Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 95

Nguồn gốc của thảm họa xảy ra ở đầm lầy là một con sơn dương. Trước khi thảm họa lan tràn, đầm lầy chỉ nằm rải rác còn địa hình chính vẫn là một khu rừng mưa giăng kín sương mù. Ở trung tâm rừng mưa có một cây cổ thụ đen tuyền, rễ cây đan xen chằng chịt, bò khắp khu rừng. Con sơn dương kia và cây cổ thụ kia cùng biến dị, dung hợp với nhau vậy nên cư dân của những thành phố “mồi” xung quanh gọi nó là Sơn Dương Đen Của Rừng.

Điều khiến Tưởng Kiêu rợn người nhất khi vừa vào khu vực làm nhiệm vụ chính là người dân sống ở thành phố “mồi” lân cận biết siêu dị thể là gì, thậm chí biết hình dạng của nó bởi vì tất cả họ đều đã từng gặp nó trong giấc mơ. Bọn họ đồng lòng ca ngợi sự mạnh mẽ của nó một cách chai sạn. Mỗi khi nhắc đến, bọn họ không gọi nó bằng cái tên khó đọc “Sơn Dương Đen Của Rừng” mà gọi nó là “Mẹ”.

Tất cả mọi người đã bị khống chế tinh thần.

Người dân thành phố “mồi” vẽ “Mẹ” trong giấc mơ ra, sao chép thành những bức tranh thờ, dán ở khắp mọi nơi. Lại có người biến nó thành hoạt hình, chiếu trên các màn hình điện tử từ lớn đến nhỏ. Trước mỗi bức tranh, mỗi màn hình đều có kẻ quỳ rạp xuống cầu nguyện, hy vọng sớm ngày được “Mẹ” lựa chọn làm vật tế.

Trong mọi hình ảnh, hình dạng của Sơn Dương Đen Của Rừng không hề có quy tắc. Bản thể của nó được hợp thành từ vô vàn những tảng thịt lớn như những đám mây đen với những con mắt phát ra ánh sáng đỏ nằm rải rác, không ngừng phập phồng hô hấp và lan tràn khắp đầm lầy. Cùng với tiếng hít thở nặng nề của nó, bùn nhão đen ngòm cuồn cuộn tuôn ra từ trong cơ thể nó. Bùn đen và chất nhầy đặc quánh quyện vào nhau, tạo thành những chiếc xúc tu vô cùng vô tận, thong thả lúc nhúc khắp đầm lầy, cắn nuốt mọi sinh thể bên trong rừng rậm.

“Thứ này khá giống với cổ thần nào đó.” Cận Húc Viêm đứng trước màn hình điện tử nói với Lumen. “Tôi không nhớ trong thần thoại nó được gọi là gì, đại khái là một cổ thần đáng sợ gì đó liên quan đến sinh sản. Gửi thông tin về Tháp Đen đi, nếu được thì bảo họ liên hệ với Luật, hỏi xem có từng gặp thứ tương tự ở khu 95 không.”

Lumen nhíu mày, bực dọc ấn mạnh thiết bị thông tin, “Không được, mất tín hiệu rồi.”

“Ồ.” Cận Húc Viêm trông không có vẻ gì là bất ngờ, lại quay đầu tiếp tục nhìn thứ kinh tởm khó có thể miêu tả trên màn hình.

Lumen hỏi: “Anh từng đọc truyền thuyết về cổ thần kia rồi?”

Cận Húc Viêm trầm ngâm giây lát, “Có thể cắn nuốt và sinh trưởng vô hạn. Trạng thái ban đầu chắc hẳn vô cùng yếu ớt, mạnh lên đơn thuần dựa vào việc nuốt chửng tất cả mọi thứ trong rừng rậm và thành phố “mồi”. Nhìn từ trạng thái của những người này, rõ ràng nó đã phát triển ra được năng lực gieo rắc bệnh tật tinh thần.” Hắn ngoảnh lại nhìn Lumen càng lúc càng nhăn nhó hơn, cười khẩy một tiếng, “Cũng phải có nhược điểm thôi.”

“Nhược điểm gì?” Lumen hỏi ngay.

