá coi thường thi sĩ. Anh ta không chỉ có khả năng nhận thức siêu việt mà còn có thể dùng một bức tranh đánh thức Sienna và Dishev đã ngủ say hai mươi mấy năm. Năng lực đó gần như không khác gì nguyền rủa, người này tuyệt đối không được ở lại thành phố chính.”
***
“Đầu Lĩnh nói thi sĩ mất tích rồi…”
Vì tức giận, gương mặt Tưởng Kiêu trắng bệch ra khiến đôi mắt đỏ lại càng giống như đang bốc cháy. Y nghiến răng nói: “Một tên tàn tật cả hai chân mà cứ thế biến mất được. Tháp Đen giam lỏng tên đó trong nhà thờ, phái người canh giữ, kết quả không những để tên đó lén lút đi gửi bưu phẩm được mà còn không biết người trốn mất từ bao giờ.”
Sienna cảm thấy rất khó tin: “Sao mà như vậy được? Người Tháp Đen muốn giam giữ, có mọc cánh cũng khó thoát.”
“Có lẽ anh ta thật sự mọc cánh bay đi đấy.” Tần Tri Luật lẩm bẩm. Hắn nhìn sang phía Sienna, “Cô lẩn trốn nhiều ngày như vậy, có tìm được manh mối gì về Dishev không?”
Sienna lắc đầu, “Mấy ngày nay tôi lục tung mọi ngóc ngách của khu 99 lên nhưng ông ta như bốc hơi khỏi thế giới vậy. Đám tín đồ đã bị mê hoặc ở khu 99 luôn nhăm nhe giết tôi, vì truy lùng ông ta, tôi không biết đã phải tử chiến với bao nhiêu người rồi.”
“Quân của ông ta luôn chủ động tấn công cô?” Tần Tri Luật nhíu mày, nhìn chằm chằm cô ta một lát rồi mới hỏi tiếp, “Vậy sao cô biết phải tới đây tập hợp cùng chúng tôi?”
“Tôi có thể cảm ứng được anh.” Sienna mệt mỏi cởi áo măng tô ra ném lên băng ghế, “Đừng quên, tôi và anh là đồng loại. Có lẽ cảm ứng của anh về tôi rất yếu, đó là vì tôi quá nhỏ nhoi. Nhưng trong mắt tôi, cảm giác hiện diện của anh vô cùng mạnh mẽ. Ngay khi các anh bước chân vào khu 99, tôi đã cảm ứng được rồi.”
An Ngung ngồi ở góc tường vừa nghe hai người trao đổi thông tin, vừa nhắn tin cho Điển.
Tín hiệu khá tệ, mãi một lúc lâu sau cậu mới nhận được tin trả lời của Điển.
– Đúng vậy, tôi đã dự cảm được Mắt sẽ rời khỏi thành phố chính từ lâu nhưng tôi không đánh động vì dù có làm gì cũng không thể cản anh ta, không thể cản lời nguyền của anh ta.
An Ngung vô thức nhíu mày.
– Anh nói anh có thể nhìn thấy nhiều trường hợp hơn anh ta, tại sao lại chắc chắn về chuyện này như thế?
– Tầm nhìn của tôi quả thực rộng hơn anh ta vì tôi có thể nhìn thấy biến số. Anh ta chỉ nhìn thấy con đường trước mắt dẫn đến cái chết còn tôi thấy được một con đường mơ hồ giữa hàng ngàn hàng vạn con đường chết. Nhưng có một số chuyện dù ở trong bao nhiêu thời không đi chăng nữa, chúng cũng không có biến số. An Ngung, thời gian đã không còn nhiều, đừng làm những chuyện vô ích nữa, Mắt nhất định sẽ đối đầu với chúng ta.
An Ngung cất thiết bị thông tin đi, lát sau lại lấy ra, đọc lại đoạn tin nhắn kia một lần nữa, bất chợt kinh ngạc.
– “Chúng ta” là chỉ ai? Tất cả loài người đang chống lại hỗn loạn?
– Không. Là Luật, anh và tôi.
An Ngung kinh ngạc nhìn bức tranh da dê trên bàn.
Nếu lý giải của cậu về bức tranh này là đúng, vậy thì nhận thức của Điển và Mắt hoàn toàn khớp nhau.
