Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 92

Tần Tri Luật có chút khác thường, hắn không lạnh lùng như mọi khi. Kaos quan tâm đến vết thương của hắn, Tưởng Kiêu hỏi về chuyện ở khu 95, hắn đều trả lời, tuy phần lớn chỉ là những câu đáp ngắn gọn trong vài chữ.

Chỉ là không biết tại sao An Ngung lại cảm thấy hắn càng chịu đáp, cảm giác xa cách lại càng rõ rệt hơn.

Hệt như một người mãi mãi chẳng thể nào chạm tới.

Tư tưởng của hắn khó có thể phỏng đoán, quyết định của hắn không thể nào lay chuyển.

Còn bản thân hắn cũng vĩnh viễn không được cứu rỗi.

“Cậu làm sao thế?” Tần Tri Luật bỗng hỏi. Hắn đưa mắt nhìn An Ngung, “Tâm sự nặng nề, nghĩ về nhiệm vụ hay lo cho sự an toàn?”

Nghĩ về ngài. – An Ngung nói thầm trong lòng.

Từ khi bước vào khu 99, phân nửa đầu óc của cậu đều dành cho việc quan sát Tần Tri Luật.

An Ngung thấp giọng hỏi: “Năm đó ở khu 95, siêu dị thể thu hoạch hỗn loạn vô hạn của ngài rồi biến thành hạch tâm của phản ứng hỗn loạn sao?”

Tần Tri Luật gật đầu, “Ừ.”

“Vậy nên ngài cho rằng trước khi tiến tới cái chết nhiệt, phản ứng kia có ý chí riêng, là ý chí của siêu dị thể đúng không?”

Tần Tri Luật dừng bước vài giây rồi lại đi tiếp, “Hỏi thông tin nhiệm vụ từ chỗ trưởng quan thì phải ngoan ngoãn nhỏ nhẹ một chút chứ.”

An Ngung sửng sốt, “Tôi vừa thế nào?”

“Dùng đôi mắt vàng của mình nhìn chằm chằm tôi, chớp cũng không thèm chớp. Nếu tôi đáp “đúng vậy”, chắc cậu sẽ nổi xung luôn. Nếu tôi đáp “không phải”, hẳn cậu sẽ tiếp tục ép hỏi.” Tần Tri Luật nở một nụ cười nhạt nhẽo như không, liếc nhìn An Ngung, “Con sói con càng ngày càng kiêu ngạo.”

An Ngung ngơ ngác một lát rồi dời mắt, nhìn con đường phía trước, “Tôi đâu có.”

Tần Tri Luật cười cười, đưa tay kéo lại cổ áo khoác đang bay phần phật giúp cậu.

Nửa dưới gương mặt An Ngung lui vào trong áo khoác, cậu đội băng tuyết bước đi. Cậu nhớ đến thần thoại hồi trước Lăng Thu kể: Vũ trụ rất nhân từ, nó thường xuyên rải vụn bánh mì xuống dẫn lối cho con người vậy nên thần giáng thế thường sẽ đi kèm với ký hiệu hoặc đồ vật ngụ ngôn.

Có lẽ chiếc quan tài băng kia chính là ngụ ngôn thần bí đã xuất hiện từ 27 năm trước.

Tần Tri Luật bỗng lên tiếng: “Khi phản ứng ở khu 95 lan rộng ra ngoài, nó ưu tiên nuốt chửng đất đai và phòng ốc trước, tiếp đó là sinh vật biến dị cấp thấp rồi mới đến người biến dị phức tạp hơn. Điều đó khiến tôi cảm thấy phản ứng kia là một thứ có trí tuệ, ít nhất là nó có tư duy trước khi đi đến sự hủy diệt của cái chết nhiệt. Khi tôi muốn tiếp cận nó, nó đã cố gắng né tránh tôi. Sau khi trở về, tôi cứ nghĩ mãi về nguyên nhân, tôi nghĩ có lẽ siêu dị thể đang sợ hãi. Nó biết rõ rằng hỗn loạn đến từ tôi, nếu tôi cũng bước vào trong phản ứng hỗn loạn đó, có lẽ ý chí của tôi sẽ lấn át nó. Đây là cách giải thích duy nhất tôi có thể nghĩ ra.”

Đôi mắt An Ngung khẽ run lên, “Nhưng đó chỉ là phỏng đoán của ngài.”

“Muốn chứng thực cũng đơn giản thôi, bước vào phản ứng đó là được.”