“Những thứ có được sức mạnh và khả năng sinh sản tuyệt đối thường rất ngu đần.” Nói xong, Cận Húc Viêm quay người đi, cười nhạt liếng thoáng những khối thịt đen lúc nhúc trên màn hình, “Đi thôi, vào tận sâu trong vùng sương mù kia.”

Lumen khá chú ý nụ cười nhạt lạ thường kia,

Dù gia nhập Tháp Nhọn chưa lâu nhưng từ khi anh xuất hiện cho tới bây giờ, mọi nhiệm vụ, Cận Húc Viêm luôn dẫn anh theo. Anh hiểu rất rõ con người Cận Húc Viêm khi làm nhiệm vụ. Sự ngạo mạn đã ngấm vào tận trong xương người đàn ông này, hắn vĩnh viễn chỉ nhìn kẻ địch của mình bằng ánh mắt lạnh nhạt, thậm chí khinh thường cả việc phải tự ra tay, những chuyện giết chóc thông thường đều giao cho cấp dưới giải quyết. Nhưng lần này, nét cười nhạt kia khiến anh ta cảm thấy Cận Húc Viêm đã bắt đầu chịu nhịu thẳng vào đối thủ. Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ thứ kia, đồng thời cũng bộc lộ ra ha.m mu.ốn sát phạt cực độ.

Vừa bước vào vùng sương mù, Lumen đã bắt đầu đau đầu.

Bùn đen gần như bao trùm toàn bộ mặt đất. Trước khi xuất phát, hệ sinh thái rừng mưa được thông tin trong tài liệu trông vô cùng phong phú nhưng lúc này đây, tất cả động thực vật đều bị bùn nhão bao phủ. Chúng tràn lan khắp nơi không chút kiêng dè, tạo ra những âm thanh lép nhép, cũng chính là nguồn gốc khiến anh ta đau đầu.

Cận Húc Viêm chú ý thấy sức mạnh tinh thần của anh ta, một cánh hoa hồng đỏ thẫm gần như đen bỗng rơi xuống từ trên không, chạm lên môi Lumen.

Trong khi Lumen vẫn đang ngạc nhiên, Cận Húc Viêm đã trầm giọng nói: “Xem ra nó khuếch tán lây nhiễm tinh thần thông qua âm thanh. Ngậm lấy, sẽ giúp cậu tỉnh táo lâu hơn một chút.”

Lumen thoáng chần chờ giây lát rồi mới chậm chạp ngậm cánh hoa kia vào miệng. Bất ngờ thay, cánh hoa kia không hề có hương thơm của hoa hồng mà lại vừa nồng vừa cay, hệt như một ly Tequila nguyên chất. Cảm giác kí.ch th.ích quá đà trên từng nụ vị giác thực sự khiến đầu óc anh ta tỉnh táo hơn phần nào nhưng đồng thời, trong tỉnh táo, anh lại rơi vào hoảng hốt mà nhìn theo bóng người cao lớn đã vượt lên phía trước mở đường, bất chợt nhớ về tiết học về hoa cỏ hồi còn bé.

Ý nghĩa của hoa hồng đen chính là tình yêu tuyệt vọng.

Vậy thì thứ anh đang ngậm trong miệng cũng là hương vị của tuyệt vọng ư?

“Vết thương của anh…” Anh ta ngập ngừng chưa kịp nói xong đã bị Cận Húc Viêm lạnh lùng cắt lời, “Tập trung, đừng phân tâm vào những chuyện không liên quan đến nhiệm vụ.”

Vừa dứt lời, Cận Húc Viêm bỗng quay lại, vung tay giữ sườn mặt Lumen lại. Một cành hoa hồng với những cái gai sắc nhọn vươn ra từ trong ống tay áo hệt như một sợi roi dữ tợn, hung hăng quật nát một cái bóng đen bất thình lình đánh úp tới từ đằng xa.

Bóng đen rơi xuống đất, lập tức sùi bong bóng rồi tan vào với đầm lầy.

“Là nước bùn.” Lumen kinh ngạc nói: “Vũ khí tấn công của nó chính là xúc tu tạo ra từ bùn sao?”