– An Ngung, còn nhớ buổi chiều khá lâu về trước không. Ba người chúng ta trùng hợp mà cùng có mặt tại nhà thờ, đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất chúng ta gặp gỡ Mắt. Hôm đó, trong nhà thờ, tôi có một thoáng ngắn ngủi đánh mất khả năng nhìn thấu và nhận thức, sâu trong ý thức vô cùng mơ hồ, chỉ lờ mờ cảm nhận được một tồn tại khổng lồ khó có thể diễn tả thành lời. Lúc ấy, tôi không nhận ra điều đó, rất lâu sau khi rời khỏi nhà thờ mới nhớ ra cảm giác này
– Ngẫm lại, mọi chuyện ngày hôm đó thật huyền diệu, ba người chúng ta cùng đứng ở cửa, chỉ một mình Mắt đứng trên bục cao. Có lẽ đó chính là manh mối vũ trụ gửi tới chúng ta: Thi sĩ chắc chắn không thể chung đường với chúng ta.
Điển lo An Ngung không hiểu được nên giải thích thêm rất nhiều, An Ngung yên lặng đọc hết. Thực ra, cậu có ấn tượng rất rõ rệt về ngày hôm đó vì vào thời điểm ấy, cậu vẫn chưa thức tỉnh sức mạnh ngưng đọng thời gian nhưng khi ra khỏi nhà thờ, cậu bất chợt phát hiện thời gian đã từng có một khoảng đứng im ngắn ngủi khi ở trong nhà thờ.
Một lúc lâu sau, An Ngung mới hỏi: Thời gian không còn nhiều nghĩa là sao?
– Hỗn loạn bắt đầu đổ xuống cực kỳ nhanh, trên những con đường mà tôi thấy được rõ, thế giới đã đến bờ vực bị hủy diệt.
– Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
– Con đường mơ hồ kia đang chờ đợi một biến số chưa rõ nhưng thành thật xin lỗi, tôi không biết biến số đó là gì. Có quá nhiều thứ tôi không thể nhìn rõ.
An Ngung hoàn hồn, Tần Tri Luật vẫn đang thảo luận về siêu dị thể ở khu 99 cùng Sienna. Hắn vô tình nhắc đến khu 95, Sienna lập tức hỏi: “Nghĩa là thứ ở khu 95 bỗng nhiên có được hỗn loạn vô tận?”
Tần Tri Luật bình tĩnh lắc đầu, “Không rõ lắm. Nếu cô gặp siêu dị thể, đừng tới gần, cũng đừng tấn công bừa bãi, đó là lời khuyên duy nhất của tôi.”
An Ngung lẳng lặng thở phào một hơi. Hiển nhiên, trưởng quan không hoàn toàn tin tưởng Sienna. Dù sao cô ta cũng có thể chủ động gây lây nhiễm gen, k.ích thí.ch siêu dị thể thành thứ khó lòng nào cản nổi, chỉ là cô ta vẫn chưa biết mà thôi. Rõ ràng Tần Tri Luật không hề muốn cho cô ta biết được điều đó quá sớm.
Sienna nói với vẻ mặt rất khó coi: “Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, Thượng tá liên tục hấp thụ hỗn loạn từ tín đồ, rốt cuộc ông ta muốn kết quả như thế nào…”
“Suỵt.” Tưởng Kiêu bỗng đứng dậy, bước tới chỗ tấm vải che ở cửa. Vài chiếc đuôi rắn lặng lẽ vươn ra từ dưới vạt áo, trườn đi men theo sàn gỗ.
“Có người tới đây.”
Chẳng bao lâu sau, dưới tầng đã vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt. Chờ thêm chút nữa, kẻ kia bước lên chiếc bục bên cạnh cây dầm nhà, phát ra tiếng “hắt xì” vô cùng đột ngột.
“Có ai không?”
Kaos nhìn quanh, hô khẽ, lầm rầm nói: “Sao trên bục lại có máu, rõ ràng mình đã dọn sạch cái xác rồi mà…”
Sienna lập tức nhìn vào lớp băng vải trên cánh tay Tần Tri Luật. Tần Tri Luật bình thản siết chặt băng vài hơn.
Kaos lấy dụng cụ vệ sinh trong tủ ra, ghé người sát xuống bục, ra sức cọ vết máu cho sạch. Bộ đàm của cậu ta bỗng nhiên phát ra tiếng, một quân nhân hỏi: “Tọa độ Tháp Đen gửi đến nằm ngay trong phòng sinh hoạt tôn giáo, cậu có gặp các trưởng quan không?”