Giọng Tần Tri Luật nhẹ bẫng, gần như bị băng tuyết bao phủ. Vạt áo khoác của hắn và An Ngung bay vào nhau như đang lặng lẽ tâm sự.

Hắn đưa mắt nhìn thẳng An Ngung, “Chẳng phải thi sĩ nói tôi là nguồn gốc của thảm họa sao?”

An Ngung lập tức nói: “Tên đó không đáng tin.”

“Đúng vậy. Tôi cũng không quá tin vào điều anh ta nói.” Tần Tri Luật bình thản dời mắt, đôi con ngươi đen tuyền kia nhìn vào màn tuyết rơi, “Nhưng tôi tin tưởng ý chí của mình, ý chí tôn thờ trật tự.”

Khu 99 chìm vào sự tĩnh lặng quái dị, trên đường không gặp được dù chỉ một người. Cứ đi hơn mười phút đồng hồ, rốt cuộc bọn họ mới nhìn thấy vài bóng người phía xa. Khi bọn họ vượt qua băng tuyết để tới gần, những bóng người kia đã không còn thấy đâu nữa.

“Ít nhất một nửa số người đã bị khống chế tinh thần, những người còn lại đại khái cũng không dám tới gần chúng ta.” Tưởng Kiêu lật thiết bị thông tin, tín hiệu internet đã gián đoạn, ứng dụng mạng xã hội của y vẫn đứng im ở những nội dung được đăng tải hôm qua, từ trên xuống dưới nghìn nghịt những thảo luận về việc Tần Tri Luật bị biến dị phi sinh vật lây nhiễm. Y hít một hơi thật sâu, nhíu mày nhìn quanh, “Mấy người khi nãy đâu? Rõ ràng đã thấy…”

“Ở chỗ đó.” Sienna chỉ tay về phía nhà hàng trước mặt.

Trong khoảnh khắc, Tưởng Kiêu như đánh mất khả năng ngôn ngữ. Cơ thể những người đó đang dung hợp với những cây cột trụ phía trước nhà hàng, trên cây cột xuất hiện những con mắt xám trắng, có những đôi chân vẫn đang vùng vẫy bên ngoài nhưng chẳng bao lâu sau đã bị khảm vào trong. Thạch cao chảy xuống, phủ kín tay chân, dìm chết những người đó rồi từ từ nuốt trọn.

“Vạn vật như đầm lầy.” Sienna khẽ nói: “Siêu dị thể khiến tất cả mọi người tự nguyện bước vào đầm lầy.”

Sau khi cây cột dung hợp với con người, nó bắt đầu biến đổi. Nó kéo dãn ra một cách bất quy tắc, vươn đến cửa sổ, nhanh chóng hợp lại cùng nhau rồi ngay sau đó là bậc thang trên nền đất, bàn ghế bên trong nhà hàng, thùng rượu vang còn nguyên, máy pha cà phê,… Phản ứng hỗn loạn lan rộng ngay trước mắt bọn họ. An Ngung trông thấy một con mắt từng thoát ra được khi hỗn loạn lan ra rồi lại ngay lập tức bị băng ghế vừa bị hút vào chèn ép.

“Thấy rồi chứ.” Tần Tri Luật khẽ nói: “Bất kể sinh mệnh bên trong có thể kiên trì bao nhiêu lâu, trong quá trình phản ứng hỗn loạn lan rộng, trong nó thực sự có sinh mệnh và trí tuệ.”

Sienna bỗng ngoảnh sang hướng khác, “Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

An Ngung bị cô ta gián đoạn suy nghĩ muốn trả lời, “Gì cơ?”

Sienna lạnh lùng nhướng mày, “Nếu người bị hút vào phản ứng hỗn loạn có thể sử dụng ý chí khống chế phương hướng của phản ứng, vậy thì cứ để tôi vào là được. Dù Thượng tá Dishev chỗ bọn tôi đã khống chế phản ứng rồi nhưng có lẽ ông ta cũng không bằng tôi. Dù gì năm đó ông ta cũng chỉ tiếp xúc gián tiếp thông qua Đường Như và Chiêm Tuyết trong khi tôi mới là người chịu phóng xạ trực tiếp. Huống hồ, trên bức tranh ngụ ngôn kia cũng có một phần định nghĩa về tôi. Tôi sẽ tiêu diệt nó từ bên trong sau đó dừng phản ứng lại, lôi thứ bẩn thỉu đó đi về kết quả tự diệt vong.”