Cận Húc Viêm “Ừ” một tiếng. “Cẩn thận đám xúc tu bất thình lình trồi lên từ dưới đất. Đừng để bị đánh trúng, cũng đừng đạp vào đầm lầy.”

Thiết bị máy móc giúp họ vững vàng di chuyển phía trên đầm lầy. Lumen càng nhìn càng kinh hãi, bùn lầy trong rừng mưa đang phủ lên từng sinh mệnh. Bất kỳ nơi nào dính phải đều bị đồng hóa thành đầm lầy, cả khu rừng rộng lớn đang nhanh chóng biến đổi. Càng vào sâu trong vùng sương mù, độ ẩm không khí càng cao hơn, chẳng biết từ lúc nào, quần áo của anh ta cũng đã đọng một lớp sương. Khắp xung quanh, dưới lòng đất, vô số âm thanh tuyệt vọng giãy giụa gào thét từ sâu trong lớp bùn đen, hệt như thể toàn thế giới cuối cùng rồi sẽ biến thành một vũng bùn hỗn loạn, tuyệt vọng.

“Xúc tu, khống chế tinh thần, chính ra sức mạnh của nó khá tương đồng với tôi.” Lumen nghe thấy Cận Húc Viêm thấp giọng lẩm bẩm. “Nhưng nó có móng vuốt như tôi không?”

Chẳng biết tại sao, từ sau khi tiến vào vùng sương mù, Lumen luôn cảm thấy bất an. Cảm giác này không hoàn toàn đến từ cảnh tượng quái đản trước mặt mà phần nhiều hơn lại đến từ Cận Húc Viêm.

“Có cần xin tiếp viện không?” Cuối cùng, anh ta vẫn hỏi câu đó.

Cận Húc Viêm ngoảnh lại nhìn anh, “Cậu cảm thấy “đám con” của nó còn chưa đủ đông?”

Lumen nhất thời không biết trả lời sao, lại nghe Cận Húc Viêm nói khẽ: “May mà cản được Tháp Đen tấn công bằng vũ khí nóng. Nếu tôi đoán không sai, lúc mới đầu, thứ này còn có thể bị tiêu diệt bằng vũ khí nóng nhưng hiện tại, có lẽ nó thừa sức hấp thụ tất cả nguồn năng lượng bắn nào nó.”

Lumen càng nghe càng thấy sợ. Theo dự đoán của Cận Húc Viêm, anh không biết bọn họ còn có cách gì có thể tiêu diệt siêu dị thể đang ẩn mình sâu trong màn sương.

Dọc theo đường đi, anh phát hiện ngoại trừ cảnh giác với bùn lầy vương vãi và xúc tu, Cận Húc Viêm còn thường hay nhìn tay mình. Tay phải của hắn đã bắt đầu biểu lộ gen hổ đen, bắp thịt vạm vỡ phình ra bục cả vải áo, năm ngón tay biến thành móng vuốt sắc bén hơn mọi thành tựu khoa học kỹ thuật mà Tháp Nhọn nghiên cứu ra, phản xạ từng vệt sáng bạc lạnh tanh ánh xuống lớp nước bùn.

Tay trái của Cận Húc Viêm biến thành vô số cành hoa hồng buông thõng xuống. Những nụ hồng đen kết đầy trên cành, gai nhọn đâm ra tua tủa bên dưới nụ hoa, tàn nhẫn mà xinh đẹp.

Thực ra trước nay Lumen chưa từng phủ nhận rằng Cận Húc Viêm là một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn.

Gia thế của hắn, sức mạnh và sự quyết tuyệt của hắn, gen hổ đen và hoa hồng đen cùng tồn tại trong cơ thể hắn, tất cả đều khiến hắn trở thành một tồn tại khó lòng nào bỏ qua.

“Còn nhớ đường ra không?” Cận Húc Viêm bỗng ngoảnh lại hỏi anh ta.

Đôi mắt ưng kia trầm lắng mà sắc sảo. Phần lớn Người Giữ Trật Tự trong Tháp Nhọn đều rất sợ đối diện với hắn nhưng Lumen chỉ nhếch môi một cách trào phúng, “Đương nhiên. Nếu muốn rút lui, anh cứ nói thẳng một câu là được.”

