Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 97

Sâu trong đầm lầy là sương mù dày đặc và tiếng thở d.ốc nặng nề, bí hiểm.

Rừng mưa đã hoàn toàn đánh mất dáng vẻ vốn có. An Ngung cúi thấp xuống, tầm mắt chậm rãi đảo qua những thứ bị nước bùn bao phủ. Đến cả động, thực vật cũng khó lòng phân biệt, hệt như những bóng ma chồng chéo lên nhau.

Một luồng gió chợt cuốn tới từ phía sau, đồng tử của cậu co lại, chỉ trong giây lát đã xuất hiện ở vị trí cách đó mấy mét, né tránh đòn tấn công hung bạo kia.

Roi bùn quật mạnh xuống đầm lầy, nước bùn đen tung tóe khắp nơi. Một giọt bùn bắn lên mặt cậu nhanh chóng lan rộng ra như hòng bao trùm lấy cậu. An Ngung hoàn toàn thờ ơ, lát sau, bùn đen nổ tung rồi biến mất hết như đám sinh vật biến dị tham lam, ngu ngốc trước đây.

Đôi cánh khổng lồ xua tan sương mù ẩm ướt, mùi da thuộc thân quen tỏa xuống.

Tần Tri Luật dang rộng đôi cánh, kéo cậu lại gần mình, thấp giọng nói: “Cẩn thận chút.”

“Trưởng quan, nó không nuốt được tôi đâu.”

“Bị đánh trúng thì vẫn bị thương.” Tần Tri Luật nói. “Đó giờ cậu vẫn không quen dùng thiết bị hỗ trợ bay, vậy thì ở trong cánh đi.”

“Vâng.”

An Ngung nghe lời, để mặc cho đôi cánh đen tùy ý nhấc bổng mình lên, ôm gọn vào trong. Cậu bám vào những sợi lông vũ đen bóng, ngay hàng thẳng lối, nhìn về phía sợi roi bùn không chịu hòa vào đầm lầy kia. Không quá giống với miêu tả của Lumen trước đó, roi bùn ở đây chi chít gai gọn, hoa hồng đen cũng nở đầy bên trên. Chớp mắt một cái, bùn của đầm lầy phủ lấp hoa hồng nhưng chỉ chốc lát sau, hoa hồng lại phá bùn vươn ra, rồi lại bị bao phủ, cứ lặp đi lặp lại như thế mãi.

Cách đó không xa, một tiếng quất roi đột ngột vang lên, một sợi roi bùn hung hăng quật đứt một sợi khác, vài cánh hoa hồng dập nát bay thốc lên không trung rồi chậm rãi rơi xuống đầm lầy với dáng vẻ kiêu ngạo khi giành chiến thắng.

Tần Tri Luật thu hết vào trong mắt, trầm ngâm: “Roi bùn không ngừng biến đổi hình dạng giữa nước bùn và hoa hồng. Khi tấn công chúng ta, thứ đó là nước bùn nhưng thú vị là hoa hồng vẫn luôn tấn công ở nơi khác.”

Tuy nói là “thú vị” nhưng đôi mắt đen của hắn vẫn lạnh lùng như băng.

“Trưởng quan Viêm đang tranh đoạt quyền kiểm soát với Sơn Dương Đen. Sơn Dương Đen muốn dung hợp hoàn toàn với trưởng quan Viêm, nhưng trưởng quan Viêm vẫn đang liên tục tiêu diệt từng bộ phận của Sơn Dương Đen.” An Ngung rũ mắt, thấp giọng nói. “Ngài nói đúng, tình huống này giống hệt cục diện Lăng Thu gặp ở khu 53 khi đó.”

Lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cậu, An Ngung cảm giác như Tần Tri Luật đang lặng lẽ an ủi mình, bèn nói tiếp: “Sương dày quá, không biết Miên và Lumen giờ đang ở đâu.”