Ngữ điệu của cô ta rất tự nhiên. Cô ta thoáng dừng lại một lát rồi cười nhạt, nhún vai, “Đừng có nhìn tôi như vậy. Từ khi có ký ức, tôi đã là trẻ mồ côi rồi. Tôi yên ổn vượt qua giai đoạn giám sát của Đại Não, sống yên bình ở khu 95 20 năm, cũng nên biết đủ.”

“Có thể coi đó là một cách.” Tần Tri Luật gật đầu, “Nhưng siêu dị thể ẩn nấp trong chỗ tối, đừng manh động.”

Sienna mỉm cười, “Tôi sẽ hành động vào tình huống tôi cảm thấy phù hợp. Có lẽ tôi chỉ là dư quang rơi ra từ ngài nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng tôi sẽ nhất nhất nghe lệnh ngài.”

Nói xong, cô ta bất chợt nhíu mày, “Cẩn thận!”

An Ngung lập tức bị Tưởng Kiêu kéo lùi về phía sau, cúi xuống nhìn mới thấy phản ứng đang tràn ra từ phía cửa nhà hàng, chảy về phía bọn họ. Nhưng theo vị trí đứng, dường như bất kỳ ai trong số bọn họ cũng có nguy cơ bị nuốt chửng trước cậu.

“Đi thôi.” Cuối cùng Tần Tri Luật cũng lên tiếng: “Chắc hẳn phản ứng cỡ nhỏ này tự có giới hạn riêng, tránh xa một chút là được.”

Băng tuyết tràn ngập khắp thành phố, mỗi lần giẫm chân xuống, tuyết lạnh nhanh chóng bám lên ống quần, chỉ vài giây đã đủ để chúng đóng cứng, ghìm cẳng chân người ta lại, phải dùng sống dao gõ vỡ mới có thể bước tiếp. Băng tuyết không chỉ cản trở hành động mà còn quấy nhiễu sức mạnh tinh thần của mọi người. Sienna vừa bực bội gõ vào lớp băng đá đóng ở chân, vừa liếc nhìn An Ngung, “Siêu dị thể từ bỏ việc cố gắng khống chế tinh thần anh rồi, thật khiến người ta ghen tị.”

An Ngung co ro trong chiếc áo khoác của Tần Tri Luật, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi chỉ có cơ thể người bình thường thôi. Tôi sợ lạnh lắm, sắp chết rét rồi.”

“Ồ?” Sienna nhướng mày, “Cảm ơn, điều này khiến tôi thấy thoải mái hơn nhiều.”

An Ngung mím đôi môi đã lạnh đến mức nứt nẻ, bỗng cảm thấy vai bị đ.è xu.ống. Tần Tri Luật khoác nốt chiếc áo măng tô còn lại trên người lên cho cậu, hai chiếc xúc tu đen bóng vươn ra từ sao lưng, quấn quanh người cậu giữa bão tuyết, dịu dàng siết chặt giống như khi trước.

“Sau này, mỗi khi đi làm nhiệm vụ, phải mua trang bị tương ứng, cậu không còn thiếu tiền nữa rồi.” Giọng hắn khá nghiêm khắc.

An Ngung như bị cái lạnh đóng băng, mãi một lúc lâu sau mới rì rầm trả lời: “Xúc tu của ngài còn làm ấm tốt hơn áo khoác, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.”

Vừa nói, cậu vừa lần mò sờ chiếc xúc tu rồi ôm nó vào lòng.

“Đừng có nghịch.” Tần Tri Luật nhíu mày, trừng mắt với cậu, “Không biết phép tắc gì cả.”

An Ngung “Ồ” một tiếng, sụt sịt mũi, “Buông lỏng ra chút được không ạ? Ngài toàn quấn tôi rõ chặt.”

Cảm giác bị siết lấy bên hông nhất thời lỏng ra một chút, Tần Tri Luật vươn chiếc xúc tu dài ra thêm, quấn thêm một vòng nữa.

Sienna nhướng mày, “Xem ra lời đồn trên mạng là thật. Trên danh nghĩa, Góc là một đối tượng bị giám sát nhưng địa vị lại không hề tầm thường, đến cả ngài cũng phải lo nghĩ cẩn thận.”

Tần Tri Luật lạnh lùng nói: “Ở Tháp Nhọn, chăm sóc tốt đối tượng giám sát là trách nhiệm của trưởng quan.”