“Đội trưởng, ở đây không có ai cả. Hay là họ đã tới địa điểm bất thường mới rồi… Ngài Tần Tri Luật rất nhạy bén, người mắt đỏ đi cùng cũng rất cảnh giác, có lẽ họ đã phát hiện ra bất thường trước cả chúng ta rồi. Thực ra tôi thấy chúng ta nên báo cáo với Tháp Đen trước thay vì báo cáo cho họ mới đúng, dù sao chức vụ của tôi cũng là người liên lạc của Tháp Đen mà.”
Kaos càng cọ càng mạnh tay hơn, đến khi mặt sàn được cọ sạch, cậu ta đưa cái giẻ dính máu đó lên mũi ngửi rồi cất vào túi, bực dọc nói: “Dạo này cứ loạn hết cả lên. Tôi vừa mới bàn giao nhiệm vụ hỗ trợ cho Norbert, về doanh trại ngồi chưa kịp nóng ghế, Norbert đã…”
“Đừng có than nữa, cậu cũng tự cẩn thận một chút, mấy ngày nay cậu không ngủ mơ à?”
“Có chứ. Tôi mơ thấy đám thợ săn bảo tôi bỏ quân đội, đi săn thú cùng bọn họ, nói là tòng quân không hợp với tôi đâu. Quái dị là trong mơ tôi lại đồng ý với bọn họ chứ, chết tiệt, rõ ràng tôi cũng có biết săn thú đâu.”
Bộ đàm lặng ngắt như tờ.
“Anh nhắc tôi mới nhớ, tôi còn chưa báo cáo việc này về Tháp Đen đâu. Tôi có thể bị siêu dị thể tẩy não bất cứ lúc nào, họ thật sự không nên để tôi tiếp tục ở gần các trưởng quan… Ối mẹ ơi!!”
Một chiếc đuôi rắn to lớn thòng xuống từ chỗ tấm vải che trên gác xép, chọc lên vai cậu ta không chút khách khí.
Kaos sợ đến mức suýt ngã ngồi ra đất, mắt trợn trừng, “Gì thế!!”
Tấm vải được lật lên, Tưởng Kiêu bực dọc nói: “Địa điểm bất thường mới là gì?”
“Trưởng quan?! Các ngài thật sự ở đây ạ!” Kaos thở phào một hơi như trút được gánh nặng, “Chắc vì bão tuyết bỗng nhiên mạnh lên nên xưởng khai thác tài nguyên xảy ra chuyện lớn.”
Tưởng Kiêu lạnh lùng hỏi: “Người ở đó chết hết rồi, còn xảy ra chuyện gì được?”
“Không phải người, là… Tôi cũng không biết phải nói sao nữa.” Kaos nuốt nước bọt, móc thiết bị thông tin ra khỏi túi, ném lên trên, “Nói nữa chắc các ngài sẽ nghĩ tôi bị điên. Tôi có chụp ảnh lại, các ngài xem đi.”
Đuôi rắn đỏ quấn lấy thiết bị thông tin từ giữa không trung, đặt lên bàn.
Trên màn hình là ảnh chụp xưởng khai thác, thời gian chụp khoảng nửa tiếng trước.
Băng tuyết tụ lại thành một cơn lốc dữ tợn, thi thể và máy móc ở xưởng đều quay mòng mòng trong cơn lốc. Cơn lốc băng tuyết đó cuốn lên rất cao, như hòa làm một với bầu trời, bên dưới thì cắm xuống đất, bén rễ cực kỳ sâu cùng đất cát.
Thế nên trên nền đất xuất hiện những gợn mây loang lổ, giữa không trung cũng có đá cát rời rạc.
Khi bầu trời nhuốm màu vàng của đất, mặt đất cũng xuất hiện sắc xanh lam. Thế giới như cục đất bị người ta nhào nặn, nhìn lâu sẽ dần dần đánh mất cảm giác về không gian.
Gác xem lặng ngắt như tờ, Tưởng Kiêu và Sienna đều đang run rẩy. Tần Tri Luật tuy vẫn bình tĩnh nhưng đôi mắt đen lại trầm lắng đến lạnh người.
“Quả nhiên, lịch sử sắp tái diễn rồi.”