Anh ta thoáng dừng lời, ánh mắt dừng lại ở một trong số những cành hoa hồng bên tay trái Cận Húc Viêm. Trong nhiệm vụ lần trước, phần lưng và ngực bị thương của hắn đều lệch bên trái, cũng lan đến gần hết bắp tay trên. Sau khi hóa hình gen, một cành hoa hồng trong số đó trông yếu hơn hẳn, trên những cái gai còn có vết thương có chất dịch chảy ra, những bông hoa trên đó còn run rẩy trong sương mù như rất đau đớn.

Lumen còn chẳng ý thức được mình đã hé miệng với cành hoa đó từ lúc nào.

Anh ta mấp máy môi như đang nói gì đó, mảnh kim loại khảm quanh miệng truyền sóng âm tới từng cánh hoa. Cánh hoa như cảm ứng được mà nằm yên lại.

Cận Húc Viêm nhíu mày, ánh mắt nhìn anh ta bỗng trở khác thường.

“Cậu dám dùng năng lực lên trưởng quan?!”

“Tôi đang trấn an vết thương của anh.” Lumen mệt mỏi dời mắt. “Gần đây tôi mới phát hiện ra tôi cũng có thể làm phụ trợ tay ngang.”

Cận Húc Viêm nhìn anh ta suốt một hồi lâu, sau đó mới cười nhạt một tiếng rồi quay đi.

Khi hắn quay đi rồi, Lumen nghe hắn thấp giọng nói một câu, “Chim non kiêu ngạo.”

Lumen nhíu mày, vào giờ khắc này, anh ta bất chợt hiểu ra tại sao mình luôn có cảm xúc phức tạp vừa tán thưởng, vừa chán ghét đối với người kia. Cận Húc Viêm quá hùng mạnh, vậy nên hắn ta thường coi khinh sức mạnh của người khác. Ví dụ như rõ ràng anh cũng là một con báo, thế nhưng Cận Húc Viêm chỉ coi anh là một con chim.

“Mong anh chớ quên, ngoại trừ chim sẻ đỏ, tôi còn có nửa gen báo hoa mai.” Lumen cười nhạt, “Anh có móng vuốt, tôi cũng có.”

Cận Húc Viêm hơi khựng lại nhưng không quay đầu.

Hắn chỉ lạnh lùng nói một câu, “Nhìn nhận cậu thế nào không phải do năng lực cậu ra sao.”

Lumen không hiểu ý hắn nhưng cũng lười dây dưa thêm. Từ dưới đất và cạnh người đồng thời có hai sợi roi bùn đánh lén. Cái vươn lên từ dưới đất muốn kéo chân anh ta rơi xuống đầm lầy còn cái từ bên cạnh lại lao thẳng về phía cổ.

Anh lập tức biến ra móng vuốt báo, cào tan sợi roi bùn trên không, dao sắc cầm trên tay cũng cắt đứt thứ dưới đất.

“Không mang súng đúng là thông minh.” Cận Húc Viêm nhận xét, “Đỡ cấp thêm năng lượng cho nó mạnh hơn.”

“Anh đã nói một lần rồi.” Lumen lạnh nhạt nói.

Anh ta và Cận Húc Viêm vẫn châm chọc, khiêu khích nhau như mọi khi nhưng nét mặt cả hai đang càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Trong sương mù, tầm nhìn bị hạn chế hẳn, roi bùn đánh lén cũng trở nên khó phát hiện để đề phòng hơn. Toàn bộ thế giới chìm trong sự nhòe nhoẹt và bẩn thỉu, hai người càng tiến lên càng mất phương hướng, cả thể lực và tinh thần đều đang bị tấn công liên tục.

Cuối cùng, đến khi vào được tới trung tâm đầm lầy, Lumen vô cùng khó thở. Anh cảm tưởng như mình đã hít cả đầm lầy trong rừng mưa này vào phổi, da thịt toàn thân tê liệt đến mức run rẩy, suốt một hồi lâu mà không nói được lời nào.

***

Lumen hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Phòng tạm giam chật chội bị phong kín bởi vách tường và mặt sàn kim loại, ngay cả giường và bàn cũng là kim loại lạnh ngắt, cặp lồng cơm đặt trên bàn đã đóng băng từ lâu.