***

Tần Tri Luật chọn một địa điểm gần quan tài băng nhất từ trong danh sách an toàn do Tháp Đen gửi tới. Đó là một nhà an toàn bằng gỗ khá nhỏ đã bị lực lượng quân đội bỏ trống, hai tấm vách ngăn căn nhà thành ba khu vực không gian riêng biệt. Tưởng Kiêu và Sienna canh ở gian ngoài cùng, Kaos ở gian giữa đun nước nấu mì, Tần Tri Luật ngồi dưới sàn ở gian trong cùng, duỗi cánh tay bị thương nặng về phía An Ngung, “Giao cho cậu.”

Nói xong, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm chờ An Ngung đáp lời.

An Ngung đành phải gỡ băng vải ra.

Sau mười mấy tiếng, băng vải phân tử cao đã cố định miệng vết thương tương đối ổn nhưng vì trước đó Tần Tri Luật khoét phần thịt bị lây nhiễm đi quá sâu nên lúc gỡ ra, máu tươi lại tiếp tục chảy dọc xuống theo cánh tay.

An Ngung vội vàng lấy lọ thuốc của Billy ra, vừa bôi quanh miệng vết thương, cậu lập tức thấy cánh tay Tần Tri Luật căng lên, thịt đỏ bên trong không chịu được mà giật giật.

“Không sao.” Tần Tri Luật trầm giọng nói trong khi vẫn đang nhắm mắt, “Cứ bôi thuốc đi.”

An Ngung không nói tiếng nào nhưng động tác cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, cậu cố thở đều, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, bên tai chỉ còn quanh quẩn tiếng hít thở của trưởng quan. Khi nhịn đau, nhịp thở vững vàng kia cũng sẽ run rẩy.

Băng vải đã ướt sũng máu, An Ngung định cởi dải băng quấn trên cổ mình xuống, Tần Tri Luật lại bất chợt mở mắt.

“Giữ lại đi.” Hắn nói. “Cổ là bộ phận yếu lại, đã quấn lên rồi thì đừng tùy tiện tháo ra, điềm gở.”

Lần đầu tiên An Ngung nghe thấy Tần Tri Luật tự nói về điềm gở, cậu sửng sốt mất một lát mới trả lời: “Nhưng chỗ băng vải kia đã bẩn rồi, sẽ bị nhiễm trùng.”

Tần Tri Luật nhìn ra phía sau cậu, Kaos đang cầm túi y tế quân dụng ngần ngừ đứng trong vùng bóng tối bên cạnh cửa. Tần Tri Luật nhìn cậu ta một lát rồi nhắm mắt lại, “Người của tôi xử lý vết thương không biết nặng biết nhẹ, cậu làm đi.”

An Ngung nhíu mày nhưng vẫn đứng dậy để Kaos ngồi xuống chỗ mình vừa ngồi.

Cậu đứng sau lưng Kaos, nhìn cậu ta băng bó cho Tần Tri Luật, băng gạc bình thường đắp lên vết thương, nhoáng cái đã ướt đẫm máu tươi. Nhưng hiển nhiên Kaos đã quá quen với điều này trong quân ngũ, cậu ta phun đẫm thuốc cầm máu lên từng miếng gạc sạch rồi băng chặt vết thương lại, đợi đến khi máu đã gần cầm mới dán băng dính y tế lên trên cho chặt rồi lại nhanh chóng quấn thêm từng vòng gạc thưa.

“Xong rồi thưa ngài.” Cậu ta thấp giọng nói, đồng thời thu dọn hết những miếng băng gạc dính đầy máu của Tần Tri Luật dưới đất, cầm trên tay thành cả một xấp thật dày.

Tần Tri Luật mở mắt liếc nhìn, “Máu của tôi được xếp vào nhóm những thứ lây nhiễm biến dị mức độ cao, cậu tốt nhất đừng chạm vào, xử lý theo quy trình xử lý những thứ bị lây nhiễm của Bộ Quân Sự đi.”

Kaos gật đầu, “Ngài cứ yên tâm.”

An Ngung nhìn cậu ta cầm xấp băng gạc đi ra ngoài, chợt nhớ đến lúc ở phòng sinh hoạt tôn giáo trước đó, Kaos ngồi xổm trên bục cầm giẻ lau chùi vết máu giọt dưới đất của Tần Tri Luật. Khi ấy, hình như Tần Tri Luật không hề đánh động với cậu ta rằng đó là máu của hắn.