Bên trong đầm lầy hoàn toàn không còn tín hiệu liên lạc, ngay cả kênh liên lạc nội bộ cũng không hoạt động. Trước khi đáp xuống, bọn họ định vị được vị trí của Sơn Dương Đen bằng dao động năng lượng. Nhưng vừa bước vào vùng sương, còn chưa kịp nhìn rõ quái vật khổng lồ đằng xa, bọn họ đã bị roi bùn tấn công điên cuồng, cứ thế mỗi người một ngả.

Tần Tri Luật cau mày: “Miên là một Người Giữ Trật Tự rất giàu kinh nghiệm, tôi chỉ lo Lumen sẽ mất kiểm soát tinh thần.”

***

“Quả nhiên thứ này chính là thể dung hợp giữa trưởng quan và Sơn Dương Đen.”

Một sợi roi bùn đã đứt đoạn bị vài lọn tóc dài màu trắng bạc trói ngược lên, hoa hồng héo úa và bùn, thịt lẫn lộn trộn vào với nhau. Miên quan sát hồi lâu rồi mới ném nó xuống đầm lầy.

“Hoàn toàn hòa lẫn với nhau, đã bắt đầu dung hợp rồi.”

Cách đó không xa, Lumen nhìn cánh hoa hồng cuối cùng chưa rơi xuống đầm lầy, khẽ lẩm bẩm: “Cận Húc Viêm…”

Mồ hôi lạnh khiến tóc mai anh ta bết xuống hai bên mặt, gương mặt trắng bệch vì mất sức càng khiến đôi mắt kia sắc bén, sáng ngời hơn.

Bọn họ đang chầm chậm tiếp cận Sơn Dương Đen. Gen biến dị của Miên là hoa súng, hạt giống do cô tạo ra có thể cách ly nước bùn nhưng dù vậy, con đường này vẫn vô cùng gian nan, vuốt sắc đến từ gen báo của Lumen vẫn bị roi bùn mài mòn.

Tuy chật vật là thế nhưng từng đòn tấn công của anh ta càng về sau lại càng quyết đoán, tàn nhẫn hơn.

Hệt như phải cào nát sương mù, cào nát bầu trời, cào nát cả nền đất này.

Miên liếc nhìn anh ta, chiếc áo ba lỗ màu đen và quần dài của phòng tạm giam còn chưa kịp thay, Lumen chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác đỏ tươi bên ngoài, cổ áo kéo cao, che khuất một nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.

Trước khi Lumen tới Tháp Nhọn, Miên đã từng thấy Cận Húc Viêm xem video biểu diễn của anh ta. Hôm ấy, cô đứng trước bàn làm việc của Viêm báo cáo nhiệm vụ, chờ cô nói xong, Viêm quay màn hình về phía cô, vừa cười vừa nói: “Cô nói xem, thế giới đã đến bước đường này rồi mà sao vẫn còn một đôi mắt kiêu ngạo, rực cháy như vậy. Hệt như thế giới thảm họa hỗn loạn này chẳng liên quan gì đến người đó vậy.”

Cô vẫn còn nhớ như in cảm giác kinh ngạc khi được xem màn biểu diễn của Lumen khi đó: Siêu sao trong bộ trang phục đỏ tươi, tỏa sáng rực rỡ không ai bì nổi, thực sự là một vầng sáng chói lóa khó có thể chôn giấu.

Lumen nâng cổ tay lau mồ hôi dưới cằm, “Thật ngại quá, trông tôi thảm hại lắm nhỉ, để cô chê cười rồi.”

“Không đâu. Anh mặc đồ đỏ trong rất đẹp.” Miên dời mắt, “Nhưng màu đỏ quá nổi bật giữa đầm lầy. Từ nãy đến giờ, hầu hết roi bùn đều tấn công anh.”

“À.” Lumen bật cười, khẽ nói: “Không thì sao kẻ đó biết tôi đã trở lại được chứ.”