Anh ta thấp giọng nói: “Người dân thành phố “mồi” không vẽ ra được sự khổng lồ của thứ kia. Những khối thịt bùn đen đã tác vươn đến tận trời, bên dưới lại như có gốc rễ của cây cổ thụ, xúc tu bò khắp mọi nơi, nền đất cũng phải rạn nứt theo từng nhịp thở của nó, để lộ ra những thứ đã bị nó nuốt chửng vào trong đầm lầy…”

Anh ta thở dồn dập, vô thức ôm chặt lấy đầu gối mình, thấp giọng nói: “Nhà cửa, cây cối, con chim đang đậu cũng bị nước bùn phủ kín. Những mảnh xác, rồi cả những con người đã bị nước bùn ăn mòn đến biến dạng chỉ còn trơ những khối bắp thịt vẫn đang tiếp tục giãy giụa nhưng những phần đã bị đồng hóa thành bùn đen lại quay lại tấn công những bộ phận khác của chính mình…”

Nói xong, anh ta im lặng rất lâu. An Ngung ngồi xổm dưới đất nhìn anh ta, nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt, run rẩy kia.

An Ngung thở dài, “Phản ứng hỗn loạn.”

Lumen vẫn không nhúc nhích, hệt như đã chết.

Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, một giọt lệ bất chợt trào ra từ khóe mắt đang nhắm chặt của anh ta. Ngay sau đó, nước mắt chảy xuống thành dòng, lăn dọc theo gò má trắng bệch.

“Nó muốn nuốt chửng tôi. Rất nhiều xúc tu, nhiều lắm. Đó là số lượng và sức mạnh tuyệt đối, tôi không thể thoát nổi. Tôi đã chìm một nửa xuống, lòng đất lạnh ngắt níu lấy tôi hệt như có vô số cánh tay thép đang kéo tôi xuống. Anh ta dùng khả năng quấy nhiễu tinh thần của hoa hồng đen để chống chọi với Sơn Dương Đen, không ngờ anh ta thực sự quấy nhiễu được ý chí của nó. Nước bùn dưới thân buông tôi ra, tôi còn nghĩ khả năng khống chế tinh thần của anh ta thực sự mạnh đến sáng sợ nhưng rồi tôi lập tức nhận ra điều bất thường…”

Anh ta không nói được nữa.

An Ngung ngưng mắt nhìn anh ta, đôi mắt vàng vẫn phẳng lặng như trước. Cậu thở dài một hơi, “Trưởng quan Viêm chắc chỉ đang trao đổi với thứ đó thôi nhỉ. Bọn họ giao dịch với nhau, đúng không?”

Lumen đột ngột mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập nỗi lo sợ bất an, “Sao cậu biết?”

An Ngung rũ mắt không trả lời. Đây là điều cậu bất chợt hiểu ra trong hai tháng ngủ mê man dài đằng đẵng. Trước khi thời gian ở khu 99 được đặt lại, tại sao cậu lại bị nhốt trong phòng an toàn. Kaos có vô vàn cách thức gi.ết ch.ết cậu mà không cần lây nhiễm: Dùng phương pháp thô sơ nhất để gi.ết ch.ết thần, cậu ta đã bố trí xong xuôi hết thảy. Thế nhưng cuối cùng, cậu ta lại chọn cách nhốt cậu trong phòng an toàn, cách ly khỏi chiến trường. Có lẽ đó là giao dịch ngầm giữa Kaos và Tần Tri Luật.

Các cấp cao chính là những Người Giữ Trật Tự đứng đầu chuỗi tiến hóa mà điều khiển được phản ứng hỗn loạn cũng chỉ có thể là siêu dị thể mạnh nhất. Hai thế lực đó luôn có thể đối mặt và đối thoại thẳng thừng với nhau.

Lumen không nhận được câu trả lời, anh ta hít sâu một hơi, khẽ nói: “Anh ta tự dâng mình cho nó. Tôi không biết tại sao anh ta lại phải làm vậy. Đến cuối cùng, tôi chỉ trông thấy giữa đống thịt của Sơn Dương Đen mọc lên một cây hoa hồng đen cao ngút trời. Cành gai của hoa hồng đen không ngừng vươn dài nhưng hoa cũng bị nước bùn bao phủ, dưới mỗi một bụi gai lại có một túi bùn phập phồng. Những cành, những nhánh của nó và roi bùn càng ngày càng khó phân biệt. Nó… đã bị đồng hóa hoàn toàn.”