An Ngung quay trở lại bên cạnh Tần Tri Luật, khẽ nói: “Trưởng quan đang nghi ngờ cậu ta sao?”

Tần Tri Luật bình thản nói: “Tôi chỉ bảo cậu ta băng bó giúp tôi.”

“Ngài nói tôi không biết nặng biết nhẹ.” An Ngung lơ đãng nhíu mày, “Thật sự như vậy sao, tôi đã cố gắng làm nhẹ lắm rồi.”

Hồi trước, Lăng Thu thường xuyên xây xát trong khi luyện tập, cậu đã xử lý vết thương giúp anh rất nhiều năm, chưa bao giờ Lăng Thu nói cậu quá mạnh tay.

Tần Tri Luật không trả lời, chỉ nhìn cậu, đôi mắt đen kia dần dần trở nên hiền hòa, hình như có phần bất đắc dĩ.

Hắn vẫy tay gọi An Ngung, “Lại đây.”

An Ngung đã ở gần hắn lắm rồi, còn muốn đến gần hơn nữa thì chỉ có thể ngồi xuống sàn cùng hắn.

“Ngồi cạnh tôi, đừng có chạy lung tung.” Tần Tri Luật tựa lưng vào tường, thở dài một tiếng, “Cậu làm nhẹ quá, băng bó kiểu đó tôi sẽ chảy máu đến chết.”

“Dạ?” An Ngung ngơ ngác, vội đáp lại theo bản năng: “Xin lỗi, tôi sợ làm đau ngài…”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng trong cổ họng, “Tôi biết.”

Kaos nhen lò sưởi âm tường ở gian ngoài, không gian nhanh chóng được hun nóng. An Ngung cởi hai chiếc áo khoác dày nặng trên người xuống, Tần Tri Luật đưa mắt nhìn cậu, bỗng nhíu mày, “Eo bị làm sao kia?”

Hai bên bộ đồ trắng đã rách, quanh mép vải là những vết máu lốm đốm.

“Ô.” An Ngung xốc vạt áo lên, “Lúc hỗn loạn ở xưởng khai thác bị thứ gì đó cứa rách, không nhìn rõ.”

Hai bên hông đều có những mảng da bị trầy đỏ tươi, miệng vết thương tuy rất nông nhưng diện tích lại lớn, còn bị dính không ít dằm gỗ, nằm trên làn da trắng trẻo như thế trông khá đáng sợ.

Thấy Tần Tri Luật cau mày, An Ngung nói: “Cũng không đau, không sao đâu.”

Cậu lấy thiết bị thông tin ra xem thử, chỉ số sự sống đã hồi phục về hơn 90%. Có vẻ cơ thể cậu đã quen với trạng thái kề cận cái chết, chẳng thèm phản ứng với những vết thương cỏn con như vậy nữa.

Tần Tri Luật lại nói khẽ: “Đã khá lâu rồi cậu không bị thương trong nhiệm vụ.”

“Ngài đang chê năng lực tôi không đủ sao?” An Ngung biện giải cho bản thân, “Điều kiện tiên quyết để vận dụng được sức mạnh điều khiển không gian là phải có không gian. Bọn họ chơi chiến thuật biển người, tôi cũng hết cách.”

Tần Tri Luật cười cười, “Không phải chê cậu, tôi chỉ cảm thấy cậu nên nhận ít nhiệm vụ thôi.”

Nghe vậy, An Ngung sửng sốt, “Nhận ít thôi?”

“Ừ.” Tần Tri Luật xòe bàn tay ra trước mặt, bỗng nhiên hỏi lại: “Cậu định khi nào thì trả tiền cho tôi?”

“Dạ? Tiền gì?” An Ngung ngơ ngác một lát mới hiểu ra, vừa kinh ngạc, vừa chần chừ: “Ngài vẫn nhớ à, tôi cứ tưởng…”

Giọng cậu nhỏ dần lại, “Tôi tưởng ngài sẽ không đòi tôi nữa chứ.”

Tần Tri Luật không kìm được mà bật cười, liếc nhìn cậu, “Giờ cậu không ngủ nhiều mà lại rất thích nằm mơ.”