Nghe vậy, Miên ngẩn ra, không dám chắc “kẻ đó” được nói ra với giọng điệu điềm nhiên, trào phúng đó là trưởng quan hay Sơn Dương Đen. Cô vẫn luôn hối hả hết nhiệm vụ này tới nhiệm vụ khác, rất ít khi trở về Tháp Nhọn, chỉ từng nhìn thấy vài lần Lumen và trưởng quan ở gần nhau. Trong ấn tượng của cô, Lumen lúc nào cũng độc mồm độc miệng nhưng cũng chỉ có duy nhất con người ương ngạnh ấy đã vô số lần muốn trốn tới đầm lầy trong hai tháng nay, chọc giận cả Đường Phong vốn tốt tính, khiến hắn phải lạnh lùng uy hiếp “Nếu còn có thêm lần nào nữa, tôi sẽ đánh gãy tay cậu.”

“Anh có đánh gãy tay tôi thì tôi vẫn phải quay trở lại đầm lầy.” Trong phòng tạm giam, Lumen cười nhạt, thì thào lẩm bẩm như phát điên: “Tôi không thể mang nợ anh ta, vứt bỏ anh ta ở đó, một mình quay trở về như thế được.”

Miên là trẻ mồ cô lại xuất thân từ lính đánh thuê, không giỏi thấu hiểu lòng người. Cô chỉ biết dù trong khoảng thời gian bị ép phải gia nhập lực lượng Người Giữ Trật Tự, Lumen cũng chưa bao giờ có ý định trốn khỏi Tháp Nhọn.

Miên hoàn hồn, nghiêm túc nói: “Thật sự quá khó diệt trừ Sơn Dương Đen tận gốc, vùng đầm lầy này đã trở thành một phần của nó rồi.”

“Vậy không cần diệt trừ tận gốc.” Lumen thẳng thừng đáp.

Miên cau mày: “Anh nói gì cơ?”

“Chiến thắng của loài người chẳng liên quan gì tới tôi sất. Tôi chỉ muốn tìm thấy anh ta, đưa anh ta về, thế thôi.” Đôi mắt Lumen sáng quắc nhìn thẳng vào màn sương mù, “Tôi có dự cảm anh ta ở ngay gần đây thôi.”

Tiếng nước bùn chảy lệt xệt càng rõ hơn, tiếng thở gấp nặng nề, bí hiểm như dán sát bên tai khiến người ta rợn tóc gáy nhưng ánh mắt Lumen lại càng lúc càng bình tĩnh, sắc bén. Càng vào sâu, những sợi roi bùn càng tấn công hung bạo, khó đối phó hơn nhiều so với khi mới đáp xuống.

Sóng âm liên miên không dứt lan rộng từ dưới cổ áo dựng thẳng của Lumen. Những sợi roi bùn bị quấy nhiễu quay cuồng hỗn loạn trên không trung khiến nước bùn văng tung tóe khắp nơi. Lumen bang nhanh qua màn mưa bùn, những giọt nước bùn rơi xuống, ăn mòn quần áo anh ta đang mặt, máu tươi rỉ ra trên miệng vết thương cũng trộn lẫn với nước bùn. Thiết bị thông tin liên tục phát cảnh báo vì sức mạnh tinh thần và chỉ số sự sống đang giảm mạnh nhưng anh vẫn thờ ơ, thậm chí còn lấy thiết bị thông tin ra khỏi túi, thẳng tay vứt đi.

Thiết bị thông tin rơi vào đầm lầy, nhanh chóng chìm xuống.

Miên có ấn tượng với thiết bị thông tin của Lumen, đó là do Viêm tự đặt làm riêng ngay ngày đầu tiên Lumen tới Tháp Nhọn. Mặt lưng thiết bị thông tin có hình một con chim sẻ đỏ nhỏ được khảm bằng đá ruby.

Toàn bộ trang bị trên người anh ta đều do Viêm đặt làm riêng, đắt đỏ đến mức khiến người ta giận điên lên được nhưng Lumen luôn thờ ơ với chúng. Kể cả hiện tại, anh chỉ lạnh lùng nhìn thiết bị thông tin bị nước bùn nuốt trọn, không có vẻ gì là tiếc rẻ.