“Sao anh ra ngoài được?” An Ngung khẽ hỏi.

Lumen im lặng một lúc lâu rồi chậm chạp cởi khóa áo ra.

Một vết thương rợn người kéo dài từ gáy đến tận bụng như bị quất bằng roi.

“Có hai sợi dây leo chưa bị nước bùn bao trùm. Một sợi đánh tôi đánh văng tôi, đau lắm, tôi gần như mất ý thức mất một khoảng thời gian, đến khi tỉnh lại thì trong tầm mắt đã không còn bóng dáng Sơn Dương Đen nữa. Sợi còn lại siết chặt lấy cổ tay tôi, điên cuồng vươn dài, đẩy tôi ra khỏi vùng sương mù.”

Càng nói, giọng anh ta càng khẽ hơn, hệt như đã quay trở về đêm tuyệt vọng, đau khổ kia.

Anh ta nhận ra được sợi dây leo đã đưa mình ra ngoài, chính là sợi dây leo bị thương của Cận Húc Viêm.

Nó vốn chẳng thể sinh trưởng dài được đến vậy, thế nên trong tầm nhìn của anh ta, sợi dây leo kia gần như không ngừng hóa thành bùn, liên tục phân nhánh, xâm nhập đầm lầy, cướp đoạt chất dinh dưỡng với Sơn Dương Đen. Đại khái là dựa vào chính nguồn dinh dưỡng đó nên nó mới có thể vươn dài ra mãi đến tận khi đưa được Lumen ra khỏi đầm lầy.

Lumen vẫn nhớ khoảnh khắc cuối cùng, ngay khi buông anh xuống đất, nó lập tức bị bùn lầy nuốt chửng.

Nhưng khi nó bị kéo xuống bùn đen, anh lại nghe thấy giọng người kia.

“Bình an.”

Đến cuối cùng, Cận Húc Viêm chỉ nói với anh hai chữ này.

Phòng tạm giam tĩnh mịch hồi lâu. An Ngung chưa bao giờ thấy Lumen tiều tụy như thế. Dù đã gia nhập Tháp Nhọn nhưng cậu chưa bao giờ quên rằng Lumen là một ngôi sao, chung quy đó cũng là người từng được Lăng Thu khen ngợi không ngớt lời. Ấy thế mà siêu sao sáng chói, cao ngạo không ai bì nổi ấy cứ như vậy mà co cuộn mình một cách đáng xấu hổ dưới sàn ngay trước mặt cậu hệt một đứa trẻ chẳng có gì trong tay.

“Tôi không nộp báo cáo cho Tháp Đen vì tôi không dám nhớ lại. Có lẽ khi đối diện với cậu, cậu thờ ơ với mọi người, mọi việc, tôi mới dám nhớ lại chuyện hôm đó.” Rốt cuộc Lumen cũng mở mắt, yếu ớt nhếch môi với An Ngung, “Cảm ơn. Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ đến thăm tôi đâu.”

An Ngung lắc đầu, lẩm bẩm: “Có lẽ tôi sẽ không thiếu nhân tính như vậy nữa đâu.”

Tuy rằng từ hồi ở khu 53 trưởng quan đã nói nhân tính là điều không cần thiết nhưng cậu vẫn từ từ phát triển được một chút.