An Ngung: “…”

“Quay về trả lại tôi luôn đi.” Tần Tri Luật thấp giọng nói như tự lẩm bẩm. “Nếu quan tài băng là thứ còn lại sau khi sức mạnh thần bí giáng thế, vậy thì rất có thể khu 99 chính là ngòi nổ dẫn cả thế giới đi đến cái chết nhiệt. Dập tắt ngòi nổ này, về sau loài người sẽ được yên bình hơn rất nhiều. Có lẽ sinh vật biến dị sẽ còn, dù sao đó cũng là những hiện tượng biến dị đã xuất hiện nhưng đại khái siêu dị thể sẽ không xuất hiện thường xuyên nữa, những Người Giữ Trật Tự ở Tháp Nhọn đủ sức ứng phó. Nghĩ theo chiều hướng lạc quan, nếu loài người và Người Giữ Trật Tự đủ mạnh, đủ kiên trì, có lẽ vài chục, vài trăm, vài nghìn năm sau, gen biến dị hiện có bây giờ sẽ từ từ được dọn sạch, trật tự sẽ được trùng kiến một cách chậm rãi trong dòng sông thời gian chảy dài.”

An Ngung yên lặng lắng nghe. Cậu nhìn sườn mặt Tần Tri Luật, khi nói về việc lập lại trật tự, giọng điệu trưởng quan rất ôn hòa, còn mang theo niềm khát khao thê lương.

Cậu từng chứng kiến người trước mắt lạnh lùng giết chóc, coi thường sinh mệnh vì trật tự nhưng giờ phút này, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự thành kính của hắn.

Tần Tri Luật đột ngột chuyển chủ đề, “Hồi mới tới thành phố chính, cậu chịu gia nhập Tháp Nhọn chỉ vì trả nợ. Giờ nợ trả xong, sau khi nhiệm vụ này kết thúc, cậu tập trung kinh doanh tiệm bánh mì của mình đi.”

An Ngung sửng sốt, tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt khiến cậu nhất thời đánh mất khả năng ngôn ngữ.

Hồi lâu sau, cậu lẩm bẩm hỏi: “Vậy ngài thì sao?”

“Tôi?” Tần Tri Luật dừng lại, “Đương nhiên tôi vẫn ở nơi tôi nên ở, làm tròn sứ mệnh.”

Nói xong, hắn lấy hai lá bài bói toán trong túi ra ngắm nghía. An Ngung kinh ngạc: “Ngài lấy từ khi nào vậy?”

“Lúc ở trong phòng bói toán rảnh quá nên bốc chơi vài lần.” Tần Tri Luật điềm nhiên nói: “Hình như hai lá bài này rất có duyên với tôi, dù xáo bài bao nhiêu lần thì vẫn rút được chúng.”

An Ngung nhìn hai lá bài, lá đầu tiên là mặt đất nứt toác với cái tên “Vỡ vụn và hấp thu”. Lá bài thứ hai lại là một chiếc giá chữ thập do hai cây cọc gỗ thô trắng ởn tạo thành, tên lá bài là “Giá treo trong sạch”.

Tần Tri Luật mỉm cười, “Hình như đây không phải Tarot, có lẽ là loại bài của riêng người dân khu 99 tự tạo ra, tự sử dụng.”

An Ngung cứ cảm thấy lời trưởng quan nói có ẩn ý khác nhưng cậu lại không biết phải nói gì. Tần Tri Luật nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sổ nhỏ xíu trên vách tường căn nhà gỗ ra, nhìn bão tuyết vần vũ bên ngoài, thấp giọng nói: “Vẫn chưa mạnh lên à.”

An Ngung hoàn hồn, “Ngài đang đợi bão tuyết mạnh lên?”

“Nó nên mạnh lên rồi.” Tần Tri Luật cau mày, “Rõ ràng nó đã thu được một ít chất dinh dưỡng rồi.”

An Ngung sửng sốt, tầm mắt cậu chợt khựng lại ở cánh tay đã được băng bỏ cẩn thận của hắn rồi ngoảnh phắt ra phía bên ngoài.

Bên ngoài, mùi thịt và mì đang lan tỏa. Kaos dùng thịt hộp quân đội nấu một nồi mì, Tưởng Kiêu và Sienna đang giúp cậu ta chia mì vào các bát nhỏ. Cậu ta vẫn đối đầu với Sienna, lúc đưa cho cô, cậu ta đập mạnh chiếc bát gỗ xuống bàn, suýt nữa đập vào ngón tay cô ta. Sienna cáu kỉnh quát lớn: “Tôi không thèm chấp nhặt thằng nhãi con lông chưa mọc hết như cậu nhưng cậu đừng có được đà làm tới!”