Nhưng chẳng biết tại sao Miên lại cảm thấy tim mình như bị đâm thẳng vào.

Roi bùn tấn công quá điên cuồng, cô rất khó tiếp cận Lumen, không thì cô rất muốn nói với anh ta: Thực ra anh có thể nói ra.

Nói với người bên cạnh mình rằng anh rất lo lắng cho hắn, anh rất mong hắn sẽ quay trở về. Nói ra được sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Đang nhìn, Miên thấy Lumen bỗng nhiên nhìn sang phía cô, quát lớn: “Cẩn thận!”

Một tràng tiếng thì thầm bỗng nhiên đập vào tai, Miên sững ra mất một giây. Theo bản năng, cô tưởng đâu mình đã bị Sơn Dương Đen khống chế nhưng lại thấy Lumen vẫn đang nhìn chằm chằm về bên này, đôi môi hình như đang mấp máy rất nhanh dưới cổ áo. Ngay sau đó, tiếng nước rơi vang lên phía sau lưng cô, hệt như nham thạch nóng chảy muốn phun trào khỏi miệng núi lửa.

Cuối cùng cũng tỉnh táo, cô ngoảnh phắt lại, roi bùn lao lên san sát từ đằng sau lưng cô nhưng măng mọc sau cơn mưa xuân, tuy đã bị Lumen quấy nhiễu nhưng vẫn điên cuồng muốn tấn công vào nơi yếu hại hòng nuốt trọn cô.

Sao lại nhiều đến thế?!

Miên lập tức né tránh, vô số hạt hoa súng chui ra từ mái tóc và làn da, hất văng roi bùn. Cô lộn người giữa không trung, thoáng liếc thấy roi bùn đang tấn công Lumen từ bốn phương tám hướng còn dày đặc hơn, trông không khác gì một đợt sóng triều. Thế nhưng Lumen lại như một con chim sẻ lửa dù đang giương vuốt sắc mà vẫn tứ cố vô thân giữa roi bùn ngợp trời.

Vô số sợi roi bùn đen kịt ập xuống từ trên cao, Lumen buông thõng đôi tay đã hóa thành móng vuốt.

Anh ta là người biết nhìn thời thế, biết lần này mình sẽ không thoát nổi.

Anh ta ngẩng đầu nhìn những sợi roi bùn, tìm ra sợi có hoa hồng mọc trong số đó, cong môi mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên Miên thấy Lumen thật sự cười. Cô gần như dừng khựng lại bởi trong khoảnh khắc ấy, cô bất chợt hiểu được niềm say mê của Cận Húc Viêm.

Nhất định trưởng quan đã từng nhìn thấy nụ cười thật tâm thật lòng ấy của anh ta, có lẽ là từ rất lâu về trước – Cô thầm nghĩ. Bởi vì hình ảnh ấy quá đẹp, sự lạnh lùng thường ngày của anh ta càng khiến nụ cười chợt thoáng qua như phù dung sớm nở tối tàn này càng nổi bật hơn, đã gặp rồi là khó lòng quên được.

Mấy nụ hoa vùng vẫy bung nở từ giữa bùn đen, hung hãn hất văng roi bùn xung quanh như đang bảo vệ Lumen. Nhưng roi bùn quá nhiều, chẳng mấy chốc chúng đã héo rũ, rơi rụng tả tới. Lumen đưa tay ra, một cánh hoa lượn giữa không trung rồi rơi vào lòng bàn tay anh ta. Lumen nắm tay lại, một giọt lệ bất chợt rơi trên ngón tay.

Đến chính anh ta cũng hốt hoảng.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi nước mắt vì Cận Húc Viêm.

Bầu không khí chết chóc ập tới từ bốn phương tám hướng nhưng cái chết thật sự vẫn chưa giáng xuống.