“Nếu như vậy có thể giúp anh dễ chịu hơn phần nào…” An Ngung thấp giọng giải thích. “Đó là phản ứng hỗn loạn, khu 95 và khu 99 cũng từng trải qua chuyện tương tự. Siêu dị thể chỉ là một điểm kích hoạt, dù dưới hình thức nào đi chăng nữa, bản chất của phản ứng hỗn loạn vẫn luôn là sinh mệnh và vật chất dung hợp với nhau không thể phân tách. Thế giới như bị nhồi vào một cái cối xay, lúc này đây, không trung, lục địa, mọi thứ nằm giữa chúng đều trộn lẫn vào nhau, hoàn toàn hỗn độn rồi lại được đưa vào lò luyện. Trưởng quan nói đó chính là cái chết nhiệt của vũ trụ, là kết quả cuối cùng khi entropy tăng lên. Theo tư tưởng khoa học, vốn dĩ điều này chỉ có thể xảy ra sau hàng tỷ năm nữa nhưng hiện tại chúng đã bị tăng tốc. Trước khi mỗi một phản ứng hỗn loạn tiến về với cái chết nhiệt, phản ứng luôn bị ý chí của siêu dị thể điều khiển. Trưởng quan Viêm… hoặc cũng có thể nói là những Người Giữ Trật Tự cấp cao có đủ khả năng tranh đoạt quyền làm chủ phản ứng với siêu dị thể, khống chế hướng phát triển của phản ứng. Có lẽ trưởng quan Viêm đã hiểu được điều này, vậy nên tự dâng mình cho Sơn Dương đen chính là biện pháp duy nhất.”

Đang nói, giọng An Ngung chợt trùng xuống: “Thành thật xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ?” Lumen cười gượng gạo, “Cậu đâu có làm gì sai.”

An Ngung không hé miệng, cũng không nói mình có thể phá tan mọi hỗn loạn. Cậu bất chợt ngẩn người. Cậu chỉ có một mình, nếu khắp thế giới đồng thời xuất hiện vô số phản ứng hỗn loạn, vậy thì cậu cũng chẳng có cách nào mà phân thân.

Có lẽ chỉ khi tập trung phản ứng hỗn loạn về được cùng một chỗ, cậu mới có thể kết thúc tất cả. Nhưng chuyện đến nước đó thì còn nghĩa lý quái gì nữa, thế giới đã bị xay nát rồi.

Lumen thẫn thờ một hồi lâu mới lẩm bẩm: “Nhưng tôi vẫn nghĩ mãi không ra nguyên do. Tôi chỉ là một quân cờ trong tay anh ta, rõ ràng anh ta nên dâng tôi cho nó trước chứ…”

“Nếu nghĩ không ra thì tới đầm lầy một lần nữa để tìm đáp án đi.”

Chất giọng vừa trầm, vừa bình thản vang lên từ bên ngoài cửa, Tần Tri Luật rảo bước tiến vào.

Theo sau hắn là một cô gái có mái tóc xoăn sóng màu trắng bạc. Lumen nhíu mày chốc lát mới nhớ ra đó là ai.

Thẩm Triệt, danh hiệu Miên, một đối tượng giám sát khác của Viêm.

Miên rất trưởng thành, giỏi giang, luôn làm nhiệm vụ một mình ở ngoài, rất ít khi xuất hiện tại Tháp Nhọn, Lumen cũng chỉ đồng hành với cô một lần duy nhất khi thử nghiệm nhiệm vụ đầu tiên trong Tháp.

An Ngung cũng đứng dậy, bước tới bên cạnh Tần Tri Luật, cùng hắn chăm chú nhìn Lumen.

Tần Tri Luật quả quyết nói: “Cậu không việc gì phải trốn tránh chuyện một mình quay lại đầm lầy. Tôi vừa cùng Tháp Đen quan sát mọi bất thường phát sinh trong vòng hơn một tháng sau khi cậu rời khỏi đầm lầy rồi, với những hiểu biết hiện tại, chúng tôi quyết định mở lại chiến trường.”

Lumen lập tức hỏi: “Đầm lầy xảy ra chuyện gì?”

“Không ai biết ở đó đang xảy ra chuyện gì nhưng thiết bị không người lái của chúng ta đã thăm dò được một tần suất năng lượng biến dị đã từng nhận biết ở xung quanh đó, là tần suất đến từ Cận Húc Viêm. Tần suất kia khi mạnh khi yếu nhưng vẫn luôn tồn tại. Thiết bị không người lái còn chụp được một số hình ảnh rất mờ qua lớp sương mù, hình như những tảng thịt của Sơn Dương Đen đang liên tục xuất hiện vết rách, một số roi bùn còn tự tấn công, cắn xé mình. Tôi nghĩ sau khi cộng sinh, Viêm và Sơn Dương Đen bắt đầu tấn công nhau, giống như là…” Hắn thoáng dừng lại, liếc nhìn An Ngung bên cạnh, phát hiện cậu vẫn bình thản nhìn Lumen nên lại nói tiếp: “Giống như hồi ở khu 53, sau khi bị một bạch tuộc biến dị nuốt chửng, anh trai của An Ngung vẫn giữ được ý chí của mình, đồng thời kết liễu cơ thể mẹ vào thời điểm then chốt.”