Vai An Ngung bỗng trầm xuống, Tần Tri Luật đang ngồi sau lưng đột nhiên gác cằm lên đó.

Từ gian ngoài nhìn vào, trông giống như Tần Tri Luật mệt mỏi vì bị thương nặng nên tựa lên người An Ngung.

An Ngung hơi nghiêng đầu về phía sau, thấp giọng hỏi dò: “Trưởng quan?”

Dù trông rất yếu ớt nhưng khi nói chuyện, Tần Tri Luật không hề mệt nhọc. Dù đã ép giọng xuống rất khẽ nhưng vẫn lộ ra sự sắc bén, lạnh lẽo hệt như mọi khi.

“Thi sĩ gửi một bức tranh cho Thượng tá Dishev. Tấm da trên cửa nhà Sienna bị treo lên sau đó, là đe dọa, đồng thời cũng là khiêu khích, ép cô ta đến bước đường sụp đổ tinh thần. Chắc chắn người treo tranh đã nhìn thấy phiên bản đầy đủ, ngoại trừ bản thân Thượng tá thì chỉ còn những người có thể tiếp xúc với ông ta sau khi ông ta đã phát điên, là thân tín trong quân đội hoặc người nhà.”

“Lần đầu tiên chúng ta hỏi Kaos có nằm mơ hay không, cậu ta đã tỏ ra tức giận để né tránh câu hỏi. Nhưng đến khi chúng ta phát hiện hầu hết người dân khu 99 đều đã bị mê hoặc, cậu ta lại tự chạy đến phòng sinh hoạt tôn giáo, tự tiết lộ rằng bản thân đã bị mê hoặc qua việc “nói chuyện điện thoại”. Ngụy trang rất tài tình, cậu ta thực sự đã khiến chúng ta buông lỏng cảnh giác.”

“Norbert dẫn chúng ta tới xưởng khai thác, nếu cậu ta ra tay với cậu, khả năng cực cao, cậu ta sẽ bị chúng ta gi.ết ch.ết. Nhưng nếu cậu ta không ra tay, chung quy sớm muộn cũng đến lúc bị chúng ta nghi ngờ. Vậy nên kẻ dẫn đường đó đã bị định trước là sẽ bị vứt bỏ, mà trước khi bàn giao công việc, người đi cùng chúng ta vốn là Kaos.”

“Sienna nói trong mấy ngày cô ta lẩn trốn, tín đồ ở khu 99 luôn điên cuồng tấn công cô ta. Cậu nhìn mà xem, hiện tại cậu ta cũng đang thực hiện hành vi tương tự. Nói một cách chính xác thì không phải tấn công cô ta mà là chọc giận, nóng lòng khiến Sienna phải ra tay với mình. Cậu ta biết cậu ta không có năng lực nuốt chửng Sienna và tôi nên cậu ta muốn thu hoạch hỗn loạn vô hạn của bọn tôi trước giống như thứ ở khu 95 kia.”

“Từ đầu tới cuối, cậu ta chỉ làm hai việc: Thứ nhất, lợi dụng nhược điểm của cậu để gi.ết ch.ết cậu. Trật tự khắc chế hỗn loạn, cậu ta biết cậu là uy hiếp cực kỳ lớn. Thứ hai, tìm cách thu hoạch gen hỗn loạn của Sienna và tôi. Chỉ khi tôi và Sienna đều lây nhiễm cậu ta, cậu ta mới có thể biến thành một thứ hỗn loạn mức độ cao hơn tôi và Sienna sau đó dẫn dắt phản ứng.”

“Quả nhiên cậu ta biết được rất nhiều điều, vậy nên tôi đoán cậu ta cao cấp hơn thứ ở khu 95. Nếu suy xét theo mảnh vỡ của sức mạnh thần bí, Sienna là mảnh vụn của hỗn loạn, vậy có lẽ cậu ta đồng thời có cả một chút của hỗn loạn và nhận thức, cũng có thể là bức tranh da dê có chứa sức mạnh nhất thức rồi truyền lại cho cậu ta.”

Tần Tri Luật thổi hơi lạnh ngay sau tai An Ngung, phà vào khiến vết sẹo cũ của cậu ngứa ngáy.