Vô số hạt giống hoa súng bỗng nhiên bao quanh anh, roi bùn bị ngăn cách ở bên ngoài. Chúng điên cuồng vặn vẹo hòng xông vào trong nhưng những hạt giống kia lại nhanh chóng chui xuống đầm lầy, xua tan màn sương ẩm ướt, hôi hám bằng một mùi hương tươi mát chỉ trong chớp mắt. Rất nhiều hoa súng mọc ra từ trong bùn, cành hoa vươn lên rất cao, từng bông trắng muốt như tuyết nở rộ, biến thành một lá chắn kín kẽ bảo vệ Lumen bên trong.

Suốt đường đi, Miên luôn dùng hạt giống mở đường. Nhưng những hạt giống này sinh trưởng rất chậm, Lumen chưa bao giờ thấy chúng nở hoa. Anh ta nhìn sang phía Miên ở đằng xa, thấy Miên cũng đang kinh ngạc.

Chỉ trong thoáng chốc, Lumen lập tức hiểu ra. Anh ta cúi đầu, nhìn những vết thương bê bết máu trên người mình. Lúc này, những vết thương nặng đang nhanh chóng lở loét trong khi những vết thương nhỏ đã lành lại.

An Ngung dùng sức mạnh tăng tốc thời gian.

Thông tin liên lạc trong đội đã tê liệt, tuy bọn họ không nắm được tình hình của nhau nhưng đại khái đều đã tiếp cận Sơn Dương Đen nên mới đụng độ trận roi bùn đột ngột này.

Tuy không trông thấy bóng nhưng An Ngung ở đâu đó vẫn đang dốc sức hỗ trợ đồng đội.

Lumen cười nhạt một tiếng, ném cánh hoa đã khô héo trong lòng bàn tay đi, lẩm bẩm: “Xem ra tôi phải đi gặp anh rồi.”

Nhưng vừa dứt lời, tiếng rì rầm bất chợt vang lên từ sâu trong đầm lầy khiến đầu óc người ta ong ong hệt như có vô vàn con người cùng con vật đang đồng thời cất tiếng nguyền rủa. Nhưng cánh tay bọc kín trong bùn vươn cao, điên cuồng muốn tóm lấy cổ chân Lumen.

Anh ta đưa mắt nhìn, dưới màn sương mù, đầm lầy không còn dù chỉ là một chút chỗ trống. Những cánh tay chen chúc nhau mà đội bùn lươn lên, gào thét muốn kéo kẻ xâm nhập xuống đáy sâu không thể siêu sinh.

Đây là cục diện anh ta chưa từng trải qua trong lần đến đầm lầy trước đó. Tuy Sơn Dương Đen đã dung hợp với Viêm luôn bị Viêm áp chế nhưng nó cũng thai nghén ra được sức mạnh càng đáng gờm hơn.

Lumen chợt rùng mình nhưng ngay sau đó, hương hoa súng thơm ngát lại một lần nữa xua tan mùi hôi thối.

Trong từng đợt hương thơm, giọng nói lạnh lùng của Miên bỗng truyền vào tai anh ta.

“Đi đi, tìm ngài ấy.”

Cùng với câu nói ấy, hạt giống hoa súng tuôn ra như vô tận, không ngừng xâm nhập đầm lầy. Hoa súng đong đưa sinh trưởng trong gió, dốc hết sức mình mà mở đường, cành hoa cũng siết chặt quanh eo Lumen, đưa anh ta tiến lên. Hàng ngàn hàng vạn cánh tay quơ quào sau lưng Lumen nhưng đã bị hoa súng cản lại toàn bộ, chỉ có thể bất lực nhìn anh ta đi xa.

Đến khi được đưa đi rất xa rồi Lumen mới cảm thấy tình hình khá lạ: Bất kể anh đi tới đâu, từ sau lưng luôn có hạt giống hoa súng bay lên trước, cắm rễ sinh trưởng trước, mở đường cho anh nhưng tiếng động cơ của một thiết bị bay khác đã biến mất từ lâu.