Lumen đứng phắt dậy, vẻ ngơ ngác luống cuống trong mắt tan đi.

Tần Tri Luật tán thưởng chiến ý tỏa ra từ anh ta, “Vậy nên tôi nghĩ ý chí của Viêm vẫn chưa tiêu vong hoàn toàn.”

“Đi cứu anh ta.” Lumen lập tức nói.

“Không. Tôi phải nói thẳng với cậu, người đã bước vào phản ứng hỗn loạn sẽ không thể trở về nhưng ý chí của anh ta vẫn còn chiến đấu, vẫn cần sự trợ giúp của chúng ta.” Tần Tri Luật tạm dừng, nhìn thẳng vào Lumen, trầm giọng nói tiếp: “Chỉ có người kiên quyết tử vì đạo mới giành được phần thưởng khi hy sinh.”

Nghe vậy, Lumen nhếch môi cười trào phúng, “Đó là suy nghĩ của ngài, chưa chắc đã trùng khớp với giá trị quan của anh ta…”

“Cậu thật sự hiểu anh ta sao?” Tần Tri Luật hỏi thẳng. “Viêm đã từng nói chuyện với tôi rằng khi bị ép đến Tháp Nhọn, cậu chất vấn anh ta rằng Người Giữ Trật Tự và siêu dị thể rốt cuộc khác quái gì nhau. Tôi nghĩ chắc hẳn khi đó anh ta đã trả lời cậu, chẳng qua là cậu không thèm để tâm mà thôi.”

Lumen ngẩn người.

Anh vẫn nhớ khi đó người đàn ông kia im lặng giây lát rồi cười khinh miệt, hút một hơi xì ra xong mới nhả từng chữ từng chữ: “Siêu dị thể vĩnh viễn hỗn loạn, Người Giữ Trật Tự tự chứng minh con đường đã chọn.”

Người đàn ông mà anh luôn cho rằng người đó cao ngạo, khinh thường chiến đấu, chỉ coi thân phận Người Giữ Trật Tự như một lời tán dương cho dị năng của mình thực ra vẫn chiến đấu không ngừng.

Chiến đấu với thảm họa này, dùng cả tính mạng mình mà đối chọi.

“Hôm nay là đông chí, đợt tuyết lớn rơi ròng rã hai tháng khắp thế giới cuối cùng cũng có dấu hiệu ngớt đi.”

Tần Tri Luật quay người rời đi: “Tuyết ngừng, chúng ta xuất phát.”

Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Cận Húc Viêm (6/6) – Chúc bình an

Đi… Chiếu Nhiên, đi mau…

Rời khỏi nơi này, nói với An Ngung và Tần Tri Luật…

Quỹ đạo tăng entropy của thế giới này đã biến đổi, không chỉ đơn thuần là sinh vật liên kết và vật chất hòa trộn nữa.

Không khí, lục địa, đại dương, đầm lầy…

Thế giới là một bàn cát khổng lồ. Nhưng người không hề muốn nghịch cát, trái lại, người muốn lật tung tất cả.

Chiếu Nhiên, đi đi.

Mặc dù tôi không tìm được đường sống nhưng cậu nhất định phải đi khỏi đây.

Hy vọng cậu sẽ hiểu tôi coi cậu là gì không phải vì cậu giống điều đó mà là hy vọng cậu trở thành như vậy.

So với con báo tắm máu chiến trường, tôi thà rằng cậu là con chim sẻ tự do, bay thật cao, thoát khỏi thảm họa.

Thành thật xin lỗi, không nên ép buộc cậu trở thành Người Giữ Trật Tự.

Tuy cuối cùng chẳng thể tự do nhưng cậu phải đi, đừng ngoảnh lại.

Chúc bình an.

Bình Luận (0)
Comment