An Ngung lạnh sống lưng, “Ngài đã chắc chắn rằng…”

“Gần như vậy, điều khiến tôi thực sự chắc chắn chính là hành động ở trong phòng sinh hoạt tôn giáo. Cậu ta là một quân nhân, cậu ta không nên quên rằng không lâu trước đó mình từng tự tay lau sạch máu của Winder. Cậu ta đến phòng sinh hoạt tôn giáo để báo tình hình bất thường cho chúng ta. Hiện tượng ở xưởng khai thác kinh khủng đến như vậy, cậu ta lại vội vàng ngồi xuống lau sạch vết máu dưới đất trước, tiếp đó lại vi phạm quy định, nhét luôn cái giẻ dính máu của tôi vào túi.”

An Ngung chầm chậm ngoảnh đầu, nhìn bão tuyết rít gào bên ngoài cửa sổ, “Nhưng cậu ta đã lấy được nhiều chất dinh dưỡng như thế mà bão tuyết vẫn chưa mạnh lên…”

“Có lẽ cậu ta rất kiên nhẫn, cũng có thể toàn bộ phán đoán của tôi đều đã sai.” Tần Tri Luật dựa hẳn vào vai An Ngung, ghé sát vào tai cậu thì thầm, “Tôi sẽ đợi tới đêm nay.”

An Ngung nói: “Nếu khi đó bão tuyết vẫn chưa mạnh lên…”

“Nếu vẫn chưa có gì xảy ra, thật đáng tiếc, cậu sẽ chứng kiến tôi lạm sát người vô tội.”

“Thà rằng giết nhầm.” Giọng Tần Tri Luật trầm hẳn xuống, “Vì chúng ta không được phép thua bước này.”

Tuyết ngoài cửa sổ bay ào ào vào trong, táp lên mặt An Ngung. Cậu rùng mình một cái, hồi lâu sau, đôi mắt vàng co lại giữa băng tuyết, cậu khẽ gật đầu: “Vâng. Vậy xin trưởng quan hãy để tôi làm.”

“Không cần.” Tần Tri Luật buồn bã vu.ốt ve vết sẹo sau tai cậu.

“Nói cho cậu biết một bí mật.” Hắn ghé vào tai cậu, thấp giọng nói: “Hồi tôi 16 tuổi, tôi lần lượt cảm nhận được entropy gen của cha và mẹ tôi biến đổi rồi tôi kết liễu họ.”

“Tôi đã nhìn thấy trong ký ức của ngài rồi.” An Ngung nói, “Về sau, sự thật chứng minh rằng họ thực sự đang ở trong giai đoạn biến dị ẩn nấp. Entropy gen của tướng quân Tần Tranh là 25, phu nhân Đường Như là 20, còn em gái của ngài… chỉ có 12.”

“Ừ.”

Tiếng gió gầm rít bên ngoài cửa sổ, tiếng nói của Tần Tri Luật từ phía sau lưng An Ngung càng mơ hồ hơn, hệt như bị gió thổi ngang qua tai.

“Nhưng thực ra khi đó tôi không hề nhận thấy điều bất thường ở entropy gen của Tri Thi. 12, rất thấp, không ai nhận ra được.”

“Tôi chỉ cảm thấy rằng em ấy rất có khả năng đã bước vào giai đoạn ẩn nấp, tôi đánh cược rằng em ấy đã biến dị.”

Lưng An Ngung cứng còng. Cậu vội vàng ngoảnh lại, lập tức trông thấy đôi mắt kia đã hoàn toàn u ám, hệt như vùng biển đen ngòm đau thương khó dò.

“Tôi rất hiểu Tri Thi. Biến thành quái vật sẽ khiến em ấy khổ sở hơn cả chết. Lý trí của em ấy sẽ bị hủy diệt, em ấy sẽ hận bản thân, đồng thời cũng hận tôi.”

“Vậy nên, đó cũng là một bước tôi không được phép thua.”

“Thà rằng tôi giết nhầm em ấy.”

Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Tần Tri Luật (2/4) – Không thể trong sạch

Không ai tình nguyện mang tội ác.

Không ai muốn giết chóc người vô tôi.

Ai cũng khao khát một cuộc đời nhẹ nhàng, yên ả, chỉ là rất nhiều thời điểm họ không còn sự lựa chọn nào khác.

Tôi cũng từng hỏi liệu có thể nào được bước đi với sự trong sạch hay không.

Đáng tiếc, vận mệnh nói rằng không thể.

Bình Luận (0)
Comment