Anh ta ngoảnh phắt lại, phát hiện Miên không hề đi theo mình. Trong sương mù, anh ta và cô đã cách rất xa nhau.

Lumen ấn nút trên thiết bị, bay lơ lửng trên không, kinh ngạc nhìn theo bóng người kia.

Mái tóc dài tung bay trong sương mù hệt như hoa súng trắng tinh nhưng những sợi roi, những cánh tay bùn vô tận đang quấn, đang bám lên từng lọn tóc, cũng giữ chặt tay chân cô.

Miên đã không thể di chuyển được nữa nhưng cô vẫn nghiêng người về phía trước, tiếp tục đưa Lumen đi.

Trong Tháp Nhọn, rất hiếm người nhớ được rằng Miên chỉ là một cô gái trẻ bởi cô thật sự rất giống một món vũ khí lạnh lùng. Đến tận giờ phút này, trong đôi mắt kia vẫn không có một chút nào hoang mang, vẫn kiên định, bình tĩnh như một cỗ máy.

Miên không thể tiến lên được nữa, những cánh tay tóm chặt cổ chân mảnh khảnh của cô, kéo cô chìm xuống đầm lầy từng chút, từng chút một, ngọn tóc và bàn chân cô đã chìm xuống.

Nhưng hạt giống hoa súng vẫn liên tục luôn ra như không bao giờ có hồi kết, tiếp tục bay lên trước, vượt qua Lumen, mở đường dẫn đến vị trí của Sơn Dương Đen cho anh ta.

Miên nhếch môi cười với Lumen qua màn sương. Sau khi nụ cười ấy xuất hiện trên môi, hoa súng bỗng nhiên mọc ra từ hai mắt cô, cánh hoa trắng bạc rung rinh trong sương mù, kiên quyết mà dịu dàng.

Cô dùng cạn sức mạnh tinh lọc mà loại gen này trao cho cô, tuôn hết hạt giống mà mình có, cũng hoàn toàn biến thành hoa súng.

Giống như bản thể của loài thực vật kia, đến cuối cùng, chính bản thân cô cũng về với đầm lầy.

Một bông hoa súng phát ra vầng sáng màu lam bạc được gió thổi tới lòng bàn tay Lumen, mùi hương tươi mát xua tan sương mù đang quấy nhiễu sức mạnh tinh thần của anh ta.

Cũng đưa câu nói cuối cùng của cô đến bên tai anh.

“Lumen, có lẽ chúng ta đều không thoát được. Nhưng hy vọng anh có thể tìm thấy ngài ấy, chí ít sẽ có thể cùng ngài ấy chìm xuống.”

Tiếng nói tiêu tan, để lại một bông hoa súng cuối cùng là Miên yên lặng nằm trên đầm lầy, để mặc cho ngàn vạn cánh tay kia xâu xé, kéo cô chìm xuống đáy sâu.

Lumen cảm tưởng như lồng ng.ực mình bị khoét rỗng, chỉ còn lại trái tim đang đập thình thịch thật mạch.

Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đi làm nhiệm vụ cùng với Miên, anh ta còn tranh cãi với Cận Húc Viêm về danh hiệu của mình.

Khi đó, anh ta lạnh lùng quắc mắt với Cận Húc Viêm: “Tôi có quyền quyết định danh hiệu của mình.”

“Không tranh cãi nữa.” Cận Húc Viêm không thèm liếc nhìn anh một cái, “Tôi không quan tâm quy củ của những trưởng quan khác, ở chỗ tôi, đối tượng giám sát không có quyền đặt tên.”

Sau này anh mới biết hồi mới tới, Miên đã tự đặt tên cho mình là Tịch Âm, là tên một bài thơ phương Đông. Nhưng Cận Húc Viêm cảm thấy xuất thân của cô bé này đã gom đủ những gì cô độc, quạnh quẽ nhất của nhân gian, tính tình cũng đã lạnh lùng lắm rồi, nếu còn dùng cái tên cũng lạnh lùng như thế nữa, há chẳng phải sẽ chẳng bao giờ thoát được cảnh cô độc hay sao. Thế nên hắn nhìn hồ sơ của hoa súng một hồi lâu rồi đổi cho cô cái tên “Miên” ấm áp hơn.

Giờ phút này, tiếng gào thét và tiếng rì rầm trong đầm lầy im bặt, chỉ còn hoa súng đong đưa khiến không khí cũng rung động theo, phát ra từng đợt âm thanh ngân nga.

Lumen không biết gì về thơ cả phương Đông lẫn phương Tây nhưng chẳng biết tại sao, khi nghe những âm thanh ấy, anh chợt nhớ đến mấy câu thơ Cận Húc Viêm từng thuận miệng nhắc trong nhiệm vụ lần đó.

Mọi âm thanh lắng xuống, chỉ còn tiếng đá chuông.

Cơ thể Miên đã chìm hoàn toàn xuống đầm lầy, không thể nhìn thấy được nữa.

Nhưng những bông hoa súng bung nở rực rỡ khắp đầm lầy vẫn tràn đầy nhựa sống, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua sẽ tưởng đâu nơi này không phải đầm lầy mà là một ao súng xa hoa.

Những cây hoa súng không ngừng đâm thêm nụ mới, nước bùn trên những cánh tay bắt đầu trôi đi, để lộ hình dạng tứ chi động vật đã thối rữa vốn có.

Bông hoa hồng đen khổng lồ phá tan nước bùn mà nở, ép những sợi roi bùn khác còn lăm le tiếp cận Lumen phải tránh xa,

Hoa hồng đen và hoa súng nhanh chóng chiếm lĩnh khu vực này, đan xen vào nhau, mở ra một lối đi thông thuận ngay trước mặt Lumen.

Dẫn thẳng tới trung tâm đầm lầy.

Muốn đưa anh ta tới trước mặt Cận Húc Viêm.

Lumen quay phắt đi, không bao giờ ngoảnh lại, không nhìn những bông hoa súng tuy nở rộ khắp nơi nhưng cũng đang không ngừng lụi tàn, không nhìn cả những cành hoa hồng đang tàn nhẫn tự cắt bỏ mình.

Anh ta kiên quyết tiến về phía trước, đi theo con đường đã được mở, đi thẳng vào nơi sâu nhất.

Đi đến điểm cuối cùng của vùng sương mù.

Cuối vùng sương, “trái tim” của đầm lầy, không hề Sơn Dương Đen từng thấy khi trước.

Chỉ có một gốc hoa hồng đen đang yên lặng mà kiêu hãnh vươn thẳng trên bùn lầy.

Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Thẩm Triệt (1/1) – Trả lại trong sạch

Một đứa trẻ mồ côi, trước là lính đánh thuê, hiện tại là Người Giữ Trật Tự.

Sứ mệnh của lính đánh thuê là giết chóc còn của Người Giữ Trật Tự là bảo vệ.

Nhưng hai vai trò này cũng không khác nhau quá nhiều.

Bởi vì cả trước và sau khi biến dị, tôi đều không có cảm giác “làm người”.

Có lẽ tôi đã được định sẵn rằng tôi chỉ là một món vũ khí.

Lạnh như băng, cứng rắn, khó gần.

Sự tồn tại của tôi chỉ là để hoàn thành sứ mệnh, không chịu tình cảm ràng buộc.

Hoa súng thường được dùng làm đồ cúng tế dâng lên thần linh.

Nó có khả năng tinh lọc.

Sau khi nắm giữ năng lực này, tôi biết sứ mệnh cuộc đời tôi chính là như vậy.

Trả lại sự trong sạch cho thế gian, cam nguyện một mình chìm trong bùn lầy.

Thực ra tôi cũng không cảm thấy cô độc.

Nhưng những người còn mang ràng buộc thì đừng nên tàn lụi một mình.

Bình Luận (0)
Comment